Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 38: Bà Năm Nhà Họ Thẩm

Tố Nhiễm Phương Hoa

29/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Hạ Thời ngồi ở nhà chính, miệng thì nói chuyện với Thẩm Quốc Trung nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo qua cánh cửa dẫn đến nhà bếp. Con nhóc kia đã vào trong bếp một lúc lâu rồi mà vẫn chưa ra ngoài.

Anh cứ chờ mãi, cho tới tận khi có tiếng bước chân vang lên thì hóa ra là Thẩm Cương bưng đồ ăn lên. Bản thân Hạ Thời cũng không nhận ra lúc này trong lòng anh đang mơ hồ cảm thấy mất mác.

Hạ Thời lén lút quan sát nên Thẩm Quốc Trung vẫn chưa phát hiện ra gì cả. Ngay cả Tống Tấn Thành đang mang đầy bụng nghi ngờ thỉnh thoảng lại dò xét anh cũng không nhìn ra manh mối gì.

Trong bếp, Vương Vân Chi gắp ba miếng cá cuối cùng ra khỏi nồi, cho vào một cái bát to đã chứa sẵn rất nhiều thức ăn. Rồi bà đưa cái bát cho Thẩm Dao và nói: “Con đưa bát thức ăn này đến cho bà năm đi, cứ bảo nhà mình có khách nên đưa chút đồ đến cho bà nếm thử. Xong xuôi thì con hãy về nhà ăn cơm.”

Thẩm Dao ngẩn ra một lúc mới nhớ bà năm là ai. Đó là một bà dì họ của Thẩm Quốc Trung. Ông nội nguyên chủ mất sớm, mấy năm nay bà năm luôn quan tâm chăm sóc gia đình bọn họ.

Đứa con trai độc nhất của bà năm đã hi sinh trên chiến trường, bà cụ chịu đả kích quá lớn, lại không muốn gây phiền phức cho người khác nên một năm nay bà rất ít khi ra ngoài.

Nhà bà năm cách đây khá gần, tình trạng của Thẩm Dao bây giờ cũng đã tốt hơn nên Vương Vân Chi không gọi Thẩm Cương đi cùng cô nữa.

Thẩm Dao nhận lấy cái bát, nói với Thẩm Quốc Trung một tiếng rồi ra khỏi cửa.



Tống Tấn Thành hỏi Thẩm Quốc Trung: “Bà năm là người nhà của liệt sĩ trong thôn ạ?”

Thẩm Quốc Trung khẽ gật đầu, nói: “Bà ấy là dì họ của chú, em họ chú năm ngoái đã hi sinh trên chiến trường, trong nhà chỉ còn lại dì năm. Tuổi của bà ấy cũng cao rồi cho nên thường ngày nếu có thời gian thì nhà chú vẫn qua xem bà ấy một chút.”

Nghe nói con trai duy nhất của bà cụ đã chết trận, Tống Tấn Thành hơi thổn thức, nói với Thẩm Quốc Trung rằng người nhà của liệt sĩ đúng là khó khăn. Hạ Thời thì lại nhíu mày, sự vui vẻ khi thấy Thẩm Dao lúc nãy giờ lại biến thành yên lặng, chẳng biết suy nghĩ của anh đã trôi đến tận đẩu tận đâu rồi.

Căn nhà của bà năm không có sân, chỉ là một ngôi nhà thấp lợp ngói. Người chú họ đi lính của Thẩm Dao cũng khá có triển vọng, nguyên chủ nhớ rằng trước khi chết chú ấy đã là lính chính quy. Mặc dù cô gọi là chú họ nhưng thực ra chú ấy cũng chỉ khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tiếc là bà năm không được hưởng phúc của con trai.

Cửa nhà khép hờ, Thẩm Dao đứng bên ngoài gọi bà năm, bên trong có người đáp vọng ra: “Ai thế?”

Sau đó có tiếng bước chân chậm chạp vang lên. Thẩm Dao đứng ngoài cửa nói với vào: “Là cháu, Dao Dao đây ạ.”

Bà cụ bước nhanh hơn. Căn nhà không quá rộng nên bà ấy nhanh chóng ra đến cửa. Mượn sắc trời chưa tối hẳn, Thẩm Dao thấy một bà cụ có mái tóc hoa râm, trông hiền lành y hệt như trong trí nhớ của nguyên chủ.

Bà ấy thấy Thẩm Dao thì vô cùng vui vẻ, nói: “Sao Dao Dao lại đến đây giờ này thế, cháu ăn cơm chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook