Chương 146:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lại nói, sau trận náo loạn kia Miên Đường liền hair huy đám nô bộc thu dọn viện tử.
Kết quả lúc vừa nghiêng đầu, liền phát hiện một nam tử cao lớn mặc trường sam, chống quải trượng, thuận theo cánh cửa đã bị đá hỏng, bước vào viện tử của nàng.
Miên Đường nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng Thôi Hành Chu không nói lời nào.
Mà Thôi Hành Chu cũng không khách khí, giống như đi vào sân nhà mình, hướng về phía Lý ma ma đang thi lễ với hẳn khoát tay áo, sau đó gảy gảy mấy chuỗi lạp xưởng phơi trên giá, phân phó Lý ma ma buổi tối hấp hai chuỗi lên ăn.
Sau đó hắn rẽ trái rẽ phải, có chút hứng thú nhìn xem các ngóc ngách trong viện, cuối cùng cất bước đi vào trong phòng.
Miên Đường lúc này cũng hồi thần lại, vội vàng đứng ở cửa phòng, mượn cớ hành lễ vấn an, không cho hắn vào.
Thôi Hành Chu lúc này mới nhìn thẳng vào Miên Đường, cúi đầu xuống xát bên cạnh nàng hỏi: “Sao giá cả tăng vọt, phòng này cũng không cho ta vào?”
Miên Đường cảm thấy hắn nói chuyện có chút không đứng đắn, chỉ nghiêm mặt, chính là bất động tại chỗ.
Cuối cùng Thôi Hành Chu dứt khoát vứt bỏ quải trượng, ôm Miên Đường lên, vài bước liền vào phòng.
Miên Đường mới không cho hắn ôm, giãy dụa muốn xuống đất, lại bị hắn ném lên giường không cho bật dậy.
Thôi Hành Chu cúi đầu, tham lam ngửi ngửi mùi vị ngọt ngào độc nhất trên người nàng, nói: “Chia xa lâu ngày như vậy, nàng không nhớ ta sao?”
Miên Đường quay đầu không cho hắn hôn, tức giận nói: “Lúc này còn chưa tới một tháng, cái gì mà chia xa lâu ngày chứ? Sao chàng lại ở đây? Mau dậy đi nói chuyện nghiêm túc!”
Thôi Hành Chu thấy nàng thật sự tức giận, lúc này mới hôn một phát lên má nàng, thuận tiện kéo nàng cùng ngồi xuống bàn.
Chỉ là lúc ngồi, Hoài Dương Vương thuận miệng nói một câu đồ đạc trong phòng bày biện không được tự nhiên, dùng không thuận ý.
Miên Đường dùng sức lật một cái liếc mắt, bất quá vẫn rót cho hắn một chén canh long nhãn táo đỏ ngân nhĩ vừa mới nấu xong.
“Vương gia còn chưa nói, vì sao đột nhiên lại tới nơi này.” Nàng vừa đưa chén qua vừa hỏi.
Kỳ thật vào lúc Miên Đường vừa xuất phát không lâu, Thôi Hành Chu liền lên đường.
Chẳng qua hán mang theo đội quân khải hoàn về triều, khó tránh khỏi lộ trình chậm hơn một chút, cho nên một ngày trước mới tới.
Mà bức thư “Nói rõ ngọn ngành” mà Miên Đường viết quả thực cũng khiến Thôi Hành Chu tức giận.
Hắn chỉ là thả nàng trở về mấy ngày, lại chọc đến Trấn Nam Hầu, bè lũ của Tuy Vương trên nhảy dưới tránh, nhất là tên Tuy vương kia, lại kiêu ngạo phách lối như thế, sau khi bị Lý Quang Tài đánh động một phen, liền trắng trợn tới cướp người.
Thôi Hành Chu vừa nghĩ đến nếu không phải mình tự mình đến, chỉ sợ Miên Đường đã bị đám thuộc hạ của Tuy vương kia cướp rồi nhốt vào trong biệt quán.
Nếu là lúc đó, trong sạch của nàng không giữ được, tính tình lại quật cường, đương nhiên là sẽ muốn phản kháng, đến lúc đó nàng khí lực tay chân nửa có nửa không, làm sao có thể chống lại Tuy vương?
Thôi Hành Chu dĩ nhiên không dám nghĩ tiếp, dùng sức nắm lấy tay Miên Đường.
Miên Đường bị hắn nắm đến nỗi tay phát đau, liền nhỏ giọng kêu lên: “Tại sao lại bóp dùng sức như vậy?”
Thôi Hành Chu thành thật nói ra lời trong lòng: “Nàng... Nếu hạnh phúc cùng nam nhân khác, ta chính là muốn giết người...”
Miên Đường nhớ tới mấy người bị mất đầu trước cửa nhà mình, liền biết hắn không phải là nói giỡn, vì thế lẳng lặng nhìn hắn nói: “Giết ai, ta? Hay cả người nhà ta?”
Thôi Hành Chu trừng mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Đã từng bị nàng làm tức giận đến như vậy rồi, nhưng ta chưa từng chạm vào nửa ngón tay của nàng? Đương nhiên là giết gian phu...”
Miên Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí của hắn, không biết tại sao, đột nhiên muốn cười, cũng cứ như vậy phốc phốc bật cười nói: “Gian phu của chàng là luận từ đầu nào ra? Nếu nói kỹ, chàng cũng không phải là người có lại lịch đứng đắn gì...”
Lời này vừa nói xong, nàng mới phát giác mình lỗ mãng, sao có thể nói chuyện với một người đường đường là Vương gia như vậy?
Nhưng Thôi Hành Chu ngược lại không bày ra kiểu cách nhà quan gì với nàng, chỉ vòng một tay ôm lấy nàng nói: “Ta chưa cưới, nàng chưa gả, hai chúng ta hiện tại nhiều lắm cũng chỉ xem như là nhân tình hẹn hò mà thôi.”
Miên Đường bị từ “Nhân tình” của hắn nói đến tức giận, liền nói: “Vậy ta cũng đã sớm nói với chàng, muốn triệt để cắt đứt với chàng, chàng còn làm ba ba đến quấn lấy ta? Lần này là đến kinh thành đúng không? Đem Lý ma ma cùng người của chàng mang hết đi đi. Chàng cũng thấy đấy, ta tự lập nữ hộ, tương lại không lập gia đình cũng có thể sống qua ngày, nếu chàng ghen tuông, chính là không muốn người khác cưới ta, vậy ta cả đời không gả, chàng yên tâm sống cuộc sống khoái hoạt của chàng đi.”
Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn nàng, kéo dài giọng hỏi: “Thật sự là cả đời cũng không gả? Nàng không muốn có con sao? Không lập gia đình làm sao sinh con được?”
Hắn nhắc tới như vậy, Miên Đường lập tức nhớ tới những lời mình không xấu hổ không biết thẹn nói ra khi làm “Thôi phu nhân”, nhất thời không đáp lại nữa, chỉ vội vàng muốn đứng dậy, không nói nửa câu với Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu há không biết nàng nháo không được liền tức giận, liền ôm nàng cúi đầu nói: “Đừng tức giận, hết thảy đều giao cho ta, đến lúc đó, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được...”
Mấy ngày nay Miên Đường đã bị “Thiếp a thiếp a” nháo đến có chút ý loạn tâm phiền, mắt thấy Thôi Hành Chu lại muốn nhắc lại chuyện cũ, rốt cuộc nhịn không được nữa, hung hăng đẩy Hoài Dương Vương ra nói: “Ta tự biết xuất thân hèn mọn, cũng không có ý định bám rồng núp phượng. Cách sống trên đời này còn rất nhiều, chẳng lẽ không thể sinh để ở trong vương phủ hầu môn, đều là ti tiện bùn đất không làm được việc sao? Hiện tại sống tự do thoải mái, cho dù có ngày không có gì để ăn, ở bên đường làm ăn mày cũng tiêu dao khoái hoạt! Chàng đừng nhắc lại chuyện muốn để ta làm thiếp! Ai thích làm tiểu lão bà của chàng, thì cứ làm đi! Liễu Miên Đường ta nếu lại nhớ chàng nửa phần, thì chính là rùa đen Vương Bát Đản!”
Lúc nói lời này, Liễu Miên Đường một đôi mắt mị nhãn trừng thật lớn, giống như một hổ mẹ muốn ăn thịt người, hoàn toàn không còn cố kỵ thân phận Vương gia của Thôi Hành Chu nữa.
Xa cách lâu như vậy, Thôi Hành Chu lại càng hiểu rõ Liễu Miên Đường hơn. Nàng nói như vậy, thi có một ngày có thể làm được như thế, giống như quên đi Tử Du công tử kia, đem hắn quên sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thôi Hành Chu liền bốc lên một đoàn lửa giận không thể ức chế, thậm chí mơ hồ có loại ý nghĩ điên cuồng, muốn đem nữ nhân này nhốt lại, giấu ở trong phòng, ai cũng không cho nhìn!
Kỳ thật ngày đêm xa cách, chuyện trong lòng Thôi Hành Chu suy nghĩ, so với Liễu Miên Đường một lòng một dạ kiếm tiền còn nhiều hơn nhiều.
Hắn cũng muốn quên nàng, đến lúc này không đề cập đến những ngày giả dối hoang đường ở phố Bắc. Thế nhưng hắn chính là không buông xuống được, vừa nghĩ đến Miên Đường đi theo người khác, tựa như bị người cắt từng đoạn ruột cực kỳ khó chịu.
Bất quá gần đây, giọng nói cùng với dáng điệu tươi cười của vong phụ luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Lão Hoài Dương Vương thích nữ sắc, nạp thiếp vô số, nhưng nếu nhìn kỹ những thiếp thị kia, đôi mắt lông mày cái mũi, lại không khỏi giống nhau. Về sau hắn mới biết, phụ vương khi còn trẻ đã từng luyến mộ một nữ tử xuất thân hèn mọn, lại ngại xuất thân quá ti tiện, cũng không ở bên nhau. Sau đó ông cưới Sở vương phi, nữ tử kia cũng gả tới một nơi xa xôi.
Từ đó về sau liền nhìn núi ngắm nước đều là nàng... Hành vi trở nên phóng túng, hoang đường không chịu trói buộc.
Thôi Hành Chu từng nhìn thấy phụ thân uống đến mức say bí tỉ buộc miệng nói với mấy vị bằng hữu: “Cho dù được phong Vạn Hộ Hầu, nhưng không thể theo tâm tính của mình cưới người mà mình chân chính yêu thương, cũng lãng phí thời gian, chẳng bằng man phu chợ búa tự do tự tại.
Trước kia mỗi lần Thôi Hành Chu nhớ tới những lời phụ vương nước mắt lưng tròng, đều cảm thấy chán ghét từ nội tâm. Cảm thấy phụ thân đây là vì nghiện nữ sắc, lạnh nhạt mẫu thân tìm cớ nhàm chán.
Đại trượng phu đứng giữa trời đất, làm sao có thể vì tình yêu của tiểu nữ nhi mà rối rắm?
Nhưng bây giờ đến rơi đến trên đầu hắn, hắn mới phát hiện, mình thế nhưng lâm vào tình cảnh giống như phụ vương năm đó.
Bất quá hắn ngược lại rất đồng ý với những lời phụ vương nói. La Vương gia lại không thể cưới người mình muốn cưới nhất, quả nhiên là về nhà vẫn uất ức!
Tử Du công tử kia, chính là vì quyền lợi mà vứt bỏ Miên Đường. Nếu hắn cũng như thế, cùng đám hoàng tôn bán mộng bất lực kia có gì khác nhau?
Suy nghĩ như thế, liền phảng phất đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, Thôi Hành Chu lần này tới, trong lòng đã quyết định.
*Mạch Nhâm và mạch Đốc thuộc về hai dòng mạch của kỳ kinh bát mạch. Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Cơ thể của con người phía trước là âm và phía sau là dương, vì vậy mạch Nhâm ở phía trước cơ thể, mạch Đốc nằm ở phía sau cơ thể.*
Ngay khi Miên Đường trừng mắt, sau khi nổi giận với hắn, Thôi Hành Chu chậm rãi nói: “Ai nói muốn cưới nàng làm thiếp?”
Miên Đường không nghĩ tới, hắn lại bày ra thái độ dĩ nhiên “Nàng ngay cả thiếp cũng không xứng làm”, tức giận đến một hơi cũng không thở nổi, ngọc nhân lanh lợi nhanh mềm nhanh miệng, cứ nghẹn lại như vậy, chỉ chống đỡ vành mắt ửng đỏ, ngực phập phồng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt kia đang chờ trực một khắc sau sẽ rơi xuống.
Kỳ thật Thôi Hành Chu cũng hối hận chính mình nhất thời lại tức giận nàng. Hắn và nàng lâu như vậy không gặp nhau, ngọt ngào cũng không kịp, đem nhân trọc khóc, chẳng phải lại hại mình phải dỗ dành sao?
Vì thế lập tức tiến lên, ôm lấy nàng, thấp giọng dỗ dành: “Không làm thiếp, lại đến tìm nàng, đương nhiên là muốn cưới nàng làm vợ! Đến lúc đó nàng không sinh, cũng có người thúc giục nàng sinh không phải sao?”
Kết quả lúc vừa nghiêng đầu, liền phát hiện một nam tử cao lớn mặc trường sam, chống quải trượng, thuận theo cánh cửa đã bị đá hỏng, bước vào viện tử của nàng.
Miên Đường nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng Thôi Hành Chu không nói lời nào.
Mà Thôi Hành Chu cũng không khách khí, giống như đi vào sân nhà mình, hướng về phía Lý ma ma đang thi lễ với hẳn khoát tay áo, sau đó gảy gảy mấy chuỗi lạp xưởng phơi trên giá, phân phó Lý ma ma buổi tối hấp hai chuỗi lên ăn.
Sau đó hắn rẽ trái rẽ phải, có chút hứng thú nhìn xem các ngóc ngách trong viện, cuối cùng cất bước đi vào trong phòng.
Miên Đường lúc này cũng hồi thần lại, vội vàng đứng ở cửa phòng, mượn cớ hành lễ vấn an, không cho hắn vào.
Thôi Hành Chu lúc này mới nhìn thẳng vào Miên Đường, cúi đầu xuống xát bên cạnh nàng hỏi: “Sao giá cả tăng vọt, phòng này cũng không cho ta vào?”
Miên Đường cảm thấy hắn nói chuyện có chút không đứng đắn, chỉ nghiêm mặt, chính là bất động tại chỗ.
Cuối cùng Thôi Hành Chu dứt khoát vứt bỏ quải trượng, ôm Miên Đường lên, vài bước liền vào phòng.
Miên Đường mới không cho hắn ôm, giãy dụa muốn xuống đất, lại bị hắn ném lên giường không cho bật dậy.
Thôi Hành Chu cúi đầu, tham lam ngửi ngửi mùi vị ngọt ngào độc nhất trên người nàng, nói: “Chia xa lâu ngày như vậy, nàng không nhớ ta sao?”
Miên Đường quay đầu không cho hắn hôn, tức giận nói: “Lúc này còn chưa tới một tháng, cái gì mà chia xa lâu ngày chứ? Sao chàng lại ở đây? Mau dậy đi nói chuyện nghiêm túc!”
Thôi Hành Chu thấy nàng thật sự tức giận, lúc này mới hôn một phát lên má nàng, thuận tiện kéo nàng cùng ngồi xuống bàn.
Chỉ là lúc ngồi, Hoài Dương Vương thuận miệng nói một câu đồ đạc trong phòng bày biện không được tự nhiên, dùng không thuận ý.
Miên Đường dùng sức lật một cái liếc mắt, bất quá vẫn rót cho hắn một chén canh long nhãn táo đỏ ngân nhĩ vừa mới nấu xong.
“Vương gia còn chưa nói, vì sao đột nhiên lại tới nơi này.” Nàng vừa đưa chén qua vừa hỏi.
Kỳ thật vào lúc Miên Đường vừa xuất phát không lâu, Thôi Hành Chu liền lên đường.
Chẳng qua hán mang theo đội quân khải hoàn về triều, khó tránh khỏi lộ trình chậm hơn một chút, cho nên một ngày trước mới tới.
Mà bức thư “Nói rõ ngọn ngành” mà Miên Đường viết quả thực cũng khiến Thôi Hành Chu tức giận.
Hắn chỉ là thả nàng trở về mấy ngày, lại chọc đến Trấn Nam Hầu, bè lũ của Tuy Vương trên nhảy dưới tránh, nhất là tên Tuy vương kia, lại kiêu ngạo phách lối như thế, sau khi bị Lý Quang Tài đánh động một phen, liền trắng trợn tới cướp người.
Thôi Hành Chu vừa nghĩ đến nếu không phải mình tự mình đến, chỉ sợ Miên Đường đã bị đám thuộc hạ của Tuy vương kia cướp rồi nhốt vào trong biệt quán.
Nếu là lúc đó, trong sạch của nàng không giữ được, tính tình lại quật cường, đương nhiên là sẽ muốn phản kháng, đến lúc đó nàng khí lực tay chân nửa có nửa không, làm sao có thể chống lại Tuy vương?
Thôi Hành Chu dĩ nhiên không dám nghĩ tiếp, dùng sức nắm lấy tay Miên Đường.
Miên Đường bị hắn nắm đến nỗi tay phát đau, liền nhỏ giọng kêu lên: “Tại sao lại bóp dùng sức như vậy?”
Thôi Hành Chu thành thật nói ra lời trong lòng: “Nàng... Nếu hạnh phúc cùng nam nhân khác, ta chính là muốn giết người...”
Miên Đường nhớ tới mấy người bị mất đầu trước cửa nhà mình, liền biết hắn không phải là nói giỡn, vì thế lẳng lặng nhìn hắn nói: “Giết ai, ta? Hay cả người nhà ta?”
Thôi Hành Chu trừng mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Đã từng bị nàng làm tức giận đến như vậy rồi, nhưng ta chưa từng chạm vào nửa ngón tay của nàng? Đương nhiên là giết gian phu...”
Miên Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú đằng đằng sát khí của hắn, không biết tại sao, đột nhiên muốn cười, cũng cứ như vậy phốc phốc bật cười nói: “Gian phu của chàng là luận từ đầu nào ra? Nếu nói kỹ, chàng cũng không phải là người có lại lịch đứng đắn gì...”
Lời này vừa nói xong, nàng mới phát giác mình lỗ mãng, sao có thể nói chuyện với một người đường đường là Vương gia như vậy?
Nhưng Thôi Hành Chu ngược lại không bày ra kiểu cách nhà quan gì với nàng, chỉ vòng một tay ôm lấy nàng nói: “Ta chưa cưới, nàng chưa gả, hai chúng ta hiện tại nhiều lắm cũng chỉ xem như là nhân tình hẹn hò mà thôi.”
Miên Đường bị từ “Nhân tình” của hắn nói đến tức giận, liền nói: “Vậy ta cũng đã sớm nói với chàng, muốn triệt để cắt đứt với chàng, chàng còn làm ba ba đến quấn lấy ta? Lần này là đến kinh thành đúng không? Đem Lý ma ma cùng người của chàng mang hết đi đi. Chàng cũng thấy đấy, ta tự lập nữ hộ, tương lại không lập gia đình cũng có thể sống qua ngày, nếu chàng ghen tuông, chính là không muốn người khác cưới ta, vậy ta cả đời không gả, chàng yên tâm sống cuộc sống khoái hoạt của chàng đi.”
Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn nàng, kéo dài giọng hỏi: “Thật sự là cả đời cũng không gả? Nàng không muốn có con sao? Không lập gia đình làm sao sinh con được?”
Hắn nhắc tới như vậy, Miên Đường lập tức nhớ tới những lời mình không xấu hổ không biết thẹn nói ra khi làm “Thôi phu nhân”, nhất thời không đáp lại nữa, chỉ vội vàng muốn đứng dậy, không nói nửa câu với Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu há không biết nàng nháo không được liền tức giận, liền ôm nàng cúi đầu nói: “Đừng tức giận, hết thảy đều giao cho ta, đến lúc đó, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được...”
Mấy ngày nay Miên Đường đã bị “Thiếp a thiếp a” nháo đến có chút ý loạn tâm phiền, mắt thấy Thôi Hành Chu lại muốn nhắc lại chuyện cũ, rốt cuộc nhịn không được nữa, hung hăng đẩy Hoài Dương Vương ra nói: “Ta tự biết xuất thân hèn mọn, cũng không có ý định bám rồng núp phượng. Cách sống trên đời này còn rất nhiều, chẳng lẽ không thể sinh để ở trong vương phủ hầu môn, đều là ti tiện bùn đất không làm được việc sao? Hiện tại sống tự do thoải mái, cho dù có ngày không có gì để ăn, ở bên đường làm ăn mày cũng tiêu dao khoái hoạt! Chàng đừng nhắc lại chuyện muốn để ta làm thiếp! Ai thích làm tiểu lão bà của chàng, thì cứ làm đi! Liễu Miên Đường ta nếu lại nhớ chàng nửa phần, thì chính là rùa đen Vương Bát Đản!”
Lúc nói lời này, Liễu Miên Đường một đôi mắt mị nhãn trừng thật lớn, giống như một hổ mẹ muốn ăn thịt người, hoàn toàn không còn cố kỵ thân phận Vương gia của Thôi Hành Chu nữa.
Xa cách lâu như vậy, Thôi Hành Chu lại càng hiểu rõ Liễu Miên Đường hơn. Nàng nói như vậy, thi có một ngày có thể làm được như thế, giống như quên đi Tử Du công tử kia, đem hắn quên sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thôi Hành Chu liền bốc lên một đoàn lửa giận không thể ức chế, thậm chí mơ hồ có loại ý nghĩ điên cuồng, muốn đem nữ nhân này nhốt lại, giấu ở trong phòng, ai cũng không cho nhìn!
Kỳ thật ngày đêm xa cách, chuyện trong lòng Thôi Hành Chu suy nghĩ, so với Liễu Miên Đường một lòng một dạ kiếm tiền còn nhiều hơn nhiều.
Hắn cũng muốn quên nàng, đến lúc này không đề cập đến những ngày giả dối hoang đường ở phố Bắc. Thế nhưng hắn chính là không buông xuống được, vừa nghĩ đến Miên Đường đi theo người khác, tựa như bị người cắt từng đoạn ruột cực kỳ khó chịu.
Bất quá gần đây, giọng nói cùng với dáng điệu tươi cười của vong phụ luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Lão Hoài Dương Vương thích nữ sắc, nạp thiếp vô số, nhưng nếu nhìn kỹ những thiếp thị kia, đôi mắt lông mày cái mũi, lại không khỏi giống nhau. Về sau hắn mới biết, phụ vương khi còn trẻ đã từng luyến mộ một nữ tử xuất thân hèn mọn, lại ngại xuất thân quá ti tiện, cũng không ở bên nhau. Sau đó ông cưới Sở vương phi, nữ tử kia cũng gả tới một nơi xa xôi.
Từ đó về sau liền nhìn núi ngắm nước đều là nàng... Hành vi trở nên phóng túng, hoang đường không chịu trói buộc.
Thôi Hành Chu từng nhìn thấy phụ thân uống đến mức say bí tỉ buộc miệng nói với mấy vị bằng hữu: “Cho dù được phong Vạn Hộ Hầu, nhưng không thể theo tâm tính của mình cưới người mà mình chân chính yêu thương, cũng lãng phí thời gian, chẳng bằng man phu chợ búa tự do tự tại.
Trước kia mỗi lần Thôi Hành Chu nhớ tới những lời phụ vương nước mắt lưng tròng, đều cảm thấy chán ghét từ nội tâm. Cảm thấy phụ thân đây là vì nghiện nữ sắc, lạnh nhạt mẫu thân tìm cớ nhàm chán.
Đại trượng phu đứng giữa trời đất, làm sao có thể vì tình yêu của tiểu nữ nhi mà rối rắm?
Nhưng bây giờ đến rơi đến trên đầu hắn, hắn mới phát hiện, mình thế nhưng lâm vào tình cảnh giống như phụ vương năm đó.
Bất quá hắn ngược lại rất đồng ý với những lời phụ vương nói. La Vương gia lại không thể cưới người mình muốn cưới nhất, quả nhiên là về nhà vẫn uất ức!
Tử Du công tử kia, chính là vì quyền lợi mà vứt bỏ Miên Đường. Nếu hắn cũng như thế, cùng đám hoàng tôn bán mộng bất lực kia có gì khác nhau?
Suy nghĩ như thế, liền phảng phất đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, Thôi Hành Chu lần này tới, trong lòng đã quyết định.
*Mạch Nhâm và mạch Đốc thuộc về hai dòng mạch của kỳ kinh bát mạch. Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Cơ thể của con người phía trước là âm và phía sau là dương, vì vậy mạch Nhâm ở phía trước cơ thể, mạch Đốc nằm ở phía sau cơ thể.*
Ngay khi Miên Đường trừng mắt, sau khi nổi giận với hắn, Thôi Hành Chu chậm rãi nói: “Ai nói muốn cưới nàng làm thiếp?”
Miên Đường không nghĩ tới, hắn lại bày ra thái độ dĩ nhiên “Nàng ngay cả thiếp cũng không xứng làm”, tức giận đến một hơi cũng không thở nổi, ngọc nhân lanh lợi nhanh mềm nhanh miệng, cứ nghẹn lại như vậy, chỉ chống đỡ vành mắt ửng đỏ, ngực phập phồng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt kia đang chờ trực một khắc sau sẽ rơi xuống.
Kỳ thật Thôi Hành Chu cũng hối hận chính mình nhất thời lại tức giận nàng. Hắn và nàng lâu như vậy không gặp nhau, ngọt ngào cũng không kịp, đem nhân trọc khóc, chẳng phải lại hại mình phải dỗ dành sao?
Vì thế lập tức tiến lên, ôm lấy nàng, thấp giọng dỗ dành: “Không làm thiếp, lại đến tìm nàng, đương nhiên là muốn cưới nàng làm vợ! Đến lúc đó nàng không sinh, cũng có người thúc giục nàng sinh không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.