Kiều Tàng

Chương 143:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Trong mắt Lục Võ, nữ nhân sống trên đời, sao có thể không coi trọng thanh danh chứ? Nhưng nếu khuất phục sự uy hiếp của Tuy vương, vào vương phủ của hắn ta, cũng tuyệt đối không thể.

Ông tuy rằng chưa từng nhìn thấy Tuy vương kia, khả năng làm ra loại chuyện muốn ép buộc này, cũng không phải là dạng lương thiện tốt đẹp gì. Huống chi Miên Đường thân là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa như vậy lại đi làm thiếp cho Vương gia, vậy thật sự là giống như hầu môn sâu như biển, chẳng phải sẽ bị người ta nắm giữ sống chết, hoàn toàn không có đường làm chủ sao?

Nghĩ đến những điều này, dù có buồn bực đến đâu cũng không thể kéo dài quá lâu, Lục Võ rất nhanh liền tỉnh táo lại, hỏi Miên Đường nghĩ như thế nào. Tên nam nhân lừa cưới kia bây giờ ở đâu? Có thể trở về cùng Miên Đường tổ chức hôn lễ bù không?

Miên Đường thành thật nói, hắn đang tòng quân, cũng không có tâm tư cưới nàng, cho nên ước chừng cũng sẽ không chạy tới đây.

Lục Võ nghe được nhíu mày cắn răng, lần nữa quát mắng Lục Tiễn, lúc ấy hắn cũng ở Tây Bắc, vì sao không giữ lại, không đánh gãy chân chó của tên lửa sắc vô trách nhiệm kia?

Lục Tiễn không dám nói ra kẻ lừa sắc đó chính là chủ soái Tây Bắc, chỉ âm thầm nháy mắt với Miên Đường, bảo nàng ngàn vạn lần đừng tiết lộ nội tình, nếu không phụ thân hôm nay nhất định sẽ tức giận đến chết.

Nói thật ra, Miên Đường cũng thật không ngờ Tuy vương lại có tâm tư nạp mình làm thiếp. Nhưng ngẫm lại, lúc trước hắn ta cho rằng mình là thê tử của thương nhân, còn có thể làm ra hành động cướp bóc.

Hiện giờ biết mình bị người ta lừa hôn, vẫn chưa thật sự xuất giá, đương nhiên cũng hoàn toàn không cố kỵ gì cả.

Nếu là trước đó, nàng nói không được cũng nhất thời không có cách. Nhưng khi ở Chân Châu, Hoài Dương Vương nói với nàng, không cho nàng xuất giá. Cho nên chuyện này, hẳn là vương đụng vương, để cho hai vương gia tự mình thương lượng đi.

Đang trấn an ngoại tổ phụ, bảo ông chớ quá lo lắng, đợi sự tình hòa hoãn lại một chút, lại nghĩ làm thế nào để trả sính lễ lại, Miên Đường trở lại trạch viện của mình, cầm bút viết thư cho Thôi Hành Chu.

Trong thư cũng không hề sửa một từ, chỉ viết hiện giờ người muốn nạp mình làm thiếp đã xếp thành hàng dài trước của phủ. Tuy vương nắm được thóp của mình, muốn bức hôn.

Viết xong thư, Miên Đường gọi Phạm Hổ tới, đưa thư cho hắn.

Hắn tự có biện pháp nhanh chóng đưa thư đến tay Thôi Hành Chu.

Thế nhưng Miên Đường lại biết, nước xa không cứu được lửa gần. Chuyện này ở ngay trước mắt, phải nghĩ làm sao để khéo léo cự tuyệt sính lễ, cũng là chuyện mình phải đối mặt, bằng không nếu vẫn cứ chất đống ở cửa, một khi mấy ngày tới trời đổ mưa, làm ướt sính lễ, lại càng không dễ trả lại.

Nhưng đúng lúc này, Phương Nghi vội vàng tiến vào nói: “Tiểu thư, lại có một vị đại nhân đến cửa.”

Bích Thảo hiện tại nghe thấy đại nhân, quý nhân các loại đều kinh hãi, thấp thỏm nói: “Không phải là vị Hoài Nam Hầu gia kia đến góp vui chứ?”

Phương Nghi trừng nàng một cái nói: “Vị Hầu gia kia từ lúc tiểu thư rời đi, cũng đã lên đường rời đi. Nào có thể về góp vui được! Lần này là huyện thừa Lý Quang Tài đại nhân của địa phương chúng ta!”

Miên Đường hơi nhíu mày, xoay người nhìn Lý ma ma: “Hắn ta đến làm gì?”

Lý ma ma cũng không biết. Nhưng theo bà thấy, vương gia nhà mình đối với Liễu tiểu thư là trăm vạn lần không buông xuống được. Chỉ sợ vị Tuy vương kia đoạt miếng ăn trước miệng cọp, lại muốn trêu chọc vương gia nhà mình.

Nhìn Liễu Miên Đường, Lý ma ma âm thầm thở dài. Tiểu cô nương không có bối cảnh để dựa vào, cố tình lại có dáng dấp đẹp mắt như vậy, nào có thể chỉ lo cho thân mình được? Chẳng lẽ thật sự bị vận mệnh chú định làm thiếp sao?



Miên Đường thì đứng dậy đi tới tiền sảnh, muốn nghe vị Lý đại nhân này rốt cuộc là đến làm cái gì.

Lý đại nhân cũng không có ở tiền sảnh, mà đứng ở ngoài của Lục phủ kiểm kê hàng hóa. Một người trung niên vóc dáng gầy gò, quan phục ăn mặc cũng rất qua loa, đang dùng ngón tay đếm danh sách sính lễ từ Tuy vương phủ, xem có thiếu gì không.

Hôm nay Lục Võ quả thực phải nghênh đón quá nhiều quý nhân, có chút mệt mỏi, hiện tại cùng vị quan phụ mẫu mới nhậm chức này nói chuyện, vẫn có chút cảm giác không có tâm trạng.

Lý Quang Tài mới thấy Lục Võ đi ra, vội vàng xách theo vạt áo quan bào, bước nhỏ nghênh đón: “Lục lão gia tử, ta là huyện thừa mới nhậm chức Lý Quang Tài.”

Lục Võ chắp tay nói: “Không biết huyện thừa đại nhân đến đây là có chuyện gì?”

Lý Quang Tài mang theo một quyển sách cưới của Luật Đại Yến, sau khi rút ra khỏi tay áo bên hông, soàn soạt lật trang, sau đó chỉ vào một trong số đó nói: “Luật Đại Yến viết rất rõ ràng. Qua sính lễ, hai bên phải ký kết hôn thư (giấy chứng nhận kết hôn), cái gọi là tiên thư hậu lễ. Nhưng ta vừa hỏi nhị gia nhà ngài. Tuy vương cũng không ký hôn thư với nhà ngài, lại đem sính lễ đến trước, điều này không hợp pháp! Là một vị quan lớn ở địa phương, ta phải có trách nhiệm và phải sửa chữa kỷ luật. Cho nên nhà ngài trước tiên phải trả lại năm xe sính lễ này. Chờ ký hỗn thư rồi mới có thể nhận.”

Lục Mộ vẫn luôn ở cùng với vị huyện thái gia này. Ban đầu ông ta thấy Lý đại nhân mang theo sai dịch, cưỡi một con lừa nhỏ dừng trước cửa phủ, còn tưởng rằng đại nhân đến xem náo nhiệt.

Cho nên Lục Mộ cũng không khống chế được tâm tình kích động bám rồng núp phượng*, cùng Lý đại nhân theo dõi trực tiếp quá trình Tuy vương nạp lễ.

* *thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao)*

Ai ngờ Lý đại nhân ăn no tức bụng (ăn no rửng mỡ), ba ngọn lửa của vị quan mới nhậm chức, thế nhưng lại thiêu rụi nhân duyên tốt đẹp của cháu gái mình.

Mà Lục Võ cảm thấy vị huyện thừa mới nhậm chức này quản lý... Đủ cẩn thận! Có lẽ là nghe nói tới trận đại chiến trước cửa Lục gia, liền tới góp vui, không hổ là quan phụ mẫu, tu luyện luật pháp Đại Yến đến tinh thâm, thế mà lại phát hiện lỗi sơ suất này!

Lục Võ nghe xong trong lòng buông lỏng, có chút cao hứng nói: “Đại nhân nói rất đúng, đích thật là không hợp lễ pháp... Chỉ là Tuy vương kia ở nơi nào, lão hủ cũng không biết...”

Lý Quang Tài khoát tay áo, tỏ vẻ cái này không quan trọng: “Nếu ngài đã đồng ý rút sính lễ, như vậy chuyện kế tiếp, liền giao cho bản quan làm. Lão gia tử ngài về nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong lời này, Lý Quang Tài liền chỉ huy sai dịch bắt ngựa bắt xe, kéo năm xe sính lễ ra khỏi ngõ nhỏ.

“Lý đại nhân xin dừng bước!” Ngay khi Lý Quang Tài muốn đi, phía sau hắn có người hộ lên.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị cô nương xinh đẹp mỹ lệ đang đứng trước cửa phủ. Lý Quang Tài đời này cũng chưa từng thấy qua đại cô nương đẹp như vậy, trực giác liền suy đoán, vị này hẳn là Liễu Miên Đường mà Tuy vương muốn cưỡng nạp.

Quả nhiên vị cô nương xinh đẹp mắt sáng kia đi tới hành lễ, tự báo danh tính. Lý Quang Tài vội vàng cúi đầu chính trực nói: “Không biết Liễu tiểu thư gọi bản quan lại là chuyện gì?”

Miên Đường hướng về phía Lý đại nhân cúi đầu thật sâu chào nói: “Miên Đường ở đây, đa tạ Lý đại nhân đã hao tâm tổn sức!”

Lý Quang Tài khoát tay áo nói: “Tiểu thư không cần đa lễ, ta cùng... Thôi Cửu năm đó cùng ta tham gia thi khảo, đáng tiếc hắn bị Thánh Thượng hủy bài thi, không có duyên với thi đình, ta khó khăn lắm mới may mắn được chọn làm một thám hoa. Tính ra, miễn cưỡng cũng là bạn thi cùng năm. Cho nên chuyện hắn ủy thác, ta đương nhiên phải làm cho thỏa đáng.”

Miên Đường đã sớm từ trong miệng Lý ma ma biết Lý Quang Tài này là người Hoài Dương Vương cài cắm tới đây, nhưng cho tới bây giờ lại nghĩ đến huyện thừa nhỏ này lại có xuất thân là hoa thám thi đình. Hơn nữa thoạt nhìn, giao tình giữa vị Lý đại nhân này và Hoài Dương vương vẫn chưa cạn.

Thôi Hành Chu... Đem nhân tài bậc này phái đến đây, chẳng phải là Đại tài tiểu dụng* sao?



* (Đại tài tiểu dụng): Chỉ việc sử dụng nhân tài không thích đáng, gây ra sự oan uống và lãng phí năng.*

Miên Đường không nghĩ nhiều, chỉ hành lễ nói: “Đại nhân nguyện ý ra mặt, ta tất nhiên là yên tâm, chỉ có điều Tuy vương thân là vương gia mang họ hoàng tộc, quyền cao chức trọng, nếu không chịu từ bỏ ý đồ...”

Lý Quang Tài, lại khoát tay áo nói: “Tại hạ làm việc, từ trước đến nay luôn tuân theo quốc pháp. Nếu là phạm pháp, cho dù là vương tử thì cũng như thứ dân. Tuy Vương vì tiên đế mà giữ đạo hiếu, đội tóc tu hành, là người coi trọng nghĩa đúc cỡ nào? Hà có thể biết rõ còn cố vi phạm, làm khó dân chúng được?”

Lý Quảng Tài này, vẻ mặt ngay thẳng chính khí, thoạt nhìn, chính là một người cổ hủ đoan chính.

Bất quá Miên Đường nhìn hắn đội mũ sắt cao vút chạm đến tầng mây cho Tuy vương, có thể thấy được Lý Đại Nhân mới là hạng người xuất chúng tuyệt đối.

Lý Quang Tài tựa hồ cũng hiểu được sự lo lắng của Miên Đường, vì thế lại ôm quyền nói: “Liễu tiểu thư cứ an tâm, cho dù bầu trời có sụp xuống, có vóc dáng to lớn chống đỡ, không sụp đến đầu Lục gia.”

Nói xong những lời này, hắn liền quay đầu lại gọi sai dịch phân phó xa phu tìm tới, đem sính lễ mang đi.

Vừa rồi Miên Đường cùng Lý đại nhân nói chuyện, Lục Mộ vội vàng đi tìm phụ thân, muốn thuyết phục phụ thân ngăn cản Lý đại nhân để sính lễ lại, dĩ nhiên là bị Lục Võ không chút lưu tình, mắng đến nghẹn máu phun trào.

Đợi ông ta trở về, Lý đại nhân đã vội vàng đem đoàn xe sính lễ rời đi, gấp đến độ ông ta vỗ thắng vào đùi

Thấy Miên Đường, cũng tức giận nói: “Vừa rồi ngươi không nói với Lý đại nhân, sính lễ này không được trả lại sao? Nếu không, chúng ta chẳng phải là sẽ đắc tội với Tuy vương sao?”

Miên Đường dừng lại, nhìn Nhị cữu cữu chậm rãi hỏi: “Ý tử của nhị cữu cữu là, ta nên đồng ý đi làm thiếp cho Tuy vương?”

Lục Mộ bị hỏi liền khựng lại, vội vàng trở mặt nói: “Không phải... Cữu cữu cũng biết ngươi không muốn làm thiếp, nhưng ngươi phải biết rằng, đây là quý thiếp của vương phủ! Cũng không phải thiếp của nhà phú hảo tầm thường trong thôn. Đó là thứ mà người khác cầu cũng không được. Hơn nữa, Nếu Tuy vương trách tội, chẳng lẽ cả nhà phải đi theo người chịu khổ sao?”

Miên Đường thản nhiên nói: “Cả sáng nay ta đã nghĩ kỹ, ngày mai liền tới nha môn xin nữ hộ*, mặt khác chọn mua nhà dọn ra ngoài ở. Ta họ Liễu, cũng không phải họ Lục, chuyện gả hay không gả, cân nhắc ân tình của các cữu cữu, mặc cho đó là bổn phận, tự ta sẽ chịu trách nhiệm.”

*(Nữ hộ): có nghĩa là một hộ gia đình không có nam giới mà chỉ có phụ nữ làm chủ hộ trong thời cổ đại.*

Nói xong, nàng cũng không nhìn Lục Mộ nữa, chỉ mang theo hai nha hoàn trở lại trạch viện của mình.

Kỳ thật, chuyện chuyển ra khỏi nhà họ Lục này, nàng đã sớm tính toán kỹ trong lòng, thậm ngay cả căn nhà nhỏ ở Lâm Châu cũng đã mua xong, chỉ chờ tìm cơ hội nói chuyện với ngoại tô phụ.

Đương nhiên mục đích ban đầu của nàng làm như vậy cũng không phải là vì tránh né Tuy vương, mà là sợ Thôi Hành Chu không chịu buông tha, liên lụy đến Lục gia.

Nhưng bây giờ, Tuy Vương cường nạp, ngược lại giúp nàng có danh chính ngôn thuận rời khỏi Lục gia.

Huynh trưởng của nàng đang đi lưu đày, phụ thân lại chết, nguyên bản cũng phù hợp với điều kiện của nữ hộ. Vị Lý đại nhân kia nghe nói nàng muốn lập nữ hộ, không chút do dự liền để cho tiểu hộ tịch viết giấy tờ.

Miên Đường chính là tiền trảm hậu tấu, đợi đến khi hộ tịch tất cả làm xong, mới nói với ngoại tổ phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook