Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 40: Dưới Ánh Trăng Sáng
Tố Nhiễm Phương Hoa
29/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Những người già mà cô biết đến chỉ xoay quanh tổ mẫu, lão phu nhân ở các phủ và Thái hậu trong cung, họ đều sống an nhàn sung sướng, thân phận tôn quý vô song.
Thật ra bà năm cũng chưa cao tuổi lắm, mới hơn sáu mươi, chỉ hơn tổ mẫu của cô hai tuổi. Nhưng thời gian đã lưu lại trên người bà ấy quá nhiều dấu vết, khiến bà ấy trông giống như lớn hơn tổ mẫu cô gần chục tuổi.
Cuộc sống của gia đình đội trưởng tiểu đội sản xuất còn khó khăn, huống chi là một bà cụ ở góa một mình không có sức lao động. Cô đặt bát thức ăn xuống, dặn bà cụ nhân lúc còn nóng nên ăn thử mấy miếng. Bà ấy sao có thể nỡ ăn được, nói rằng buổi tối ăn nhiều ngủ không ngon nên giữ lại để mai ăn.
Thẩm Dao dặn dò bà cụ một phen, trời nóng như thế này đồ ăn không để được lâu, ngày mai kiểu gì bà cụ cũng phải ăn chứ đừng giữ lại, kẻo đồ ăn hỏng mất.
Cô còn nói bà cứ để bát ở đấy, tối mai cô sẽ đến lấy. Rồi cô đến chỗ tủ bát, lấy ra một cái đĩa để giúp bà cụ đậy bát lại cho chuột không bò vào. Xong xuôi tất cả thì cô mới quay về nhà.
Bà cụ biết cô còn phải về nhà ăn cơm thì cũng không giữ cô ở lại thêm, chỉ lấy một chiếc khăn tay sạch ở trong ngăn kéo bảo bối của bà rồi mở ra, bên trong là nửa chiếc kẹo mạch nha mềm. Bà ấy kín đáo đưa cho Thẩm Dao để cô ăn vặt.
Hoàn cảnh lúc này gợi lên ký ức trong đầu nguyên chủ, trước khi con trai của bà năm mất thì cuộc sống của gia đình bà cũng không tệ lắm, trong nhà luôn có chút đồ ăn vặt như thế này. Những món ăn vặt ấy phần lớn đều được bà cụ lặng lẽ đưa cho Thẩm Dao, nay một cái ngày mai một cái, bà ấy đối xử với cô không khác gì cháu gái ruột.
Sau khi xảy ra chuyện, mỗi ngày nguyên chủ đều chạy tới nhà bà năm nhưng không còn lấy đồ ăn của bà cụ nữa mà chỉ đến chơi với bà, thỉnh thoảng nhà mình có đồ ăn gì cô cũng đưa sang đây. Nguyên chủ tuy ngốc nghếch nhưng lại là một cô gái tốt bụng. Từ khi cô trở thành Thẩm Dao, bởi vì không nghe người ta nhắc đến bà năm nên cô đã hoàn toàn quên mất bà cụ.
Thẩm Dao đi ra ngoài, bà cụ run rẩy đưa cô ra tận cửa, còn kiên quyết tiễn cô đến cách nhà mấy chục bước. Bà ấy đứng trong bóng tối nhìn Thẩm Dao đi vào cửa nhà họ Thẩm rồi vẫy tay với mình thì mới xoay người quay về nhà.
Hạ Thời đang ngồi trong nhà chính nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng anh cũng thấy cô bé ngốc kia quay về, đứng ở cửa nhà cười và vẫy tay.
Dưới ánh trăng sáng, dáng vẻ cô gái vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào, còn có sự dịu dàng mà anh chưa từng thấy qua.
Chỉ trong chốc lát ánh mắt anh cứ như bị dính chặt lên mặt cô gái, dứt cũng không ra. Cho đến tận khi Thẩm Dao quay người đi vào trong nhà và hơi cúi đầu xuống, ánh trăng chiếu không rõ mặt mày của cô thì anh mới chấm dứt được lời nguyền ma quỷ ấy.
Những người già mà cô biết đến chỉ xoay quanh tổ mẫu, lão phu nhân ở các phủ và Thái hậu trong cung, họ đều sống an nhàn sung sướng, thân phận tôn quý vô song.
Thật ra bà năm cũng chưa cao tuổi lắm, mới hơn sáu mươi, chỉ hơn tổ mẫu của cô hai tuổi. Nhưng thời gian đã lưu lại trên người bà ấy quá nhiều dấu vết, khiến bà ấy trông giống như lớn hơn tổ mẫu cô gần chục tuổi.
Cuộc sống của gia đình đội trưởng tiểu đội sản xuất còn khó khăn, huống chi là một bà cụ ở góa một mình không có sức lao động. Cô đặt bát thức ăn xuống, dặn bà cụ nhân lúc còn nóng nên ăn thử mấy miếng. Bà ấy sao có thể nỡ ăn được, nói rằng buổi tối ăn nhiều ngủ không ngon nên giữ lại để mai ăn.
Thẩm Dao dặn dò bà cụ một phen, trời nóng như thế này đồ ăn không để được lâu, ngày mai kiểu gì bà cụ cũng phải ăn chứ đừng giữ lại, kẻo đồ ăn hỏng mất.
Cô còn nói bà cứ để bát ở đấy, tối mai cô sẽ đến lấy. Rồi cô đến chỗ tủ bát, lấy ra một cái đĩa để giúp bà cụ đậy bát lại cho chuột không bò vào. Xong xuôi tất cả thì cô mới quay về nhà.
Bà cụ biết cô còn phải về nhà ăn cơm thì cũng không giữ cô ở lại thêm, chỉ lấy một chiếc khăn tay sạch ở trong ngăn kéo bảo bối của bà rồi mở ra, bên trong là nửa chiếc kẹo mạch nha mềm. Bà ấy kín đáo đưa cho Thẩm Dao để cô ăn vặt.
Hoàn cảnh lúc này gợi lên ký ức trong đầu nguyên chủ, trước khi con trai của bà năm mất thì cuộc sống của gia đình bà cũng không tệ lắm, trong nhà luôn có chút đồ ăn vặt như thế này. Những món ăn vặt ấy phần lớn đều được bà cụ lặng lẽ đưa cho Thẩm Dao, nay một cái ngày mai một cái, bà ấy đối xử với cô không khác gì cháu gái ruột.
Sau khi xảy ra chuyện, mỗi ngày nguyên chủ đều chạy tới nhà bà năm nhưng không còn lấy đồ ăn của bà cụ nữa mà chỉ đến chơi với bà, thỉnh thoảng nhà mình có đồ ăn gì cô cũng đưa sang đây. Nguyên chủ tuy ngốc nghếch nhưng lại là một cô gái tốt bụng. Từ khi cô trở thành Thẩm Dao, bởi vì không nghe người ta nhắc đến bà năm nên cô đã hoàn toàn quên mất bà cụ.
Thẩm Dao đi ra ngoài, bà cụ run rẩy đưa cô ra tận cửa, còn kiên quyết tiễn cô đến cách nhà mấy chục bước. Bà ấy đứng trong bóng tối nhìn Thẩm Dao đi vào cửa nhà họ Thẩm rồi vẫy tay với mình thì mới xoay người quay về nhà.
Hạ Thời đang ngồi trong nhà chính nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng anh cũng thấy cô bé ngốc kia quay về, đứng ở cửa nhà cười và vẫy tay.
Dưới ánh trăng sáng, dáng vẻ cô gái vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào, còn có sự dịu dàng mà anh chưa từng thấy qua.
Chỉ trong chốc lát ánh mắt anh cứ như bị dính chặt lên mặt cô gái, dứt cũng không ra. Cho đến tận khi Thẩm Dao quay người đi vào trong nhà và hơi cúi đầu xuống, ánh trăng chiếu không rõ mặt mày của cô thì anh mới chấm dứt được lời nguyền ma quỷ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.