Chương 109:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Cho nên khu nhà nhỏ ở bên kia, tình hình bên trong hắn coi như cũng rõ ràng. Gần nhất là Liễu cô nương còn không có đến hiệu thuốc, cả ngày chỉ đi dạo quanh sân cùng cữu cữu, vết thương trên đùi vừa lành lặn. Thời gian còn lại là vào căn bếp nhỏ học cách nấu nướng cùng Lý ma ma. Bằng không thì trở về nhà luyện thư pháp, luyện một lúc là mất cả nửa ngày...
Trong mắt Mạc Như, chủ tử từ trước đến nay đều là tỉnh táo rõ ràng, một vị vương trẻ tuổi khôn ngoan và thành thục. Thế nhưng từ khi quen Liễu cô nương, Vương gia bắt đầu dần dần khác đi so với trước đây.
Bộ dáng chủ tử bây giờ.... Nói một câu đại bất kính, nhưng.... Thật giống loại tiểu công tử bị cô nương gia câu dẫn đến mất hồn mất vía, hết lần này đến lần khác còn muốn giữ niềm tin vững vàng, không thèm nghĩ đến người ta, nhưng không tránh được mấy hôm tự giày vỏ, cảm xúc dần trở nên hỉ nộ ái ố bất thường.
Mạc Như bất quá cũng là có suy nghĩ vụng trộm như thế ở trong lòng một chút, chứ trước mặt chủ tử, hắn nào dám nói như vậy, chỉ có thể kính cẩn ở một bên hầu hạ, nhìn đến thiết quyền của vương gia đánh vỡ từ bao cát này đến bao cát khác.
Đến giờ trưa, hộ vệ trông coi viện ngoài Vũ Ninh Quan vội vàng chạy đến, tiến vào doanh trướng, ôm quyền bẩm: "Khởi bẩm vương gia, Liễu cô nương các nàng hôm qua đã chất đồ lên xe Lục gia xuất phát.... Nhưng Lý ma ma hôm nay lúc thu dọn đồ đạc phát hiện chỗ ngủ
của Liễu cô nương rơi xuống hộp đồ đựng khế ước đất cùng ngân phiếu, bà không biết nên xử trí thế nào, liền phái thuộc hạ đến hỏi ý của vương gia...”
Thôi Hành Chu đang dùng cơm, nghe vậy chậm rãi để đũa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nghiến răng hỏi: "Đi? Đi lúc nào? Vì sao chờ khi đi mới đến bẩm báo?"
Thần thái của Hoài Dương vương quá làm người khác sợ hãi, hộ vệ bị dọa đến phải quỳ xuống ngay lập tức, cẩn thận nhắc lại: “Vương gia còn nhớ, ngài lần cuối cùng đi Vũ Ninh Quan đã căn dặn, đợi đến lúc vết thương vị cô nương kia được Lục tiên sinh chữa khỏi, bọn họ liền tự do ở hay đi, chỉ phái người hộ tống đến vùng Tây Châu là được, không cần đến thông báo làm phiền Vương gia.... Hôm qua bọn thuộc hạ tuân theo không dám quấy nhiễu Vương gia”.
Lần trước? Lần trước là Thôi Hành Chu giận dỗi rời đi, lúc đó nói gì với hộ vệ căn bản không nhớ rõ.
Hôm nay nghe tin đêm qua nàng bất ngờ rời đi, hắn lập tức đứng thẳng dậy, xông thẳng ra ngoài doanh trướng, trở mình liền lên ngựa, thẳng đường Vũ Ninh Quan mà chạy.
Đợi đến khi thấy căn ngoại viên quen thuộc, Thôi Hành Chu tung người xuống ngựa, vọt thẳng vào bên trong. Thế nhưng bên trong không còn khuôn mặt với nụ cười tự nhiên, hướng về phía hắn trò chuyện: “Phu quân trở về rồi! Đã đói rồi phải không? Đợi một lúc liền có thể ăn được...”.
Lý ma ma nhìn Vương gia xông thẳng vào bên trong viện, không bao lâu lại chậm rãi trở ra, bà liền quan tâm tiến đến, đem hộp gỗ cùng một phong thư đưa lại cho Vương gia.
Thôi Hành Chu trực tiếp bỏ qua hộp gỗ, chậm rãi đưa tay nhận lấy phong thư, rút tờ giấy ra xem, phía trên chữ viết cũng miễn cưỡng có thể tính đoan trang tú lệ, kiểu chữ chính là hắn đã thấy nàng viết.
"Dân nữ biết Vương gia bận trăm công nghìn việc nên không dám làm phiền, thứ lỗi cho Miên Đường không từ mà biệt. Hồi tưởng gần một năm, nhận được sự trông nom chiếu cố của Vương gia, Miên Đường mới có thể vượt qua kiếp nạn sinh tử, bảo toàn tính mạng vì ngoại tổ phụ tận hiếu. n cứu mạng cả đời không dám quên, ngày khác tất tìm cơ hội hồi báo Vương gia. Về phần những điều khác, đều là tạo hóa trêu ngươi, dân nữ cũng không oán trách gì nữa, khế đất ngân phiếu toàn bộ hoàn trả cho ngài. Mong Vương gia thân thể khỏe mạnh, cẩn thận hành sự, sớm ngày khải hoàn trở về".
Thư tay một trang giấy ngắn ngủi, Thôi Hành Chu lại nhìn từng chữ từng chữ một hồi lâu. Hắn từ trong ít chữ nàng để lại thử tìm kiếm lời đối với hắn không bỏ được, cho dù là thù hận ly biệt. ..
Thế nhưng nàng lại nói, nàng không oán, vậy có nghĩa là không thích hay sao?
Những ngày vừa qua, hắn kỳ thật một mực chờ đợi, đợi nàng tỉnh táo lại, nhớ tới bọn họ lúc trước ngọt ngào thế nào, sẽ hồi tâm chuyển ý.
Thật không nghĩ đến, chờ được, lại là nàng ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã trực tiếp rời đi. Thôi Hành Chu chắc chắn trong thời gian bên nhau, nàng đã dành tình cảm cho hắn. Nhưng mặc dù đã trải qua sống chết cùng nhau, thế mà thời điểm quay người rời đi, nàng so với bất kỳ nữ nhân nào khác lại có thể quyết tuyệt không nương tình như vậy!
Lý ma ma tuổi tác đã lớn, trải nhiều, nhìn nhiều, nhìn bộ dạng của Vương gia, liền biết tâm tư của hắn.
Liễu Miên Đường ngày thường bộ dáng xinh đẹp, lại một lòng tin tưởng coi Vương gia là tướng công của mình. Nam nhân nghe được, sớm chiều cùng nữ nhân này ở chung, sao có thể không nảy sinh tình cảm được chứ?
Nhưng cô nương động lòng người như vậy, tính tình kỳ thật lại cứng nhắc vô cùng.
Kỳ thật Lý ma ma cảm nhận, Liễu cô nương xinh đẹp tài giỏi, lại có tinh thần bền bỉ của cỏ dại, ở nơi nào đều có thể sống tốt.
Nếu nàng thật vào Vương phủ sống, ngược lại không nhất định sẽ tốt hơn. Chính phủ chưa nhập môn còn tốt, đợi lúc nhập môn sẽ thế nào?
Dù sao Lý ma ma cũng tưởng tượng không ra Liễu cô nương sẽ để người ta đè thấp làm thiếp, cười điệu thấp giọng gọi một tiếng Vương phi.
Đừng nhìn Lý ma ma cả đời này ở vương phủ làm nô tài, thế nhưng khi trở về nhà của mình, cũng là đương gia đại nương tử nói một không nói hai, nếu là về đến nhà còn muốn làm nô tài, vậy cả đời này thật sự là không còn thời điểm thở được một hơi.
Liễu cô nương nếu là sinh lòng ghen tỵ, dựa vào tâm cơ thủ đoạn của nàng, chỉ sợ như đủ loại thể thiếp độc ác của lão Vương gia, nàng sẽ không chịu được. Đến lúc đó bên trong vương phủ, e là vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Thế nhưng mấy chuyện này, đều là tâm sự của nữ nhân gia. Quyết không thể trông cậy vào nam nhân chủ sự có thể thông cảm thấu hiểu. Cho nên Lý ma ma mặc dù đau lòng Miên Đường, nhưng khi suy tính trước sau, vẫn là xét theo góc độ của Vương gia, Liễu cô nương nếu để bên ngoài như ngoại thất thì còn tốt, tiến vào vương phủ, tuyệt đối là phiên vân khúc vũ, không thể thái bình được...
Cho nên Liễu cô nương cứ đi như thế cũng tốt, dựa vào bản lĩnh của nàng, nhất định tìm được người thực tình yêu thương nàng. Về phần Vương gia, nam nhân muốn làm đại sự, coi như nhất thời ở Tây Bắc nhàm chán, nảy sinh nhị nữ tình trường, nhưng cũng chẳng duy trì được lâu, đợi đến khi Vương gia quân tình quấn thân, liền dễ có khả năng quên sạch sẽ người khác.
Ngay lúc Lý ma ma nghĩ như vậy, vương gia đã đi ra ngoài trở mình lên ngựa.
Lý ma ma lúc đầu cho là hắn muốn đuổi theo Liễu cô nương, đang muốn nhắc nhở vương gia, các nàng hôm qua đã đi từ sớm, chỉ sợ nhất thời đuổi không kịp.
Không ngờ Hoài Dương vương lại quay đầu ngựa, theo phương hướng Kim Giáp quan mà di.
Lý ma ma thở dài một hơi, lại tiếp tục thở dài thêm một hơi nữa, nhìn một lượt sân viện trống rỗng, trong lòng bà kỳ thật cũng khó chịu!
Lại nói đoàn xe Lục gia hôm qua xuất phát, đã qua một ngày một đêm đi đường, đến được sông Kim Đà, qua khỏi con sông cũng sắp vào thành trấn.
Vào lúc đến bờ sông, lên thuyền rời đi, Miên Đường từ trong xe ngựa chậm rãi đi xuống, quay người đối với hộ vệ hộ tống mình là Phạm Hổ, nói: “Phạm thị vệ xin dừng bước, đưa đến nơi đây là được rồi, ngài dẫn người ngựa quay lại đi. Bản án quặng sắt đã kết, tất cả đầu mối liên quan tới cữu cữu đều bị chặt đứt, không có chứng cứ. Tuy vương cũng không cần thiết truy sát chúng ta nữa, vượt qua con sông này, trên đường vào thành đông đúc người qua lại, chắc sẽ không có gì phát sinh ngoài ý muốn."
Phạm Hổ liền nghiêm mặt, cung kính đưa cây đao cho Miên Đường, nói rõ: "Liễu cô nương, Vương gia từng nói với thuộc hạ, bắt buộc phải đưa người bình an đến tận Tây Châu Lục gia, nếu thuộc hạ nửa đường trở về, Vương gia cũng sẽ chặt đầu thuộc hạ, cho nên nếu cô nương ngại thuộc hạ phiền muốn đuổi đi, hoặc là dùng biện pháp tự mình rời khỏi, không bằng trước dùng đao này đem đầu thuộc hạ chặt xuống, nếu thuộc hạ chết trước mặt cô nương, Vương gia nói không chừng còn nể tình thuộc hạ một lòng trung thành mà chiếu cố gia quyến của thuộc hạ”.
Lúc này nói ra, Phạm Hổ một mặt nghiêm túc, nói xong còn lĩnh liệt đưa cần cổ Đường có thể tìm đúng chỗ xuống tay, miễn cho lưỡi đao chém xuống không chính xác.
Miên Đường cũng rất chân thành hỏi Phạm Hổ, hắn một tháng lương bổng nhiều ít thế nào. Phạm Hổ nói rõ con số. Miên Đường nhẹ gật đầu: "Cũng không quá nhiễu, đánh đổi mạng thì không đáng, ngươi cũng quá liều mạng rồi".
Phạm Hổ kinh ngạc nhìn Liễu cô nương, đây không phải chuyện tiền bạc có thể tính toán, mà là lòng tự tôn, tôn nghiêm của đấng nam nhi.
Trên đường hộ tống nàng một đường đến Tây Bắc, Phạm thị vệ từng ngã xe ngựa, cho nên lần này đưa nàng trở về, là cơ hội tốt, hắn nhất định phải lấy lại mặt mũi nam nhân.
Miên Đường nghe lời này, ngược lại vẫn là không dám nói lời từ biệt nữa, nếu không, với ý tứ của Phạm Hổ, chỉ sợ nháy mắt đã cắt cổ tự sát.
Bây giờ Miên Đường đã khôi phục cách ăn mặc của tiểu cô nương, đem búi tóc chỉnh hết về sau, đơn giản thắt bím tóc, phía trên thì dùng mảnh vải xanh quấn kỹ lại. Trên người cũng là mặt vải bông áo thô gần gũi.
Trắng ra đây là cách ăn mặc của cô nương gia trong gia đình dân chúng bình thường. Nhưng với đội nhân mã của Phạm Hổ kè kè, thực sự là quá bắt mắt rồi. Miên Đường liền cùng Phạm Hổ thương lượng, huynh đệ danh xưng ám vệ thì nên bí mật đi theo, cùng đội ngũ của Lục gia tách ra, không nên cùng nhau vào thành.
Đợi đến khi nàng quay lại Tây Châu, khi không có chuyện gì xảy ra, huynh đệ liền có thể tĩnh trở về. Không cần kinh động người trong thành.
Miên Đường sở dĩ đưa ra yêu cầu này cũng là do nàng đã suy tính kỹ.
Lúc trước mọi người cùng nhau đồng hành, ăn uống nơi hoang vu sơ sài, khó tránh khỏi muốn dẫn theo thị vệ để bảo vệ, nhưng đều là trai tráng thô kệch tham ăn, luôn luôn cơm nước quá nhiều.
Trong mắt Mạc Như, chủ tử từ trước đến nay đều là tỉnh táo rõ ràng, một vị vương trẻ tuổi khôn ngoan và thành thục. Thế nhưng từ khi quen Liễu cô nương, Vương gia bắt đầu dần dần khác đi so với trước đây.
Bộ dáng chủ tử bây giờ.... Nói một câu đại bất kính, nhưng.... Thật giống loại tiểu công tử bị cô nương gia câu dẫn đến mất hồn mất vía, hết lần này đến lần khác còn muốn giữ niềm tin vững vàng, không thèm nghĩ đến người ta, nhưng không tránh được mấy hôm tự giày vỏ, cảm xúc dần trở nên hỉ nộ ái ố bất thường.
Mạc Như bất quá cũng là có suy nghĩ vụng trộm như thế ở trong lòng một chút, chứ trước mặt chủ tử, hắn nào dám nói như vậy, chỉ có thể kính cẩn ở một bên hầu hạ, nhìn đến thiết quyền của vương gia đánh vỡ từ bao cát này đến bao cát khác.
Đến giờ trưa, hộ vệ trông coi viện ngoài Vũ Ninh Quan vội vàng chạy đến, tiến vào doanh trướng, ôm quyền bẩm: "Khởi bẩm vương gia, Liễu cô nương các nàng hôm qua đã chất đồ lên xe Lục gia xuất phát.... Nhưng Lý ma ma hôm nay lúc thu dọn đồ đạc phát hiện chỗ ngủ
của Liễu cô nương rơi xuống hộp đồ đựng khế ước đất cùng ngân phiếu, bà không biết nên xử trí thế nào, liền phái thuộc hạ đến hỏi ý của vương gia...”
Thôi Hành Chu đang dùng cơm, nghe vậy chậm rãi để đũa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nghiến răng hỏi: "Đi? Đi lúc nào? Vì sao chờ khi đi mới đến bẩm báo?"
Thần thái của Hoài Dương vương quá làm người khác sợ hãi, hộ vệ bị dọa đến phải quỳ xuống ngay lập tức, cẩn thận nhắc lại: “Vương gia còn nhớ, ngài lần cuối cùng đi Vũ Ninh Quan đã căn dặn, đợi đến lúc vết thương vị cô nương kia được Lục tiên sinh chữa khỏi, bọn họ liền tự do ở hay đi, chỉ phái người hộ tống đến vùng Tây Châu là được, không cần đến thông báo làm phiền Vương gia.... Hôm qua bọn thuộc hạ tuân theo không dám quấy nhiễu Vương gia”.
Lần trước? Lần trước là Thôi Hành Chu giận dỗi rời đi, lúc đó nói gì với hộ vệ căn bản không nhớ rõ.
Hôm nay nghe tin đêm qua nàng bất ngờ rời đi, hắn lập tức đứng thẳng dậy, xông thẳng ra ngoài doanh trướng, trở mình liền lên ngựa, thẳng đường Vũ Ninh Quan mà chạy.
Đợi đến khi thấy căn ngoại viên quen thuộc, Thôi Hành Chu tung người xuống ngựa, vọt thẳng vào bên trong. Thế nhưng bên trong không còn khuôn mặt với nụ cười tự nhiên, hướng về phía hắn trò chuyện: “Phu quân trở về rồi! Đã đói rồi phải không? Đợi một lúc liền có thể ăn được...”.
Lý ma ma nhìn Vương gia xông thẳng vào bên trong viện, không bao lâu lại chậm rãi trở ra, bà liền quan tâm tiến đến, đem hộp gỗ cùng một phong thư đưa lại cho Vương gia.
Thôi Hành Chu trực tiếp bỏ qua hộp gỗ, chậm rãi đưa tay nhận lấy phong thư, rút tờ giấy ra xem, phía trên chữ viết cũng miễn cưỡng có thể tính đoan trang tú lệ, kiểu chữ chính là hắn đã thấy nàng viết.
"Dân nữ biết Vương gia bận trăm công nghìn việc nên không dám làm phiền, thứ lỗi cho Miên Đường không từ mà biệt. Hồi tưởng gần một năm, nhận được sự trông nom chiếu cố của Vương gia, Miên Đường mới có thể vượt qua kiếp nạn sinh tử, bảo toàn tính mạng vì ngoại tổ phụ tận hiếu. n cứu mạng cả đời không dám quên, ngày khác tất tìm cơ hội hồi báo Vương gia. Về phần những điều khác, đều là tạo hóa trêu ngươi, dân nữ cũng không oán trách gì nữa, khế đất ngân phiếu toàn bộ hoàn trả cho ngài. Mong Vương gia thân thể khỏe mạnh, cẩn thận hành sự, sớm ngày khải hoàn trở về".
Thư tay một trang giấy ngắn ngủi, Thôi Hành Chu lại nhìn từng chữ từng chữ một hồi lâu. Hắn từ trong ít chữ nàng để lại thử tìm kiếm lời đối với hắn không bỏ được, cho dù là thù hận ly biệt. ..
Thế nhưng nàng lại nói, nàng không oán, vậy có nghĩa là không thích hay sao?
Những ngày vừa qua, hắn kỳ thật một mực chờ đợi, đợi nàng tỉnh táo lại, nhớ tới bọn họ lúc trước ngọt ngào thế nào, sẽ hồi tâm chuyển ý.
Thật không nghĩ đến, chờ được, lại là nàng ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã trực tiếp rời đi. Thôi Hành Chu chắc chắn trong thời gian bên nhau, nàng đã dành tình cảm cho hắn. Nhưng mặc dù đã trải qua sống chết cùng nhau, thế mà thời điểm quay người rời đi, nàng so với bất kỳ nữ nhân nào khác lại có thể quyết tuyệt không nương tình như vậy!
Lý ma ma tuổi tác đã lớn, trải nhiều, nhìn nhiều, nhìn bộ dạng của Vương gia, liền biết tâm tư của hắn.
Liễu Miên Đường ngày thường bộ dáng xinh đẹp, lại một lòng tin tưởng coi Vương gia là tướng công của mình. Nam nhân nghe được, sớm chiều cùng nữ nhân này ở chung, sao có thể không nảy sinh tình cảm được chứ?
Nhưng cô nương động lòng người như vậy, tính tình kỳ thật lại cứng nhắc vô cùng.
Kỳ thật Lý ma ma cảm nhận, Liễu cô nương xinh đẹp tài giỏi, lại có tinh thần bền bỉ của cỏ dại, ở nơi nào đều có thể sống tốt.
Nếu nàng thật vào Vương phủ sống, ngược lại không nhất định sẽ tốt hơn. Chính phủ chưa nhập môn còn tốt, đợi lúc nhập môn sẽ thế nào?
Dù sao Lý ma ma cũng tưởng tượng không ra Liễu cô nương sẽ để người ta đè thấp làm thiếp, cười điệu thấp giọng gọi một tiếng Vương phi.
Đừng nhìn Lý ma ma cả đời này ở vương phủ làm nô tài, thế nhưng khi trở về nhà của mình, cũng là đương gia đại nương tử nói một không nói hai, nếu là về đến nhà còn muốn làm nô tài, vậy cả đời này thật sự là không còn thời điểm thở được một hơi.
Liễu cô nương nếu là sinh lòng ghen tỵ, dựa vào tâm cơ thủ đoạn của nàng, chỉ sợ như đủ loại thể thiếp độc ác của lão Vương gia, nàng sẽ không chịu được. Đến lúc đó bên trong vương phủ, e là vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Thế nhưng mấy chuyện này, đều là tâm sự của nữ nhân gia. Quyết không thể trông cậy vào nam nhân chủ sự có thể thông cảm thấu hiểu. Cho nên Lý ma ma mặc dù đau lòng Miên Đường, nhưng khi suy tính trước sau, vẫn là xét theo góc độ của Vương gia, Liễu cô nương nếu để bên ngoài như ngoại thất thì còn tốt, tiến vào vương phủ, tuyệt đối là phiên vân khúc vũ, không thể thái bình được...
Cho nên Liễu cô nương cứ đi như thế cũng tốt, dựa vào bản lĩnh của nàng, nhất định tìm được người thực tình yêu thương nàng. Về phần Vương gia, nam nhân muốn làm đại sự, coi như nhất thời ở Tây Bắc nhàm chán, nảy sinh nhị nữ tình trường, nhưng cũng chẳng duy trì được lâu, đợi đến khi Vương gia quân tình quấn thân, liền dễ có khả năng quên sạch sẽ người khác.
Ngay lúc Lý ma ma nghĩ như vậy, vương gia đã đi ra ngoài trở mình lên ngựa.
Lý ma ma lúc đầu cho là hắn muốn đuổi theo Liễu cô nương, đang muốn nhắc nhở vương gia, các nàng hôm qua đã đi từ sớm, chỉ sợ nhất thời đuổi không kịp.
Không ngờ Hoài Dương vương lại quay đầu ngựa, theo phương hướng Kim Giáp quan mà di.
Lý ma ma thở dài một hơi, lại tiếp tục thở dài thêm một hơi nữa, nhìn một lượt sân viện trống rỗng, trong lòng bà kỳ thật cũng khó chịu!
Lại nói đoàn xe Lục gia hôm qua xuất phát, đã qua một ngày một đêm đi đường, đến được sông Kim Đà, qua khỏi con sông cũng sắp vào thành trấn.
Vào lúc đến bờ sông, lên thuyền rời đi, Miên Đường từ trong xe ngựa chậm rãi đi xuống, quay người đối với hộ vệ hộ tống mình là Phạm Hổ, nói: “Phạm thị vệ xin dừng bước, đưa đến nơi đây là được rồi, ngài dẫn người ngựa quay lại đi. Bản án quặng sắt đã kết, tất cả đầu mối liên quan tới cữu cữu đều bị chặt đứt, không có chứng cứ. Tuy vương cũng không cần thiết truy sát chúng ta nữa, vượt qua con sông này, trên đường vào thành đông đúc người qua lại, chắc sẽ không có gì phát sinh ngoài ý muốn."
Phạm Hổ liền nghiêm mặt, cung kính đưa cây đao cho Miên Đường, nói rõ: "Liễu cô nương, Vương gia từng nói với thuộc hạ, bắt buộc phải đưa người bình an đến tận Tây Châu Lục gia, nếu thuộc hạ nửa đường trở về, Vương gia cũng sẽ chặt đầu thuộc hạ, cho nên nếu cô nương ngại thuộc hạ phiền muốn đuổi đi, hoặc là dùng biện pháp tự mình rời khỏi, không bằng trước dùng đao này đem đầu thuộc hạ chặt xuống, nếu thuộc hạ chết trước mặt cô nương, Vương gia nói không chừng còn nể tình thuộc hạ một lòng trung thành mà chiếu cố gia quyến của thuộc hạ”.
Lúc này nói ra, Phạm Hổ một mặt nghiêm túc, nói xong còn lĩnh liệt đưa cần cổ Đường có thể tìm đúng chỗ xuống tay, miễn cho lưỡi đao chém xuống không chính xác.
Miên Đường cũng rất chân thành hỏi Phạm Hổ, hắn một tháng lương bổng nhiều ít thế nào. Phạm Hổ nói rõ con số. Miên Đường nhẹ gật đầu: "Cũng không quá nhiễu, đánh đổi mạng thì không đáng, ngươi cũng quá liều mạng rồi".
Phạm Hổ kinh ngạc nhìn Liễu cô nương, đây không phải chuyện tiền bạc có thể tính toán, mà là lòng tự tôn, tôn nghiêm của đấng nam nhi.
Trên đường hộ tống nàng một đường đến Tây Bắc, Phạm thị vệ từng ngã xe ngựa, cho nên lần này đưa nàng trở về, là cơ hội tốt, hắn nhất định phải lấy lại mặt mũi nam nhân.
Miên Đường nghe lời này, ngược lại vẫn là không dám nói lời từ biệt nữa, nếu không, với ý tứ của Phạm Hổ, chỉ sợ nháy mắt đã cắt cổ tự sát.
Bây giờ Miên Đường đã khôi phục cách ăn mặc của tiểu cô nương, đem búi tóc chỉnh hết về sau, đơn giản thắt bím tóc, phía trên thì dùng mảnh vải xanh quấn kỹ lại. Trên người cũng là mặt vải bông áo thô gần gũi.
Trắng ra đây là cách ăn mặc của cô nương gia trong gia đình dân chúng bình thường. Nhưng với đội nhân mã của Phạm Hổ kè kè, thực sự là quá bắt mắt rồi. Miên Đường liền cùng Phạm Hổ thương lượng, huynh đệ danh xưng ám vệ thì nên bí mật đi theo, cùng đội ngũ của Lục gia tách ra, không nên cùng nhau vào thành.
Đợi đến khi nàng quay lại Tây Châu, khi không có chuyện gì xảy ra, huynh đệ liền có thể tĩnh trở về. Không cần kinh động người trong thành.
Miên Đường sở dĩ đưa ra yêu cầu này cũng là do nàng đã suy tính kỹ.
Lúc trước mọi người cùng nhau đồng hành, ăn uống nơi hoang vu sơ sài, khó tránh khỏi muốn dẫn theo thị vệ để bảo vệ, nhưng đều là trai tráng thô kệch tham ăn, luôn luôn cơm nước quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.