Kiều Tàng

Chương 142:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Vận Nương cúi đầu đảo mắt nói: “Gấp gáp vô dụng, đã là người bị phá thân, chỉ có thể che giấu lương tâm gạt nhà chồng gả đi... Chỉ là bộ dáng lả lướt kia, nếu mang đến bên người hầu hạ, ngược lại không làm mất hứng vui vẻ của nam nhân...”

Tuy vương cười ha ha, không khỏi châm chọc nói: “Nói giống như tú bà trong ngõ. Liễu Miên Đường có được tỷ muội khác họ như ngươi, quả nhiên là may mắn ba đời, ngươi đây là đang khuyến khích ta giả mạo ác nhân cường chiếm con nhà lành?”

Vân Nương cả kinh, vội vàng thấp giọng nói: “Nữ nhi không dám! Nghĩa phụ há lại là người như vậy! Chỉ là ngài biết chuyện xấu mà Liễu Miên Đường đã làm, nên muốn bắt nàng ta thẩm vấn mà thôi...”

Tuy vương gật gật đầu nói: “Nếu muốn thẩm vấn, vẫn là danh chính ngôn thuận một chút thì tốt hơn.”

Kết quả ngày hôm sau, Tuy vương liền tìm bà mai, tự mình viết bái thiếp, đính kèm ngày sinh tháng đẻ của mình, lệnh cho quản gia mua năm chiếc xe ngựa sính lễ, do bà mai đem sính lễ đi về phía Lục phủ.

Vân Nương nhìn sính lễ kia, đối chiếu đều là quy cách của quý thiếp, trong lòng không khỏi cả kinh.

Chính thê của Tuy vương là biểu muội của hắn, cháu gái ruột của Thái hoàng thái hậu, chính là thân càng thêm thân. Chỉ có điều vị chính phi kia tính tình mềm yếu, không quản được Tuy vương.

May mắn Tuy vương còn cho nhà cữu cữu chút mặt mũi, chưa từng chính thức nạp thiếp, nhưng thông phòng hầu thiếp bên người lại không ngừng tăng lên, cách vài ngày liền đổi một lần, cũng không có thứ tử thứ nữ nào tồn tại.

Bất quá cái bụng chính phi kia cũng không biết gắng sức, một hơi liên tục sinh ba nữ nhi, thật vất vả mới sinh được đứa con trai trưởng, hiện giờ mới bảy tuổi, cũng là bộ dáng đau ốm bệnh tật.

Nếu Miên Đường thật sự đồng ý sinh thư của Tuy vương, thì chính là quý thiếp chính thức, có thể đứng đắn sinh con cho Tuy vương!

Nàng là một người bị nam nhân lừa ngủ hai năm thì có tài đức gì? Vậy mà có thể một bước lên mây, trở thành trắc phi của Tuy vương?

Bất quá Tuy vương thật đúng là muốn đem Miên Đường nạp vào cửa. Một con mèo nhỏ bị phế tay chân, có lợi hại cũng chẳng lợi hại được bao nhiêu.

Nàng bị người lừa gạt, nghĩ đến cũng biết mình không chiếm được nhân duyên tốt đẹp gì. Đợi hắn ta đưa sinh thư qua, cả nhà họ Lục đều phải cảm kích đến rơi nước mắt.

Cưới một nữ tặc cảm kích ân huệ của hắn ta... Tuy vương đột nhiên cảm thấy cuộc sống nhàm chán dường như sắp có một khởi đầu mới.

Nếu là đứng đắn nạp thiếp, nên có lễ tiết đàng hoàng. Cho nên khi năm xe sính lễ của Tuy vương chặn trước của nhà họ Lục, khắp phố đều là người vây xem.

Người gác cửa đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này? Tuy rằng lúc trước từng tiếp đãi qua một vị Hầu gia, nhưng loại vương gia mang họ Hoàng tộc này cho tới bây giờ chưa từng tiếp đãi qua!

Đợi sau khi quản sự vương phủ đi theo bà mối đến bẩm báo ý đồ tới đây, người gác cổng thật sự giống như con thỏ nhỏ bị chó đuổi, vọt thẳng đến phòng lão thái gia thở hổn hển nói: “Lão... Lão thái gia, có một vương gia muốn... Muốn đến tận cửa cầu hôn!”

Lục Võ mở to mắt, nếp nhăn trên mặt chất đống ở một chỗ, trong lòng nghi ngờ tai mình nghe lầm.

Cho đến khi người gác cửa lại nói một lần nữa. Ông mới đứng dậy, thay quần áo, đi ra cửa nghênh đón người của vương phủ.

Nha đầu trong nhà nhiều như vậy, vương gia này không biết từ đâu xuất hiện là muốn cưới người nào!



Lục Võ phải thấy người tới mới có thể hỏi rõ ràng!

Đợi đến trước cửa, nghênh đón quản sự vương phủ cùng bà mối cầu hôn, bà mối kia mừng rỡ nặn ra ba đóa hoa cúc trên mặt, vẻ mặt vui mừng chúc mừng Lục gia có được nhân duyên tốt.

Lục Võ nghi hoặc nhìn hai nhi tử đang đứng ở một bên, bọn họ tựa hồ cũng không hiểu ra sao. Chỉ là bà mối nói người cầu hôn chính là nhi tử của tiên đế gia Tuy vương, lão nhị lộ vẻ vui mừng, cực kỳ vui sướng xoa tay. Mà sắc mặt lão đại kia ngược lại biến đổi, tựa hồ có chút co rúm lại.

Khi Lục Võ lại hỏi Vị tiểu thư nào ở Lục gia là người Tuy vương muốn cưới, bà mối cười nói: “Chính là cháu gái ruột Liễu Miên Đường cô nương của ngài! Tuy vương lúc trước ở bến tàu nhìn thấy Liễu cô nương, quả nhiên là kinh hồng thoáng qua, vừa thấy đã yêu! Sau khi hỏi thăm rõ ràng biết là cô nương nhà ngài, năm chiếc xe sính lễ lớn lập tức được chuẩn bị xong

Tuổi của Tuy vương gia vừa đẹp, ba mươi có năm, chính là thời điểm dồi dào sinh lực nhất của nam nhi. Trong phủ ngài ấy cũng thanh tịnh, phía trên chỉ có một vị chính phủ, ôn nhu thanh nhã, đặc biệt là rất quan tâm người khác. Chính phi nương nương đã sinh nhi tử, cô nương nhà các người gả qua, cho dù là thân phận quý thiếp, cũng có thể yên tâm khai chi tán diệp, sinh nhi tử gần người! Tuy Vương gia lại nói Vạn Tuế gia phong hào, thì chính là trắc phi đường đường chính chính nha...”

Lục Võ nghe được người Tuy vương muốn nạp chính là Miên Đường, mặt liền âm trầm xuống.

Không đợi bà mối ba hoa chích chòe nói xong, ông liền nói: “ Đứa cháu gái kia của ta, chính là một nha đầu thô lỗ! Không chịu nổi cảnh phải vào vương hầu quý phủ hầu hạ quý nhân. Lời đầu tiên Lão hủ xin được tạ ơn Tuy vương đã yêu thích, kính xin chư vị đem sính thư cùng với sính lễ mang về đi!”

Bà mối kia trăm triệu lần không ngờ, lão đầu Lục Võ này lại không chút do dự một mực từ chối nhân duyên phú quý như vậy.

Vị quản sự thay Tuy vương đến đây sắc mặt cũng không đẹp cho lắm, ở một bên kiêu căng nói: “Lục lão thái gia có phải là quá võ đoán* rồi hay không? Chuyện này ngài có thể từ từ ngẫm lại, nếu bỏ lỡ lần này, cũng đừng làm chậm trễ chuyện cả đời của cháu gái ngài a!”

* võ đoán; độc đoán; ỷ vào quyền thế mà quyết đoán bừa bãi. *

Lục Mộ cũng có chút gấp gáp. Ông ta cũng biết, vị Tuy vương này so với vị Hoài Nam Hầu gia kia phú quý hơn nhiều. Lúc trước vị Hoài Nam kia nghe nói Miên Đường rời đi, thất hồn lạc phách, lại không đề cập đến chuyện nạp thiết, liền vội vàng rời đi.

Mà Tô gia thì sau khi cùng nhà ông ta định lễ, cũng tự rời đi. Lúc ấy ông ta còn có chút tiếc nuối, cảm thấy không thể thay Miên Đường leo lên một cọc nhân duyên phú quý.

Không nghĩ tới nha đầu Miên Đường này mệnh tốt, lúc này đây người tới cầu hôn thế mà lại là Vương gia, hơn nữa còn là vương gia mang họ Hoàng tộc đứng đắn a!

Chỉ tiếc phụ thân hồ đồ, sao lại có thể từ chối chuyện này? Đây không phải là rửa cổ sạch sẽ cả nhà, chờ người chém sao!

Mà quản sự kiêu ngạo kia nói xong những lời này, liền đem một phong thư khác từ sáng sớm mà Tùy vương đã chuẩn bị cho hắn, đưa cho Lục lão thái gia.

“Lão thái gia, đây là thư Tuy vương đưa cho Liễu cô nương, ngài không ngại thì xem trước một chút đi, sau đó mới quyết định có đồng ý hay không. Không có vương gia chúng ta phân phó, ta tuyệt đối không dám mang sính lễ về. Cứ đặt ở Lục gia các người trước đi!”

Nói xong lời này, vị quản sự kia vung tay áo lên, dẫn bà mối cùng với một đám người rời khỏi phủ.

Mà năm chiếc xe sính lễ lớn kia cứ như vậy dừng lại trước cửa nhà họ Lục.

Lục Mộ đi vòng quanh năm xe sinh lễ lớn kia, trở về xin chỉ thị lão gia tử nên làm như thế nào.

Nhưng Lục Võ ngay cả nhìn cũng không nhìn ông ta, chỉ cầm phong thư kia, tay đã run rẩy thành một đoàn.



Sau đó lão anh hùng ngước mắt lên, hung tợn nhìn chằm chằm đứa con trai lớn, gằn từng chữ nói: “Lục Tiễn! Cút nhanh vào thư phòng cho ta”

Lục Tiễn từ khi nghe được tên tuổi của “Tuy vương” trong lòng liền biết không ổn. Hiện giờ nhìn phụ thân trừng mắt, lập tức thành thật ngoan ngoãn đi theo lão gia tử vào thư phòng.

Chờ vào thư phòng, Lục lão gia tử đem tờ giấy kia đập lên mặt đứa con trai lớn, hung tợn hỏi: “Những gì trong thư này nói là thật sao?”

Lục Tiễn kiên trì cầm lấy bức thư, vừa nhìn thấy như vậy.

Tuy vương rất thất đức đem chuyện Miên Đường tin nhầm thương nhân, cùng người ta làm phu thê giả đã lâu tỉ mỉ xác thực nói ra, còn rất rộng rãi tỏ vẻ, giai nhân bị người lừa gạt, sai lầm hứa hẹn cả đời, hẳn ta hoàn toàn có thể tha thứ. Mong Liễu cô nương chớ tự ti xấu hổ, không chịu yên tâm phó thác cả đời cho người khác. Đợi vào vương phủ, hắn ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, thoải mái để nàng che giấu đoạn chuyện cũ không tốt đẹp này. Từ nay về sau có thể yên tâm sinh con cho hắn, làm quý thiếp vương phủ, an hưởng vinh hoa phú quý...

Về phần Lục Tiễn vận khoáng sản riêng cùng với chuyện có một khoảng thời gian vào Núi Ngưỡng làm cướp kia, vị Tuy vương này ngược lại một chữ cũng không đề cập tới.

Nhưng cho dù chỉ có vậy, cũng đủ làm tim phổi của lão gia tử nổ tung rồi.

Chờ Lục Tiễn đọc xong thư, nhưng không phản bác, thân thể lão gia tử ngã ngửa lên lưng ghế, trong lòng hoàn toàn lạnh ngắt.

Xem ra những gì Tuy vương này nói, không ngờ lại là sự thật! Hắn làm cữu cữu, chiếu cố Miên Đường như thế nào? Làm sao có thể để cho nàng bị một tên nam nhân chó má không biết từ đâu chui ra, lừa thành bộ dáng này được chứ!

Hơn nữa tên Tuy vương này thoạt nhìn rộng lượng có lòng tốt, nhưng hạ ý chắc nịch nếu Miên Đường không chịu đồng ý mối sự hôn sự này, hắn ta sẽ đem chuyện Miên Đường thất thân chiêu cáo trong thôn, hoàn toàn làm hỏng thanh danh của nàng, hủy hoại cả đời của nàng a!

Nghĩ đến chỗ tức giận, lão gia tử rốt cuộc nhịn không được, giơ quải trượng lại bắt đầu đánh Lục Tiễn.

Lục Tiễn không dám trốn, chỉ ôm đầu chịu đựng.

Lại càng không dám nói ra chuyện Núi Ngưỡng và Hoài Dương vương, mắt thấy bộ dáng phụ thân vừa họ vừa thở, dĩ nhiên là chống đỡ không nổi nữa, nếu mình lại nói ra, Miên Đường cùng mình âm thầm hành động ở Ngưỡng Sơn, mà Vương gia chờ lấy Miên Đường làm quý thiếp đã xếp thành hàng, lão gia tử phỏng chừng có thể tức đến chết.

Đợi Miên Đường nhận được tin, cũng chạy tới thư phòng, Lục Tiến đã bị đánh đến mức đau đớn rên rỉ.

Nàng vội vàng đẩy cửa thư phòng ra, đưa tay cầm lấy phải trượng của ngoại tổ phụ: “Ngoại tổ phụ, đừng đánh đại cữu cữu nữa... Tất cả đều là ta không tốt, gây họa cho cả nhà.”

Lục Võ cũng dựa vào một hơi thở buồn bực chống đỡ, bị Miên Đường ngăn cản như vậy, lập tức không chịu nổi ngồi xuống ghế, nhưng nước mắt già tuôn đầy mặt, không tiếng động mà khóc.

Miên Đường cúi đầu ngã nhào xuống trước mặt ngoại tổ phụ, ánh mắt rơi vào tờ giấy vứt trên mặt đất.

Những lời viết trên đó, từng câu từng chữ đều là uy hiếp một cách ác độc!

Miên Đường nhịn không được cắn môi.

Lục Võ cũng biết, hiện tại không phải lúc khởi binh hỏi tội. Tên Tuy vương kia nắm chặt nhược điểm thanh danh của Miễn Đường, uy hiếp muốn nạp thiếp. Miên Đường tuy rằng luôn miệng nói không quan tâm tới thanh danh, nhưng đó đều là lời của tiểu hài tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook