Chương 110:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường cảm thấy dựa vào vốn liếng của mình bây giờ căn bản không nuôi nỗi chừng đẩy người.
Hoài Dương vương cho nàng những khế đất cửa hàng hay ngân phiếu nàng đều không nhận, như vậy không khác gì nàng là ngoại thất hẳn nuôi bên ngoài.
Thế nhưng bảo toàn lòng tự trọng ngông nghênh của nàng, chính là nàng cùng đại cữu cữu trong tay đều có vẻ túng quẫn.
Đại cữu cữu lúc trước bị đuổi giết, mang theo ngân lượng cũng chẳng nhiều, Thần Uy tiêu cục bọn họ cũng phải ăn cơm. Cho nên Miên Đường trước khi đi, cũng là mặt dày mày dạn, đem trong viện gạo và mì đều dùng hết, làm ra mấy nồi lớn màn thầu, cùng nhau đóng gói mang đi.
Trong tay nàng còn có một ít ngân phiếu mang theo lúc trước được cứu lên vẫn còn. Thế nhưng nàng tạm thời không muốn dùng đến chút lộ phí này, cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Tiết kiệm trong việc tách đám thị vệ tốn tiền như nước của Vương phủ bọn họ ra, thì lộ phí cùng lượng khô liền không sai biệt lắm có thể duy trì đến Tây Châu.
Bất quá Phạm Hổ nhưng không biết Liễu cô nương đưa ra yêu cầu như thế là do ghét bỏ bọn hắn quá tham ăn.
Hắn tưởng rằng cô nương cùng vương gia quyết liệt tách ra. Chỉ coi mình cùng thủ hạ chướng mắt, nhìn đến tâm liền phiền. Thế là Phạm thị vệ thở dài đáp ứng, sau đó hơn hai mươi hộ vệ không đi theo nữa, toàn bộ ẩn nấp phía sau, không còn bóng dáng.
Lục Tiễn cũng cảm thấy thiếu đi những hộ vệ này theo sát, liền trở nên tự tại một chút. Thế là hắn đối với cháu gái bên ngoại nói: "Chiếu theo hành trình hiện tại, không cần nửa tháng liền có thể về tới địa phận Tây Châu, phụ thân lão nhân gia người nếu là nhìn thấy con trở về, chẳng phải là vui mừng đến phát điện sao?"
Thế nhưng Miên Đường không nghĩ lại về sớm như vậy, nàng còn có chuyện gấp gáp phải làm.
Bởi vì bị vụ án của phụ thân liên lụy, tiêu cục của ngoại tổ phụ bị gia quyến của thư sinh chết trong vụ án thư viện lúc đó quấn lấy, cả ngày đều tới cửa đập phá khóc nháo.
Phụ thân nàng đã chết, toàn bộ gia sản sung công. Vì thế những gia quyến khóc lóc không ngớt kia liền tìm ngoại tổ phụ đòi bồi thường tiền.
Ngoại tổ phụ thay phụ thân đã chết của nàng bù đắp khoản lỗ rất lớn, vừa đúng lúc mất một vụ bảo tiêu lớn, ngoại tổ phụ bồi thường không kịp, tổn thất danh dự, việc làm ăn của tiêu cục từ đó về sau ngã xuống vạn dặm.
Nếu không phải Lục Tiễn giấu diếm phụ thân bị bệnh, bí quá làm liều, bảng tên của Thần Uy Tiêu cục cứ như vậy bị tháo xuống.
Nhưng tiền kiếm được cũng không dễ dàng, phần lớn đều rơi vào túi lão đại của Núi Ngưỡng. Chính là như vậy, bởi vì đại cữu cữu của Miên Đường theo dõi việc đào quặng sắt ở Tây Bắc, còn có thuộc hạ kinh thành cũ không buông tha, nói Miên Đường lấy việc công làm việc tư.
Sau khi nghe tin Miên Đường mất tích, Lục Tiễn và Lục Mộ cũng không còn tâm tư thực hiện sinh ý khoáng thạch nữa, điều động rất nhiều nhân thủ dọc theo bờ sông tìm kiếm, dùng hết công phu cả một năm vẫn chưa tìm ra, khiến cả hai hết hy vọng.
Thế nhưng cả vùng phía rìa Tây Bắc vẫn không thể kiếm được, Man tộc xảy ra chiến sự, nguy hiểm khắp nơi, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở lại.
Miên Đường biết ngoại tổ phụ cùng đại cữu cữu đều trọng tình nghĩa, thà rằng tự mình ăn uống đạm bạc cũng phải nuôi sống thủ hạ dưới tay. Đặc biệt là những tiêu sư tuổi già, tứ cố vô thân, không biết làm gì khác, ngoại tổ phụ và đại cữu cữu càng không thể vứt bỏ bọn họ.
Nhưng bây giờ tài nguyên Tây Bắc cạn kiệt, Miên Đường cũng không muốn đem hai bàn tay trắng trở về, lại tăng thêm gánh nặng cho gia đình.
Vì vậy, nàng thừa dịp trước khi vượt sông, muốn sử dụng của hồi môn của mình để mua lại một số hàng hóa.
Lúc trước chiến sự Tây Bắc nóng bỏng, toàn bộ mảnh đất dọc theo Tây Bắc đều bị phong tỏa, cho dù là tình hình chiến đấu được cải thiện rất nhiều, Tam quan Tây Bắc vẫn bị phong tỏa như trước.
Rất nhiều thương nhân vốn chuẩn bị vận chuyển hàng hóa đi Tây Bắc qua sông đã bị ngăn trở ở Kim Đà trấn ven sông.
Đi về phía trước một bước, là binh lính ngoại bang man rợ như hổ lang rình mồi, nếu quay lại sông, phí vận chuyển hàng hóa ai trả?
Cho nên có không ít thương nhân khó xử, dứt khoát ở lại trong trấn bán hàng với giá rẻ.
Bọn họ cầu cũng không nhiều lắm, chỉ cần có thể lấy lại tiền vốn là tốt rồi, dù sao nếu thực đáp ứng trả tiền phí vận chuyển hàng hóa về lại, tổn thất đương nhiên lớn hơn rất nhiều.
Chỉ là hiện giờ chiến sự vẫn chưa dừng lại, đường buôn bán Nam Bắc bị ngăn chặn, Kim Đà trấn lưu lượng khách cũng không lớn, rất nhiều thương nhân có hàng độc quyền cũng không thuận lợi lắm.
Miên Đường sau khi đến Kim Đà trấn, liền tính toán ở lại chỗ này mấy ngày, dẫn bọn Lưu Côn đi dạo khắp đường cái, thuận tiện hỏi thăm giá cả một chút.
Một đường hỏi tới, Miên Đường trong lòng cũng có lo lắng.
Lưu Côn nhìn dáng vẻ của cô nương, liền hỏi: "Tiểu thư đây là có ý muốn mua đồ linh tinh? Mấy thứ này qua sông, thì hẳn không đáng giá bao nhiêu, mua nó làm gì?".
Miên Đường khẽ cười nói: "Cho nên chúng ta làm trung gian, thu mua hàng, buôn đến địa phận biên giới ngoại bang.”
Nghe Liễu Miên Đường nói, ánh mắt Lưu Côn trùng to lên: "Tiểu thư, người điên rồi! Chúng ta mới đào thoát long đàm hổ huyệt, như thế nào còn đi tìm chết? Cho dù Tuy vương bên kia không đuổi giết chúng ta, A Cốt Phiến cũng không phải dễ dàng đối phó a!”
Miên Đường thừa dịp đại cữu cữu ở khách điểm nghỉ ngơi, không nhìn tới, tính toán triệt để thuyết phục Lưu Côn phản bội. Vì thế từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ nàng vẽ suốt hai ngày nay cho Lưu thúc xem.
"Hiện tại chiến sự Tây Bắc vẫn chưa dừng lại, nhưng Man tộc đã bắt đầu chiến lược phòng ngự lui về sau. Bây giờ chúng ta đi biên giới, sẽ không gặp A Cốt Phiến. Đại bộ phận cửa ải tuy rằng có binh lính trấn giữ, nhưng Núi Thiết Bắc có một đường tắt, vào thì dễ, ra thì khó, nếu đến đúng lúc ngày sương mù, có thể ra vào tự do..."
Lưu Côn lăn lộn lâu như vậy, cũng không biết có đường tắt như vậy, cho nên sau khi nghe nàng nói xong, hơi kinh ngạc hỏi Miên Đường làm sao biết được.
Miên Đường lay động khóe miệng, giống như là nở nụ cười một chút, chậm rãi nói: "Hoài Dương vương lúc trước vì công phá Man tộc, lệnh cho thủ hạ khảo sát biên cảnh mấy lần, nhất là vùng núi gập ghềnh, trong lúc vô ý phát hiện nơi này có vách núi, vốn chật hẹp, cơ thể người không thể vượt qua, sau đó sai người mở rộng thêm, lưu lại ắt có tác dụng dùng để đánh lén quân Man trấn thủ Tam Quan”.
Khi đó hắn đến Vũ Ninh Quan có đôi khi sẽ thức dậy vào ban đêm để vẽ bản vẽ. Hắn không đề phòng nàng, mà nàng cũng không cố ý xem. Nhưng trời sinh nhãn lực tốt, trong lúc bưng trà nước cho hắn, liền nhớ kỹ chỗ này.
Hiện tại Tam Quan đã bị Thôi Hành Chu thu phục, công dụng quân sự của đường tắt này nhất định sẽ giảm đi rất nhiều. Miên Đường chắc chắn thủ vệ nơi này đã giảm bớt, nếu là có thể từ nơi này đi vào, như vậy vận chuyển các mặt hàng thiết yếu cho người dân địa phận cửa khẩu nhất định có thể tiêu thụ rất lớn.
Không có cách nào, cho dù có chiến tranh, dân chúng cũng phải mặc quần áo uống thuốc a!
Miên Đường muốn kiếm một chút, có thể diện mà quay về Tây Châu.
Chuyện lớn như vậy, Lưu Côn cũng không thể tự quyết định được, muốn nói cho Đại gia nghe. Thế nhưng Miên Đường lại nói: "Việc này của ta nhất định phải làm, ngươi nói cho đại cữu cữu, chẳng phải người cũng muốn đi theo sao? Với thân thể hiện tại của người, có thể giày vò được sao?”
Lưu Côn còn muốn nói thêm, Miên Đường vẻ mặt chính nghĩa nói: "Hiện giờ Thần Uy tiêu cục trên dưới nhiều người như vậy, đều chờ bạc mua gạo ăn cơm. Lúc trước ngươi cùng đại cữu cữu ta ngay cả khoáng sản cũng dám buôn lậu, sao đến loại vật tầm thường như dầu này, ngược lại sợ đông sợ tay? Chẳng lẽ còn chờ đại cữu cữu ta ở trên giường bệnh thay các ngươi nghĩ cách kiếm tiền?”
Lời nói này thực làm tổn thương lòng tự trọng của Lưu thúc a! Người trong giang hồ, lúc nào chẳng sẵn sàng treo đầu dắt thắt lưng mà hành tẩu, có cái gì đáng sợ? Chẳng lẽ hắn còn quyết đoán không bằng một nữ nhi mười chín tuổi?
Hơn nữa lời của Miên Đường cũng là tiếng lòng của hắn.
Đoạn thời gian trước, Tây Châu viết thư đến, nói rằng lão gia hiện giờ bệnh tật quấn thân, lại luyến tiếc bốc thuốc, nghĩ đến Lục lão gia, Lưu Côn hận không thể đem mình bán kiếm tiền.
Miên Đường hiểu rõ tính tình của Lưu Côn, vừa nhìn hắn chần chờ, liền biết có điểm thông, vì thế chu đáo nói một phen kế hoạch của mình.
Lưu Cộn tuy rằng không biết Miên Đường ở trên núi làm kinh thiên động địa thế nào, nhưng vẫn biết cô nương này có bản lĩnh thật sự. Lúc trước an bài đường dây của quặng sắt, cũng đều là Liễu cô nương ra chủ ý cho đại gia.
Cho nên nghe nàng nói rõ ràng như vậy, trong lòng càng tin tưởng lập tức nguyện ý muốn làm một trận, hy vọng có thể mang một khoản bạc lớn phong quang trở về Tây Châu.
Nhìn Lưu Côn gật đầu, Miên Đường còn không quên xúc động một phen: "Đây mới là Càn khôn thủ Lưu Đại Hiệp mà ta biết chứ!”.
Hoài Dương vương cho nàng những khế đất cửa hàng hay ngân phiếu nàng đều không nhận, như vậy không khác gì nàng là ngoại thất hẳn nuôi bên ngoài.
Thế nhưng bảo toàn lòng tự trọng ngông nghênh của nàng, chính là nàng cùng đại cữu cữu trong tay đều có vẻ túng quẫn.
Đại cữu cữu lúc trước bị đuổi giết, mang theo ngân lượng cũng chẳng nhiều, Thần Uy tiêu cục bọn họ cũng phải ăn cơm. Cho nên Miên Đường trước khi đi, cũng là mặt dày mày dạn, đem trong viện gạo và mì đều dùng hết, làm ra mấy nồi lớn màn thầu, cùng nhau đóng gói mang đi.
Trong tay nàng còn có một ít ngân phiếu mang theo lúc trước được cứu lên vẫn còn. Thế nhưng nàng tạm thời không muốn dùng đến chút lộ phí này, cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Tiết kiệm trong việc tách đám thị vệ tốn tiền như nước của Vương phủ bọn họ ra, thì lộ phí cùng lượng khô liền không sai biệt lắm có thể duy trì đến Tây Châu.
Bất quá Phạm Hổ nhưng không biết Liễu cô nương đưa ra yêu cầu như thế là do ghét bỏ bọn hắn quá tham ăn.
Hắn tưởng rằng cô nương cùng vương gia quyết liệt tách ra. Chỉ coi mình cùng thủ hạ chướng mắt, nhìn đến tâm liền phiền. Thế là Phạm thị vệ thở dài đáp ứng, sau đó hơn hai mươi hộ vệ không đi theo nữa, toàn bộ ẩn nấp phía sau, không còn bóng dáng.
Lục Tiễn cũng cảm thấy thiếu đi những hộ vệ này theo sát, liền trở nên tự tại một chút. Thế là hắn đối với cháu gái bên ngoại nói: "Chiếu theo hành trình hiện tại, không cần nửa tháng liền có thể về tới địa phận Tây Châu, phụ thân lão nhân gia người nếu là nhìn thấy con trở về, chẳng phải là vui mừng đến phát điện sao?"
Thế nhưng Miên Đường không nghĩ lại về sớm như vậy, nàng còn có chuyện gấp gáp phải làm.
Bởi vì bị vụ án của phụ thân liên lụy, tiêu cục của ngoại tổ phụ bị gia quyến của thư sinh chết trong vụ án thư viện lúc đó quấn lấy, cả ngày đều tới cửa đập phá khóc nháo.
Phụ thân nàng đã chết, toàn bộ gia sản sung công. Vì thế những gia quyến khóc lóc không ngớt kia liền tìm ngoại tổ phụ đòi bồi thường tiền.
Ngoại tổ phụ thay phụ thân đã chết của nàng bù đắp khoản lỗ rất lớn, vừa đúng lúc mất một vụ bảo tiêu lớn, ngoại tổ phụ bồi thường không kịp, tổn thất danh dự, việc làm ăn của tiêu cục từ đó về sau ngã xuống vạn dặm.
Nếu không phải Lục Tiễn giấu diếm phụ thân bị bệnh, bí quá làm liều, bảng tên của Thần Uy Tiêu cục cứ như vậy bị tháo xuống.
Nhưng tiền kiếm được cũng không dễ dàng, phần lớn đều rơi vào túi lão đại của Núi Ngưỡng. Chính là như vậy, bởi vì đại cữu cữu của Miên Đường theo dõi việc đào quặng sắt ở Tây Bắc, còn có thuộc hạ kinh thành cũ không buông tha, nói Miên Đường lấy việc công làm việc tư.
Sau khi nghe tin Miên Đường mất tích, Lục Tiễn và Lục Mộ cũng không còn tâm tư thực hiện sinh ý khoáng thạch nữa, điều động rất nhiều nhân thủ dọc theo bờ sông tìm kiếm, dùng hết công phu cả một năm vẫn chưa tìm ra, khiến cả hai hết hy vọng.
Thế nhưng cả vùng phía rìa Tây Bắc vẫn không thể kiếm được, Man tộc xảy ra chiến sự, nguy hiểm khắp nơi, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở lại.
Miên Đường biết ngoại tổ phụ cùng đại cữu cữu đều trọng tình nghĩa, thà rằng tự mình ăn uống đạm bạc cũng phải nuôi sống thủ hạ dưới tay. Đặc biệt là những tiêu sư tuổi già, tứ cố vô thân, không biết làm gì khác, ngoại tổ phụ và đại cữu cữu càng không thể vứt bỏ bọn họ.
Nhưng bây giờ tài nguyên Tây Bắc cạn kiệt, Miên Đường cũng không muốn đem hai bàn tay trắng trở về, lại tăng thêm gánh nặng cho gia đình.
Vì vậy, nàng thừa dịp trước khi vượt sông, muốn sử dụng của hồi môn của mình để mua lại một số hàng hóa.
Lúc trước chiến sự Tây Bắc nóng bỏng, toàn bộ mảnh đất dọc theo Tây Bắc đều bị phong tỏa, cho dù là tình hình chiến đấu được cải thiện rất nhiều, Tam quan Tây Bắc vẫn bị phong tỏa như trước.
Rất nhiều thương nhân vốn chuẩn bị vận chuyển hàng hóa đi Tây Bắc qua sông đã bị ngăn trở ở Kim Đà trấn ven sông.
Đi về phía trước một bước, là binh lính ngoại bang man rợ như hổ lang rình mồi, nếu quay lại sông, phí vận chuyển hàng hóa ai trả?
Cho nên có không ít thương nhân khó xử, dứt khoát ở lại trong trấn bán hàng với giá rẻ.
Bọn họ cầu cũng không nhiều lắm, chỉ cần có thể lấy lại tiền vốn là tốt rồi, dù sao nếu thực đáp ứng trả tiền phí vận chuyển hàng hóa về lại, tổn thất đương nhiên lớn hơn rất nhiều.
Chỉ là hiện giờ chiến sự vẫn chưa dừng lại, đường buôn bán Nam Bắc bị ngăn chặn, Kim Đà trấn lưu lượng khách cũng không lớn, rất nhiều thương nhân có hàng độc quyền cũng không thuận lợi lắm.
Miên Đường sau khi đến Kim Đà trấn, liền tính toán ở lại chỗ này mấy ngày, dẫn bọn Lưu Côn đi dạo khắp đường cái, thuận tiện hỏi thăm giá cả một chút.
Một đường hỏi tới, Miên Đường trong lòng cũng có lo lắng.
Lưu Côn nhìn dáng vẻ của cô nương, liền hỏi: "Tiểu thư đây là có ý muốn mua đồ linh tinh? Mấy thứ này qua sông, thì hẳn không đáng giá bao nhiêu, mua nó làm gì?".
Miên Đường khẽ cười nói: "Cho nên chúng ta làm trung gian, thu mua hàng, buôn đến địa phận biên giới ngoại bang.”
Nghe Liễu Miên Đường nói, ánh mắt Lưu Côn trùng to lên: "Tiểu thư, người điên rồi! Chúng ta mới đào thoát long đàm hổ huyệt, như thế nào còn đi tìm chết? Cho dù Tuy vương bên kia không đuổi giết chúng ta, A Cốt Phiến cũng không phải dễ dàng đối phó a!”
Miên Đường thừa dịp đại cữu cữu ở khách điểm nghỉ ngơi, không nhìn tới, tính toán triệt để thuyết phục Lưu Côn phản bội. Vì thế từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ nàng vẽ suốt hai ngày nay cho Lưu thúc xem.
"Hiện tại chiến sự Tây Bắc vẫn chưa dừng lại, nhưng Man tộc đã bắt đầu chiến lược phòng ngự lui về sau. Bây giờ chúng ta đi biên giới, sẽ không gặp A Cốt Phiến. Đại bộ phận cửa ải tuy rằng có binh lính trấn giữ, nhưng Núi Thiết Bắc có một đường tắt, vào thì dễ, ra thì khó, nếu đến đúng lúc ngày sương mù, có thể ra vào tự do..."
Lưu Côn lăn lộn lâu như vậy, cũng không biết có đường tắt như vậy, cho nên sau khi nghe nàng nói xong, hơi kinh ngạc hỏi Miên Đường làm sao biết được.
Miên Đường lay động khóe miệng, giống như là nở nụ cười một chút, chậm rãi nói: "Hoài Dương vương lúc trước vì công phá Man tộc, lệnh cho thủ hạ khảo sát biên cảnh mấy lần, nhất là vùng núi gập ghềnh, trong lúc vô ý phát hiện nơi này có vách núi, vốn chật hẹp, cơ thể người không thể vượt qua, sau đó sai người mở rộng thêm, lưu lại ắt có tác dụng dùng để đánh lén quân Man trấn thủ Tam Quan”.
Khi đó hắn đến Vũ Ninh Quan có đôi khi sẽ thức dậy vào ban đêm để vẽ bản vẽ. Hắn không đề phòng nàng, mà nàng cũng không cố ý xem. Nhưng trời sinh nhãn lực tốt, trong lúc bưng trà nước cho hắn, liền nhớ kỹ chỗ này.
Hiện tại Tam Quan đã bị Thôi Hành Chu thu phục, công dụng quân sự của đường tắt này nhất định sẽ giảm đi rất nhiều. Miên Đường chắc chắn thủ vệ nơi này đã giảm bớt, nếu là có thể từ nơi này đi vào, như vậy vận chuyển các mặt hàng thiết yếu cho người dân địa phận cửa khẩu nhất định có thể tiêu thụ rất lớn.
Không có cách nào, cho dù có chiến tranh, dân chúng cũng phải mặc quần áo uống thuốc a!
Miên Đường muốn kiếm một chút, có thể diện mà quay về Tây Châu.
Chuyện lớn như vậy, Lưu Côn cũng không thể tự quyết định được, muốn nói cho Đại gia nghe. Thế nhưng Miên Đường lại nói: "Việc này của ta nhất định phải làm, ngươi nói cho đại cữu cữu, chẳng phải người cũng muốn đi theo sao? Với thân thể hiện tại của người, có thể giày vò được sao?”
Lưu Côn còn muốn nói thêm, Miên Đường vẻ mặt chính nghĩa nói: "Hiện giờ Thần Uy tiêu cục trên dưới nhiều người như vậy, đều chờ bạc mua gạo ăn cơm. Lúc trước ngươi cùng đại cữu cữu ta ngay cả khoáng sản cũng dám buôn lậu, sao đến loại vật tầm thường như dầu này, ngược lại sợ đông sợ tay? Chẳng lẽ còn chờ đại cữu cữu ta ở trên giường bệnh thay các ngươi nghĩ cách kiếm tiền?”
Lời nói này thực làm tổn thương lòng tự trọng của Lưu thúc a! Người trong giang hồ, lúc nào chẳng sẵn sàng treo đầu dắt thắt lưng mà hành tẩu, có cái gì đáng sợ? Chẳng lẽ hắn còn quyết đoán không bằng một nữ nhi mười chín tuổi?
Hơn nữa lời của Miên Đường cũng là tiếng lòng của hắn.
Đoạn thời gian trước, Tây Châu viết thư đến, nói rằng lão gia hiện giờ bệnh tật quấn thân, lại luyến tiếc bốc thuốc, nghĩ đến Lục lão gia, Lưu Côn hận không thể đem mình bán kiếm tiền.
Miên Đường hiểu rõ tính tình của Lưu Côn, vừa nhìn hắn chần chờ, liền biết có điểm thông, vì thế chu đáo nói một phen kế hoạch của mình.
Lưu Cộn tuy rằng không biết Miên Đường ở trên núi làm kinh thiên động địa thế nào, nhưng vẫn biết cô nương này có bản lĩnh thật sự. Lúc trước an bài đường dây của quặng sắt, cũng đều là Liễu cô nương ra chủ ý cho đại gia.
Cho nên nghe nàng nói rõ ràng như vậy, trong lòng càng tin tưởng lập tức nguyện ý muốn làm một trận, hy vọng có thể mang một khoản bạc lớn phong quang trở về Tây Châu.
Nhìn Lưu Côn gật đầu, Miên Đường còn không quên xúc động một phen: "Đây mới là Càn khôn thủ Lưu Đại Hiệp mà ta biết chứ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.