Chương 145:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Đây cũng không phải vùng ngoại thành hoang vu, cứ coi như là thuộc hạ của Tuy vương cố ý xông tới, người lại chết trong sân của nàng, dù có trắng cũng bị Tuy vương biến thành đen.
Đã như vậy, Tuy vương đương nhiên có thể ỷ lại không sợ gì, quyết định làm lớn chuyện. Có lẽ hắn ta còn ước gì có một hai tên thủ hạ chết, như vậy liền có thể lừa bịp qua mắt những người khác.
Mà vị Hoài Dương vương kia... Hắn bây giờ xa tận chân trời, cho dù lúc này có ở đây, có tình nguyện vì nàng mà xé rách mặt với Tuy vương hay không, lại là chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Miên Đường cầm cung nhỏ lên, rồi lại từ từ buông xuống.
Mặc dù nàng lập nữ hộ, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện, khẳng định sẽ liên lụy đến cả nhà ngoại tổ phụ, không thể tùy tiện hành động như ở vùng hoang vu trước kia được, đem đám thủ hạ của Tuy vương đút cho sói ăn.
Bị vấn đề như vậy chi phối cản tay, Miên Đường không biết tại sao, đột nhiên lại cảm thấy bản thân là một nữ tử nhà lành, không được sống thoải mái như khi làm đạo tặc sống trên núi, ít nhất là không làm trái lại bản tính của mình, phụ họa nhân nhượng mấy kẻ quyền thế phú quý này...
Ngay khi trong sân đang giao chiến kịch liệt, ngoài ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến một trận bước chân rung trời lở đất, phảng phất như có thiên quân vạn mã kéo tới đây.
Trong lúc nhất thời hai bên đang giao chiến dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân “rầm rầm” ngày càng gần...
Đám hào nô kia cảm thấy có chuyện không ổn, trao đổi ánh mắt với nahu, chuẩn bị đi tới trước cửa viện nhìn một chút, vừa bước ra khỏi cửa, liền bị một đám mãnh sĩ mặc áo giáo vây lại.
Đám quân sĩ kia không nói lời nào, chỉ rút đao ra hướng về phía đám người này bổ tới.
Mấy chục thanh trường đao sáng loáng bổ tới, làm người ta muốn tránh cũng tránh không kịp, lúc này đầu của mấy tên đã biến thành hồ lộ máu.
Đợi sau khi chém xuống giết hết đám người này, đội quân áo giáp một mạch tràn vào, tiếp tục chém mấy tên còn lại.
Chỉ là có một binh lính trong đó nói: “Đại nguyên soái phân phó, đem người ra ngoài cửa chém, không được làm ô uế viện tử.” Nói xong lời này, mấy tên còn lại, đã bị đè ép trên mặt đất, tay chân bị xách lên ném ra ngoài cửa viện tử, ngay sau đó chính là những tiếng gào thét thể lường trong nháy mắt rồi lại im bặt.
“Đem người kéo ra bãi tha ma vùng ngoại ô cho chó ăn! Gánh mấy thùng nước giếng tới rửa sạch đi!” Cùng với tiếng hô này, bên ngoài viện cũng truyền đến những bước chân phân tán, rồi lại truyền đến tiếng nước ào ào.
Chưa tới một lúc, lại là âm thanh bước chân chỉnh tề chạy chậm, đội quân như nước lũ trong ngõ nhỏ, rút lui sạch sẽ.
Bích Thảo lấy hết can đảm, núp sau lưng Phạm Hổ ra ngoài dò xét, chỉ bắt gặp các hộ trong ngõ nhỏ cũng thò đầu ra từ tưởng viện hóng chuyện, ai ai cũng có bộ dáng hồn chưa tỉnh.
Thế nhưng trong ngõ nhỏ, ngoại trừ có một vũng nước động cộng với trong không khí có mùi máu tươi nồng đậm ra, tựa hồ đều rất sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Miên Đường nhất thời ngây người, đột nhiên nghĩ đến, hắn từng nói, nếu nàng tìm nam nhân khác, đừng trách hẳn mang thiên quân vạn mã đến tính sổ, lời nói khùng điên này... Hắn lại làm thật...
Tuy vương phái ra hơn hai mươi người, thế nhưng đều chết sạch sẽ. Điều này không khỏi khiến Lưu Bái vừa sợ vừa tức!
Càng chết nữa là, tính cả quanh huyện Tây Châu, hiện tại đã bị thiên quân vạn mã vây kín, ở bên ngoài biệt viện của hắn ta, cũng có một đội tướng sĩ mặc áo giáp sắt bao vây.
Từng khuôn mặt đen gầy kia, bừng bừng sát khí, quả thực là đội quân có một không hai của Thôi gia Tây Bắc.
Bây giờ Tuy vương muốn chạy cũng chạy không nổi.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tuy vương đành phải đến căn soái tướng dựng tạm ở ngoại ô Tây Châu để gặp Thôi Hành Chu, người bị què chân không đi được.
“Hoài Dương vương, ngài không tới kinh thành báo cáo công tác, lại chạy tới Tây Châu nhỏ bé này biểu diễn uy phong... Có phải hơi quá rồi không?”
Hoài Dương vương ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ sơn mài, phong thái điềm nhiên, nhẹ giọng nói: “Trong lúc hành quân tình cờ đi qua nơi này, ngày trước có việc muốn nhờ một vị đồng niên, chỉ nói hắn ở lại Tây Châu làm huyện thừa, thế nhưng khu vực Tây Châu lại không thái bình lắm, có lưu manh khi nam bá nữ*, làm ra loại hành động ban ngày ban mặt trắng trợn xông vào nhà cướp đoạt dân nữ. Hắn đã xin bản vương, phái tới một số người giúp hắn duy trì thanh tịnh của đường xá, cũng không phải chuyện phiền phức gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Mấy huynh đệ kia của ta trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ...”
Lời nói này đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt. Tuy vương tức giận đến ngứa cả răng, cũng không có cách nào phản bác lại Hoài Dương vương. Nhưng hắn ta thấy, thì ra sợi tơ giữa Lý Quang Tài và Thôi Hành Chu tưởng chừng đã đứt nhưng thật ra vẫn còn liền, cũng không phải thực sự cắt đứt quan hệ.
Nếu là Lý Quang Tài nhìn chúng Liễu Miên Đường, cầu xin chủ cũ đi ngang qua đây hỗ trợ, thì cũng có thể thông cảm được...
Lúc này, Tuy vương tức đến mức cười nhạo: “Một nữ tử đã thất thân, lại được Lý đại nhân coi trọng đến thế... Một người thi khảo đỗ đạt như hắn, ra ngoài làm quan lại không muốn thanh danh? Nữ nhân như vậy, muốn cưới làm thê hay làm thiếp a!”
Thôi Hành Chu nghe lời này, sầm mặt lại nói: “Tuy vương như vậy liền có chút bộ dáng không ăn được nho liền nói nho xanh rồi đấy, suy nghĩ không phóng khoáng chút nào! Ta nghe mà còn thấy thẹn thay ngài. Nếu ngài không nạp nổi thiếp, muốn bản vương tới chỗ môi giới mua cho Tuy vương ngài vài kỹ nữ để phát tiết hay không a!”
Thật ra Lưu Bái nói xong lời này, cũng tự giác ra bản thân thất thố. Thật sự là hắn ta không nghĩ tới, trên chút chuyện nhỏ này không có gì quan trọng này, lại bị Thôi Hành Chu làm cho bại trận đến ngã nhào.
Hiện tại tướng quân Tây Bắc vậy chặt Tây Châu đến mức một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài, hắn ta nên sớm nhường Thôi Hành Chu một chút để tên điên này nhả ra, mới có thể thoát ra khỏi cái vòng vây này!
Không thể nín thở ăn nói khép nép, tạm thời để cho kẻ này chế nhạo.
Thôi Hành Chu cũng không phí quá nhiều miệng lưỡi với Tuy vương. Dù sao hai bên cũng kiếm ăn chẳng ra gì! Nếu bị ngự sử biết, khó tránh khỏi sẽ bị bêu danh.
Mà hiện tại bọn họ lại đang túm lấy cái đuôi nhỏ của đối phương, đương nhiên cũng là giả nhân giả nghĩa hàn huyên, làm bộ như không có chuyện bất thường nào xảy ra.
Cuối cùng Thôi Hành Chu cho Tuy vương một lệnh bài, miễn cưỡng nhường hắn ta có thể mùi máu tươi nồng đậm ra, tựa hồ đều rất sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Miên Đường nhất thời ngây người, đột nhiên nghĩ đến, hắn từng nói, nếu nàng tìm nam nhân khác, đừng trách hẳn mang thiên quân vạn mã đến tính sổ, lời nói khùng điên này... Hắn lại làm thật...
Tuy vương phái ra hơn hai mươi người, thế nhưng đều chết sạch sẽ. Điều này không khỏi khiến Lưu Bái vừa sợ vừa tức!
Càng chết nữa là, tính cả quanh huyện Tây Châu, hiện tại đã bị thiên quân vạn mã vây kín, ở bên ngoài biệt viện của hắn ta, cũng có một đội tướng sĩ mặc áo giáp sắt bao vây.
Từng khuôn mặt đen gầy kia, bừng bừng sát khí, quả thực là đội quân có một không hai của Thôi gia Tây Bắc.
Bây giờ Tuy vương muốn chạy cũng chạy không nổi.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tuy vương đành phải đến căn soái tướng dựng tạm ở ngoại ô Tây Châu để gặp Thôi Hành Chu, người bị què chân không đi được.
“Hoài Dương vương, ngài không tới kinh thành báo cáo công tác, lại chạy tới Tây Châu nhỏ bé này biểu diễn uy phong... Có phải hơi quá rồi không?”
Hoài Dương vương ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ sơn mài, phong thái điềm nhiên, nhẹ giọng nói: “Trong lúc hành quân tình cờ đi qua nơi này, ngày trước có việc muốn nhờ một vị đồng niên, chỉ nói hắn ở lại Tây Châu làm huyện thừa, thế nhưng khu vực Tây Châu lại không thái bình lắm, có lưu manh khi nam bá nữ*, làm ra loại hành động ban ngày ban mặt trắng trợn xông vào nhà cướp đoạt dân nữ. Hắn đã xin bản vương, phái tới một số người giúp hắn duy trì thanh tịnh của đường xá, cũng không phải chuyện phiền phức gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Mấy huynh đệ kia của ta trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ...”
Lời nói này đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt. Tuy vương tức giận đến ngứa cả răng, cũng không có cách nào phản bác lại Hoài Dương vương. Nhưng hắn ta thấy, thì ra sợi tơ giữa Lý Quang Tài và Thôi Hành Chu tưởng chừng đã đứt nhưng thật ra vẫn còn liền, cũng không phải thực sự cắt đứt quan hệ.
Nếu là Lý Quang Tài nhìn chúng Liễu Miên Đường, cầu xin chủ cũ đi ngang qua đây hỗ trợ, thì cũng có thể thông cảm được...
Lúc này, Tuy vương tức đến mức cười nhạo: “Một nữ tử đã thất thân, lại được Lý đại nhân coi trọng đến thế... Một người thi khảo đỗ đạt như hắn, ra ngoài làm quan lại không muốn thanh danh? Nữ nhân như vậy, muốn cưới làm thê hay làm thiếp a!”
Thôi Hành Chu nghe lời này, sầm mặt lại nói: “Tuy vương như vậy liền có chút bộ dáng không ăn được nho liền nói nho xanh rồi đấy, suy nghĩ không phóng khoáng chút nào! Ta nghe mà còn thấy thẹn thay ngài. Nếu ngài không nạp nổi thiếp, muốn bản vương tới chỗ môi giới mua cho Tuy vương ngài vài kỹ nữ để phát tiết hay không a!”
Thật ra Lưu Bái nói xong lời này, cũng tự giác ra bản thân thất thố. Thật sự là hắn ta không nghĩ tới, trên chút chuyện nhỏ này không có gì quan trọng này, lại bị Thôi Hành Chu làm cho bại trận đến ngã nhào.
Hiện tại tướng quân Tây Bắc vậy chặt Tây Châu đến mức một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài, hắn ta nên sớm nhường Thôi Hành Chu một chút để tên điên này nhả ra, mới có thể thoát ra khỏi cái vòng vây này!
Không thể nín thở ăn nói khép nép, tạm thời để cho kẻ này chế nhạo.
Thôi Hành Chu cũng không phí quá nhiều miệng lưỡi với Tuy vương. Dù sao hai bên cũng kiếm ăn chẳng ra gì! Nếu bị ngự sử biết, khó tránh khỏi sẽ bị bêu danh.
Mà hiện tại bọn họ lại đang túm lấy cái đuôi nhỏ của đối phương, đương nhiên cũng là giả nhân giả nghĩa hàn huyên, làm bộ như không có chuyện bất thường nào xảy ra.
Cuối cùng Thôi Hành Chu cho Tuy vương một lệnh bài, miễn cưỡng nhường hắn ta có thể duy trì thể diện, rời khỏi Tây Châu.
Đã như vậy, Tuy vương đương nhiên có thể ỷ lại không sợ gì, quyết định làm lớn chuyện. Có lẽ hắn ta còn ước gì có một hai tên thủ hạ chết, như vậy liền có thể lừa bịp qua mắt những người khác.
Mà vị Hoài Dương vương kia... Hắn bây giờ xa tận chân trời, cho dù lúc này có ở đây, có tình nguyện vì nàng mà xé rách mặt với Tuy vương hay không, lại là chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Miên Đường cầm cung nhỏ lên, rồi lại từ từ buông xuống.
Mặc dù nàng lập nữ hộ, nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện, khẳng định sẽ liên lụy đến cả nhà ngoại tổ phụ, không thể tùy tiện hành động như ở vùng hoang vu trước kia được, đem đám thủ hạ của Tuy vương đút cho sói ăn.
Bị vấn đề như vậy chi phối cản tay, Miên Đường không biết tại sao, đột nhiên lại cảm thấy bản thân là một nữ tử nhà lành, không được sống thoải mái như khi làm đạo tặc sống trên núi, ít nhất là không làm trái lại bản tính của mình, phụ họa nhân nhượng mấy kẻ quyền thế phú quý này...
Ngay khi trong sân đang giao chiến kịch liệt, ngoài ngõ nhỏ đột nhiên truyền đến một trận bước chân rung trời lở đất, phảng phất như có thiên quân vạn mã kéo tới đây.
Trong lúc nhất thời hai bên đang giao chiến dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân “rầm rầm” ngày càng gần...
Đám hào nô kia cảm thấy có chuyện không ổn, trao đổi ánh mắt với nahu, chuẩn bị đi tới trước cửa viện nhìn một chút, vừa bước ra khỏi cửa, liền bị một đám mãnh sĩ mặc áo giáo vây lại.
Đám quân sĩ kia không nói lời nào, chỉ rút đao ra hướng về phía đám người này bổ tới.
Mấy chục thanh trường đao sáng loáng bổ tới, làm người ta muốn tránh cũng tránh không kịp, lúc này đầu của mấy tên đã biến thành hồ lộ máu.
Đợi sau khi chém xuống giết hết đám người này, đội quân áo giáp một mạch tràn vào, tiếp tục chém mấy tên còn lại.
Chỉ là có một binh lính trong đó nói: “Đại nguyên soái phân phó, đem người ra ngoài cửa chém, không được làm ô uế viện tử.” Nói xong lời này, mấy tên còn lại, đã bị đè ép trên mặt đất, tay chân bị xách lên ném ra ngoài cửa viện tử, ngay sau đó chính là những tiếng gào thét thể lường trong nháy mắt rồi lại im bặt.
“Đem người kéo ra bãi tha ma vùng ngoại ô cho chó ăn! Gánh mấy thùng nước giếng tới rửa sạch đi!” Cùng với tiếng hô này, bên ngoài viện cũng truyền đến những bước chân phân tán, rồi lại truyền đến tiếng nước ào ào.
Chưa tới một lúc, lại là âm thanh bước chân chỉnh tề chạy chậm, đội quân như nước lũ trong ngõ nhỏ, rút lui sạch sẽ.
Bích Thảo lấy hết can đảm, núp sau lưng Phạm Hổ ra ngoài dò xét, chỉ bắt gặp các hộ trong ngõ nhỏ cũng thò đầu ra từ tưởng viện hóng chuyện, ai ai cũng có bộ dáng hồn chưa tỉnh.
Thế nhưng trong ngõ nhỏ, ngoại trừ có một vũng nước động cộng với trong không khí có mùi máu tươi nồng đậm ra, tựa hồ đều rất sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Miên Đường nhất thời ngây người, đột nhiên nghĩ đến, hắn từng nói, nếu nàng tìm nam nhân khác, đừng trách hẳn mang thiên quân vạn mã đến tính sổ, lời nói khùng điên này... Hắn lại làm thật...
Tuy vương phái ra hơn hai mươi người, thế nhưng đều chết sạch sẽ. Điều này không khỏi khiến Lưu Bái vừa sợ vừa tức!
Càng chết nữa là, tính cả quanh huyện Tây Châu, hiện tại đã bị thiên quân vạn mã vây kín, ở bên ngoài biệt viện của hắn ta, cũng có một đội tướng sĩ mặc áo giáp sắt bao vây.
Từng khuôn mặt đen gầy kia, bừng bừng sát khí, quả thực là đội quân có một không hai của Thôi gia Tây Bắc.
Bây giờ Tuy vương muốn chạy cũng chạy không nổi.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tuy vương đành phải đến căn soái tướng dựng tạm ở ngoại ô Tây Châu để gặp Thôi Hành Chu, người bị què chân không đi được.
“Hoài Dương vương, ngài không tới kinh thành báo cáo công tác, lại chạy tới Tây Châu nhỏ bé này biểu diễn uy phong... Có phải hơi quá rồi không?”
Hoài Dương vương ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ sơn mài, phong thái điềm nhiên, nhẹ giọng nói: “Trong lúc hành quân tình cờ đi qua nơi này, ngày trước có việc muốn nhờ một vị đồng niên, chỉ nói hắn ở lại Tây Châu làm huyện thừa, thế nhưng khu vực Tây Châu lại không thái bình lắm, có lưu manh khi nam bá nữ*, làm ra loại hành động ban ngày ban mặt trắng trợn xông vào nhà cướp đoạt dân nữ. Hắn đã xin bản vương, phái tới một số người giúp hắn duy trì thanh tịnh của đường xá, cũng không phải chuyện phiền phức gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Mấy huynh đệ kia của ta trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ...”
Lời nói này đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt. Tuy vương tức giận đến ngứa cả răng, cũng không có cách nào phản bác lại Hoài Dương vương. Nhưng hắn ta thấy, thì ra sợi tơ giữa Lý Quang Tài và Thôi Hành Chu tưởng chừng đã đứt nhưng thật ra vẫn còn liền, cũng không phải thực sự cắt đứt quan hệ.
Nếu là Lý Quang Tài nhìn chúng Liễu Miên Đường, cầu xin chủ cũ đi ngang qua đây hỗ trợ, thì cũng có thể thông cảm được...
Lúc này, Tuy vương tức đến mức cười nhạo: “Một nữ tử đã thất thân, lại được Lý đại nhân coi trọng đến thế... Một người thi khảo đỗ đạt như hắn, ra ngoài làm quan lại không muốn thanh danh? Nữ nhân như vậy, muốn cưới làm thê hay làm thiếp a!”
Thôi Hành Chu nghe lời này, sầm mặt lại nói: “Tuy vương như vậy liền có chút bộ dáng không ăn được nho liền nói nho xanh rồi đấy, suy nghĩ không phóng khoáng chút nào! Ta nghe mà còn thấy thẹn thay ngài. Nếu ngài không nạp nổi thiếp, muốn bản vương tới chỗ môi giới mua cho Tuy vương ngài vài kỹ nữ để phát tiết hay không a!”
Thật ra Lưu Bái nói xong lời này, cũng tự giác ra bản thân thất thố. Thật sự là hắn ta không nghĩ tới, trên chút chuyện nhỏ này không có gì quan trọng này, lại bị Thôi Hành Chu làm cho bại trận đến ngã nhào.
Hiện tại tướng quân Tây Bắc vậy chặt Tây Châu đến mức một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài, hắn ta nên sớm nhường Thôi Hành Chu một chút để tên điên này nhả ra, mới có thể thoát ra khỏi cái vòng vây này!
Không thể nín thở ăn nói khép nép, tạm thời để cho kẻ này chế nhạo.
Thôi Hành Chu cũng không phí quá nhiều miệng lưỡi với Tuy vương. Dù sao hai bên cũng kiếm ăn chẳng ra gì! Nếu bị ngự sử biết, khó tránh khỏi sẽ bị bêu danh.
Mà hiện tại bọn họ lại đang túm lấy cái đuôi nhỏ của đối phương, đương nhiên cũng là giả nhân giả nghĩa hàn huyên, làm bộ như không có chuyện bất thường nào xảy ra.
Cuối cùng Thôi Hành Chu cho Tuy vương một lệnh bài, miễn cưỡng nhường hắn ta có thể mùi máu tươi nồng đậm ra, tựa hồ đều rất sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Miên Đường nhất thời ngây người, đột nhiên nghĩ đến, hắn từng nói, nếu nàng tìm nam nhân khác, đừng trách hẳn mang thiên quân vạn mã đến tính sổ, lời nói khùng điên này... Hắn lại làm thật...
Tuy vương phái ra hơn hai mươi người, thế nhưng đều chết sạch sẽ. Điều này không khỏi khiến Lưu Bái vừa sợ vừa tức!
Càng chết nữa là, tính cả quanh huyện Tây Châu, hiện tại đã bị thiên quân vạn mã vây kín, ở bên ngoài biệt viện của hắn ta, cũng có một đội tướng sĩ mặc áo giáp sắt bao vây.
Từng khuôn mặt đen gầy kia, bừng bừng sát khí, quả thực là đội quân có một không hai của Thôi gia Tây Bắc.
Bây giờ Tuy vương muốn chạy cũng chạy không nổi.
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tuy vương đành phải đến căn soái tướng dựng tạm ở ngoại ô Tây Châu để gặp Thôi Hành Chu, người bị què chân không đi được.
“Hoài Dương vương, ngài không tới kinh thành báo cáo công tác, lại chạy tới Tây Châu nhỏ bé này biểu diễn uy phong... Có phải hơi quá rồi không?”
Hoài Dương vương ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ sơn mài, phong thái điềm nhiên, nhẹ giọng nói: “Trong lúc hành quân tình cờ đi qua nơi này, ngày trước có việc muốn nhờ một vị đồng niên, chỉ nói hắn ở lại Tây Châu làm huyện thừa, thế nhưng khu vực Tây Châu lại không thái bình lắm, có lưu manh khi nam bá nữ*, làm ra loại hành động ban ngày ban mặt trắng trợn xông vào nhà cướp đoạt dân nữ. Hắn đã xin bản vương, phái tới một số người giúp hắn duy trì thanh tịnh của đường xá, cũng không phải chuyện phiền phức gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Mấy huynh đệ kia của ta trên chiến trường chém giết đã thành thói quen, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ...”
Lời nói này đến ngay cả một giọt nước cũng không lọt. Tuy vương tức giận đến ngứa cả răng, cũng không có cách nào phản bác lại Hoài Dương vương. Nhưng hắn ta thấy, thì ra sợi tơ giữa Lý Quang Tài và Thôi Hành Chu tưởng chừng đã đứt nhưng thật ra vẫn còn liền, cũng không phải thực sự cắt đứt quan hệ.
Nếu là Lý Quang Tài nhìn chúng Liễu Miên Đường, cầu xin chủ cũ đi ngang qua đây hỗ trợ, thì cũng có thể thông cảm được...
Lúc này, Tuy vương tức đến mức cười nhạo: “Một nữ tử đã thất thân, lại được Lý đại nhân coi trọng đến thế... Một người thi khảo đỗ đạt như hắn, ra ngoài làm quan lại không muốn thanh danh? Nữ nhân như vậy, muốn cưới làm thê hay làm thiếp a!”
Thôi Hành Chu nghe lời này, sầm mặt lại nói: “Tuy vương như vậy liền có chút bộ dáng không ăn được nho liền nói nho xanh rồi đấy, suy nghĩ không phóng khoáng chút nào! Ta nghe mà còn thấy thẹn thay ngài. Nếu ngài không nạp nổi thiếp, muốn bản vương tới chỗ môi giới mua cho Tuy vương ngài vài kỹ nữ để phát tiết hay không a!”
Thật ra Lưu Bái nói xong lời này, cũng tự giác ra bản thân thất thố. Thật sự là hắn ta không nghĩ tới, trên chút chuyện nhỏ này không có gì quan trọng này, lại bị Thôi Hành Chu làm cho bại trận đến ngã nhào.
Hiện tại tướng quân Tây Bắc vậy chặt Tây Châu đến mức một giọt nước cũng không thể lọt ra ngoài, hắn ta nên sớm nhường Thôi Hành Chu một chút để tên điên này nhả ra, mới có thể thoát ra khỏi cái vòng vây này!
Không thể nín thở ăn nói khép nép, tạm thời để cho kẻ này chế nhạo.
Thôi Hành Chu cũng không phí quá nhiều miệng lưỡi với Tuy vương. Dù sao hai bên cũng kiếm ăn chẳng ra gì! Nếu bị ngự sử biết, khó tránh khỏi sẽ bị bêu danh.
Mà hiện tại bọn họ lại đang túm lấy cái đuôi nhỏ của đối phương, đương nhiên cũng là giả nhân giả nghĩa hàn huyên, làm bộ như không có chuyện bất thường nào xảy ra.
Cuối cùng Thôi Hành Chu cho Tuy vương một lệnh bài, miễn cưỡng nhường hắn ta có thể duy trì thể diện, rời khỏi Tây Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.