Chương 139:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Những người này mặt mũi cứng rắn, cũng không sợ Miên Đường lại thi triển quỷ kế quăng ngã bọn họ.
Miên Đường cảm thấy có chút hổ thẹn với Phạm thị vệ, đối với bọn họ ngược lại hỏi han ân cần. Đáng tiếc Phạm Hổ bọn họ tựa hồ đã thương lượng ổn thỏa. Trừ phi cần thiết, bằng không cũng không nói chuyện với Liễu cô nương, để tránh lại mắc bẫy tà đạo của đại cô nương này.
Miên Đường hôm nay mặc một thân trang phục săn bắn màu đen, thắt lưng da trâu rộng ôm lấy vòng eo tinh tế, lộ ra ngực cao mông vểnh, tóc cũng chải thành đuôi ngựa gọn gàng sau đầu quăng thành một đường cong tuyệt mĩ. Đôi giày da trâu cao đến bắp chân, đôi chân thẳng tắp khiến người ta không thể rời mắt.
Khi một đám nguyên lão chạy tới Tiễn Trường, nhìn thấy Miên Đường cầm một cây cung nhỏ hai mũi tên bắn liên tục về phía mục tiêu cách đó trăm thước (100 mét).
Cây cung nhỏ kia giống như đồ chơi, quả thực chính là đồ chơi tiêu khiển dành cho nữ tử và tiểu hài tử.
Đám nam nhân này đi vào nam ra bắc không khỏi khinh thường nhếch khóe miệng.
Tào gia dẫn đầu mở miệng hô to: “Liễu nha đầu, ngài thật sự là quý nhân bận rộn a! Khiến những lão gia hỏa như chúng ta không dễ tìm!”
Miên Đường ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, chỉ chuyên chú nhắm vào hình nộm lớn phía xa xa.
Tào gia cũng bất mãn với thái độ phớt lờ này của nàng, ác thanh ác khí nói: “Hôm nay ta đến đây cũng không phải vì bản thân mình, mà là vì các huynh đệ khác. Dựa vào cái gì Lục gia cho chúng ta tiền dưỡng lão, lại bị một nha đầu như cọng lông tơ ngươi cắt đứt! Ngươi hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, đừng hỏng đi chỗ khác!”
Kết quả cô nương Liễu gia không đáp lời, một bà tử mặt đen lại chạy ra, nghiêm mặt đánh giá ông ta từ trên xuống dưới nói: “Xin hỏi vị gia này, gọi cô nương nhà chúng tôi là nha đầu, vậy ngài là trưởng bối gì của nàng?”
Tào gia bị bà tử đột nhiên xuất hiện này dọa cho nhảy dựng lên, trợn mắt nói: “Ta là tiêu sư năm đó của ngoại tổ phụ nàng, nhớ năm đó lão Tiêu lần đầu tiên gặp nạn, nếu không phải bởi vì ta…”
Lý ma ma vừa nghe, lông mày liền dựng ngược lên: “Nếu là tiêu sự dưới tay Lục lão thái gia, thì chính là tiểu nhị! Đám tiểu nhị các ngươi ngược lại đúng là phô trương, dám gọi tôn nữ ruột của Lão đông gia là nha đầu! Chẳng lẽ nàng là nha hoàn trong viện các ngươi? Một đám mặt mũi tàn là râu ria hoa râu, không ngờ lại không có nửa điểm ý thức địa vị trên dưới, vả lại đứng xa ra một chút! Đừng để mùi thối rữa của quan tài trên người bốc lên bay đến chỗ tiểu thư nhà chúng ta!”
Nói thật ra, đám lão Tiêu sư này ỷ vào chính mình vất vả nên công to, đừng nói ở trước mặt Miên Đường, cho dù ở trước mặt đại gia Lục gia cùng với Nhị gia cũng cậy già mà lên mặt.
Nhưng hôm nay, bọn họ thế nhưng bị một lão mụ tử mắng, ngươi nói xem làm sao mà không tức cho được!
Lúc này Tào gia mới ổn định tầm mắt đánh giá bà tử trước mắt.
Chỉ thấy bà tử này quả nhiên là khí độ bất phàm, búi tóc phẳng được chải chuốt một cọng cũng không rối, thắt lưng thẳng tắp, dáng vẻ đứng thẳng mang theo ngạo mạn như bức tường phòng hộ của chúng sinh, khi nhìn Tào gia, ánh mắt kia giống như nhìn thấy cứt chó.
Lão bà tử tuổi tác tuy lớn, nhưng lại ăn mặc tinh tế, hoa tại trên tại bà và vòng tay trên cổ tay là một bộ, chính là loại ngọc chất lượng thượng thừa. Quần áo và giày dép nhìn thì mộc mạc, nhưng chất liệu có giá trị rất lớn.
Cho dù là lão nương trong nhà ông ta cũng không có bà tử ăn diện chỉnh tề như thế này.
Trong lúc nhất thời, một đám lão gia hỏa bị lão bà tử làm cho khiếp sợ đến mức nhất thời nói không nên lời.
Bất quá Tào gia rất nhanh phục liền hồi tinh thần lại, trừng mắt nói: “Ngươi là hạ nhân, lại dám nói chuyện với ta như vậy?”
Lý ma ma là lão nô giàu có trong vương phủ, tích lũy qua nhiều thế hệ, nhi tử trong nhà đều kinh doanh cửa hàng, nếu luận kỹ, so với gia sản của Tào gia còn đồ sộ hơn.
Cho nên khi thấy Tiêu sư lỗ mãng như vậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Lý ma ma đều tràn đầy khinh miệt, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi thì tính là cái gì? Cho dù là huyện thừa Tây Châu của các ngươi Lý Quang Tài tới, ta cũng nói như vậy.”
Lời này của Lý ma ma khiến Tào gia run lên. Trong tháng này, Tây Châu đổi huyện thừa, chỉ là giấy bổ nhiệm còn chưa đưa đến Tây Châu, Tào gia cũng là nghe huyện thừa mới rời chức lén lút thổ lộ mới biết, huyện thừa mới nhậm chức này tên là Lý Quang Tài.
Thế nhưng chuyện bí ẩn như vậy, bà tử bên người Liễu Miên Đường lại có thể vừa há miệng liền nói ra, đủ để thấy bản lĩnh của Liễu Miên Đường, tất nhiên là có người quen trên quan trường a!
Nhưng những nguyên lão khác lại không biết đường ngầm bên trong. Nghe lão bà tử thuận miệng nói ra không phải huyện thừa của huyện, nhất thời lớn tiếng cười to! Chỉ cảm thấy bà đây là đang căng da hổ làm cờ lớn, tay không hù dọa người khác!
Đám nguyên lão này đều có xuất thân là võ sư, cũng không chú ý lễ tiết. Vô duyên vô số bị người chặt đứt đường tài chính, trong lòng cũng là tức giận, càng coi thường Miên Đường, thầm nghĩ đại náo một trận dọa cho nàng sợ.
Như đã nói, trẻ con khóc quấy sẽ được uống nhiều sữa hơn. Lúc trước đại gia Lục gia muốn giảm tiền, bọn họ cũng nháo khiến ý định này phải thất bại!
Bây giờ đổi thành nha đầu tóc vàng, lại thấy bọn họ dọa nàng sợ hãi, rồi lại chạy đến trước cửa Lục gia khóc lóc kể lể, lần quản giáo lần này cũng bị quấy nhiễu cho tan thành từng mảnh vụn.
Thế nhưng còn chưa đợi bọn họ tiến lên phía trước, Miên Đường đột nhiên bắn ra một mũi tên, nghe ẫm một tiếng, hình nộm cách đó trăm thước bị đâm nát bấy.
Ngay lúc mọi người ngây người, Miên Đường đã điều chỉnh mũi tên, lại phóng ra một mũi tên, một mũi tên này xuyên thẳng qua mũ ô sa* của lão đầu gây sự, lực đạo của mũi tên nhỏ kia đặc biệt kinh người, kéo theo ông ta ngã về phía sau, sau đó đâm thẳng vào thân cây đại thụ bên cạnh.
* mũ sa; mũ ô sa (mũ của quan văn thời xưa)*
Lão đầu kia sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ có ông ta mới biết, mũi tên kia mới vừa rồi lướt qua da đầu ông ta, chỉ cần nghiêng thêm một chút, cái đầu của ông sẽ giống như hình nộm kia bị bắn cho nát bét.
Miên Đường lắc lắc tay, tựa hồ đối với một mũi tên này của mình không quá hài lòng, sau đó quét qua các nguyên lão náo loạn nói: “Tục ngữ có câu Đấu mễ dưỡng ân, Đảm mễ dưỡng thủ*. Quả nhiên là có đạo lý. Bạc của Lục gia nuôi ra những con sói mắt trắng không biết no như các ngươi. Vì sao lại giảm bớt tiền hàng tháng của các ngươi, trong thư ta gửi cho chư vị đã nói rõ ràng, các ngươi còn có mặt mũi đến đây nháo! Đã chừa lại thể diện cho các người mà các người lại không biết xấu hổ, vậy đừng trách ta đem số tiền mà các người ăn bớt của Lục gia tỉ mỉ chi tiết viết thành giấy đơn kiện, chúng ta tới nha môn gặp quan xét xử, cũng để cho dân chúng Tây Châu bình luận đạo lý, xem Lục gia có nên cho tiền nữa hay không!”
* (Đấu mễ dưỡng ân, Đảm mễ dưỡng thù): Đấu mễ: một đấu gạo, Đảm (đơn vị đo lường của Trung Quốc bằng 50 kg). Ý muốn nói, một người khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thậm chí là sắp chết đói, bạn cho anh ta một đấu gạo, đồng nghĩa với việc cứu sống anh ta, anh te sẽ cảm kích và coi bạn là ân nhân; nhưng nếu bạn cứ giúp anh ta mãi, sẽ khiến anh ta trở nên lười biếng, phụ thuộc, anh ta sẽ coi sự giúp đỡ của bạn là đương nhiên, một ngày nào đó khi bạn không giúp anh ta nữa, anh ta ngược lại sẽ coi bạn là kẻ thù. *
Mấy nguyên lão tiến lên, ba chân bốn cẳng đem một vị bị đóng đinh trên cây kéo xuống, lại nhìn mũi tên kia, dĩ nhiên là mũi tên có móc ngược đặc chế, nếu bắn lên người, lúc rút xuống đều có thể lôi ra một khối thịt sống.
Bọn họ nhìn xong liền sợ hãi, tức giận chỉ trích Miên Đường: “Ngươi... Sao ngươi dám ra tay đã thương người khác?”
Miên Đường cố ý nhíu chặt mày, khiếp sợ nói: “Ta là một nữ tử lưu lạc yếu đuối, bị đám người thô kệch các ngươi vây quanh, trong lòng có thể không hoảng sợ sao? Các ngươi ồn ào như vậy, ta sợ tới mức run cả tay, mũi tên kia liền bay ra ngoài. Nếu các ngươi lớn tiếng hơn chút nữa, nói không chừng ta sẽ bắn ra thêm mấy mũi tên, nếu hơi lệch một chút, cũng không biết sau này là ai thay các ngươi đến Lục gia nhận tiền!”
Nói xong câu này, nàng một lần nữa lại giương tên nhắm vào bọn họ, hết lần này tới lần khác một đôi cổ tay tinh tế không ngừng run rẩy. Mấy mũi tên không có tiêu cự liền bay ra ngoài, có vài mũi tên lướt qua gương mặt của bọn họ.
Những người này cũng nghe nói chuyện tay chân Miên Đường bị thương, lại không biết nàng đã tốt hơn không ít, nhìn nàng run run rẫy rẫy nhắm chuẩn, chỉ sợ tới mức không ngừng tránh né.
Hết lần này tới lần khác Miên Đường lời nói trong miệng còn không ngừng tuôn ra: “Lý gia gia, mỹ thiếp phỏng thứ tư của người không đủ tiền tiêu không phải sao? Nếu người trúng một mũi tên, vị Tứ phu nhân kia sẽ lập tức phát tài, nói không chừng ngày sau ngay cả của hồi môn tái giá cũng có... Ai, Triệu thúc thúc, ngài đừng trốn mà! Vị tiểu cữu tử kia của ngài không phải đánh bạc mang nợ đầy người sao? Nếu ngài trúng tên, ta nhất định sẽ thay tiểu cữu cữu nhà ngài trả nợ đánh bạc...”
Cứ như vậy, đội quân đồng minh vốn cùng chung mối hận thiên thu liền giải tán trong tích tắc. Các lão đầu tử miệng hùng hùng hổ hổ hổ “Tiểu điên bà” cứ như vậy chạy trối chết.
Mà lúc Tào gia kia chạy đi, còn không quên chột dạ hô to: “Gặp quan thì gặp quan! Chỉ sợ đến lúc đó chuyện gièm pha của nhị thúc ngươi cũng không che giấu nổi, vả lại để xem nhị phòng các người có thể nhẹ nhàng tha cho nha đầu ngỗ nghịch như ngươi hay không!”
Đợi những người đó tản đi, Lý ma ma vội vàng lệnh Phương Nghỉ lấy túi đá lạnh chườm cho Miên Đường, nói: “Lang trung đã nhắc nhở, không cho phép tiểu thư dùng cổ tay quá thường xuyên, cung này tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng cầm lâu cũng mỏi tay, hôm nay tới đây thôi đi nghỉ ngơi đi.”
Miên Đường ngồi trên chiếu mặc cho bọn nha hoàn bận rộn, trên mặt lại không kiềm chế được vẻ tươi cười. Nàng cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không cảm nhận được loại cảm giác vui sướng thuận buồm xuôi gió này.
Cảm giác hai tay có thể chậm rãi tích tụ sức lực, so với việc kiếm được vạn lượng vàng còn làm cho người ta hưng phấn vui sướng hơn.
Lý ma ma thấy nàng cười như một tiểu hài tử, không khỏi cũng lộ ra chút ý cười, liền hỏi: “Tiểu thư, đêm nay có đặc biệt muốn ăn gì không?”
Miên Đường nhẹ nhàng nói: “Muốn ăn cà tím nấu với thịt cừu do Lý ma ma làm, còn có tôm viên hoa sen.”
Bệnh cũ của Lý ma ma tái phát, vốn muốn cùng Miên Đường nói một chút về chú ý khi kết hợp các loại thức ăn, loại thịt cừu này phối hợp với hải sản, chính là tươi ngon gộp vào một chỗ, không làm nổi bật gia vị, chính là cách gọi món của mấy nhà giàu mới nổi.
Miên Đường cảm thấy có chút hổ thẹn với Phạm thị vệ, đối với bọn họ ngược lại hỏi han ân cần. Đáng tiếc Phạm Hổ bọn họ tựa hồ đã thương lượng ổn thỏa. Trừ phi cần thiết, bằng không cũng không nói chuyện với Liễu cô nương, để tránh lại mắc bẫy tà đạo của đại cô nương này.
Miên Đường hôm nay mặc một thân trang phục săn bắn màu đen, thắt lưng da trâu rộng ôm lấy vòng eo tinh tế, lộ ra ngực cao mông vểnh, tóc cũng chải thành đuôi ngựa gọn gàng sau đầu quăng thành một đường cong tuyệt mĩ. Đôi giày da trâu cao đến bắp chân, đôi chân thẳng tắp khiến người ta không thể rời mắt.
Khi một đám nguyên lão chạy tới Tiễn Trường, nhìn thấy Miên Đường cầm một cây cung nhỏ hai mũi tên bắn liên tục về phía mục tiêu cách đó trăm thước (100 mét).
Cây cung nhỏ kia giống như đồ chơi, quả thực chính là đồ chơi tiêu khiển dành cho nữ tử và tiểu hài tử.
Đám nam nhân này đi vào nam ra bắc không khỏi khinh thường nhếch khóe miệng.
Tào gia dẫn đầu mở miệng hô to: “Liễu nha đầu, ngài thật sự là quý nhân bận rộn a! Khiến những lão gia hỏa như chúng ta không dễ tìm!”
Miên Đường ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, chỉ chuyên chú nhắm vào hình nộm lớn phía xa xa.
Tào gia cũng bất mãn với thái độ phớt lờ này của nàng, ác thanh ác khí nói: “Hôm nay ta đến đây cũng không phải vì bản thân mình, mà là vì các huynh đệ khác. Dựa vào cái gì Lục gia cho chúng ta tiền dưỡng lão, lại bị một nha đầu như cọng lông tơ ngươi cắt đứt! Ngươi hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, đừng hỏng đi chỗ khác!”
Kết quả cô nương Liễu gia không đáp lời, một bà tử mặt đen lại chạy ra, nghiêm mặt đánh giá ông ta từ trên xuống dưới nói: “Xin hỏi vị gia này, gọi cô nương nhà chúng tôi là nha đầu, vậy ngài là trưởng bối gì của nàng?”
Tào gia bị bà tử đột nhiên xuất hiện này dọa cho nhảy dựng lên, trợn mắt nói: “Ta là tiêu sư năm đó của ngoại tổ phụ nàng, nhớ năm đó lão Tiêu lần đầu tiên gặp nạn, nếu không phải bởi vì ta…”
Lý ma ma vừa nghe, lông mày liền dựng ngược lên: “Nếu là tiêu sự dưới tay Lục lão thái gia, thì chính là tiểu nhị! Đám tiểu nhị các ngươi ngược lại đúng là phô trương, dám gọi tôn nữ ruột của Lão đông gia là nha đầu! Chẳng lẽ nàng là nha hoàn trong viện các ngươi? Một đám mặt mũi tàn là râu ria hoa râu, không ngờ lại không có nửa điểm ý thức địa vị trên dưới, vả lại đứng xa ra một chút! Đừng để mùi thối rữa của quan tài trên người bốc lên bay đến chỗ tiểu thư nhà chúng ta!”
Nói thật ra, đám lão Tiêu sư này ỷ vào chính mình vất vả nên công to, đừng nói ở trước mặt Miên Đường, cho dù ở trước mặt đại gia Lục gia cùng với Nhị gia cũng cậy già mà lên mặt.
Nhưng hôm nay, bọn họ thế nhưng bị một lão mụ tử mắng, ngươi nói xem làm sao mà không tức cho được!
Lúc này Tào gia mới ổn định tầm mắt đánh giá bà tử trước mắt.
Chỉ thấy bà tử này quả nhiên là khí độ bất phàm, búi tóc phẳng được chải chuốt một cọng cũng không rối, thắt lưng thẳng tắp, dáng vẻ đứng thẳng mang theo ngạo mạn như bức tường phòng hộ của chúng sinh, khi nhìn Tào gia, ánh mắt kia giống như nhìn thấy cứt chó.
Lão bà tử tuổi tác tuy lớn, nhưng lại ăn mặc tinh tế, hoa tại trên tại bà và vòng tay trên cổ tay là một bộ, chính là loại ngọc chất lượng thượng thừa. Quần áo và giày dép nhìn thì mộc mạc, nhưng chất liệu có giá trị rất lớn.
Cho dù là lão nương trong nhà ông ta cũng không có bà tử ăn diện chỉnh tề như thế này.
Trong lúc nhất thời, một đám lão gia hỏa bị lão bà tử làm cho khiếp sợ đến mức nhất thời nói không nên lời.
Bất quá Tào gia rất nhanh phục liền hồi tinh thần lại, trừng mắt nói: “Ngươi là hạ nhân, lại dám nói chuyện với ta như vậy?”
Lý ma ma là lão nô giàu có trong vương phủ, tích lũy qua nhiều thế hệ, nhi tử trong nhà đều kinh doanh cửa hàng, nếu luận kỹ, so với gia sản của Tào gia còn đồ sộ hơn.
Cho nên khi thấy Tiêu sư lỗ mãng như vậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Lý ma ma đều tràn đầy khinh miệt, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi thì tính là cái gì? Cho dù là huyện thừa Tây Châu của các ngươi Lý Quang Tài tới, ta cũng nói như vậy.”
Lời này của Lý ma ma khiến Tào gia run lên. Trong tháng này, Tây Châu đổi huyện thừa, chỉ là giấy bổ nhiệm còn chưa đưa đến Tây Châu, Tào gia cũng là nghe huyện thừa mới rời chức lén lút thổ lộ mới biết, huyện thừa mới nhậm chức này tên là Lý Quang Tài.
Thế nhưng chuyện bí ẩn như vậy, bà tử bên người Liễu Miên Đường lại có thể vừa há miệng liền nói ra, đủ để thấy bản lĩnh của Liễu Miên Đường, tất nhiên là có người quen trên quan trường a!
Nhưng những nguyên lão khác lại không biết đường ngầm bên trong. Nghe lão bà tử thuận miệng nói ra không phải huyện thừa của huyện, nhất thời lớn tiếng cười to! Chỉ cảm thấy bà đây là đang căng da hổ làm cờ lớn, tay không hù dọa người khác!
Đám nguyên lão này đều có xuất thân là võ sư, cũng không chú ý lễ tiết. Vô duyên vô số bị người chặt đứt đường tài chính, trong lòng cũng là tức giận, càng coi thường Miên Đường, thầm nghĩ đại náo một trận dọa cho nàng sợ.
Như đã nói, trẻ con khóc quấy sẽ được uống nhiều sữa hơn. Lúc trước đại gia Lục gia muốn giảm tiền, bọn họ cũng nháo khiến ý định này phải thất bại!
Bây giờ đổi thành nha đầu tóc vàng, lại thấy bọn họ dọa nàng sợ hãi, rồi lại chạy đến trước cửa Lục gia khóc lóc kể lể, lần quản giáo lần này cũng bị quấy nhiễu cho tan thành từng mảnh vụn.
Thế nhưng còn chưa đợi bọn họ tiến lên phía trước, Miên Đường đột nhiên bắn ra một mũi tên, nghe ẫm một tiếng, hình nộm cách đó trăm thước bị đâm nát bấy.
Ngay lúc mọi người ngây người, Miên Đường đã điều chỉnh mũi tên, lại phóng ra một mũi tên, một mũi tên này xuyên thẳng qua mũ ô sa* của lão đầu gây sự, lực đạo của mũi tên nhỏ kia đặc biệt kinh người, kéo theo ông ta ngã về phía sau, sau đó đâm thẳng vào thân cây đại thụ bên cạnh.
* mũ sa; mũ ô sa (mũ của quan văn thời xưa)*
Lão đầu kia sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ có ông ta mới biết, mũi tên kia mới vừa rồi lướt qua da đầu ông ta, chỉ cần nghiêng thêm một chút, cái đầu của ông sẽ giống như hình nộm kia bị bắn cho nát bét.
Miên Đường lắc lắc tay, tựa hồ đối với một mũi tên này của mình không quá hài lòng, sau đó quét qua các nguyên lão náo loạn nói: “Tục ngữ có câu Đấu mễ dưỡng ân, Đảm mễ dưỡng thủ*. Quả nhiên là có đạo lý. Bạc của Lục gia nuôi ra những con sói mắt trắng không biết no như các ngươi. Vì sao lại giảm bớt tiền hàng tháng của các ngươi, trong thư ta gửi cho chư vị đã nói rõ ràng, các ngươi còn có mặt mũi đến đây nháo! Đã chừa lại thể diện cho các người mà các người lại không biết xấu hổ, vậy đừng trách ta đem số tiền mà các người ăn bớt của Lục gia tỉ mỉ chi tiết viết thành giấy đơn kiện, chúng ta tới nha môn gặp quan xét xử, cũng để cho dân chúng Tây Châu bình luận đạo lý, xem Lục gia có nên cho tiền nữa hay không!”
* (Đấu mễ dưỡng ân, Đảm mễ dưỡng thù): Đấu mễ: một đấu gạo, Đảm (đơn vị đo lường của Trung Quốc bằng 50 kg). Ý muốn nói, một người khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thậm chí là sắp chết đói, bạn cho anh ta một đấu gạo, đồng nghĩa với việc cứu sống anh ta, anh te sẽ cảm kích và coi bạn là ân nhân; nhưng nếu bạn cứ giúp anh ta mãi, sẽ khiến anh ta trở nên lười biếng, phụ thuộc, anh ta sẽ coi sự giúp đỡ của bạn là đương nhiên, một ngày nào đó khi bạn không giúp anh ta nữa, anh ta ngược lại sẽ coi bạn là kẻ thù. *
Mấy nguyên lão tiến lên, ba chân bốn cẳng đem một vị bị đóng đinh trên cây kéo xuống, lại nhìn mũi tên kia, dĩ nhiên là mũi tên có móc ngược đặc chế, nếu bắn lên người, lúc rút xuống đều có thể lôi ra một khối thịt sống.
Bọn họ nhìn xong liền sợ hãi, tức giận chỉ trích Miên Đường: “Ngươi... Sao ngươi dám ra tay đã thương người khác?”
Miên Đường cố ý nhíu chặt mày, khiếp sợ nói: “Ta là một nữ tử lưu lạc yếu đuối, bị đám người thô kệch các ngươi vây quanh, trong lòng có thể không hoảng sợ sao? Các ngươi ồn ào như vậy, ta sợ tới mức run cả tay, mũi tên kia liền bay ra ngoài. Nếu các ngươi lớn tiếng hơn chút nữa, nói không chừng ta sẽ bắn ra thêm mấy mũi tên, nếu hơi lệch một chút, cũng không biết sau này là ai thay các ngươi đến Lục gia nhận tiền!”
Nói xong câu này, nàng một lần nữa lại giương tên nhắm vào bọn họ, hết lần này tới lần khác một đôi cổ tay tinh tế không ngừng run rẩy. Mấy mũi tên không có tiêu cự liền bay ra ngoài, có vài mũi tên lướt qua gương mặt của bọn họ.
Những người này cũng nghe nói chuyện tay chân Miên Đường bị thương, lại không biết nàng đã tốt hơn không ít, nhìn nàng run run rẫy rẫy nhắm chuẩn, chỉ sợ tới mức không ngừng tránh né.
Hết lần này tới lần khác Miên Đường lời nói trong miệng còn không ngừng tuôn ra: “Lý gia gia, mỹ thiếp phỏng thứ tư của người không đủ tiền tiêu không phải sao? Nếu người trúng một mũi tên, vị Tứ phu nhân kia sẽ lập tức phát tài, nói không chừng ngày sau ngay cả của hồi môn tái giá cũng có... Ai, Triệu thúc thúc, ngài đừng trốn mà! Vị tiểu cữu tử kia của ngài không phải đánh bạc mang nợ đầy người sao? Nếu ngài trúng tên, ta nhất định sẽ thay tiểu cữu cữu nhà ngài trả nợ đánh bạc...”
Cứ như vậy, đội quân đồng minh vốn cùng chung mối hận thiên thu liền giải tán trong tích tắc. Các lão đầu tử miệng hùng hùng hổ hổ hổ “Tiểu điên bà” cứ như vậy chạy trối chết.
Mà lúc Tào gia kia chạy đi, còn không quên chột dạ hô to: “Gặp quan thì gặp quan! Chỉ sợ đến lúc đó chuyện gièm pha của nhị thúc ngươi cũng không che giấu nổi, vả lại để xem nhị phòng các người có thể nhẹ nhàng tha cho nha đầu ngỗ nghịch như ngươi hay không!”
Đợi những người đó tản đi, Lý ma ma vội vàng lệnh Phương Nghỉ lấy túi đá lạnh chườm cho Miên Đường, nói: “Lang trung đã nhắc nhở, không cho phép tiểu thư dùng cổ tay quá thường xuyên, cung này tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng cầm lâu cũng mỏi tay, hôm nay tới đây thôi đi nghỉ ngơi đi.”
Miên Đường ngồi trên chiếu mặc cho bọn nha hoàn bận rộn, trên mặt lại không kiềm chế được vẻ tươi cười. Nàng cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không cảm nhận được loại cảm giác vui sướng thuận buồm xuôi gió này.
Cảm giác hai tay có thể chậm rãi tích tụ sức lực, so với việc kiếm được vạn lượng vàng còn làm cho người ta hưng phấn vui sướng hơn.
Lý ma ma thấy nàng cười như một tiểu hài tử, không khỏi cũng lộ ra chút ý cười, liền hỏi: “Tiểu thư, đêm nay có đặc biệt muốn ăn gì không?”
Miên Đường nhẹ nhàng nói: “Muốn ăn cà tím nấu với thịt cừu do Lý ma ma làm, còn có tôm viên hoa sen.”
Bệnh cũ của Lý ma ma tái phát, vốn muốn cùng Miên Đường nói một chút về chú ý khi kết hợp các loại thức ăn, loại thịt cừu này phối hợp với hải sản, chính là tươi ngon gộp vào một chỗ, không làm nổi bật gia vị, chính là cách gọi món của mấy nhà giàu mới nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.