Kiều Tàng

Chương 152:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Lục Mộ còn đang trừng mắt nhìn những người khác, cuối cùng Lục Tiễn cũng có lúc phải đưa tay ra bịt miệng em trai mình lại: "Lục Mộ, đệ vừa sáng ra mà đã uống say rồi đúng không? Nay là ngày vui của Liễu nha đầu, đệ đừng say sưa rồi làm cản nữa!"

Sau đó ông ta mặt mày lúng túng nói: "Vương gia, ngài đừng để ý, cả ta và cha ta đều chưa từng nói về thân phận thật sự của ngài với người trong nhà, hơn nữa đệ đệ của ta mới sáng đã uống hai chén rượu, chỉ là đang nhất thời thiếu tỉnh táo mà thôi......"

Kẻ nào lại đi uống rượu vào sáng sớm kia chứ? Lời này nếu truy xét tới cùng thì cũng chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng, Thôi Hành Chu đành mỉm cười cho qua chuyện, rồi theo lời Lục Tiễn mà nói tiếp: "Nếu đã là lời của người say, bổn vương đương nhiên không thể trách cứ...... Dẫu sao về sau cũng đều sẽ thành người một nhà, không cần quá khách khí, cứ vào trong rồi hẳn nói tiếp."

Đúng lúc này, một toán binh sĩ mặc mũ giáp sắt tiến đến tháo dỡ đồ đạc trên xe rồi chuyển vào lục phủ.

Mà Mạc Như làm như lễ nghi thường lệ, đứng ở cửa chiếu theo danh sách quà biếu cao giọng gọi tên.

Rất nhiều đồ vật không được đóng gói, trực tiếp đem ra cho người người quan sát, bất kể ngọc sư tử, vòng vàng trang sức hay vải vóc, thì cũng đều là những kiểu dáng mà người dân trong trấn nhỏ này chưa từng được thấy qua.

Nhưng Lục Mộ rất biết phân biệt đồ tốt, đương nhiên có thể nhìn ra một vài thứ trong số đó thậm chí còn là cống phẩm hoàng gia. Nếu không phải lễ vật ban thưởng cho Vương gia, thì làm sao lại có những món đồ quý giá đến nhường này!

Về phần sơn hào hải vị nhất định phải có trong sính lễ hứa hôn, chúng cũng đều là vây cá bào ngư thượng hạng. Trừ những thứ đó ra, nghe nói còn có cả ruộng đất, cửa hiệu.

Nói tóm lại, nếu thật sự là kẻ lừa đảo chuyên đi lừa gạt con gái nhà lành, ... mấy món sính lễ này dù cho có mang cả nhà Lục gia đi bán cũng chưa chắc đổi lấy được phân nửa.

Hơn nữa...... Binh mã của Hoài Dương Vương kia còn đang đóng quân cách Tây Châu phủ không xa, mấy ngày nay quân lính xuất hiện trong thành cũng không ít, kẻ nào dám to gan lớn mật vào lúc này đi giả mạo Hoài Dương Vương chứ?

Đợi đến khi sính lễ lần lượt nối đuôi nhau đưa vào trong, thấy phụ thân cùng đại ca dường như chẳng mảy may nghi ngờ gì về thân phận của vị Hoài Dương Vương này, cộng thêm binh sĩ dưới tay Thôi công tử đều đang mang trang bị vũ trang hạng nặng, Lục Mộ lúc này mới vô tri vô giác nhận ra, nam nhân khí độ bất phàm này thật sự chính là thống soái nắm toàn bộ binh quyền của Tây Bắc Thôi Hành Chu!

Trong lúc nhất thời, cả nhà đều bàng hoàng ngơ ngác.

Liễu nha đầu rốt cuộc mấy năm nay ở bên ngoài đã gặp phải tình cảnh gì? Vì sao liên tiếp kết giao cùng các vị vương gia quý tộc thế này? Hơn nữa đường đường là Hoài Dương Vương mà lại thật sự lấy nàng về làm chính thê ư?

Dù gì Lục Võ cũng là người từng trải, mỗi ngày một già đi, đối với sự phù phiếm trên thế gian cũng có phần lạnh nhạt, hơn nữa ông ta đã sớm biết thân phận thật sự của Thôi Hành Chu, ngược lại có thể không kiêu ngạo, không xu nịnh mà từ tốn đối đáp.

Sau khi hành lễ xong, Lục Võ lặng lẽ quan sát hai người, nếu không xét tới xuất thân hay cấp bậc, cặp đôi trước mắt quả thực là xứng đôi vừa lứa.

Chẳng biết tên tiểu tử này đã dùng biện pháp gì, thế mà đã làm cháu gái ông gật đầu đồng ý gả đi. Hôm nay, nhìn mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của Miên Đường, đôi lông mày lại vẽ nhẹ nhàng qua loa, không giống bộ dạng bằng lòng cho lắm.

Nhưng nàng đã thật lòng thật dạ nguyện ý, bên kia mọi thứ cũng đều ổn. Vậy thì ông cũng đành chậm rãi nói: "Đứa trẻ Miên Đường này, từ nhỏ đã mất mẫu thân, tính tình có lẽ cũng theo ta mà trở nên rất bướng bỉnh, thật lòng cảm tạ Vương gia không chỉ không chê bai, lại còn coi trọng con bé, vẫn mong Vương gia ngày tháng sau này bao dung với nó một chút, nếu nó thực sự ngang bướng vô phép tắc, ngài cứ việc đuổi về Lục gia, lão già này sẽ thay Vương gia dạy bảo nó......."

Lời này vừa nói ra, chư vị nữ quyến đang ngồi dưới đều cảm thấy cha mẹ mình chẳng hòa hợp được như thế. Nào có ai trong lúc diễn ra lễ hứa hôn, lại đi bàn luận về việc sau này đem nữ nhi gửi về nhà.

Nhưng nếu suy nghĩ tường tận, người thông minh một chút liền có thể nghe ra được ẩn ý trong lời của lão nhân gia ấy - "Cháu gái của ta cho dù có không tốt, thì cũng mong đại nhân rộng lượng đừng trách phạt nàng, chỉ cần đưa nàng trở về Lục gia, ngài không cần thì ta cần!"

Thôi Hành Chu cũng hiểu được, lão nhân gia đây là đang lo hẳn sẽ bạc đãi Miên Đường.

Ông cháu hai người này trái lại đang nghĩ tới cùng một việc ư, còn chưa gả đi mà đã tìm cách sau này chia ly sao cho thỏa đáng rồi, đây là đang xem vương phủ thành nơi hiểm họa trùng trùng hay sao? Nếu đổi lại là người khác, lão Thôi Hành Chu này nhất định sẽ giận tím mặt.

Nhưng hiện tại hắn quả thực đang theo đuổi con gái nhà người ta, chỉ có thể bày ra thái độ thành khẩn trịnh trọng mà nói: "Nếu ta đã quyết định lấy nàng làm vợ, tất nhiên ta phải trận trọng và yêu thương nàng rồi, làm sao phải đuổi nàng về cơ chứ? Xin lão nhân gia hãy yên tâm."

Lục Võ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, kế tiếp còn phải thảo luận rất nhiều công việc sau khi hành lễ.

Bởi vì Thôi Hành Chu hiện giờ vẫn còn chưa gỡ được quân vụ trên người, không chắc ngày trở về, cho nên cũng chưa thể định ra ngày cưới chính xác, chỉ thống nhất trước khi hành đại lễ, Lục gia sẽ cử người đến Chân Châu tham dự.

Mà của hồi môn của Miên đường có bao nhiêu, Thôi Hành Chu cũng chẳng hỏi lấy một tiếng. Hắn chỉ cần biết bản thân đang kết hôn với người có thể gả cho hắn, của hồi môn có ra sao cũng không quan trọng. Cứ như vậy, so với trình tự của người bình thường liền bớt đi một bước.

Lục Mộ nhân lúc sơ hở kéo đại ca của mình ra ngoài, tức giận hỏi: "Đại ca, huynh cùng phụ thân đều không coi ta là người nhà Lục gia sao? Hoài Dương Vương thân phận tôn quý như vậy, vì sao không sớm nói cho ta biết? Sao lại để ta ở trước mặt Vương gia làm trò cười như vậy, về sau làm thế nào mà kết thân nữa đây? Chỉ e là Vương gia sẽ không hài lòng về người cậu này mất!"

Lục Tiễn biết hai người đã từng là kẻ thù không đội trời chung đối đầu với nhau trước khi hứa hôn, trong lòng vẫn có chút rối bời, nhất thời hối hận vì đã không nói xấu cùng Miên Đường, sau đó lại nghĩ chuyện đã đến nước này, tốt hơn là không nên nói cho nàng biết, đem việc này sống để bụng chết mang theo...... Đang lúc rối ren, lại nghe thấy nhị đệ than thở, sao cứ để tâm tới những chuyện vặt vãnh như vậy chứ? Ông ta chỉ nghiêm khắc liếc nhìn đệ đệ một cái rồi nói: "Bà con cái gì? Miên Đường nay đã lấy chồng xa, ngày sau dù có muốn thì chúng ta cũng không thể quan tâm con bé được, ngươi tìm cơ hội đến tìm Hoài Dương Vương xin thứ lỗi đi."

Nói xong ông ta liền bỏ đi trước, Lục Mộ ở phía sau hét lớn thế mà cũng chẳng thấy đại ca quay đầu lại, Lục Mộ mất mặt chỉ đành hầm hừ tức giận trở về sân.

Mà vừa trở về đã thấy, Lục Thanh Anh mắt đỏ hoe như vừa mới khóc. Ông ta hỏi tất cả thị nữ, mới biết con gái mình thật ra không có khóc, chỉ là mắt tự đỏ lên thôi.

Chuyện cưới xin của Liễu nha đầu quả thực chẳng có chỗ nào để chê, đến nỗi Lục Thanh Anh không nhịn được mà tự so sánh với bản thân mình, rồi nhỏ giọng than thở: "Đại cữu cữu cũng thật là, nhận ra người nổi bật như vậy cũng chẳng nói cho người trong nhà biết, huống chi là cháu gái của ông ấy, nếu ông ấy nói sớm hơn rồi trao cơ hội đó cho ta......"

Lục Mộ trái lại tự biết mình biết ta, trừng mắt nhìn con gái một cái nói: "Ngươi xem Vương gia là cái gì mà muốn lấy thì có thể lấy? Cũng không tự mình nhìn xem Liễu nha đầu nhà người ta có bộ dạng thế nào đi! Chỉ có mỹ nhân quốc sắc thiên hương mới có thể khiến cho vương hầu thi nhau hạ mình. Ngươi vẫn nên thành thành thật thật chờ làm dâu nhà Tô gia đi!"

Lục Thanh Anh không phục nói: "Chẳng phải nói biểu tỷ trước lúc lấy chồng đã chung sống với ai đó sao? Vương gia nếu biết được, liệu ngài ấy có còn muốn lấy không?"

Lục Mộ thiếu chút nữa muốn xé miệng con gái mình: "Tiểu tổ tông, còn ngại nhà chúng ta hôm nay chưa đủ tai họa hay sao? Hiện giờ Miên Đường có mối nhân duyên tốt như vậy, Lục gia chúng ta cũng theo đó mà được thơm lây, ta còn có việc cần thỉnh cầu Vương gia, những chuyện của biểu tỷ ngươi, giữ nguyên trong lòng một chữ cũng không được để lộ"

Về cuộc sống của Miên Đường trên núi Ngưỡng, kỳ thực Lục Mộ có biết cũng chẳng kể lại cho Lục Tiễn. Liễu nha đầu không thân với ông ta cho lắm, chỉ là đối với đại cữu cữu lại rất tốt, chuyện gì cũng nói cho Lục Mộ nghe.

Ban đầu Lục Mộ kết giao cùng Tử Du công tử trước, cũng mơ hồ biết vị kia thân phận bất phàm, nhưng về sau trong nhà gặp chuyện không may, ông ta vội vã trở về chiếm giữ gia sản, để tránh phụ thân giao lại cho Liễu gia, từ đó cũng không lui tới núi Ngưỡng nữa.

Đúng là vì chẳng biết nhiều về ân oán giữa Miên Đường và Hoài Dương Vương, vậy nên Lục Mộ hoàn toàn không hề kiêng dè đại ca Lục Tiễn của mình, chỉ một lòng dựa dẫm đu bám vào cuộc hôn nhân đáng giá ngàn vàng này.

Tuy Thôi Hành Chu không phải hoàng tộc chính thống, nhưng cái tên Tuy Vương kia so với hắn vẫn là chưa thể sánh bằng. Một vị Vương gia chiến công hiển hách như hắn, tiền đồ tương lai tất nhiên là vô cùng cao rộng rồi!



Theo ý định của Lục Mộ, hôm nay đợi sau khi nạp lễ xong, ông ta sẽ tìm cơ hội để tạ lỗi với Vương gia, hàn gắn một chút tình cảm thân thích, rồi mới chậm rãi đề cập tới vấn đề buôn bán vận chuyển đường thủy của mình.

Bởi vì sự quấy rối từ Miên Đường, tiền làm ăn của ông ta gần đây đã cạn kiệt. Nhưng nàng sắp trở thành Vương phi rồi, chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đủ cho cả nhà trên dưới ăn quanh năm không xuể, nếu cứ tiếp tục bám trụ đem thuyền đi vận chuyển đường thủy, nhờ vả chút cũng là lẽ thưởng tình thôi.

Nhưng điều khiến Lục Mộ không ngờ tới chính là, Hoài Dương Vương kia tới đây là để cầu thê, nếu hôn thư tới tay thì sẽ không cần phải ở lại đây nữa, vì vậy ngay sau ngày nạp lễ, đại quân Tây Bắc đang đóng quân ngoài thành cũng sẽ tiếp tục xuất binh.

Mà Liễu Miên Đường cũng bị Thôi Hành Chu đưa đi khỏi Tây Châu nốt. Chỉ có điều trước khi đi, Liễu Miên Đường đã bàn giao lại việc buôn bán cho Lục gia, nhưng là cho đại cữu cữu nhà họ Lục, hơn nữa còn dặn dò ông ta không được để nhị cữu cữu nhúng tay vào.

Trong nhà gần đây có nhiều chuyện xảy ra như vậy, Lục Tiễn cũng nhìn rõ lòng tham của nhị đệ, dù Miên Đường không nói thì ông cũng đã biết nên làm như thế nào. Hiện giờ Lục gia ngoại trừ một hai đứa trẻ mồ côi và góa phụ, cũng không còn nguyên lão nào cần phải phụng dưỡng nữa, chi tiêu đã tiết kiệm được rất nhiều rồi.

Mà sính lễ Vương gia cho là do lão gia tử phân phó, sau khi qua những chuyện này vẫn còn nguyên toàn bộ giao lại cho Miên Đường. Khi ông cháu hai người chia ly cũng là lúc nước mắt rơi thành dòng.

Lục Võ đã dặn dò cháu gái hàng vạn lần, nhưng ông biết giờ đây dù có nói thêm cũng vô ích, chỉ mong cuộc sống của nàng sau này sẽ tốt hơn mẫu thân mình, tuyệt đối đừng gặp phải người phụ lòng.

Khi đại đội bắt đầu hành quân, Miên Đường ở trong xe ngựa còn đang không ngừng nhìn về phía bên kia đường - lão nhân gia vẫn đứng đó thật lâu chẳng chịu rời đi.

Thôi Hành Chu ngồi cùng xe ngựa với nàng, hẳn vươn tay kéo nàng vào lòng rồi quàng tay qua vai nói: "Bên ngoài gió lớn, nàng đừng đưa mặt ra đó mà khóc, cẩn thận bị thổi đến rách mặt đấy."

Miên Đường nhỏ giọng đáp: "Không phải lúc trước đã đồng ý rồi sao, chàng đến kinh thành, ta ở lại Tây Châu chờ chàng về là được kia mà? Vì sao giờ lại mang ta đi cùng chứ?"

Thôi Hành Chu tay này nắm tay nàng, tay kia lại chống cằm nhìn nàng nói: "Nàng đây là đang muốn xa cách ta sao? Nếu để nàng ở lại, nói không chừng nàng sẽ nảy ra ý tưởng kỳ quặc gì đó, thôi thì vẫn nên thành thật theo sát ta đi, lúc nào cũng được nhìn thấy nàng lòng ta mới an yên."

Miên Đường tựa vào lòng hắn đáp: "Chẳng phải đã hứa hôn cả rồi sao? Chàng còn có gì mà không yên tâm nữa?"

Thôi Hành Chu mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái rồi mới nói: "Chờ nàng sinh cho ta một đứa con thì ta mới yên tâm."

Bị nhắc nhở như vậy, Miên Đường mới bất tri bất giác nhận ra, mấy ngày nay hắn đều ngủ lại phòng mình mà không chút kiêng kỵ, nếu không phải đang muốn sinh con thì còn vì cái gì nữa?

Nhưng Thôi Hành Chu lại nói nàng đã nghĩ nhiều quá rồi, lần này vào kinh chỉ là làm theo thông lệ, sau khi báo cáo công tác xong sẽ liền về Chân Châu, chặng đường này dài một tháng, dù nàng có thực sự mang thai thì cũng chẳng có gì phải sợ, thành hôn rồi sinh con đó là chuyện thường tình.

Vả lại, sau khi lệnh cấm được xóa bỏ, ngày ngày đều ôm giai nhân trong lòng, dù có là thánh nhân tu luyện ngàn năm cũng không nhịn nổi a!

Đại đội của Thôi Hành Chu tốc độ cũng không nhanh, về cơ bản, sáng nào bọn họ cũng dựng trại, buổi tối lại khởi hành, nếu gặp được danh lam thắng cảnh nổi tiếng, họ sẽ ở lại thêm vài ba ngày, bằng cách này nên dù có phải chạy liên tục cũng không thấy mệt mỏi.

Rất nhanh Miên Đường liền phát hiện toàn bộ đại đội dường như đang kéo dài thời gian tiến quân, nên mới hỏi hắn nguyên nhân, nhưng Thôi Hành Chu lại luôn tránh nói về việc đó, chỉ thản nhiên nói: "Ta còn chưa đưa nàng đi đâu chơi, chặng đường này cứ chậm rãi mà đi là được, vừa khéo có thể cho nàng dạo chơi nhìn ngắm non sông nước biếc."

Hẳn không muốn nói, Miên Đường cũng biết điều không hỏi nữa. Nàng biết lúc trước Thôi Hành Chu bị phái đi Tây Bắc chính là làm những việc mà chẳng ai muốn làm, tất nhiên mối quan hệ giữ hẳn và triều đình cũng không vui vẻ là bao. Hiếm khi thái hậu muốn làm dịu mối quan hệ với hắn, đem ái nữ gả cho hắn, vậy mà hắn lại cố tình ngã gãy chân mình chỉ để khéo léo cự tuyệt thái hậu.

Giờ đây Thôi Hành Chu nắm trong tay binh quyền, ắt hẳn đã trở thành nỗi khiếp sợ của triều đình, nếu triều đình có ý định làm suy yếu binh quyền của hắn, thì chắc chắn sẽ tạo nên một ván cờ đẫm máu!

Sau khi suy nghĩ một hồi, Miên Đường thông minh cũng không hỏi gì thêm. Chỉ âm thầm theo Thôi Hành Chu du sơn ngoạn thủy, thả lỏng cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Thôi Cửu mà nàng biết trước đây, bởi vì phải che giấu thân phận, trong cách nói chuyện tự nhiên sẽ có phần thận trọng, rất nhiều việc không thể tán gẫu qua lại. Nhưng Thôi Hành Chu hiện tại đã có thể nới lỏng tâm tình và cùng Miên Đường kể về quá khứ của mình.

Nhất là trên chặng đường này, có rất nhiều nơi mà hắn cùng những người bạn cũ từng đến khi còn là cậu thiếu niên, đi đến đâu cũng đều có chút chuyện xưa để kể lại.

Trước kia Miên Đường luôn cho rằng Thôi Cửu có khả năng ăn nói không tầm thường, vậy mà nay lại phát hiện hắn tuy thân là con cháu nhà quý tộc, nhưng kinh nghiệm trải đời rất phong phú, khi còn trẻ vốn đã luôn che giấu thân phận, cùng chung sống với những sĩ tử bình thường, nhìn thấu nỗi khổ của người dân, có khi chính hắn còn hiểu rõ hơn nàng rất nhiều.

Cả đời Liễu Miên Đường kính nể nhất là người có bản lĩnh, cô đã rất ngưỡng mộ phu quân Thôi Cửu của mình đã từng đọc sách. Đáng tiếc sau này hắn lại lừa ngủ một đại cô nương, sự tôn kính trong thâm tâm cũng theo đó mà sụt giảm.

Mỗi khi nhìn hắn, nàng luôn phải suy xét xem lời hắn nói là thật hay giả.

Nhưng hai người cũng đã định thân rồi, hiện giờ còn lo được lo mất những thứ này làm chi, khi cả hai cùng ở chung một chỗ, Miên Đường nhận ra vị phu quân này của mình là người tài hoa văn thao võ lược, trong ánh mắt kia cũng dần hồi lại sự ngưỡng mộ ngày trước, nàng đã sẵn sàng cùng phu quân học tập những giáo lý hiền triết trong sách rồi.

Thôi Hành Chu rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Miên Đường, liền nói với nàng học đương nhiên là phải học, nhưng nhân tiện có thể học thêm vài thú vui giường chiếu, cũng có rất nhiều thánh nhân viết sách về những loại học thuyết này.

Chuyện này mà hắn nói ra vẻ trịnh trọng như vậy, Miên Đường còn thực sự lắng nghe chăm chú một hồi lâu, mất nửa ngày nàng mới phát giác hắn là đang nói hươu nói vượn trêu chọc mình.

Loại nam nhân này bề ngoài lạnh lùng thanh cao này nếu đã đùa giỡn thì chỉ có chết lúc nào không hay, Miên Đường xấu hổ vỗ mạnh vào lồng ngực đang cười đến phát run kia, đồng thời mặt đỏ tim đập loạn cào cào.

Chuyện nam nữ trên giường, nàng dường như cũng không thể hiểu rõ bằng hắn.

Chỉ có điều nỗi lo như vậy chẳng kéo dài lâu, không biết từ bao giờ, ngựa trên đường đi bỗng tăng đột biến, thậm chí cả chuồng riêng biệt cũng trống trơn, chỉ có thể tạm thời điều động ngựa trong trấn mới miễn cưỡng đủ số lượng.

Thông thường nếu gặp phải tình huống này, nếu không phải biên cương đã nổ ra chiến sự, thì chính là vua và dân chúng có một trận đại rối ren.

Thôi Hành Chu bên này cũng nhận được tin tức mật thám từ trong kinh - kinh thành thời thế biến đổi rồi!

Lâu nay Hoàng đế mắc một chứng bệnh lạ, mãi mà vẫn không có chuyển biến tốt, vốn dĩ có Ngô Thái hậu gắng sức chèo chống, cũng chẳng xảy ra đại loạn gì. Nhưng Ngô Thái hậu vậy mà lại nhiễm bệnh, ban đầu tay chân chỉ nổi vài đốm ban đỏ, móng cũng có chút đen.

Một vị thái ý có kinh nghiệm nhiều năm vừa thấy, liền chẩn ra được bệnh. Sau đó ông ta bắt tay vào rà soát đồ đạc cá nhân của Thái hậu, tra tới tra lui một hồi mới phát hiện loại lá thuốc mà Thái hậu đang hút gần đây.

Vật Thái hậu quen dùng thực sự đã bị động tay, mà bà lâu nay vẫn luôn hút, ngay cả quần áo trên người vẫn còn vương mùi thuốc này.



Loại độc này đối với người thường có thể nói là không có vấn đề gì, độc tính chậm rãi phát tác, nhưng đặc tính của loại độc dược này lại xung khắc với thuốc bổ mà Hoàng đế thường dùng, thế nên Thái hậu mỗi ngày đều đến thăm Hoàng đế, ở bên chăm sóc người, ngược lại càng làm cho bệnh tình của Hoàng đế ngày một trầm trọng, long thể khó mà bảo toàn.

Hiện giờ độc tính trên người Thái hậu đã bùng phát, chuyện này mới bị lan truyền ra ngoài.

Ngô Thái hậu biết chuyện đã vô cùng tức giận, liền sai người đi thăm dò cả nhà của Thạch tổng binh - người đã tiến cống loại thuốc này.

Nhưng Thạch gia kia từ sớm đã có chuẩn bị, Thạch Nghĩa Khoan liên hợp với vài tên cấp dưới canh giữ cửa chính của hoàng cung, ngay cả một con ruồi cũng không được để lọt ra ngoài.

Đợi khi Ngô gia phát giác ra chuyện không hay, trong cung đã truyền ra hai thánh chỉ có cùng một tin tức. Ngô Thái hậu và Hoàng đế một trước một sau, mẫu tử cùng nhau băng hà.

Mà đúng lúc này, các quan đại thần trong triều nhốn nháo, đồng loạt chỉ thẳng ra vấn đề năm đó cố Thái tử trước khi chết đã kêu oan, lại nói ra việc cốt nhục của cố Thái tử là máu mủ duy nhất còn lại đang ở cùng con dâu của Thạch tổng binh, cháu trai của Hoàng đế Lưu Đản tên hiệu là Tử Du!

Ngô gia làm sao bằng lòng thừa nhận cho được, chắc chắn sẽ điều binh khiển tướng muốn cùng phản tặc Thạch gia huyết chiến đến cùng.

Nghe nói kinh thành mấy ngày nay đang được một phen náo động, đường xá đầy quan binh, nhà nhà đều cửa đóng then cài, một bước cũng không dám ra ngoài.

Mà thời điểm mấu chốt, Thái hoàng thái hậu cùng một toán đại thần kỳ cựu đứng dậy, dù sao đất nước cũng đang hỗn loạn, nhân đây trần thuật lại oan khuất của Thái tử năm đó, đồng thời khẳng định thân phận của Lưu Đản.

Vì thế, chỉ bảy ngày sau khi Hoàng đế băng hà, Lưu Đản, người đã khôi phục được thân phận thật của mình tuyên bố đăng cơ, niên hiệu Khai Tuyên, truy phong Thái tử là Chiêu hoa Thánh đế, chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố yêu phi họ Ngô hại nước hại dân, gây nhiễu loạn hậu cung, mang tội danh đầu độc Hoàng đế.

Cái gọi là thắng làm vua, thua làm giặc chính là dùng vào trường hợp này. Ngô gia được hưởng vinh hoa phú quý mà nhất thời mất cảnh giác, bị người ám toán, mất đi tiễn cơ, chỉ có thể để người đời về sau hắt nước bẩn, mà Ngô Thái hậu ngày nào cũng bị miêu tả thành người thủ đoạn tinh tường, hoang dâm vô độ.

Kinh thành biến đổi lớn như thế, cũng khó trách trạm dịch ngựa liên tiếp tới lui nghe ngóng tin tức cho các quý tộc từ khắp nơi, truyền lại tình hình trong kinh thành.

Thôi Hành Chu nghe tới đó thì trong lòng hiểu rõ ràng. Lưu Đản tuy trên danh nghĩa là đệ nhất Hoàng Thái tử, nhưng thế lực của hắn cũng chẳng đủ để tạo nên sóng gió gì.

Đằng sau chuyện này hẳn là kế hoạch của Thái hoàng Thái hậu và Tuy Vương. Những cuộc chuyển biến trong cung từ trước đến nay đều vô cùng bẩn thỉu, đẫm máu. Tuy Vương đã sớm rời khỏi kinh thành, không thèm đếm xía đến, nếu Lưu Đản thất bại, tự nhiên mọi việc cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Mà Lưu Đản cùng lắm là một quân cờ của Tuy Vương, tuy địa vị đứng đầu nhưng cũng chỉ là con rối hệt như Hoàng đế ngày trước.

Phía sau tấm mành kia vẫn còn một vị Thái hoàng Thái hậu đang ngồi! Hơn nữa thân thể của Lưu Đản thật sự rất yếu ớt, còn chẳng bằng Hoàng đế đã khuất! Chờ Lưu Đản làm xong mọi việc bẩn thỉu, Tuy Vương kia sẽ chậm rãi tới khép lại màn kịch.

Thôi Hành Chu bần thần cả chặng đường, chỉ chờ kinh thành bình ổn trở lại, hiện giờ kinh thành có binh biến, nếu tới đó lúc này, chắc chắn hắn sẽ đứng trong hàng ngũ trừ khử quân phản loạn.

Nếu hắn trợ giúp Ngô gia, nhất định là bị các quan đại thần phi bảng. Còn không giúp sẽ liền mất đi chức vụ hiện tại. Đã vậy thì Thôi Hành Chu vẫn cứ làm theo lập trường của mình, chỉ tĩnh tâm quan sát tình hình trong kinh trước rồi mới đến đó sau.

Thật ra mà nói, hắn cũng không hy vọng Lưu Đản lên ngôi, dù chỉ là con rối nhất thời. Cứ nghĩ tới việc Lưu Đản trước kia có quan hệ mờ ám với Miên Đường, trong lòng liền cảm thấy bức bối.

Nhưng Lưu Đản hiện giờ sớm đã thành hôn sinh con đẻ cái, vốn cho rằng Miên Đường gả cho thương nhân nào đó, dường như cũng chẳng có phản ứng gì lớn, có lẽ hắn ta đã hoàn toàn quên Miên Đường rồi.

Mãi tới lúc này, Thôi Hành Chu mới thầm cảm thấy may mắn vì bản thân sớm định hôn cùng Miên Đường, tránh được chuyện tên tân Hoàng đế kia có ý nghĩ quay đầu lại.

Ngay khi đội quân Tây Bắc đang chậm rãi đi tới, có vài tuấn mã phi nước đại ngang qua, lao thắng về hướng Chân Châu......

Bên cạnh đó, Lục gia vừa tiễn Hoài Dương Vương, còn chưa kịp yên tĩnh thì đã nghe thấy động tĩnh lớn từ trước cửa phủ.

Người gác cổng vừa mở cửa ra, liền thấy một vài vị công công mặc cung phục ở Chân Châu cùng vài vị quan viên địa phương đang đứng đợi trước cửa.

Thấy Lục gia mở cửa, lập tức cao giọng nói: "Mau gọi chủ nhân nhà họ Lục ra ngoài tiếp nhận thánh chỉ!"

Người gác cổng của Lục gia mấy nay tính tình cũng trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều. Nhìn vị công công đứng ngoài cửa tay cầm thánh chỉ vàng óng, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh từ từ chạy vào trong tìm lão gia truyền tin.

Đợi người dìu lão gia nhà họ Lục tới, vị công công kia vuốt nhẹ thánh chỉ rồi mở ra đọc to: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cháu gái Lục gia Liễu Miên Đường thông minh xinh đẹp, được đặc cách Liễu thị nhập cung, làm nữ quan của Hoàng hậu, chăm lo phượng thể, nhanh chóng tiếp chỉ, không được chậm trễ!"

Đạo thánh chỉ này vừa truyền xuống, liền giống như đem việc cầu thân của Hoài Dương Vương gạt sang một bên, khiến người không hiểu chuyện nghe thấy chẳng biết thực hư gì!

Các nữ quan trong cung tuy không phải phi tần, nhưng thông thường đều là những cô nương chưa chồng a! Lục lão gia liền lớn gan nói: "Sứ thần có điều chưa biết, tiểu nữ nhà ta sớm đã hứa hôn với người khác rồi......"

Thái giám kia đến truyền chỉ sáng sớm vừa tới liền nghe tin Miên Đường đã có hôn ước, Lưu Đản vốn không biết chuyện Liễu Miên Đường bị lừa cưới, hắn nghĩ tên đó là một quan viên nho nhỏ, cũng từng phái người âm thầm theo dõi Miên Đường, chỉ biết nàng cùng phu quân dường như có chút mâu thuẫn, nên mới đến Chân Châu Lục gia.

Vì vậy sau khi đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm là truyền chỉ thông báo Miên Đường nhập kinh làm nữ quan. Dù sao nàng cũng là phu nhân đã thành thân, tùy tiện gọi nàng vào cung làm phi tần là chuyện không thể. Chẳng qua chức vụ nữ quan cũng chỉ trên danh nghĩa, trước mắt cứ truyền nàng vào cung trước rồi hẵng nói sau.

Thái giám truyền chỉ nghe Lục lão gia đề cập tới chuyện của Miên Đường, thật ra sớm đã có chuẩn bị liền nói: "Hoàng hậu nhìn trúng Liễu thị hiền đức, dù đã lập gia đình cũng không hề gì, chỉ cần phu quân nàng ta mau mau thả người, đừng làm chậm trễ việc hầu hạ Hoàng hậu của Liễu thị!"

Lục Võ trợn tròn hai mắt, cho dù đây là thánh chỉ, cũng thật sự không che giấu nổi sự hoang đường, ông chưa từng nghe nói có vị Hoàng đế nào lại đi truyền một vị phu nhân đã thành thân vào cung làm nữ quan cả.

Cuối cùng Lục Võ quỳ rạp xuống đất, nén cơn tức giận mà nói: "Dù giờ có trời đất có xoay chuyển, cháu gái của lão già này cũng đã theo chồng rời đi rồi, chẳng còn ở Lục phủ nữa. Nàng đã có gia đình riêng nên chỉ còn mang họ Liễu, người nhà Lục gia ta thực không thể thay nàng tiếp chỉ được."

Quan huyện Lý Quang Tài cũng là vừa nghe thái giám truyền thánh chỉ mới biết được nội dụng trong đó. Hắn cảm thấy thật đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng lừa bọn hoạn quan này về, sau đó liền sai người đi báo tin cho Hoài Dương Vương.

Vì thế hắn vội vàng nói: "Sự thật đúng như lời Lục lão gia nói đấy, Liễu tiểu thư đã sớm rời đi rồi."

Thái giám kia cũng không ngờ, chuyện vặt vãnh thế này vậy mà làm không xong. Nếu Liễu thị đã đi thì hắn bắt buộc phải đuổi theo, đem thê tử của người kia đưa về kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook