Chương 144:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mấy ngày nay Lục Võ liên tiếp bị mấy chuyện ngoài ý mài giũa đến mức bình tĩnh một cách bất ngờ, chỉ hỏi Miên Đường, là sợ ông làm ngoại tổ phụ lại không bảo vệ được nàng sao?
Miên Đường một bên vuốt ve lưng cho ngoại tổ phụ một bên nói: “Nếu chỉ có một mình ngoại tổ phụ, đâu con cũng không đi, ngoại tổ phụ tất nhiên sẽ che chở cho con thật tốt. Nhưng Lục gia nhiều hài tử như vậy, ngoại tổ phụ không thể chỉ lo cho con, mặc kệ bọn họ. Tuy vương là người ngang ngược, không phải là người có thể giảng lý. Con một mình đi ra ngoài, chính là có cắn chết cũng không coi trọng hắn ta. Hắn ta cũng không thể làm gì con. Tội gì phải để trên dưới Lục gia cùng với nữ tử khác họ đó phải cùng con dẫm vào vũng nước đục chứ?”
Làm chủ một gia tộc lớn, Lục Võ biết Miên Đường cân nhắc như vậy rất đúng. Nhưng nàng là một đứa bé mồ côi không cha không mẹ, một mình lập môn hộ, sau này gian khổ lại càng nhiều.
Hơn nữa không biết Tuy vương có thể thu tay hay không, đây thật sự là không đủ ổn thỏa.
Bất quá Miên Đường cũng không để cho ngoại tổ phụ suy nghĩ quá nhiều, chỉ nói hộ tịch không phải có thể sớm chiều thay đổi, cho dù ngoại tổ phụ không đồng ý, cũng không được.
Hơn nữa trạch viện là nàng mua từ sớm, hai ngày nay đang tìm người quét vôi, đợi đến khi tường khô là có thể mang đồ đạc tới.
Lục Võ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau dẫn Lục Tự đến Lâm Châu nhìn tòa nhà kia một chút, nằm ở con phố sầm uất, cũng không tính là kém. Trạch viện nhìn không lớn, nhưng lại được tu sửa rất trang trọng tao nhã.
Thế nhưng nhìn ra Miên Đường đã sớm cho người tu sửa nơi này, cư nhiên còn xây một cái ao nước dưới giàn nho, bên trong nuôi cá koi đã biết vẫy đuôi còn có búp sen lớn bằng nắm đấm.
Lục Võ vừa nhìn cũng không cần mua thêm gì, liền đem hộp của hồi môn sáng sớm chuẩn bị cho Miên Đường, mặt khác còn điều động mấy gia đình võ công tốt tới canh giữ hộ viện cho nàng.
Miên Đường nhận lấy hộp trang sức kia, ngoài ý muốn phát hiện bên trong ngân phiếu vậy mà so với lần trước ngoại tổ phụ cho nàng còn nhiều hơn.
Nàng nhìn ngoại tổ phụ của mình trong sự ngạc nhiên.
Lục Võ thản nhiên nói: “Nha đầu nhị phòng có một phụ thân có thể kiếm tiền, cũng không cần tổ phụ ta quan tâm lung tung, liền đem hai phần hợp thành một phần, toàn bộ cho con hết.”
Miên Đường vừa nghe, thì ra có phần của biểu muội Lục Thanh Anh kia, dĩ nhiên là không chịu nhận.
Nhưng Lục Võ lại nói: “Nhà lão nhị nuốt gia sản, cũng đủ để hắn gả thêm mấy nữ nhi. Ta nếu đã sớm thiên vị, vậy thì liền thiên vị đến cùng. Con tự lập nữ hộ không cần ta quyết định, vậy ta thích cho con bao nhiêu của hồi môn, ngay cả con cũng không quản được! Cử nhận lấy là được!”
Miên Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy trước. Bởi vì ngoại tổ phụ còn giận nàng, cũng không nhìn thẳng vào nàng.
Tuy rằng Lục Võ kiểm tra qua lại mấy lần. Bất quá lúc Miên Đường chuyển nhà, Lý đại nhân còn tự mình tới nhà hàng xóm láng giềng của nàng gõ cửa kiểm tra, tính toán nhân số, xem có hạng người làm chuyện phi pháp hay không, hoặc là hạng người không rõ nguồn gốc đột nhiên đến thuê nhà.
Lý ma ma đối với sự thận trọng của Lý Quang Tài rất là hài lòng. Trong thời gian nghỉ ngơi khi Lý đại nhân kiểm tra hộ tịch, bảo Phương Nghỉ đưa cho Lý đại nhân một cái hộp thức ăn, bên trong có đồ ăn ngon, miễn cho đại nhân bận rộn lo chuyện của dân, không để ý ăn cơm trưa.
Miên Đường đem hết thảy đều đặt xong, thật sự thở dài một hơi, rất là hài lòng nhìn tiểu viện mình mua, để Bích Thảo mang cái ghế mây mới mua tới, chuẩn bị ngồi dưới giàn nho mọc ra lá xanh, cho cá ăn.
Nhưng Bích Thảo không tim không phổi nói một câu, lại khiến tâm tình của Miên Đường giảm đi rất nhiều
“Tiểu thư, nô tỳ thấy viện này, sao lại giống như trấn Linh Tuyền ở phố Bắc vậy a!”
Miên Đường thiếu chút nữa bị nước trà mình vừa uống xuống làm cho sặc, đang muốn phản bác giống chỗ nào, đột nhiên trầm mặc không tiếng động.
Không phải là... Trước đây trong sân tiểu viện Phố Bắc cũng có giàn nho sao. Ngày hè, Miên Đường thích bày bàn ăn dưới giàn nho, còn từng nói với Thôi Hành Chu, nếu nơi này có ao cá nhỏ thì tốt rồi.
Còn có bên kia để thợ mộc cố ý làm một cái giả dài, trạch viện phố Bắc cũng có một bộ, vừa có thể phơi quần áo chén cốc, còn có thể phơi lạp xưởng thịt muối mà Lý ma ma làm...
Miên Đường đánh giá sản xong, đứng dậy đi vào phòng.
Đồ đạc trong phòng này đã bày ra, vô luận là giường hay là vị trí bài trí bàn, quả nhiên cũng không chênh lệch bao nhiêu so với trấn Linh Tuyền.
Miên Đường khó có được thời điểm ảo não, bất quá giờ khắc này thật sự là có chút cảm giác muốn đập đầu vào tường. Nha hoàn không đề cập đến, nàng cũng không nhận thấy quán tính của con người lại đáng sợ như vậy.
Hiện giờ nàng tự lập nữ hộ, sống một mình, hết lần này tới lần khác vẫn bị trí nhớ trước kia ảnh hưởng, đem sân của mình biến thành kiểu dáng ở phố Bắc.
Ngày đó, Liễu Miên Đường ngủ cũng ngủ không yên lòng.
Từ ngày hôm sau đã sớm phân phó nhóm người Bích Thảo hỗ trợ, đem giường cùng tủ trong phòng bố trí lại một lần nữa.
Đáng thương thay Bích Thảo bởi vì hôm qua mình nhất thời lỡ miệng, mệt mỏi chuyển dời nửa ngày, đến cả thắt lưng cũng gập xuống.
Miên Đường vốn là muốn hủy giàn nho, thế nhưng nàng rất thích ăn cơm ngắm cá dưới giàn nho, cho nên điểm tương tự này, tạm thời nhịn.
Lý ma ma thấy Miên Đường giày vò như vậy, lại lắc đầu thở dài, xoay người vào phòng bếp đi hầm sườn, mắt không thấy tâm không phiền!
Nhưng làm cho người ta phiền lòng ngoại việc bài trí trừ đồ đạc ra, còn có chuyện càng phiền phức hơn.
Lại nói tới Tuy vương, nguyên bản hắn ta cảm thấy nạp Miên Đường là một chuyện rất đơn giản. Dù sao nàng hiện giờ không có địa vị đại đương gia Ngưỡng Sơn, càng không có thế lực nào giúp đỡ. Chỉ có một điều lại là cháu gái của một lão đầu thành lập ra tiêu cục.
Hắn ta cầu hôn, Lục gia hẳn là phải cảm kích đến rơi nước mắt. Nhận lễ nạp thiếp, liền dùng kiệu đưa Liễu Miên Đường tới.
Nhưng không nghĩ tới thứ đưa tới, cư nhiên lại là năm xe sính lễ lớn mà hắn ta đưa tới. Đi theo mà đến, cũng chính là nhân tài lần này hắn ta cố ý dừng lại Tây Châu muốn mời chào Lý Quang Tài.
Lưu Bái cảm thấy ánh mắt của mình thật sự không tệ, mắt thấy Lý Quảng Tài quả nhiên là nhân tài to gan lớn mật, ở trước mặt mình nói năng hùng hổ, lấy lý do cường nạp không hợp luật pháp Đại Yến, đem sính lễ cường ngạnh trả lại, sau đó cưỡi lừa rời đi.
Trong lúc nhất thời, Tuy vương ngược lại cân nhắc một chút nguyên nhân Lý Quang dám nhảy cao đến như vậy. Chẳng lẽ... Lý huyện thừa cũng nhìn trúng Liễu Miên Đường, liền vội vàng bảo vệ thanh danh giai nhân?
Bất quá Lý Quang Tài có một thứ có thể đã nói sai. Đó chính là Lưu Bái hắn cũng không quá để ý thanh danh của mình. Năm đó đội tóc tu hành bất quá chỉ muốn che mờ mắt người. Mà hắn cho dù cưỡng nạp một cô nương, thì thế nào? Tên quan nào mà lại ăn no tức bụng, quản loại chuyện nhỏ như lông gà, gạo nếp của một vương gia như hẳn?
Mà ở giữa Lý Quang Tài và Liễu Miên Đường, Tuy vương cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy càng muốn có được Liễu Miên Đường hơn một chút.
Cho nên nghe nói Miên Đường tự lập nữ hộ, Tuy vương ngược lại cười đùa. Xem ra Liễu Miên Đường này cũng biết đã đắc tội với mình, không muốn liên lụy tới người nhà, lúc này mới vội vàng lập nữ hộ, sống một mình.
Bất quá nữ tử đơn độc chống đỡ nhà cửa, đương nhiên là lại càng không dễ dàng. Đã như vậy, hắn ta mà không giúp đỡ một chút, thật sự là không ra thể thống gì.
Nghĩ đến đây, Tuy vương quyết định lại phái người tới cửa, có lòng tốt “khuyên nhủ” Liễu Miên Đường một chút, để nàng hiểu được cự tuyệt liên quan đến lợi hại của hắn ta.
Khi thủ hạ Của Tuy vương gõ cửa, Bích Thảo ghé vào khe cửa nhìn thấy những hào nô kia, trong lòng không khỏi cực kỳ khẩn trương.
Vội vàng nói với Miên Đường. Kết quả Miên Đường vẫn mặt không đổi sắc luyện chữ, sau đó nói: “Không cần để ý tới bọn họ, chỉ nói với những người đó, người đứng đầu nhà chúng ta là nữ tử, không tiện tiếp đãi nam khách, mời bọn họ trở về cho.”
Bích Thảo thành thành thật thật nói những lời của cô nương nhà mình cho thủ hạ Tuy vương nghe.
Nhưng những người này đã sớm đoán được Miên Đường sẽ không mở cửa.
Nghĩ đến năm đó Tuy vương ở kinh thành ngang ngược hống hách cỡ nào? Bất quá sau đó đến Huệ Châu, dựa theo phân phó của mẫu hậu, làm việc cũng khiêm tốn rất nhiều. Nhưng sự bá đạo trong xương cốt chưa bao giờ thay đổi.
Thấy Miên Đường không mở cửa, mấy hào nô truyền ánh mắt cho nhau, vì thế xông lên, lập tức đá văng cửa ra.
Hôm nay Tuy vương giao việc cho bọn họ, liền chính là một ý tứ nhất định phải mang Miên Đường trở về!
Đến lúc đó Lý đại nhân kia lại tới cửa đòi người, Lưu Bái chỉ coi như là thủ hạ tự chủ trương, “mời” Liễu Miên Đường tới hành quán của hắn ta.
Nhưng một cô nương vào biệt viện của hắn ta, danh dự đã bị ô uế, nếu hắn ta trả lại, chẳng phải là bức cô nương đó tự sát sao? Hắn ta liền an tâm thoải mái giữ chặt người không buông, nhìn xem một huyện thừa nho nhỏ có thể làm gì hẳn ta?
Nếu nàng không thích nói chuyện với hắn ta, hắn ta sẽ cho nàng biết, nam nhân không biết nói lý sẽ hành động như thế nào.
Khi những người đó xông vào trong sân, đám người Phạm Hổ đã sớm chuẩn bị xong, từ phía trước đi, ngăn cản những kẻ xông vào vây lại đánh lên.
Tên Tuy vương này từ lâu đã có dự định khác, thủ hạ mà hắn nuôi tay chân nhanh nhẹn võ công cao cường. Trong lúc nhất thời đám người Phạm Hổ cũng phải cật lực chật vật ngăn cản.
Trong phòng Miên Đường cắn môi một cái, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tuy vương lại phách lối như vậy.
Miên Đường một bên vuốt ve lưng cho ngoại tổ phụ một bên nói: “Nếu chỉ có một mình ngoại tổ phụ, đâu con cũng không đi, ngoại tổ phụ tất nhiên sẽ che chở cho con thật tốt. Nhưng Lục gia nhiều hài tử như vậy, ngoại tổ phụ không thể chỉ lo cho con, mặc kệ bọn họ. Tuy vương là người ngang ngược, không phải là người có thể giảng lý. Con một mình đi ra ngoài, chính là có cắn chết cũng không coi trọng hắn ta. Hắn ta cũng không thể làm gì con. Tội gì phải để trên dưới Lục gia cùng với nữ tử khác họ đó phải cùng con dẫm vào vũng nước đục chứ?”
Làm chủ một gia tộc lớn, Lục Võ biết Miên Đường cân nhắc như vậy rất đúng. Nhưng nàng là một đứa bé mồ côi không cha không mẹ, một mình lập môn hộ, sau này gian khổ lại càng nhiều.
Hơn nữa không biết Tuy vương có thể thu tay hay không, đây thật sự là không đủ ổn thỏa.
Bất quá Miên Đường cũng không để cho ngoại tổ phụ suy nghĩ quá nhiều, chỉ nói hộ tịch không phải có thể sớm chiều thay đổi, cho dù ngoại tổ phụ không đồng ý, cũng không được.
Hơn nữa trạch viện là nàng mua từ sớm, hai ngày nay đang tìm người quét vôi, đợi đến khi tường khô là có thể mang đồ đạc tới.
Lục Võ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau dẫn Lục Tự đến Lâm Châu nhìn tòa nhà kia một chút, nằm ở con phố sầm uất, cũng không tính là kém. Trạch viện nhìn không lớn, nhưng lại được tu sửa rất trang trọng tao nhã.
Thế nhưng nhìn ra Miên Đường đã sớm cho người tu sửa nơi này, cư nhiên còn xây một cái ao nước dưới giàn nho, bên trong nuôi cá koi đã biết vẫy đuôi còn có búp sen lớn bằng nắm đấm.
Lục Võ vừa nhìn cũng không cần mua thêm gì, liền đem hộp của hồi môn sáng sớm chuẩn bị cho Miên Đường, mặt khác còn điều động mấy gia đình võ công tốt tới canh giữ hộ viện cho nàng.
Miên Đường nhận lấy hộp trang sức kia, ngoài ý muốn phát hiện bên trong ngân phiếu vậy mà so với lần trước ngoại tổ phụ cho nàng còn nhiều hơn.
Nàng nhìn ngoại tổ phụ của mình trong sự ngạc nhiên.
Lục Võ thản nhiên nói: “Nha đầu nhị phòng có một phụ thân có thể kiếm tiền, cũng không cần tổ phụ ta quan tâm lung tung, liền đem hai phần hợp thành một phần, toàn bộ cho con hết.”
Miên Đường vừa nghe, thì ra có phần của biểu muội Lục Thanh Anh kia, dĩ nhiên là không chịu nhận.
Nhưng Lục Võ lại nói: “Nhà lão nhị nuốt gia sản, cũng đủ để hắn gả thêm mấy nữ nhi. Ta nếu đã sớm thiên vị, vậy thì liền thiên vị đến cùng. Con tự lập nữ hộ không cần ta quyết định, vậy ta thích cho con bao nhiêu của hồi môn, ngay cả con cũng không quản được! Cử nhận lấy là được!”
Miên Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy trước. Bởi vì ngoại tổ phụ còn giận nàng, cũng không nhìn thẳng vào nàng.
Tuy rằng Lục Võ kiểm tra qua lại mấy lần. Bất quá lúc Miên Đường chuyển nhà, Lý đại nhân còn tự mình tới nhà hàng xóm láng giềng của nàng gõ cửa kiểm tra, tính toán nhân số, xem có hạng người làm chuyện phi pháp hay không, hoặc là hạng người không rõ nguồn gốc đột nhiên đến thuê nhà.
Lý ma ma đối với sự thận trọng của Lý Quang Tài rất là hài lòng. Trong thời gian nghỉ ngơi khi Lý đại nhân kiểm tra hộ tịch, bảo Phương Nghỉ đưa cho Lý đại nhân một cái hộp thức ăn, bên trong có đồ ăn ngon, miễn cho đại nhân bận rộn lo chuyện của dân, không để ý ăn cơm trưa.
Miên Đường đem hết thảy đều đặt xong, thật sự thở dài một hơi, rất là hài lòng nhìn tiểu viện mình mua, để Bích Thảo mang cái ghế mây mới mua tới, chuẩn bị ngồi dưới giàn nho mọc ra lá xanh, cho cá ăn.
Nhưng Bích Thảo không tim không phổi nói một câu, lại khiến tâm tình của Miên Đường giảm đi rất nhiều
“Tiểu thư, nô tỳ thấy viện này, sao lại giống như trấn Linh Tuyền ở phố Bắc vậy a!”
Miên Đường thiếu chút nữa bị nước trà mình vừa uống xuống làm cho sặc, đang muốn phản bác giống chỗ nào, đột nhiên trầm mặc không tiếng động.
Không phải là... Trước đây trong sân tiểu viện Phố Bắc cũng có giàn nho sao. Ngày hè, Miên Đường thích bày bàn ăn dưới giàn nho, còn từng nói với Thôi Hành Chu, nếu nơi này có ao cá nhỏ thì tốt rồi.
Còn có bên kia để thợ mộc cố ý làm một cái giả dài, trạch viện phố Bắc cũng có một bộ, vừa có thể phơi quần áo chén cốc, còn có thể phơi lạp xưởng thịt muối mà Lý ma ma làm...
Miên Đường đánh giá sản xong, đứng dậy đi vào phòng.
Đồ đạc trong phòng này đã bày ra, vô luận là giường hay là vị trí bài trí bàn, quả nhiên cũng không chênh lệch bao nhiêu so với trấn Linh Tuyền.
Miên Đường khó có được thời điểm ảo não, bất quá giờ khắc này thật sự là có chút cảm giác muốn đập đầu vào tường. Nha hoàn không đề cập đến, nàng cũng không nhận thấy quán tính của con người lại đáng sợ như vậy.
Hiện giờ nàng tự lập nữ hộ, sống một mình, hết lần này tới lần khác vẫn bị trí nhớ trước kia ảnh hưởng, đem sân của mình biến thành kiểu dáng ở phố Bắc.
Ngày đó, Liễu Miên Đường ngủ cũng ngủ không yên lòng.
Từ ngày hôm sau đã sớm phân phó nhóm người Bích Thảo hỗ trợ, đem giường cùng tủ trong phòng bố trí lại một lần nữa.
Đáng thương thay Bích Thảo bởi vì hôm qua mình nhất thời lỡ miệng, mệt mỏi chuyển dời nửa ngày, đến cả thắt lưng cũng gập xuống.
Miên Đường vốn là muốn hủy giàn nho, thế nhưng nàng rất thích ăn cơm ngắm cá dưới giàn nho, cho nên điểm tương tự này, tạm thời nhịn.
Lý ma ma thấy Miên Đường giày vò như vậy, lại lắc đầu thở dài, xoay người vào phòng bếp đi hầm sườn, mắt không thấy tâm không phiền!
Nhưng làm cho người ta phiền lòng ngoại việc bài trí trừ đồ đạc ra, còn có chuyện càng phiền phức hơn.
Lại nói tới Tuy vương, nguyên bản hắn ta cảm thấy nạp Miên Đường là một chuyện rất đơn giản. Dù sao nàng hiện giờ không có địa vị đại đương gia Ngưỡng Sơn, càng không có thế lực nào giúp đỡ. Chỉ có một điều lại là cháu gái của một lão đầu thành lập ra tiêu cục.
Hắn ta cầu hôn, Lục gia hẳn là phải cảm kích đến rơi nước mắt. Nhận lễ nạp thiếp, liền dùng kiệu đưa Liễu Miên Đường tới.
Nhưng không nghĩ tới thứ đưa tới, cư nhiên lại là năm xe sính lễ lớn mà hắn ta đưa tới. Đi theo mà đến, cũng chính là nhân tài lần này hắn ta cố ý dừng lại Tây Châu muốn mời chào Lý Quang Tài.
Lưu Bái cảm thấy ánh mắt của mình thật sự không tệ, mắt thấy Lý Quảng Tài quả nhiên là nhân tài to gan lớn mật, ở trước mặt mình nói năng hùng hổ, lấy lý do cường nạp không hợp luật pháp Đại Yến, đem sính lễ cường ngạnh trả lại, sau đó cưỡi lừa rời đi.
Trong lúc nhất thời, Tuy vương ngược lại cân nhắc một chút nguyên nhân Lý Quang dám nhảy cao đến như vậy. Chẳng lẽ... Lý huyện thừa cũng nhìn trúng Liễu Miên Đường, liền vội vàng bảo vệ thanh danh giai nhân?
Bất quá Lý Quang Tài có một thứ có thể đã nói sai. Đó chính là Lưu Bái hắn cũng không quá để ý thanh danh của mình. Năm đó đội tóc tu hành bất quá chỉ muốn che mờ mắt người. Mà hắn cho dù cưỡng nạp một cô nương, thì thế nào? Tên quan nào mà lại ăn no tức bụng, quản loại chuyện nhỏ như lông gà, gạo nếp của một vương gia như hẳn?
Mà ở giữa Lý Quang Tài và Liễu Miên Đường, Tuy vương cân nhắc một chút, vẫn cảm thấy càng muốn có được Liễu Miên Đường hơn một chút.
Cho nên nghe nói Miên Đường tự lập nữ hộ, Tuy vương ngược lại cười đùa. Xem ra Liễu Miên Đường này cũng biết đã đắc tội với mình, không muốn liên lụy tới người nhà, lúc này mới vội vàng lập nữ hộ, sống một mình.
Bất quá nữ tử đơn độc chống đỡ nhà cửa, đương nhiên là lại càng không dễ dàng. Đã như vậy, hắn ta mà không giúp đỡ một chút, thật sự là không ra thể thống gì.
Nghĩ đến đây, Tuy vương quyết định lại phái người tới cửa, có lòng tốt “khuyên nhủ” Liễu Miên Đường một chút, để nàng hiểu được cự tuyệt liên quan đến lợi hại của hắn ta.
Khi thủ hạ Của Tuy vương gõ cửa, Bích Thảo ghé vào khe cửa nhìn thấy những hào nô kia, trong lòng không khỏi cực kỳ khẩn trương.
Vội vàng nói với Miên Đường. Kết quả Miên Đường vẫn mặt không đổi sắc luyện chữ, sau đó nói: “Không cần để ý tới bọn họ, chỉ nói với những người đó, người đứng đầu nhà chúng ta là nữ tử, không tiện tiếp đãi nam khách, mời bọn họ trở về cho.”
Bích Thảo thành thành thật thật nói những lời của cô nương nhà mình cho thủ hạ Tuy vương nghe.
Nhưng những người này đã sớm đoán được Miên Đường sẽ không mở cửa.
Nghĩ đến năm đó Tuy vương ở kinh thành ngang ngược hống hách cỡ nào? Bất quá sau đó đến Huệ Châu, dựa theo phân phó của mẫu hậu, làm việc cũng khiêm tốn rất nhiều. Nhưng sự bá đạo trong xương cốt chưa bao giờ thay đổi.
Thấy Miên Đường không mở cửa, mấy hào nô truyền ánh mắt cho nhau, vì thế xông lên, lập tức đá văng cửa ra.
Hôm nay Tuy vương giao việc cho bọn họ, liền chính là một ý tứ nhất định phải mang Miên Đường trở về!
Đến lúc đó Lý đại nhân kia lại tới cửa đòi người, Lưu Bái chỉ coi như là thủ hạ tự chủ trương, “mời” Liễu Miên Đường tới hành quán của hắn ta.
Nhưng một cô nương vào biệt viện của hắn ta, danh dự đã bị ô uế, nếu hắn ta trả lại, chẳng phải là bức cô nương đó tự sát sao? Hắn ta liền an tâm thoải mái giữ chặt người không buông, nhìn xem một huyện thừa nho nhỏ có thể làm gì hẳn ta?
Nếu nàng không thích nói chuyện với hắn ta, hắn ta sẽ cho nàng biết, nam nhân không biết nói lý sẽ hành động như thế nào.
Khi những người đó xông vào trong sân, đám người Phạm Hổ đã sớm chuẩn bị xong, từ phía trước đi, ngăn cản những kẻ xông vào vây lại đánh lên.
Tên Tuy vương này từ lâu đã có dự định khác, thủ hạ mà hắn nuôi tay chân nhanh nhẹn võ công cao cường. Trong lúc nhất thời đám người Phạm Hổ cũng phải cật lực chật vật ngăn cản.
Trong phòng Miên Đường cắn môi một cái, trong lòng cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tuy vương lại phách lối như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.