Chương 147:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường còn đắm chìm trong cơn tức giận bị hẳn coi thường, lại nghe hắn mở miệng nói muốn cưới mình, liền chỉ coi lời của hắn là những lời ngọt ngào khi nam nhân lừa gạt tiểu cô nương.
Lúc này, nàng cũng bình tĩnh lại, nghẹn ngào cố gắng nuốt xuống ủy khuất, tận lực bình tĩnh nói: “Tóm lại, hôm nay đa tạ Hoài Dương Vương ra tay cứu giúp, ta lại nợ ngài nhiều nhân tình, ngày sau sẽ nghĩ biện pháp trả lại gấp đôi... Thời gian không còn sớm, Vương gia mời trở về cho!”
Thôi Hành Chu tưởng tượng ra các loại phản ứng sau khi mình mở miệng hứa hẹn cưới Miên Đường.
Thẹn thùng, vui mừng đến phát khóc... Nhưng không có loại phản ứng làm như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
Vừa gặp khuôn mặt tuấn tú của Thôi Hành Chu cũng trầm xuống, nhướng mày rậm nói: “Tối nay ta ở đây!” Nói xong liền nằm lên giường, vứt giày trên chân ra, không nhúc nhích.
Liễu Miên Đường không nghĩ tới hắn vô lại đến mức như vậy, tức giận quay đầu liền đi ra ngoài.
Lúc nàng đi ra ngoài, cửa hàng vật liệu vừa vặn mang đến hai tấm ván cửa không sơn, so sánh với khung cửa, đóng vào chỗ bị gãy tạm thời có thể ứng phó một chút. Nếu không, nữ hộ, vào ban đêm cửa mở ra, thật sự là rất kỳ cục.
Chờ Miên Đường nhìn bọn Phạm Hổ bảy tay tám chân đóng ván cửa lên, liền đi vào phòng bếp xem Lý ma ma hấp lạp xưởng.
Mắt thấy Lý ma ma lại bắt đầu xào thịt Thôi Hành Chu thích ăn, Miên Đường mất bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự chuẩn bị cho ngài ấy? Ta có nói sẽ giữ ngài ấy ở lại ăn cơm sao?”
Lý ma ma nhìn bộ dáng của Miên Đường, liền biết vừa rồi ở trong phòng chắc chắn là cùng Vương gia cãi nhau, liền thật cẩn thận nói: “Trong nhà mì gạo dư giả, cũng không thiếu một đĩa này. Vương gia ở trong quân ba bữa không cố định, nghe nói gần đây dạ dày không khỏe... Đến giờ cơm, nếu không ăn, đợi lát nữa trên đường đi sợ sẽ cồn cào đến đau dạ dày...”
Miên Đường không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trầm xuống, ở trong phòng bếp lại dạo một hồi nói: “Lượng nước nấu cơm hôm nay cũng giống như hôm qua?”
Lý ma ma cho rằng tật xấu của nàng tái phát, lại muốn châm ngòi, liền thấp giọng nói: “Tiểu thư nói thích ăn cứng một chút, cho nên vẫn là lượng nước hôm qua...”
Miên Đường lại không nói lời nào, sau khi đi vài vòng, tự mình lấy nồi đất nhỏ, múc một bát gạo, còn có một muôi ngô nếp vàng óng, thêm nước, đặt ở một bên bếp nhỏ bắt đầu nấu cháo.
Lý ma ma không lên tiếng, nhưng khi quay đầu lại, lại bất đắc dĩ hé miệng cười: Vị tiểu thư này a, chính là một người miệng lưỡi sắc bén như dao nhưng tâm lại mềm như đậu hũ. Ước chừng là nghe bà mới nói dạ dày Vương gia không khỏe, lo lắng cơm nấu quá cứng, sẽ làm tổn thương dạ dày, liền nấu lên cháo ngô nếp dưỡng dạ dày.
Ai, nếu cứ như bình thường thì xứng đôi biết bao a! Vương gia cũng có thật sự rất thương thê tử của ngài ấy.
Miên Đường đặt nồi đất xong, lại đậy nắp, liền ra khỏi phòng bếp nhỏ. Lúc đi ngang qua phòng của mình, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngáy, mới biết người nọ thế mà đã ngủ thiếp đi.
Thôi Hành Chu đang bị thương, liền một mực chạy đến, thuyền xe mệt nhọc, đến nơi này, quả thực rất mệt mỏi.
Hiện giờ nằm trên giường Liễu Miên Đường, trên chăn gối đều là mùi hương hơi thở của nàng, trong lòng buông lỏng, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Lúc Miên Đường tiến vào, liền thấy Thôi Hành Chu mặt vùi ở trên gối đầu, duỗi eo, tứ chi thon dài, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng ngủ say.
Bộ dáng của hắn rất tốt, tuy rằng ở Tây Bắc phơi nắng ngăm đen, nhưng càng thêm tản mát ra mị lực xương cốt sắt thép tuấn lãng khó có thể ngăn cản.
Miên Đường lúc này, mới yên tâm nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Không thể không thừa nhận, trong số những nam nhân nàng từng gặp, không có ai đẹp hơn hắn. Tóm lại, khuôn mặt và hình thể của hắn đều rất vừa ý nàng, nếu hắn không làm chuyện khiến người ta phiền não, chỉ nhìn nhan sắc khi ngủ của hắn, có thể lẳng lặng ngắm cả một ngày như vậy.
Nghĩ đến bệnh dạ dày của hắn, Miên Đường kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho hắn, sau đó đi vào trong rương lấy một cái chặn, xoay người tới phòng nha hoàn cách vách, chuẩn bị đêm nay ngủ ở đó.
Thôi Hành Chu liên tục mấy đêm không được ngủ ngon, khi tỉnh lại trong cảm giác sảng khoái này, đã là nửa đêm, lúc mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình hắn.
Lý ma ma canh giữ ở cửa, nghe thấy động tĩnh vương gia rời giường, liền bưng thức ăn chuẩn bị cho hắn vào trong phòng.
Thôi Hành Chu cũng đói bụng, ăn thức ăn, sau đó hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Lý ma ma thành thật nói: “Sau khi ăn cơm xong, liền tới sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Ngày mai Lục phủ phải làm lễ nạp thái*, nói là tiểu thư nhị phòng sắp đính hôn, tiểu thư cũng phải qua làm lễ, cho nên phải đi ngủ sớm một chút.”
*(Lě nap thái): một sự kiện quan trọng trong hôn lễ ngày xưa, nhà trai sẽ gửi quà cho gia đình nhà gái trước khi kết hôn gồm có quần áo cho cha mẹ, một vài đồ dùng cho cô dâu, tiền cưới.v.v. tùy vào thương lượng giữa hai bên gia đình. Tương tự như lễ dạm ngõ ở Việt Nam.*
Lý ma ma nói như vậy, cũng là âm thầm nhắc nhở Vương gia, cũng đừng có hơn nửa đêm lại mò vào giày vò Liễu tiểu thư. Tiểu cô nương ngày thường luôn trầm tĩnh hào phóng, mỗi lần đều bị hắn trêu chọc đến buồn bực không vui, bà nhìn cũng có chút đau lòng.
Thôi Hành Chu đương nhiên sẽ không đi giày vò Miên Đường. Lần này hắn đã quyết định cưới nàng. Đương nhiên phải qua được cửa ải người nhà họ Lục. Ngày mai người Lục gia đều ở mặt, vậy hắn đương nhiên cũng phải đi theo.
Nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu ăn cơm xong, liền đi nhìn Miên Đường một chút, chỉ là cửa phòng nàng đã cài then cửa, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
Thôi Hành Chu sợ đánh thức nàng, liền xoay người trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, khắc đầu giờ Mão, Miên Đường liền tỉnh.
Nàng hiện tại đang ở Lâm Châu, nếu chạy tới Lục phủ ở Tây Châu, trên đường còn phải tốn chút thời gian, cho nên phải sớm rửa mặt trang điểm.
Nàng biết hôm nay chính là lễ đính hôn của Lục Thanh Anh, cũng không muốn đoạt nổi bật của biểu muội, chỉ mặc một bộ váy dài màu khói nhạt, ở trên đỉnh đầu búi tóc cao, đơn giản đeo hai cây trâm ngọc hoa cố định một chút. Về phần trang điểm mặt, cũng chỉ đánh một lớp phấn mỏng, trên mỗi hơi điểm chút son.
Nhà Nhị cữu cữu hôm nay cùng Tô gia đính hôn, tổ chức cực kỳ náo động, nàng biết Nhị cữu cữu muốn mặt mũi, cũng chuẩn bị hậu lễ cho biểu muội.
Chờ nàng rửa mặt chỉnh trang xong, lúc ra cửa, mới phát hiện Thôi Hành Chu cũng chuẩn bị thỏa đáng, đầu đội ngọc quan, bên tóc mai lộ ra dây đai phiêu dật ánh lên kim tuyến, một thân trường sam màu xanh nhạt, tay áo tô điểm đường chỉ thêu mây đuổi trăng, rất tao nhã, dáng người của hắn chính là vai rộng eo nhỏ, hơn nữa chân dài, chân đeo giày da nai trắng đứng ở đó, đúng thẳng tắp như tiêu chuẩn, làm cho người ta không thể bỏ qua được.
Ngay cả trên tay hắn cầm một cây quải trượng bằng ngọc, cũng thêm một loại khí tức nho nhã nhã nhặn khác.
Miên Đường cắn cắn môi, không nhìn hắn nữa, cúi đầu hỏi: “Ngài muốn đi rồi sao? Chúc Vương gia đi mạnh khỏe...”
Thôi Hành Chu nghiêm mặt nhìn nàng đuổi mình. Nàng nói rất hay, chỉ nói sau này không lập gia đình, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, chỉ hơi trang điểm một chút, liền môi đỏ răng trẳng, mắt sáng chiếu bóng người, làm thế nào cũng không giấu được, nam tử trên thế gian này trừ khi mắt đều bị mù, mới có thể để mặc cho tư sắc bậc này không lập gia đình.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi nói “Ta đến nhà họ Lục với nàng Nếu nàng sợ ngoại tổ phụ ngươi nói lời không hay, liền ngồi xe ngựa của mình đi, xe ngựa của ta đi theo phía sau nàng là được rồi...”
Miên Đường lúc này mới phát hiện, hắn muốn đi theo mình trở về Lục gia, vì thế gắt giọng hỏi: “Vương gia cũng đi theo là muốn làm gì?”
Thôi Hành Chu nói: “Hôm qua ta đã nói với nàng, tình cảm ta không giấu kín dưới đáy lòng, không phải đã nói rồi sao, muốn cưới nàng, đương nhiên là phải đến Lục gia cầu hôn.
Miên Đường tức giận: “Không phải ta cũng đã nói kiếp này tuyệt đối không làm thiếp sao, ngài nhắc lại làm cái gì? Nếu là muốn đến để chọc tức ngoại tổ phụ ta, quản vị vương gia như ngài, xem xem ta có liều mạng với ngài không!”
Thôi Hành Chu ngược lại đã quen với Miên Đường thỉnh thoảng lại lộ ra nguyên hình, liền kéo tay tiểu bát phụ*, trấn định nói: “Ta vừa mới từ Tây Bắc trở về, còn chưa nói với người trong nhà, bất quá mẫu thân từ trước đến nay đều nghe theo ta, trưởng bối Thôi gia cũng không quản được ta, đợi ta tới cầu hôn với ngoại tổ mẫu nàng, lại cùng ông ấy thỏa thuận chuyện Lễ nạp thái Tam thư lục lễ**. Lý Quang Tài cũng sẽ thay chúng ta chuẩn bị hôn thư, đợi quyết hôn, nàng cùng ta sẽ trở về Chân Châu bẩm báo mẫu thân, rồi cử hành đại lễ.”
* (Bát phụ): người đàn bà chanh chua; người phụ nữ đanh đá.
* (Tam thư lục lễ/Tam môi lục sính): 3 bức thư 6 lễ. 3 bức thư mà nhà trai phải gửi cho nhà gái bao gồm: Sính thư (Thư ngỏ ý cầu hôn), Lễ thu (Ghi ngày lành tháng tốt nhà trai chọn, xin ngày sinh tháng đẻ của cô dâu), Nghênh thư (Ghi ngày giờ đón dâu để nhà gái xem xét). 6 lễ gồm: Nạp thái (dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (xem tuổi, đính hôn), Nạp chinh (nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (Bàn bạc ngày cưới), Thân Nghênh (rước dâu). **
Hắn trịnh trọng nói, hoàn toàn mặc kệ Mạc Như cùng Lý ma ma bên cạnh đều kinh ngạc há hốc miệng.
Miên Đường tuy rằng không há miệng, nhưng cũng có chút không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngài... Điên rồi!”
Thôi Hành Chu mỉm cười: “Sau khi nàng đi rồi, thật ra ta cũng phát điên một thời gian, quá gần đây ngược lại đã thanh tỉnh hơn một chút. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau lên đường đi.”
Nói xong, hắn muốn lên xe ngựa, nhưng Miên Đường lại gắt gao kéo tay hắn nói: “Vương gia! Sau khi ta là tội nhân, ca ca vẫn còn bị lưu đày! Đây là những sự thật không thể thay đổi. Ngài bây giờ là đại soái Tây Bắc có công bảo về quốc gia, lại là người thừa kế không cùng họ với vua, cho dù ngài không sợ ánh mắt của người khác, cố ý muốn cưới một nữ nhân có vết nhơ, nhưng người nhà mẫu tộc của ngài lại vì chuyện hôn nhân này mà xấu hổ! Đến lúc đó, ngài sẽ ngày ngày phải sống trong phiền nhiễu, tình cảm ân ái, cũng bị tiêu hao đến lúc cạn kiệt... Miên Đường tự biết mình, cũng không muốn gả cho ngài làm vợ, nhận lấy tình yêu sai lầm này của Vương gia, kính xin Vương gia sớm trở về đi!”
Kỳ thật, Miên Đường nói những thứ này đều là sự thật, cũng là nguyên nhân chủ yếu Thôi Hành Chu lúc trước vẫn do dự. Nhưng hiện tại, những lời này từ trong miệng Miên Đường nói ra, liền có vẻ từng câu từng chữ đều chói tai không thể nghe nổi.
Hiện giờ, theo Thôi Hành Chu, nàng xuất thân không tốt, cũng không phải là chuyện đáng chết gì. Dù sao hắn trời sinh chính là một người nghênh đón gian nan mà leo lên.
Người khác không dám chinh phạt Man tộc Tây Bắc, hắn dám. Người khác không dám cưới nữ nhân, hắn cũng dám!
Lúc này, nàng cũng bình tĩnh lại, nghẹn ngào cố gắng nuốt xuống ủy khuất, tận lực bình tĩnh nói: “Tóm lại, hôm nay đa tạ Hoài Dương Vương ra tay cứu giúp, ta lại nợ ngài nhiều nhân tình, ngày sau sẽ nghĩ biện pháp trả lại gấp đôi... Thời gian không còn sớm, Vương gia mời trở về cho!”
Thôi Hành Chu tưởng tượng ra các loại phản ứng sau khi mình mở miệng hứa hẹn cưới Miên Đường.
Thẹn thùng, vui mừng đến phát khóc... Nhưng không có loại phản ứng làm như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
Vừa gặp khuôn mặt tuấn tú của Thôi Hành Chu cũng trầm xuống, nhướng mày rậm nói: “Tối nay ta ở đây!” Nói xong liền nằm lên giường, vứt giày trên chân ra, không nhúc nhích.
Liễu Miên Đường không nghĩ tới hắn vô lại đến mức như vậy, tức giận quay đầu liền đi ra ngoài.
Lúc nàng đi ra ngoài, cửa hàng vật liệu vừa vặn mang đến hai tấm ván cửa không sơn, so sánh với khung cửa, đóng vào chỗ bị gãy tạm thời có thể ứng phó một chút. Nếu không, nữ hộ, vào ban đêm cửa mở ra, thật sự là rất kỳ cục.
Chờ Miên Đường nhìn bọn Phạm Hổ bảy tay tám chân đóng ván cửa lên, liền đi vào phòng bếp xem Lý ma ma hấp lạp xưởng.
Mắt thấy Lý ma ma lại bắt đầu xào thịt Thôi Hành Chu thích ăn, Miên Đường mất bình tĩnh nói: “Ngươi thật sự chuẩn bị cho ngài ấy? Ta có nói sẽ giữ ngài ấy ở lại ăn cơm sao?”
Lý ma ma nhìn bộ dáng của Miên Đường, liền biết vừa rồi ở trong phòng chắc chắn là cùng Vương gia cãi nhau, liền thật cẩn thận nói: “Trong nhà mì gạo dư giả, cũng không thiếu một đĩa này. Vương gia ở trong quân ba bữa không cố định, nghe nói gần đây dạ dày không khỏe... Đến giờ cơm, nếu không ăn, đợi lát nữa trên đường đi sợ sẽ cồn cào đến đau dạ dày...”
Miên Đường không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trầm xuống, ở trong phòng bếp lại dạo một hồi nói: “Lượng nước nấu cơm hôm nay cũng giống như hôm qua?”
Lý ma ma cho rằng tật xấu của nàng tái phát, lại muốn châm ngòi, liền thấp giọng nói: “Tiểu thư nói thích ăn cứng một chút, cho nên vẫn là lượng nước hôm qua...”
Miên Đường lại không nói lời nào, sau khi đi vài vòng, tự mình lấy nồi đất nhỏ, múc một bát gạo, còn có một muôi ngô nếp vàng óng, thêm nước, đặt ở một bên bếp nhỏ bắt đầu nấu cháo.
Lý ma ma không lên tiếng, nhưng khi quay đầu lại, lại bất đắc dĩ hé miệng cười: Vị tiểu thư này a, chính là một người miệng lưỡi sắc bén như dao nhưng tâm lại mềm như đậu hũ. Ước chừng là nghe bà mới nói dạ dày Vương gia không khỏe, lo lắng cơm nấu quá cứng, sẽ làm tổn thương dạ dày, liền nấu lên cháo ngô nếp dưỡng dạ dày.
Ai, nếu cứ như bình thường thì xứng đôi biết bao a! Vương gia cũng có thật sự rất thương thê tử của ngài ấy.
Miên Đường đặt nồi đất xong, lại đậy nắp, liền ra khỏi phòng bếp nhỏ. Lúc đi ngang qua phòng của mình, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngáy, mới biết người nọ thế mà đã ngủ thiếp đi.
Thôi Hành Chu đang bị thương, liền một mực chạy đến, thuyền xe mệt nhọc, đến nơi này, quả thực rất mệt mỏi.
Hiện giờ nằm trên giường Liễu Miên Đường, trên chăn gối đều là mùi hương hơi thở của nàng, trong lòng buông lỏng, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Lúc Miên Đường tiến vào, liền thấy Thôi Hành Chu mặt vùi ở trên gối đầu, duỗi eo, tứ chi thon dài, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng ngủ say.
Bộ dáng của hắn rất tốt, tuy rằng ở Tây Bắc phơi nắng ngăm đen, nhưng càng thêm tản mát ra mị lực xương cốt sắt thép tuấn lãng khó có thể ngăn cản.
Miên Đường lúc này, mới yên tâm nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Không thể không thừa nhận, trong số những nam nhân nàng từng gặp, không có ai đẹp hơn hắn. Tóm lại, khuôn mặt và hình thể của hắn đều rất vừa ý nàng, nếu hắn không làm chuyện khiến người ta phiền não, chỉ nhìn nhan sắc khi ngủ của hắn, có thể lẳng lặng ngắm cả một ngày như vậy.
Nghĩ đến bệnh dạ dày của hắn, Miên Đường kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho hắn, sau đó đi vào trong rương lấy một cái chặn, xoay người tới phòng nha hoàn cách vách, chuẩn bị đêm nay ngủ ở đó.
Thôi Hành Chu liên tục mấy đêm không được ngủ ngon, khi tỉnh lại trong cảm giác sảng khoái này, đã là nửa đêm, lúc mở mắt ra, trong phòng chỉ có một mình hắn.
Lý ma ma canh giữ ở cửa, nghe thấy động tĩnh vương gia rời giường, liền bưng thức ăn chuẩn bị cho hắn vào trong phòng.
Thôi Hành Chu cũng đói bụng, ăn thức ăn, sau đó hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Lý ma ma thành thật nói: “Sau khi ăn cơm xong, liền tới sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Ngày mai Lục phủ phải làm lễ nạp thái*, nói là tiểu thư nhị phòng sắp đính hôn, tiểu thư cũng phải qua làm lễ, cho nên phải đi ngủ sớm một chút.”
*(Lě nap thái): một sự kiện quan trọng trong hôn lễ ngày xưa, nhà trai sẽ gửi quà cho gia đình nhà gái trước khi kết hôn gồm có quần áo cho cha mẹ, một vài đồ dùng cho cô dâu, tiền cưới.v.v. tùy vào thương lượng giữa hai bên gia đình. Tương tự như lễ dạm ngõ ở Việt Nam.*
Lý ma ma nói như vậy, cũng là âm thầm nhắc nhở Vương gia, cũng đừng có hơn nửa đêm lại mò vào giày vò Liễu tiểu thư. Tiểu cô nương ngày thường luôn trầm tĩnh hào phóng, mỗi lần đều bị hắn trêu chọc đến buồn bực không vui, bà nhìn cũng có chút đau lòng.
Thôi Hành Chu đương nhiên sẽ không đi giày vò Miên Đường. Lần này hắn đã quyết định cưới nàng. Đương nhiên phải qua được cửa ải người nhà họ Lục. Ngày mai người Lục gia đều ở mặt, vậy hắn đương nhiên cũng phải đi theo.
Nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu ăn cơm xong, liền đi nhìn Miên Đường một chút, chỉ là cửa phòng nàng đã cài then cửa, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
Thôi Hành Chu sợ đánh thức nàng, liền xoay người trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, khắc đầu giờ Mão, Miên Đường liền tỉnh.
Nàng hiện tại đang ở Lâm Châu, nếu chạy tới Lục phủ ở Tây Châu, trên đường còn phải tốn chút thời gian, cho nên phải sớm rửa mặt trang điểm.
Nàng biết hôm nay chính là lễ đính hôn của Lục Thanh Anh, cũng không muốn đoạt nổi bật của biểu muội, chỉ mặc một bộ váy dài màu khói nhạt, ở trên đỉnh đầu búi tóc cao, đơn giản đeo hai cây trâm ngọc hoa cố định một chút. Về phần trang điểm mặt, cũng chỉ đánh một lớp phấn mỏng, trên mỗi hơi điểm chút son.
Nhà Nhị cữu cữu hôm nay cùng Tô gia đính hôn, tổ chức cực kỳ náo động, nàng biết Nhị cữu cữu muốn mặt mũi, cũng chuẩn bị hậu lễ cho biểu muội.
Chờ nàng rửa mặt chỉnh trang xong, lúc ra cửa, mới phát hiện Thôi Hành Chu cũng chuẩn bị thỏa đáng, đầu đội ngọc quan, bên tóc mai lộ ra dây đai phiêu dật ánh lên kim tuyến, một thân trường sam màu xanh nhạt, tay áo tô điểm đường chỉ thêu mây đuổi trăng, rất tao nhã, dáng người của hắn chính là vai rộng eo nhỏ, hơn nữa chân dài, chân đeo giày da nai trắng đứng ở đó, đúng thẳng tắp như tiêu chuẩn, làm cho người ta không thể bỏ qua được.
Ngay cả trên tay hắn cầm một cây quải trượng bằng ngọc, cũng thêm một loại khí tức nho nhã nhã nhặn khác.
Miên Đường cắn cắn môi, không nhìn hắn nữa, cúi đầu hỏi: “Ngài muốn đi rồi sao? Chúc Vương gia đi mạnh khỏe...”
Thôi Hành Chu nghiêm mặt nhìn nàng đuổi mình. Nàng nói rất hay, chỉ nói sau này không lập gia đình, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, chỉ hơi trang điểm một chút, liền môi đỏ răng trẳng, mắt sáng chiếu bóng người, làm thế nào cũng không giấu được, nam tử trên thế gian này trừ khi mắt đều bị mù, mới có thể để mặc cho tư sắc bậc này không lập gia đình.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi nói “Ta đến nhà họ Lục với nàng Nếu nàng sợ ngoại tổ phụ ngươi nói lời không hay, liền ngồi xe ngựa của mình đi, xe ngựa của ta đi theo phía sau nàng là được rồi...”
Miên Đường lúc này mới phát hiện, hắn muốn đi theo mình trở về Lục gia, vì thế gắt giọng hỏi: “Vương gia cũng đi theo là muốn làm gì?”
Thôi Hành Chu nói: “Hôm qua ta đã nói với nàng, tình cảm ta không giấu kín dưới đáy lòng, không phải đã nói rồi sao, muốn cưới nàng, đương nhiên là phải đến Lục gia cầu hôn.
Miên Đường tức giận: “Không phải ta cũng đã nói kiếp này tuyệt đối không làm thiếp sao, ngài nhắc lại làm cái gì? Nếu là muốn đến để chọc tức ngoại tổ phụ ta, quản vị vương gia như ngài, xem xem ta có liều mạng với ngài không!”
Thôi Hành Chu ngược lại đã quen với Miên Đường thỉnh thoảng lại lộ ra nguyên hình, liền kéo tay tiểu bát phụ*, trấn định nói: “Ta vừa mới từ Tây Bắc trở về, còn chưa nói với người trong nhà, bất quá mẫu thân từ trước đến nay đều nghe theo ta, trưởng bối Thôi gia cũng không quản được ta, đợi ta tới cầu hôn với ngoại tổ mẫu nàng, lại cùng ông ấy thỏa thuận chuyện Lễ nạp thái Tam thư lục lễ**. Lý Quang Tài cũng sẽ thay chúng ta chuẩn bị hôn thư, đợi quyết hôn, nàng cùng ta sẽ trở về Chân Châu bẩm báo mẫu thân, rồi cử hành đại lễ.”
* (Bát phụ): người đàn bà chanh chua; người phụ nữ đanh đá.
* (Tam thư lục lễ/Tam môi lục sính): 3 bức thư 6 lễ. 3 bức thư mà nhà trai phải gửi cho nhà gái bao gồm: Sính thư (Thư ngỏ ý cầu hôn), Lễ thu (Ghi ngày lành tháng tốt nhà trai chọn, xin ngày sinh tháng đẻ của cô dâu), Nghênh thư (Ghi ngày giờ đón dâu để nhà gái xem xét). 6 lễ gồm: Nạp thái (dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (xem tuổi, đính hôn), Nạp chinh (nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (Bàn bạc ngày cưới), Thân Nghênh (rước dâu). **
Hắn trịnh trọng nói, hoàn toàn mặc kệ Mạc Như cùng Lý ma ma bên cạnh đều kinh ngạc há hốc miệng.
Miên Đường tuy rằng không há miệng, nhưng cũng có chút không dám tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngài... Điên rồi!”
Thôi Hành Chu mỉm cười: “Sau khi nàng đi rồi, thật ra ta cũng phát điên một thời gian, quá gần đây ngược lại đã thanh tỉnh hơn một chút. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau lên đường đi.”
Nói xong, hắn muốn lên xe ngựa, nhưng Miên Đường lại gắt gao kéo tay hắn nói: “Vương gia! Sau khi ta là tội nhân, ca ca vẫn còn bị lưu đày! Đây là những sự thật không thể thay đổi. Ngài bây giờ là đại soái Tây Bắc có công bảo về quốc gia, lại là người thừa kế không cùng họ với vua, cho dù ngài không sợ ánh mắt của người khác, cố ý muốn cưới một nữ nhân có vết nhơ, nhưng người nhà mẫu tộc của ngài lại vì chuyện hôn nhân này mà xấu hổ! Đến lúc đó, ngài sẽ ngày ngày phải sống trong phiền nhiễu, tình cảm ân ái, cũng bị tiêu hao đến lúc cạn kiệt... Miên Đường tự biết mình, cũng không muốn gả cho ngài làm vợ, nhận lấy tình yêu sai lầm này của Vương gia, kính xin Vương gia sớm trở về đi!”
Kỳ thật, Miên Đường nói những thứ này đều là sự thật, cũng là nguyên nhân chủ yếu Thôi Hành Chu lúc trước vẫn do dự. Nhưng hiện tại, những lời này từ trong miệng Miên Đường nói ra, liền có vẻ từng câu từng chữ đều chói tai không thể nghe nổi.
Hiện giờ, theo Thôi Hành Chu, nàng xuất thân không tốt, cũng không phải là chuyện đáng chết gì. Dù sao hắn trời sinh chính là một người nghênh đón gian nan mà leo lên.
Người khác không dám chinh phạt Man tộc Tây Bắc, hắn dám. Người khác không dám cưới nữ nhân, hắn cũng dám!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.