Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 47: Hơi Đáng Sợ Chút Thôi

Tố Nhiễm Phương Hoa

30/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Lúc tám giờ, ba người nhà họ Thẩm đi làm về sớm, cảnh tượng họ nhìn thấy chính là Thẩm Dao đang ngồi trên chiếc ghế thấp trong sân cầm dao phay băm cỏ heo.

Thấy bọn họ trở về, cô ngửa mặt lên mỉm cười, lúc này trên khuôn mặt trắng bóc đã lấm lem chỗ đen, chỗ trắng, chỗ xám.

Tuy cảm thấy Thẩm Dao đã thông minh hơn chút ít nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên để cô ở nhà một mình, Vương Vân Chi lập tức bị dáng vẻ của cô dọa sợ: “Mặt mũi con sao vậy?”

Thẩm Dao ngạc nhiên sờ sờ lên mặt mình, sao cơ?

Sau đó cô lại sờ lên mặt mình nhiều hơn, mới phát hiện không biết trên tay đã dính đầy tro bếp từ lúc nào, cô vội vàng chạy vào phòng soi gương.

Vương Vân Chi bước nhà nhà bếp, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của cháo, trong cái chậu trên lò là cơm đã được xới lên, mở nắp nồi ra là nửa nồi cháo khoai lang đặc.

Trong lòng Vương Vân Chi lập tức có cảm giác phức tạp khó tả, mũi chua xót muốn khóc, rõ ràng bà rất vui, nhưng lại vui đến muốn rơi nước mắt.

Con gái bà thật giỏi, thật ngoan, bà không cần tiếp tục lo lắng sau này nó sẽ sống thế nào, sẽ gả cho người thế nào nữa.

Tay không sạch lắm, Vương Vân Chi dùng cánh tay lau nước mắt, đi ra cửa mở nước máy rửa tay, sau đó trở lại nhà bếp bưng mấy bát cháo ra.

Thẩm Quốc Trung hơi sửng sốt, vốn tưởng rằng nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới có thể ăn, ông lại nhìn thấy đôi mắt Vương Vân Chi đỏ hoe.



Thẩm Quốc Trung lập tức nghe Vương Vân Chi nói: “Dao Dao đã nấu bữa sáng xong rồi, thảo nào mặt mũi lấm lem như con mèo hoa. Từ khi con bé còn nhỏ tôi đã không cho nó dính vào chuyện bếp núc, sợ nó động dao động lửa, lần đầu tiên con bé tự làm đã làm giỏi như vậy, Dao Dao nhà chúng ta rất thông minh.”

Đối với Thẩm Quốc Trung, bát cháo sáng nay là bát cháo ngon ngọt nhất mà ông từng ăn trong cuộc đời này.

Hiểu biết của Thẩm Dao đối với những người nông dân chỉ gói gọn lại trong lần gặp được vợ chồng trang đầu* ở điền trang nhà mình, ngoài ra thì chỉ có thơ ca của các tài tử thư sinh.

(*) Người quản lý điền trang do giai cấp địa chủ lập ra trong xã hội phong kiến ​​Trung Quốc.

Vợ chồng trang đầu vốn hơi sĩ diện, gặp chủ nhà càng tỉ mỉ chải chuốt một phen, còn trong thơ ca miêu tả về người nông dân cũng chỉ thiên về bề nổi.

Thế nên sau khi cả thôn kết thúc việc gặt gấp, ngày thứ ba bắt đầu công việc gieo trồng gấp, Thẩm Dao nhìn thấy giữa ngón tay, ngón chân của ba mẹ và em trai mình bị thối rữa.

Nhất là hai chân, giữa kẽ chân thối rữa đến mức lộ ra những mảng thịt màu đỏ cam, nước mắt cô rơi rất dữ dội.

Thẩm Quốc Trung hơi lúng túng: “Con, con khóc cái gì, mỗi năm cấy mạ đều như vậy mà.”

Thẩm Dao không hiểu tại sao chuyện ruộng đồng lại có thể làm da thối rữa.

Thẩm Quốc Trung bèn giải thích với cô: “Trong ruộng lúa vừa cày xới có rải vôi và bón phân hóa học, bùn và nước trong ruộng hòa tan thuốc trừ sâu và phân bón có tính ăn mòn nên mới gây ra tình trạng như vậy. Đây cũng là chuyện bất khả kháng, mọi người đều đợi sau khi kết thúc đợt gặt gấp một thời gian sẽ tự động lành lại, chỉ là nhìn hơi đáng sợ chút thôi.”

Ông an ủi như vậy không có một chút tác dụng nào, Thẩm Dao tới đây chưa lâu, nhưng các thành viên trong gia đình này thật sự nâng cô trong lòng bàn tay để thương yêu, ngay cả người nhỏ hơn cô là Thẩm Cương cũng luôn xem mình là anh trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook