Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 36: Không Biết Xấu Hổ Là Gì

Tố Nhiễm Phương Hoa

29/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Ký ức của nguyên chủ cũng giống như đồ vật được cất giấu trong đầu, nếu không động đến thì sẽ không thể nhớ ra, vì vậy đến tận khi nghe tiếng loa này thì Thẩm Dao mới biết được đó là gì. Cô vốn tưởng cái thôn này là nơi khỉ ho cò gáy lạc hậu, hóa ra nơi đây cũng có thứ tốt hơn triều Thiên Khải của mình.

Không lâu sau Vương Vân Chi đã về nhà trước để chuẩn bị bữa tối. Phải đến khi trời sắp tối thì Thẩm Quốc Trung mới về nhà. Thẩm Dao vô cùng vui vẻ chạy ra đón ông, kết quả lại thấy đằng sau ba mình còn có ba người đi theo, một người là Tống Tấn Thành hôm nay được mời tới nhà ăn cơm, hai người kia là Hạ Thời và Từ Hướng Đông.

Nụ cười trên mặt Thẩm Dao tắt ngấm, sao hai người này lại tới nhà cô thế!

Hạ Thời và Thẩm Quốc Trung đang nói chuyện, sau khi tiến vào sân nhà họ Thẩm thì ánh mắt anh mới chuyển đến trên người Thẩm Dao. Vẻ mặt biến sắc của cô dĩ nhiên không thể thoát khỏi con mắt cú vọ của anh, trong lòng Hạ Thời chợt cảm thấy hơi khó chịu.

Thấy anh một cái là ngừng cười là ý gì đây, cô gái ngốc này lật mặt rồi thì tuyệt tình quá.

Con người của Hạ Thời bản chất giống như con lừa vậy, nắm dây kéo thì không muốn đi, cứ phải đánh mới chịu. Thẩm Dao càng không chào đón anh thì anh lại cứ muốn ngồi ở nhà họ Thẩm lâu hơn đấy.

Ngửi được mùi thơm từ nhà bếp truyền đến, anh cười nói: “Dì đang nấu cơm ạ? Đã lâu lắm rồi cháu không được ngửi mùi thức ăn thơm như thế này đấy, từ khi rời khỏi nhà cháu còn chưa được ăn bữa cơm ngon nào.”

Thẩm Quốc Trung ngẩn người, ông nên trả lời câu này của cậu ta như thế nào đây!



Vừa xong việc là ông đã gọi Tống Tấn Thành cùng về nhà ăn cơm với mình, nhưng mới đi được mấy bước thì hai cậu thanh niên trí thức này đã bước đến muốn hỏi ông việc gặt gấp cần phải chú ý những điểm nào. Hạ Thời ăn nói rất lễ phép, chẳng biết tại sao mà Thẩm Quốc Trung tiếp lời anh mấy câu rồi cứ thế nói chuyện không dừng lại được. Anh hỏi hết câu này sang câu khác, hỏi mãi đến tận khi về nhà ông luôn.

Từ Hướng Đông nhịn cười muốn phát điên.

Cái tên Hạ Thời này đúng là, vì Thẩm Dao mà cậu ta chẳng thèm đếm xỉa đến mặt mũi nữa. Tối hôm qua cậu ta còn nói cái gì mà Thẩm Dao từ bao giờ lại trở thành người trong tường nhà tôi. Bây giờ Từ Hướng Đông đang rất tò mò không biết lần sau Hạ Thời còn mạnh miệng được nữa hay không. Đợi đến khi về Bắc Kinh anh ta phải đem chuyện này ra mua vui, chia sẻ để các anh em của mình cùng trêu cậu ta mới được.

Thấy Thẩm Quốc Trung không nói tiếp nữa, anh ta tự nhiên phải hát đệm cho người anh em của mình, cố ý nhấn mạnh: “Không hẳn là như vậy đâu. Sau khi tham gia vào đội sản xuất ở nông thôn thì chúng cháu mới biết được sống cùng với gia đình hạnh phúc biết bao. Đến đây chưa được nửa tháng mà đêm ngủ cháu cũng mơ đến mâm cơm mẹ nấu. Mùi thức ăn của nhà đội trưởng thật sự có hương vị của gia đình, khiến cháu nhớ nhà quá ạ.”

Nói rồi anh ta còn ra vẻ say mê hít sâu một hơi.

Thẩm Quốc Trung: “…”

Tống Tấn Thành: “…”

Thẩm Dao: Hai tên này quả nhiên không biết xấu hổ là gì nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook