Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 42: Bữa Cơm 2

Tố Nhiễm Phương Hoa

30/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Dáng vẻ lúc ăn của Thẩm Dao trông vô cùng ưng mắt, trước giờ Hạ Thời chưa từng nghĩ ngắm nhìn một cô gái nhỏ ăn cơm lại là chuyện vui vẻ như vậy.

Khi liếc qua chiếc bát bên cạnh Thẩm Dao đang nhanh chóng chất đầy một đống xương ba ba thì trong mắt anh chợt hiện lên ý cười. Động tác của cô gái đẹp mắt nhưng tốc độ ăn thịt cũng không chậm đi chút nào, sao cô tài tình vậy nhỉ?

Anh rất khó để tưởng tượng ra nhà họ Thẩm đã giáo dục Thẩm Dao như thế nào. Rõ ràng cô chỉ là một thiếu nữ thôn quê, còn thiếu hụt trí thông minh nhưng giơ tay nhấc chân lại vô cùng tự nhiên và nhã nhặn, giống như đó là thói quen ăn sâu vào tiềm thức, khiến người ta liên tưởng tới quý tộc trời sinh.

Anh gắp một miếng đậu cô ve cho vào miệng. Món ăn rất bình thường nhưng hương vị vẫn ngon vô cùng, tay nghề của mẹ Thẩm Dao đúng là không tệ.

Thẩm Quốc Trung mời mọi người cùng dùng bữa, bởi vì Tống Tấn Thành ngồi ở xa nên ông chủ động đổi đĩa cá gần mình với đĩa rau xanh bên chỗ Tống Tấn Thành rồi nói: “Có gắp được không, cứ ăn cơm bình thường đi nhé, đừng khách sáo. Trời nóng nên nhà chú nấu nhiều đồ, bữa tối phải ăn nhiều hơn mới được.”



Nói rồi ông định đổi vị trí đĩa thịt ba ba, Hạ Thời vội vàng giơ tay đè lại bàn tay của Thẩm Quốc Trung, nở nụ cười vừa khách khí nhưng cũng rất niềm nở: “Chú Thẩm cứ ngồi xuống đi, chúng cháu đều gắp được mà. Chú đừng đổi đĩa đậu này của bọn cháu. Tay nghề của dì Thẩm đúng là không chê vào đâu được, nấu thịt ngon thì dễ chứ để xào được đĩa đậu ngon như thế này thì không dễ chút nào. Cháu thật sự thích món đậu xào này rồi.”

Lời tâng bốc này rất mới mẻ và tự nhiên, Thẩm Quốc Trung tin, Vương Vân Chi cũng tin sái cổ. Vừa nãy ở trong bếp, Vương Vân Chi còn cảm thấy cái cậu Hạ thanh niên trí thức này không đứng đắn, bây giờ bà lại hớn hở mặt mày, cảm thấy tên nhóc này cũng không quá tệ, rất biết cách ăn nói.

Thẩm Quốc Trung thuận thế cười cười rồi ngồi xuống. Ông thương cho hai đứa con nhà mình, nhìn Thẩm Dao và Thẩm Cương yên lặng vùi đầu ăn cơm, khóe mắt Thẩm Quốc Trung lại vương chút u sầu. Rõ ràng con gái ông thích ăn ba ba, cũng may Hạ Thời ngăn cản nên ông mới không đổi đĩa ba ba kia đi.

Vì vậy nên hành động lúc nãy của Hạ Thời đã lọt vào mắt xanh của đội trưởng Thẩm, xứng đáng được một trăm điểm không có ‘nhưng’. Lần này anh đã thật sự giành được thiện cảm của ông.

Thẩm Dao thì không hề quan tâm những chuyện này, ánh mắt cô đang lướt qua cái đĩa cá bên cạnh Tống Tấn Thành, trong lòng hơi tiếc nuối.

Ôi cá kho! Vừa nãy cô chỉ muốn ăn nhiều thịt ba ba hơn một chút cho đỡ thèm, ngờ đâu mới gắp được có hai miếng thì đĩa cá kho ngay sát bên tay đã bay xa trong chớp mắt. Đã lâu rồi cô không được nếm hương vị đậm đà của cá kho, sau ngày hôm nay chẳng biết bao lâu nữa mẹ cô mới chịu dùng dầu nấu món kho cho cô ăn đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook