Chương 111:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lưu Côn liếc mắt nhìn tiểu thư nhà hắn, cảm thấy vẻ mặt cười hì hì khiến người ta vui mắt, thật giống như Lục lão gia khi còn trẻ!
Vì thế ngày hôm sau, lúc đoàn xe Lục gia xuất phát, Liễu Miên Đường bởi vì bị phong hàn mà dùng khăn trùm đầu che mặt, cũng để xe ngựa vào sân mới lên xe.
Đợi đoàn xe rời đi thật lâu, Lưu Côn dẫn theo hai thủ hạ đi theo phía sau Liễu Miên Đường thay thành nam trang, từ cửa sau phòng bếp của khách điểm lẻn ra ngoài.
Lúc ấy bọn họ ẩn mình đi ra ngoài, mắt thấy Phạm Hổ ở bên kia đường dẫn người một đường đi theo phía sau cũng xuất phát.
Miên Đường tính toán như vậy: Có Phương Hưu mặc quần áo của mình và che mặt giả vờ là nàng, lại lấy cớ phong hàn không xuống xe ngựa, hẳn là có thể giấu diếm một đường. Phạm Hổ không biết nàng cố ý lưu hắn lại, nhất định sẽ tận tâm bảo vệ đại cữu cữu trở lại Tây Châu.
Hiện tại vứt bỏ hết thảy gánh nặng, Miên Đường cảm thấy không còn lo lắng, rốt cục có thể tự do thi triển công phu.
Về phần hàng hóa muốn mua, nàng cũng chọn xong, chắc chắn là vải vóc, dược liệu, lương khô, mấy loại hàng hóa không dễ bị xóc nảy hay hư hỏng.
Nàng mở tiệm thuốc ở biên giới đã lâu, đối với giá dược liệu cũng ghi nhớ rất rõ, cho nên lúc nhận hàng trả giá, vô cùng khôn ngoan chuẩn xác.
Hơn nữa có một số dược thương nóng lòng muốn trả lại tiền vốn để rời khỏi nơi này, cuối cùng cắn răng, bán giá rẻ cho người mặt mũi trẻ tuổi này.
Vì vậy, tài sản của Miên Đường đầy đủ đến ba thùng xe lớn.
Nàng không dám mua nhiều, muốn thử trước một chút. Cho nên thỏa thuận với những ông chủ nóng lòng muốn bán hàng, đợi đến khi nàng trở về, lại cùng bọn họ nghiên cứu lấy số hàng còn lại.
Kế tiếp, chính là vận chuyển hàng hóa đến Tam Quan.
Lưu Côn chưa bao giờ biết Liễu cô nương vẽ bản đồ nhìn chuẩn như vậy, lính Man vào núi, đường đi rất nhiều, nhưng Liễu Miên Đường trực giác rất tốt, thế nhưng một đường thuận lợi đi tới con đường nhỏ thông suốt kia.
Miên Đường không vội vàng, trước tiên để cho một tiêu sư nhìn xung quanh, kết quả tiêu sự nói ở giữa sườn núi phát hiện một đống than củi, chứng tỏ đã từng có người cắm trại, bất quá hiện tại đã không thấy bóng dáng, nhìn dấu vết than củi, hẳn là cũng lưu lại trước đây lâu rồi.
Miên Đường gật gật đầu, kết quả như vậy không ngoài dự liệu của nàng. Nhân mã Hoài Dương vương nóng lòng muốn rời đi, con đường tắt này đã mất đi giá trị quân sự, mà dân chúng nơi này lại không rõ nơi này, ngược lại cho nàng thuận tiện cực lớn.
Nếu nàng đoán không sai, không bao lâu nữa, biên quan sẽ được giải cấm. Đến lúc đó nàng cũng chẳng thuận tiện lưu lại chỗ này, theo đó lô hàng cũng không bán được giá nữa.
Thời cơ có thể dễ kiếm được tiền nhất, cũng chính là lợi dụng khe he mấy ngày nay.
Nàng phải tận dụng tốt, kiếm đủ khoản này, có vốn làm ăn lớn, con đường tiếp theo của nàng cũng dễ đi...
Vừa nhắc tới kiếm tiền, ánh mắt Liễu Miên Đường đều sáng lên. Nói thật ra, Miên Đường nghe đại cữu cữu hồ luận nói nàng từng ở giữa núi trợ giúp Tử Du làm việc, chính nàng cũng không nghĩ ra vì sao.
Thiên hạ có thể kiếm tiền mua bán cả trăm đường như thế, nàng cần gì phải một lòng một dạ cùng tên phản tặc tạo phản bên nhau? Lúc trước nàng cùng Tử Du kia phát sinh tình cảm với nhau? Nàng thật sự không nhớ rõ, nghĩ đến Tử Du kia hẳn là cũng khó nhớ được.
Dù sao lúc trước Thôi Cửu còn cố ý đem chuyện Tử Du công tử cùng nữ nhi Thạch tổng binh thành hôn, nói cho nàng biết... Tuy rằng Thôi Cửu cũng không có lòng tốt gì, nhưng xem ra bởi vậy, đoạn tình cảm giữa nàng và Tử Du đã chấm dứt sạch sẽ.
Nhưng vì sao lại cố tình muốn chặt đứt gân tay, gân chân của nàng? Theo trực giác của Miên Đường, luôn cảm thấy chuyện này hẳn là không liên quan đến công tử Tử Du bệnh hoạn kia.
Tóm lại người đã phá vỡ gân tay chân của nàng, tốt nhất là phải sống thật tốt, đại cừu hận không báo, Liễu Miên Đường nàng liền đổi tên thành Liễu Quy Tông!
Ö trong lòng Liễu Miên Đường, việc muốn làm thật sự là quá nhiều, ngược lại nhất thời phai nhạt nỗi buồn lúc chia tay. Lúc rời đi quả thật có phần không nỡ.
Liễu Miên Đường nàng có hơn một trăm người trên dưới phải nuôi, có ngoại tổ phụ bệnh tật chờ nàng tận hiếu, cho dù có nghĩ đến quá khứ ngọt ngào với phu quân giả tuấn dật kia, cũng phải chờ thời điểm rảnh rỗi đi.
Miên Đường hiện tại ban ngày chạy đi, ban đêm cùng người thương lượng hành trình kế tiếp, lúc chui vào trong tiểu trướng dựng tạm, hai chân bủn rủn, mệt đến nhắm mắt là có thể ngủ luôn.
Vốn tưởng rằng sẽ lo lắng nghĩ ngợi rất nhiều, thế nhưng chẳng có gì quấy nhiễu được nàng.
Chờ đến thời điểm đến Tam quan, đoàn người Miên Đường đều là bộ dáng phong trần mệt mỏi, Miên Đường cảm thấy trên người mình hội đến phát bệnh. Nhưng những thứ chờ đợi bọn họ phía trước đều xứng đáng!
Cho nên Miên Đường sau khi đặt chân đến, bất chấp không rửa mặt, tùy tiện tìm một góc phố, đem hàng hóa bày ra, lập tức có người đến mua.
Lúc đầu người không nhiều lắm, dần dần liền có khách trở lại, còn dẫn người đến mua. Thậm chí còn có Man nhân thân phận không rõ đến mua hàng.
Miên Đường hiện giờ không phải thân phận quân quyến, mười phần là gương mặt gian thương đầu cơ tích trữ, cảm giác đạo đức nhất thời kém vô cùng.
Chỉ cần Man nhân mua hàng không phải dược thương hung dữ, cũng không phải là những tên cướp lính Man kia, lại lấy được vàng bạc thật, nguyện ý bỏ ra giá cao gấp ba lần người Hán để mua, nàng đương nhiên bản đến cùng!
Hơn nữa còn mua một tặng một, nếu là bệnh không khỏi, liền bất kì lúc nào tìm lang trung nàng đòi lại phương thuốc.
Bởi vì lúc trước có Lâm nương tử chỉ điểm, Miên Đường đối với khẩu âm của Man nhân cũng rất có hiểu biết.
Nàng phát hiện mấy lần tới mua thuốc của mình, dĩ nhiên đều là người có sống mũi cao nói giọng bộ lạc Vương Kỳ, có thể thấy được cùng A Cốt Phiến cũng không phải cùng bộ tộc, hơn nữa bọn họ mua cũng là thuốc trị bệnh phong hàn, xem ra là có người nào bệnh nặng, mới để cho bọn họ không để ý nguy hiểm, đi tới Tam Quan mua thuốc.
Bất quá đợi đến ngày hôm sau, người đến mua thuốc lại biến thành một vị người quen của Miên Đường.
Khi Miên Đường thấy Lâm nương tử mang theo mấy tùy tùng cao lớn xuất hiện trước xe ngựa của nàng, nhịn không được ngẩng đầu sửng sốt một chút.
Nàng hôm nay mặc nam trang, mà mặt mũi cũng không sạch sẽ, không biết Lâm nương tử có thể nhận ra nàng hay không.
Không nghĩ tới, Lâm nương tử lại phốc xuy cười, nói với nàng: "Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ngươi bận rộn nửa ngày, cũng nên uống chén trà, không biết ngươi có nguyện ý theo ta uống một chút?”.
Lời này nói ra, khiến cho mấy lão phụ nhân mua thuốc nhao nhao ghé mắt, cảm thấy phụ nhân Man tộc này quá không biết chừng mực, thế nhưng ở trên đường kéo nam nhân uống trà.
Khó trách đều nói Man nhân thô lỗ, không lễ nghi, là nữ nhân, nhìn thấy nam nhân người Hán tuấn tú lại gấp gáp chào hỏi như vậy!
Bất quá tiểu ca nhi bị hỏi kia cũng là người không có khí tiết, thế nhưng gật đầu nói được, sau đó liền đi theo phu nhân Man tộc kia.
Chờ đến một trạch viện, Miên Đường nhìn mấy hán tử đi theo sau lưng Lâm nương tử rất là cung kính, có mấy người nhìn quen mắt, hẳn là lúc trước cùng nàng mua thuốc.
Miên Đường liền hỏi: "Xem ra Lâm nương tử tìm được thân nhân? Không nghĩ tới người cũng đi tới Tam Quan.”
Lâm nương tử nói: "Ta tới được nơi này cũng là chuyện dài, chúng ta vào phòng nói đi”.
Nàng kéo Miên Đường vào trong phòng, chỉ thấy có hai bà tử Man tộc ở trên giường đang cùng Tiểu Oa Nhi chơi đùa.
Tiểu Oa Nhi kia thấy Liễu Miên Đường tiến vào, liền bất động dừng lại, mở to hai mắt nhìn tiểu thúc thúc chăn cừu bẩn thỉu này.
Hại Miên Đường muốn ôm đứa con nuôi của mình, đều có chút ngượng ngùng, sợ đem tiểu hài tử vì tránh nàng mà lật người.
Lâm nương tử hướng về phía hai lão phụ nhân kia phân phó: "Đi, nấu nước tắm cho vị khách quý này, còn có đủ loại đồ ăn gì cũng đều chuẩn bị”.
Hai bà tử kia lập tức lĩnh mệnh lui ra. Lâm nương tử cũng không ghét bỏ Miên Đường bám đầy bụi bẩn, thân thiết kéo tay nàng, ngồi ở trên giường nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, ta và ngươi tính toán đã mấy tháng không gặp. Nếu không phải hôm nay ta ra đường, lại nghe người hầu của ta nói chuyện ngày hôm qua mua thuốc ở chỗ ngươi, thuận tiện liếc mắt một cái, thiếu chút nữa đã bỏ qua ngươi rồi!”
Miên Đường đánh giá Lâm nương tử nói: "Hì, nhưng thân thể ngươi không được khỏe?”
Lâm nương tử lắc đầu, chỉ vào tiểu hài tử đang bò lên người Miên Đường nói: "Là con trai ta, mấy ngày nay sốt cao không hạ, làm ta lo muốn chết, liền mang theo hắn dẫn người đến Tam quan tìm y quán khám xem. Thế nhưng không nghĩ tới Tam quan bị phong tỏa nhiều ngày, cũng không có chỗ mua thuốc. Ta đang chuẩn bị phái người đột phá phong tỏa đi tìm mua thảo dược, kết quả ngươi liền tới. Hơn nữa ngươi kê đơn thuốc rất tốt, con trai ta uống xuống một liều thuốc, liền hạ sốt, ngươi xem hắn hiện tại, lại có khí lực nghịch ngợm!”
Còn không phải sao, Tiểu Oa Nhi đang cúi đầu dùng ngón út cọ vào mu bàn tay Miên Đường, chỗ này của nghĩa mẫu có chút bẩn, Tiểu Oa Nhi rất nghiêm túc muốn lau chùi sạch sẽ, nháo đến Miên Đường có chút dở khóc dở cười.
Kế tiếp, Lâm nương tử nói chuyện sau khi mình và Miên Đường chia tay.
Thì ra lúc trước Phạm Hổ đưa nàng đến địa phương được an bài không lâu. Dưới núi phụ thân Lâm nương tử liền tìm được nàng. Phụ thân của nàng, chính là thủ lĩnh bộ lạc.
Tuy rằng phụ thân nàng không có ở đây, nhưng uy quyền vẫn còn tồn tại. Bộ lạc bọn họ gặp phải bất hạnh, bị người ngoài chèn ép, rất cần có người vực dậy tinh thần, mang trọng trách chấn hưng huy hoàng ngày xưa của bộ tộc.
Vì thế ngày hôm sau, lúc đoàn xe Lục gia xuất phát, Liễu Miên Đường bởi vì bị phong hàn mà dùng khăn trùm đầu che mặt, cũng để xe ngựa vào sân mới lên xe.
Đợi đoàn xe rời đi thật lâu, Lưu Côn dẫn theo hai thủ hạ đi theo phía sau Liễu Miên Đường thay thành nam trang, từ cửa sau phòng bếp của khách điểm lẻn ra ngoài.
Lúc ấy bọn họ ẩn mình đi ra ngoài, mắt thấy Phạm Hổ ở bên kia đường dẫn người một đường đi theo phía sau cũng xuất phát.
Miên Đường tính toán như vậy: Có Phương Hưu mặc quần áo của mình và che mặt giả vờ là nàng, lại lấy cớ phong hàn không xuống xe ngựa, hẳn là có thể giấu diếm một đường. Phạm Hổ không biết nàng cố ý lưu hắn lại, nhất định sẽ tận tâm bảo vệ đại cữu cữu trở lại Tây Châu.
Hiện tại vứt bỏ hết thảy gánh nặng, Miên Đường cảm thấy không còn lo lắng, rốt cục có thể tự do thi triển công phu.
Về phần hàng hóa muốn mua, nàng cũng chọn xong, chắc chắn là vải vóc, dược liệu, lương khô, mấy loại hàng hóa không dễ bị xóc nảy hay hư hỏng.
Nàng mở tiệm thuốc ở biên giới đã lâu, đối với giá dược liệu cũng ghi nhớ rất rõ, cho nên lúc nhận hàng trả giá, vô cùng khôn ngoan chuẩn xác.
Hơn nữa có một số dược thương nóng lòng muốn trả lại tiền vốn để rời khỏi nơi này, cuối cùng cắn răng, bán giá rẻ cho người mặt mũi trẻ tuổi này.
Vì vậy, tài sản của Miên Đường đầy đủ đến ba thùng xe lớn.
Nàng không dám mua nhiều, muốn thử trước một chút. Cho nên thỏa thuận với những ông chủ nóng lòng muốn bán hàng, đợi đến khi nàng trở về, lại cùng bọn họ nghiên cứu lấy số hàng còn lại.
Kế tiếp, chính là vận chuyển hàng hóa đến Tam Quan.
Lưu Côn chưa bao giờ biết Liễu cô nương vẽ bản đồ nhìn chuẩn như vậy, lính Man vào núi, đường đi rất nhiều, nhưng Liễu Miên Đường trực giác rất tốt, thế nhưng một đường thuận lợi đi tới con đường nhỏ thông suốt kia.
Miên Đường không vội vàng, trước tiên để cho một tiêu sư nhìn xung quanh, kết quả tiêu sự nói ở giữa sườn núi phát hiện một đống than củi, chứng tỏ đã từng có người cắm trại, bất quá hiện tại đã không thấy bóng dáng, nhìn dấu vết than củi, hẳn là cũng lưu lại trước đây lâu rồi.
Miên Đường gật gật đầu, kết quả như vậy không ngoài dự liệu của nàng. Nhân mã Hoài Dương vương nóng lòng muốn rời đi, con đường tắt này đã mất đi giá trị quân sự, mà dân chúng nơi này lại không rõ nơi này, ngược lại cho nàng thuận tiện cực lớn.
Nếu nàng đoán không sai, không bao lâu nữa, biên quan sẽ được giải cấm. Đến lúc đó nàng cũng chẳng thuận tiện lưu lại chỗ này, theo đó lô hàng cũng không bán được giá nữa.
Thời cơ có thể dễ kiếm được tiền nhất, cũng chính là lợi dụng khe he mấy ngày nay.
Nàng phải tận dụng tốt, kiếm đủ khoản này, có vốn làm ăn lớn, con đường tiếp theo của nàng cũng dễ đi...
Vừa nhắc tới kiếm tiền, ánh mắt Liễu Miên Đường đều sáng lên. Nói thật ra, Miên Đường nghe đại cữu cữu hồ luận nói nàng từng ở giữa núi trợ giúp Tử Du làm việc, chính nàng cũng không nghĩ ra vì sao.
Thiên hạ có thể kiếm tiền mua bán cả trăm đường như thế, nàng cần gì phải một lòng một dạ cùng tên phản tặc tạo phản bên nhau? Lúc trước nàng cùng Tử Du kia phát sinh tình cảm với nhau? Nàng thật sự không nhớ rõ, nghĩ đến Tử Du kia hẳn là cũng khó nhớ được.
Dù sao lúc trước Thôi Cửu còn cố ý đem chuyện Tử Du công tử cùng nữ nhi Thạch tổng binh thành hôn, nói cho nàng biết... Tuy rằng Thôi Cửu cũng không có lòng tốt gì, nhưng xem ra bởi vậy, đoạn tình cảm giữa nàng và Tử Du đã chấm dứt sạch sẽ.
Nhưng vì sao lại cố tình muốn chặt đứt gân tay, gân chân của nàng? Theo trực giác của Miên Đường, luôn cảm thấy chuyện này hẳn là không liên quan đến công tử Tử Du bệnh hoạn kia.
Tóm lại người đã phá vỡ gân tay chân của nàng, tốt nhất là phải sống thật tốt, đại cừu hận không báo, Liễu Miên Đường nàng liền đổi tên thành Liễu Quy Tông!
Ö trong lòng Liễu Miên Đường, việc muốn làm thật sự là quá nhiều, ngược lại nhất thời phai nhạt nỗi buồn lúc chia tay. Lúc rời đi quả thật có phần không nỡ.
Liễu Miên Đường nàng có hơn một trăm người trên dưới phải nuôi, có ngoại tổ phụ bệnh tật chờ nàng tận hiếu, cho dù có nghĩ đến quá khứ ngọt ngào với phu quân giả tuấn dật kia, cũng phải chờ thời điểm rảnh rỗi đi.
Miên Đường hiện tại ban ngày chạy đi, ban đêm cùng người thương lượng hành trình kế tiếp, lúc chui vào trong tiểu trướng dựng tạm, hai chân bủn rủn, mệt đến nhắm mắt là có thể ngủ luôn.
Vốn tưởng rằng sẽ lo lắng nghĩ ngợi rất nhiều, thế nhưng chẳng có gì quấy nhiễu được nàng.
Chờ đến thời điểm đến Tam quan, đoàn người Miên Đường đều là bộ dáng phong trần mệt mỏi, Miên Đường cảm thấy trên người mình hội đến phát bệnh. Nhưng những thứ chờ đợi bọn họ phía trước đều xứng đáng!
Cho nên Miên Đường sau khi đặt chân đến, bất chấp không rửa mặt, tùy tiện tìm một góc phố, đem hàng hóa bày ra, lập tức có người đến mua.
Lúc đầu người không nhiều lắm, dần dần liền có khách trở lại, còn dẫn người đến mua. Thậm chí còn có Man nhân thân phận không rõ đến mua hàng.
Miên Đường hiện giờ không phải thân phận quân quyến, mười phần là gương mặt gian thương đầu cơ tích trữ, cảm giác đạo đức nhất thời kém vô cùng.
Chỉ cần Man nhân mua hàng không phải dược thương hung dữ, cũng không phải là những tên cướp lính Man kia, lại lấy được vàng bạc thật, nguyện ý bỏ ra giá cao gấp ba lần người Hán để mua, nàng đương nhiên bản đến cùng!
Hơn nữa còn mua một tặng một, nếu là bệnh không khỏi, liền bất kì lúc nào tìm lang trung nàng đòi lại phương thuốc.
Bởi vì lúc trước có Lâm nương tử chỉ điểm, Miên Đường đối với khẩu âm của Man nhân cũng rất có hiểu biết.
Nàng phát hiện mấy lần tới mua thuốc của mình, dĩ nhiên đều là người có sống mũi cao nói giọng bộ lạc Vương Kỳ, có thể thấy được cùng A Cốt Phiến cũng không phải cùng bộ tộc, hơn nữa bọn họ mua cũng là thuốc trị bệnh phong hàn, xem ra là có người nào bệnh nặng, mới để cho bọn họ không để ý nguy hiểm, đi tới Tam Quan mua thuốc.
Bất quá đợi đến ngày hôm sau, người đến mua thuốc lại biến thành một vị người quen của Miên Đường.
Khi Miên Đường thấy Lâm nương tử mang theo mấy tùy tùng cao lớn xuất hiện trước xe ngựa của nàng, nhịn không được ngẩng đầu sửng sốt một chút.
Nàng hôm nay mặc nam trang, mà mặt mũi cũng không sạch sẽ, không biết Lâm nương tử có thể nhận ra nàng hay không.
Không nghĩ tới, Lâm nương tử lại phốc xuy cười, nói với nàng: "Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy ngươi bận rộn nửa ngày, cũng nên uống chén trà, không biết ngươi có nguyện ý theo ta uống một chút?”.
Lời này nói ra, khiến cho mấy lão phụ nhân mua thuốc nhao nhao ghé mắt, cảm thấy phụ nhân Man tộc này quá không biết chừng mực, thế nhưng ở trên đường kéo nam nhân uống trà.
Khó trách đều nói Man nhân thô lỗ, không lễ nghi, là nữ nhân, nhìn thấy nam nhân người Hán tuấn tú lại gấp gáp chào hỏi như vậy!
Bất quá tiểu ca nhi bị hỏi kia cũng là người không có khí tiết, thế nhưng gật đầu nói được, sau đó liền đi theo phu nhân Man tộc kia.
Chờ đến một trạch viện, Miên Đường nhìn mấy hán tử đi theo sau lưng Lâm nương tử rất là cung kính, có mấy người nhìn quen mắt, hẳn là lúc trước cùng nàng mua thuốc.
Miên Đường liền hỏi: "Xem ra Lâm nương tử tìm được thân nhân? Không nghĩ tới người cũng đi tới Tam Quan.”
Lâm nương tử nói: "Ta tới được nơi này cũng là chuyện dài, chúng ta vào phòng nói đi”.
Nàng kéo Miên Đường vào trong phòng, chỉ thấy có hai bà tử Man tộc ở trên giường đang cùng Tiểu Oa Nhi chơi đùa.
Tiểu Oa Nhi kia thấy Liễu Miên Đường tiến vào, liền bất động dừng lại, mở to hai mắt nhìn tiểu thúc thúc chăn cừu bẩn thỉu này.
Hại Miên Đường muốn ôm đứa con nuôi của mình, đều có chút ngượng ngùng, sợ đem tiểu hài tử vì tránh nàng mà lật người.
Lâm nương tử hướng về phía hai lão phụ nhân kia phân phó: "Đi, nấu nước tắm cho vị khách quý này, còn có đủ loại đồ ăn gì cũng đều chuẩn bị”.
Hai bà tử kia lập tức lĩnh mệnh lui ra. Lâm nương tử cũng không ghét bỏ Miên Đường bám đầy bụi bẩn, thân thiết kéo tay nàng, ngồi ở trên giường nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, ta và ngươi tính toán đã mấy tháng không gặp. Nếu không phải hôm nay ta ra đường, lại nghe người hầu của ta nói chuyện ngày hôm qua mua thuốc ở chỗ ngươi, thuận tiện liếc mắt một cái, thiếu chút nữa đã bỏ qua ngươi rồi!”
Miên Đường đánh giá Lâm nương tử nói: "Hì, nhưng thân thể ngươi không được khỏe?”
Lâm nương tử lắc đầu, chỉ vào tiểu hài tử đang bò lên người Miên Đường nói: "Là con trai ta, mấy ngày nay sốt cao không hạ, làm ta lo muốn chết, liền mang theo hắn dẫn người đến Tam quan tìm y quán khám xem. Thế nhưng không nghĩ tới Tam quan bị phong tỏa nhiều ngày, cũng không có chỗ mua thuốc. Ta đang chuẩn bị phái người đột phá phong tỏa đi tìm mua thảo dược, kết quả ngươi liền tới. Hơn nữa ngươi kê đơn thuốc rất tốt, con trai ta uống xuống một liều thuốc, liền hạ sốt, ngươi xem hắn hiện tại, lại có khí lực nghịch ngợm!”
Còn không phải sao, Tiểu Oa Nhi đang cúi đầu dùng ngón út cọ vào mu bàn tay Miên Đường, chỗ này của nghĩa mẫu có chút bẩn, Tiểu Oa Nhi rất nghiêm túc muốn lau chùi sạch sẽ, nháo đến Miên Đường có chút dở khóc dở cười.
Kế tiếp, Lâm nương tử nói chuyện sau khi mình và Miên Đường chia tay.
Thì ra lúc trước Phạm Hổ đưa nàng đến địa phương được an bài không lâu. Dưới núi phụ thân Lâm nương tử liền tìm được nàng. Phụ thân của nàng, chính là thủ lĩnh bộ lạc.
Tuy rằng phụ thân nàng không có ở đây, nhưng uy quyền vẫn còn tồn tại. Bộ lạc bọn họ gặp phải bất hạnh, bị người ngoài chèn ép, rất cần có người vực dậy tinh thần, mang trọng trách chấn hưng huy hoàng ngày xưa của bộ tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.