Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 45: Không Xấu Xa Đến Thế
Tố Nhiễm Phương Hoa
30/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Từ Hướng Đông đứng bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về Hạ Thời. Ghê gớm thật, Hạ Thời nói vô cùng đúng lý hợp tình. Hơn nữa có lẽ do hôm nay anh ta biểu hiện không tệ nên Hạ Thời còn hảo tâm gửi tiền luôn cho anh ta, bây giờ dĩ nhiên anh ta phải nói đỡ cho Hạ Thời rồi.
Hạ Thời bên này đưa tiền giấy thì Tống Tấn Thành cũng rút phiếu lương thực ra. Anh ta không có phiếu thịt nên đành đưa năm xu tiền và một phiếu lương thực năm lạng. Trong thâm tâm Tống Tấn Thành cũng cảm thấy Hạ Thời nói không sai, bữa cơm ngon như vậy thì đưa nhiều tiền cũng đáng. Thế là anh ta cùng hùa theo Hạ Thời.
Cứ đẩy qua đẩy lại mãi cũng khó coi, cuối cùng Thẩm Quốc Trung đành nhận lấy.
Ông nói với Hạ Thời: “Lần sau cháu muốn ăn gì mà không biết làm thì đừng tới nhà hàng quốc doanh, cứ mua đồ đến đây nhờ dì nấu là được. Nhưng nhớ đừng đưa tiền với phiếu nữa nhé.”
Hạ Thời chỉ chờ có thế, khách khí một hồi lại kiếm được cơ hội đến nhà họ Thẩm ăn cơm mấy lần nữa nên anh cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chờ đám thanh niên đi xa rồi, Thẩm Quốc Trung mới nhìn lại xấp tiền giấy trên tay mình. Tiền và phiếu lương thực thì không nói làm gì, nhưng phiếu thịt thì đúng là khó kiếm được. Đây là phiếu thịt 1 cân đấy, nếu tiết kiệm một chút thì có thể mua mấy bữa thịt liền. Đến Thẩm Cương nhìn phiếu thịt còn sáng rực cả mắt.
Thẩm Quốc Trung cài then cửa rồi quay vào phòng nói với Vương Vân Chi: “Thật sự không ngờ cậu Hạ thanh niên trí thức này lại có tính tình hiền hậu như vậy.”
Vương Vân Chi đang dọn bàn cùng với Thẩm Dao, nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: “Chỉ ăn mỗi bữa cơm mà cậu ấy cũng đưa nhiều tiền giấy như vậy, còn khăng khăng trả cho nhà mình, bảo sao mấy nhà bên kia sông cứ mỏi cổ ngóng trông Hạ thanh niên trí thức và Từ thanh niên trí thức chán ăn cơm ở nhà lão lục và đổi sang ăn nhà khác. Nhưng tôi nghe nói họ cũng không đưa nhiều tiền như vậy đâu, trả đúng giá như những nhóm thanh niên trí thức trước đó thôi. Nhưng đúng là cậu ấy rất thích ăn thịt, thỉnh thoảng còn cho mấy đứa bé nhà lão lục một ít nữa.”
Vương Vân Chi tuy khen ngợi Hạ Thời nhưng cũng không muốn được thơm lây từ anh. Dù hiện giờ Thẩm Dao đã hiểu chuyện hơn, không dễ bị lừa nữa nhưng bà vẫn không muốn đám thanh niên trí thức thường xuyên tới nhà.
Thẩm Quốc Trung nghe vậy thì lắc đầu nói: “Không hẳn là thế đâu. Bữa cơm tối nay có rất nhiều món ngon, cậu ấy đưa thêm tiền thì tôi cũng có thể chấp nhận được. Nhưng bà có để ý không, trong bữa cơm cậu ấy chỉ ăn mỗi mấy con ốc, không hề gắp miếng thịt ba ba và cá nào, chỉ toàn thức ăn chay.”
Ông nhìn đôi trai gái nhà mình, nói: “Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng nhà mình không thường xuyên được ăn ngon như thế này, cậu ấy ăn ít một chút thì người nhà ta có thể ăn nhiều thêm. Cho nên tôi mới nói cậu ấy hiền hậu, nhận tiền và phiếu của cậu ấy tôi cũng thấy ngượng.”
Thẩm Dao đang giúp mẹ dọn bàn cũng liếc nhìn vị trí của Hạ Thời, đúng là ngoại trừ mấy cái vỏ ốc thì ở đó chẳng hề có chút xương cá nào. Hình như người này cũng không xấu xa đến thế.
Từ Hướng Đông đứng bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về Hạ Thời. Ghê gớm thật, Hạ Thời nói vô cùng đúng lý hợp tình. Hơn nữa có lẽ do hôm nay anh ta biểu hiện không tệ nên Hạ Thời còn hảo tâm gửi tiền luôn cho anh ta, bây giờ dĩ nhiên anh ta phải nói đỡ cho Hạ Thời rồi.
Hạ Thời bên này đưa tiền giấy thì Tống Tấn Thành cũng rút phiếu lương thực ra. Anh ta không có phiếu thịt nên đành đưa năm xu tiền và một phiếu lương thực năm lạng. Trong thâm tâm Tống Tấn Thành cũng cảm thấy Hạ Thời nói không sai, bữa cơm ngon như vậy thì đưa nhiều tiền cũng đáng. Thế là anh ta cùng hùa theo Hạ Thời.
Cứ đẩy qua đẩy lại mãi cũng khó coi, cuối cùng Thẩm Quốc Trung đành nhận lấy.
Ông nói với Hạ Thời: “Lần sau cháu muốn ăn gì mà không biết làm thì đừng tới nhà hàng quốc doanh, cứ mua đồ đến đây nhờ dì nấu là được. Nhưng nhớ đừng đưa tiền với phiếu nữa nhé.”
Hạ Thời chỉ chờ có thế, khách khí một hồi lại kiếm được cơ hội đến nhà họ Thẩm ăn cơm mấy lần nữa nên anh cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chờ đám thanh niên đi xa rồi, Thẩm Quốc Trung mới nhìn lại xấp tiền giấy trên tay mình. Tiền và phiếu lương thực thì không nói làm gì, nhưng phiếu thịt thì đúng là khó kiếm được. Đây là phiếu thịt 1 cân đấy, nếu tiết kiệm một chút thì có thể mua mấy bữa thịt liền. Đến Thẩm Cương nhìn phiếu thịt còn sáng rực cả mắt.
Thẩm Quốc Trung cài then cửa rồi quay vào phòng nói với Vương Vân Chi: “Thật sự không ngờ cậu Hạ thanh niên trí thức này lại có tính tình hiền hậu như vậy.”
Vương Vân Chi đang dọn bàn cùng với Thẩm Dao, nghe vậy cũng gật đầu đồng ý: “Chỉ ăn mỗi bữa cơm mà cậu ấy cũng đưa nhiều tiền giấy như vậy, còn khăng khăng trả cho nhà mình, bảo sao mấy nhà bên kia sông cứ mỏi cổ ngóng trông Hạ thanh niên trí thức và Từ thanh niên trí thức chán ăn cơm ở nhà lão lục và đổi sang ăn nhà khác. Nhưng tôi nghe nói họ cũng không đưa nhiều tiền như vậy đâu, trả đúng giá như những nhóm thanh niên trí thức trước đó thôi. Nhưng đúng là cậu ấy rất thích ăn thịt, thỉnh thoảng còn cho mấy đứa bé nhà lão lục một ít nữa.”
Vương Vân Chi tuy khen ngợi Hạ Thời nhưng cũng không muốn được thơm lây từ anh. Dù hiện giờ Thẩm Dao đã hiểu chuyện hơn, không dễ bị lừa nữa nhưng bà vẫn không muốn đám thanh niên trí thức thường xuyên tới nhà.
Thẩm Quốc Trung nghe vậy thì lắc đầu nói: “Không hẳn là thế đâu. Bữa cơm tối nay có rất nhiều món ngon, cậu ấy đưa thêm tiền thì tôi cũng có thể chấp nhận được. Nhưng bà có để ý không, trong bữa cơm cậu ấy chỉ ăn mỗi mấy con ốc, không hề gắp miếng thịt ba ba và cá nào, chỉ toàn thức ăn chay.”
Ông nhìn đôi trai gái nhà mình, nói: “Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng nhà mình không thường xuyên được ăn ngon như thế này, cậu ấy ăn ít một chút thì người nhà ta có thể ăn nhiều thêm. Cho nên tôi mới nói cậu ấy hiền hậu, nhận tiền và phiếu của cậu ấy tôi cũng thấy ngượng.”
Thẩm Dao đang giúp mẹ dọn bàn cũng liếc nhìn vị trí của Hạ Thời, đúng là ngoại trừ mấy cái vỏ ốc thì ở đó chẳng hề có chút xương cá nào. Hình như người này cũng không xấu xa đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.