Chương 148:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Cho nên nghe Miên Đường nói, hắn vẫn nói một câu kia: “Không phải đã nói rồi sao? Sau này tất cả mọi chuyện đều giao cho ta, cam đoan sẽ khiến nàng nở mày nở mặt bước vào cửa Thôi gia ta... Lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối của nàng, lễ vật quá phô trương, có vẻ không hợp thời. Ta chuẩn bị cho ngoại tổ phụ của nàng nhân sâm cổ cùng với một bình rượu sừng hươu, ngoài ra còn có một đôi cây hạch đào bằng ngọc thạch. Cũng chuẩn bị lễ vật cho hai cữu cữu của nàng, nàng xem có được không?”
Miên Đường hiện giờ xác định Thôi Hành Chu thật sự điên rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ hướng về phía Lý ma ma nói: “Lý ma ma, ngươi mau khuyên nhủ chủ tử của ngươi đi!”
Lý ma ma cúi đầu xuống, làm bộ không nghe thấy. Bà tuy rằng là một bà tử thích thuyết giáo, nhưng cũng tùy người! Kêu bà đi khuyên tiểu vương gia nhà mình? Lúc bà ở vương phủ mấy chục năm ăn muối đều vô ích sao?
Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường đến cả Lý ma ma cũng lôi ra, cũng có chút muốn cười, liền lôi kéo nàng, cùng nhau lên xe ngựa của hắn, sau đó nói với xa phu: “Thúc ngựa chạy di!"
Con đường đến Tây Châu không xa, nhưng cũng không quá gần.
Dọc theo đường đi, Liễu Miên Đường rõ ràng, Thôi Hành Chu đích thật là muốn cưới nàng, thậm chí không hỏi ý kiến nàng đã bắt tay vào an bài.
Mà Thôi Hành Chu cũng rõ ràng, Liễu Miên Đường thật sự không muốn gả cho hắn. Lúc trước nàng bị hắn lừa gạt, mất đi sự tin tưởng, nếu không trở về, cũng không muốn sống cả đời với kẻ lừa đảo.
Chờ sau khi làm rõ điểm này, Thôi Hành Chu thật sự rất tức giận, một đôi mắt tuấn tú hung hãng nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường, Liễu Miên Đường cắn môi, quay đầu đi không nhìn hắn, thẳng đến khi xe ngựa sắp vào thành, mới hỏi: “Vương gia, để ta xuống xe, sau đó ngài tự quay về đi.”
Thôi Hành Chu lạnh lùng nói: “Liễu Miên Đường, nghĩ cái gì vậy? Nàng đã là nữ nhân của ta, lại không gả cho ta, là muốn ta quỳ xuống nhận sai với nàng sao?”
Liễu Miên Đường bị hắn nháo cả buổi sáng, vốn đêm qua không ngủ ngon đầu cũng bắt đầu đau, lúc này lại cứng rắn, chỉ nhắm mắt mệt mỏi tựa vào trên xe.
Thôi Hành Chu biết nàng mắc chứng đau đầu, người mất trí nhớ, đầu óc thỉnh thoảng lại muốn náo loạn một chút.
Vì thế hắn vội vàng kéo nàng vào trong ngực, thành thạo dùng ngón tay dài xoa bóp huyệt thái dương của nàng. Những kỹ thuật xoa bóp này của hắn, lúc trước là học được từ Triệu Tuyền, lực độ xoa bóp rất chuẩn xác, cơn đau đầu của Liễu Miên Đường thoáng dịu đi một chút.
Thôi Hành Chu lúc này mới thoải mở nói: “Ta biết trong lòng nàng vẫn luôn nghẹn khuất, nhưng nàng rời đi lâu như vậy, ta ăn ngủ cũng không yên, hình phạt này coi như đã trừng phạt xong. Nàng không gả thật ra là chỉ để hả giận, nhưng lão nhân trong nhà sẽ nghĩ như thế nào? Ngoại tổ phụ nàng đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ không muốn nhìn ngày nàng mặc áo cưới quang minh chính đại xuất giá sao? Ngược lại là nàng, tự lập nữ hộ, còn muốn cả đời không lập gia đình, nàng có nói cho ngoại tổ phụ của nàng nghe không? Xem ngoại tổ phụ của nàng có bị nàng làm cho tức chết trước hay không!”
Kỳ thật Miên Đường cũng biết Thôi Hành Chu nói cũng có đạo lý.
Nhưng Thôi Hành Chu là người đáng để phó thác suốt đời sao? Hắn miệng đầy dối trá, nói không chừng lại lừa gạt mình, đến lừa gạt cả người nhà mình, nàng cũng không muốn để cho lão nhân gia bị vị đại lừa đảo quyền cao chức trọng này lừa gạt đến mức tinh thần lung lay!
Mắt thấy sắp tới cửa thành, nàng phải xuống xe ngựa của hắn trước, nếu không nam nữ cùng ở chung một chiếc xe ngựa, để cho người nhà nhìn thấy, thật sự không thể nói rõ ràng được.
Ngoại trừ đại cữu cữu, đây là lần đầu tiên Thôi Hành Chu gặp những người khác của Lục gia. Hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt ngoại tổ phụ của Miên Đường, vì thế liền để cho Miên Đường trở lại trên xe ngựa của nàng.
Sau đó Thôi Hành Chu cũng mặc kệ Miên Đường, chỉ để cho phu xe giương roi thúc ngựa tới Lục gia trước.
Miên Đường ngăn không được hắn, chỉ có thể ra lệnh cho xa phu của mình cũng nhanh hơn một chút, nhưng vẫn chậm hơn bánh xe ngựa hai trục của Thôi Hành Chu.
Chờ nàng đến trước cửa Lục phủ, nhìn thấy Thôi Hành Chu đang cùng đại cữu cữu, còn có mấy biểu ca biểu đệ đứng ở một bên “Hàn huyện”.
Hôm nay bởi vì chỉ là đính hôn, cũng không thông báo cho bạn bè họ hàng, người tới cũng đều là người thân của Lục gia, đơn giản là tới làm chứng, nhìn hai nhà Lục Tô ký kết hôn thư, lại thương lượng chuyện lễ nạp thái.
Chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất xa hoa quý giá dừng trước cửa, người Lục gia cũng rất kinh ngạc.
Nhị gia Lục gia hôm nay thân phận chuẩn nhạc phụ, đương nhiên phải thâm trầm, cùng lão thái gia chờ ở trong sảnh đường. Cho nên ở cửa cũng chỉ có đại gia Tô gia chờ đợi, chuẩn bị chờ trưởng bối Tô gia đến để nghênh đón.
Kết quả chờ tới chờ lui, xe ngựa Tô gia chưa tới, lại chờ tới một chiếc không biết lai lịch, chờ Hoài Dương Vương chống quải trượng bước xuống, Lục Tiễn đều trợn tròn mắt.
Bất chấp lễ tiết, chỉ chạy chậm tới trước mặt Thôi Hành Châu, nhỏ giọng nói: “Vương... Vương gia, phủ chúng tôi hôm nay có chuyện quan trọng, ngài... Nếu khởi binh hỏi tội, có thể... Chúng ta có thể hoãn lại hay không?”
Lục Tiễn trong lòng có quỷ, thấy Hoài Dương Vương luôn nghi ngờ chuyện của cháu gái bị bại lộ, mắt thấy Thôi Hành Chu đi xuống, chỉ muốn ngăn cản hắn, miễn cho phá hỏng mối hôn sự mà nhị đệ thật vất vả mới có được.
Thôi Hành Chu vừa rồi cũng đem lời của Miên Đường đặt ở đáy lòng. Nàng nói, hôm nay là ngày đính hôn của biểu muội nàng, chớ có giọng khách át giọng chủ, không cho hắn đến.
Đến nhất định là phải đến! Bất quá hắn đích xác không nên cầu hôn vào hôm nay. Dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho lão nhân gia, lại từ từ đề cập đến, tự nhiên nước chảy thành sông.
Vì thế Thôi Hành Chu hắn cũng học bộ dáng của Miên Đường, thấp giọng nói: “Miên Đường nói với ta, trong phủ ngài có hỉ sự. Cho nên còn xin Lục tiên sinh đừng làm lộ ra, cứ nói với người khác ta là một vị bằng hữu cũ của ngài là được.”
Lục Tiễn vừa nghe, không rõ vị Vương gia này hôm nay tới là chuẩn bị bày long môn trận gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Vương gia “A” một tiếng.
Đúng lúc này, mấy tiểu bối chạy lại đây, tò mò đánh giá Hoài Dương vương, nhất thời nghĩ không ra vị công tử đầy quý khí này là ai.
Thôi Hành Chu ngược lại không đợi người khác giành trước nói: “Lục tiên sinh, còn phiền toái ngài giới thiệu một chút, mấy vị công tử này chính là người của quý phủ?”
Lục Tiễn lại “A” một tiếng, điểm số mấy tiểu bối, lần lượt giới thiệu cho Hoài Dương Vương.
Cho nên khi Miên Đường cuối cùng cũng chạy tới, Thôi Hành Chu đã làm quen mọi người cùng biểu huynh biểu đệ của nàng hộ bằng gọi hữu.
Chờ Miên Đường hỏi rõ ràng biết Thôi Hành Chu lấy danh nghĩa là bạn cũ của đại cữu cữu mà đến, liền âm thầm dùng ánh mắt nhìn Hoài Dương Vương, ý bảo hắn mau rời đi. Nhưng Thôi Hành Chu chỉ coi như không nhìn thấy, phân phó người hầu đem lễ vật mang đến mang xuống, đưa vào phủ.
Chờ Thôi Hành Chu đi theo Lục Tiễn một đường đi tới sảnh đường, liền trước tiên vấn an lão nhân gia đang ngồi ngay ngắn tại chủ vị.
Hiện giờ hắn dùng tên Thôi Cửu, Miên Đường không thể tiện tùy tiện mở miệng đuổi người. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cùng ngoại tổ phụ hàn huyên, còn phải khách khí nhường vị trí.
Lục Tiễn giống như phụ thân, người trong giang hồ, thích kết giao tam giáo cửu lưu*, cho nên có một người bạn cũ đến nương tựa là chuyện bình thường.
*(tam giáo cửu lưu): đủ hạng người, các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội.*
Chỉ là vị công tử trẻ tuổi trước mắt này lại không nói rõ là làm gì. Nói hắn là công tử nhà giàu ăn chơi chác táng quý khí bức người, nhưng so với vị Trấn Nam Hầu lúc trước kia, lại anh võ giỏi giang hơn nhiều.
Chắc hắn cũng là người trong giang hồ đi, trên tay mặc dù có vết chai mỏng do cầm đao thương, nhưng lại thiếu hào khí của người giang hồ thô kệch không câu nệ tiểu tiết.
Lục Võ đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tuy rằng nhất thời nhìn không thấu vị Thôi công tử này, nhưng không thể không thừa nhận, vị này thật đúng là một mỹ nam tử khó có được.
Mà Lục Thanh Anh ở một bên sắp đính hôn cũng nhìn chằm chằm, thế gian còn có nam tử anh tuấn như vậy, chỉ tiếc... Hắn là một người bị què.
Chỉ là chút khuyết điểm này, rất nhanh cũng làm cho người ta có chút nhìn mà không thấy.
Thôi Hành Chu cùng lão gia tử hàn huyên, liền sai người trình lên lễ gặp mặt, cái khác không đề cập đến, chỉ có một đôi cây hạch đào bằng ngọc thạch kia, điêu khắc tinh xảo, dĩ nhiên là từ Điền Hoàng Ngọc điêu khắc mà thành. Có câu “Ngọc dĩ can hoàng vi thượng, dương chi thứ chi”*
* (Ngọc dĩ can hoàng vi thượng, dương chi thứ chi): ý nói là ngọc màu vàng là quý nhất, thứ hai là ngọc có màu trắng trong như mỡ dê.*
Nếu là ở tiền triều, Hoàng Ngọc căn bản không được lưu truyền trong dân gian, là vật ngự cống hoàng gia! Nhưng đương thời tuy rằng không còn quy định đó, nhưng loại ngọc này rất quý hiếm, số lượng lưu truyền trong dân gian cũng không nhiều, cho dù có cũng đơn giản là mặt dây chuyền ngọc nhỏ, nào có một đôi hạch đào lớn như vậy a!
Những nam nhân của Lục gia trước khi áp giải của cảo đều phải định giá, đương nhiên cũng đã chứng kiến qua không ít trân bảo, nhưng loại ngọc màu vàng như thế này, lộ ra ngọc liệu kết cấu ôn nhuận, không thể nói là vô giá, nhưng cũng không thể đo lường được!
Lục Thanh Anh nghe phụ thân nhỏ giọng giải thích với mẫu thân về một đôi hoàng ngọc hạch đào quý giá kia, lại nhìn về phía Thôi Hành Chu, cảm thấy vị Thôi công tử bạn cũ của đại bá này, lại anh tuấn thêm vài phần. Chỉ hận mình lại vội vàng đính hôn với Tô gia, cũng không biết vị Thôi công tử này đã thành thân chưa?
Trong lúc nhất thời, trên dưới Lục phủ đều buồn bực: Vị Thôi công tử này đến tột cùng là ai, vậy mà lại tùy tùy tiện tiện cầm ngọc thạch quý giá như vậy tặng người khác?
Mà Miên Đường đang cùng các biểu tỷ ngồi một chỗ, tuy rằng đau đầu, nhưng không tiện đưa tay xoa huyệt thái dương. Nhưng nàng thật muốn kéo Thôi Cửu lại hỏi: Cái này gọi là lễ vật không quá phô trương?
Lục Võ cũng cảm thấy tùy tiện nhận lễ vật cũng không ổn, vội vàng nói: “Lục công tử, chỉ là tới cửa làm khách, Lục gia chúng ta bày rượu ngon thịt tươi chiêu đãi là được rồi, cần gì phải đem tới những lễ vật quý giá này, mời mau thu hồi lại đi, lão hủ ngàn vạn lần không thể nhận được?”
Thôi Hành Chu khẽ cười nói: “Gia mẫu thích thu thập những thứ này, đồ đạc trong nhà rất nhiều, chẳng qua tùy tiện chọn lựa mấy thứ giống nhau, còn sợ lão thái gia ghét bỏ, ta từng nhân ân tình của Lục tiên sinh, cũng được nhận bảo bối của Lục gia, cho dù là núi vàng núi bạc cũng sẵn lòng bỏ ra.”
Nghe hắn nói lời này, Lục Mộ nhịn không được hỏi: “Đại ca cho ngươi bảo bối gì?”
Mà Lục Tiễn ngược lại biết trong lời nói của Vương gia ám chỉ cái gì, vội vàng từ chối nói: “Đâu có! Ta chưa bao giờ cho..
Miên Đường hiện giờ xác định Thôi Hành Chu thật sự điên rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ hướng về phía Lý ma ma nói: “Lý ma ma, ngươi mau khuyên nhủ chủ tử của ngươi đi!”
Lý ma ma cúi đầu xuống, làm bộ không nghe thấy. Bà tuy rằng là một bà tử thích thuyết giáo, nhưng cũng tùy người! Kêu bà đi khuyên tiểu vương gia nhà mình? Lúc bà ở vương phủ mấy chục năm ăn muối đều vô ích sao?
Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường đến cả Lý ma ma cũng lôi ra, cũng có chút muốn cười, liền lôi kéo nàng, cùng nhau lên xe ngựa của hắn, sau đó nói với xa phu: “Thúc ngựa chạy di!"
Con đường đến Tây Châu không xa, nhưng cũng không quá gần.
Dọc theo đường đi, Liễu Miên Đường rõ ràng, Thôi Hành Chu đích thật là muốn cưới nàng, thậm chí không hỏi ý kiến nàng đã bắt tay vào an bài.
Mà Thôi Hành Chu cũng rõ ràng, Liễu Miên Đường thật sự không muốn gả cho hắn. Lúc trước nàng bị hắn lừa gạt, mất đi sự tin tưởng, nếu không trở về, cũng không muốn sống cả đời với kẻ lừa đảo.
Chờ sau khi làm rõ điểm này, Thôi Hành Chu thật sự rất tức giận, một đôi mắt tuấn tú hung hãng nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường, Liễu Miên Đường cắn môi, quay đầu đi không nhìn hắn, thẳng đến khi xe ngựa sắp vào thành, mới hỏi: “Vương gia, để ta xuống xe, sau đó ngài tự quay về đi.”
Thôi Hành Chu lạnh lùng nói: “Liễu Miên Đường, nghĩ cái gì vậy? Nàng đã là nữ nhân của ta, lại không gả cho ta, là muốn ta quỳ xuống nhận sai với nàng sao?”
Liễu Miên Đường bị hắn nháo cả buổi sáng, vốn đêm qua không ngủ ngon đầu cũng bắt đầu đau, lúc này lại cứng rắn, chỉ nhắm mắt mệt mỏi tựa vào trên xe.
Thôi Hành Chu biết nàng mắc chứng đau đầu, người mất trí nhớ, đầu óc thỉnh thoảng lại muốn náo loạn một chút.
Vì thế hắn vội vàng kéo nàng vào trong ngực, thành thạo dùng ngón tay dài xoa bóp huyệt thái dương của nàng. Những kỹ thuật xoa bóp này của hắn, lúc trước là học được từ Triệu Tuyền, lực độ xoa bóp rất chuẩn xác, cơn đau đầu của Liễu Miên Đường thoáng dịu đi một chút.
Thôi Hành Chu lúc này mới thoải mở nói: “Ta biết trong lòng nàng vẫn luôn nghẹn khuất, nhưng nàng rời đi lâu như vậy, ta ăn ngủ cũng không yên, hình phạt này coi như đã trừng phạt xong. Nàng không gả thật ra là chỉ để hả giận, nhưng lão nhân trong nhà sẽ nghĩ như thế nào? Ngoại tổ phụ nàng đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ không muốn nhìn ngày nàng mặc áo cưới quang minh chính đại xuất giá sao? Ngược lại là nàng, tự lập nữ hộ, còn muốn cả đời không lập gia đình, nàng có nói cho ngoại tổ phụ của nàng nghe không? Xem ngoại tổ phụ của nàng có bị nàng làm cho tức chết trước hay không!”
Kỳ thật Miên Đường cũng biết Thôi Hành Chu nói cũng có đạo lý.
Nhưng Thôi Hành Chu là người đáng để phó thác suốt đời sao? Hắn miệng đầy dối trá, nói không chừng lại lừa gạt mình, đến lừa gạt cả người nhà mình, nàng cũng không muốn để cho lão nhân gia bị vị đại lừa đảo quyền cao chức trọng này lừa gạt đến mức tinh thần lung lay!
Mắt thấy sắp tới cửa thành, nàng phải xuống xe ngựa của hắn trước, nếu không nam nữ cùng ở chung một chiếc xe ngựa, để cho người nhà nhìn thấy, thật sự không thể nói rõ ràng được.
Ngoại trừ đại cữu cữu, đây là lần đầu tiên Thôi Hành Chu gặp những người khác của Lục gia. Hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt ngoại tổ phụ của Miên Đường, vì thế liền để cho Miên Đường trở lại trên xe ngựa của nàng.
Sau đó Thôi Hành Chu cũng mặc kệ Miên Đường, chỉ để cho phu xe giương roi thúc ngựa tới Lục gia trước.
Miên Đường ngăn không được hắn, chỉ có thể ra lệnh cho xa phu của mình cũng nhanh hơn một chút, nhưng vẫn chậm hơn bánh xe ngựa hai trục của Thôi Hành Chu.
Chờ nàng đến trước cửa Lục phủ, nhìn thấy Thôi Hành Chu đang cùng đại cữu cữu, còn có mấy biểu ca biểu đệ đứng ở một bên “Hàn huyện”.
Hôm nay bởi vì chỉ là đính hôn, cũng không thông báo cho bạn bè họ hàng, người tới cũng đều là người thân của Lục gia, đơn giản là tới làm chứng, nhìn hai nhà Lục Tô ký kết hôn thư, lại thương lượng chuyện lễ nạp thái.
Chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa rất xa hoa quý giá dừng trước cửa, người Lục gia cũng rất kinh ngạc.
Nhị gia Lục gia hôm nay thân phận chuẩn nhạc phụ, đương nhiên phải thâm trầm, cùng lão thái gia chờ ở trong sảnh đường. Cho nên ở cửa cũng chỉ có đại gia Tô gia chờ đợi, chuẩn bị chờ trưởng bối Tô gia đến để nghênh đón.
Kết quả chờ tới chờ lui, xe ngựa Tô gia chưa tới, lại chờ tới một chiếc không biết lai lịch, chờ Hoài Dương Vương chống quải trượng bước xuống, Lục Tiễn đều trợn tròn mắt.
Bất chấp lễ tiết, chỉ chạy chậm tới trước mặt Thôi Hành Châu, nhỏ giọng nói: “Vương... Vương gia, phủ chúng tôi hôm nay có chuyện quan trọng, ngài... Nếu khởi binh hỏi tội, có thể... Chúng ta có thể hoãn lại hay không?”
Lục Tiễn trong lòng có quỷ, thấy Hoài Dương Vương luôn nghi ngờ chuyện của cháu gái bị bại lộ, mắt thấy Thôi Hành Chu đi xuống, chỉ muốn ngăn cản hắn, miễn cho phá hỏng mối hôn sự mà nhị đệ thật vất vả mới có được.
Thôi Hành Chu vừa rồi cũng đem lời của Miên Đường đặt ở đáy lòng. Nàng nói, hôm nay là ngày đính hôn của biểu muội nàng, chớ có giọng khách át giọng chủ, không cho hắn đến.
Đến nhất định là phải đến! Bất quá hắn đích xác không nên cầu hôn vào hôm nay. Dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho lão nhân gia, lại từ từ đề cập đến, tự nhiên nước chảy thành sông.
Vì thế Thôi Hành Chu hắn cũng học bộ dáng của Miên Đường, thấp giọng nói: “Miên Đường nói với ta, trong phủ ngài có hỉ sự. Cho nên còn xin Lục tiên sinh đừng làm lộ ra, cứ nói với người khác ta là một vị bằng hữu cũ của ngài là được.”
Lục Tiễn vừa nghe, không rõ vị Vương gia này hôm nay tới là chuẩn bị bày long môn trận gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Vương gia “A” một tiếng.
Đúng lúc này, mấy tiểu bối chạy lại đây, tò mò đánh giá Hoài Dương vương, nhất thời nghĩ không ra vị công tử đầy quý khí này là ai.
Thôi Hành Chu ngược lại không đợi người khác giành trước nói: “Lục tiên sinh, còn phiền toái ngài giới thiệu một chút, mấy vị công tử này chính là người của quý phủ?”
Lục Tiễn lại “A” một tiếng, điểm số mấy tiểu bối, lần lượt giới thiệu cho Hoài Dương Vương.
Cho nên khi Miên Đường cuối cùng cũng chạy tới, Thôi Hành Chu đã làm quen mọi người cùng biểu huynh biểu đệ của nàng hộ bằng gọi hữu.
Chờ Miên Đường hỏi rõ ràng biết Thôi Hành Chu lấy danh nghĩa là bạn cũ của đại cữu cữu mà đến, liền âm thầm dùng ánh mắt nhìn Hoài Dương Vương, ý bảo hắn mau rời đi. Nhưng Thôi Hành Chu chỉ coi như không nhìn thấy, phân phó người hầu đem lễ vật mang đến mang xuống, đưa vào phủ.
Chờ Thôi Hành Chu đi theo Lục Tiễn một đường đi tới sảnh đường, liền trước tiên vấn an lão nhân gia đang ngồi ngay ngắn tại chủ vị.
Hiện giờ hắn dùng tên Thôi Cửu, Miên Đường không thể tiện tùy tiện mở miệng đuổi người. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cùng ngoại tổ phụ hàn huyên, còn phải khách khí nhường vị trí.
Lục Tiễn giống như phụ thân, người trong giang hồ, thích kết giao tam giáo cửu lưu*, cho nên có một người bạn cũ đến nương tựa là chuyện bình thường.
*(tam giáo cửu lưu): đủ hạng người, các trường phái trong tôn giáo, học thuật, hay các loại nghề nghiệp trong xã hội.*
Chỉ là vị công tử trẻ tuổi trước mắt này lại không nói rõ là làm gì. Nói hắn là công tử nhà giàu ăn chơi chác táng quý khí bức người, nhưng so với vị Trấn Nam Hầu lúc trước kia, lại anh võ giỏi giang hơn nhiều.
Chắc hắn cũng là người trong giang hồ đi, trên tay mặc dù có vết chai mỏng do cầm đao thương, nhưng lại thiếu hào khí của người giang hồ thô kệch không câu nệ tiểu tiết.
Lục Võ đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tuy rằng nhất thời nhìn không thấu vị Thôi công tử này, nhưng không thể không thừa nhận, vị này thật đúng là một mỹ nam tử khó có được.
Mà Lục Thanh Anh ở một bên sắp đính hôn cũng nhìn chằm chằm, thế gian còn có nam tử anh tuấn như vậy, chỉ tiếc... Hắn là một người bị què.
Chỉ là chút khuyết điểm này, rất nhanh cũng làm cho người ta có chút nhìn mà không thấy.
Thôi Hành Chu cùng lão gia tử hàn huyên, liền sai người trình lên lễ gặp mặt, cái khác không đề cập đến, chỉ có một đôi cây hạch đào bằng ngọc thạch kia, điêu khắc tinh xảo, dĩ nhiên là từ Điền Hoàng Ngọc điêu khắc mà thành. Có câu “Ngọc dĩ can hoàng vi thượng, dương chi thứ chi”*
* (Ngọc dĩ can hoàng vi thượng, dương chi thứ chi): ý nói là ngọc màu vàng là quý nhất, thứ hai là ngọc có màu trắng trong như mỡ dê.*
Nếu là ở tiền triều, Hoàng Ngọc căn bản không được lưu truyền trong dân gian, là vật ngự cống hoàng gia! Nhưng đương thời tuy rằng không còn quy định đó, nhưng loại ngọc này rất quý hiếm, số lượng lưu truyền trong dân gian cũng không nhiều, cho dù có cũng đơn giản là mặt dây chuyền ngọc nhỏ, nào có một đôi hạch đào lớn như vậy a!
Những nam nhân của Lục gia trước khi áp giải của cảo đều phải định giá, đương nhiên cũng đã chứng kiến qua không ít trân bảo, nhưng loại ngọc màu vàng như thế này, lộ ra ngọc liệu kết cấu ôn nhuận, không thể nói là vô giá, nhưng cũng không thể đo lường được!
Lục Thanh Anh nghe phụ thân nhỏ giọng giải thích với mẫu thân về một đôi hoàng ngọc hạch đào quý giá kia, lại nhìn về phía Thôi Hành Chu, cảm thấy vị Thôi công tử bạn cũ của đại bá này, lại anh tuấn thêm vài phần. Chỉ hận mình lại vội vàng đính hôn với Tô gia, cũng không biết vị Thôi công tử này đã thành thân chưa?
Trong lúc nhất thời, trên dưới Lục phủ đều buồn bực: Vị Thôi công tử này đến tột cùng là ai, vậy mà lại tùy tùy tiện tiện cầm ngọc thạch quý giá như vậy tặng người khác?
Mà Miên Đường đang cùng các biểu tỷ ngồi một chỗ, tuy rằng đau đầu, nhưng không tiện đưa tay xoa huyệt thái dương. Nhưng nàng thật muốn kéo Thôi Cửu lại hỏi: Cái này gọi là lễ vật không quá phô trương?
Lục Võ cũng cảm thấy tùy tiện nhận lễ vật cũng không ổn, vội vàng nói: “Lục công tử, chỉ là tới cửa làm khách, Lục gia chúng ta bày rượu ngon thịt tươi chiêu đãi là được rồi, cần gì phải đem tới những lễ vật quý giá này, mời mau thu hồi lại đi, lão hủ ngàn vạn lần không thể nhận được?”
Thôi Hành Chu khẽ cười nói: “Gia mẫu thích thu thập những thứ này, đồ đạc trong nhà rất nhiều, chẳng qua tùy tiện chọn lựa mấy thứ giống nhau, còn sợ lão thái gia ghét bỏ, ta từng nhân ân tình của Lục tiên sinh, cũng được nhận bảo bối của Lục gia, cho dù là núi vàng núi bạc cũng sẵn lòng bỏ ra.”
Nghe hắn nói lời này, Lục Mộ nhịn không được hỏi: “Đại ca cho ngươi bảo bối gì?”
Mà Lục Tiễn ngược lại biết trong lời nói của Vương gia ám chỉ cái gì, vội vàng từ chối nói: “Đâu có! Ta chưa bao giờ cho..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.