Kiều Tàng

Chương 151:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Lý đại nhân vội vã lên đường, phía sau lưng ướt đẫm, khi vào cửa trạch viện cũng không vội đi tìm Vương gia mà lấy ra một chiếc áo dài màu trắng thẳng thớm từ trong túi treo phía sau con lừa, thay đổi một thân sạch sẽ mới mẻ, lúc này mới đi vào sảnh đường chờ Vương gia và Liễu tiểu thư đến kí hôn thư.

Dù sao cũng là người chứng hôn, chung quy vẫn phải ăn mặc chỉnh tề một chút mới được.

Miên Đường cho rằng Thôi Hành Chu đang nói đùa, không nghĩ rằng hẳn thật sự mời Lý đại nhân đến để kí hôn thư. Trong lúc vội vã chải đầu trang điểm để gặp Lý đại nhân, đồng thời tức giận nói: “Ta có đồng ý kí hôn thư sao? Chàng mời người đến, chẳng phải là lùa vịt lên kệ sao?”

Một bên Thôi Hành Chu cài kim trâm lên tóc nàng, một bên kéo dài giọng nói: “Tối hôm qua nàng... Không phải là đã đồng ý rồi sao?”

Miên Đường chớp chớp đôi mắt nghi ngờ, không nhớ rõ mình đã đồng ý với hắn. Vì thế Thôi Hành Chu áp môi mỏng đến gần lỗ tai nàng, thấp giọng nói mấy câu.

Gò má Miên Đường đỏ lên như gặp phải khí nóng. Đêm qua khi hai người lăn lộn, Thôi Hành Chu rất biết cách khiến cho Miên Đường lúc ý loạn tình mê đồng ý kí hôn thư.

“Cái đó... Sao có thể tính toán như vậy?” Miên Đường quay đầu, mím môi, có chết cũng không thừa nhận. Thôi Hành Chu ôm sát nàng nói: “Nếu không có những thứ thượng vàng hạ cám đó, hiện tại ta là người duy nhất không cưới nàng thì nàng có nguyện ta cũng không lấy vợ không?”

Miên Đường lặng im. Đúng thế, nếu nghĩ đến giờ phút này, nàng chỉ nguyện bên nhau với hắn...

Đúng lúc này, Bích Thảo ở ngoài nói: “Lý đại nhân đang chờ Vương gia và tiểu thư ạ!”

Thôi Hành Chu lôi kéo Miên Đường, cầm tay nàng đi ra khỏi phòng, đi đến sảnh đường.

Đến cửa, Miên Đường không muốn bước vào chút nào.

Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường không chịu bước ra khỏi phòng lĩnh hôn thư, lôi kéo tay nàng nói: “Thế nào? Còn muốn để Lý đại nhân chờ ở cửa một ngày?”

Liễu Miên Đường hít sâu một hơi, hất tay hắn ra đi đến sảnh đường, gặp Lý đại nhân, sau khi hành lễ, nàng gọi Phương Nghi dâng nước cho Lý đại nhân.

Lý Quang Tài khát khô họng, nhận lấy chén trà từ Phương Nghi, một hơi uống cạn sạch nói: “Liễu cô nương, đây là văn thư của quan phủ, nếu có một ngày Vương gia không nhận, ngươi hãy đến tìm ta!”

Miên Đường nhẹ mỉm cười, dâng một mâm bánh ngọt để Lý Quang Tài lót bụng, nói: “Cái đó không cần... Chẳng qua có ngày ta hủy hôn thư, có phải qua tay Lý đại nhân đúng không?”

Lý Quang Tài thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra, ban đầu hắn cho rằng vị Liễu tiểu thư này lo lắng chuyện hôn sự Hoài Dương vương không được trịnh trọng, không có trưởng bối vương phủ làm chủ, đến lúc đó Vương gia đổi ý, danh tiết nữ nhân khó mà giữ được.

Hắn vạn lần không ngờ đến, Liễu cô nương này hôn thư còn chưa kí đã nghĩ đến chuyện từ hôn... Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?

Nghĩ vậy, Lý Quang Tài không khỏi nghi ngờ nhìn về Vương gia. Tuổi tác Hoài Dương vương vừa vặn, bản tính trẻ con đã sớm biến mất, khí chất nho nhã còn lộ ra khí thế oai hùng, mị lực còn hơn trước kia!

Năm đó bọn họ ở kinh thành cùng nhau thi cử vì thế làm bạn nhau, tuy rằng bài thi của Thôi Hành Chu bị tiên đế gia hủy bỏ nhưng cũng không chậm trễ giao tình trong một năm. Chỉ là đến đó tuổi trẻ ngông cuồng, ngẫu nhiên cùng hắn uống rượu vui ca, ca cơ vũ nương hắn nhưng vị Hoài Dương vương này cho đến bây giờ đều vân đạm phong khinh, không cùng những nữ tử đó chơi đùa mà trong kinh thành cũng không thiếu tiểu thư chung tình với Vương gia, âm thầm đưa thư tay cho hẳn.

Cái danh “Liễu Hạ Huệ” cũng không phải hư danh, hoa thơm trong kinh thành nhiều như vậy, chưa từng thấy Hoài Dương vương say mê đến thần hồn điên đảo một nữ tử nào, luôn là bộ dạng lãnh đạm không thể tiếp cận được.

Đáng tiếc hoa rơi hữu ý mà Vương gia lại nước chảy vô tình.

Không nghĩ đến, học tử Vương gia tuấn mỹ năm đó được bọn họ hâm mộ si mê một vị tiểu thư bình thường xuất thân từ tiêu cục.

Xuất thân không xứng với nhau thì thôi, khiến Lý Quang Tài không ngờ đến đó chính là vị Liễu tiểu thư hình như còn có chút ghét bỏ Hoài Dương vương, bộ dáng không tình nguyện.

Liễu Miên Đường nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lý đại nhân, mới phát giác nàng khiến Thôi Hành Chu mất mặt trước người khác.

Không thể nháo nhào trong âm thầm nhưng Miên Đường không muốn người khác hạ thấp Thôi Hành Chu nên vội vàng nói: “Đại nhân không cần hiểu lầm, đơn giản là Thái phi vương phủ không biết đến hôn sự này, nếu lão nhân gia bà phản đối... Hôn thư này không thể giữ được, nếu không Vương gia chẳng phải gánh lấy cái danh bất hiếu sao?”

Thôi Hành Chu liếc mắt thâm sâu nhìn Miên Đường mới nhìn đến Lý Quang Tài, đỉnh mày không động, chỉ nhàn nhạt nói: “Lý đại nhân, còn thất thần làm gì, mau nói cho Liễu tiểu thư nghe, quốc pháp Đại Yến viết rõ ràng thế nào, trừ phi vạn tuế đính hôn làm gì có người nào dám giải bỏ hôn thư?”

Lý Quang Tài thấy Hoài Dương vương bị ghét bỏ như vậy cũng không bực bội, trong lòng tặc lưỡi ngạc nhiên, nhưng bị Vương gia giao phó, đương nhiên phải làm xong việc của mình nên lập tức tiếp lời nói: “Nếu tiểu thư có đổi ý, lúc sau ngươi có thể cùng Vương gia thương lượng, đương nhiên có giải được.”

Miên Đường mím môi, trong lòng không chắc chắn, Thôi Hành Chu trầm mặc nhìn nàng không lên tiếng, nàng nhéo ngón tay, nửa ngày sau mới chần chừ cầm bút lông, chấm mực nước, bắt đầu nắn nót viết tên mình xuống hôn thư.

Lý Quang Tài một bên thở phào nhẹ nhõm với Vương gia, nhanh chóng đem mực đóng dấu đưa qua, để Miên Đường chấm lấy rồi ấn dấu tay lên trên.

Mà Thôi Hành Chu không chút do dư rồng bay phượng múa viết xuống tên họ của mình, không chỉ có ấn dấu tay mà còn có ấn riêng của Hoài Dương vương.

Lý Quang Tài làm người bảo lãnh, cũng muốn ký tên ấn dấu tay, đắp quan ấn lên trên.

Hôn thư này không có lão nhân hai nhà trình diện, khả năng cao là tư định chung thân, xem như lưu lại để giữ lời.

Lý Quang Tài cho hai người ký hai bản hôn thư, lại viết tên người bảo lãnh trước tên hai người, liền muốn đem về phủ cất đi.

Thôi Hành Chu cầm hôn thư trong tay, mặt mày cả người vui vẻ lên hẳn.

Lý đại nhân cưỡi lừa đi một đoạn đường xa đến đây thật không dễ dàng, nếu là người chứng hỗn, đương nhiên phải dùng qua rượu thịt rồi mới đi cho nên Thôi Hành Chu phân phó cho Lý ma ma nấu ăn.

Mới vừa rồi Lý ma ma cùng Mạc Như đứng bên cạnh nhìn Vương gia cùng Liễu Miên Đường ký hôn thư

Hai người nhìn nhau, biểu tình sửng sốt, cơ bản là không tin được Vương gia thật sự đính hôn cùng Liễu Miên Đường.

Đặc biệt là Mạc Như, khóc hết nước mắt. Vương gia là chủ tử trong vương phủ, không ai dám tra hỏi. Nhưng hắn là người bên cạnh Vương gia, có chuyện không bẩm báo, về sau... Có phải bị Thái phi lột da?

Lý ma ma nghĩ nhiều hơn Mạc Như. Bà có chút hối hận trước kia dạy dỗ qua loa với Liễu tiểu thư, nếu đến ngày lễ đó, Liễu tiểu thư muốn học hỏi nhiều nhưng nếu dạy không xong thì phải làm thế nào cho đúng?

Miên Đường bị Thôi Hành Chu dụ dỗ kí hôn thư, nhìn vết đỏ trên ngón tay mình, cảm giác như trong mơ, ảo não không rõ ràng nhưng vẫn thoải mái, tên cũng đã kí, còn lại thi cử đi từng bước mà đến.

Tuy hiện giờ nàng tự lập nữ hộ, như vậy phải báo cho ngoại công một tiếng mới được, thừa dịp Thôi Hành Chu muốn uống rượu cùng Lý đại nhân, nàng liền ở trong phòng viết thư, cho người báo với ngoại công, để ông biết rõ tình hình, lại chọn một ngày tốt, cùng Thôi Hành Chu trở về Lục gia bái kiến ngoại công.

Thôi Hành Chu uống rượu với Lý Quang Tài. Cầm hôn thư trong tay, cả người đều thư thả thoải mái hơn rất nhiều, muốn cùng bạn tốt năm đó uống rượu, ý cười chân tình cả khuôn mặt.



Sau khi Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài uống mấy chén, Lý Quang Tài mới nhớ đến sự tình quan trọng, nói với Hoài Dương vương: “Vương gia, ngài cũng nghe được tình hình gần đây của kinh thành phải không? Dựa vào ý tứ của tổ chức, nếu ngài có thể trì hoãn nhập kinh là tốt nhất!”

Thôi Hành Chu biết rõ, “ngày sau” trong miệng Lý Quang Tài chính là chỉ trong cung.

Thân thể thiên tử thiếu niên không được khỏe mạnh, gần đây đã một tháng liên tục không thượng triều. Chỉ có Ngô Thái hậu buông rèm nhiếp chính.

Thiên tử trẻ tuổi, đương nhiên sẽ không có con nối dõi, hiện giờ các triều thần trên điện truyền rằng nếu thiên tử thật sự có bất trắc, hoàng tử nào sẽ được chọn để ngồi trên vị trí kia.

Thôi Hành Chu gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ta có nghe nói qua nhưng ta lại nghĩ đến một chuyện khác, tình hình như vậy Tuy vương lại vội vã rời khỏi kinh thành, ngươi nói xem hắn để tâm đến chuyện gì?”

Lý Quang Tài gật đầu suy tư, người khác không biết, thật lâu sau đó hắn và Hoài Dương vương đều biết vị Tuy vương nhàn vân dã hạc luôn có dã tâm xưng đế.

Mà hiện tại long thể thiên tử không quá khỏe mạnh, phủ hoàng tử Tuy vương lại như không có việc gì rời khỏi kinh thành, chuyện này thật sự không giống với dã tâm của Tuy vương.

Lý Quang Tài được Hoài Dương vương chỉ dẫn điểm này, biểu tình căng thẳng, nói: “Cái đó... Có muốn ta phái mấy người đến chỗ Tuy vương để dò hỏi?”

Thôi Hành Chu uống một ngụm rượu, nói: “Không cần, bất kể hắn muốn làm gì, chúng ta đều đứng ngoài cuộc, đây cũng là nguyên nhân ta cố sức điều ngươi đến Tây Châu, ba quận Chân Châu... Hiện giờ như sông sâu không đáy!”

Lý Quang Tài nghe được chuyện này, lại sang sảng cười nói:: “Ta còn tưởng rằng Vương gia đã quên hết chuyện chính, phái ta đến đây làm hộ hoa sứ giả.”

Thôi Hành Chu nhẹ mỉm cười nói: “Ngươi cũng biết một chuyến đi Tây Bắc chậm trễ nhiều chuyện, thời gian cũng không bỏ qua ai, chung quy muốn thành gia mới ổn.”

Lý Quang Tài nâng chén rượu: “Tại hạ vì Vương gia có thể cưới được người trong lòng mà kính ngài một ly.”

Trong lòng Lý Quang Tài lại nghĩ đến, bất kể công hay tư, Hoài Dương vương cùng Tuy vương đó hoàn toàn đối lập nhau. Tuy vương kia cũng nhìn trúng Liễu tiểu thư, thậm chí không tiếc đến cửa cường đoạt.

Mà Hoài Dương vương xoay người, đem giai nhân Tuy vương muốn chiếm lấy thu vào trong túi.

Không biết Tuy vương biết được, mọi chuyện sẽ như thế nào.

Hai vị cùng nhau nâng chén, Liễu Miên Đường ở cách vách lại cắn đầu bút.

Bởi vì bên ngoài có nam nhân, Lý ma ma chuẩn bị cho Miên Đường một cái bàn nhỏ, đem món ngon bồi bổ qua.

Nhìn Miên Đường vẫn còn ngây người, Lý ma ma âm thầm thở dài.

Người khác không biết nhưng bà biết Liễu Miên Đường không phải là nữ tử thấy sang bắt quàng làm họ, vội vàng muốn gả cho Hoài Dương vương.

Vương gia nhà bà có bản lĩnh, bị giường băng ở Tây Bắc đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chịu bỏ cái tôi xuống tìm tiểu thư Miên Đường.

Liễu Miên Đường không chịu được liệt nữ sợ triển lang, thêm sự thúc giục bức bách của Tuy vương, coi như Vương gia khoan nhân rộng lượng, sủng Liễu cô nương.

Lửa cháy chầm chậm, cuối cũng hầm nhừ một nồi thịt thơm lừng, tiếc là còn chưa được ăn thử, hiện giờ còn ngây người cắn bút.

Lý ma ma hiểu rõ hành động của Vương gia, nếu hắn quyết định cưới Liễu Miên Đường, tiểu nương tử này nhất định phải cưới về phủ rồi đặt trên giường.

Vì vậy Lý ma ma âm thầm nhắc nhở chính mình, cần phải cầm tay chỉ bảo Liễu tiểu thư Vương phi tương lai thật tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị này chính là nữ chủ nhân tương lai Hoài Dương phủ.

Bà ôn nhu nói: “Tiểu thư, nhân lúc đồ ăn còn nóng người mau ăn một chút, hôm nay lão nô làm món xương heo hầm người thích ăn nhất này. Nước canh đậm đà, lúc còn nóng thì mới thơm."

Miên Đường vừa ngẩng đầu thì thấy Lý ma ma như tắm gió xuân đang hướng về phía nàng mỉm cười.

Tuy nàng biết Lý ma ma đối với nàng rất tốt, trước kia khi nói chuyện, luôn có một loại khí tức của gia nô của gia tộc, mang theo sự rụt rè ẩn mình cùng với cảm giác cao cao tại thượng.

Quen biết bà lâu như vậy, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thấy được Lý ma ma cười đến ôn nhu đến khiêm tốn như thế, khiêm tốn lại thân thiết... Khuôn mặt kia tựa hồ như trắng thêm vài phần!

Nhận lấy chén canh từ tay Lý ma ma, Miên Đường uống một ngụm, Lý ma ma mặt trắng dụng tâm nấu canh quả nhiên thơm ngon.

Nhân lúc Lý ma ma hầu hạ nàng ăn cơm, Miên Đường hỏi đến tình hình nhân khẩu trong vương phủ.

Trước kia nàng không hỏi đến vì nàng không liên quan đến. Nhưng hiện giờ nàng vừa bị Thôi Hành Chu dụ dỗ kí hôn thư, không thể thất hôn trong tức khắc. chỉ có thể đi từng bước từng bước một, chuyện đầu tiên là phải biết rõ ràng tình hình nhà chồng sắp được gả qua.

Lý ma ma biết gì đều nói hết, chỉ nói bề trên Thôi gia ngoại trừ Thái phi, thiếp thị của Lão vương gia không vào miếu am đều nhàn rỗi ở trang viên.

Vì vậy, trong vương phủ chỉ còn lại hai vị di nương khỏe mạnh - Tần thị cùng tiểu Lý thị.

Hai vị di nương này có thể ở lại là vì Thái phi sợ đuổi người đi quá sạch sẽ khiến người khác nói ra nói vào. Nói lão Vương gia vừa chết, bà cay nghiệt với thiếp thị, để nhi tử thủ hạ lưu tình giữ lại.

Hai vị di nương này, tiểu Lý thị có một nữ nhi tên là Thôi Vong Lan, năm nay mới mười ba tuổi, còn chưa đính hôn.

Mà Tần thị thì có một nhi tử bị teo cơ năm mười lăm tuổi, huynh đệ đứng hàng thứ năm, tuổi còn nhỏ đã bị liệt, không thể đi lại bình thường. Như vậy cũng coi như nhờ họa được phúc, năm đó vương phủ mưa gió máu tanh có thể an ổn giữ mình, an tĩnh nhàn cư trong trong một góc vương phủ.

Lý ma ma sẽ không nói mọi chuyện của Thôi Hành Chu, Miên Đường nghe xong cũng có thể đoán ra đại khái.

Nàng cho rằng trước kia Thôi Hành Chu là Vương gia thuận buồm xuôi gió sinh ra từ trong phú quý. Vừa rồi nghe Lý ma ma nói, thiếp thân vương phủ chừng mười hai mười ba người, thông phòng không trong sạch, nàng liền nhịn không được chau mày.

Hắn là đích tử, lại đứng hàng lão cửu, huynh trưởng bề trên có ai nhượng bộ hắn? Có thể tưởng tượng được huynh đệ đấu đá nhau nghiêm trọng cỡ nào.

Nhưng mà... Hắn nhiều huynh đệ như vậy, cuối cùng trong phủ chỉ còn lại vị ca ca liệt người, thủ đoạn của hắn nhất định tàn nhẫn cực kì...

Thôi Hành Chu như vậy, còn Thôi Cửu thì nàng lại không hiểu rõ.



Lý ma ma một bên nhìn Miên Đường một bên ghi chú lục, gật đầu khen ngợi nói: “Tiểu thư thiên tư thông tuệ, người người đều nói phủ đệ vương hầu sâu như cửa biển, chim bay không biết bơi đương nhiên sẽ chết đuối. Vương phủ chúng ta so với những nhà khác thanh tịnh hơn nhiều. Thái phi là người hiền lành, chỉ cần lấy được sự yêu mến của bà, sẽ không có người bàn tán.”

Miên Đường mỉm cười nói: “Ta có làm bao nhiêu cũng không so được với cháu ngoại của Vương phi... Đúng rồi, sau khi từ hôn Liêm tiểu thư kia, hẳn là sẽ không ở lại vương phủ đúng không?”

Lý ma ma không dám bảo đảm chuyện này, chỉ có thể cẩn thận nói: “Dù sao cũng là thân thích, chung quy cũng phải qua lại, đoán chừng lễ tết cũng sẽ đến, nhưng mà chờ sau khi Liêm tiểu thư đính hôn gả đi, hẳn là sẽ không qua lại thường xuyên.”

Miên Đường không nói gì. Hiện giờ Thôi Hành Chu còn mang chức chủ soái, chờ nhập kinh bẩm báo tình hình mới có thể mang nàng đi Chân Châu thành thân. Nghĩ đến khi đó Liêm tiểu thư cũng đã được làm mai, miễn cho xấu hổ gặp mặt.

Mà chuyện lớn nhất trước mắt chính là nàng cùng Thôi Hành Chu trở về nhà ngoại công.

Lần này khác với lần trước, mặc dù Miên Đường tự lập nữ hộ nhưng Lục gia cũng coi như nhà mẹ đẻ của nàng. Nàng cùng Thôi Hành Chu lén kí hôn thư, chung quy muốn đường đường chính thông báo với người nhà.

Cho nên sau ngày đính hôn, trời không đẹp lắm, cũng coi như ngày đẹp. Thôi Hành Chu thụ xếp đưa Miên Đường trở về Lục phủ.

Lúc hắn xuất phát từ Tây Bắc trở về cho lễ đính hôn đã cho người chuyển lễ vật từ Chân Châu về đây.

Đã nhiều ngày đi thuyền về Tây Châu, vừa kịp lúc tân trang treo lụa hồng.

Lý ma ma bên này thu xếp mọi chuyện, chỉ huy quân cận vệ của Thôi Hành Chu, thẩm tra đổi chiếu danh mục lễ vật, trang trí xe lễ ổn thỏa, treo lụa hồng chỉnh tề, sau đó cả đoàn xe xuất phát.

Mười mấy chiếc xe ngựa lớn, thuần một sắc đỏ làm màn che, treo hoa hồng, thật sự chói mắt người nhìn.

Bá tánh Tây Châu gần đây luôn xem đoàn xe này là loại lễ hỏi xa hoa lãng phí, nhất thời tò mò vị vương hầu nào lại đến Tây Châu cầu hôn.

Chờ đến khi xe ngựa hướng đến Lục phủ như cũ, mọi người đều bất ngờ. Nói thẳng ra là sẽ không có người lại đến cầu hôn Lục tiểu thư đi?

Xe ngựa cầu hôn vừa mới đi qua mấy ngày! Thế nào lại có người đến cầu hôn?

Hơn nữa, thế trận lần này còn hoành tráng hơn lần trước, mười mấy chiếc kiệu đỏ ngựa trắng thuần một màu, nhìn không thấy được điểm cuối.

Chờ đến khi xe ngựa đến của Lục gia.

Lục gia đã tụ họp đông đủ.

Khi Thôi Hành Chu đang đỡ Liễu Miên Đường từ trên xe ngựa xuống. Nữ quyến Lục gia hít hà một hơi.

Các nàng không ngờ đến Liễu Miên Đường thật sự đính hôn với Thôi Cửu gia như vậy, hơn nữa còn không gặp mặt người trong nhà đã trực tiếp kí hôn thư.

Đêm qua lão thái gia mới nhận được tin, sáng nay lão gia mới chậm rì rì thông báo với người nhà: “Liễu nha đầu đính hôn, hôm nay muốn đến nhà, nói phòng bếp nấu nhiều đồ ăn một chút.”

Còn chưa đợi mọi người hiểu rõ, đội xe ngựa đưa lễ hỏi đã đến rồi. Thế trận này, so với Tuy vương lần trước phô trương hơn nhiều.

Khuôn mặt Toàn thị đanh lại, sự chua chát đan xen kẽ răng Lục Thanh Anh. Khi nàng đính hôn, lễ hỏi Tô gia có thể bị quét qua một bên!

Liễu Miên Đường thật sự muốn chèn ép để nàng không còn mặt mũi nào phải không?

Sắc mặt Lục Mộ khó coi, ông ta không nghĩ đến Miên Đường không hiểu đại sự như thế, đánh thẳng vào mặt Tuy vương, cự tuyệt Tuy vương không nói, xoay người một cái đồng ý hôn sự của Thôi công tử.

Mặc dù Thôi Cửu có tiền nhưng hắn là Tuy vương quyền thế ngập trời kia sao? Hắn là nhi tử của đương kim Hoàng thái hậu! Hoàng thúc của Vạn tuế gia!

Nghĩ vậy, trong lòng Lục Mộ giữ vững chủ ý, Miên Đường tự lập nữ hộ, tự tiện làm theo ý mình! Nay lễ hỏi đi đến cửa Lục gia có thể xem như xảy ra chuyện gì? Nếu lễ hỏi của Thôi Cửu vào cửa, Lục gia còn không phải đánh vào mặt Tuy vương sao?

Nghĩ vậy, khi Thôi Hành Chu đưa Miên Đường bước đến cửa lớn, Lục Mộ duỗi tay ra trước ngăn cản, không nhìn đến Thôi Hành Chu, sắc mặt nghiêm trọng trưng ra tư thế của trưởng bổi, nói với Liễu Miên Đường: “Trước kia ngươi lập nữ hộ, dọn ra khỏi Lục gia, nói rằng từ đây về sau sẽ không liên lụy đến Lục gia. Ngày đó ngươi nói những lời này, ta và cữu cữu còn đang vui mừng ngươi tốt hơn phụ thân liên lụy người khác của ngươi. Hiện tại người đính hôn, trơ mắt nhìn lễ hỏi đưa đến cửa Lục gia, đây là có ý gì? Nếu không biết còn tưởng ngươi lén định chung thân, trưởng bối Lục gia cho người tự ý làm như vậy!”

Trò cũ của Lục Mộ ngày thường luôn thuận lợi suôn sẻ, rất ít khi lạnh lùng sắc bén. Hiện giờ nóng nảy, lập tức muốn phủi sạch quan hệ với Liễu Miên Đường.

Lục Tiện ở một bên nhìn Nhị đệ đột nhiên hung ác, gấp đến độ đi qua kéo tay ông ta: “Đệ điên rồi! Sao có thể nói như vậy!”

Lục Mộ cho rằng đại ca đến giảng hòa, không kiên nhẫn vung tay lên: “Đại ca, huynh đứng một bên đi, người này cũng do huynh đưa đến! Nhìn là biết không phải người tốt lành gì! Nếu muốn cầu hôn, vì sao không hỏi trưởng bối Lục gia chúng ta? Hắn có phải không có mẹ sinh, không có cha dưỡng? Thế mà lại tự ý như vậy...”

m thanh của Lục Mộ rất lớn, hắn muốn để cho mọi người trên phố đều nghe thấy. Nghĩ đến Tuy vương không nạp được Liễu Miên Đường, nhất định còn chưa chết tâm, nếu chỗ này còn có thuộc hạ của hắn, nghe nói liền biết, Liễu Miên Đường này lén lút nhận lễ hỏi nhưng người Lục gia không đồng ý!

Ký thật thế trận hôm nay chẳng thể trách được Miên Đường là do Thôi Hành Chu kiên trì để nhìn phong cảnh nạp lễ ở Tây Châu, miễn cho việc Tuy vương nạp lễ làm vấy bẩn thanh danh của Lục gia.

Mười mấy xe lễ hỏi chỉ cấp cho mỗi Lục gia, rốt cuộc Lục gia đã nuôi dưỡng Miên Đường mấy năm. Đến khi thành lễ, hắn chuẩn bị thêm một phần lễ hỏi đưa đến Lục gia làm của hồi môn cho Miên Đường là được.

Nhưng mà không ngờ đến, ngay ở cổng lớn bị Lục Mộ mắng xối xả.

Miên Đường vừa nghe Nhị cữu cữu mắng người, trong lòng lập tức hiểu được tâm tư hèn hạ của ông ta.

Nhưng mà... Ngoại công không thông báo cho người nhà thân phận của Thôi Hành Chu sao? Bằng không Nhị cữu cữu lại mắng đến mức không kiêng nể gì cả?

Toàn thị lúc này cũng đi qua giúp đỡ phu quân: “Miên Đường, không trách Nhị cữu người tức giận được. Mắt nhìn người không thể quá nông cạn! Ngươi nói ngươi không cần đến phẩm mạo của Tuy vương, nhất định tìm người đi đứng không thuận lợi, mặc kệ hắn có nhiều tiền cỡ nào thì cao quý thể diện cũng không bằng Tuy vương!”

Mạc Như đứng một bên không thể nghe nổi nữa, khi Toàn thị còn muốn thêm mắm dặm muối, dựa vào lễ nạp nói lớn: “Lục phủ ngoại nữ, tú ngoại tuệ trung, khí chất như lan, tài hoa như tiên. Chân Châu Hoài Dương vương Thôi Hành Chu ngưỡng mộ đã lâu xin đến nhà hỏi cưới, xin dâng lên danh mục lễ vật, thỉnh lão thái gia trong phủ xem qua, thương định ngày tốt thành thân!”

Lục Mộ còn một bụng oán khí muốn phát tiết, khi nghe đến đó liền ngẩn người, cho rằng mình đã nghe lầm rồi.

Chân Châu Hoài Dương vương? Đại soái Thôi Hành Chu bình định loạn lạc Tây Bắc, càn quét bảy bộ tộc Man? Địa vị Vương gia cao như vậy là từ đâu nhảy ra?

Nếu hắn chính là Thôi Hành Chu thì đến nạp thiếp còn tin được. Nhưng hắn lại nói rằng muốn cưới Vương phi, cố tình chọn đến nhi nữ Liễu Miên Đường của tội thần, thật là khó tin!

Tên lừa phỉnh này ở đâu nhảy ra? To gan lớn mật dám giả trang thành đại nguyên soái Tây Bắc để lừa gạt thiếu nữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook