Kiều Tàng

Chương 149:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Cháu gái Miên Đường cùng vị vương gia này tự cho tự nhận, nào có được trưởng bối như ông đồng ý? Cái nồi này, ông cũng không nổi!

Đúng lúc này, người ngựa đính hôn Tô gia rốt cuộc cũng tới cửa, người gác cổng vội vàng tới báo, trong lúc nhất thời người Lục gia cũng không rảnh hỏi Thôi Hành Chu rốt cuộc có được cái gì của Lục gia, liền đi nghênh đón người Tô gia.

Lục gia đính hôn, Thôi Hành Chu không có hứng thú, liền chào hỏi Lục Tiễn trước, tự đi đến hoa viên Lục gia đi dạo một chút. Lục Tiễn muốn thay mặt lão thái gia nghênh đón người Tô gia, lúc sau còn phải mời rượu, nhất thời cũng không quan tâm nổi hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang theo người hầu đi dạo ở hoa viên, đã bị nhị đệ kéo đi.

Miên Đường hiện tại nhìn Hoài Dương vương, giống như một người tùy thời có thể châm pháo, đương nhiên lo lắng hắn ở nhà ngoại tổ phụ đi dạo lung tung.

Nàng là người ngoài, cùng đứng ở cửa chào hỏi người Tô gia, sau khi hoàn tất một vài nghi thức, liền có thể thong dong lui lại, cho dù không ngồi dùng tiệc cũng không sao cả.

Bất quá, trước khi người Lục gia hoàn hồn, đem Thôi Hành Chu đuổi đi mới là đúng nhất!

Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường một đường lén lút trông chừng người ngoài, thấy không có ai mới đi tới đuổi người, nhất thời cảm khái nói: “Ta tới cầu hôn, không biết vì sao, lại có cảm giác như trộm khuê nữ...”

Miên Đường cũng không muốn cùng hắn nói lung tung, nhỏ giọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Vương gia mau trở về đi.”

Thôi Hành Chu trở tay kéo nàng, nói: “Ta phải trở về, đợi lát nữa ngoại tổ phụ nàng xong việc, ta nói với ông ấy xong, liền cùng nàng trở về... Nếu đã trộm khuê nữ, đã làm thì phải làm đến cùng, nàng cứ bồi ta, miễn cho ta đi loạn trong vườn.”

Nhưng đúng lúc này, truyền tới một trận tiếng ho khan, Miên Đường quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoại tổ phụ của mình đang âm trầm, nhìn Thôi Hành Chu lôi kéo tay nàng.

Miên Đường vội vàng hất tay Thôi Hành Chu ra, hướng về phía ngoại tổ phụ nói: “... Thôi công tử lạc đường, con dẫn đường cho ngài ấy...

Lục Võ nhìn người cả đời, vừa rồi bộ dáng Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường, làm gì giống như vừa mới quen?

Hơn nữa vị công tử này họ Thôi... Mặt Lục Võ càng thêm âm trầm nói: “Mời Thôi công tử đến thư phòng của lão hủ nói chuyện một chút.”

Thôi Hành Chu ngược lại gật đầu đồng ý, đi theo phía sau Lục Võ đến thư phòng. Mà Miên Đường đã hận không thể lập tức có một trận động đất kéo đến, miễn cho tên Thôi Hành Châu chọc cho ngoại tổ phụ tức chết.

Nàng quay đầu hỏi Lý ma ma: “Trong vương phủ các ngươi không ai có thể quản vương gia sao? Ngài ấy làm việc thiên mã hành không* như vậy, cũng không sợ tức chết mẫu thân ngài ấy ư?” Miên Đường cảm thấy dù sao cũng phải biết Thôi Hành Chu sợ ai, mới có thể siết chặt dây cương của vị vương gia điên này.

*( THIÊN MÃ HÀNH KHÔNG): ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc), ý là làm việc bất chấp không để ý đến cảm nghĩ của người khác.*

Lý ma ma thành thành thật thật nói: “Ban đầu thật ra là có... Nhưng lão vương gia sớm đã qua đời...”

Miên Đường không tin hỏi: “Vậy Thái phi đâu... Hơn nữa, không phải ngài ấy có biểu muội đã định hôn sao? Thái phi cho phép ngài ấy nhẹ nhàng giải quyết chuyện hôn thư như vậy? Cứ... Mặc kệ ngài ấy?”

Lý ma ma thở dài một hơi, ngược lại có chút hiểu được nguyên nhân Miên Đường nóng nảy như vậy, nhưng cũng thành thật dặn dò: “Vương gia bình thường thật ra rất nghe lười Thái phi, nhưng ngài ấy là người đã quen tự đưa ra chủ ý, nếu đã hạ quyết tâm, Thái phi cũng khó mà lay động được... Về phần Liêm tiểu thư... Ước chùng cũng cứ trôi qua như vậy... Vương gia cũng không phải là người dễ dàng chịu quay đầu lại...”

Miên Đường cũng không tin lời Lý ma ma nói. Lúc trước nàng cùng hắn ở Vũ Ninh quan nói chuyện, hắn không phải cũng lỡ lời sao? Quay đầu lại đã gặm cỏ ngon lành!

Người nói chuyện không biết cân nhắc như thế, làm sao có thể tin được? Hiện tại hán ngược lại nhất thời muốn cưới mình làm thê tử, đợi đến khi hiểu được, muốn đổi ý cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn lại giày vò người nhà của nàng, nếu ngoại tổ phụ bị tức giận...

Miên Đường càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng dứt khoát một đường chạy đuổi theo đến thư phòng, vốn tưởng rằng bên trong sẽ truyền đến tiếng la hét mắng chửi của ngoại tổ phụ, ai biết, bên trong lại hoàn toàn im ắng.

Miên Đường lúc nhỏ đã thích nằm sấp thư phòng của ngoại tổ phụ, thế nên biết chỗ nào thuận lợi cho việc nghe lén nhất.

Vì thế nàng tìm một cửa sổ gần núi giả, dùng ngón tay đâm thủng cửa sổ, dò xét động tĩnh bên trong.

Vừa nhìn, Miên Đường liền kinh hãi, chỉ thấy Thôi Hành Chu thế nhưng cùng ngoại tổ phụ ngồi xếp bằng trên bàn uống trà.

Hắn am hiểu trà đạo, một ấm trà thơm ngâm như nước chảy mây trôi, đợi lá trà tản ra hương vị, liền kính phụng một chén trà đưa cho Lục lão gia tử.

Lục Võ cũng không nhận lấy chén trà, chỉ tỉ mỉ đánh giá Thôi Hành Chu, đột nhiên mở miệng nói: “Cháu gái ta từng ở Tây Bắc làm quen với một vị cố nhân, nghe lão đại nhà ta nói, hình như hắn cũng họ Thôi.”

Lục Võ dù sao cũng là lão nhân tinh anh, thấy con trai lớn cũng không giống như có giao tình đặc biệt sâu sắc gì với vị Thôi công tử này, ngược lại mang theo chút xa lánh kính sợ.



Ông vốn cũng không nghĩ tới phương diện khác, nhưng vừa rồi, thấy Thôi công tử lôi kéo tay Miên Đường, mà Miên Đường thế nhưng lại không gạt hắn ra, trong lòng lập tức sáng tỏ.

Bất quá Miên Đường là nữ hài tử, da mặt mỏng, ông dù sao cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho nàng. Vì thế gọi tiểu tử kia vào thư phòng hỏi.

Thôi Hành Chu ngược lại biết Tuy Vương giở trò viết thư, tiết lộ chuyện Liễu Miên Đường ở Tây Bắc cùng người ta kết làm vợ chồng giả.

Hắn tuy rằng nghĩ hôm nay sẽ không đề cập tới, nhưng nếu Lục Võ đã đề xuất, hắn liền tự nhiên hào phóng thừa nhận.

“Cùng Miên Đường làm bạn hai năm chính là tại hạ...”

Ngay khi Thôi Hành Chu mở miệng thừa nhận, thân mình già nua của Lục Võ phảng phất như được truyền tinh khí, thoáng cái liền vọt lên, xoay người đi rút trường kiếm treo trên tường ra.

Miên Đường thầm kêu không tốt, vội vàng đẩy cửa sổ ra, xách làn váy từ trên cửa sổ nhảy vào. Nhưng cho dù như vậy, cũng không kịp ngăn cản ngoại tổ phụ, thanh kiếm kia đã bổ về phía Thôi Hành Chu.

Thôi Hành Chu ngồi tại chỗ lắc mình né tránh, cuối cùng hai ngón tay dài kẹp lấy lưỡi kiếm. Lục Võ mắt thấy không trúng hắn, dứt khoát giơ chân đạp vào cái chân què của hắn.

Lần này Thôi Hành Chu không trốn, kêu rên đau đớn bị lão nhân gia đá một cước.

Miên Đường quỳ trên mặt đất, kéo cánh tay lão nhân gia, vội vàng hộ: “Ngoại tổ phụ, không thể làm vậy!”

Nhưng Lục Võ tính tình bộc phát lại đạp liên tục thêm vài cước. Thôi Hành Chu cũng không tranh, chỉ dùng chân bị thương thừa nhận những cú đạp của lão nhân gia, có lẽ miệng vết thương nứt ra, cái quần trắng kia thoáng cái liền lộ ra màu đỏ tươi như máu.

Liễu Miên Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể nói ra thân phận Của Thôi Hành Chu, vội vàng nói ngoại tổ phụ: “Hắn. Hắn là Hoài Dương Vương... Ngoại tổ phụ, người mau dừng lại đi!”

Lục Võ lại đạp mấy cước, trong đầu mới dần dần tỉnh ngộ ra cháu gái mình vừa nói cái gì.

Hoài Dương Vương bây giờ công trạng dài hơn thiên thu, vương triều Đại Yến từ già, cho đến hài tử mới có một chỏm tóc, có ai mà không biết đến uy danh của Đại soái Tây Bắc đánh đuổi Man tộc?

Lục Võ tuyệt đối không nghĩ tới vương gia công huân xuất sắc như vậy, lại là hạng người vô sỉ lừa gạt cháu gái của ông, trong lúc nhất thời không khỏi sững sờ, sau đó trừng mắt nói với Miên Đường: “Hắn nói cho người biết? Nói như vậy mà con cũng tin?”

Thôi Hành Chu bất đắc dĩ đứng lên, cũng mặc kệ máu tươi đầm đìa từ vết thương trên chân chảy ra, sau đó nói với Lục Võ: “Lão nhân gia, tại hạ đích thật là Thôi Hành Chu.”

Sau đó cất cao giọng hô với Mạc Như ngoài cửa: “Đi, đem thánh chỉ sắc phong vạn mang tới, cho lão nhân gia xem.”

Chẳng bao lâu sau, liền tiến vào, từ một cái hộp gấm cung kính trình ra quyển trục màu vàng, mở ra cho Lục Võ xem.

Ấn chương ngọc chỉ chói lọi kia, cũng không phải thứ mà người bình thường dám giả mạo. Nếu chỉ là để lừa gạt khuê nữ, như vậy chính là lỗ vốn!

Kỳ thật Lục Võ vừa rồi nói xong lời nghi ngờ, chính mình cũng dần dần tỉnh táo lại. Người trẻ tuổi này ra tay hào phóng, một phần lễ gặp mặt tùy tiện chính là Hoàng ngọc cống phẩm tiền triều, có thể thấy được thân gia bất phàm. Động tác của hắn lúc pha trà cũng không phải dân chúng bình thường.

Quan trọng hơn là, lúc mới ra chiêu với tiểu tử này, hắn tuy rằng không đứng dậy, nhưng thân thủ đẳng cấp kia, cũng có thể nhìn ra lai lịch bất phàm.

Nếu là hạng người tầm thường muốn lừa sắc, há có những bản lĩnh này? Lúc trước khi con trai lớn nói đến tên háo sắc này, luôn ấp úng, không chịu nói ra danh tính. Lục Võ bây giờ mới biết, thì ra là không dám nói ra a!

Miên Đường cũng sốt ruột, nàng tuyệt đối không nghĩ tới lão nhân ngày thường đi lại cũng phải cố hết sức, thế nhưng lại đánh Thôi Hành Chu một trận.

Tuy rằng họ Thôi làm ra chuyện mất nhân tính, đổi lại là người khác cho dù bị người nhà cô nương đánh chết cũng là đáng đời! Nhưng hắn cố tình lại là đại soái Tây Bắc, đường đường là Hoài Dương Vương, thiên quân vạn mã còn đang cắm trại ở ngoại ô, ngoại tổ phụ lại đạp rách miệng vết thương của hắn, nếu hắn trở mặt, ngoại tổ phụ lập tức có thể bị bắt giam, bị thi hành trọng hình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Miên Đường cũng tức giận, xoay người nhìn Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu ngược lại không thấy xấu hổ, mà là quy củ đứng lên, hướng về phía Lục Võ ôm quyền nói: “Miên Đường đã từng nói, trên thế gian này người thương nàng nhất, chính là lão nhân gia ngài. Lúc trước ta và nàng có hiểu làm nhau một khoảng thời gian, nàng tức giận cùng đại cữu cữu rời đi. Ta lúc ấy bị chiến sự Tây Bắc kéo chân, không thể đuổi theo nàng. Hiện giờ Tây Bắc đã bình định, ta cũng thắng trận về triều, liền cố ý đi ngang qua Tây Châu, chuẩn bị tới cửa cầu hôn, không biết lão nhân gia có nguyện ý đem Miên Đường phó thác

cho ta, ta đương nhiên sẽ đối xử với nàng như trận như bảo.”

Lục Võ vừa rồi kinh động đến nguyên khí, hiện giờ bị thân phận thật sự của Thôi Hành Chu làm kinh hãi, nhất thời năng lượng bị rút cạn, được Miên Đường đỡ ngồi lên ghế.

Ông hơi họ khan một chút, hữu khí vô lực nói: “Ngươi tính toán muốn nap thiếp?”



Thôi Hành Chu lập tức trả lời: “Ta còn chưa cưới thê, vì sao phải nạp thiếp? Đương nhiên là cưới Miên Đường làm chính thể!

Lục Võ nghe xong, lại không tin, chỉ âm trầm nói: “Vương gia, nhà chúng ta tuy rằng xuất thân tiêu sư*, không thể so sánh với tướng vương hầu, nhưng cũng không phải cỏ dại mặc người khi dễ. Ngài là một vị quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể không rõ ràng lừa gạt cô nương nhà chúng ta. Ngài nói cưới thê tử, là tính toàn muốn chúng ta tự quyết định sao? Trưởng bối nhà ngài đâu? Ba thư sáu lễ thì tính như thế nào?”

* (Tiêu sư): giống như bảo tiêu, những người hành nghề làm vệ sĩ hộ tống tài sản giá trị, bảo đảm an toàn cho người nào đó. *

Miên Đường vừa nghe, nóng nảy: “Ngoại tổ phụ, con không.”

Đáng tiếc nàng còn chưa nói xong, Thôi Hành Chu đã từ thiện như nước nói: “Lão nhân gia yên tâm, những thứ này ta đều tính toán hết rồi. Theo pháp luật Đại Yến, hôn thư nếu phụ mẫu không có mặt, có thể do quan gia ra mặt, làm chứng hôn. Huyện thừa Tây Châu Lý Quảng Tài đã chuẩn bị xong hôn thư, lúc hai nhà chúng ta ký tên, hắn sẽ danh phận quan phụ mẫu Tây Châu đến làm chứng. Ba thư sáu lễ cũng sẽ không thiếu, chờ ta mang Miên Đường trở về Chân Châu, lại làm đại lễ ở vương phủ, cam đoan sẽ tổ chức náo nhiệt, không để Miên Đường mất mặt.”

Lục Võ vừa nghe, rất hài lòng gật gật đầu nói: “Tuy rằng cách xa một chút, đến lúc đó, ta sẽ kêu hai đứa con trai của ta ra mặt, cũng sẽ không bị người ta nói là nhà mẹ đẻ Miên Đường không có người...”

Miên Đường trăm triệu lần không nghĩ tới, một già một trẻ này mới vừa rồi còn giương cung rút kiếm, hiện tại thế nhưng lại nói đến chuyện hôn lễ, hơn nữa còn hừng hực khí thế thảo luận.

Nàng tức giận lớn tiếng ngắt lời bọn họ nói: “Con bây giờ đã tự lập nữ hộ, liền tự mình làm chủ! Ai nói con sẽ cưới ngài ấy!”

Lụ Võ sửng sốt, mở miệng nói: “Con không muốn gả... Là bởi vì hắn có gì đó không thể chấp nhận được sao?”

Thôi Hành Chu nghe xong lập tức nói: “Từ nhỏ đã tự kỷ luật, cũng không có sở thích bất lương gì, khi ở cùng một chỗ với Miên Đường, cũng là cử án tề mi, ở chung hòa hợp, nếu không phải bất đắc dĩ lừa gạt nàng, bị nàng tức giận, hiện giờ cũng nên sớm con cái song toàn, cung phụng trước đầu gối của ngài.”

Lục Võ thấy Miên Đường trừng mắt nhìn Thôi Hành Chu, tức giận đến mức tựa hồ nói không nên lời, suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Kính xin Vương gia đi trước một bước, có một số lời, ta muốn thương nghị với cháu gái ta một chút.”

Thôi Hành Chu chắp tay, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng mà do chân bị thương nặng, được Mạc Như miễn cưỡng đỡ đi ra ngoài.

Đợi Vương gia rời đi, Lục Võ mới hỏi: “Con không muốn gả cho hắn, là thật sao?”

Miên Đường trầm mặc gật đầu một cái, sau đó chậm rãi cùng ngoại tổ phụ nói ra băn khoăn trong lòng.

Lục Võ nghe xong, lại cảm thấy đây đều là loại tức giận của tiểu cô nương, trong mắt lão nhân gia, Thôi Hành Châu kia nhìn từ bề ngoài đến cách nói năng, thật sự là rất xứng đôi với Miên Đường. Chỉ là gia thế của hắn thật sự là quá cao, quả thực là một cản trở lớn.

Nếu Miên Đường không hề liên quan gì đến hắn, Lục Võ cũng cảm thấy gả cao không phải là chuyện tốt gì. Miên Đường tự lập nữ hộ, kén rể môn mới là tốt nhất. Đến lúc đó Miễn Đường nắm chặt tiền tài trong nhà, về sau có thể mặt mày hớn hở sống qua ngày không phải sao.

Nhưng cố tình nàng đã trao mình cho vương gia kia, hơn nữa còn làm phu thê hai năm, cùng ăn cùng ở, thử hỏi sau này còn làm cô nương gả cho người khác kiểu gì? May mà vương gia kia coi như có trách nhiệm, nguyện ý cưới Miền Đường làm chính thể. Nếu cứ gả đi, ngược lại có thể giúp Miên Đường bảo toàn thanh danh, ngẩng đầu làm người.

Thế nhưng Miên Đường không đồng ý, ông làm ngoại tổ phụ cũng không tiện ép buộc, vì thế thở dài một hơi nói: “Gả cao đích xác không tốt, cũng không biết vị Thái phi kia tính tình như thế nào, con gả qua có phải chịu uất ức hay không... Lúc trước ta gả mẫu thân con đến Liễu gia chính là trèo cao, hại mẫu thân con bị phụ thân con ghét bỏ cả đời, sống buồn bực không vui. Bây giờ đến phiên con, ta làm sao có thể bức bách con gả vào cửa cao chịu tội đây? Nếu con không đồng ý, ta liền từ chối vị vương gia kia.”

Miên Đường nhíu mày không hé răng, một hồi lâu mới nói: “Ngoại tổ phụ, ta tự lập nữ hộ chính là không muốn liên lụy tới Lục gia. Cho nên hôn sự này người không cần lo lắng, ta tự giải quyết với ngài ấy là được. Tuy rằng có đôi khi kiêu căng một chút, nhưng cũng không phải là loại người khi nam bá nữ giống Tuy vương.”

Lục Võ nghe xong, ngược lại cân nhắc ra chút ý tứ, liền hỏi: “Nếu hẳn không phải vương gia, mà là binh lính tầm thường, con có nguyện ý gả cho hắn không?”

Miên Đường không nói gì, chỉ yên lặng đem trường kiếm của ngoại tổ phụ treo trở về, liền thi lễ cáo từ với ngoại tổ phụ.

Lục Võ nhìn bóng lưng nàng, cũng thở dài một hơi. Sự giận dỗi của tiểu nữ nhi, ông cũng đã từng trải nghiệm qua.

Nếu Hoài Dương Vương giả vờ đến cửa cầu bị đánh, cũng đã bị ông đạp mấy cước rồi, nghĩ đến cũng biết cháu gái không dễ dỗ dành, phải chịu chút khổ sở.

Miên Đường có chủ ý của riêng mình, hôn sự của con bé, ông cũng không thể xen vào được, để con bé tự mình lo đi!

Chờ đến khi ra khỏi Lục phủ, Liễu Miên Đường mới phát hiện Thôi Hành Chu không đi, mà là ngồi ở trong xe ngựa chờ nàng.

Khi Mạc Như mời nàng lên xe, Miên Đường thế mà lại thật sự chui vào xe ngựa, nhìn chân hắn còn chưa băng bó, thở phì phì nói: “Chỗ này không có ngoại tổ phụ, ngài còn giả bộ khổ sở cho ai xem? Ngoại tổ phụ của ta sức yếu như vậy, ngài không tránh nổi sao? Nhất định phải để bị đá trúng mấy cước, khiến ngoại tổ phụ ta phải gánh tội đánh công thần Đại Yến!”

Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Nếu ta không chịu mấy cước này, ngoại tổ phụ nàng có thể bớt giận nhanh như vậy sao? Ta thấy trong Lục phủ, chỉ có lão nhân gia là thông tình đạt lý nhất, khi nàng rảnh rỗi không có việc gì, nên học hỏi ngoại tổ phụ của nàng một chút đi, đừng có lúc nào cũng bày ra loại tính tình vừa già vừa thối, giống như tảng đá trong hầm cầu vậy.”

Miên Đường đang kiểm tra miệng vết thương cho Thôi Hành Chu, cầm băng bó trong tương thuốc trên xe ngựa, băng bó thuốc cho hắn, nhưng nghe lời chế nhạo của hắn, ngược lại ngẩng đầu cười lạnh nói: “Chính là vừa thối vừa cứng, cũng không cản trở nổi Vương gia ngài đây ôm hôn!”

Thôi Hành Chu cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì thế ôm lấy Liễu Miên Đường hôn một cái: “Kỳ quái! Ngửi thấy mùi hôi thối, sao khi hôn lại thơm như vậy chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook