Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 33: Người Trong Tường Nhà
Tố Nhiễm Phương Hoa
29/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Vương Vân Chi cười nói: “Cái này sao mà ăn mỗi ngày được? Con cũng đừng ăn nhiều quá, không tốt cho tiêu hóa đâu.”
Hơn nữa nấu ốc rất hao dầu, dưới suối nhiều ốc nhưng ít ai ra bắt cũng là vì lý do này.
Thẩm Quốc Trung thích nhất dáng vẻ tràn đầy sức sống của con gái, nói với Vương Vân Chi: “Lần trước Tống thanh niên trí thức tặng thuốc mỡ, sau đó còn tặng kẹo, chẳng phải bà nói không có gì tốt để báo đáp sao? Vừa hay hôm nay chúng ta có ba ba, sáng mai bảo Thẩm Cương ra sông bắt thêm ít ốc về. Có hai món này rồi thêm đĩa trứng gà, hai đĩa rau nữa cũng coi như ổn, mời Tống thanh niên trí thức đến nhà mình ăn bữa cơm. Tối nay Thẩm Cương dẫn Dao Dao đi học lớp xóa mù chữ thì nói với cậu ấy một tiếng.”
Vương Vân Chi vui vẻ, như thế đúng là khéo, con gái được ăn ngon, lại có cơ hội trả ơn cho người ta.
Tối đó đúng hôm Tống thanh niên trí thức dạy học. Học xong Thẩm Cương đến mời anh ấy ăn cơm, Từ Hướng Đông vốn nhận định Hạ Thời thích Thẩm Dao nghe thấy vậy bèn chạy về cười hề hề nói với anh: “Nguy rồi nguy rồi, họ Tống kia sắp đào góc tường nhà cậu rồi kìa.”
“Một lần hai lần là trùng hợp, đây là lần thứ ba rồi, rõ ràng Thẩm Dao có ý với họ Tống kia. A Thời, mau mau thể hiện mị lực của bản thân đi, thích người ta thì đừng để người ta vượt tường, như thế mất mặt lắm.”
Hạ Thời cười liếc anh ta: “Từ bao giờ Thẩm Dao thành người trong tường nhà tôi thế?”
Con vịt chết còn mạnh miệng, Từ Hướng Đông nói: “Ờ, cậu nói không phải thì coi như không phải đi, tôi nhắc nhở thế thôi. Hôm nay mệt cả ngày rồi, tôi đi ngủ đây.”
Nói xong anh ta ra ngoài, tiện tay đóng cửa giúp Hạ Thời.
Hạ Thời gối hai tay sau đầu, mặt lạnh tanh, đầu lưỡi liếm răng nanh.
Mình hiếm khi có lòng lo chuyện bao đồng, thế mà người ta lại chẳng coi ra gì. Anh cũng không phải Lôi Phong, việc gì phải chạy đi lo chuyện của một cô ngốc? Thẩm Dao có là gì của anh đâu.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Cương dẫn Thẩm Dao ra ngoài. Cậu không chỉ đi mò ốc mà còn mang theo một chiếc xẻng bắt cá.
Nhà làm cơm mời khách nên họ phải chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn hơn mọi khi. Hơn nữa khi có khách mẹ cậu sẽ dùng dầu nấu ăn nên đây là dịp hiếm có cả nhà không phải ăn canh cá mà được ăn cá kho.
Thẩm Cương thèm như vậy cũng bởi vì hàng năm các gia đình ở nông thôn được phân phát rất ít dầu ăn. Tuy rằng trong thôn trồng nhiều cây cải dầu nhưng yêu cầu về sản lượng của dầu hạt cải cũng khá lớn, mà phần lớn sản phẩm đều phải nộp lên cho quốc gia, khi dầu được phân phát đến tay người nông dân thì bình quân mỗi người chỉ có một cân rưỡi. Nhà bọn họ bốn người, mỗi năm chỉ được phát sáu cân dầu hạt cải và một ít mỡ heo chẳng bõ dính răng. Họ xào món chính cũng chỉ dám xoa chút dầu vào đáy nồi cho ẩm. Những món bình thường đều được nấu bằng cách đảo cho chín kỹ rồi rưới một chút dầu lên trên.
Vương Vân Chi cười nói: “Cái này sao mà ăn mỗi ngày được? Con cũng đừng ăn nhiều quá, không tốt cho tiêu hóa đâu.”
Hơn nữa nấu ốc rất hao dầu, dưới suối nhiều ốc nhưng ít ai ra bắt cũng là vì lý do này.
Thẩm Quốc Trung thích nhất dáng vẻ tràn đầy sức sống của con gái, nói với Vương Vân Chi: “Lần trước Tống thanh niên trí thức tặng thuốc mỡ, sau đó còn tặng kẹo, chẳng phải bà nói không có gì tốt để báo đáp sao? Vừa hay hôm nay chúng ta có ba ba, sáng mai bảo Thẩm Cương ra sông bắt thêm ít ốc về. Có hai món này rồi thêm đĩa trứng gà, hai đĩa rau nữa cũng coi như ổn, mời Tống thanh niên trí thức đến nhà mình ăn bữa cơm. Tối nay Thẩm Cương dẫn Dao Dao đi học lớp xóa mù chữ thì nói với cậu ấy một tiếng.”
Vương Vân Chi vui vẻ, như thế đúng là khéo, con gái được ăn ngon, lại có cơ hội trả ơn cho người ta.
Tối đó đúng hôm Tống thanh niên trí thức dạy học. Học xong Thẩm Cương đến mời anh ấy ăn cơm, Từ Hướng Đông vốn nhận định Hạ Thời thích Thẩm Dao nghe thấy vậy bèn chạy về cười hề hề nói với anh: “Nguy rồi nguy rồi, họ Tống kia sắp đào góc tường nhà cậu rồi kìa.”
“Một lần hai lần là trùng hợp, đây là lần thứ ba rồi, rõ ràng Thẩm Dao có ý với họ Tống kia. A Thời, mau mau thể hiện mị lực của bản thân đi, thích người ta thì đừng để người ta vượt tường, như thế mất mặt lắm.”
Hạ Thời cười liếc anh ta: “Từ bao giờ Thẩm Dao thành người trong tường nhà tôi thế?”
Con vịt chết còn mạnh miệng, Từ Hướng Đông nói: “Ờ, cậu nói không phải thì coi như không phải đi, tôi nhắc nhở thế thôi. Hôm nay mệt cả ngày rồi, tôi đi ngủ đây.”
Nói xong anh ta ra ngoài, tiện tay đóng cửa giúp Hạ Thời.
Hạ Thời gối hai tay sau đầu, mặt lạnh tanh, đầu lưỡi liếm răng nanh.
Mình hiếm khi có lòng lo chuyện bao đồng, thế mà người ta lại chẳng coi ra gì. Anh cũng không phải Lôi Phong, việc gì phải chạy đi lo chuyện của một cô ngốc? Thẩm Dao có là gì của anh đâu.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Cương dẫn Thẩm Dao ra ngoài. Cậu không chỉ đi mò ốc mà còn mang theo một chiếc xẻng bắt cá.
Nhà làm cơm mời khách nên họ phải chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn hơn mọi khi. Hơn nữa khi có khách mẹ cậu sẽ dùng dầu nấu ăn nên đây là dịp hiếm có cả nhà không phải ăn canh cá mà được ăn cá kho.
Thẩm Cương thèm như vậy cũng bởi vì hàng năm các gia đình ở nông thôn được phân phát rất ít dầu ăn. Tuy rằng trong thôn trồng nhiều cây cải dầu nhưng yêu cầu về sản lượng của dầu hạt cải cũng khá lớn, mà phần lớn sản phẩm đều phải nộp lên cho quốc gia, khi dầu được phân phát đến tay người nông dân thì bình quân mỗi người chỉ có một cân rưỡi. Nhà bọn họ bốn người, mỗi năm chỉ được phát sáu cân dầu hạt cải và một ít mỡ heo chẳng bõ dính răng. Họ xào món chính cũng chỉ dám xoa chút dầu vào đáy nồi cho ẩm. Những món bình thường đều được nấu bằng cách đảo cho chín kỹ rồi rưới một chút dầu lên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.