Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Chương 46: Ngày Mùa

Tố Nhiễm Phương Hoa

30/05/2024

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Thẩm Quốc Trung chỉ nói Vương Vân Chi vài câu như vậy, ngược lại cho Thẩm Cương một tràng: “Cương Tử cũng phải dậy lúc bốn giờ hơn sáng mai để đến năm giờ ra đồng cho kịp lúc chấm công sáng nhé. Con đã mười ba tuổi rồi, bình thường không có việc gì nhưng lúc gặt gấp quan trọng này nên bắt đầu làm việc đi thôi, không thể để cho các thành viên trong đội sản xuất nghĩ rằng nhà chúng ta là ngoại lệ được.”

Thẩm Cương gật gù như gà mổ thóc, hỏi: “Thế việc cắt cỏ heo thì tính sao ạ? Một mình chị con làm sao làm được nhiều việc như vậy?”

Thẩm Quốc Trung còn chưa lên tiếng, Thẩm Dao đã tỏ ý không sao cả, một chuyến chuyển không hết thì cô đi thêm vài chuyến nữa. Người nhà đều ra ruộng làm những công việc nặng nhọc nhất, cô chỉ giúp có chút việc vặt như vậy, không thấm vào đâu.

Thẩm Cương nói: “Chị đừng cố làm, cắt một giỏ cỏ đủ cho heo ăn buổi sáng là được. Chờ em xong việc buổi sáng sẽ về giúp chị cắt thêm một giỏ nữa.”

Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, gà chưa kịp gáy thì ngoài cửa đã vang lên tiếng chiêng đinh tai nhức óc, có người hét lớn: “Thức dậy chuẩn bị gặt lúa nào.”

Đó là đại đội trưởng của Thẩm gia thôn, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, tiếng chiêng khuất xa, Thẩm Dao nghe thấy tiếng ba cô mở cửa đi ra ngoài. Không bao lâu sau, tiếng còi vang vọng từ gần đến xa suốt dọc đường. Tiếng chiêng và tiếng còi kiểu này lần lượt vang lên khắp hai mươi sáu tiểu đội sản xuất của Thẩm gia thôn, thôn trang vốn im ắng cả đêm bỗng trở nên huyên náo.



Năm giờ sáng, đài phát thanh của đại đội vang lên bài Đông phương hồng, công việc gặt gấp năm nay của Thẩm gia thôn bắt đầu sôi nổi trong ca khúc cách mạng này.

Thẩm Dao cũng không lề mề, dứt khoát rời khỏi giường đi rửa mặt, đợi tất cả mọi người ra ruộng, cô xách rổ lên núi cắt cỏ heo.

Mấy ngày nay đi theo Thẩm Cương đã quen thuộc với đường núi, lần đầu tiên cô đi lên núi một mình cũng không quá sợ. Nhưng rõ ràng bản thân không đủ sức, cắt hơn nửa rổ thấy đã đến giới hạn chịu đựng của mình liền xách rổ trở về, lúc này mặt trời đã bắt đầu mọc.

Thẩm Dao băm cỏ heo trong sân, tính toán thời gian rồi vào bếp chuẩn bị nấu bữa sáng. Bình thường nhìn thấy Vương Vân Chi và Thẩm Cương làm việc vô cùng nhẹ nhàng và đơn giản, đến phiên cô bắt tay vào làm thì cứ sai sai. Có mỗi việc đốt củi nhóm lửa cũng mất hơn nửa tiếng, may mà nấu vội được nồi cháo, cũng bắt chước theo dáng vẻ của Vương Vân Chi trong trí nhớ để nấu cơm trưa và cơm tối.

Cô không hiểu rõ về việc gặt gấp lắm, nhưng cũng biết đây là khoảng thời gian mệt mỏi nhất trong năm của những người nông dân nơi đây, thế nên cũng cho gạo nhiều hơn bình thường một chút. Sau khi nấu xong cháo cũng đặc, loay hoay mãi cuối cùng cũng xong được một nồi cháo.

Đồ ăn hôm trước còn thừa lại một ít, hâm nóng lại cũng không được ngon, hơn nữa loại nồi lớn của nhà nông cô bê đi cũng rất mất sức, bèn định bụng để người nhà ăn tạm cháo nóng với đồ ăn nguội.

Sau khi làm xong công việc trong bếp, Thẩm Dao dập tắt lửa rồi mới đi ra ngoài tiếp tục băm cỏ heo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook