Chương 138:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường không nói gì, dù sao nàng liều chết cũng sẽ không cùng hắn trở về Chân châu. Nếu như hắn vẫn giữ tâm tư cưới nàng làm thiếp, về sau cũng phải có một ngày hết hy vọng.
Sang ngày thứ hai, Miên Đường cùng đại cữu cữu lên thuyền rời đi. Thế nhưng lại khác biệt lúc ở Võ Ninh quan không từ mà biệt, lần này là Thôi Hành Chu tự mình đem hai người đưa tiễn đến tận bến tàu.
"Lần này trở về, ta sẽ để cho Lý ma ma đi theo nàng." Thôi Hành Chu chỉ chỉ Lý ma ma đang một bên lưng đeo theo tay nải nói.
Miên Đường nghe nói hắn muốn Lý ma ma theo nàng, lập tức há mồm nói: "Không cần. Lục gia cũng không phải không có hạ nhân, ta cũng không thiếu người hầu hạ."
Nàng bây giờ làm sao mà không hiểu rõ Lý ma ma là Thôi Hành Chu dùng để làm tai mắt để trông coi mình, cho dù lão bà tử nấu cơm ăn có ngon cỡ nào đi chăng nữa, nàng cũng không dám nhận đâu!
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại nói: "Không thiếu người hầu hạ, vậy tại sao nàng lại để chính mình ăn đến gầy như vậy? Bình thường muốn ăn những thức ăn Lý ma ma làm, nhưng mà ngặt nỗi tay nghề đầu bếp ở Lục phủ các ngươi Lục phủ không đủ tinh tế. Bây giờ bà ấy trở về với nàng, nàng muốn ăn cái gì đều có thể kêu bà ấy làm cho thứ đó. Mặt khác. . . Muốn học chút lễ nghi, cũng có thể để cho ma ma tận tâm dạy nàng. Một cô nương, cũng không thể chỉ biết học quyền cước, lại không biết lễ nghi "
Miên Đường nghe được lời này, biểu tình khách khí, chính mình là người mở tiêu cục, cùng bọn tiểu nhị phía dưới dùng trà ngon tự pha, dùng chén lớn nốc ừng ực mới gọi là vui thích. Lý ma ma mà dạy những tên kia các thứ lễ nghi, ước chừng là chỉ dùng cho các tiểu thư hay các phu nhân nhập tiệc trà xã giao. Mà nàng về sau ước chừng cũng không có cơ hội dùng tói.
Thôi Hành Chu nhìn nàng lại bắt đầu làm trái lại ý mình, không khỏi sầm mặt lại nói: "Tóm lại, người là ta đưa cho nàng. Nếu như không hợp ý nàng, thì nàng cứ việc tìm người môi giới bán bà ấy đi."
Lúc Hoài Dương vương nói lời này, Lý ma ma liền đứng ở một bên, chỉ đứng thẳng sống lưng, coi như vương gia nói muốn đem bà bán cho người môi giới, thì ngay cả đuôi lông mày của bà cũng không có động một chút nào.
Quả nhiên là diễn xuất của đại ma ma ở vương phủ, không quan tâm hơn thua, mưa gió cũng không loạn chút nào!
Chỉ là ánh mắt lão ma ma nhìn về phía Liễu tiểu thư rất yếu ớt, khuôn mặt cũng đen nhánh.
Miên Đường cảm thấy Lý ma ma đã một đống tuổi như thế, bị kinh sợ dọa đến cũng không tốt, lập tức quay đầu nói với bà: "Vương gia đang nói giỡn thôi, ta làm sao có thể bán ma ma người chứ. . ."
Lý ma ma quy củ phúc lễ nói: "Vương gia nói rất đúng, nếu như tiểu thư cảm thấy nô tỳ không đủ trung tâm tận tụy, đừng nói bán ra, cho dù đánh chết lão nương cũng không có ý kiến gì!"
Việc đem hạ nhân đánh chết tươi, cũng hẳn là tuyệt học gia truyền của những vương hầu vọng tộc, Lý ma ma nói đến việc này như thể như ăn băng đậu bình thường, dát băng xốp giòn.
Nghe thấy những lời này Phương Hiết cùng Bích Thảo rụt cả cổ lại.
Bởi vì trước kia thời điểm Lý ma ma giáo huấn các nàng, không chỉ đã nói qua một lần, nếu như hai người bọn họ không tiến triển diễn xuất, nếu như tiến vào chính là vương phủ hầu trạch, thì trong một sáng liền bị quấn vài vòng vào chiếu ném vào trong bãi tha ma!
Trước kia các nàng chỉ coi là Lý ma ma đang nói đùa, hiện tại mới hậu tri hậu giác nhận ra, lúc Lý ma ma nói lời này, tuyệt đối mang theo sát khí bừng bừng.
Nghĩ đến bà tử mặt đen lần này lại muốn theo tới, hai tiểu nha đầu đều có chút khóc tang.
Tiếp theo, Hoài Dương vương lại là một trận không yên lòng căn dặn đủ thứ.
Nhưng trọng yếu nhất chính là, lúc nhận được thư hắn hồi âm, thì nhất định phải nhanh chóng hồi âm lại. Đừng có giống như lúc trước, ngay cả một tin đều không nhận được là hành vi là tuyệt đối không thể chịu nổi!
Đợi đến lúc thật vất vả mới lên được thuyền, Lục Tiện nhìn Hoài Dương vương một chút còn đứng mãi ở đầu bến tàu không chịu rời đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi Miền Đường: "Ngươi nói xem, vương gia có thể triệt để buông tay sao?"
Miên Đường không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới đầu thuyền, chỉ trầm mặc nhìn xem những bọt sóng nhỏ đang khuấy động bên hai mạn thuyền.
Hắn không buông tay, thì cũng là chuyện của hắn. Thế nhưng cuộc sống của chính mình, chính mình cũng phải tự sắp xếp cho cuộc sống sau này.
Đợi sau khi trở về, nàng muốn cố gắng tích góp bạc.
Bởi vì bị hắn liên lụy cho dù làm một lão cô nương cũng không đáng sợ, cái đáng sợ là làm một người vừa kém sắc lại vừa nghèo.
Nghĩ như vậy, lần này tách rời, vậy mà không có giống như lần thứ nhất, mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong nặng nề.
Cho nên xem ra, cứ chậm rãi thích ứng lấy đề nghị tách rời của Thôi Hành Chu, quả nhiên là có chút tác dụng. Miên Đường chỉ cảm thấy còn chưa có trở về, đã có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Thuyền nhỏ một đường đi lên nhưng không ai nói chuyện gì, qua mấy ngày này, liền đến địa phận của Tây châu.
Bởi vì Miên Đường rời đi, là nói tự mình đi xử lý sự tình của tiêu cục, mặc dù khiến cho lão gia tử lo lắng, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Chỉ có dáng vẻ đại lão gia một bộ lo lắng cực kỳ, một đường truy đuổi theo ra ngoài, người khác ngược lại là cảm thấy cũng không có gì khác thường.
Chỉ là lần này Liễu cô nương trở về, lại mang về theo một ma ma mặt đen. Không khỏi dẫn tới Lục Thanh Anh châm chọc nói: "Khí phái này, thật sự là càng lúc càng lớn, hai đứa nha hoàn còn không đủ phục vụ, vậy mà lại còn mua thêm một bà tử! Ta nhìn nàng vậy mà so với nữ nhi của huyện thái gia, còn giống như tiểu thư nhà quan gia nữa đấy!"
Lúc đó Toàn gia bên nhị phòng đang dùng cơm. Lục Mộ nghe nữ nhi nói ra những lời ghen tị, không khỏi trợn mắt nói: "Vị Triệu hầu gia kia đang nhìn trúng Miên Đường. Đợi nàng thành quý thiếp của hầu phủ, đương nhiên so với huyện thái gia ngoại tôn nữ ngươi có một đống người theo hầu! Biểu tỷ ngươi là một người lợi hại, nếu như ngươi ở trước mặt nàng nói như vậy, để xem nàng có thể dễ tha cho ngươi không!"
Lục Thanh Anh bĩu môi nói: "Cha à, người nghĩ cũng quá tốt rồi đấy, ai vị hầu gia kia nhìn trúng đều có thể nhấc vào trong phủ à? Ta nghe Phạm công tử nói, trong nhà vị Triệu công tử kia thiếp thất nhiều cực kỳ, có phú quý hay không, nhiều người liền đều là thứ ti tiện. . . Nói không chừng, hầu gia chỉ muốn cùng với nàng vui đùa một trận mà thôi!"
Lục Mộ ngược lại biết rất rõ tật xấu của nữ nhi nhà mình, cứ thích so sánh với Miên Đường ở khắp mọi nơi. Loại lời chanh chua của tiểu hài tử này ông ta dĩ nhiên sẽ không để ý tới, mặc cho nữ nhi tự nói tự nghe.
Chuyện khiến Lục Mộ lo lắng nhất chính là khoảng thời gian trước, Miên Đường đem phần lớn tiền dưỡng lão của các nguyên lão Lục gia cắt hết.
Kỳ thật những người này cũng không phải chỉ lo lĩnh tiền cho bản thân. Có rất nhiều người đều lấy được chỗ tốt từ Lục gia, đồng thời còn chuẩn bị một phần để hiếu kính Lão nhị Lục gia.
Ví dụ như lão Tào kinh doanh thuyền bè, lúc trước Tào gia chuyển sang nghề thuyền là được ông ta ngầm đồng ý, mỗi dịp cuối năm, Lục Mộ đều có thể thu về một khoản tiền hoa hồng lớn.
Hiện giờ thuyền của Tào gia bị Liễu Miên Đường chèn ép đến không ra hình ra dạng. Lục Mộ cũng thiếu đi một khối tiền siêu khủng.
Lục Mộ tự hỏi cũng không phải tham lam. Thật sự là đầu óc cha ông ta quá mục nát, không cho phép huynh đệ phân chia gia sản, cái gì cũng dựa vào sự an bài phân phối của lão nhân gia này.
Nhà lớn người nhiều, liên lụy đương nhiên cũng nhiều. Mắt thấy thuyền lớn của Lục gia đi không nhanh, nếu mình có thể tách ra, không phải sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều sao?
Luận đầu óc, ông ta so với đại ca mạnh hơn không chỉ trăm lần, có thể bị hạn chế vì sau này đại ca sẽ kế thừa gia nghiệp, khắp nơi đều không sánh bằng đại ca.
Trước kia khi Lục Mộ chưa lập gia đình còn tốt, cùng người trong nhà đồng lòng. Chờ sau khi cưới Toàn thị, bị lão bà gối đầu bên cạnh thổi gió như vậy, vốn đi tâm tư cũng linh hoạt, ông ta dần dần cũng nảy sinh ý nghĩ khác.
Cho nên lúc trước khí thế của Tiêu cục sụp đổ nhanh như vậy, có liên quan rất lớn đến việc Lục Mộ tự mình canh giữ rồi tự mình đánh cắp, lén lút chuyển đi một ít sản nghiệp.
Bất quá ông ta cùng với nhóm nguyên lão ở Tiêu cục có quan hệ rất tốt, những nguyên lão kia được chỗ tốt cũng nguyện ý thay ở trước mặt lão gia tử thay ông ta chắn đạn.
Thế nhưng hiện tại Miên Đường quản lý sổ sách tiền dưỡng lão của một đám người, cắt giảm một khoản chi phí lớn của rất nhiều người. Những người này không làm gì được, đương nhiên đều tới tìm Lục Mộ nghĩ cách.
Lục Mộ có thể có biện pháp gì, cũng không thể tự bỏ tiền túi ra trợ cấp cho tảng mỡ của bọ họ a?
Vì thế Lục Mộ chỉ có thể đưa ra chủ ý cho bọn họ, tìm cơ hội tới tìm Miên Đường náo loạn một chút.
Dù sao nàng cũng là một nữ hài mang họ khác, cũng không tiện đắc tội với nhiều thúc thúc đại gia như vậy. Nói không chừng bọn họ náo loạn ầm ĩ thật lớn, lão gia tử cũng sẽ ra mặt kêu Miên Đường nhả ra!
Nhưng bọn họ vừa thương lượng xong xuôi, Miên Đường người ta lại ra ngoài thật lâu không trở về.
Ước chừng nghẹn rất lâu, mới nghe được cô nương Liễu gia đi theo đội thuyền trở về.
Một đám nguyên lão do Tào gia cầm đầu đã định ra thời gian tốt nhất, thừa dịp Miên Đường ra ngoài đi đến Tiễn Tràng* Tây Châu chặn nàng. Dù sao lần trước Tào gia bị lão gia tử mắng, biết lão gia tử đau lòng tôn nữ nên luôn bao che khuyết điểm của nàng, cũng phải công lão gia tử đến gây áp lực.
*Tiễn tràng: sân luyện bắn tên.*
Miên Đường hôm nay đến Tiễn Tràng, là vì luyện một loại tiễn thuật đã bị lãng quên từ lâu.
Thôi Hành Chu tặng nàng một bộ cung tên nhỏ, bởi vì là đặc chế, vừa sức kéo, cho dù là một đứa nhỏ cũng có thể dùng.
Chỉ là trước kia Miên Đường gân tay phế đến lợi hại, ngay cả nhấc lên cũng nhấc không được, hiện tại tay đã tốt hơn một chút, liền đến thử một lần.
Một đám người Phạm Hổ, hiện giờ bị Thôi Hành Chu dứt khoát giáng chức xuống làm tiểu nhị ở tiêu cục của Miên Đường. Hiện tại đi theo bên người Miên Đường, trầm mặc sắp xếp bia ngắm, bày cung tên.
Sở dĩ Vương gia còn giữ lại bọn họ, cũng có liên quan đến Liễu Miên Đường giảo hoạt. Hoài Dương Vương nhìn ra Quỷ Môn Đạo của Miên Đường quá nhiều, nếu là đổi lại là một nhóm ám vệ không quen thuộc với nàng, chỉ sợ còn tạo ra thêm vài cản trở cho nàng.
Chi bằng để đám người Phạm Hổ này chịu hết khổ sở tiếp tục đi theo, tin tưởng bọn họ đời này cũng sẽ chỉ ăn đồ ăn từ trong tay Miên Đường.
Đương nhiên đám người Phạm Hổ bị giáng xuống làm tiểu nhị, Thôi Hành Chu lại phái thêm một nhóm ám vệ ở chỗ tối bảo hộ Miên Đường.
Sang ngày thứ hai, Miên Đường cùng đại cữu cữu lên thuyền rời đi. Thế nhưng lại khác biệt lúc ở Võ Ninh quan không từ mà biệt, lần này là Thôi Hành Chu tự mình đem hai người đưa tiễn đến tận bến tàu.
"Lần này trở về, ta sẽ để cho Lý ma ma đi theo nàng." Thôi Hành Chu chỉ chỉ Lý ma ma đang một bên lưng đeo theo tay nải nói.
Miên Đường nghe nói hắn muốn Lý ma ma theo nàng, lập tức há mồm nói: "Không cần. Lục gia cũng không phải không có hạ nhân, ta cũng không thiếu người hầu hạ."
Nàng bây giờ làm sao mà không hiểu rõ Lý ma ma là Thôi Hành Chu dùng để làm tai mắt để trông coi mình, cho dù lão bà tử nấu cơm ăn có ngon cỡ nào đi chăng nữa, nàng cũng không dám nhận đâu!
Thế nhưng Thôi Hành Chu lại nói: "Không thiếu người hầu hạ, vậy tại sao nàng lại để chính mình ăn đến gầy như vậy? Bình thường muốn ăn những thức ăn Lý ma ma làm, nhưng mà ngặt nỗi tay nghề đầu bếp ở Lục phủ các ngươi Lục phủ không đủ tinh tế. Bây giờ bà ấy trở về với nàng, nàng muốn ăn cái gì đều có thể kêu bà ấy làm cho thứ đó. Mặt khác. . . Muốn học chút lễ nghi, cũng có thể để cho ma ma tận tâm dạy nàng. Một cô nương, cũng không thể chỉ biết học quyền cước, lại không biết lễ nghi "
Miên Đường nghe được lời này, biểu tình khách khí, chính mình là người mở tiêu cục, cùng bọn tiểu nhị phía dưới dùng trà ngon tự pha, dùng chén lớn nốc ừng ực mới gọi là vui thích. Lý ma ma mà dạy những tên kia các thứ lễ nghi, ước chừng là chỉ dùng cho các tiểu thư hay các phu nhân nhập tiệc trà xã giao. Mà nàng về sau ước chừng cũng không có cơ hội dùng tói.
Thôi Hành Chu nhìn nàng lại bắt đầu làm trái lại ý mình, không khỏi sầm mặt lại nói: "Tóm lại, người là ta đưa cho nàng. Nếu như không hợp ý nàng, thì nàng cứ việc tìm người môi giới bán bà ấy đi."
Lúc Hoài Dương vương nói lời này, Lý ma ma liền đứng ở một bên, chỉ đứng thẳng sống lưng, coi như vương gia nói muốn đem bà bán cho người môi giới, thì ngay cả đuôi lông mày của bà cũng không có động một chút nào.
Quả nhiên là diễn xuất của đại ma ma ở vương phủ, không quan tâm hơn thua, mưa gió cũng không loạn chút nào!
Chỉ là ánh mắt lão ma ma nhìn về phía Liễu tiểu thư rất yếu ớt, khuôn mặt cũng đen nhánh.
Miên Đường cảm thấy Lý ma ma đã một đống tuổi như thế, bị kinh sợ dọa đến cũng không tốt, lập tức quay đầu nói với bà: "Vương gia đang nói giỡn thôi, ta làm sao có thể bán ma ma người chứ. . ."
Lý ma ma quy củ phúc lễ nói: "Vương gia nói rất đúng, nếu như tiểu thư cảm thấy nô tỳ không đủ trung tâm tận tụy, đừng nói bán ra, cho dù đánh chết lão nương cũng không có ý kiến gì!"
Việc đem hạ nhân đánh chết tươi, cũng hẳn là tuyệt học gia truyền của những vương hầu vọng tộc, Lý ma ma nói đến việc này như thể như ăn băng đậu bình thường, dát băng xốp giòn.
Nghe thấy những lời này Phương Hiết cùng Bích Thảo rụt cả cổ lại.
Bởi vì trước kia thời điểm Lý ma ma giáo huấn các nàng, không chỉ đã nói qua một lần, nếu như hai người bọn họ không tiến triển diễn xuất, nếu như tiến vào chính là vương phủ hầu trạch, thì trong một sáng liền bị quấn vài vòng vào chiếu ném vào trong bãi tha ma!
Trước kia các nàng chỉ coi là Lý ma ma đang nói đùa, hiện tại mới hậu tri hậu giác nhận ra, lúc Lý ma ma nói lời này, tuyệt đối mang theo sát khí bừng bừng.
Nghĩ đến bà tử mặt đen lần này lại muốn theo tới, hai tiểu nha đầu đều có chút khóc tang.
Tiếp theo, Hoài Dương vương lại là một trận không yên lòng căn dặn đủ thứ.
Nhưng trọng yếu nhất chính là, lúc nhận được thư hắn hồi âm, thì nhất định phải nhanh chóng hồi âm lại. Đừng có giống như lúc trước, ngay cả một tin đều không nhận được là hành vi là tuyệt đối không thể chịu nổi!
Đợi đến lúc thật vất vả mới lên được thuyền, Lục Tiện nhìn Hoài Dương vương một chút còn đứng mãi ở đầu bến tàu không chịu rời đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi Miền Đường: "Ngươi nói xem, vương gia có thể triệt để buông tay sao?"
Miên Đường không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới đầu thuyền, chỉ trầm mặc nhìn xem những bọt sóng nhỏ đang khuấy động bên hai mạn thuyền.
Hắn không buông tay, thì cũng là chuyện của hắn. Thế nhưng cuộc sống của chính mình, chính mình cũng phải tự sắp xếp cho cuộc sống sau này.
Đợi sau khi trở về, nàng muốn cố gắng tích góp bạc.
Bởi vì bị hắn liên lụy cho dù làm một lão cô nương cũng không đáng sợ, cái đáng sợ là làm một người vừa kém sắc lại vừa nghèo.
Nghĩ như vậy, lần này tách rời, vậy mà không có giống như lần thứ nhất, mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong nặng nề.
Cho nên xem ra, cứ chậm rãi thích ứng lấy đề nghị tách rời của Thôi Hành Chu, quả nhiên là có chút tác dụng. Miên Đường chỉ cảm thấy còn chưa có trở về, đã có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Thuyền nhỏ một đường đi lên nhưng không ai nói chuyện gì, qua mấy ngày này, liền đến địa phận của Tây châu.
Bởi vì Miên Đường rời đi, là nói tự mình đi xử lý sự tình của tiêu cục, mặc dù khiến cho lão gia tử lo lắng, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Chỉ có dáng vẻ đại lão gia một bộ lo lắng cực kỳ, một đường truy đuổi theo ra ngoài, người khác ngược lại là cảm thấy cũng không có gì khác thường.
Chỉ là lần này Liễu cô nương trở về, lại mang về theo một ma ma mặt đen. Không khỏi dẫn tới Lục Thanh Anh châm chọc nói: "Khí phái này, thật sự là càng lúc càng lớn, hai đứa nha hoàn còn không đủ phục vụ, vậy mà lại còn mua thêm một bà tử! Ta nhìn nàng vậy mà so với nữ nhi của huyện thái gia, còn giống như tiểu thư nhà quan gia nữa đấy!"
Lúc đó Toàn gia bên nhị phòng đang dùng cơm. Lục Mộ nghe nữ nhi nói ra những lời ghen tị, không khỏi trợn mắt nói: "Vị Triệu hầu gia kia đang nhìn trúng Miên Đường. Đợi nàng thành quý thiếp của hầu phủ, đương nhiên so với huyện thái gia ngoại tôn nữ ngươi có một đống người theo hầu! Biểu tỷ ngươi là một người lợi hại, nếu như ngươi ở trước mặt nàng nói như vậy, để xem nàng có thể dễ tha cho ngươi không!"
Lục Thanh Anh bĩu môi nói: "Cha à, người nghĩ cũng quá tốt rồi đấy, ai vị hầu gia kia nhìn trúng đều có thể nhấc vào trong phủ à? Ta nghe Phạm công tử nói, trong nhà vị Triệu công tử kia thiếp thất nhiều cực kỳ, có phú quý hay không, nhiều người liền đều là thứ ti tiện. . . Nói không chừng, hầu gia chỉ muốn cùng với nàng vui đùa một trận mà thôi!"
Lục Mộ ngược lại biết rất rõ tật xấu của nữ nhi nhà mình, cứ thích so sánh với Miên Đường ở khắp mọi nơi. Loại lời chanh chua của tiểu hài tử này ông ta dĩ nhiên sẽ không để ý tới, mặc cho nữ nhi tự nói tự nghe.
Chuyện khiến Lục Mộ lo lắng nhất chính là khoảng thời gian trước, Miên Đường đem phần lớn tiền dưỡng lão của các nguyên lão Lục gia cắt hết.
Kỳ thật những người này cũng không phải chỉ lo lĩnh tiền cho bản thân. Có rất nhiều người đều lấy được chỗ tốt từ Lục gia, đồng thời còn chuẩn bị một phần để hiếu kính Lão nhị Lục gia.
Ví dụ như lão Tào kinh doanh thuyền bè, lúc trước Tào gia chuyển sang nghề thuyền là được ông ta ngầm đồng ý, mỗi dịp cuối năm, Lục Mộ đều có thể thu về một khoản tiền hoa hồng lớn.
Hiện giờ thuyền của Tào gia bị Liễu Miên Đường chèn ép đến không ra hình ra dạng. Lục Mộ cũng thiếu đi một khối tiền siêu khủng.
Lục Mộ tự hỏi cũng không phải tham lam. Thật sự là đầu óc cha ông ta quá mục nát, không cho phép huynh đệ phân chia gia sản, cái gì cũng dựa vào sự an bài phân phối của lão nhân gia này.
Nhà lớn người nhiều, liên lụy đương nhiên cũng nhiều. Mắt thấy thuyền lớn của Lục gia đi không nhanh, nếu mình có thể tách ra, không phải sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều sao?
Luận đầu óc, ông ta so với đại ca mạnh hơn không chỉ trăm lần, có thể bị hạn chế vì sau này đại ca sẽ kế thừa gia nghiệp, khắp nơi đều không sánh bằng đại ca.
Trước kia khi Lục Mộ chưa lập gia đình còn tốt, cùng người trong nhà đồng lòng. Chờ sau khi cưới Toàn thị, bị lão bà gối đầu bên cạnh thổi gió như vậy, vốn đi tâm tư cũng linh hoạt, ông ta dần dần cũng nảy sinh ý nghĩ khác.
Cho nên lúc trước khí thế của Tiêu cục sụp đổ nhanh như vậy, có liên quan rất lớn đến việc Lục Mộ tự mình canh giữ rồi tự mình đánh cắp, lén lút chuyển đi một ít sản nghiệp.
Bất quá ông ta cùng với nhóm nguyên lão ở Tiêu cục có quan hệ rất tốt, những nguyên lão kia được chỗ tốt cũng nguyện ý thay ở trước mặt lão gia tử thay ông ta chắn đạn.
Thế nhưng hiện tại Miên Đường quản lý sổ sách tiền dưỡng lão của một đám người, cắt giảm một khoản chi phí lớn của rất nhiều người. Những người này không làm gì được, đương nhiên đều tới tìm Lục Mộ nghĩ cách.
Lục Mộ có thể có biện pháp gì, cũng không thể tự bỏ tiền túi ra trợ cấp cho tảng mỡ của bọ họ a?
Vì thế Lục Mộ chỉ có thể đưa ra chủ ý cho bọn họ, tìm cơ hội tới tìm Miên Đường náo loạn một chút.
Dù sao nàng cũng là một nữ hài mang họ khác, cũng không tiện đắc tội với nhiều thúc thúc đại gia như vậy. Nói không chừng bọn họ náo loạn ầm ĩ thật lớn, lão gia tử cũng sẽ ra mặt kêu Miên Đường nhả ra!
Nhưng bọn họ vừa thương lượng xong xuôi, Miên Đường người ta lại ra ngoài thật lâu không trở về.
Ước chừng nghẹn rất lâu, mới nghe được cô nương Liễu gia đi theo đội thuyền trở về.
Một đám nguyên lão do Tào gia cầm đầu đã định ra thời gian tốt nhất, thừa dịp Miên Đường ra ngoài đi đến Tiễn Tràng* Tây Châu chặn nàng. Dù sao lần trước Tào gia bị lão gia tử mắng, biết lão gia tử đau lòng tôn nữ nên luôn bao che khuyết điểm của nàng, cũng phải công lão gia tử đến gây áp lực.
*Tiễn tràng: sân luyện bắn tên.*
Miên Đường hôm nay đến Tiễn Tràng, là vì luyện một loại tiễn thuật đã bị lãng quên từ lâu.
Thôi Hành Chu tặng nàng một bộ cung tên nhỏ, bởi vì là đặc chế, vừa sức kéo, cho dù là một đứa nhỏ cũng có thể dùng.
Chỉ là trước kia Miên Đường gân tay phế đến lợi hại, ngay cả nhấc lên cũng nhấc không được, hiện tại tay đã tốt hơn một chút, liền đến thử một lần.
Một đám người Phạm Hổ, hiện giờ bị Thôi Hành Chu dứt khoát giáng chức xuống làm tiểu nhị ở tiêu cục của Miên Đường. Hiện tại đi theo bên người Miên Đường, trầm mặc sắp xếp bia ngắm, bày cung tên.
Sở dĩ Vương gia còn giữ lại bọn họ, cũng có liên quan đến Liễu Miên Đường giảo hoạt. Hoài Dương Vương nhìn ra Quỷ Môn Đạo của Miên Đường quá nhiều, nếu là đổi lại là một nhóm ám vệ không quen thuộc với nàng, chỉ sợ còn tạo ra thêm vài cản trở cho nàng.
Chi bằng để đám người Phạm Hổ này chịu hết khổ sở tiếp tục đi theo, tin tưởng bọn họ đời này cũng sẽ chỉ ăn đồ ăn từ trong tay Miên Đường.
Đương nhiên đám người Phạm Hổ bị giáng xuống làm tiểu nhị, Thôi Hành Chu lại phái thêm một nhóm ám vệ ở chỗ tối bảo hộ Miên Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.