Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 43: Bữa Cơm 3

Tố Nhiễm Phương Hoa

30/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Từ nhỏ cô đã được dạy rằng thức ăn mà đũa không với tới được thì không thể đứng lên để gắp, hành động ấy không phù hợp với tiểu thư con nhà danh giá. Đương nhiên trong nhà luôn có nha hoàn chia thức ăn nên vấn đề này chưa từng xuất hiện, cô chỉ cần chú ý trong các bữa tiệc bên ngoài là được.

Trong lòng Thẩm Dao hơi tiếc nuối, nếu biết trước như vậy thì cô đã gắp luôn một miếng cá sau khi ăn hết thịt ba ba rồi.

Cô cứ tiếc mãi vì không ăn được cá, bản thân cũng không nhận ra cứ một hai phút là mình lại liếc mắt nhìn đĩa cá kia.

Hạ Thời thấy buồn cười, cũng phần nào đoán ra được ý nghĩ trong lòng cô. Một con nhóc ngốc nghếch thế mà lại cẩn thận như vậy, đồ ăn ở xa thì cứ đứng lên mà gắp là được nhưng trong mắt cô lại tràn đầy kịch tính.

Anh gắp rau bỏ vào miệng, cảm thấy tối nay chẳng cần ăn thêm gì nữa, cứ nhìn cô gái ngốc nghếch này là đủ rồi.

Chẳng biết có phải do tâm trạng của mình vui vẻ hay không mà hôm nay Hạ Thời tốt bụng lạ thường, chuẩn bị giúp cô gái ngốc kia một chút.

Anh gắp lấy một con ốc trước mặt mình cho vào miệng sau đó nhướng mày, khen không dứt miệng, còn nói với Tống Tấn Thành: “Món ốc xào này của dì phải nói là tuyệt vời, vừa tươi ngon lại cay. Tống thanh niên trí thức, cậu thử một chút xem.”

Sự săn sóc bất ngờ của anh khiến cho Tống Tấn Thành ngẩn cả người, cũng bởi vì ngày thường Hạ Thời thật sự quá lạnh lùng kiêu ngạo. Tống Tấn Thành à một tiếng, kịp thời phản ứng lại, nói: “Vậy để tôi nếm thử.”

Chỗ ngồi của Tống Tấn Thành không dễ gắp món này, Hạ Thời tiện tay bưng đĩa ốc qua cho anh ta. Nhưng cầm đĩa lên rồi dường như anh mới nhận ra không có chỗ để đặt xuống.



Hạ Thời suy nghĩ một lát rồi dịch bát canh trứng vốn đang đặt giữa bàn về phía mình, kéo đĩa cá kho gần Tống Tấn Thành ra giữa bàn bát tiên sau đó đặt đĩa ốc xuống trước mặt anh ta, cười nói: “Dì nấu cả mâm cơm hôm nay để chiêu đãi cậu đấy, tôi và Đông Tử không thể giọng khách át giọng chủ được. Cậu cứ ăn đi, món này nhắm rượu cũng được phết đấy.”

Vương Vân Chi nghe được câu này thì cảm thấy Hạ thanh niên trí thức không những khéo miệng mà còn rất hiểu phép tắc ứng xử, trước đây bà đã trách nhầm anh rồi.

Bà cười nói: “Đừng khách khí nữa, hôm nay dì nấu hai đĩa ốc xào cơ, đủ cho mọi người ăn no.”

Tống Tấn Thành là người Thượng Hải nên thực ra anh ta cũng không khoái ăn cay lắm, nhưng người ta đã nhiệt tình mời thì khó mà từ chối. Anh ta cười cười rồi ăn mấy con ốc, sau đó cứ ăn liên tục không dừng được.

Món ốc nguội trắng phau này đã ăn là ghiền mãi không thôi.

Thẩm Dao thấy đĩa cá kia quanh đi quẩn lại lại đưa tới chỗ mình có thể với tới được. Cô ngước lên, vừa đúng lúc chạm mắt với ánh mắt vui vẻ của Hạ Thời nên hơi ngẩn ra.

Trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ anh đang giúp mình ư? Nhưng bởi vì chuyện leo lên giường mà Hạ Thời giận cô như vậy, sao bây giờ anh lại thay đổi?

Chuyện gì nghĩ không ra thì cô cũng không buồn nghĩ nhiều nữa, có lẽ là bộ dạng thèm ăn cá vừa nãy của cô quá lộ liễu. Nhưng như thế thì đã sao, bất kể ai rơi vào tình huống của cô, từ nhỏ đã quen ăn sơn hào hải vị rồi đột ngột cuộc sống trở nên kham khổ giống như sung quân ra biên cương thì cũng phải thèm ăn thôi.

Nghĩ thông suốt chuyện ấy rồi, cô cũng không còn bối rối nữa, gắp một miếng cá vào trong bát cơm độn khoai lang, ăn vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook