Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 39: Tầng Chót

Tố Nhiễm Phương Hoa

29/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

“Cháu vẫn chưa ăn. Vừa nãy đội sản xuất phải họp, nhà cháu có mấy thanh niên trí thức ở lại ăn cơm nên mẹ bảo cháu đưa thức ăn đến cho bà ạ.” Thẩm Dao nhìn trong nhà tối om, nắm tay bà cụ, hỏi: “Sao bà năm không thắp đèn lên, tối như vậy nhỡ bà ngã thì làm sao bây giờ?”

Bà cụ cười híp cả mắt lại, vỗ tay Thẩm Dao đáp: “Không ngã được đâu, bà đã ở cái nhà này cả đời rồi, nhắm mắt lại cũng đi được, không cần đốt đèn chi cho tốn dầu.”

Bà cụ cúi đầu nhìn đồ ăn trong cái bát Thẩm Dao cầm đến. Trên cùng bát là năm sáu miếng thịt ba ba và cá kho, còn có cả mấy con ốc nước ngọt, xem ra bên dưới đều là ốc. Bà cụ ồ lên một tiếng rồi bảo: “Đồ ăn ngon như vậy mà cháu bưng đến đây cho bà làm gì, bà ăn cơm tối xong rồi, Dao Dao cứ để mà ăn thêm vào. Trông cháu gầy như con cá mắm rồi đây này.”

Thẩm Dao nghĩ rằng nguyên chủ rất thân thiết với bà cụ này, chỉ đứng bên cạnh bà ấy thôi mà cô đã có cảm giác rất dễ chịu rồi. Thẩm Dao cười nói: “Ở nhà cháu vẫn còn mà, không phải nhà cháu mua đâu, đây đều là do cháu và Cương Tử đi bắt dưới sông đấy ạ. Nếu bà ăn cơm tối rồi thì cứ nếm thử một chút đi, còn thừa thì bỏ trong bát, đợi ngày mai hâm nóng lên ăn cũng được.”

Nói xong, cô định bưng bát vào trong nhà. Lúc đầu bà cụ tự sờ soạng bước ra vẫn rất bình tĩnh, thế mà khi Thẩm Dao đi vào bà ấy lại cuống quýt cả lên: “Cháu cứ đứng đấy, để bà đi thắp đèn dầu lên đã, cẩn thận đừng đánh rơi đồ.”

Thật ra lúc này đôi mắt của Thẩm Dao đã có thể thích ứng với ánh sáng trong phòng rồi, cô đỡ bà cụ rồi nói: “Để cháu đi cùng bà. Bà ở nhà một mình thì nên thắp đèn lên, đừng có tiết kiệm dầu rồi lỡ ngã ra thì lại khổ.”



Giọng điệu nhẹ nhàng của Thẩm Dao làm bà cụ cảm thấy rất ấm lòng. Bà ấy chợt nhận ra chuyện gì đó, bèn hỏi cô: “Bây giờ Dao Dao nghe hiểu được nhiều chuyện quá rồi nhỉ?”

Giọng nói của bà ấy có vẻ vui mừng.

Vốn dĩ nguyên chủ không phải kẻ ngu không biết nói chuyện, chỉ là cô ấy không nghĩ nhiều trước khi nói. Thẩm Dao không hề căng thẳng chút nào, cười trả lời bà cụ: “Thật thế ạ? Mẹ cháu cũng khen cháu hiểu chuyện đấy.”

Bà cụ vui vẻ vỗ vỗ tay Thẩm Dao rồi nói mấy câu ‘tốt rồi’: “Dao Dao nhà ta là đứa trẻ ngoan, có ánh mắt tốt, sau này cháu sẽ có phúc lắm.”

Căn nhà không lớn lắm, trong ngoài chỉ có hai gian. Hai người lần mò bước vào phòng trong, bà cụ quẹt diêm, thắp đèn dầu lên. Thẩm Dao đặt bát thức ăn lên chiếc bàn nhỏ thì thấy trên bàn đã có một cái bát được đậy kín. Cô mở hé ra xem thì là non nửa bát cháo khoai lang.

Trong trí nhớ của cô, từ khi chú họ hi sinh thì bà năm dần dần trở nên nghèo rớt mồng tơi. Mặc dù lãnh đạo có phụ cấp cho bà cụ nhưng thực chất vẫn có hạn, tuổi của bà ấy đã cao nên không thể làm việc, cuộc sống cũng khó khăn hơn. Có lẽ bà ấy chỉ ăn nửa bát cháo còn nửa bát thì để dành sáng mai ăn tiếp.

Thẩm Dao thấy có chút không đành lòng, trước khi đến thế giới này cô chưa từng tiếp xúc với người dân ở tầng dưới chót, không biết cuộc sống của họ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook