Chương 150:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường trước kia luôn cảm thấy phu quân của mình là trích tiên trên trời, không vướng bụi trần gian.
Giờ thì chiếc mặt nạ thiên tiên cuối cùng cũng rơi xuống đất rồi, rơi vỡ ra thành từng mảnh, lộ ra một thân đầy tật xấu.
Hôm nay lại phát hiện nhiều thêm một tật xấu cái miệng này của hắn thật là thô lỗ!
Trước tiên không nói đến thơm thối, ngoại tổ phụ làm hắn bị thương, nếu như Thôi Hành Chu truy cứu, ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ không chiếm được lý. Có điều hắn làm cũng thật là quá đáng! Cố ý đem miệng vết thương đưa ra ngoài, đụng vào chân ngoại tổ phụ, có thể không chảy máu được sao?
Thôi Hành Chu chân bị thương rồi, nói thẳng không thể trở về đại doanh ở ngoài thành, phải ở lại tiểu viện của Miên Đường nghỉ ngơi mới có thể dưỡng thương được.
Không có cách nào khác, chuyện này quả thật khiến Lục gia đuối lý, Miên Đường cũng không đuổi hắn đi được, chỉ có thể cho hẳn ở lại tiểu viện.
Thôi Hành Chu ngược lại cảm thấy rất thích thú.
Một mình chịu khổ ở Tây Bắc lâu như vậy, hiện giờ lại có thể ở lại tiểu viện có Miên Đường, dường như đang trở về Bắc Nhai Linh Tuyền ở Giang Nam, nhìn chú mèo nhỏ chạy vòng quanh giàn hoa bắt con bướm, trong tay là tách trà thơm Miên Đường pha cho hắn, tất cả đều là năm tháng yên ả thanh bình.
Mà nàng ấy một thân áo choàng, tóc mây đôi má, cúi đầu gõ bàn tính. Thanh âm gõ bàn tính lạch cạch, trong viện này, lại thoáng như tiếng trời u huyền, rất dễ làm người ta say đắm.
Nếu không phải hoàng đế thúc giục vô cùng, Thôi Hành Chu cảm thấy mình có thể ở lại đây hơn nửa đời người, nghĩ như vậy, hắn liền tới gần Miên Đường rồi ngồi xuống, thuận tay cầm lược giúp nàng chải mái tóc rối.
Hiểu được nàng còn giận mình, không muốn cùng mình ngủ chung một phòng.
Thôi Hành Chu không phải người vội vàng, tuy rằng lúc nào cũng muốn nấu cháo theo nàng, nhưng hiện giờ nấu cơm còn chưa chín kỹ, chỉ có thể tự mình cẩn thận không chọc cho nàng bực.
Nhưng lúc trời mới tờ mờ sáng, hắn vẫn là nhịn không được tới phòng nàng náo loạn, náo đến nỗi nàng không cả kịp chải đầu, liền vội vã mặc y phục rời giường, tức giận mà ngồi ở bàn tính toán sổ sách.
Mái tóc rối không chải sao được? Thôi Hành Chu giúp nàng chải lại một chút, may mắn sự tức giận khi rời giường của nàng dường như đã bớt đi không ít, cũng ngoan ngoãn để cho hắn chải tóc.
Miên Đường biết cái người từ trên trời rơi xuống này, toàn thân toát ra mùi vô lại, đuổi hắn cũng không đi, mặc cho hắn chải đầu, bản thân tiếp tục tính toán sổ sách.
Thôi Hành Chu một bên chải mái tóc dài như lụa, một bên nghiêm túc nói: “Giận ta thì giận đấy, nhưng việc kinh doanh thì vẫn là phải làm. Nàng lúc trước ra đi dứt khoát, việc kinh doanh ở trấn Linh Tuyền cũng mặc kệ. Cũng may chưởng quầy tận tâm, không xảy ra đại loạn, chờ trở về Chân Châu, nàng phải sắp xếp đấy nhé. Những thứ này đều là của hồi môn của nàng, cất giữ nhiều một chút, tương lai cũng có thể truyền lại cho con gái chúng ta a!”
Miên Đường ngẩng đầu đẩy ngón tay hắn đang vuốt ve mặt mình ra, rũ mắt hỏi: “Ai muốn sinh con gái cho chàng?”
Thôi Hành Chu rũ mắt ôm chặt nàng nói: “Lúc nàng rời đi, quân Tây Bắc một đường xuất phát, vốn tưởng rằng cách nàng càng ngày càng xa, liền có thể không nhớ tới nàng nữa. Nhưng nàng rõ ràng tới Tây Bắc bán cừu cũng không chịu gặp ta. Lúc ta nghe nói, trong lòng thật sự khó chịu, càng không muốn nghĩ tới chuyện về sau nàng sẽ cùng người khác kết hôn sinh con. Cho nên ta cho người giám sát chặt chẽ nàng, không cho nàng đi lấy chồng...... Ta khó chịu như vậy, mà trong lòng nàng thật ra cũng có ta, hiện giờ nàng kiên quyết không gả như vậy, chẳng lẽ nàng lại có thể nhẫn tâm nhìn ta cưới người khác?”
Miên Đường nhấp nháy khóe miệng, không nói gì, chỉ là nàng biết, trong lòng nàng quả thật cũng không phải là thờ ơ như vậy, đặc biệt là khi hắn nói trong lòng hắn trong lòng khó chịu. Bởi vì nàng hiểu rõ tư vị của điều đó......
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường không nói lời nào, liền biết nàng thật ra cũng đã nghe tại rồi, vì thế lại nói: “Hoài Dương Vương phủ lại không phải đầm rồng hang hổ, ta cũng không có nha hoàn thông phòng hay thị thiếp cùng nàng tranh sủng đánh nhau. Nàng chỉ cần cung phụng mẫu thân ta là được. Hơn nữa vương phủ cũng không phải nhà hương thân địa chủ, cũng không phải mẹ vợ ác độc tra tấn con dấu lưu hành một thời kia. Mẫu thân ta một ngày trà hội xã giao rất là bận, nàng sớm chiều vấn an có thể thấy bà đã là không tồi, còn có gì phải lo lắng?”
Miên Đường đưa mắt nhìn hắn: “Mẫu thân ta năm đó suy nghĩ cũng đơn giản như vậy, nhưng khi bị phụ thân ghét bỏ, nô bộc trong nhà đều có thể cãi lại bà. Vương phủ của các người quy củ lớn, ta lại là một người không có căn cơ, nếu như bị chàng lừa để gả vào...... Một ngày nào đó chàng nhìn ta không vừa mắt, thì đến con chó canh của cũng có cắn ta......"
Thôi Hành Chu nghe xong, nhịn không được bật cười: “Nàng nếu như nói cái khác ta còn tin, chứ bản tính của Liễu Miên Đường lại có thể để hạ nhân bắt nạt sao? Nếu như có con chó nào sủa nàng, chỉ sợ cũng sẽ bị nàng bẻ chân cho sói ăn rồi...... Lý ma ma đại ma ma trong phủ ta không phải cũng bị nàng bài bố đến rõ ràng sao?”
Miên Đường bị hắn đối lại đến nỗi có chút cạn lời, hắn nói cũng có đạo lý. Nếu như có người vô duyên vô cớ bắt nạt nàng, nàng thật sự không thể nhẫn nhịn.
Nhưng nếu vào vương phủ thật thì đối nhân xử thế tuyệt đối không giống nhẹ nhàng đơn giản như Thôi Hành Chu nói được. Lá gan của nàng rất lớn, chưa bao giờ sợ hãi khi đối mặt bất cứ chuyện gì, nhưng mà lần này, nàng thật sự có chút sợ hãi, sợ bị Thôi Hành Chu lừa SỢ......
“Cảm tình của đôi ta, chẳng qua chỉ là lầu các trống không, một vở kịch hay. Không nói đến việc chàng dùng mấy phần chân tình...... Trước kia ta cung phụng chàng, ở chung đến thật là hòa hợp, nhưng khi ta vào vương phủ, chỉ sợ không được vui sướng nhiều như vậy...... Chàng nếu yêu ta chân tình, thì cứ quên nhau như vậy nơi giang hồ đi...... Ta không muốn về sau nghĩ tới chàng toàn là biết vậy chẳng làm......”
Nàng nghĩ như vậy, so với suy nghĩ của một cô nương mười chín tuổi thì xa xôi hơn rất nhiều. Trước kia ở Bắc Nhai đầu có thể gọi là thật sự sống cùng nhau? Chẳng qua là giống chơi đồ hàng mà thôi.
Hắn nhất thời lay động, vội vã muốn cưới nàng, nàng nếu cũng bị lay động rồi đồng ý, thì sau khi kết hôn sẽ là những chuyện phiền não vô tận. Hắn là sinh ra để làm đại sự, yêu cầu chính là phải xứng đôi với hắn, có thể thong dong ứng đối quý phu nhân của vương hầu quý tộc, chứ không phải nhi nữ nơi giang hồ mà lão thái phi đều không thể nhận ra.
Mẫu thân lúc trước cũng là cực kỳ yêu phụ thân, bằng không cũng sẽ không liều mạng giả qua đó làm mẹ kế của ca ca. Rồi sau này thế nào? Tình yêu say đắm mặn nồng, vào trong hôn nhân bị mài giũa đến nỗi không còn một cái gì.
Nghĩ tới mẫu thân lúc sắp qua đời, cùng với ánh mắt ai oán, lại im lặng không nhắc tới phụ thân một câu, Miên Đường liền âm thầm thề rằng, trượng phu mà nàng gả nhất định phải là người thật lòng tôn trọng, lễ đãi nàng.
Mẫu thân sinh thời lúc nào cũng bị người đời rèm pha, trào phúng bà bám lấy nhà quan, bà một ngày cũng không muốn sống!
Hiện giờ Thôi Hành Chu bức bách vô cùng, nàng cũng đem những lời trong lòng nói ra, chỉ cầu hắn hiểu được suy nghĩ của nàng, sau khi gặp nhau lần này, thì cũng có thể tạm biệt nhau từ đây. Chờ thật lâu không gặp nhau, tin tưởng hắn cũng được, nàng cũng thế, lúc đầu đều sẽ khó chịu, nhưng chắc chắn sẽ có ngày tình cảm phai nhạt.
Thôi Hành Chu nhẫn nại nghe nàng nói xong, nhíu mày nói: “Ta không phải là phụ thân của nàng, cũng biết nàng là người như thế nào, sao ngày sau có thể ghét bỏ được? Nàng chỉ cần trong lòng có một mình ta, thì những cái buồn lo vô cớ ấy tính là gì chứ? Chưa từng nghe qua người bởi vì nghẹn một chút mà không ăn cơm. Còn nếu ta lừa nàng, thì sớm đã nhận rồi, nàng nhẫn tâm rời bỏ ta đi lâu như vậy, cũng xem như là hả giận rồi. Nếu là bởi vì cái này mà nàng từ chối ta, ta sẽ không đáp ứng!”
Dứt khoát xoay mặt nàng lại, đưa cặp môi thơm nóng bỏng hôn lên môi nàng.
Liễu Miên Đường bị hắn dỗ dành có chút ý loạn phiền lòng, hôn xong một hồi, cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Thôi Hành Chu kể sát tai nàng, thấp giọng nói: “Trước nay chưa từng thấy nàng lo trước lo sau như vậy, chẳng lẽ ta lừa nàng một hồi, nàng liền dễ dàng buông tha ta như vậy? Nếu ta lừa sắc đẹp của nàng, đổi lại nàng lừa tiền tài của ta được không? Đến lúc đó ta đem lễ đầy đủ tới hỏi, nàng nếu cảm thấy không đúng, liền mang theo lễ hỏi chạy lấy người......”
Miên Đường bị hắn nói như vậy, tức giận đáp lại: “Ta không phải sơn phi, sao lại có thể cướp lễ hỏi của chàng đi?”
Thôi Hành Chu thấy thái độ của nàng đã thoải mái hơn, lại thấp giọng nói tiếp: “Đêm nay ở lại cùng ta được không? Ta đêm qua nhớ nàng, nhớ đến nỗi cả đêm ngủ không được......
Nàng vẫn luôn không đồng ý, hắn cũng chỉ có thể chịu đói không thể ăn. Thử hỏi có nam nhi huyết khí phương cương nào có thể chịu được lâu như vậy. Mặc kệ Miên Đường có đồng ý hay không, hắn tối nay nhất định phải ngủ lại phòng nàng.
Nữ nhân ý chí sắt đá, chẳng lẽ nàng mỗi khi đêm khuya một chút cũng không nhớ tới bọn họ đã từng ân ái triền miên hay sao?
Miên Đường lần này hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy muốn đi ra ngoài, hắn lại ở phía sau nàng lười nhác nói: “Chút nữa ăn cơm trưa, ta còn phải tới Lục phủ cùng lão nhân gia chơi cờ. Nếu như trở về muộn, cơm chiều có lẽ là sẽ ở đằng kia ăn rồi......
Liễu Miên Đường không ngờ Thôi Hành Chu lại mặt dày như vậy, không kịp trách cứ hẳn, vội vàng hỏi: “Chàng lại tới nhà ngoại tổ phụ làm gì? Ai mời chàng tới làm khách?”
Thôi Hành Chu nhìn chằm chằm đôi môi nàng bị hôn đến đỏ bừng, không chút để ý nói: “Sáng nay, ta sai Mạc Như mang thư bái phỏng đến, ngoại tổ phụ chuẩn rồi, còn nói giữ ta lại ăn cơm chiều...... Không sao, nàng cứ bận việc của nàng đi, ta tự mình đi là được.”
Miên Đường làm sao có thể an tâm làm việc của mình? Ai biết Vương gia mình đầy âm mưu quỷ quái này tới nhà ngoại tổ phụ rồi lại muốn bày ra cái bẫy gì để lừa người?
Cho nên đến cuối cùng, Miên Đường vẫn là đi theo Hoài Dương Vương chân chân trước sau mà tới Lục gia rồi.
Trước kia, Miên Đường luôn là cho rằng phu quân đối xử với mọi người có chút lạnh lùng. Nhưng vài lần sự tình đều đã chứng minh, thái độ lạnh nóng của Thôi Hành Chu là có thể thuận theo ý hắn.
Mà hai lần tới Lục gia này, Thôi Hành Chu dường như lập tức tác phong như một người hiền hoà bình thường một cách triệt để, cùng mấy tiểu bối của Lục gia chính là một đại ca rất thân thiện, cùng chúng chơi đùa ở trong sẵn viện một hồi, còn biểu diễn một vài thế võ.
Lục gia người người thượng võ, đối với tiểu bối mà nói, hạch đào hoàng ngọc đắt tiền cũng không bằng một bộ quyển pháp kính đạo sắc bén khiến người khác ngưỡng mộ.
Trong lúc nhất thời, cách xưng hô "Thôi công tử” xưng hô đã tự động biến thành “Thôi đại ca".
Không biết vì sao, ngoại tổ phụ không tiết lộ cùng người trong nhà thân phận của Hoài Dương Vương, để cho tiểu bối không một chút cố kỵ, cùng Thôi Hành Chu rất thân thiện.
Biểu ca biểu đệ ở đình viện diễn võ, các nữ quyến thì ngồi ở thính đường nghe Nhị phòng Toàn thị kể chuyện đính hôn hôm qua.
Miên Đường cũng là hôm nay mới biết, Tô gia kia đưa lễ qua loa thật sự, hơi có chút không nể mặt.
Theo phụ thân của Toàn thị giới thiệu, Tô gia thanh lưu, không xa hoa lãng phí lãng phí, hôn sự của nhi nữ hôn sự cũng theo đó mà đơn giản đi nhiều.
Toàn thị tuy rằng ngày thường hết sức dựa vào quan quyền, nhưng đối với hôn sự của nữ nhi lại là người tham lam tư lợi, lễ hỏi thiếu thốn đến nỗi một trận gió cũng có thể thổi bay, bảo thể diện của nhà gái để ở đâu được?
Thế nhưng Lục Mộ cho rằng Toàn thị kiến thức hạn hẹp. Nghĩ Lục gia hắn chẳng qua cũng là xuất thân tiêu sư, hưởng ké Tô công tử người ta, nếu lại giống như dân nghèo ở quê ham chút lễ hỏi, thật quá làm người khinh thường.
Cho nên Lục gia không những không thể nói, ngược lại chính mình còn phải chuẩn bị của hồi môn nhiều hơn một chút.
Biểu tỷ của Đại phòng lúc rảnh liền cùng Miên Đường nói thầm, nói rằng Nhị thúc đi tìm lão gia đòi phần hồi môn của cháu gái, kết quả bị lão gia mắng cho một trận, nói thẳng của cải trong nhà đều bị chuột đào rỗng hết rồi, còn có mặt mũi đến đòi? Nếu như nhất quyết muốn đời, thì lấy luôn cái ấm đồng ông dùng hơn hai mươi năm đi cho xong!
Miên Đường cúi đầu không hé răng, bởi vì nàng biết ngoại tổ phụ đem phần đáng lẽ là cho biểu muội đều cho nàng hết. Chỉ là nếu nàng trả lại biểu muội, liền lộ ra bí mật của ngoại tổ phụ. Huống chi, Miên Đường luôn cảm thấy Tô gia kia không phải thứ gì tốt, biểu muội mang theo nhiều của hồi môn qua đó, cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhị cữu cữu gần đây đang có điểm yếu bị nắm trong bàn tay, cho nên bị lão gia mắng chửi cũng không dám cãi lại, mặt mày xám xịt quay trở về, tự mình đưa của hồi môn là phải rồi.
Trải qua chuyện này, những người khác mới phát hiện Nhị phòng này của cải có nhiều bao nhiêu, vậy thì Lục Thanh Anh gả vào Tô gia hẳn là cũng có thể nở mày nở mặt.
Có điều Lục Thanh Anh cũng giống mẫu thân của nàng, trong lòng không thoải mái. Chủ yếu là bị người bạn thân của đại gia ảnh hưởng, nên Tô công tử kia giờ cũng không tuấn tú cho lắm .
Huống hồ, lễ hỏi của Tô gia xếp vào cùng nhau, đều không đáng giá bằng một đôi hạch đào ngọc, nghĩ người Tô gia nhìn của hồi môn của nhà hắn mặt mày hớn hở, Lục Thanh Anh trong lòng chính là bị lung lay. Thậm chí còn có chút oán giận vị Thôi công tử này vì cái gì còn không sớm tới Lục gia, nếu không, nói không chừng người cùng nàng đính hôn, chính là hán.
Hôm nay rảnh rỗi, Nhị gia lại hỏi vị Thôi công tử này đã từng lấy vợ chưa.
Thôi Hành Chu giương mắt ngó Miên Đường đang bóc hạt cho cháu trai, ý tứ nói: “Còn chưa đính hôn, đang nghĩ ở Tây Châu tìm một cô nương phù hợp, đúng lúc mang về nhà thành thân....
Cái liếc mắt của hắn quá rõ ràng, mấy người phụ nữ có tuổi ở thính đường đều nhìn đã hiểu. Ngược lại kinh ngạc mà nhìn Miên Đường, thầm nghĩ: Liễu nha đầu này rốt cuộc là có mệnh gì? Gần đây đào hoa thật sự là tới không hết a!
Ngay cả Lục Mộ cũng là vẻ mặt khó xử, đáng tiếc vị Thôi công tử này có lẽ là không biết việc Miên Đường trước đây bị Tuy Vương ép nạp thiếp, còn có việc ở Tây Bắc bị nam nhân lừa kết hôn...... Phàm là một người nam nhi đứng đắn, sợ là đều sẽ không tiếp nhận nổi những thứ ô uế đó al
Cho nên hắn nghĩ nên có cách gì để nhắc nhở Thôi công tử, Liễu nha đầu nhà hắn, đã bị Tuy Vương nhìn trúng rồi, nếu như tùy tiện đem nàng gả ra ngoài, chẳng phải là muốn chọc giận Tuy Vương hay sao? Đáng tiếc Lục gia cũng đã không còn ai phù hợp nữa rồi......
Thế nhưng hắn cũng không có cơ hội cùng Thôi công tử nói chuyện, Thôi Hành Chu sau khi cùng bọn tiểu bối giảng giải một trận quyền pháp xong, liền tới thư phòng cùng lão thái gia chơi cờ.
Đợi đến khi “Thôi công tử” đi rồi, các nữ quyến ở thính đường xem như nhộn nhịp trở lại. Mấy biểu tỷ xuất giá trêu ghẹo nói: “Miên Đường, ta thấy vị Thôi công tử kia vẫn luôn nhìn muội, hay là để hai vị cữu cữu ra mặt, hoà giải hoà giải?”
Lục Tiễn nghe xong, lại là một trận nội hỏa trong lòng, không ngừng uống trà tiêu hóa.
Hôm qua cha cho gọi hắn tới, nói với hắn chuyện Hoài Dương Vương cầu hôn, chỉ nghe mà hắn đã vô cùng sốt ruột.
May mà phụ thân lại nói, Miên Đường nhìn dáng vẻ dường như không đồng ý. Lục Tiễn lúc này mới an lòng một chút.
Sự tình Miên Đường làm trên Ngưỡng sơn năm đó, hắn chính là giấu ở trong lòng, cũng không thể nói, bằng không Miên Đường cả đời này coi như đi rồi.
Hiện giờ triều đình đang chiêu mộ người liên quan Ngưỡng sơn, ai có thể bảo đảm sau này không có tính sổ a? Miên Đường mất trí nhớ, vừa lúc cùng Ngưỡng sơn đoạn tuyệt sạch sẽ, không còn liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng nếu như cùng đối thủ một mất một còn ngày xưa thành hôn...... Nếu như để Hoài Dương Vương biết, ngược lại không tốn công phu.
Mà Miên Đường cũng không tiếp chiêu, chỉ nghĩ Thôi Hành Chu khi nào đứng dậy rời đi, nếu như ở lại lâu hơn chút, chỉ sợ người Lục gia muốn chủ động mở miệng cầu hôn.
Mà lão gia bên kia, hôm nay ở cùng Thôi Hành Chu cũng là rất hòa hợp, hai người cũng rất ăn ý mà im lặng không nhắc tới chuyện thành thân, chỉ có chơi cờ nói chuyện phiếm.
Nếu không phải chuyện Thôi Hành Chu lừa ngoại tôn nữ của ông, Lục Võ đối với hắn nhất định sẽ tôn kính tương đối.
Thôi Hành Chu dựa vào năng lực của bản thân, bình định được Tây Bắc, loại bỏ được Thát Lỗ, được hưởng đại yến đón công thần, đang được thiên hạ bách tính kính ngưỡng. Nhân vật như vậy tới Thôi gia, há có thể không thành tâm khoản đãi?
Mà khi cùng Thôi Hành Chu chơi cờ, lão gia lại lần nữa cảm nhận được, trước mắt tiểu tử này thật đúng là không phải một nhân vật tầm thường! Thế cờ tung hoành ngang dọc, bản lĩnh số hai không ai số một .
Thua liền ba ván, Lục Võ khuôn mặt thoáng có chút biến sắc mặt, nhướng mày hỏi: “Hoài Dương Vương là ngày thường tìm không được đối thủ, chạy đến lão hủ nơi này để uy phong hay sao?”
Thôi Hành Chu một bên thu dọn quân cờ một bên thành khẩn nói: “Vốn dĩ cũng muốn khiêm nhường một chút, để xu nịnh lão nhân gia ngài. Chính là gia phong của Lục gia, từ trước đến nay là kính trọng kẻ mạnh. Ta khom lưng cúi đầu, cũng không thể giành được sự yêu thích của lão gia ngài. Hơn nữa ta nghĩ tương lai có người tới cưới nữ nhi của ta, tất nhiên phải chọn người có bản lĩnh. Hạng người xu nịnh, tuy là ở rể được, nhưng sao có thể xứng đôi với Miên Đường?”
Lục võ nghe xong lời này thư thái, mỉm cười nói: “Đứa cháu gái này của ta, đúng là có chút bản lĩnh, nam tử bình thường khó có thể xứng đôi...... Nhưng mà con bé lại không muốn gả cho người có bản lĩnh, người khác cũng không thể ép nó được.”
Thôi Hành Chu thành khẩn nói: “Nàng ấy, ta nhất định phải cưới, dù gì nàng cũng đã theo ta hai năm. Chẳng qua nàng hiện tại trong lòng còn vướng ưu phiền, ta cũng không thể ép buộc nàng, chỉ là muốn ký trước hôn thư, chờ nàng nghĩ thông suốt rồi sẽ đón nàng nhập môn.”
Lục Võ vẫy vẫy tay: “Ta sẽ không giúp đỡ Vương gia ngài khuyên con bé đâu. Mẹ nó khi đó nếu như có thể nghĩ được chu toàn như con bé bây giờ, thì cũng sẽ không qua đời sớm như vậy. Vương gia muốn ký hôn thư, còn cần nàng chính mình đồng ý mới thành được... Giờ cũng không còn sớm, ta không giữ lại ăn cơm nữa, vẫn là mời Vương gia trở về đi.”
Lục Võ lão gia hôm nay thái độ vẫn như cũ không tích cực cho lắm, có điều so với rút kiếm chém người, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Thôi Hành Chu cũng không có hy vọng xa vời vị lão gia cứng rắn này có thể khuất tùng uy danh quyền thế của mình mà thúc giục cháu gái.
Nếu lão gia là người như vậy, chỉ sợ Miên Đường đã sớm thành thị thiếp của Tuy Vương.
Có điều hẳn cũng không có mở miệng phản đối, như thế này đã là tốt lắm rồi. Miên Đường rất coi trọng ngoại tổ phụ của nàng, chỉ cần người nhà nàng không phản đối, hắn chắc chắn có thể thuyết phục được nàng.
Nếu Lục gia không cho ở lại ăn cơm, Thôi Hành Chu chỉ có thể trở về tiểu viện của Liễu Miên Đường.
Miên Đường thì lại ở tại Lục gia ăn cơm xong mới trở về. Vừa tiến vào sương phòng, đã thấy Thôi Hành Chu nằm trên giường của nàng đọc sách.
“Trời cũng không còn sớm, sao Vương gia còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Thôi Hành Chu buông sách xuống đi tới, bế lên nàng: “Nàng cũng không ở cạnh ta, ta sao có thể ngủ được?”
Miên Đường dùng sức đẩy hắn: “Chàng lại không phải trẻ con, sao còn cần người bên cạnh? Ngủ không được, thì đi tìm nương của chàng đi!”
Thôi Hành Chu ôm chặt nàng không buông, đem mặt úp vào cổ nàng, rầu rĩ nói: “Không buông, ta nhớ nàng lắm rồi....
Thật ra bị hắn ôm như vậy, cảm nhận được hơi thở mùi xạ hương trên người hắn, Miên Đường cũng có chút đỏ mặt.
Bộ dạng hắn rất đẹp, Miên Đường luôn luôn không có sức chống cự. Nàng ban đầu cho rằng chỉ có nam nhi mới có thể thấy sắc nảy lòng tham, mãi đến lúc cùng Thôi Hành Chu trở thành phu thê mới biết, nữ tử nếu như ham thích sắc đẹp, cũng không biết thế nào là đủ.
Mỗi khi nhớ tới những ngày nàng cùng hắn càn rỡ không biết tiết chế ấy, cũng làm trong người rạo rực không thôi......
Với công phu xuất thần như vậy, nàng đã bị hắn bế lên giường, khi hắn cúi đầu hôn lấy nàng, Miên Đường nhịn không được như bị ma xui quỷ liền vòng tay ôm lấy cổ hắn.....
Đến lúc hoàn hồn muốn đẩy hắn ra, đã là sóng lớn táp đá, thủy triều cuồn cuộn.
Miên Đường tay chân tuy rằng khôi phục được chút sức lực, nhưng nào có thể so với thân thể cường tráng của Thôi Cửu? Cứ như vậy, đợi đến khi sóng biển kết thúc, đã là nửa đêm.
Miên Đường mệt mỏi đến đầu ngón tay cũng không cử động được, lại không thể không thừa nhận, rời xa hắn lâu như vậy, nếu như thỉnh thoảng có thể như vậy vài lần, dường như thế xác và tinh thần thật là sảng khoái cực kỳ.
Bảo sao yêu hậu tiền triều sau khi hoàng đế băng hà đã nuôi nhiều nam nhân như vậy. Cực phẩm nam nhân như thế, tổ yến nhân sâm nào có thể bổ dưỡng bằng!
Thôi Hành Chu không biết Liễu Miên Đường trong lòng đang nghĩ chút chuyện nuôi trai không đàng hoàng đó. Hắn kiềm chế lâu như vậy, khó khăn lắm đỡ một chút thèm khát, chỉ cảm thấy nếu như không thể đem nữ nhân này cưới về nhà, thì quãng đời còn lại thật sự khó sống nổi.
Hắn đều nhớ không nổi, lần trước hai người ôn nhu triền miên sau đó ôm nhau ngủ đã là khi nào. Không nói lời nào, chỉ nghe trái tim cả hai đang đập, cảm thấy còn làm người lưu luyến hơn lúc ân ái triền miên khi nãy.
Thôi Hành Chu hôn nhẹ lên trán của nàng: “Lý đại nhân ngày mai sẽ đem hôn thư tới, nàng lập nữ hộ rồi cũng bớt được việc, ký tên vào hỗn thư, rồi ta sẽ đưa nàng trở về Chân Châu.”
Miên Đường không nói gì, vừa rồi nàng bởi vì háo sắc, nên cũng không có liều chết chống cự, bây giờ lại nói lời ghét bỏ hắn, có vẻ tự tin không đủ.
Thôi Hành Chu hiện giờ cũng biết mối bận tâm của nàng, liền nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Ký trước được không? Cũng không phải lập tức thành hôn, nàng nếu cảm thấy không được, liền có thể hủy hôn a!”
Miên Đường lười nhác hé mắt nhìn hắn: “Chuyện từ hôn mà cũng phải dạy ta sao?”
Thôi Hành Chu cũng tự biết điểm yếu của mình bị Miên Đường nắm trong tay, chỉ là nhìn bộ dạng nàng đôi má ửng đỏ, tóc rối quanh mi lại cuốn hút cực kỳ. Lập tức không nói chuyện nữa, chỉ tiếp tục dính vào thân thể, tiếp tục nấu một nồi cháo thơm nức.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy rất muộn.
Lý ma ma không bất ngờ việc hai người lại ngủ chung một chỗ. Dù gì thì trước khi hai người rời xa nhau, thì đã gắn bó keo sơn rồi, đang lúc ăn ngon lại bị người khác phá mâm, tiểu nhi nữ đang lúc tình nồng, có thể không nhớ thương lẫn nhau hay sao?
Vương gia thế mà lại động tâm với một cô nương thân đầy bụi trần, thực sự là không nằm trong dự đoán của Lý ma ma.
Có điều Liễu Miên Đường kia tuy rằng không phải tiểu thư khuê các, nhưng trong lòng nàng cũng có Vương gia. Cho nên Vương gia có lúc không tốt, thì nàng cũng sẽ canh cánh trong lòng mà đi theo, điểm này, so với vị Liêm tiểu thư thì mạnh hơn nhiều.
Chỉ là hai người hiện giờ cũng coi như đã động phòng hoa chúc, đợi đến lúc trở về, sẽ ở Hoài Dương Vương phủ gây ra sóng gió gì, thật khiến cho người ta không thể đoán trước.
Lý đại nhân làm việc nhanh gọn, không tới giữa trưa, đã tự mình cưỡi lừa đem hôn thư tới noi.
Giờ thì chiếc mặt nạ thiên tiên cuối cùng cũng rơi xuống đất rồi, rơi vỡ ra thành từng mảnh, lộ ra một thân đầy tật xấu.
Hôm nay lại phát hiện nhiều thêm một tật xấu cái miệng này của hắn thật là thô lỗ!
Trước tiên không nói đến thơm thối, ngoại tổ phụ làm hắn bị thương, nếu như Thôi Hành Chu truy cứu, ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ không chiếm được lý. Có điều hắn làm cũng thật là quá đáng! Cố ý đem miệng vết thương đưa ra ngoài, đụng vào chân ngoại tổ phụ, có thể không chảy máu được sao?
Thôi Hành Chu chân bị thương rồi, nói thẳng không thể trở về đại doanh ở ngoài thành, phải ở lại tiểu viện của Miên Đường nghỉ ngơi mới có thể dưỡng thương được.
Không có cách nào khác, chuyện này quả thật khiến Lục gia đuối lý, Miên Đường cũng không đuổi hắn đi được, chỉ có thể cho hẳn ở lại tiểu viện.
Thôi Hành Chu ngược lại cảm thấy rất thích thú.
Một mình chịu khổ ở Tây Bắc lâu như vậy, hiện giờ lại có thể ở lại tiểu viện có Miên Đường, dường như đang trở về Bắc Nhai Linh Tuyền ở Giang Nam, nhìn chú mèo nhỏ chạy vòng quanh giàn hoa bắt con bướm, trong tay là tách trà thơm Miên Đường pha cho hắn, tất cả đều là năm tháng yên ả thanh bình.
Mà nàng ấy một thân áo choàng, tóc mây đôi má, cúi đầu gõ bàn tính. Thanh âm gõ bàn tính lạch cạch, trong viện này, lại thoáng như tiếng trời u huyền, rất dễ làm người ta say đắm.
Nếu không phải hoàng đế thúc giục vô cùng, Thôi Hành Chu cảm thấy mình có thể ở lại đây hơn nửa đời người, nghĩ như vậy, hắn liền tới gần Miên Đường rồi ngồi xuống, thuận tay cầm lược giúp nàng chải mái tóc rối.
Hiểu được nàng còn giận mình, không muốn cùng mình ngủ chung một phòng.
Thôi Hành Chu không phải người vội vàng, tuy rằng lúc nào cũng muốn nấu cháo theo nàng, nhưng hiện giờ nấu cơm còn chưa chín kỹ, chỉ có thể tự mình cẩn thận không chọc cho nàng bực.
Nhưng lúc trời mới tờ mờ sáng, hắn vẫn là nhịn không được tới phòng nàng náo loạn, náo đến nỗi nàng không cả kịp chải đầu, liền vội vã mặc y phục rời giường, tức giận mà ngồi ở bàn tính toán sổ sách.
Mái tóc rối không chải sao được? Thôi Hành Chu giúp nàng chải lại một chút, may mắn sự tức giận khi rời giường của nàng dường như đã bớt đi không ít, cũng ngoan ngoãn để cho hắn chải tóc.
Miên Đường biết cái người từ trên trời rơi xuống này, toàn thân toát ra mùi vô lại, đuổi hắn cũng không đi, mặc cho hắn chải đầu, bản thân tiếp tục tính toán sổ sách.
Thôi Hành Chu một bên chải mái tóc dài như lụa, một bên nghiêm túc nói: “Giận ta thì giận đấy, nhưng việc kinh doanh thì vẫn là phải làm. Nàng lúc trước ra đi dứt khoát, việc kinh doanh ở trấn Linh Tuyền cũng mặc kệ. Cũng may chưởng quầy tận tâm, không xảy ra đại loạn, chờ trở về Chân Châu, nàng phải sắp xếp đấy nhé. Những thứ này đều là của hồi môn của nàng, cất giữ nhiều một chút, tương lai cũng có thể truyền lại cho con gái chúng ta a!”
Miên Đường ngẩng đầu đẩy ngón tay hắn đang vuốt ve mặt mình ra, rũ mắt hỏi: “Ai muốn sinh con gái cho chàng?”
Thôi Hành Chu rũ mắt ôm chặt nàng nói: “Lúc nàng rời đi, quân Tây Bắc một đường xuất phát, vốn tưởng rằng cách nàng càng ngày càng xa, liền có thể không nhớ tới nàng nữa. Nhưng nàng rõ ràng tới Tây Bắc bán cừu cũng không chịu gặp ta. Lúc ta nghe nói, trong lòng thật sự khó chịu, càng không muốn nghĩ tới chuyện về sau nàng sẽ cùng người khác kết hôn sinh con. Cho nên ta cho người giám sát chặt chẽ nàng, không cho nàng đi lấy chồng...... Ta khó chịu như vậy, mà trong lòng nàng thật ra cũng có ta, hiện giờ nàng kiên quyết không gả như vậy, chẳng lẽ nàng lại có thể nhẫn tâm nhìn ta cưới người khác?”
Miên Đường nhấp nháy khóe miệng, không nói gì, chỉ là nàng biết, trong lòng nàng quả thật cũng không phải là thờ ơ như vậy, đặc biệt là khi hắn nói trong lòng hắn trong lòng khó chịu. Bởi vì nàng hiểu rõ tư vị của điều đó......
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường không nói lời nào, liền biết nàng thật ra cũng đã nghe tại rồi, vì thế lại nói: “Hoài Dương Vương phủ lại không phải đầm rồng hang hổ, ta cũng không có nha hoàn thông phòng hay thị thiếp cùng nàng tranh sủng đánh nhau. Nàng chỉ cần cung phụng mẫu thân ta là được. Hơn nữa vương phủ cũng không phải nhà hương thân địa chủ, cũng không phải mẹ vợ ác độc tra tấn con dấu lưu hành một thời kia. Mẫu thân ta một ngày trà hội xã giao rất là bận, nàng sớm chiều vấn an có thể thấy bà đã là không tồi, còn có gì phải lo lắng?”
Miên Đường đưa mắt nhìn hắn: “Mẫu thân ta năm đó suy nghĩ cũng đơn giản như vậy, nhưng khi bị phụ thân ghét bỏ, nô bộc trong nhà đều có thể cãi lại bà. Vương phủ của các người quy củ lớn, ta lại là một người không có căn cơ, nếu như bị chàng lừa để gả vào...... Một ngày nào đó chàng nhìn ta không vừa mắt, thì đến con chó canh của cũng có cắn ta......"
Thôi Hành Chu nghe xong, nhịn không được bật cười: “Nàng nếu như nói cái khác ta còn tin, chứ bản tính của Liễu Miên Đường lại có thể để hạ nhân bắt nạt sao? Nếu như có con chó nào sủa nàng, chỉ sợ cũng sẽ bị nàng bẻ chân cho sói ăn rồi...... Lý ma ma đại ma ma trong phủ ta không phải cũng bị nàng bài bố đến rõ ràng sao?”
Miên Đường bị hắn đối lại đến nỗi có chút cạn lời, hắn nói cũng có đạo lý. Nếu như có người vô duyên vô cớ bắt nạt nàng, nàng thật sự không thể nhẫn nhịn.
Nhưng nếu vào vương phủ thật thì đối nhân xử thế tuyệt đối không giống nhẹ nhàng đơn giản như Thôi Hành Chu nói được. Lá gan của nàng rất lớn, chưa bao giờ sợ hãi khi đối mặt bất cứ chuyện gì, nhưng mà lần này, nàng thật sự có chút sợ hãi, sợ bị Thôi Hành Chu lừa SỢ......
“Cảm tình của đôi ta, chẳng qua chỉ là lầu các trống không, một vở kịch hay. Không nói đến việc chàng dùng mấy phần chân tình...... Trước kia ta cung phụng chàng, ở chung đến thật là hòa hợp, nhưng khi ta vào vương phủ, chỉ sợ không được vui sướng nhiều như vậy...... Chàng nếu yêu ta chân tình, thì cứ quên nhau như vậy nơi giang hồ đi...... Ta không muốn về sau nghĩ tới chàng toàn là biết vậy chẳng làm......”
Nàng nghĩ như vậy, so với suy nghĩ của một cô nương mười chín tuổi thì xa xôi hơn rất nhiều. Trước kia ở Bắc Nhai đầu có thể gọi là thật sự sống cùng nhau? Chẳng qua là giống chơi đồ hàng mà thôi.
Hắn nhất thời lay động, vội vã muốn cưới nàng, nàng nếu cũng bị lay động rồi đồng ý, thì sau khi kết hôn sẽ là những chuyện phiền não vô tận. Hắn là sinh ra để làm đại sự, yêu cầu chính là phải xứng đôi với hắn, có thể thong dong ứng đối quý phu nhân của vương hầu quý tộc, chứ không phải nhi nữ nơi giang hồ mà lão thái phi đều không thể nhận ra.
Mẫu thân lúc trước cũng là cực kỳ yêu phụ thân, bằng không cũng sẽ không liều mạng giả qua đó làm mẹ kế của ca ca. Rồi sau này thế nào? Tình yêu say đắm mặn nồng, vào trong hôn nhân bị mài giũa đến nỗi không còn một cái gì.
Nghĩ tới mẫu thân lúc sắp qua đời, cùng với ánh mắt ai oán, lại im lặng không nhắc tới phụ thân một câu, Miên Đường liền âm thầm thề rằng, trượng phu mà nàng gả nhất định phải là người thật lòng tôn trọng, lễ đãi nàng.
Mẫu thân sinh thời lúc nào cũng bị người đời rèm pha, trào phúng bà bám lấy nhà quan, bà một ngày cũng không muốn sống!
Hiện giờ Thôi Hành Chu bức bách vô cùng, nàng cũng đem những lời trong lòng nói ra, chỉ cầu hắn hiểu được suy nghĩ của nàng, sau khi gặp nhau lần này, thì cũng có thể tạm biệt nhau từ đây. Chờ thật lâu không gặp nhau, tin tưởng hắn cũng được, nàng cũng thế, lúc đầu đều sẽ khó chịu, nhưng chắc chắn sẽ có ngày tình cảm phai nhạt.
Thôi Hành Chu nhẫn nại nghe nàng nói xong, nhíu mày nói: “Ta không phải là phụ thân của nàng, cũng biết nàng là người như thế nào, sao ngày sau có thể ghét bỏ được? Nàng chỉ cần trong lòng có một mình ta, thì những cái buồn lo vô cớ ấy tính là gì chứ? Chưa từng nghe qua người bởi vì nghẹn một chút mà không ăn cơm. Còn nếu ta lừa nàng, thì sớm đã nhận rồi, nàng nhẫn tâm rời bỏ ta đi lâu như vậy, cũng xem như là hả giận rồi. Nếu là bởi vì cái này mà nàng từ chối ta, ta sẽ không đáp ứng!”
Dứt khoát xoay mặt nàng lại, đưa cặp môi thơm nóng bỏng hôn lên môi nàng.
Liễu Miên Đường bị hắn dỗ dành có chút ý loạn phiền lòng, hôn xong một hồi, cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Thôi Hành Chu kể sát tai nàng, thấp giọng nói: “Trước nay chưa từng thấy nàng lo trước lo sau như vậy, chẳng lẽ ta lừa nàng một hồi, nàng liền dễ dàng buông tha ta như vậy? Nếu ta lừa sắc đẹp của nàng, đổi lại nàng lừa tiền tài của ta được không? Đến lúc đó ta đem lễ đầy đủ tới hỏi, nàng nếu cảm thấy không đúng, liền mang theo lễ hỏi chạy lấy người......”
Miên Đường bị hắn nói như vậy, tức giận đáp lại: “Ta không phải sơn phi, sao lại có thể cướp lễ hỏi của chàng đi?”
Thôi Hành Chu thấy thái độ của nàng đã thoải mái hơn, lại thấp giọng nói tiếp: “Đêm nay ở lại cùng ta được không? Ta đêm qua nhớ nàng, nhớ đến nỗi cả đêm ngủ không được......
Nàng vẫn luôn không đồng ý, hắn cũng chỉ có thể chịu đói không thể ăn. Thử hỏi có nam nhi huyết khí phương cương nào có thể chịu được lâu như vậy. Mặc kệ Miên Đường có đồng ý hay không, hắn tối nay nhất định phải ngủ lại phòng nàng.
Nữ nhân ý chí sắt đá, chẳng lẽ nàng mỗi khi đêm khuya một chút cũng không nhớ tới bọn họ đã từng ân ái triền miên hay sao?
Miên Đường lần này hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy muốn đi ra ngoài, hắn lại ở phía sau nàng lười nhác nói: “Chút nữa ăn cơm trưa, ta còn phải tới Lục phủ cùng lão nhân gia chơi cờ. Nếu như trở về muộn, cơm chiều có lẽ là sẽ ở đằng kia ăn rồi......
Liễu Miên Đường không ngờ Thôi Hành Chu lại mặt dày như vậy, không kịp trách cứ hẳn, vội vàng hỏi: “Chàng lại tới nhà ngoại tổ phụ làm gì? Ai mời chàng tới làm khách?”
Thôi Hành Chu nhìn chằm chằm đôi môi nàng bị hôn đến đỏ bừng, không chút để ý nói: “Sáng nay, ta sai Mạc Như mang thư bái phỏng đến, ngoại tổ phụ chuẩn rồi, còn nói giữ ta lại ăn cơm chiều...... Không sao, nàng cứ bận việc của nàng đi, ta tự mình đi là được.”
Miên Đường làm sao có thể an tâm làm việc của mình? Ai biết Vương gia mình đầy âm mưu quỷ quái này tới nhà ngoại tổ phụ rồi lại muốn bày ra cái bẫy gì để lừa người?
Cho nên đến cuối cùng, Miên Đường vẫn là đi theo Hoài Dương Vương chân chân trước sau mà tới Lục gia rồi.
Trước kia, Miên Đường luôn là cho rằng phu quân đối xử với mọi người có chút lạnh lùng. Nhưng vài lần sự tình đều đã chứng minh, thái độ lạnh nóng của Thôi Hành Chu là có thể thuận theo ý hắn.
Mà hai lần tới Lục gia này, Thôi Hành Chu dường như lập tức tác phong như một người hiền hoà bình thường một cách triệt để, cùng mấy tiểu bối của Lục gia chính là một đại ca rất thân thiện, cùng chúng chơi đùa ở trong sẵn viện một hồi, còn biểu diễn một vài thế võ.
Lục gia người người thượng võ, đối với tiểu bối mà nói, hạch đào hoàng ngọc đắt tiền cũng không bằng một bộ quyển pháp kính đạo sắc bén khiến người khác ngưỡng mộ.
Trong lúc nhất thời, cách xưng hô "Thôi công tử” xưng hô đã tự động biến thành “Thôi đại ca".
Không biết vì sao, ngoại tổ phụ không tiết lộ cùng người trong nhà thân phận của Hoài Dương Vương, để cho tiểu bối không một chút cố kỵ, cùng Thôi Hành Chu rất thân thiện.
Biểu ca biểu đệ ở đình viện diễn võ, các nữ quyến thì ngồi ở thính đường nghe Nhị phòng Toàn thị kể chuyện đính hôn hôm qua.
Miên Đường cũng là hôm nay mới biết, Tô gia kia đưa lễ qua loa thật sự, hơi có chút không nể mặt.
Theo phụ thân của Toàn thị giới thiệu, Tô gia thanh lưu, không xa hoa lãng phí lãng phí, hôn sự của nhi nữ hôn sự cũng theo đó mà đơn giản đi nhiều.
Toàn thị tuy rằng ngày thường hết sức dựa vào quan quyền, nhưng đối với hôn sự của nữ nhi lại là người tham lam tư lợi, lễ hỏi thiếu thốn đến nỗi một trận gió cũng có thể thổi bay, bảo thể diện của nhà gái để ở đâu được?
Thế nhưng Lục Mộ cho rằng Toàn thị kiến thức hạn hẹp. Nghĩ Lục gia hắn chẳng qua cũng là xuất thân tiêu sư, hưởng ké Tô công tử người ta, nếu lại giống như dân nghèo ở quê ham chút lễ hỏi, thật quá làm người khinh thường.
Cho nên Lục gia không những không thể nói, ngược lại chính mình còn phải chuẩn bị của hồi môn nhiều hơn một chút.
Biểu tỷ của Đại phòng lúc rảnh liền cùng Miên Đường nói thầm, nói rằng Nhị thúc đi tìm lão gia đòi phần hồi môn của cháu gái, kết quả bị lão gia mắng cho một trận, nói thẳng của cải trong nhà đều bị chuột đào rỗng hết rồi, còn có mặt mũi đến đòi? Nếu như nhất quyết muốn đời, thì lấy luôn cái ấm đồng ông dùng hơn hai mươi năm đi cho xong!
Miên Đường cúi đầu không hé răng, bởi vì nàng biết ngoại tổ phụ đem phần đáng lẽ là cho biểu muội đều cho nàng hết. Chỉ là nếu nàng trả lại biểu muội, liền lộ ra bí mật của ngoại tổ phụ. Huống chi, Miên Đường luôn cảm thấy Tô gia kia không phải thứ gì tốt, biểu muội mang theo nhiều của hồi môn qua đó, cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhị cữu cữu gần đây đang có điểm yếu bị nắm trong bàn tay, cho nên bị lão gia mắng chửi cũng không dám cãi lại, mặt mày xám xịt quay trở về, tự mình đưa của hồi môn là phải rồi.
Trải qua chuyện này, những người khác mới phát hiện Nhị phòng này của cải có nhiều bao nhiêu, vậy thì Lục Thanh Anh gả vào Tô gia hẳn là cũng có thể nở mày nở mặt.
Có điều Lục Thanh Anh cũng giống mẫu thân của nàng, trong lòng không thoải mái. Chủ yếu là bị người bạn thân của đại gia ảnh hưởng, nên Tô công tử kia giờ cũng không tuấn tú cho lắm .
Huống hồ, lễ hỏi của Tô gia xếp vào cùng nhau, đều không đáng giá bằng một đôi hạch đào ngọc, nghĩ người Tô gia nhìn của hồi môn của nhà hắn mặt mày hớn hở, Lục Thanh Anh trong lòng chính là bị lung lay. Thậm chí còn có chút oán giận vị Thôi công tử này vì cái gì còn không sớm tới Lục gia, nếu không, nói không chừng người cùng nàng đính hôn, chính là hán.
Hôm nay rảnh rỗi, Nhị gia lại hỏi vị Thôi công tử này đã từng lấy vợ chưa.
Thôi Hành Chu giương mắt ngó Miên Đường đang bóc hạt cho cháu trai, ý tứ nói: “Còn chưa đính hôn, đang nghĩ ở Tây Châu tìm một cô nương phù hợp, đúng lúc mang về nhà thành thân....
Cái liếc mắt của hắn quá rõ ràng, mấy người phụ nữ có tuổi ở thính đường đều nhìn đã hiểu. Ngược lại kinh ngạc mà nhìn Miên Đường, thầm nghĩ: Liễu nha đầu này rốt cuộc là có mệnh gì? Gần đây đào hoa thật sự là tới không hết a!
Ngay cả Lục Mộ cũng là vẻ mặt khó xử, đáng tiếc vị Thôi công tử này có lẽ là không biết việc Miên Đường trước đây bị Tuy Vương ép nạp thiếp, còn có việc ở Tây Bắc bị nam nhân lừa kết hôn...... Phàm là một người nam nhi đứng đắn, sợ là đều sẽ không tiếp nhận nổi những thứ ô uế đó al
Cho nên hắn nghĩ nên có cách gì để nhắc nhở Thôi công tử, Liễu nha đầu nhà hắn, đã bị Tuy Vương nhìn trúng rồi, nếu như tùy tiện đem nàng gả ra ngoài, chẳng phải là muốn chọc giận Tuy Vương hay sao? Đáng tiếc Lục gia cũng đã không còn ai phù hợp nữa rồi......
Thế nhưng hắn cũng không có cơ hội cùng Thôi công tử nói chuyện, Thôi Hành Chu sau khi cùng bọn tiểu bối giảng giải một trận quyền pháp xong, liền tới thư phòng cùng lão thái gia chơi cờ.
Đợi đến khi “Thôi công tử” đi rồi, các nữ quyến ở thính đường xem như nhộn nhịp trở lại. Mấy biểu tỷ xuất giá trêu ghẹo nói: “Miên Đường, ta thấy vị Thôi công tử kia vẫn luôn nhìn muội, hay là để hai vị cữu cữu ra mặt, hoà giải hoà giải?”
Lục Tiễn nghe xong, lại là một trận nội hỏa trong lòng, không ngừng uống trà tiêu hóa.
Hôm qua cha cho gọi hắn tới, nói với hắn chuyện Hoài Dương Vương cầu hôn, chỉ nghe mà hắn đã vô cùng sốt ruột.
May mà phụ thân lại nói, Miên Đường nhìn dáng vẻ dường như không đồng ý. Lục Tiễn lúc này mới an lòng một chút.
Sự tình Miên Đường làm trên Ngưỡng sơn năm đó, hắn chính là giấu ở trong lòng, cũng không thể nói, bằng không Miên Đường cả đời này coi như đi rồi.
Hiện giờ triều đình đang chiêu mộ người liên quan Ngưỡng sơn, ai có thể bảo đảm sau này không có tính sổ a? Miên Đường mất trí nhớ, vừa lúc cùng Ngưỡng sơn đoạn tuyệt sạch sẽ, không còn liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng nếu như cùng đối thủ một mất một còn ngày xưa thành hôn...... Nếu như để Hoài Dương Vương biết, ngược lại không tốn công phu.
Mà Miên Đường cũng không tiếp chiêu, chỉ nghĩ Thôi Hành Chu khi nào đứng dậy rời đi, nếu như ở lại lâu hơn chút, chỉ sợ người Lục gia muốn chủ động mở miệng cầu hôn.
Mà lão gia bên kia, hôm nay ở cùng Thôi Hành Chu cũng là rất hòa hợp, hai người cũng rất ăn ý mà im lặng không nhắc tới chuyện thành thân, chỉ có chơi cờ nói chuyện phiếm.
Nếu không phải chuyện Thôi Hành Chu lừa ngoại tôn nữ của ông, Lục Võ đối với hắn nhất định sẽ tôn kính tương đối.
Thôi Hành Chu dựa vào năng lực của bản thân, bình định được Tây Bắc, loại bỏ được Thát Lỗ, được hưởng đại yến đón công thần, đang được thiên hạ bách tính kính ngưỡng. Nhân vật như vậy tới Thôi gia, há có thể không thành tâm khoản đãi?
Mà khi cùng Thôi Hành Chu chơi cờ, lão gia lại lần nữa cảm nhận được, trước mắt tiểu tử này thật đúng là không phải một nhân vật tầm thường! Thế cờ tung hoành ngang dọc, bản lĩnh số hai không ai số một .
Thua liền ba ván, Lục Võ khuôn mặt thoáng có chút biến sắc mặt, nhướng mày hỏi: “Hoài Dương Vương là ngày thường tìm không được đối thủ, chạy đến lão hủ nơi này để uy phong hay sao?”
Thôi Hành Chu một bên thu dọn quân cờ một bên thành khẩn nói: “Vốn dĩ cũng muốn khiêm nhường một chút, để xu nịnh lão nhân gia ngài. Chính là gia phong của Lục gia, từ trước đến nay là kính trọng kẻ mạnh. Ta khom lưng cúi đầu, cũng không thể giành được sự yêu thích của lão gia ngài. Hơn nữa ta nghĩ tương lai có người tới cưới nữ nhi của ta, tất nhiên phải chọn người có bản lĩnh. Hạng người xu nịnh, tuy là ở rể được, nhưng sao có thể xứng đôi với Miên Đường?”
Lục võ nghe xong lời này thư thái, mỉm cười nói: “Đứa cháu gái này của ta, đúng là có chút bản lĩnh, nam tử bình thường khó có thể xứng đôi...... Nhưng mà con bé lại không muốn gả cho người có bản lĩnh, người khác cũng không thể ép nó được.”
Thôi Hành Chu thành khẩn nói: “Nàng ấy, ta nhất định phải cưới, dù gì nàng cũng đã theo ta hai năm. Chẳng qua nàng hiện tại trong lòng còn vướng ưu phiền, ta cũng không thể ép buộc nàng, chỉ là muốn ký trước hôn thư, chờ nàng nghĩ thông suốt rồi sẽ đón nàng nhập môn.”
Lục Võ vẫy vẫy tay: “Ta sẽ không giúp đỡ Vương gia ngài khuyên con bé đâu. Mẹ nó khi đó nếu như có thể nghĩ được chu toàn như con bé bây giờ, thì cũng sẽ không qua đời sớm như vậy. Vương gia muốn ký hôn thư, còn cần nàng chính mình đồng ý mới thành được... Giờ cũng không còn sớm, ta không giữ lại ăn cơm nữa, vẫn là mời Vương gia trở về đi.”
Lục Võ lão gia hôm nay thái độ vẫn như cũ không tích cực cho lắm, có điều so với rút kiếm chém người, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Thôi Hành Chu cũng không có hy vọng xa vời vị lão gia cứng rắn này có thể khuất tùng uy danh quyền thế của mình mà thúc giục cháu gái.
Nếu lão gia là người như vậy, chỉ sợ Miên Đường đã sớm thành thị thiếp của Tuy Vương.
Có điều hẳn cũng không có mở miệng phản đối, như thế này đã là tốt lắm rồi. Miên Đường rất coi trọng ngoại tổ phụ của nàng, chỉ cần người nhà nàng không phản đối, hắn chắc chắn có thể thuyết phục được nàng.
Nếu Lục gia không cho ở lại ăn cơm, Thôi Hành Chu chỉ có thể trở về tiểu viện của Liễu Miên Đường.
Miên Đường thì lại ở tại Lục gia ăn cơm xong mới trở về. Vừa tiến vào sương phòng, đã thấy Thôi Hành Chu nằm trên giường của nàng đọc sách.
“Trời cũng không còn sớm, sao Vương gia còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Thôi Hành Chu buông sách xuống đi tới, bế lên nàng: “Nàng cũng không ở cạnh ta, ta sao có thể ngủ được?”
Miên Đường dùng sức đẩy hắn: “Chàng lại không phải trẻ con, sao còn cần người bên cạnh? Ngủ không được, thì đi tìm nương của chàng đi!”
Thôi Hành Chu ôm chặt nàng không buông, đem mặt úp vào cổ nàng, rầu rĩ nói: “Không buông, ta nhớ nàng lắm rồi....
Thật ra bị hắn ôm như vậy, cảm nhận được hơi thở mùi xạ hương trên người hắn, Miên Đường cũng có chút đỏ mặt.
Bộ dạng hắn rất đẹp, Miên Đường luôn luôn không có sức chống cự. Nàng ban đầu cho rằng chỉ có nam nhi mới có thể thấy sắc nảy lòng tham, mãi đến lúc cùng Thôi Hành Chu trở thành phu thê mới biết, nữ tử nếu như ham thích sắc đẹp, cũng không biết thế nào là đủ.
Mỗi khi nhớ tới những ngày nàng cùng hắn càn rỡ không biết tiết chế ấy, cũng làm trong người rạo rực không thôi......
Với công phu xuất thần như vậy, nàng đã bị hắn bế lên giường, khi hắn cúi đầu hôn lấy nàng, Miên Đường nhịn không được như bị ma xui quỷ liền vòng tay ôm lấy cổ hắn.....
Đến lúc hoàn hồn muốn đẩy hắn ra, đã là sóng lớn táp đá, thủy triều cuồn cuộn.
Miên Đường tay chân tuy rằng khôi phục được chút sức lực, nhưng nào có thể so với thân thể cường tráng của Thôi Cửu? Cứ như vậy, đợi đến khi sóng biển kết thúc, đã là nửa đêm.
Miên Đường mệt mỏi đến đầu ngón tay cũng không cử động được, lại không thể không thừa nhận, rời xa hắn lâu như vậy, nếu như thỉnh thoảng có thể như vậy vài lần, dường như thế xác và tinh thần thật là sảng khoái cực kỳ.
Bảo sao yêu hậu tiền triều sau khi hoàng đế băng hà đã nuôi nhiều nam nhân như vậy. Cực phẩm nam nhân như thế, tổ yến nhân sâm nào có thể bổ dưỡng bằng!
Thôi Hành Chu không biết Liễu Miên Đường trong lòng đang nghĩ chút chuyện nuôi trai không đàng hoàng đó. Hắn kiềm chế lâu như vậy, khó khăn lắm đỡ một chút thèm khát, chỉ cảm thấy nếu như không thể đem nữ nhân này cưới về nhà, thì quãng đời còn lại thật sự khó sống nổi.
Hắn đều nhớ không nổi, lần trước hai người ôn nhu triền miên sau đó ôm nhau ngủ đã là khi nào. Không nói lời nào, chỉ nghe trái tim cả hai đang đập, cảm thấy còn làm người lưu luyến hơn lúc ân ái triền miên khi nãy.
Thôi Hành Chu hôn nhẹ lên trán của nàng: “Lý đại nhân ngày mai sẽ đem hôn thư tới, nàng lập nữ hộ rồi cũng bớt được việc, ký tên vào hỗn thư, rồi ta sẽ đưa nàng trở về Chân Châu.”
Miên Đường không nói gì, vừa rồi nàng bởi vì háo sắc, nên cũng không có liều chết chống cự, bây giờ lại nói lời ghét bỏ hắn, có vẻ tự tin không đủ.
Thôi Hành Chu hiện giờ cũng biết mối bận tâm của nàng, liền nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Ký trước được không? Cũng không phải lập tức thành hôn, nàng nếu cảm thấy không được, liền có thể hủy hôn a!”
Miên Đường lười nhác hé mắt nhìn hắn: “Chuyện từ hôn mà cũng phải dạy ta sao?”
Thôi Hành Chu cũng tự biết điểm yếu của mình bị Miên Đường nắm trong tay, chỉ là nhìn bộ dạng nàng đôi má ửng đỏ, tóc rối quanh mi lại cuốn hút cực kỳ. Lập tức không nói chuyện nữa, chỉ tiếp tục dính vào thân thể, tiếp tục nấu một nồi cháo thơm nức.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy rất muộn.
Lý ma ma không bất ngờ việc hai người lại ngủ chung một chỗ. Dù gì thì trước khi hai người rời xa nhau, thì đã gắn bó keo sơn rồi, đang lúc ăn ngon lại bị người khác phá mâm, tiểu nhi nữ đang lúc tình nồng, có thể không nhớ thương lẫn nhau hay sao?
Vương gia thế mà lại động tâm với một cô nương thân đầy bụi trần, thực sự là không nằm trong dự đoán của Lý ma ma.
Có điều Liễu Miên Đường kia tuy rằng không phải tiểu thư khuê các, nhưng trong lòng nàng cũng có Vương gia. Cho nên Vương gia có lúc không tốt, thì nàng cũng sẽ canh cánh trong lòng mà đi theo, điểm này, so với vị Liêm tiểu thư thì mạnh hơn nhiều.
Chỉ là hai người hiện giờ cũng coi như đã động phòng hoa chúc, đợi đến lúc trở về, sẽ ở Hoài Dương Vương phủ gây ra sóng gió gì, thật khiến cho người ta không thể đoán trước.
Lý đại nhân làm việc nhanh gọn, không tới giữa trưa, đã tự mình cưỡi lừa đem hôn thư tới noi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.