Chương 141:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Cho nên sau khi rửa mặt ăn cơm xong, chờ lên kiệu, Miên Đường xụi lơ trong kiệu, đợi đến khi xuống kiệu, cũng là bộ dáng yếu ớt vô lực phải có người đỡ.
Thấy bộ dáng mỹ nhân yêu kiều mềm mại như vậy, bị người vừa từ trên thuyền khách đi xuống nhìn thấy.
Tuy rằng nở nụ cười thật sâu, cảm thấy mình rất có duyên với vị Lục Văn này, nếu không sao hắn vừa đến Tây Châu, đã nhìn thấy nàng đây?
Nghĩ tới đây, Tuy vương sải bước xuống thuyền, đi tới trước mặt Miên Đường đang được Phương Nghi đỡ chậm rãi đi, cười nói: “Ngươi và ta đúng là rất có duyên, lại gặp ở chỗ này.”
Nhưng Miên Đường ngẩng đầu nghi hoặc đánh giá nam tử cẩm y hoa phục trước mắt này, chỉ thấy dáng người hắn cao lớn cường tráng, mặc dù không phải diện mạo nhã nhặn, nhưng cũng mang theo khí chất cao quý. Tóm lại là một nam nhân khôi ngô anh tuấn uy vũ.
Nàng dường như chưa từng gặp hắn ta. Vì vậy, nàng nhíu mày và hỏi: “Ngài... Là vị nào vậy?”
Không trách Miên Đường không nhận ra, Tuy vương Lưu Bái trước kia ăn mặc theo phong cách nhà tu hành, tóc tai bù xù, mặt còn đầy râu.
Nhưng bây giờ hắn ta đã “hoàn tục”, đội kim quan, râu ria cũng chỉ để lại một chút trên môi, cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn đã thấy được khí phái của một vương hầu phú quý, bảo người ta nhận ra kiểu gì?
Lưu Bái thấy nàng không nhận ra mình, ý cười càng sâu: “Trước đây ta đã mua đồ sứ ở cửa hàng của ngươi, là ngươi tự mình tiếp đãi ta, sao lại quên rồi?”
Miên Đường vừa nghe, thì ra là khách hàng của cửa hàng đồ sứ ở trấn Linh Tuyền trước kia, chỉ là nếu có một vị khách quý như vậy, nàng sao lại hoàn toàn không có ấn tượng gì?
Lập tức nàng cũng mỉm cười ứng phó một chút, liền xoay người chuẩn bị lên thuyền.
Tuy vương lại không chịu để nàng đi, vẫn ngăn cản nàng nói: “Lần đầu tiên ta đến Tây Châu, chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, vừa hay gặp được ngươi, không bằng theo ngươi du lịch Tây Châu đi.”
Miên Đường nghiêng mắt lại nhìn hắn ta một chút, cảm thấy người có da mặt dày như này tựa như đã từng quen biết.
Đúng lúc này, Lý ma ma ở phía sau yên lặng nhắc nhở Miên Đường: “Tiểu thư, hắn là Tuy vương...”
Lý ma ma đương nhiên đã gặp qua Tuy Vương thời niên thiếu. Khi đó hắn ta đã cao lớn xuất chúng, chỉ là vẫn chưa để râu. Nhưng Tuy vương lại không nhận ra Lý ma ma là hạ nhân của Hoài Dương vương phủ.
Chỉ là sau khi thấy bà tử kia ghé tai nói cái gì đó, ánh mắt Miên Đường trở nên sắc bén, lại nhìn hắn ta một cái thật sâu rồi nói: “Các hạ luôn thích chặn đường nữ tử như vậy, muốn có người dẫn đường cho mình sao?”
Tuy vương cười cười: “Chỉ có một vài người thôi, không phải ai cũng xứng đi bên cạnh ta..."
“Nghĩa phụ, bọn họ nói xe ngựa ở giữa đường bị đứt trục, phải mất một lúc mới có thể phái người mới tới...” Vân Nương cũng vừa từ trên thuyền đi xuống, vừa rồi nghe thấy thị vệ nói chuyện, liền vội vàng chạy tới nói chuyện với Tuy vương.
Thương Vương lưng hùm vai gấu, vừa vặn che khuất Miên Đường trước mặt hắn ta.
Thẳng đến khi Vân Nương tới gần, lúc này mới nhìn thấy Liễu Miên Đường đứng ở đó.
Vân Nương không nghĩ ở chỗ này vậy mà cũng có thể nhìn thấy Miên Đường, phảng phất thoáng cái như bị bóp cổ, rốt cuộc nói không nên lời.
Mà Miên Đường thì thì liếc mắt nhìn chằm chằm Vân Nương. Đại cữu cữu từng nói nàng đã ở Núi Ngưỡng ngây người rất lâu, mà vị Vân Nương này tựa hồ cũng là người yêu thích Tử Du công tử, cuối cùng hình như là ở chung cũng không được vui vẻ lắm.
Hơn nữa... Nhớ tới trước kia ở trấn Linh Tuyền, Vân Nương thuê một kẻ mập mạp giả mạo Thôi Cửu, thật sự không phải là kẻ tốt lành gì!
Miên Đường nhịn không được sờ về phía cổ tay mình lúc trước nàng bị người ta cắt đứt gân tay gân chân, ném xuống sông, có thể cũng là bút tích của Vân Nương này hay không?
Vận Nương lần cuối cùng gặp Liễu Miên Đường, là ở trấn Linh Tuyền, còn bị nàng đánh đến mặt mũi bầm dập, hiện tại vừa nhìn bộ dáng nàng xoa tay, nhất thời sợ tới mức rụt về phía sau.
Tuy Vương liếc Vân Nương một cái, nàng ta lập tức biết điều lui về phía sau, không quấy rầy nghĩa phụ nói chuyện nữa.
Lúc này Lưu Bái mới lại cười nói: “Nhìn ngươi cũng có việc phải làm, để sau này ta lại tới tìm ngươi...” Nói xong cũng không hỏi nàng ở nơi nào, liền cười xoay người rời đi.
Miên Đường biết, dựa vào năng lực của Tuy vương, muốn hỏi thăm mình ở nơi nào rất dễ dàng, chỉ là nàng nghĩ không ra, vì sao hắn ta lại xuất hiện ở chỗ này, vì sao luôn quấn lấy mình không chịu buông?
Tuy Vương đến đây, thật đúng là không phải tới tìm Miên Đường. Lần này hắn ta từ kinh thành quay lại, vốn là dự định đến Tây Châu tìm một vị nhân tài.
Người này chính là vị có xuất thân Thám hoa* thi đình** năm đó, văn chương thao lược hơn người, đáng tiếc bởi vì vụ án kết bè kết cánh mà bị liên lụy, cho nên bị giáng chức ra khỏi kinh thành. Hắn từng nhàn rỗi ở Chân Châu một khoảng thời gian, mới gần đây lại ra làm quan, lại chỉ làm một huyện thừa nho nhỏ ở Tây Châu.
* (thám hoa): học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn, thời xưa.
**(thi đình): kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.
Bên cạnh Tuy vương có không ít người a dua nịnh hót, nhưng người có kiến thức, người có thể làm việc ổn thỏa không nhiều lắm. Lý Quang Tài kia rất có tài, lúc trước lại từng rất thân thiết với Thôi Hành Chu. Chỉ tiếc hắn lại chọn nhầm chủ nhân, Thôi Hành Chu hiện giờ đang trên đà hưng thịnh, nhưng hắn lại bị giáng chức thành huyện thừa Tây Châu. Nói vậy trong lòng tất nhiên cũng phẫn nộ bất bình.
Tuy Vương thích đào góc tường người, không giới hạn nam nữ, nam tử xem tài, nữ tử thì xem tướng mạo.
Lý Quang Tài tướng mạo không quá nổi bật, nhưng có bản lĩnh, Tuy vương từ kinh thành trở về, liền thuận tiện đào rễ một nhân tài mà Hoài Dương vương lạnh nhạt.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới mới đi thuyền một chút lại đụng phải Liễu Miên Đường, coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Đối với Liễu Miên Đường, Tuy Vương cũng nói không được là nhìn trúng tài năng hay tướng mạo của nàng, dù sao hai thứ tế phẩm này, nàng đều không tầm thường.
Trong lúc nhất thời, Tuy vương cũng không vội vàng đi thăm Lý Quang Tài. Chỉ ở biệt viện Tây Châu do thuộc hạ an bài, thuận tiện phái người hỏi thăm một chút, tiểu nương tử theo quân tới Tây Bắc sao lại chạy tới nơi này.
Lúc trước Tuy vương phái người đi bắt Liễu Miên Đường đều bị đút vào bụng sói hoang Tây Bắc.
Hắn ta tuy rằng có ý lại muốn phải người đi, nhưng phu quân của Liễu Miên Đường ở trong đội quân của Hoài Dương Vương, nhất thời cũng không tiện bứt dây động rừng, kinh động đến tên Thôi Hành Chu kia, cho nên tạm thời liền nghỉ ngơi giảm tốc độ lại .
Bây giờ lại gặp lại, hứng thú của Tuy vương lại bị khơi mào mười phần.
Mà Vân Nương ngược lại biết chuyện của Lục gia, liền nói với nghĩa phụ: “Tổ phụ của Miên Đường đang ở Tây Châu, nói không chừng nàng ta tìm tới để nương nhờ Lục gia. Nhị cữu cữu Lục Mộ của nàng ta ngược lại rất thân thiết với ta, đợi ta đi thăm dò ý tứ của ông ta xem sao.”
Tuy vương uống trà thơm do mỹ thiếp dâng lên, thưởng thức một ngụm sau đó liếc mắt hỏi: “Ngươi ngược lại rất tích cực, không gả được cho Tử Du, liền muốn cùng Liễu Miên Đường trùng tu tình nghĩa tỷ muội?”
Vân Nương bị nói đến nỗi da mặt căng cứng.
Nếu không phải phụ thân đợi đến lúc thuộc hạ cũ ở Đông Cung ngăn cản, nàng ta sớm đã là thê tử của Tử Du. Làm sao có thể mặc hắn đi cưới nữ nhi mập mạp của Thạch tổng binh? Nghĩ đến lúc vào kinh thành, nhìn Tử Du và Thạch tiểu thư phu thê ân ái, bộ dáng cử án đề mi*, trong lòng Vân Nương liền nổi lên một trận căm hận!
* (CỬ ÁN TỀ MI): nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang máy).*
Thạch tiểu thư kia mới gả cho Tử Du chưa đầy một năm, đã mang thai...
Nhưng Vân Nương biết, nàng ta cũng vậy, Thạch tiểu thư kia cũng thế, đều không phải là người Tử Du chân chính chứa ở trong lòng. Một khi Tử Du thành công, chỉ sợ liền sẽ nghênh đón Miên Đường, lập làm chủ Phượng cung.
Nghĩ đến nàng ta cố ý ở trước mặt Tử Du nói, Thạch tiểu thư cũng đã mang thai, Miên Đường chỉ sợ cũng sinh con cho thương nhân kia, Tử Du thế nhưng biểu tình thản nhiên nói: “Sau này nếu nàng nguyện ý, cũng có thể đem hài tử vào kinh thành.”
Ngụ ý dĩ nhiên là vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không ghét bỏ Liễu Miên Đường.
Hiện tại nhóm thuộc hạ cũ của Đông Cung đang cần dùng đến Thạch gia, nàng ta không thể làm gì Thạch tiểu thư kia. Nhưng tương lai khi thành công, Liễu Miên Đường nghĩ cũng đừng nghĩ đến có thể ngồi mát ăn bát vàng!
Chỉ có khi Liễu Miên Đường thanh danh bị bôi bẩn triệt để, mới có thể khiến Tử Du không nhặt lại được!
Vân Nương rõ ràng, Tuy vương nhìn Liễu Miên Đường bằng ánh mắt bất chính, nếu Tuy vương bùng nổi tính tình, nữ nhân hắn ta nhìn trúng nhất định phải nắm được trong tay. Đợi đến khi Miên Đường trở thành đồ chơi của Tuy vương, xem Tử Du còn có thể chấp nhận đồ thừa của thúc công hắn hay không.
Mà tính tình Miên Đường rắn rỏi như vậy, chuyện nàng không muốn, mặc cho là bất kỳ ai cũng không thay đổi được.
Vân Nương ngẫm lại cảnh tượng ngọc nát đá tan kia, trong lòng liền dâng lên một trận vui sướng khó hiểu.
Cho nên Tuy Vương muốn biết tình hình gần đây của Liễu Miên Đường, nàng ta đương nhiên là rất tích cực.
Về phần tình huống của Lục gia, lấy được cũng rất nhanh.
Vân Nương ra hiệu bảo thủ hạ quen biết tìm Lục Mộ ôn chuyện, lại hứa sẽ cho ông ta chút chỗ tốt, liên tục dỗ dành lừa gạt, chỉ nói nhìn thấy Miên Đường cùng nam nhân ở Tây Bắc tòng quân, cuối cùng là để cho Lục Mộ tiết lộ chi tiết.
Thì ra Miên Đường đã biết phu quân trước kia của nàng là một tên lưu manh giả tạo, không xuất giá không mai mối ngủ với nam nhân như vậy hai năm, chỉ cùng tên ăn chơi hoàn khố kia trở mặt, dứt khoát đi theo đại cữu cữu của nàng trở về Lục gia.
Chỉ là chuyện bị người ta lừa hôn quá làm ô uế thanh danh, cho nên người Lục gia vẫn giấu diếm, nói thẳng là Miên Đường sinh bệnh nặng, vừa mới dưỡng bệnh trở về.
Về phần Miên Đường, đầu óc vẫn còn hỗn độn, cũng không thể khôi phục trí nhớ.
Tuy vương nghe xong nhíu mày, nói: “Nói như vậy, nàng hiện giờ còn chưa lập gia đình...
Tuổi tác cũng không còn nhỏ, người nhà nàng cũng không gấp.”
Thấy bộ dáng mỹ nhân yêu kiều mềm mại như vậy, bị người vừa từ trên thuyền khách đi xuống nhìn thấy.
Tuy rằng nở nụ cười thật sâu, cảm thấy mình rất có duyên với vị Lục Văn này, nếu không sao hắn vừa đến Tây Châu, đã nhìn thấy nàng đây?
Nghĩ tới đây, Tuy vương sải bước xuống thuyền, đi tới trước mặt Miên Đường đang được Phương Nghi đỡ chậm rãi đi, cười nói: “Ngươi và ta đúng là rất có duyên, lại gặp ở chỗ này.”
Nhưng Miên Đường ngẩng đầu nghi hoặc đánh giá nam tử cẩm y hoa phục trước mắt này, chỉ thấy dáng người hắn cao lớn cường tráng, mặc dù không phải diện mạo nhã nhặn, nhưng cũng mang theo khí chất cao quý. Tóm lại là một nam nhân khôi ngô anh tuấn uy vũ.
Nàng dường như chưa từng gặp hắn ta. Vì vậy, nàng nhíu mày và hỏi: “Ngài... Là vị nào vậy?”
Không trách Miên Đường không nhận ra, Tuy vương Lưu Bái trước kia ăn mặc theo phong cách nhà tu hành, tóc tai bù xù, mặt còn đầy râu.
Nhưng bây giờ hắn ta đã “hoàn tục”, đội kim quan, râu ria cũng chỉ để lại một chút trên môi, cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn đã thấy được khí phái của một vương hầu phú quý, bảo người ta nhận ra kiểu gì?
Lưu Bái thấy nàng không nhận ra mình, ý cười càng sâu: “Trước đây ta đã mua đồ sứ ở cửa hàng của ngươi, là ngươi tự mình tiếp đãi ta, sao lại quên rồi?”
Miên Đường vừa nghe, thì ra là khách hàng của cửa hàng đồ sứ ở trấn Linh Tuyền trước kia, chỉ là nếu có một vị khách quý như vậy, nàng sao lại hoàn toàn không có ấn tượng gì?
Lập tức nàng cũng mỉm cười ứng phó một chút, liền xoay người chuẩn bị lên thuyền.
Tuy vương lại không chịu để nàng đi, vẫn ngăn cản nàng nói: “Lần đầu tiên ta đến Tây Châu, chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, vừa hay gặp được ngươi, không bằng theo ngươi du lịch Tây Châu đi.”
Miên Đường nghiêng mắt lại nhìn hắn ta một chút, cảm thấy người có da mặt dày như này tựa như đã từng quen biết.
Đúng lúc này, Lý ma ma ở phía sau yên lặng nhắc nhở Miên Đường: “Tiểu thư, hắn là Tuy vương...”
Lý ma ma đương nhiên đã gặp qua Tuy Vương thời niên thiếu. Khi đó hắn ta đã cao lớn xuất chúng, chỉ là vẫn chưa để râu. Nhưng Tuy vương lại không nhận ra Lý ma ma là hạ nhân của Hoài Dương vương phủ.
Chỉ là sau khi thấy bà tử kia ghé tai nói cái gì đó, ánh mắt Miên Đường trở nên sắc bén, lại nhìn hắn ta một cái thật sâu rồi nói: “Các hạ luôn thích chặn đường nữ tử như vậy, muốn có người dẫn đường cho mình sao?”
Tuy vương cười cười: “Chỉ có một vài người thôi, không phải ai cũng xứng đi bên cạnh ta..."
“Nghĩa phụ, bọn họ nói xe ngựa ở giữa đường bị đứt trục, phải mất một lúc mới có thể phái người mới tới...” Vân Nương cũng vừa từ trên thuyền đi xuống, vừa rồi nghe thấy thị vệ nói chuyện, liền vội vàng chạy tới nói chuyện với Tuy vương.
Thương Vương lưng hùm vai gấu, vừa vặn che khuất Miên Đường trước mặt hắn ta.
Thẳng đến khi Vân Nương tới gần, lúc này mới nhìn thấy Liễu Miên Đường đứng ở đó.
Vân Nương không nghĩ ở chỗ này vậy mà cũng có thể nhìn thấy Miên Đường, phảng phất thoáng cái như bị bóp cổ, rốt cuộc nói không nên lời.
Mà Miên Đường thì thì liếc mắt nhìn chằm chằm Vân Nương. Đại cữu cữu từng nói nàng đã ở Núi Ngưỡng ngây người rất lâu, mà vị Vân Nương này tựa hồ cũng là người yêu thích Tử Du công tử, cuối cùng hình như là ở chung cũng không được vui vẻ lắm.
Hơn nữa... Nhớ tới trước kia ở trấn Linh Tuyền, Vân Nương thuê một kẻ mập mạp giả mạo Thôi Cửu, thật sự không phải là kẻ tốt lành gì!
Miên Đường nhịn không được sờ về phía cổ tay mình lúc trước nàng bị người ta cắt đứt gân tay gân chân, ném xuống sông, có thể cũng là bút tích của Vân Nương này hay không?
Vận Nương lần cuối cùng gặp Liễu Miên Đường, là ở trấn Linh Tuyền, còn bị nàng đánh đến mặt mũi bầm dập, hiện tại vừa nhìn bộ dáng nàng xoa tay, nhất thời sợ tới mức rụt về phía sau.
Tuy Vương liếc Vân Nương một cái, nàng ta lập tức biết điều lui về phía sau, không quấy rầy nghĩa phụ nói chuyện nữa.
Lúc này Lưu Bái mới lại cười nói: “Nhìn ngươi cũng có việc phải làm, để sau này ta lại tới tìm ngươi...” Nói xong cũng không hỏi nàng ở nơi nào, liền cười xoay người rời đi.
Miên Đường biết, dựa vào năng lực của Tuy vương, muốn hỏi thăm mình ở nơi nào rất dễ dàng, chỉ là nàng nghĩ không ra, vì sao hắn ta lại xuất hiện ở chỗ này, vì sao luôn quấn lấy mình không chịu buông?
Tuy Vương đến đây, thật đúng là không phải tới tìm Miên Đường. Lần này hắn ta từ kinh thành quay lại, vốn là dự định đến Tây Châu tìm một vị nhân tài.
Người này chính là vị có xuất thân Thám hoa* thi đình** năm đó, văn chương thao lược hơn người, đáng tiếc bởi vì vụ án kết bè kết cánh mà bị liên lụy, cho nên bị giáng chức ra khỏi kinh thành. Hắn từng nhàn rỗi ở Chân Châu một khoảng thời gian, mới gần đây lại ra làm quan, lại chỉ làm một huyện thừa nho nhỏ ở Tây Châu.
* (thám hoa): học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn, thời xưa.
**(thi đình): kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.
Bên cạnh Tuy vương có không ít người a dua nịnh hót, nhưng người có kiến thức, người có thể làm việc ổn thỏa không nhiều lắm. Lý Quang Tài kia rất có tài, lúc trước lại từng rất thân thiết với Thôi Hành Chu. Chỉ tiếc hắn lại chọn nhầm chủ nhân, Thôi Hành Chu hiện giờ đang trên đà hưng thịnh, nhưng hắn lại bị giáng chức thành huyện thừa Tây Châu. Nói vậy trong lòng tất nhiên cũng phẫn nộ bất bình.
Tuy Vương thích đào góc tường người, không giới hạn nam nữ, nam tử xem tài, nữ tử thì xem tướng mạo.
Lý Quang Tài tướng mạo không quá nổi bật, nhưng có bản lĩnh, Tuy vương từ kinh thành trở về, liền thuận tiện đào rễ một nhân tài mà Hoài Dương vương lạnh nhạt.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới mới đi thuyền một chút lại đụng phải Liễu Miên Đường, coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Đối với Liễu Miên Đường, Tuy Vương cũng nói không được là nhìn trúng tài năng hay tướng mạo của nàng, dù sao hai thứ tế phẩm này, nàng đều không tầm thường.
Trong lúc nhất thời, Tuy vương cũng không vội vàng đi thăm Lý Quang Tài. Chỉ ở biệt viện Tây Châu do thuộc hạ an bài, thuận tiện phái người hỏi thăm một chút, tiểu nương tử theo quân tới Tây Bắc sao lại chạy tới nơi này.
Lúc trước Tuy vương phái người đi bắt Liễu Miên Đường đều bị đút vào bụng sói hoang Tây Bắc.
Hắn ta tuy rằng có ý lại muốn phải người đi, nhưng phu quân của Liễu Miên Đường ở trong đội quân của Hoài Dương Vương, nhất thời cũng không tiện bứt dây động rừng, kinh động đến tên Thôi Hành Chu kia, cho nên tạm thời liền nghỉ ngơi giảm tốc độ lại .
Bây giờ lại gặp lại, hứng thú của Tuy vương lại bị khơi mào mười phần.
Mà Vân Nương ngược lại biết chuyện của Lục gia, liền nói với nghĩa phụ: “Tổ phụ của Miên Đường đang ở Tây Châu, nói không chừng nàng ta tìm tới để nương nhờ Lục gia. Nhị cữu cữu Lục Mộ của nàng ta ngược lại rất thân thiết với ta, đợi ta đi thăm dò ý tứ của ông ta xem sao.”
Tuy vương uống trà thơm do mỹ thiếp dâng lên, thưởng thức một ngụm sau đó liếc mắt hỏi: “Ngươi ngược lại rất tích cực, không gả được cho Tử Du, liền muốn cùng Liễu Miên Đường trùng tu tình nghĩa tỷ muội?”
Vân Nương bị nói đến nỗi da mặt căng cứng.
Nếu không phải phụ thân đợi đến lúc thuộc hạ cũ ở Đông Cung ngăn cản, nàng ta sớm đã là thê tử của Tử Du. Làm sao có thể mặc hắn đi cưới nữ nhi mập mạp của Thạch tổng binh? Nghĩ đến lúc vào kinh thành, nhìn Tử Du và Thạch tiểu thư phu thê ân ái, bộ dáng cử án đề mi*, trong lòng Vân Nương liền nổi lên một trận căm hận!
* (CỬ ÁN TỀ MI): nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang máy).*
Thạch tiểu thư kia mới gả cho Tử Du chưa đầy một năm, đã mang thai...
Nhưng Vân Nương biết, nàng ta cũng vậy, Thạch tiểu thư kia cũng thế, đều không phải là người Tử Du chân chính chứa ở trong lòng. Một khi Tử Du thành công, chỉ sợ liền sẽ nghênh đón Miên Đường, lập làm chủ Phượng cung.
Nghĩ đến nàng ta cố ý ở trước mặt Tử Du nói, Thạch tiểu thư cũng đã mang thai, Miên Đường chỉ sợ cũng sinh con cho thương nhân kia, Tử Du thế nhưng biểu tình thản nhiên nói: “Sau này nếu nàng nguyện ý, cũng có thể đem hài tử vào kinh thành.”
Ngụ ý dĩ nhiên là vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không ghét bỏ Liễu Miên Đường.
Hiện tại nhóm thuộc hạ cũ của Đông Cung đang cần dùng đến Thạch gia, nàng ta không thể làm gì Thạch tiểu thư kia. Nhưng tương lai khi thành công, Liễu Miên Đường nghĩ cũng đừng nghĩ đến có thể ngồi mát ăn bát vàng!
Chỉ có khi Liễu Miên Đường thanh danh bị bôi bẩn triệt để, mới có thể khiến Tử Du không nhặt lại được!
Vân Nương rõ ràng, Tuy vương nhìn Liễu Miên Đường bằng ánh mắt bất chính, nếu Tuy vương bùng nổi tính tình, nữ nhân hắn ta nhìn trúng nhất định phải nắm được trong tay. Đợi đến khi Miên Đường trở thành đồ chơi của Tuy vương, xem Tử Du còn có thể chấp nhận đồ thừa của thúc công hắn hay không.
Mà tính tình Miên Đường rắn rỏi như vậy, chuyện nàng không muốn, mặc cho là bất kỳ ai cũng không thay đổi được.
Vân Nương ngẫm lại cảnh tượng ngọc nát đá tan kia, trong lòng liền dâng lên một trận vui sướng khó hiểu.
Cho nên Tuy Vương muốn biết tình hình gần đây của Liễu Miên Đường, nàng ta đương nhiên là rất tích cực.
Về phần tình huống của Lục gia, lấy được cũng rất nhanh.
Vân Nương ra hiệu bảo thủ hạ quen biết tìm Lục Mộ ôn chuyện, lại hứa sẽ cho ông ta chút chỗ tốt, liên tục dỗ dành lừa gạt, chỉ nói nhìn thấy Miên Đường cùng nam nhân ở Tây Bắc tòng quân, cuối cùng là để cho Lục Mộ tiết lộ chi tiết.
Thì ra Miên Đường đã biết phu quân trước kia của nàng là một tên lưu manh giả tạo, không xuất giá không mai mối ngủ với nam nhân như vậy hai năm, chỉ cùng tên ăn chơi hoàn khố kia trở mặt, dứt khoát đi theo đại cữu cữu của nàng trở về Lục gia.
Chỉ là chuyện bị người ta lừa hôn quá làm ô uế thanh danh, cho nên người Lục gia vẫn giấu diếm, nói thẳng là Miên Đường sinh bệnh nặng, vừa mới dưỡng bệnh trở về.
Về phần Miên Đường, đầu óc vẫn còn hỗn độn, cũng không thể khôi phục trí nhớ.
Tuy vương nghe xong nhíu mày, nói: “Nói như vậy, nàng hiện giờ còn chưa lập gia đình...
Tuổi tác cũng không còn nhỏ, người nhà nàng cũng không gấp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.