Khuê Tú Hầu Môn Xuyên Đến Năm 70
Chương 49: Phiếu Giày 2
Tố Nhiễm Phương Hoa
30/05/2024
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Trước đây ở nhà bà năm có thể có một ít loại phiếu này. Nhưng bây giờ, trong ấn tượng của Thẩm Dao, chỉ có những thanh niên trí thức trong thành phố tới mới có.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Quốc Trung nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài thổi còi thông báo đi làm buổi tối. Muốn cấy mạ đạt hiệu suất cao, quan trọng nhất chính là kéo mạ sớm, công việc kéo mạ ban đêm được tính vào công điểm ngoài. Kéo những gốc mạ thô lên, rửa sạch bùn đất bên ngoài, cấy chặt là thành cây con.
Người trong đội rất tích cực kéo mạ, buổi tối ở nông thôn mát hơn ban ngày nhiều, trong ruộng mạ tấp nập người kéo mạ, những nông dân giàu kinh nghiệm có tay nghề tốt còn có thể kéo mạ bằng hai tay, số công điểm kiếm được trong một đêm kéo mạ không ít hơn ban ngày.
Sau khi các thành viên trong nhà ra ngoài hết, Thẩm Dao đi tới đi lui mấy vòng trong gian nhà chính, cô suy nghĩ một chút rồi rời khỏi nhà đi sang bên kia sông.
Các thanh niên trí thức trong đội, ban ngày có thể đi làm đã là hiếm thấy, rất có khả năng sẽ không đi kéo mạ vào ban đêm. Nhưng cho dù thế nào cũng phải đi thử vận may, hỏi một chút.
Dãy phòng mà các thanh niên trí thức ở, phòng ngoài cùng là của Tống Tấn Thành, Thẩm Dao không chút nghĩ ngợi định đi tìm Tống Tấn Thành trước, chỉ là bàn tay đang định gõ cửa còn chưa chạm lên tấm ván thì đã bị người ta gọi lại.
“Thẩm Dao, cô tới đây làm gì?”
Thẩm Dao quay đầu lại liền thấy Hạ Thời và Từ Hướng Đông cầm hộp cơm đi tới, xem ra là vừa tới nhà Thẩm lão lục lấy cơm về chuẩn bị ăn.
Trong bóng tối không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, bây giờ cô đã không còn phản cảm với Hạ Thời như ngày đầu, chuyến này tới đây vốn dĩ là để tìm bọn họ, hỏi Hạ Thời trước hay hỏi Tống Tấn Thành trước cũng chẳng có gì khác biệt, vì vậy cô bèn nói: “Tôi tới để hỏi các anh có phiếu giày không, nếu như có tôi muốn đổi mấy tờ với các anh, bằng tiền hay gạo cũng được.”
Trong lòng Hạ Thời thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy cô gõ cửa phòng Tống Tấn Thành, anh nhớ tới việc cô từng lẻn vào phòng mình trong đêm, còn tưởng rằng cô lại làm chuyện dại dột.
Đương nhiên Hạ Thời không thiếu phiếu giày, anh liếc nhìn Thẩm Dao, nói: “Có, nhưng tôi không nấu cơm, lấy gạo cũng không có tác dụng gì.”
Chỉ nghe anh nói có, đôi mắt Thẩm Dao đã sáng lên, cô cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hạ Thời, e là anh không có hứng thú với tiền và gạo, bèn hỏi anh: “Tôi cần ba phiếu, anh muốn đổi cái gì? Nhưng với điều kiện gia đình tôi, những thứ có thể đổi cũng có hạn thôi.”
Cô suy nghĩ một chút, cắn răng nói:”Có một con gà có thể đổi được.”
Người dân quê, ngoại trừ heo nuôi trong chuồng ra thì gà chính là thứ quý giá nhất, một năm chỉ chờ gà đẻ trứng kiếm được mấy đồng hoặc là bổ sung dinh dưỡng.
Hạ Thời cũng có thể cảm nhận được nỗi đau nhức nhối của cô khi nói những lời này, anh mỉm cười nói: “Thế thì không cần, đến lúc đó trả tôi mấy bữa cơm là được. Cô đợi một lát, tôi đi lấy cho cô.”
Nói xong liền lướt qua Thẩm Dao đi vào phòng. Từ Hướng Đông cũng vội vàng đi theo, bước vào phòng cùng Hạ Thời.
Trước đây ở nhà bà năm có thể có một ít loại phiếu này. Nhưng bây giờ, trong ấn tượng của Thẩm Dao, chỉ có những thanh niên trí thức trong thành phố tới mới có.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Quốc Trung nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài thổi còi thông báo đi làm buổi tối. Muốn cấy mạ đạt hiệu suất cao, quan trọng nhất chính là kéo mạ sớm, công việc kéo mạ ban đêm được tính vào công điểm ngoài. Kéo những gốc mạ thô lên, rửa sạch bùn đất bên ngoài, cấy chặt là thành cây con.
Người trong đội rất tích cực kéo mạ, buổi tối ở nông thôn mát hơn ban ngày nhiều, trong ruộng mạ tấp nập người kéo mạ, những nông dân giàu kinh nghiệm có tay nghề tốt còn có thể kéo mạ bằng hai tay, số công điểm kiếm được trong một đêm kéo mạ không ít hơn ban ngày.
Sau khi các thành viên trong nhà ra ngoài hết, Thẩm Dao đi tới đi lui mấy vòng trong gian nhà chính, cô suy nghĩ một chút rồi rời khỏi nhà đi sang bên kia sông.
Các thanh niên trí thức trong đội, ban ngày có thể đi làm đã là hiếm thấy, rất có khả năng sẽ không đi kéo mạ vào ban đêm. Nhưng cho dù thế nào cũng phải đi thử vận may, hỏi một chút.
Dãy phòng mà các thanh niên trí thức ở, phòng ngoài cùng là của Tống Tấn Thành, Thẩm Dao không chút nghĩ ngợi định đi tìm Tống Tấn Thành trước, chỉ là bàn tay đang định gõ cửa còn chưa chạm lên tấm ván thì đã bị người ta gọi lại.
“Thẩm Dao, cô tới đây làm gì?”
Thẩm Dao quay đầu lại liền thấy Hạ Thời và Từ Hướng Đông cầm hộp cơm đi tới, xem ra là vừa tới nhà Thẩm lão lục lấy cơm về chuẩn bị ăn.
Trong bóng tối không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, bây giờ cô đã không còn phản cảm với Hạ Thời như ngày đầu, chuyến này tới đây vốn dĩ là để tìm bọn họ, hỏi Hạ Thời trước hay hỏi Tống Tấn Thành trước cũng chẳng có gì khác biệt, vì vậy cô bèn nói: “Tôi tới để hỏi các anh có phiếu giày không, nếu như có tôi muốn đổi mấy tờ với các anh, bằng tiền hay gạo cũng được.”
Trong lòng Hạ Thời thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy cô gõ cửa phòng Tống Tấn Thành, anh nhớ tới việc cô từng lẻn vào phòng mình trong đêm, còn tưởng rằng cô lại làm chuyện dại dột.
Đương nhiên Hạ Thời không thiếu phiếu giày, anh liếc nhìn Thẩm Dao, nói: “Có, nhưng tôi không nấu cơm, lấy gạo cũng không có tác dụng gì.”
Chỉ nghe anh nói có, đôi mắt Thẩm Dao đã sáng lên, cô cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hạ Thời, e là anh không có hứng thú với tiền và gạo, bèn hỏi anh: “Tôi cần ba phiếu, anh muốn đổi cái gì? Nhưng với điều kiện gia đình tôi, những thứ có thể đổi cũng có hạn thôi.”
Cô suy nghĩ một chút, cắn răng nói:”Có một con gà có thể đổi được.”
Người dân quê, ngoại trừ heo nuôi trong chuồng ra thì gà chính là thứ quý giá nhất, một năm chỉ chờ gà đẻ trứng kiếm được mấy đồng hoặc là bổ sung dinh dưỡng.
Hạ Thời cũng có thể cảm nhận được nỗi đau nhức nhối của cô khi nói những lời này, anh mỉm cười nói: “Thế thì không cần, đến lúc đó trả tôi mấy bữa cơm là được. Cô đợi một lát, tôi đi lấy cho cô.”
Nói xong liền lướt qua Thẩm Dao đi vào phòng. Từ Hướng Đông cũng vội vàng đi theo, bước vào phòng cùng Hạ Thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.