Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 48: Phiếu Giày 1

Tố Nhiễm Phương Hoa

30/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Trong lòng Thẩm Dao đã coi họ như người thân ruột thịt của mình, nhìn thấy bọn họ như vậy, làm sao cô có thể chấp nhận được.

Cô kéo Thẩm Quốc Trung, nói: “Ba, chúng ta không thể không làm nông dân sao, không thể lên thành phố sao? Làm nông dân khổ quá.”

Thẩm Quốc Trung xoa đầu cô, thở dài, nào có dễ dàng như vậy. Ông nhìn con gái trổ mã rất xinh đẹp, nói: “Ba hết hy vọng rồi, nhưng con và Cương Tử vẫn còn cơ hội. Đợi xong việc gặt gấp, con hãy cố gắng học chữ. Trong đời người, con không thể biết lúc nào sẽ gặp được cơ hội, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng mới có thể nắm cơ hội để cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. Khỏi nói đâu xa, ngay ba thôi, nếu như không phải biết viết biết đọc, trong việc đồng áng không đến lượt ba làm đội trưởng. Mặc dù một năm chỉ được ghi nhiều hơn xã viên bình thường một tháng công, nhưng đó cũng là thu nhập.”

Sau đó ông lại nói với Thẩm Dao và cả Thẩm Cương ngồi bên cạnh: “Bọn con cố gắng học, người ta không thể lựa chọn kiếp luân hồi của mình trong cuộc đời này, nhưng có thể tự lựa chọn con đường sau này. Muốn rời khỏi đồng ruộng chỉ có ba con đường, một quân đội, hai công nhân, ba cán bộ. Bất kể con làm quân nhân, công nhân hay cán bộ cũng được, hoặc là kết hôn với quân nhân, công nhân, cán bộ, dù thế nào đi nữa hãy cố gắng ra khỏi thôn quê.”

Tranh thủ hôm nay trò chuyện với hai con về việc này, ông cũng cẩn thận phân tích đường ra cho Thẩm Cương và Thẩm Dao, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị.



Khắp nơi đều dán khẩu hiệu cống hiến vì chủ nghĩa xã hội, nhưng ai thật sự cam tâm vùi đầu vào công việc đồng áng ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ không thấy điểm dừng, ai lại không ngưỡng mộ sự hào nhoáng của những người trong thành phố?

Thẩm Quốc Trung là Đảng viên, nhưng ông không có tinh thần cống hiến nhiều đến vậy, ông hy vọng con cái của mình có thể rời khỏi nông thôn, có thể vẻ vang ăn lương thực hàng hóa.

Người nhà họ Thẩm không để ý việc tay chân bị ăn mòn lắm, nhưng Thẩm Dao lại ghi nhớ trong lòng. Cô tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, phát hiện ở đây có một loại giày bao ngoài chân, gọi là ủng đi mưa, mang vào sẽ không bị nước vào. Lúc cấy mạ trong ruộng, mang đôi ủng này vào thì ít nhất có thể bảo vệ được chân.

Nhưng trớ trêu là loại giày này tuy phù hợp để sử dụng ở nông thôn, nhưng rất ít người trong thôn mua được. Bởi vì ở nơi này, muốn mua lương thực cần phải có phiếu lương thực, mua dầu phải có phiếu dầu, mua vải phải có phiếu phải, muốn mua giày cũng phải có phiếu giày.

Nông dân ở nông thôn lên thị trấn muốn mua một cái bánh nướng cũng phải có một hoặc hai phiếu lương thực mới mua được. Nhà nước chỉ đưa ra các loại chỉ tiêu lao động cho nông dân chứ không phát đủ cho họ phiếu vải, phiếu dầu và các loại phiếu cần thiết cho cuộc sống.

Thế nên, ở Thẩm gia thôn không được bao nhiêu người có thể mua được ủng đi mưa, bởi vì không lấy được phiếu, bọn họ mang giày vải, giày cỏ, hầu hết trẻ con đều đi chân trần. Lúc phải xuống ruộng, không ai nỡ lãng phí đôi giày vải quý giá của mình, đều đi chân trần xuống ruộng. Tất nhiên mang giày vải xuống ruộng cũng chẳng có tác dụng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook