Quyển 4 - Chương 7: Âm Dương Đài
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Tiểu Vũ cùng Tiểu Nguyệt bước ra khỏi căn phòng, khung cảnh như hiện ra trước mắt, thì ra đây là nơi dành để nghỉ ngơi của Tân Thủ Đường, Tiểu Nguyệt đưa mắt quan sát, còn có rất nhiều căn phòng nhỏ kiến trúc giống hệt như căn phòng nó vừa bước ra, cũng đồng chất liệu và màu sắc. Đủ thấy tuy đây chỉ là 1 nơi nhỏ trong Thiên Đạo Môn mà đã bề thế vầy thì đủ biết tầm của môn phái ra sao, nó chợt cảm thấy hơi lạnh kéo theo độ ẩm phà vào mình, nó ngay lập tức nhìn về hướng luồng gió, xa xa nơi trước mặt nó là 1 cái hồ rất rộng, nước trong vắt, lạ là trên mặt có vô số những hòn đá nhỏ nỗi lên trên, trên 1 số hòn đã có người đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa, trông khung cảnh thật trầm lắng, thanh tĩnh.
Tiểu Vũ trông thấy Tiểu Nguyệt nhìn đâu cũng tròn xoe đôi mắt, bất giác hắn tủm tỉm cười rồi thốt.
- Muộn rồi, chúng ta đi nào.
Vừa nói xong, tay phải và tay trái hắn đồng thời đưa lên trước ngực bắt những ấn quyết lạ mắt, rồi miệng lẩm bẩm, ngay lập tức, từ 2 bàn tay hắn kéo 1 đường dài trong hư không, từ nơi đó 1 luồng lam quang đột nhiên phát ra. Tiểu Nguyệt chưa kịp định hồn thì đã thấy 1 thanh trường kiếm trong như nước đang lơ lửng trước mặt Tiểu Vũ, hắn không nói không rằng, 1 tay bắt quyết - miệng lại lẩm bẩm, còn 1 tay ôm qua hông Tiểu Nguyệt, hắn thét lên.
- Phi Hành.
Lập tức từ thanh Thủy Tâm Kiếm phát ra đạo lam quang bao trùm thanh kiếm rồi từ từ khuếch tán to ra như 1 thanh kiếm lam khí cực lớn, rồi chỉ thấy Tiểu Vũ thốc nó phóng lên thanh kiếm, 1 tiếng nổ lớn vang lên, thanh kiếm đã phóng vọt thăng thiên, Tiểu Nguyệt há hốc mồm.
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- Đệ đừng sợ, đây chỉ là thuật ngự kiếm phi hành thôi, ôm chặt ta vào, sắp đến nơi rồi.
Không hiểu sao trong tay của Tiểu Vũ, nó dường như dần dần lấy lại bình tĩnh, Tiểu Nguyệt lúc này từ sợ hãi chuyển sang thích thú, nó cũng đã bao lần ước mơ được như chim bay lượn trên bầu trời trong xanh bao la, nay là lần đầu tiên nó được trãi qua.
Thiên Đạo Môn nhìn từ trên xuống không khác gì một bức tranh thủy mặc, sông núi, ao hồ, cây cảnh, cả những luồng khí lâu lâu lại tỏa lên trời xanh, mây bay, gió lượn, cả 1 vùng đào nguyên rộng lớn, nó chưa từng thấy nơi đâu đẹp như thế.
1 đạo lam quang xé toạt bầu trời bay thẳng về phía Ngũ Hành Sơn, trong tích tắc từ dưới chân núi đã phóng vọt lên được mảnh đất bằng phẳng giữa 5 ngọn núi, đủ biết là thuật ngự kiếm của Tiểu Vũ đã đạt đến trình độ phi thường dường nào, hắn đánh lượn 1 vòng rồi đáp xuống trước 1 tòa kiến trúc nguy nga, tiên đạo lẫm liệt, chánh khí trùng trùng. Đây chính là Âm Dương Đài.
- Tiểu đệ, chúng ta đến nơi rồi.
1 lời phát ra, hắn ôm Tiểu Nguyệt phóng xuống đất rồi bắt ấn quyết, hét lên.
- Thâu.
Chỉ thấy thanh Thủy Tâm Kiếm uốn mình một đoạn rồi biến mất vào trong hư không nơi ấn quyết của Tiểu Vũ vừa bắt. Tiểu Vũ nhẹ nhàng dẫn Tiểu Nguyệt đi vào đại điện. Nếu nhìn bên ngoài Âm Dương Đài đã là rất mực nguy nghiêm, thì khi vào bên trong càng thấy áp lực hơn hẳn, ngay chính giữa chánh điện, trên cao nhất mà cũng to nhất là tượng 1 lão nhân gia râu tóc bạc phơ, tiên dung đạo cốt, bên dưới nhỏ hơn 1 chút là 3 vị trung niên tiên gia, mỗi vị toát lên 1 phong thái uy nghi đến lạ.
Ngồi trên tọa cụ ngay phía dưới 3 bức tượng kia cũng là 1 trung niên đạo nhân, vị này mặc áo bạch bào, đầu tóc búi gọn, 1 cây trăm vắt nhẹ qua tóc, dung mạo vị này thì hiền hậu, trầm mặc, nhưng thần tình không hiểu sao tiên khí tỏa phát ngùn ngụt.
Vị này vừa thấy Tiểu Vũ và Tiểu Nguyệt đi vào thì nhẹ nhàng.
- Tiểu Vũ, con đã về.
Chỉ thấy ngay lập tức, Tiểu Vũ xà xuống trước chánh điện, 2 tay chấp lại, cúi đầu nghiêm trung.
- Thưa trưởng môn nhân, con nay theo đúng di chỉ của người, đã dẫn tiểu hài tử đến.
Nói đoạn, Tiểu Vũ nhìn qua Tiểu Nguyệt, chỉ thấy nó ngẩng ngẩng ngơ ngơ.
- Hài tử, con tên gì?
Giọng nói của Huyền Khiếu Đạo Nhân nhẹ nhàng nhưng chứa đựng khí lực siêu phàm, bỗng chốc cất lên làm Tiểu Nguyệt giật nảy mình, nó nhìn về phía vị đạo trưởng. Vốn đã được học với gia gia từ nhỏ, lễ nghi nho nhã tất nhiên nó có thừa, Tiểu Vũ nhẹ nhàng, chấp tay lại, hơi khẽ cuối đầu, hướng về vị đạo nhân.
- Thưa đạo trưởng, con họ Cổ, tên duy 1 chữ Nguyệt.
Lão đạo sĩ thấy điệu bộ của nó, khẽ gật đầu hài lòng.
- Cổ Nguyệt, ta đã nghe Tiểu Vũ kể lại hết thảy sự tình, ta hỏi, con và Bách Hiểu Sinh tiên sinh có quan hệ thế nào?
3 chữ Bách Hiểu Sinh làm nó chấn động tâm can, âu là nó đã trãi qua những kí ức đau đớn, nó không hề muốn nhắc lại, mà những bí ẩn về gia gia nó, nó cũng không muốn khơi dậy. Đột nhiên, tia mắt sắc lạnh, nó nhìn về trung niên đạo sĩ kia và bạch.
- Thưa, con không biết ai tên là Bách Hiểu Sinh, cả đời bên cạnh con chỉ có Bách gia gia.
Huyền Khiếu Chân Nhân nghe xong, 1 thoáng trầm mặt rồi nhẹ nhàng nhìn nó.
- Ta hiểu, vậy con có biết nguyên nhân tại sao 2 kẻ kia đả thương gia gia con không?
Từng cơn rung động như địa chấn lan vào lòng Tiểu Nguyệt, những gì trước khi Bách gia gia lìa trần nó không hề quên dù nửa lời. Đột nhiên tâm trí nó lại nhớ về ngày xưa, về những lúc khó ngủ, Bách gia gia thường kể cho nó nghe một câu truyện truyền thuyết đặc sắc mà nó rất thích, nghe mãi không chán. Nguyên lai là.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.