Quyển 4 - Chương 6: Thiên Đạo Môn.
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Thiên Đạo Môn, vùng đất chí linh, chánh khí ngợp tỏa, với 5 ngọn núi gọi là Ngũ Hành Sơn, gồm Thổ (Hành) Sơn, Kim (Hành) Sơn, Thủy (Hành Sơn), Mộc (Hành) Sơn và Hỏa (Hành) Sơn. 5 ngọn núi đồ sộ, tượng hình kì dạ xếp đặt như trận địa, mà bất kể cao nhân phong thủy nào nhìn cũng thất kinh, chính giữa 5 ngọn núi ấy là vùng đất bằng phẳng rộng lớn, nơi ấy có 1 toà gọi là Âm Dương Đài, vì kiến trúc tòa ấy nhìn từ 5 ngọn núi nhìn xuống là hình Âm Dương Đồ.
Không chỉ thế, Ngũ Hành Sơn hợp với Âm Dương Đài thành 6 chi phái trong Thiên Đạo Môn, từ lịch sử lập phái truyền lại đến nay đã không biết bao nhiêu đời vì lịch sử tông phái chỉ truyền cho độc nhất trưởng môn nhân nắm rõ.
Và cố hữu tất nhiên là trưởng môn nhân mỗi đời đều rơi vào Âm Dương Đài, vốn dĩ để trở thành môn hạ của Âm Dương Đài chi phái tất nhiên khó khăn hơn hẳn Ngũ Hành Sơn chi phái kia, đòi hỏi 1 trình độ căn cơ, căn cốt không phải người thường nào cũng có được, ngoài ra phải là sự nổ lực hết mức của bản thân, khổ luyện ngày đêm gian khổ mới đạt được, đó là điều mà Huyền Khiếu Chân Nhân – trưởng môn nhân đương thời luôn luôn nhắc nhở chúng đệ tử. Vì vậy, được vào làm môn hạ của Âm Dương Đài là điềm ao ước của biết bao nhiêu môn hạ Thiên Đạo Môn.
Nói là nói vậy nhưng 5 vị chưởng quản Ngũ Hành Sơn Chi Phái cũng không phải là tầm thường, 5 người họ xuất thân đều là sư huynh đệ muội của Huyền Khiếu Chân Nhân.
Nơi Thổ Sơn, chưởng quản chính là đại sư huynh của Huyền Khiếu Chân Nhân, tên gọi là Huyền Kiên Đỉnh, phàm những người tư chất trầm tĩnh, kiên định, mới mong có thể bước vào chi phái này.
Nơi Kim Sơn, chưởng quản là tam sư đệ của trưởng môn nhân, tên gọi là Huỳnh Đại Luân, phàm chỉ những ai ngay thẳng, cương trực mới có thể bước vào chi phái.
Nơi Thủy Sơn, chưởng quản là vị nữ hiệp duy nhất là lục sư muội Lam Tuyết Lệ, chi phái này duy nhất chỉ nhận nữ, chỉ những nữ trung hào kiệt, như nhất một lòng mới mong được gia nhập.
Nơi Mộc Sơn, chưởng quản là ngũ sư đệ Lục Thảo Tinh, chỉ những người nhẹ nhàng, đôn hậu, thuần khiết mới vào được chi phái này.
Cuối cùng nơi Hỏa Sơn, chưởng quản là tứ sư đệ Xích Diệm, nơi đây tuyệt nhiên chỉ dành cho những người mạnh mẽ, dũng mãnh cường lực.
Tu vi của 6 chi phái có phần hơi khác nhau do biến tướng, nhưng tựu chung lại là pháp luyện hơi thở, điều hòa khí thức, hấp thụ thiên khí, nung luyện khí cho hòa hợp như nhất, lúc ấy tu vi vững trãi thì kết hợp pháp quyết và pháp bảo riêng biệt mà phát huy diệu dụng.
Nghe nói rằng đây là pháp môn tu chân mưu cầu đạt đến thần tiên cảnh giới, trường thọ diên niên. Chưa biết diệu dụng thế nào nhưng biết rõ rằng trưởng môn nhân và 5 vị chưởng quản tuổi đã ngoài vài trăm năm mà nhìn vẫn tráng kiện minh mẫn như những trung niên phàm nhân.
Duy chỉ vậy đã khiến bao người mong ước, còn chưa kể nói pháp lĩnh tu luyện nội khí biến ảo khôn lường, kết hợp phép tu luyện pháp bảo có thể nói là song hợp tu luyện phát huy thần lực đến khôn cùng. Thế nên bao đời Thiên Đạo Môn đều phát sanh nhân tài, là những người tu vi thâm sâu khó nói, luôn được thiên hạ biết đến như những cao thủ đệ nhất võ lâm, nâng cao vị thế của Thiên Đạo Môn lên đệ nhất chánh tông của Tứ Thần Châu.
Ngoại vi không xa nơi trung tâm Thiên Đạo Môn có 1 tòa nhà, kiến trúc hoàn toàn khác với các nơi ở Thiên Đạo Môn, nó trông như kiến trúc của những ngôi nhà bình thường khác ở thành thị, thôn trấn ở trung thổ. Tuy vậy, đây vẫn thuộc Thiên Đạo Môn, nơi này tên gọi Tân Thủ Đường.
Tiểu Nguyệt không biết đã hôn mê bao lâu, thân người rệu rã, cậu bé dần dần tỉnh lại, mở nhẹ đôi mắt, ánh sáng lóe mắt, chắc vì đã mê man lâu không quen ánh sáng. Nó dụi dụi đôi mắt, ngay khi nó lấy lại ý thức, nó nhớ đến gia gia, đến những gì xảy ra, những thống khổ, đau đớn làm sao một đứa bé 9 tuổi chịu đựng được, nó thét lớn.
- Khôngggggggggggggggggggggggg.
Lúc này đột nhiên có 1 thân ảnh quen thuộc nắm lấy tay cậu, xoa nhẹ mái tóc, giọng như trấn an.
- Không sao, không sao, tất cả đã qua hết rồi, đã qua hết rồi, đừng sợ.
Tiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy ấm cúng đến lạ, nó lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn nhân vật vừa hành động đó, nó chợt nhận ra là nam đạo nhân đã cứu nó ở Giao Thương Thành, hình như có vẻ người ấy luôn túc trực bên cạnh chăm sóc nó khi mê man. Chợt nó bàng hoàn khi nhận ra mình đang nằm trong 1 căn phòng gỗ xa lạ, tươm tất nhưng lạnh lẽo, nó khẽ.
- Đây là đâu, sao ta lại ở đây, gia gia, gia gia đâu, người là ai?
- Ta là Hạ Tiểu Vũ, đệ hiện đang ở Thiên Đạo Môn, nơi đây là Tân Thủ Đường, còn về gia gia đệ thì…thì.
- Thì sao, gia gia đệ thế nào, mau nói cho đệ rõ, mau nói cho đệ rõ.
- Đệ còn nhớ ngôi miếu hoang chứ, gia gia đệ…uhm gia gia đệ sau khi tắt thở, thì ngôi miếu cũng bắt lửa và đổ sập, ta chỉ kịp ôm đệ đang bất tỉnh phóng ra ngoài, quay lại, ngôi miếu chỉ còn lại tàn tro, gia gia đệ cũng…cũng.
Nói đến đây, Tiểu Vũ nghẹn lại, không nói tiếp. Lúc này Tiểu Nguyệt, đột nhiên thẫn thờ, nó vô cảm không còn cảm thấy gì nữa, nó cứ ngồi đó, im lặng. 1 khoảng thời gian rất lâu sau, đột nhiên nó quay qua Tiểu Vũ, vừa mỉm cười vừa nói.
- Đệ biết rồi.
Thật tình Tiểu Vũ không thể hiểu rõ cậu bé đang suy nghĩ gì, sao nó lại có thể vui vẻ và dửng dưng sau khi chuyện đó xảy ra được, chỉ là, hắn nghĩ chắc do cậu bé bị sốc nặng, đột ngột có những suy nghĩ lạ thường mà cậu không biết được. Tiểu Vũ thở dài rồi nói.
- Coi bộ đệ cũng khá hơn, trưởng môn nhân có dặn khi nào đệ tỉnh thì dẫn đệ lên Âm Dương Đài gặp người.
Tiểu Nguyệt không nói không rằng, ngồi dậy, sắp xếp mền gối lại ngay ngắn, rồi đứng lên nhìn Tiểu Vũ như muốn nói “đệ đã sẵn sàng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.