Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 37: Hưởng Sái

Tố Nhiễm Phương Hoa

29/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Thẩm Quốc Trung bó tay hết cách. Tiểu đội sản xuất số 8 có tổng cộng ba người thanh niên trí thức thì giờ cả ba người đều ở đây. Ông chỉ mời một mình Tống Tấn Thành, nhưng Hạ Thời và Từ Hướng Đông đã nói như vậy thì sao ông có thể từ chối được nữa.

Sau phút sững sờ, Thẩm Quốc Trung bèn cười nói: “Nếu các cháu không chê thì tối nay ở lại nhà chú ăn cơm đi. Nhưng hình như nhà lão lục đã nấu cơm cho các cháu rồi thì phải.”

Ông đang khéo léo nhắc nhở bọn họ về nhà Thẩm lão lục ăn cơm.

Nhưng hai thanh niên đã thành tinh này hoàn toàn không nghe lọt câu nói ẩn ý của đội trưởng Thẩm. Hạ Thời cười vô cùng vui vẻ: “Thế thì tốt quá ạ, chúng cháu có lộc ăn rồi. Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng nếu không phải gần đây bọn cháu đã chịu đựng lâu quá rồi thì chúng cháu cũng không dám đến ăn uống không nhà đội trưởng đâu. Năm nay gia đình nào cũng trải qua thời gian khó khăn, ăn xong chúng cháu sẽ gửi lại chú phiếu cơm, tối nay để bọn cháu ăn cùng gia đình đội trưởng đi ạ.”

Thuận nước đẩy thuyền nhanh quá đi mất, Tống Tấn Thành nghiêng đầu quan sát Hạ Thời, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên khó mà tin nổi. Người này ở phòng bên cạnh anh ta đã mười ngày rồi, mặc dù bình thường bọn họ không hay gặp nhau nhưng dáng vẻ ăn trên ngồi trốc, lạnh lùng kiêu ngạo không coi ai ra gì của anh quả thực gây ấn tượng rất sâu đậm với người khác. Hôm nay chẳng biết Hạ Thời có ăn nhầm cái gì không nữa.

Anh ta không nghĩ ra, Hạ Thời và Từ Hướng Đông cũng không để anh ta phải nghĩ nhiều thêm. Từ Hướng Đông tiếp lời Hạ Thời: “Hôm nay bọn cháu được hưởng sái của nhà chú Thẩm rồi. Chắc bây giờ chú lão lục cũng vừa mới họp xong, để cháu qua bảo với chú ấy một câu. Buổi sáng bọn cháu đã đưa phiếu cơm cho chú ấy rồi, nếu bọn cháu không về ăn cơm thì chú lão lục cũng không phản đối đâu.”



Nói rồi anh ta lập tức quay người bước ra khỏi cửa, một câu ‘không đủ cơm ăn’ của Thẩm Dao còn chưa kịp nói thì Từ Hướng Đông đã chạy mất hút.

Hạ Thời thấy Thẩm Dao ngẩn người nhìn ra cửa với đôi mắt tròn xoe thì khóe môi anh khẽ nhếch lên.

Thẩm Quốc Trung cũng hết cách, đành phải bảo Thẩm Dao vào bếp nói với Vương Vân Chi một tiếng, nấu thêm ít cơm cho hai người nữa.

Cơm nhà nông buổi sáng đã được nấu sẵn, đến tối sẽ hấp lại. Vì thiếu hụt lương thực nên người nông dân hình thành thói quen tính khẩu phần ăn theo đầu người, việc nấu thêm cơm đột xuất cho hai người rất phiền phức.

Thẩm Dao liếc nhìn Hạ Thời, hình như anh không hề biết đến nhà người khác ăn chực khi không được mời sẽ gây phiền toái cho chủ nhà, thậm chí anh còn chẳng thèm để ý đến sự lỗ mãng của mình.

Cô quay người bước vào nhà bếp, kể sơ qua tình hình với Vương Vân Chi. Vương Vân Chi vốn đã nghe được loáng thoáng câu chuyện rồi, giờ lại được Thẩm Dao thuật lại, bà chỉ cảm thấy hai cậu thanh niên trí thức này đúng là không biết điều.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, người đến nhà là khách, chủ nhà chỉ có thể tự thu xếp thôi. Cũng may họ có đủ ốc và cá, nấu thêm cơm hơi khó chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook