Chương 140:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng nghĩ lại, khó có được dịp tiểu thư cao hứng, đương nhiên là thích ăn cái gì liền ăn cái đó! Vì thế bà liền cười đáp ứng, trong lòng tự tính toán món ăn trước khi lên đĩa có thể điều chỉnh khẩu vị.
Nhưng Miên Đường ngược lại hỏi Lý ma ma, sao lại biết chuyện tân huyện thừa Tây Châu. Lý ma ma vội vàng nói: “Vị huyện thừa này là người chiếu cố phủ nha Tây Châu do Vương gia an bài, nhà của ngài hiện giờ ở Tây Châu, Vương gia đương nhiên phải an bài một quan phụ mẫu thân cận đến, có xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu cố tiểu thư.”
Bộ dáng tươi cười của Miên Đường hơi giảm bớt.
Nàng trước kia thấy tướng công, thật sự là chỗ nào cũng tốt! Hiện tại ngẫm lại, cũng là bị cứt chó dính lên mặt.
Hiện giờ tách ra một chút mới phát hiện, mỹ nam tử lớn lên có bộ dáng giống như trích tiên, kỳ thật cũng có tật xấu đầy người. Bá đạo nói một không nói hai, thích nắm trong tay tất cả đức hạnh, trước kia sao nàng lại không phát hiện ra chứ?
Đến buổi tối ăn cơm, Toàn thị cùng nữ nhi Lục Thanh Anh lại đúng giờ ăn cơm thì tới.
Miên Đường đương nhiên khách khí mời mợ hai và biểu muội ăn cơm cùng.
Lục Thanh Anh khiếp sợ nhìn một bàn thức ăn nhỏ này, có chút không thể tin được, đây là cho một mình Liễu Miên Đường ăn theo những gì nàng thấy, cho dù là lúc cả nhà họ Lục tụ tập ăn cơm, cũng không có long trọng bằng một bàn cơm này của Liễu Miên Đường!
Hơn nữa bày trên cái mâm kia, là một đĩa tôm viên với đuôi tôm, còn có hoa sen được tỉa từ củ cải. Phía dưới nồi thịt hầm thơm lừng là than trúc thượng hạng, món ăn nhỏ bày biện không nhiều lắm, nhưng chỉ nhìn một đĩa kia, đều giống như được thêu hoa văn tinh mỹ, màu sắc phối hợp thanh nhã, hàm lượng dầu mỡ ít đến dường như không có, ngay cả tửu lầu tốt nhất Tây Châu, cũng không bày ra được một mâm cơm như vậy!
Toàn thị cũng có chút trợn tròn mắt, chua xót nói: “Liễu nha đầu được lão gia tử nhờ vả, sau khi quản lý sổ sách bên ngoài của Lục gia, quả nhiên trở nên phô trương không giống như trước đây nữa. Ta thoạt nhìn, còn tưởng rằng mình lạc vào trong tửu lâu nào đó!”
Ngụ ý, Miên Đường đây là đang tiêu xài hoang phí tiền tài của Lục gia.
Miên Đường trong lòng thở dài một hơi, nàng kỳ thật cũng không nghĩ tới Lý ma ma lại làm tinh tế đến như vậy.
Cũng giống như đạo lý Liễu Miên Đường bởi vì tay bị thương mà không thể bắn tên trong một khoảng thời gian dài. Lý ma ma đường đường là một vị có tài năng đến bực này, lại một mực bị bức bách giả dạng làm lão mụ tử nhà thương nhân, cũng nghẹn khuất đến muốn hỏng luôn rồi.
Nhớ năm đó, bà theo Thái phi vào cung kiến đã từng được chứng kiến qua cung yến. Hơn nữa tâm tư làm người linh động, cái gì mới lạ đều tinh tế suy nghĩ, tự mình có thể suy đoán ra bảy tám phần, làm ra món ăn có thể nói là còn xuất sắc hơn các vương phủ lớn.
Hiện giờ, không còn gánh nặng làm bộ che giấu thân phận, Lý ma ma tận hứng thi triển một thân tài hoa, chỉ là củ cải ra xanh bình thường, các loại thịt cá tôm. Nhưng trải qua bàn tay khéo léo điêu khắc, tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi, lập tức trở nên khuynh quốc khuynh thành, vừa đẹp mắt lại có thể ăn được.
Kỳ thật Miên Đường cũng biết Lý ma ma làm một bàn thức ăn này, cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng hình thức quá nổi bật, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta đỏ con mắt.
Nhìn lời nói của Toàn Thị bốc lên mùi chua, Miên Đường khẽ cười nói: “Đâu có a! Chỉ là ta chú ý một chút, không muốn để đống bát đĩa này phải làm đồ trang trí mà thôi. Đây là một bàn đầy thức ăn, tất cả đều là thịt được cho, bởi vì ta tự đánh giá thấy phòng bếp hơi nhỏ, từ tiền xây nhà bếp để nấu ăn đến củi lửa, là ta tự bỏ tiền ra. Mợ hai nếu ghét bỏ món thịt ta được cho không đủ tiết kiệm, vậy sau này tiền thức ăn của ta, ta tự mình bỏ ra là được.”
Toàn thị vừa nghe, sắc mặt nhất thời hòa hoãn một chút, cười nói: “Mợ cũng nhìn ra ngươi không thích ăn thức ăn thiếu dinh dưỡng của đầu bếp trong phòng bếp lớn, mấy ngày trước mắt thấy ngươi gầy đi.... Nếu ngươi muốn tự xây phòng bếp, lại muốn tự mình chọn mua đò ăn cũng tốt, chính mình muốn ăn cái gì thì mua cái đấy cũng tiện hơn một chút...”
Miên Đường muốn tự mình lấy tiền túi mua rau thịt, vậy đương nhiên càng tốt, Toàn thị còn mừng rỡ vì tiết kiệm được một khoản tiền đó.
Miên Đường mỉm cười, nói tiếp: “Vậy nếu đã như vậy, ngày mai ta sẽ kêu Phương Nghi đến phòng mợ tính toán tổng cộng xem tiền rau thịt dầu củi ta đã đóng còn dư lại bao nhiêu, đến lúc đó mợ hai cứ đưa cho nàng là được.”
Sắc mặt Toàn Thị lập tức biến đổi, không nghĩ tới nha đầu Liễu Miên Đường này lại tính toán chi li như vậy, ngay cả tiền ăn đã bỏ ra cũng có thể đòi lại.
Liễu Miên Đường đương nhiên là hào phóng nhìn lại bà ta. Nàng cũng không muốn so đo như vậy, nhưng có một điều kiện tiên quyết, chính là người đối diện phải là một người hiểu chuyện biết điều cảm kích người khác.
Nhưng mí mắt mợ hai quá nông cạn, hơn nữa cũng không phải là người thiện tâm.
Phải biết rằng lúc trước nàng cho mợ hai một trăm lượng ngân phiếu. Đừng nói hôm nay nàng ăn mấy cân thịt cừu, ăn nguyên một con cừu cũng có thể.
Nhưng bà ta lại muốn chạy đến phun mấy lời chua ngoa với mình, ngậm máu phun người nói mình nuốt sổ sách bên ngoài lục gia để trợ cấp cho bản thân. Như vậy Miên Đường liền phải cùng bà ta đối diện thương lượng tính toán một chút.
Toàn thị tức giận đến da mặt có chút căng nứt. Lục Thanh Anh vội vàng ở một bên thay mẫu thân hòa giải nói: “Xem biểu tỷ nói kìa, người một nhà sao có thể chia ra hai bếp ăn riêng được? Tỷ muốn tự mình thuê đầu bếp thì cứ thuê, món ăn làm ra cũng đâu khác gì nhau, chỉ bằng vẫn là cùng nhau chọn mua, nếu tỷ muốn ăn cái gì, cứ nói với Phùng bà tử mua đồ ăn là được rồi.”
Nói xong lại chọc chọc mẫu thân, nhắc nhở bà ta đừng quên mục đích hôm nay tới.
Toàn thị hôm nay trong lòng cũng hơi rối loạn, thế cho nên tâm trạng mới không ổn định lắm, đánh mất công phu lên mặt. Bị nữ nhi nhắc nhở như vậy, ngược lại nhớ tới mục đích lần này của mình.
Vì thế bà ta hòa hoãn mặt mày xuống nói: “Biểu muội ngươi nói rất đúng, nếu là người một nhà, làm sao có thể nói mấy lời hai nhà được... Chỉ là những lão nhân bên ngoài, tuy rằng đi theo Lục gia chúng ta cả đời, nhưng dù sao cũng không mang họ Lục, ngươi nói mấy lời bất kính với bọn họ, bọn họ muốn oán giận phụ thân không dạy dỗ nổi một đứa cháu gái như ngươi. Hôm nay ta nghe nhị cữu cữu của ngươi nói, ngươi cầm cung tên hù dọa bọn họ... Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nói nhà chúng ta bất hiếu.”
Miên Đường bảo Bích Thảo múc cho nàng một chén thịt cừu cà tím nóng hổi, trước tiên tinh tế uống một ngụm canh tươi ngon, lại gặp một miếng tôm viên ăn, sau đó lại uống một ngụm canh, đợi đến khi bụng ấm áp, mới mở miệng nói: “Ta vốn nghĩ, bọn họ sẽ tới tìm đại cữu cữu của ta để cáo trạng, không thì ít nhất, cũng phải khóc lóc kể lể. Không nghĩ tới, lại đến chỗ nhị cữu cữu cáo trạng... Bọn họ cùng nhị cữu cữu ngược lại thân thiết nha!”
Toàn thị biết nha đầu Miên Đường này rất xảo trá, đây không phải là đang nói nhảm sao? Cho nên bà ta lập tức trừng mắt nói: “Cả Lục gia này, chỉ có nhị cữu cữu ngươi mới muốn xen vào việc của người khác, những người này liền tìm tới hắn, có gì không được sao... Bất quá theo ý tứ của nhị cữu cữu người. Oan gia nên giải không nên kết. Vốn bọn họ có ơn với Lục gia, nếu ngươi không nể tình náo loạn như vậy, chỉ sợ sẽ làm hao tổn thanh danh của Lục gia.”
Miên Đường nghe hiểu ý tứ của mợ hai.
Nhất định là vì câu nói muốn báo quan hôm nay của mình, bị người nào đó truyền đến tai nhị cữu cữu. Nhị cữu cữu lúc này mới vội vàng phái thê tử cùng nữ nhi đến đánh trận đầu, trước tiên là dò xét ý tứ của Miên Đường.
Miên Đường biết, hôm nay mấy lời nói của các nguyên lão đó lúc rời đi, đều mang theo ẩn ý. Lúc trước khi tiêu cục sụp đổ, tay chân bọn họ cũng chẳng sạch sẽ cho lắm.
Cho nên hiện giờ cả Lục gia đều túng quẫn, riêng một mình nhị phòng sống những ngày tháng cực kỳ màu mỡ. Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác nói nước phù sa này là của hồi môn của Toàn thị, hợp tình hợp lý không cần trợ cấp.
Ngoại tổ phụ nếu biết, nói không chừng sẽ tức giận thành cái dạng gì nữa... Thật ra đại cữu cữu hẳn là cũng đã sớm biết chuyện này, chỉ là nghĩ đến tình huynh đệ, bao che cho ông ta mà thôi.
Khó trách có người nói Thanh quan nan đoạn việc nhà*, chỉ vì một chữ “tình” quá nặng, cho dù ở bên ngoài sát phạt quyết đoán, nhưng trở về nhà mình, cũng phải nhìn trước ngó sau, không thể nhanh đao chém loạn.
* (Thanh quan nan đoạn việc nhà): dù là quan thanh liêm chính trực cũng khó có thể phân xử việc nhà công bằng được. *
Nhưng nhị cữu cữu bây giờ lá gan quá lớn, còn không biết mình làm sai. Nếu nàng cũng giống như đại cữu cữu bao che cho ông ta, sớm muộn gì cũng cùng Lục gia nuôi ra một đại họa.
Nghĩ đến đây, Miên Đường cũng không vội vàng nhả ra, mà là nói với Toàn thị: “Ngài nói với Nhị cữu cữu, không cần phải thay Bạch Nhãn Lang cầu tình. Tiêu cục tử là tâm huyết cả đời của ngoại tổ phụ ta, không thể mặc cho một đám chuột khổng lồ vô lương tâm gặm nhấm sạch sẽ được. Trước kia đã gặm hết, không quan tâm bất cứ người nào, đều phải phun ra hết cho ta, ta có lẽ còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu có ý định lớn bụng tham lam đến vô độ... Đến lúc đó cũng đừng hòng bám vào giao tình của thúc thúc đại gia gì đó với ta... Ta thừa nhận, sẽ không nhận người!”
Trong lời nói của Miên Đường cũng có hàm ý, khi nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhìn chằm chằm Toàn Thị
Toàn thị phảng phất như bị rắn nhìn chằm chằm, lại bị khí thế của nàng chấn động đến nhất thời không thể nhúc nhích.
Cuối cùng cơm cũng không ăn một miếng, liền vội vàng lôi kéo nữ nhi Lục Thanh Anh trở về.
Miên Đường cũng không biết nhị cữu cữu có thể cảm nhận được tâm tư của nàng hay không. Bất quá đánh động một cái, dù sao cũng phải để cho hắn thu liễm một chút.
Ngày hôm sau, Miên Đường dậy rất muộn, nhàm chán nằm trong chăn một hồi, sau đó suy nghĩ một lúc đi đến bến thuyền xem một chút.
Gần đây nàng đã mua hai chiếc thuyền mới, hôm nay vừa vặn muốn thử nước, nàng phải tự mình đến hiện trường để cắt tơ tằm đỏ thắt chặt trên neo thuyền, trải qua một loạt nghi thức xuống nước.
Cho nên sau khi rời giường, Miên Đường trước tiên ở trong sân nhỏ của mình luyện tập một bộ quyền. Quyền này là bộ Tiểu Cầm Nã mà trước kia Miên Đường xem Thôi Hành Chu luyện trong tiểu trạch viện ở phố Bắc.
Nàng nhìn nhiều, cũng yên lặng ghi nhớ trong lòng. Chỉ là nhìn quyền pháp đơn giản, đợi đến lúc mình thật sự diễn luyện mới phát hiện, bộ quyền này phải cố hết sức lực, nếu diễn luyện đúng chỗ, chỉ chốc lát sau tay chân liền đau nhức, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng Miên Đường ngược lại hỏi Lý ma ma, sao lại biết chuyện tân huyện thừa Tây Châu. Lý ma ma vội vàng nói: “Vị huyện thừa này là người chiếu cố phủ nha Tây Châu do Vương gia an bài, nhà của ngài hiện giờ ở Tây Châu, Vương gia đương nhiên phải an bài một quan phụ mẫu thân cận đến, có xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu cố tiểu thư.”
Bộ dáng tươi cười của Miên Đường hơi giảm bớt.
Nàng trước kia thấy tướng công, thật sự là chỗ nào cũng tốt! Hiện tại ngẫm lại, cũng là bị cứt chó dính lên mặt.
Hiện giờ tách ra một chút mới phát hiện, mỹ nam tử lớn lên có bộ dáng giống như trích tiên, kỳ thật cũng có tật xấu đầy người. Bá đạo nói một không nói hai, thích nắm trong tay tất cả đức hạnh, trước kia sao nàng lại không phát hiện ra chứ?
Đến buổi tối ăn cơm, Toàn thị cùng nữ nhi Lục Thanh Anh lại đúng giờ ăn cơm thì tới.
Miên Đường đương nhiên khách khí mời mợ hai và biểu muội ăn cơm cùng.
Lục Thanh Anh khiếp sợ nhìn một bàn thức ăn nhỏ này, có chút không thể tin được, đây là cho một mình Liễu Miên Đường ăn theo những gì nàng thấy, cho dù là lúc cả nhà họ Lục tụ tập ăn cơm, cũng không có long trọng bằng một bàn cơm này của Liễu Miên Đường!
Hơn nữa bày trên cái mâm kia, là một đĩa tôm viên với đuôi tôm, còn có hoa sen được tỉa từ củ cải. Phía dưới nồi thịt hầm thơm lừng là than trúc thượng hạng, món ăn nhỏ bày biện không nhiều lắm, nhưng chỉ nhìn một đĩa kia, đều giống như được thêu hoa văn tinh mỹ, màu sắc phối hợp thanh nhã, hàm lượng dầu mỡ ít đến dường như không có, ngay cả tửu lầu tốt nhất Tây Châu, cũng không bày ra được một mâm cơm như vậy!
Toàn thị cũng có chút trợn tròn mắt, chua xót nói: “Liễu nha đầu được lão gia tử nhờ vả, sau khi quản lý sổ sách bên ngoài của Lục gia, quả nhiên trở nên phô trương không giống như trước đây nữa. Ta thoạt nhìn, còn tưởng rằng mình lạc vào trong tửu lâu nào đó!”
Ngụ ý, Miên Đường đây là đang tiêu xài hoang phí tiền tài của Lục gia.
Miên Đường trong lòng thở dài một hơi, nàng kỳ thật cũng không nghĩ tới Lý ma ma lại làm tinh tế đến như vậy.
Cũng giống như đạo lý Liễu Miên Đường bởi vì tay bị thương mà không thể bắn tên trong một khoảng thời gian dài. Lý ma ma đường đường là một vị có tài năng đến bực này, lại một mực bị bức bách giả dạng làm lão mụ tử nhà thương nhân, cũng nghẹn khuất đến muốn hỏng luôn rồi.
Nhớ năm đó, bà theo Thái phi vào cung kiến đã từng được chứng kiến qua cung yến. Hơn nữa tâm tư làm người linh động, cái gì mới lạ đều tinh tế suy nghĩ, tự mình có thể suy đoán ra bảy tám phần, làm ra món ăn có thể nói là còn xuất sắc hơn các vương phủ lớn.
Hiện giờ, không còn gánh nặng làm bộ che giấu thân phận, Lý ma ma tận hứng thi triển một thân tài hoa, chỉ là củ cải ra xanh bình thường, các loại thịt cá tôm. Nhưng trải qua bàn tay khéo léo điêu khắc, tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi, lập tức trở nên khuynh quốc khuynh thành, vừa đẹp mắt lại có thể ăn được.
Kỳ thật Miên Đường cũng biết Lý ma ma làm một bàn thức ăn này, cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng hình thức quá nổi bật, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta đỏ con mắt.
Nhìn lời nói của Toàn Thị bốc lên mùi chua, Miên Đường khẽ cười nói: “Đâu có a! Chỉ là ta chú ý một chút, không muốn để đống bát đĩa này phải làm đồ trang trí mà thôi. Đây là một bàn đầy thức ăn, tất cả đều là thịt được cho, bởi vì ta tự đánh giá thấy phòng bếp hơi nhỏ, từ tiền xây nhà bếp để nấu ăn đến củi lửa, là ta tự bỏ tiền ra. Mợ hai nếu ghét bỏ món thịt ta được cho không đủ tiết kiệm, vậy sau này tiền thức ăn của ta, ta tự mình bỏ ra là được.”
Toàn thị vừa nghe, sắc mặt nhất thời hòa hoãn một chút, cười nói: “Mợ cũng nhìn ra ngươi không thích ăn thức ăn thiếu dinh dưỡng của đầu bếp trong phòng bếp lớn, mấy ngày trước mắt thấy ngươi gầy đi.... Nếu ngươi muốn tự xây phòng bếp, lại muốn tự mình chọn mua đò ăn cũng tốt, chính mình muốn ăn cái gì thì mua cái đấy cũng tiện hơn một chút...”
Miên Đường muốn tự mình lấy tiền túi mua rau thịt, vậy đương nhiên càng tốt, Toàn thị còn mừng rỡ vì tiết kiệm được một khoản tiền đó.
Miên Đường mỉm cười, nói tiếp: “Vậy nếu đã như vậy, ngày mai ta sẽ kêu Phương Nghi đến phòng mợ tính toán tổng cộng xem tiền rau thịt dầu củi ta đã đóng còn dư lại bao nhiêu, đến lúc đó mợ hai cứ đưa cho nàng là được.”
Sắc mặt Toàn Thị lập tức biến đổi, không nghĩ tới nha đầu Liễu Miên Đường này lại tính toán chi li như vậy, ngay cả tiền ăn đã bỏ ra cũng có thể đòi lại.
Liễu Miên Đường đương nhiên là hào phóng nhìn lại bà ta. Nàng cũng không muốn so đo như vậy, nhưng có một điều kiện tiên quyết, chính là người đối diện phải là một người hiểu chuyện biết điều cảm kích người khác.
Nhưng mí mắt mợ hai quá nông cạn, hơn nữa cũng không phải là người thiện tâm.
Phải biết rằng lúc trước nàng cho mợ hai một trăm lượng ngân phiếu. Đừng nói hôm nay nàng ăn mấy cân thịt cừu, ăn nguyên một con cừu cũng có thể.
Nhưng bà ta lại muốn chạy đến phun mấy lời chua ngoa với mình, ngậm máu phun người nói mình nuốt sổ sách bên ngoài lục gia để trợ cấp cho bản thân. Như vậy Miên Đường liền phải cùng bà ta đối diện thương lượng tính toán một chút.
Toàn thị tức giận đến da mặt có chút căng nứt. Lục Thanh Anh vội vàng ở một bên thay mẫu thân hòa giải nói: “Xem biểu tỷ nói kìa, người một nhà sao có thể chia ra hai bếp ăn riêng được? Tỷ muốn tự mình thuê đầu bếp thì cứ thuê, món ăn làm ra cũng đâu khác gì nhau, chỉ bằng vẫn là cùng nhau chọn mua, nếu tỷ muốn ăn cái gì, cứ nói với Phùng bà tử mua đồ ăn là được rồi.”
Nói xong lại chọc chọc mẫu thân, nhắc nhở bà ta đừng quên mục đích hôm nay tới.
Toàn thị hôm nay trong lòng cũng hơi rối loạn, thế cho nên tâm trạng mới không ổn định lắm, đánh mất công phu lên mặt. Bị nữ nhi nhắc nhở như vậy, ngược lại nhớ tới mục đích lần này của mình.
Vì thế bà ta hòa hoãn mặt mày xuống nói: “Biểu muội ngươi nói rất đúng, nếu là người một nhà, làm sao có thể nói mấy lời hai nhà được... Chỉ là những lão nhân bên ngoài, tuy rằng đi theo Lục gia chúng ta cả đời, nhưng dù sao cũng không mang họ Lục, ngươi nói mấy lời bất kính với bọn họ, bọn họ muốn oán giận phụ thân không dạy dỗ nổi một đứa cháu gái như ngươi. Hôm nay ta nghe nhị cữu cữu của ngươi nói, ngươi cầm cung tên hù dọa bọn họ... Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nói nhà chúng ta bất hiếu.”
Miên Đường bảo Bích Thảo múc cho nàng một chén thịt cừu cà tím nóng hổi, trước tiên tinh tế uống một ngụm canh tươi ngon, lại gặp một miếng tôm viên ăn, sau đó lại uống một ngụm canh, đợi đến khi bụng ấm áp, mới mở miệng nói: “Ta vốn nghĩ, bọn họ sẽ tới tìm đại cữu cữu của ta để cáo trạng, không thì ít nhất, cũng phải khóc lóc kể lể. Không nghĩ tới, lại đến chỗ nhị cữu cữu cáo trạng... Bọn họ cùng nhị cữu cữu ngược lại thân thiết nha!”
Toàn thị biết nha đầu Miên Đường này rất xảo trá, đây không phải là đang nói nhảm sao? Cho nên bà ta lập tức trừng mắt nói: “Cả Lục gia này, chỉ có nhị cữu cữu ngươi mới muốn xen vào việc của người khác, những người này liền tìm tới hắn, có gì không được sao... Bất quá theo ý tứ của nhị cữu cữu người. Oan gia nên giải không nên kết. Vốn bọn họ có ơn với Lục gia, nếu ngươi không nể tình náo loạn như vậy, chỉ sợ sẽ làm hao tổn thanh danh của Lục gia.”
Miên Đường nghe hiểu ý tứ của mợ hai.
Nhất định là vì câu nói muốn báo quan hôm nay của mình, bị người nào đó truyền đến tai nhị cữu cữu. Nhị cữu cữu lúc này mới vội vàng phái thê tử cùng nữ nhi đến đánh trận đầu, trước tiên là dò xét ý tứ của Miên Đường.
Miên Đường biết, hôm nay mấy lời nói của các nguyên lão đó lúc rời đi, đều mang theo ẩn ý. Lúc trước khi tiêu cục sụp đổ, tay chân bọn họ cũng chẳng sạch sẽ cho lắm.
Cho nên hiện giờ cả Lục gia đều túng quẫn, riêng một mình nhị phòng sống những ngày tháng cực kỳ màu mỡ. Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác nói nước phù sa này là của hồi môn của Toàn thị, hợp tình hợp lý không cần trợ cấp.
Ngoại tổ phụ nếu biết, nói không chừng sẽ tức giận thành cái dạng gì nữa... Thật ra đại cữu cữu hẳn là cũng đã sớm biết chuyện này, chỉ là nghĩ đến tình huynh đệ, bao che cho ông ta mà thôi.
Khó trách có người nói Thanh quan nan đoạn việc nhà*, chỉ vì một chữ “tình” quá nặng, cho dù ở bên ngoài sát phạt quyết đoán, nhưng trở về nhà mình, cũng phải nhìn trước ngó sau, không thể nhanh đao chém loạn.
* (Thanh quan nan đoạn việc nhà): dù là quan thanh liêm chính trực cũng khó có thể phân xử việc nhà công bằng được. *
Nhưng nhị cữu cữu bây giờ lá gan quá lớn, còn không biết mình làm sai. Nếu nàng cũng giống như đại cữu cữu bao che cho ông ta, sớm muộn gì cũng cùng Lục gia nuôi ra một đại họa.
Nghĩ đến đây, Miên Đường cũng không vội vàng nhả ra, mà là nói với Toàn thị: “Ngài nói với Nhị cữu cữu, không cần phải thay Bạch Nhãn Lang cầu tình. Tiêu cục tử là tâm huyết cả đời của ngoại tổ phụ ta, không thể mặc cho một đám chuột khổng lồ vô lương tâm gặm nhấm sạch sẽ được. Trước kia đã gặm hết, không quan tâm bất cứ người nào, đều phải phun ra hết cho ta, ta có lẽ còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng nếu có ý định lớn bụng tham lam đến vô độ... Đến lúc đó cũng đừng hòng bám vào giao tình của thúc thúc đại gia gì đó với ta... Ta thừa nhận, sẽ không nhận người!”
Trong lời nói của Miên Đường cũng có hàm ý, khi nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhìn chằm chằm Toàn Thị
Toàn thị phảng phất như bị rắn nhìn chằm chằm, lại bị khí thế của nàng chấn động đến nhất thời không thể nhúc nhích.
Cuối cùng cơm cũng không ăn một miếng, liền vội vàng lôi kéo nữ nhi Lục Thanh Anh trở về.
Miên Đường cũng không biết nhị cữu cữu có thể cảm nhận được tâm tư của nàng hay không. Bất quá đánh động một cái, dù sao cũng phải để cho hắn thu liễm một chút.
Ngày hôm sau, Miên Đường dậy rất muộn, nhàm chán nằm trong chăn một hồi, sau đó suy nghĩ một lúc đi đến bến thuyền xem một chút.
Gần đây nàng đã mua hai chiếc thuyền mới, hôm nay vừa vặn muốn thử nước, nàng phải tự mình đến hiện trường để cắt tơ tằm đỏ thắt chặt trên neo thuyền, trải qua một loạt nghi thức xuống nước.
Cho nên sau khi rời giường, Miên Đường trước tiên ở trong sân nhỏ của mình luyện tập một bộ quyền. Quyền này là bộ Tiểu Cầm Nã mà trước kia Miên Đường xem Thôi Hành Chu luyện trong tiểu trạch viện ở phố Bắc.
Nàng nhìn nhiều, cũng yên lặng ghi nhớ trong lòng. Chỉ là nhìn quyền pháp đơn giản, đợi đến lúc mình thật sự diễn luyện mới phát hiện, bộ quyền này phải cố hết sức lực, nếu diễn luyện đúng chỗ, chỉ chốc lát sau tay chân liền đau nhức, mồ hôi đầm đìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.