Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 35: Hai Chị Em Bận Rộn
Tố Nhiễm Phương Hoa
29/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Thẩm Cương thấy chị gái mình bây giờ không chỉ nhớ được những chữ đã học mà còn muốn biết vài chuyện thường thức trong cuộc sống thì cảm thấy rất vui.
Cậu tình nguyện phổ cập giáo dục cho Thẩm Dao, thấp giọng nói: “Thật ra số lượng thực phẩm và khoai lang mỗi gia đình được phát chắc chắn trăm phần trăm không đủ ăn. Hơn nữa, họ lại còn tự bán đi một phần lương thực. Chỗ dựa của thôn mình là mấy ngọn núi kìa. Thôn chúng ta có vài người cắm dây khoai lang trên núi. Loại cây này dễ mọc, cứ cắm thẳng xuống đất không cần chăm sóc nhiều. Nhưng lúc thu hoạch khoai lang thì chưa chắc người trồng đã được ăn, bởi vì ai đào được là của người đó. Tất cả mọi người đều nói đó là khoai mọc dại, không ai nhận mình là người trồng cả.”
Thẩm Dao nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Còn có thể làm như thế nữa cơ à, nếu thế thì cô tìm chỗ nào đó trên núi lén nuôi gà được không nhỉ?
Cô sắp thèm thịt đến phát điên rồi, rõ ràng cô là một cô gái đang sống an nhàn sung sướng mà giờ lại phải nghĩ đến chuyện nuôi gà với chăn heo. Thẩm Cương nghe cô nói thì lắc đầu trả lời: “Khó lắm, trên núi có chồn vàng và các loài thú hoang khác, gà còn chưa lớn nổi đã bị chúng ăn thịt mất rồi. Hơn nữa mấy ngọn núi xung quanh đây có rất nhiều người qua lại, nếu bị người ta phát hiện ra thì chúng ta sẽ bị đưa đi cải tạo. Nếu gây sự thì chịu thiệt, không ai dám làm đâu.”
Cuộc sống thật khó khăn quá đi mất.
“Không phải ai cũng nghèo như vậy đâu nhỉ? Chẳng phải người trong thành phố sống rất tốt hay sao?”
Thẩm Cương gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ hâm mộ, cậu nói: “Người thành thị chắc chắn sống tốt hơn chúng ta rồi. Chị nhìn Hạ thanh niên trí thức mà xem, nhà anh ấy ở Thượng Hải nên mới có loại kẹo ngon như vậy đấy.”
Hiểu biết của Thẩm Cương đối với những người thành thị chỉ giới hạn ở nơi này, chỗ xa nhất đứa trẻ này đi tới cũng nằm ở trong thôn.
Ở triều Thiên Khải của cô, nếu muốn sống tốt thì phải đi thi rồi ra làm quan hoặc là tòng quân hay kinh doanh, dù sao cũng phải có con đường để thoát nghèo. Bây giờ Thẩm Dao không cần giả ngu nữa, cô định mấy ngày tới sẽ hỏi ba mình là đội trưởng đội sản xuất về những chuyện này.
Hai chị em bận rộn làm việc gần hai tiếng đồng hồ để kiếm thêm hai món ngon cho bữa tối hôm nay, sau đó bọn họ xách giỏ lên núi cắt cỏ cho heo ăn.
Thẩm Cương đã từng bị mẹ quở một lần, sau đó cậu không bao giờ để cho Thẩm Dao xách đầy giỏ nữa mà chỉ để cô xách non nửa giỏ, nhưng như vậy thì cậu sẽ phải tốn thời gian đi thêm một chuyến nữa.
Bấy giờ đã là chạng vạng, đội sản xuất sắp tan làm. Thẩm Dao nghe tiếng loa của đội vang lên, âm thanh truyền đi xa vô cùng. Cô nghe thử một lát, đó là tiếng của ba cô: “Thành viên của tiểu đội số tám chú ý, sau khi kết thúc công việc mỗi gia đình hãy cử một đại diện đến tập hợp cạnh nhà kho của tiểu đội để họp, bàn bạc phương án gặt gấp vụ lúa hè. Các thành viên tiểu đội số tám chú ý, sau khi kết thúc công việc…”
Ba lặp lại thông báo ấy ba lần.
Thẩm Dao vô cùng tò mò tại sao tiếng nói của con người lại có thể truyền đi xa và vang dội như vậy.
Thẩm Cương thấy chị gái mình bây giờ không chỉ nhớ được những chữ đã học mà còn muốn biết vài chuyện thường thức trong cuộc sống thì cảm thấy rất vui.
Cậu tình nguyện phổ cập giáo dục cho Thẩm Dao, thấp giọng nói: “Thật ra số lượng thực phẩm và khoai lang mỗi gia đình được phát chắc chắn trăm phần trăm không đủ ăn. Hơn nữa, họ lại còn tự bán đi một phần lương thực. Chỗ dựa của thôn mình là mấy ngọn núi kìa. Thôn chúng ta có vài người cắm dây khoai lang trên núi. Loại cây này dễ mọc, cứ cắm thẳng xuống đất không cần chăm sóc nhiều. Nhưng lúc thu hoạch khoai lang thì chưa chắc người trồng đã được ăn, bởi vì ai đào được là của người đó. Tất cả mọi người đều nói đó là khoai mọc dại, không ai nhận mình là người trồng cả.”
Thẩm Dao nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Còn có thể làm như thế nữa cơ à, nếu thế thì cô tìm chỗ nào đó trên núi lén nuôi gà được không nhỉ?
Cô sắp thèm thịt đến phát điên rồi, rõ ràng cô là một cô gái đang sống an nhàn sung sướng mà giờ lại phải nghĩ đến chuyện nuôi gà với chăn heo. Thẩm Cương nghe cô nói thì lắc đầu trả lời: “Khó lắm, trên núi có chồn vàng và các loài thú hoang khác, gà còn chưa lớn nổi đã bị chúng ăn thịt mất rồi. Hơn nữa mấy ngọn núi xung quanh đây có rất nhiều người qua lại, nếu bị người ta phát hiện ra thì chúng ta sẽ bị đưa đi cải tạo. Nếu gây sự thì chịu thiệt, không ai dám làm đâu.”
Cuộc sống thật khó khăn quá đi mất.
“Không phải ai cũng nghèo như vậy đâu nhỉ? Chẳng phải người trong thành phố sống rất tốt hay sao?”
Thẩm Cương gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ hâm mộ, cậu nói: “Người thành thị chắc chắn sống tốt hơn chúng ta rồi. Chị nhìn Hạ thanh niên trí thức mà xem, nhà anh ấy ở Thượng Hải nên mới có loại kẹo ngon như vậy đấy.”
Hiểu biết của Thẩm Cương đối với những người thành thị chỉ giới hạn ở nơi này, chỗ xa nhất đứa trẻ này đi tới cũng nằm ở trong thôn.
Ở triều Thiên Khải của cô, nếu muốn sống tốt thì phải đi thi rồi ra làm quan hoặc là tòng quân hay kinh doanh, dù sao cũng phải có con đường để thoát nghèo. Bây giờ Thẩm Dao không cần giả ngu nữa, cô định mấy ngày tới sẽ hỏi ba mình là đội trưởng đội sản xuất về những chuyện này.
Hai chị em bận rộn làm việc gần hai tiếng đồng hồ để kiếm thêm hai món ngon cho bữa tối hôm nay, sau đó bọn họ xách giỏ lên núi cắt cỏ cho heo ăn.
Thẩm Cương đã từng bị mẹ quở một lần, sau đó cậu không bao giờ để cho Thẩm Dao xách đầy giỏ nữa mà chỉ để cô xách non nửa giỏ, nhưng như vậy thì cậu sẽ phải tốn thời gian đi thêm một chuyến nữa.
Bấy giờ đã là chạng vạng, đội sản xuất sắp tan làm. Thẩm Dao nghe tiếng loa của đội vang lên, âm thanh truyền đi xa vô cùng. Cô nghe thử một lát, đó là tiếng của ba cô: “Thành viên của tiểu đội số tám chú ý, sau khi kết thúc công việc mỗi gia đình hãy cử một đại diện đến tập hợp cạnh nhà kho của tiểu đội để họp, bàn bạc phương án gặt gấp vụ lúa hè. Các thành viên tiểu đội số tám chú ý, sau khi kết thúc công việc…”
Ba lặp lại thông báo ấy ba lần.
Thẩm Dao vô cùng tò mò tại sao tiếng nói của con người lại có thể truyền đi xa và vang dội như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.