Kiều Tàng

Chương 137:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường lại nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đại cữu cữu thật sự là quá lo lắng rồi. Ngay cả chủ chứa hoàn lương nếu như có tiền bạc bàng thân, bên người cũng còn nhiều nam tử tuổi trẻ vây quanh giúp đỡ nữa là. Hơn nữa ta dáng dấp lại không xấu, tương lai chỉ cần kiếm được nhiều bạc, nói không chừng, có thể gặp được người so với hắn càng đẹp mắt hơn. . ."

Lục Tiện cảm thấy Miên Đường cùng với nương của nàng đều có bệnh, đều chỉ nhìn vẻ bề ngoài của nam tử. Hiện tại chủ đề bị rẽ ngang, vậy mà lừa gạt lái sang chủ đề khác làm như thế nào để nhận ra nội tú của nam tử.

Thấy đại cữu cữu đã phân tâm, Miên Đường thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật lúc trước Thôi Hành Chu đổi ý chia tay quá vội vàng, quả thực cũng nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nhưng mà bất kể sau này như thế nào, đời này nàng cùng hắn đều là hữu duyên vô phận. Bây giờ những ngày này, chẳng qua cũng chỉ là cảnh đẹp nhất thời như hoa trong gương, trăng trong nước, cho nhau lại lưu chút ký ức đẹp mà thôi.

Chân của hắn đã không có gì đáng ngại nữa, như vậy nàng cũng yên tâm.

Về sau, nàng cũng phải nhớ kỹ, Thôi Hành Chu cũng không phải là Thôi Cửu mà nàng cho rằng chỉ là một thương nhân nghèo túng kia nữa. Đây là nam nhân đã được định sẵn sẽ làm đại sự, cuộc sống và hạnh phúc sau này của hắn, không đến lượt nàng quan tâm.

Lần này mình nhiều chuyện tới đây, trêu chọc phải hắn, lần sau nhất định phải nhớ kỹ, không cần phải quan tâm đến hắn nữa.

Dựa vào ý tứ của đại cữu cữu Lục Tiện, là lập tức muốn đi ngay.

Nhưng mà Thôi Hành Chu lại khiến cho đại cữu cữu ở lại thêm mấy ngày nữa, đãi ngộ hưởng thụ đầy đủ suối nước nóng và mỹ thực ở U châu rồi mới lại đi.

Tình hình chiến sự ở Tây Bắc đã phát sinh biến hóa rõ ràng.

Lâm Tư Nguyệt cũng chính là tên là nữ vương Thuần Nguyệt chính thức được sắc phong Đại Yến, trở thành nữ thiền vu của bộ lạc Man tộc. Mà A Cốt Phiến bị thuộc hạ của Thôi Hành Chu một đường truy kích chạy trốn xuống núi tuyết ở phía Bắc, đã sớm không có đe dọa gì.

Thôi Hành Chu không mất đến thời gian một năm, liền quét sạch Tây Bắc, nhất thời chiến công hiển hách. Theo lý hẳn là nên hồi kinh về triều đình báo cáo kết quả chiến sự, cũng như chuyển giao quân quyền.

Nhưng hôm nay bởi vì lý do chân bị tổn thương nặng, hẳn có thể danh chính ngôn thuận ở lại U châu để chữa thương, hưởng thụ sự thanh nhàn đã gần một năm qua khó có được.

Bây giờ mặc dù chỉ là mới đầu tháng hai, thế nhưng bởi vì U châu nằm ở chỗ lưu vực bồn địa, khi mùa xuân cũng tới phi thường ôn nhuận ấm áp. Bên ngoài thành U châu bên trên sườn dốc hoa phong dao như hồ điệp nở đầy khắp núi đồi.

Màu tím phủ lên dốc núi, hình thành một biển hoa mênh mông, thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú thành lập nhiều nhóm kết bạn đến để du ngoạn, gặp được bụi hoa nào nở rộ, liền trải thảm ra, ngồi trên mặt đất, mang ra rượu ngon cùng vài món ăn điểm tâm, thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân.

Hoài Dương vương cũng cải trang đến đây, tuy mang theo rất nhiều tôi tớ, so với những nhóm nam nữ nhà giàu kia kết bạn mà đi nhà không có gì khác biệt.



Chỉ là chân của hắn vẫn còn bị thương nên chưa được bình phục hẳn, vẫn chống quải trượng như cũ.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy có một vị công tử ngọc quan nho sam nhẹ nhàng tuấn mỹ, lại đi đường xóc nảy, khiến cho người khác nhìn thấy quả thực sinh lòng tiếc nuối.

Mà vị nữ tử áo trắng đứng thẳng kia khí chất không tầm thường bên cạnh công tử, càng làm hút mắt người nhìn.

Trong ngày xuân này nhiều nữ tử muốn ăn diện làm đẹp, thích mặc những bộ váy áo diễm lệ. Đáng tiếc màu sắc vừa vặn, váy áo quá chói mắt, ngược lại không toát lên cảm giác tươi sáng.

Thế nên cô nương mặc bộ quần áo trắng này đứng ở trong một mảnh biển hoa tím nhạt, lại vừa thích hợp, cộng thêm dáng người có eo nhỏ nhắn, búi tóc đen dài suôn mượt, lúc ngoái nhìn lại, khiến cho người xem đều muốn ngừng thở, chỉ cảm thấy giống như tinh linh ở bên trong bông hoa đang bước ra từ biển hoa.

Lục Tiện cũng không đi cùng, mà là ngồi tại chiếc chiếu cách chỗ hai người bọn họ không xa.

Hai người đứng ở bờ sông bên kia, không biết đang nói cái gì, chỉ thấy Miên Đường khiến cho Hoài Dương vương thoải mái cười to một trận, nhưng hình như bộ dáng cháu gái còn giống như rất tức giận.

Tiếp theo, vị Hoài Dương vương kia làm hành động không phù hợp với lễ giáo lại đưa tay kéo tay của Miên Đường, giống như dỗ tiểu hài tử bình thường đến độ lắc qua lắc lại cánh tay của nàng.

Lục Tiện thấy lo lắng, lập tức đứng lên chuẩn bị đi đến, định tách hai người ra.

Nhưng vừa mới động lòng, người còn chưa kịp đứng lên, liền bị gã sai vặt Mạc Như đứng ở một bên ngăn trở tay chân: "Ai u, Lục tiên sinh à, ta vừa hâm tốt rượu cho ngài rồi đây này, nhân lúc còn nóng ngài mau uống đi a!"

Lục Tiện gấp đến độ nói chuyện đều lắp bắp: "Uống. . . Uống. . . Uống cái gì mà uống! Hắn. . . Hắn kéo. . . Kéo..."

Mạc Như thuận theo hướng tay của ông nhìn sang. Lúc này vương gia đã không kéo tay của Liễu tiểu thư nữa, mà mang theo nàng cùng nhau ngồi xổm ở bên bờ sông, dùng một nhánh cây tại bãi sông đang viết cái gì đó lên trên mặt đất.

Hai người đầu kề bên có chút gần, không biết đang thì thầm nói chuyện cái gì, nghiễm nhiên mang bộ dáng thiếu nam thiếu nữ có tình ý triền miên mang theo bạn đồng hành trong ngày xuân.

Mạc Như nhìn một chút, cảm thấy hai người họ đúng là một đôi thật đẹp mắt, lại quay đầu cùng Lục Tiện nói: "Nói một câu không xuôi tai, ban đầu ở Võ Ninh quan, nếu không phải là lão tiên sinh ngươi đột nhiên xuất hiện, thì vương gia chúng ta cùng với Liễu tiểu thư vẫn còn tốt đây. Kết quả ngài vừa đến, tất cả đều lộn xộn, ngài ngay cả chào hỏi đều không nói tiếng nào, liền đem người lặng lẽ mang đi. . . Khiến cho vương gia chúng ta buồn bã đến độ đêm không thể ngủ! May mà vương gia nhà ta là người tài giỏi, định lực cũng tốt, lại có năng lực lớn, đem tộc người Man đánh cho tan tác chạy trối chết, bằng không, chỉ bằng việc ngài im hơi lặng tiếng mang Liễu cô nương đi, quấy nhiễu đến tâm trí của vương gia trong thời điểm đại loạn này, là có thể trị ngài một tội là nhiễu loạn tâm quân

Lục Tiện quá ngay thẳng, bị Mạc Như nói tức giận đến một hơi không có đi lên, nghẹn ở nơi đó: "Trị. . . Trị. . ."

Bích Thảo đứng một bên nghe được, cũng không làm gì, lập tức giúp đỡ đại lão gia nhà mình nói: "Trị cái đại đầu quỷ nhà ngươi! Vương gia nhà các ngươi đối với đại lão gia nhà chúng ta khách khí như vậy, mà tên tiểu quỷ nhà ngươi ngược lại ở một bên nhảy nhót nói hươu nói vượn! Xin hỏi đại gia ngươi, ngài hiện tại là tướng quân hay là nguyên soái, mở miệng ngậm miệng đều là muốn trị sai lầm của người khác sao?"

Mạc Như không phục, lập tức cùng Bích Thảo bắt đầu đấu võ mồm.

Cuối cùng vẫn là Lý ma ma sầm mặt lại, thấp giọng nói: "Các ngươi nói linh tinh gì thế! Còn ồn ào nữa, đều trở về nhà lĩnh đánh gậy đi!" Lúc này mới dừng cuộc đấu võ mồm của bọn họ lại.



Bất quá, lúc này Lục Tiện lại giương mắt nhìn lên, hai người kia đã đi được một đoạn rất xa. Sau đó ông cất bước đi đến ven sông, chỉ nhìn thấy bên trên một câu thơ mang nét bút rồng bay phượng múa: "Đêm qua giấc mộng còn chưa tan, chỉ nhớ ánh đèn cô liêu chiếu sáng mờ. Trùng phùng như không lẫu thật ngắn ngủi, hi vọng một ngày yến thành đôi. . ."

Câu thơ kia viết thật là đủ mười phần tinh ý triền miên!

Lúc Lục Tiện tuổi còn trẻ không có làm thơ trêu chọc qua tiểu cô nương nào. Thế nhưng mà cha ông đã nói qua rồi, hội văn nhân là cái đám người không cần mặt mũi nhất, chuyện nam nữ vốn nên là yên lặng chi tình, nhưng bọn họ đều có thể trắng trợn viết ra, nếu không, còn muốn làm thành một câu chuyện tình cảm động tuyên truyền trong miệng của người đời.

Có thể viết xuống loại những kiểu lời nói như kia, đều không phải là thứ đứng đắn gì!

Bây giờ xem ra, lão nhân gia nhà ông anh minh cỡ nào. Những cô nương tuổi trẻ đều có thể hết lần này tới lần khác đều dính phải chiêu này.

Lục Tiện thật sự là lo lắng cho cháu gái nhà mình, lần nữa bị sẽ nhưng câu thơ tình sến súa của Hoài Dương vương mê hoặc đến đầu óc choáng váng, nhất thời không chịu nổi hắn quấn lấy, lại đáp ứng làm thiếp cho hắn.

Kỳ thật Hoài Dương vương cũng là nhất thời bộc lộ cảm xúc, mới làm một bài thơ bên trên bãi bùn. Trước kia lúc biểu muội làm cho hắn một thơ đưa tình dưới ánh trăng, hắn còn biểu lộ một mặt không kiên nhẫn, nghĩ đến nào có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến mấy cái này.

Thế mà bây giờ hắn mới phát giác ra, đến lúc chính mình viết lên mấy câu thơ này để đưa tình, cũng có thể lưu loát hạ bút thành văn.

Đáng tiếc Miên Đường lại không lĩnh tình, sau khi nhìn bài thơ kia, nàng ngược lại không cao hứng.

"Sao mặt nàng cứ sưng lên thế hửm, trông sắp thành cái bánh bao rồi kìa, không phải đã nói hôm nay du lịch chỉ muốn mọi việc đều vui vẻ một chút, không đề cập tới những chuyện mất hứng hay sao?" Thôi Hành Chu lôi kéo của nàng tay, vừa đi vừa nói.

Kỳ thật lúc Miên Đường tức giận, nhìn nàng cũng rất đẹp, bờ sông lăn tăn sóng nước chớp động khiến cho khuôn mặt nàng cũng ánh lên tỏa sáng, bên trong ánh mắt mi sắc đều bao phủ lên ánh sáng lay động lòng người.

Miên Đường thở dài một hơi rồi nói: "Sự tình ở tiêu cục quá nhiều, có rất nhiều việc ta phải tự mình xử lý, thực sự không thể trì hoãn, còn xin vương gia thông cảm, để cho ta cùng đại cữu cữu ngày mai trở về đi."

Thôi Hành Chu dừng lại bước chân nói: "Không phải đã nói, ở lại lưu một khoảng thời gian nữa sao?"

Miên Đường cúi đầu, buông thõng mí mắt nói: "Chỉ là tự ngươi nói thôi, ta chưa có đáp ứng."

Thôi Hành Chu lôi kéo tay nàng rồi dài giọng nói: "Trước kia mỗi lần lúc ta sắp đi, đều là nàng ngàn vạn lần không muốn, hiện nay thì thế nào? Lúc nào cũng trông mong nhanh chóng cùng ta tách ra. . .

Miên Đường quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói: "Trước kia là ta ngu ngốc, bị lừa cũng không biết. Bây giờ đã lớn hơn một tuổi, tóm lại cũng không phải một mực ngốc nghếch như trước nữa. Nếu như vương gia cảm thấy không lanh lẹ, thì có thể tìm một người khác, dựa vào ngoại hình văn nhã của vương gia, sẽ tìm được rất nhiều cô nương nguyện ý may quần áo nấu cơm cho ngài, cử án tề mi."

Thôi Hành Chu hít sâu một hơi, trong lòng biết cứ chuyển tới cái chủ đề bên trên, chính mình không có phần thắng, không thể nói lại chút nào, thế là khẽ thở dài, vỗ nhè nhẹ lấy phía sau lưng nàng nói: "Được rồi, trước kia là do ta không phải, không nên lừa gạt lấy nàng. Nếu như nàng đã muốn đi, ta cũng không giữ lại thêm nữa. Dù sao qua không bao lâu nữa, ta sẽ đi Tây châu. . . Nàng cái gì cũng không cần suy nghĩ, mọi chuyện về sau, ta sẽ an bài mọi việc. Chờ thời điểm chúng ta trở về Chân châu, tất cả mọi việc đều có thể làm nàng vui vẻ. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook