Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 44: Bữa Cơm 4

Tố Nhiễm Phương Hoa

30/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Cô chăm chú ăn cơm còn Thẩm Quốc Trung vừa uống rượu vừa bàn luận về tầm quan trọng của việc gặt gấp vụ hè với ba thanh niên trí thức.

Trồng hoa màu phải xem vụ mùa, nếu qua vụ mùa rồi thì nông dân có chăm sóc đến mấy cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu. Cho nên vào trung tuần tháng bảy, khi lúa vừa mới chín là họ đã phải lập tức thu hoạch để trước khi hết tháng có thể cấy mạ mới xuống.

“Nếu trồng nhầm vụ mùa, nhẹ thì giảm sản lượng còn nặng thì chẳng thu hoạch được hạt thóc nào, cả hai trường hợp đều vượt quá sức chịu đựng của chúng ta. Vì vậy dù lúc bình thường có người làm việc không nhanh nhẹn nhưng đến mùa gặt gấp họ đều sẽ cố gắng gấp đôi.

Vấn đề này liên quan đến việc chúng ta có thể nộp đủ lương thực cho quốc gia hay không, các thành viên trong đội sản xuất có lương thực để ăn trong nửa năm tới hay không. Trách nhiệm ấy rất nặng nề, không thể coi thường được.”

Thẩm Quốc Trung nói đến đây thì cố ý liến nhìn Hạ Thời và Từ Hướng Đông, dặn dò: “Chú cũng biết hoàn cảnh gia đình các cháu không tệ, dù có công điểm này hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm. Lúc bình thường thì chú cũng không quá để ý, nhưng vào thời điểm gặt gấp thì các cháu nên tham gia gặt lúa cùng các thành viên trong đội sản xuất trong khoảng nửa tháng. Người trẻ tuổi đừng ngại vất vả, hãy kiên trì một chút.”



Hôm nay Hạ Thời lấy lý do tìm hiểu về gặt gấp để đến ăn chực, lúc này dĩ nhiên anh phải gật đầu đồng ý. Từ Hướng Đông cũng hùa theo nhận lời.

Bữa cơm tối hôm nay ở nhà họ Thẩm khiến cho cả khách lẫn chủ đều vui vẻ. Bởi vì ngày hôm sau muộn nhất là bốn giờ năm mươi bọn họ phải rời giường để năm giờ kịp chấm công sáng nên Thẩm Quốc Trung dặn ba cậu thanh niên trí thức uống ít rượu một chút, ăn nhiều cơm lên rồi về nghỉ sớm.

Kết quả là gần đến lúc rời đi, Hạ Thời rút ra hai đồng tiền và một phiếu lương thực 1 cân, một phiếu thịt 1 cân đặt lên bàn, nói là trả tiền ăn tối của anh và Từ Hướng Đông: “Nhà mình có thể ra sông bắt cá nên cháu không gửi phiếu cá nữa, đổi thành phiếu thịt. Đây là bữa cơm ngon nhất cháu được ăn từ khi rời nhà đến giờ, tất cả đều phải cảm ơn chú Thẩm đã chiêu đãi.”

Thẩm Quốc Trung làm sao có thể lấy nhiều tiền của anh như vậy được. Thẩm gia thôn có mấy chục thanh niên trí thức đến ở, không phải ông không biết giá cả ăn uống của bọn họ. Thông thường một bữa ăn cho một người có giá hai xu và phiếu lương thực hai lạng.

Ông đẩy số tiền và phiếu về cho Hạ Thời, nói: “Lương thực trong nhà không có nhiều, chú cũng không chuẩn bị được cơm canh tử tế cho các cháu. Chúng ta chỉ có cơm độn khoai, nào dám lấy nhiều tiền như vậy. Cá thì cũng không cần mua mà đều bắt được dưới sông, không tốn tiền đâu.”

Hạ Thời cố chấp đẩy lại, đáp: “Bình thường nếu không nhịn được bọn cháu đều đến nhà hàng quốc doanh để ăn, còn phải trả nhiều tiền hơn thế này. Tính ra ăn cơm nhà chú còn tiết kiệm tiền cho bọn cháu đấy chứ. Chú Thẩm, chú cứ nhận lấy đi. Sau này cháu không đến nhà hàng quốc doanh ăn nữa, nếu thực sự thèm ăn thì cháu sẽ mang phiếu lương thực và mua thịt đến nhờ dì nấu vài món cải thiện được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook