Chương 153:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghĩ đến đây, thái giám truyền chỉ cũng không muốn nán lại Lục phủ nữa, vì thế hừ lạnh một tiếng, phất tay áo dẫn đại nội thị vệ xoay người lên ngựa đuổi theo quân Tây Bắc.
Lý Quang Tài chờ các quan viên địa phương tiễn đưa vị thái giám kia đi khỏi phủ mới thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn Lục lão gia tử nói: "Lão thái gia, đầu ngài đang bốc khỏi rồi kìa, Hoàng đế lần này tự mình hạ chi, cháu gái của ngài nói không chừng có thể một bước lên trời, được Thánh Thượng ân sủng đấy!"
Thấy chư vị quan viên mặt mày ngơ ngác, hắn liền vội vàng cùng quan tổng đốc nói: "Đại nhân, người vừa đến hỏi cưới cháu gái Lục gia, trước đó vài ngày đã đi ngang qua trấn của chúng ta là Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu đó!"
Tổng đốc nghe thấy thế lập tức sững cả người, cũng suy xét được điểm không đúng ở đây.
Nói cách khác Hoàng đế đương triều muốn truyền vị hôn thê của Hoài Dương Vương vào cung a!
Tuy lời nói của thiên tử có sức nặng ngàn cân, nhưng Hoài Dương Vương kia cũng không phải kẻ nhàn rỗi tầm thường, có thể để yên cho Hoàng đế ban tặng một chiếc mũ xanh sao?
Tùy tiện truyền vị hôn thê của công thần vào cung..... Thiên tử cuối cùng cũng chỉ là một nam nhân ngu ngốc thôi!
Tổng đốc ngẩn người một hồi, quay đầu định tìm huyện thừa Lý Quang Tài giải đáp thắc mắc cho mình, nhưng nhìn quanh lại phát hiện chẳng biết Lý huyện thừa đã biến đi đâu mất.
Hắn cứ thế quay người nhìn về phía Lục lão gia, Lục Võ cũng không có ý đáp lời hắn, chỉ ho khan một trận bày ra bộ dạng yếu ớt rồi thều thào nói: "Nếu không còn việc gì nữa, liền thỉnh chư vị đại nhân hãy về phủ đi......
Nói xong, ông liền sai người gác cổng đóng cửa tiễn khách. Người gác cổng nghe được lời phân phó của lão gia, liền không chút khách khí trước mặt các vị đại nhân mà đóng sầm cửa Lục phủ lại.
Hiện giờ người gác cổng của Lục phủ cũng đã có kinh nghiệm đầy mình, hắn cho rằng cánh cổng lớn mà mình đang trông giữ nói không chừng chính là tổ phượng hoàng, cho dù ngày mai Ngọc Hoàng đại đế có phái người đến gõ cửa, hắn cũng có thể chậm rãi mà đón tiếp......"
Tổng đốc cùng các vị quan lại kia đều trố mắt nhìn nhau, cảm thấy tân Hoàng đế cùng vị Vương gia dòng dõi quyền quý kia là đang tranh vợ, tốt hơn hết họ nên giả vờ không biết gì
a......
Hơn nữa Lý Quang Tải, quay người đến trạm dịch Lý Châu. Hắn là quan viên được điều tới tạm thời, hiện giờ còn chẳng có đất đai, đừng nói tới xe ngựa hay vật để cưỡi.
Ngày thường hắn đều phải bỏ ra một đồng bạc để thuê một con lừa kéo xe ở trạm dịch.
Cho nên hôm nay người ở đó thấy Lý đại nhân đến, liền cười hì hì hỏi: " y dô, đại nhân lại tới để thuê lừa đấy à?"
Lý Quang Tài xua tay, nói: "Mau, đem con ngựa chạy nhanh nhất tới đây cho ta, ta có việc gấp!"
Dịch quan không dám chậm trễ, may mà hôm nay trong dịch trạm vẫn còn một con ngựa, bèn đem tới cho Lý đại nhân. Lý Quang Tài xoay người dặn dò tâm phúc do Hoài Dương Vương để lại bên mình: "Ta sẽ cố hết sức đuổi theo người truyền chỉ trong cung cử tới, ngươi đem thư của ta chuyển cho Hoài Dương Vương, dù trên đường ngựa có chạy đến nỗi mệt chết cũng không được dừng lại! Ngươi đã hiểu chưa?"
Ám vệ kia nhận lệnh, xoay người cưỡi lên lưng ngựa rồi lập tức rời đi, Lý Quang Tài nhìn theo hướng con ngựa đang phi nước đại, thật sự phải thay mối lương duyên đầy trắc trở của Hoài Dương Vương mà thở dài một hơi.
Ám vệ kia cũng là một đường chạy không ngừng nghỉ, bởi hắn có mang theo quân bài dưới trướng của Hoài Dương Vương, đi đến đâu cũng được đãi ngộ tốt, hắn dọc đường gần như không hề chợp mắt, ngày đuổi đêm đuổi, cuối cùng đã đi trước thái giám trong cung một bước, đến được chỗ Hoài Dương Vương.
Khi Hoài Dương Vương xem qua lá thư do Lý Quang Tài viết, lông mày của hắn nhíu lại, ánh mắt cũng tràn ngập lửa giận.
Miên Đường đang may nội y cho hắn trong lều. Nghe nói nội y do nàng may trước đó đã bị bàn tay thô bạo của Mạc Như làm cho rách nát. Nhưng Thôi Hành Chu thấy không thoải mái khi mặc thứ khác, vì vậy nàng mới cố tình may thêm một chiếc nữa cho hắn, đường khâu hết xoay rồi lại lệch chẳng có chút tiến bộ, may mắn thay Hoài Dương Vương vậy mà cũng không ghét bỏ, còn nói tay nghề may vá của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều.
May được một nửa, nàng bắt gặp khuôn mặt luôn luôn trầm ổn của hắn lại lộ ra vẻ giận dữ, liền hỏi xem đã có chuyện gì.
Hán suy nghĩ một lúc mới đưa lá thư của Lý Quang Tài cho Miên Đường xem.
Miên Đường vừa mở ra đọc, mắt cũng mở càng lúc càng lớn, giật mình nói: "Hắn ta...... Hoàng đế đây là đang có ý gì chứ, để ta hầu hạ Hoàng hậu sao?"
Thôi Hành Chu lúc này kìm nén lửa giận, lạnh lùng đáp: "Trước đây cũng từng có thông lệ như vậy, nếu Hoàng đế đã nhìn trúng, nhưng lại không tiện triệu vào cung, có thể đem người phong làm nữ quan trước rồi mới đưa tới, qua một thời gian, làm cho nữ nhân này cùng chồng của mình xa cách, đến lúc đó được nước lấn tới rồi tìm cơ hội phong làm phi tần là được......"
Miên Đường ném lá thư sang một bên: "Ý của chàng là...... Hoàng đế hắn....."
Nói tới đây nàng bỗng im bặt. Theo lời của đại cữu cữu, trước đây nàng có quan hệ khá tốt với Lưu Đản, nhưng cũng đã mỗi người một nơi. Hơn nữa chẳng phải hắn ta đã lấy vợ sinh con rồi sao? Lúc này lại đột nhiên truyền nàng vào cung hầu hạ cho vợ hắn rốt cuộc là có ý gì chứ?
Thôi Hành Chu bước tới, vươn tay kéo nàng vào lòng: "Chẳng có gì là muốn hay không cả, hắn tuyệt đối không có cơ hội!"
Tuy rằng cảm thấy Thôi Hành Chu nói như vậy với Hoàng đế vừa đăng cơ là lỗ mãng cuồng vọng, nhưng Miên Đường vẫn không nhịn được mà nghĩ thế này mới là đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất.
Dù là trước đây hay bây giờ, Thôi Cửu có một điểm không hề thay đổi, chính là sự cao ngạo trong mắt hắn, kỳ thực ai nấy cũng đều thấy chướng mắt nhưng lại chẳng thể nào dập tắt được. Tuy loại bướng bỉnh bất tuân này bị hắn chôn sâu bằng vẻ ngoài nho nhã kia, đến mức chẳng ai hay biết, nhưng Miên Đường vẫn có thể cảm nhận được điều đó, hơn nữa còn cho rằng hắn mới thật sự là nam nhân đầy khí phách!
Nàng khẽ mím môi, không nhịn được mà vùi đầu vào lòng hắn, hai tay ôm chặt quanh eo.
Mặc dù Miên Đường không nói lời nào, nhưng vẫn cứ thế mà ngoan ngoãn chìm đắm trong vòng tay hắn, điều đó là minh chứng rõ ràng trái tim nàng giờ đây đang hướng về ai.
Nói đúng ra, Thôi Hành Chu thực sự không mong Miên Đường khôi phục ký ức chút nào, nếu vậy thì nàng sẽ nhớ lại quá khứ cùng Lưu Đản mất.
Tuy đại cữu cữu của nàng đã từng nói, khi đó nàng chỉ là một nữ hài tử không hiểu chuyện, chơi đùa quá trớn. Nhưng nàng khi đó rốt cuộc có động tâm hay không, hơn nữa mặc dù nàng tức giận bỏ đi, nhưng nếu Lưu Đản ngày đó cứ bám riết lấy nàng mà nói ngon nói ngọt, liệu nàng có mềm lòng rồi hồi tâm chuyển ý quay về bên hẳn không?
Giờ đây Lưu Đản đã khôi phục được thân phận thật, thông cáo toàn thiên hạ, lại ngồi trên ngai vàng, đương nhiên hắn sẽ khẩn trương đòi lại những thứ trân quý đã mất.
Ngôi vị của hắn ngồi còn chưa vững mà đã vội vàng triệu Miên Đường vào kinh chính là minh chứng rõ ràng nhất! Nếu Miên Đường lấy lại được trí nhớ, liệu tình yêu mà nàng từng dành cho Tử Du có biến mất hay không......?
Khi Thôi Hành Chu đang suy nghĩ lung tung, dù luôn thích tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, nhưng khi nghĩ tới việc Miên Đường lòng còn có nam nhân khác, liền không thể kìm chế được cơn tức giận đang cuồn cuộn trong người.
Lưu Đản hắn trở thành Hoàng đế thì đã sao chứ? Muốn cướp nữ nhân của hắn ư? Đã thế thì phải xem vị Hoàng đế này có năng lực đó hay không rồi!
Cuối cùng, vì biết có tên thái giám truyền chỉ đang ráo riết đuổi theo, Thôi Hành Chu liền dẹp bỏ thái độ thảnh thơi đi du sơn ngoạn thủy trước đó vài ngày. Chỉ ra lệnh chỉnh đốn quân ngũ, tăng tốc theo phương thức hành quân gấp rút trong chiến sự, càng nhanh càng tốt. Mỗi ngày dừng lại hai canh giờ, còn lại thì ngày đêm tiến quân.
Bọn thái giám bị ném thật xa đằng sau, còn hắn đã sớm tới rất gần kinh thành.
Đối với Đại Yến mà nói, đội quân Tây Bắc đại thắng trở về là một sự kiện lớn của cả nước. Thôi Hành Chu cũng chiếm được hảo cảm rất lớn từ dân chúng sau trận chiến, người trong nước không cần phải tổ chức, liền cầm hoa tự rải dọc đường đi bên ngoài thành hoan nghênh quân Tây Bắc đến.
Lưu Đản thân là tân đế, địa vị chưa được vững chắc, cách đối đãi với công thần cũng biến thành bài kiểm tra để các thần tử đánh giá sau khi hắn lên ngôi.
Hắn vừa phải đề phòng sự vô lễ của Thôi Hành Chu, kẻ vừa khởi binh làm khó dễ, vừa muốn thu phục các quan đại thần có thế lực để củng cố địa vị của mình. Vì vậy, hắn đành phải tạm buông bỏ những ân oán trước kia không đề cập tới, muốn được như thế thì Lưu Đản phải làm đúng lễ nghi với thiên hạ, thuận theo lòng dân, cho Hoài Dương Vương sự đối đãi đúng như khuôn mẫu.
Đó là lý do mà thánh chỉ được ban xuống, mở rộng cửa chính của kinh thành, đích thân dẫn đầu các vị quan văn võ đi nghênh đón. Mà Lưu Đản trời còn chưa sáng đã đứng trên cổng thành. Ra vẻ sủng ái công thần như thế mới thể hiện được sự hiền đức của bậc thiên tử.
Ngày đó, ven đường dân chúng tụ tập càng ngày càng đông, từ xa trông thấy đội quân Tây Bắc thong dong mà kéo đến.
Đoàn người dài như rắn mãi mà chẳng thấy đuôi, binh sĩ đều khoác trên mình bộ giáp sắt màu bạc cực kỳ dũng mãnh, dân chúng đón chào hoan hô nhảy múa, tung những đóa hoa trên tay về phía đoàn người.
Mà người dẫn đầu, Tây Bắc đại soái Hoài Dương Vương là người thu hút tất cả sự chú ý, chỉ thấy hắn một thân mũ giáp hoàng kim, giày cao đến gối, áo choàng bay phất phơ trước gió, đôi lông mày sắc bén như đao, ánh mắt trầm ngâm bất động, cưỡi trên con bạch mã hệt như một vị chiến thần tiến đến.
Tuy nhiên, bên cạnh hắn còn có một cô nương cũng đang cưỡi bạch mã. Toàn thân khoác bộ đồ đi săn màu đen tuyền, mái tóc dài thướt tha được buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau, đại lưng bản rộng thắt lấy vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cao thẳng vừa duyên dáng thướt tha mà vẫn không mất đi sự rắn rỏi kiên cường, nhất là khuôn mặt thanh tú kia, lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo, chóp mũi thẳng tắp, nàng tỏa sáng đến chói mắt, cứ ngỡ như tiên nữ giáng trần đến bên người Hoài Dương Vương.
Nhất thời mọi người đều không nhịn được mà cảm thán, rồi âm thầm suy đoán xem vị cô nương này là thần thánh phương nào.
Chẳng còn gì hiếm thấy hơn cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ sánh đôi, trong ngày vui lớn này, chỉ cần cao giọng hô lớn "Hoài Dương Vương uy vũ" nữa là được!
Ngay từ sáng sớm, Lưu Đản đã nghĩ cách đón chào Hoài Dương Vương thế nào cho thật niềm nở, để tỏ rõ lòng biết ơn của mình.
Nhưng khi cả đại đội càng ngày càng tiến gần cổng thành hẳn đang đứng, nụ cười nhẹ nhàng thường thấy trên mặt Lưu Đản đã dần dần đông cứng lại.
Đối với vị Hoài Dương Vương này, hắn từ trước đến nay chỉ là nghe danh, chứ chưa từng gặp mặt.
Mãi đến hôm nay, hắn mới từ trên cổng thành này nhìn thấy bộ dáng thật sự của Hoài Dương Vương.
Chẳng qua vừa liếc mắt, quả thực kia là một người bạn cũ từng quen biết!
Vị đại nguyên soái đầy uy phong lẫm liệt một thân mũ giáp hoàng kim này, quả thực trông có chút quen mắt...... Đó chẳng phải là thương nhân Thôi Cửu mà hắn từng gặp trước cửa học viện Thanh Châu sao! Hắn khi đó còn cùng Thôi Cửu đánh cờ, cuối cùng đại bại dưới tay Thôi Cửu.
Chỉ là khi đó, hắn một thân y phục nho nhã nhẹ nhàng, mà giờ đây, hắn đứng thẳng người trước thiên binh vạn mã, toàn thân đều toát ra một cổ khí tức không giận không hoảng, lại có phần kiêu ngạo oai hùng.
Tiếp đó nữa, vị giai nhân mỹ lệ đang kề vai sát cánh bên cạnh người kia. Hắn làm sao có thể không nhận ra nàng được chứ? Tùng cái nhíu mày, từng nụ cười ấy đều là từ bóng hình yêu kiều đã khắc sâu vào tâm can hắn, những thứ mà hắn từng gặp vô số lần trong mộng, là mỗi khi nhớ tới trên môi đều bất giác lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lưu luyến.
Nhưng hôm nay, nàng vẫn tươi cười như trước, một sự xinh đẹp mà chẳng một nữ tử tầm thường nào sánh bằng. Chỉ có điều người mà nàng trao nụ cười không phải hắn, mà là nam nhân một thân mặc kim giáp bên cạnh......
Nhất thời, trong tâm trí Lưu Đản như có sóng lớn cuồn cuộn, không ngừng nghĩ xem vì sao lại xảy ra tình cảnh này.
Thế nhưng, những cận thần xung quanh chẳng biết hắn làm sao mà lại bất động không nói rất lâu. Quốc trượng của hắn, Thạch Nghĩa Khoan, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, Hoài Dương Vương đã đến, người nên hạ chỉ cho quan văn võ ra ngoài thành nghênh đón rồi."
Hắn liên tục nhắc nhở đến lần thứ ba, Lưu Đản mới chậm rãi đáp: "Chư vị quan viên ra khỏi thành, đốt pháo ăn mừng tiếp đón!" Sau đó dời bước chân nặng nề, từng bước từng bước đi xuống bậc thang.
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của tân Hoàng đế, văn võ bá quan đã cùng nhau ra bên ngoài nghênh đón đại quân của Hoài Dương Vương, những lời ca tụng chúc mừng cũng vang lên không ngừng nghỉ.
Khi Thôi Hành Chu vừa tới cửa thành, hắn xoay người thành thục xuống ngựa, đồng thời cũng đưa tay đỡ nữ tử bên cạnh mình xuống, sau đó cùng nhau quỳ gối trước mặt tân đế, trong miệng hô lớn hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế.
Ánh mắt Lưu Đản vẫn chưa hề rời khỏi nữ tử trong bộ đồ đi săn kia, bàn tay đằng sau lớp long bào đang siết chặt lại, rất lâu sau mới từ tốn nói: "Thôi ái khanh, mau mau bình thân."
Tuy nhiên, Thôi Hành Chu lại mở lời đáp: "Cảm tạ ân sủng của Hoàng thượng vì đã đưa văn võ bá quan ra ngoài đón tiếp, vi thần có chút sợ hãi, thật sự là đã nhận được long ân mênh mông cuồn cuộn, một dịp như thế này, lẽ ra nên ăn mặc chỉnh chu, quan phục phải càng thêm kính cẩn, nhưng vị thần cùng các vị binh sĩ ở đây dọc đường hứng chịu sương gió mỏi mệt, không kịp chú ý tới vẻ ngoài, đã có chỗ thiếu sót, xin người thứ lỗi cho!"
Lưu Đản lạnh nhạt nói: "Không sao, ngươi và ta cũng đâu phải mới gặp mặt lần đầu, ái khanh so với trước đây đúng là đã biết lễ nghĩa hơn rồi, mau chóng bình thân đi......"
Dù tân đế đã nói vậy, nhưng Thôi Hành Chu vẫn không đứng lên, chỉ tiếp tục chắp tay đáp: "Vị hôn thê của thần là Liễu Miên Đường lúc trước biết chuyện thần xông pha Tây Bắc, liền tuyên thệ vì nước quên mình, cùng nhau đồng hành suốt dọc đường, tuy không thể đóng mũ giáp lên chiến trường, nhưng lại ở đằng sau làm hậu phương vững chắc, chuẩn bị thảo dược cho đại quân Tây Bắc, hiệp trợ vi thần vì nước mà dốc lòng tận tụy...... Lần này nàng cũng theo vị thần trở về đây, xin Hoàng thượng thứ tội!"
Qua bao đời nay, đã có biết bao nữ tử hiền đức cùng phu quân ra trận, và họ đều là những tấm gương mẫu mực được lưu vào sử sách.
Qua bao đời nay, đã có biết bao nữ tử hiền đức cùng phu quân ra trận, và họ đều là những tấm gương mẫu mực được lưu vào sách dạy phẩm hạnh của một người phụ nữ.
Trước mặt dân chúng tứ phía cùng chư vị văn võ bá quan trước mặt, Thôi Hành Chu lớn tiếng chỉ đích danh Liễu Miên Đường chính là vị hôn thê của mình, thẳng thắn tuyên bố chủ
quyên.
Thân là thiên tử, đây còn là dịp đáng để ăn mừng, nếu lộ ra vẻ mặt khiển trách sẽ cực kỳ phá hoại phong cảnh, hơn nữa điều đó cũng khiến thanh danh của hắn bị tổn hại.
Lưu Đản biết lúc này bản thân nên bình tĩnh, đành giả vờ không quen biết Liễu Miên Đường, mỉm cười hòa nhã để đôi phu thê trước mặt bình thân.
Nhưng từ trong miệng thốt ra lời dối lòng như vậy, Lưu Đản quả thực nói không xong.
Trước kia, hắn vốn cho rằng Liễu Miên Đường chỉ đang nương tựa vào một gã thương nhân tầm thường, hắn có thể nhẫn nại mà rộng lòng cho qua. Một là vì muốn lấy đại cục làm trọng, hai là bởi hắn biết cái tên nam tử kia không xứng!
Chuyện này cũng giống như đem đóa hoa đẹp nhất trồng vào đống phân trong một vườn hoa vô danh, bất quá là tạm thời gửi gắm, chung quy sẽ không để nó bám rễ lâu dài.
Nhưng Lưu Đản giờ đây mới chợt nhận ra, đóa hoa xinh đẹp hẳn một lòng che chở đã không còn là thứ bị chôn giấu ở nơi thâm sơn cùng cốc, mà rơi vào hoa viên của vương hầu quý tộc, ngày ngày được ánh nắng bao quanh, bị người người lướt ngang nhìn ngắm thưởng thức, chỉ e là sẽ luôn được nâng niu trong lòng đến mức không nỡ để kẻ khác nhúng chàm nửa phần.
Một khi biết kẻ có được Miên Đường so về học thức, năng lực hay địa vị đều không kém cạnh bản thân, thì sự ghen tuông kia chắc chắn sẽ bất tri bất giác mà quét qua tâm trí hắn mỗi ngày như từng đợt sóng thần.
Sao Thôi Hành Chu dám làm thế! Hắn dám biến Miên Đường thành vật sở hữu của riêng mình ư!
Thạch Nghĩa Khoan nhận ra Hoàng đế có gì đó không ổn, một dịp như hôm nay chính là cơ hội tốt để tân để tạo uy danh của bản thân, trước mặt thần dân không thể lộ ra nửa điểm sai sót, chỉ đành ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Lưu Đản nhẫn nhịn, cuối cùng mới chậm rãi cất giọng nói: "Ái khanh được cùng giai nhân đồng hành như vậy, thực sự là đã làm nên một đoạn giai thoại của Đại Yến. Sau buổi yến tiệc, trẫm thật lòng rất muốn nghe quá trình hai người quen nhau......"
Từng cổng thành đều mở cửa nghênh đón, cuối cùng thì khoảng thời gian này cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng thỏa đáng.
Khi Thôi Hành Chu dẫn dắt chư vị tướng quân cùng đủ loại quan viên vào thành xong, đại quân liền đóng quân cách cổng thành chưa đầy năm trăm thước, lều trại trải dài mở yến tiệc tưng bừng, hưởng thụ ân điển của thiên tử.
Mà yến tiệc trong cung đã được tiến hành long trọng, đàn sáo ca hát ngân vang từng hồi uyển chuyển.
Lưu Đản tay trong tay cùng Thạch Hoàng hậu ngồi trên long ỷ, lệnh cho cung nữ khai tiệc, bày ra bao nhiêu là món ngon vật lạ.
Vị kia là Thạch Hoàng hậu, sau khi hạ sinh long thai dường như càng ngày càng trở nên phúc hậu. Hơn hết, nàng vô cùng hào sảng và thân thiện, dù cho một thân mũ phượng cung phục, cũng không mất đi khí chất mà hướng về phía vị hôn thê của Thôi Hành Chu nói:
"Vào cung rồi cứ tự nhiên như ở nhà đi, thích ăn gì thì ăn đó, ngàn vạn lần đừng quá câu nệ phép tắc, ta ngày trước đơn giản là vào cung mà chỉ dám nhìn chăm chăm một bàn đầy rượu và thức ăn, cuối cùng rời khỏi cung cùng cái bụng rỗng a!"
Lưu Đản cũng đã quá quen với sự ngay thẳng của Hoàng hậu nên chẳng nói gì thêm.
Tuy nhiên, quốc trượng Thạch đại nhân đứng bên dưới lại họ khan đánh tiếng, nhắc nhở con gái mình phải chú ý đến sự uy nghiêm của Hoàng hậu.
Hắn hiện giờ có muốn hối hận thì cũng đã muộn màng. Nếu lúc trước sớm biết thân phận thật của Lưu Đản, hắn sẽ không gả thứ nữ tầm thường này cho Hoàng đế. Mẫu thân của nàng, vốn là do hắn ngày còn trong quân ngũ nạp làm thiếp. Khi đó vì gia cảnh không tốt, nàng thân là thứ nữ cũng chẳng có gì quý giá nên không cần phải theo quản giáo học phép tắc nữ nhi. Nhưng cô con gái này giờ đây đã ngồi ở vị trí cao cao tại thượng mà vẫn luôn lộ ra vẻ nghèo nàn, thật chẳng xứng với một bàn tiệc long trọng.
Chỉ có điều, Miên Đường lại cảm thấy Thạch tiểu thư này ăn nói thật thẳng thắn, liền hướng về phía nàng hành lễ cung kính mà cảm tạ nói: "Xin Hoàng hậu yên tâm, dân nữ tất nhiên sẽ chọn những món ăn vừa ý, để không phụ sự tiếp đãi nồng hậu này."
Thạch Hoàng hậu sớm đã quên mất mình từng gặp qua nữ tử kia trong cửa hàng ở trấn Linh Tuyền, thấy người này nhanh chóng nhận lời, cũng không vì là quý nữ của hầu phủ mà cần thận dè dặt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, liền gắp một đũa thức ăn rồi há to miệng cho vào.
Thôi Hành Chu thấy thế, chỉ khẽ cười nhẹ, rồi xoay người chắp tay nói với Lưu Đản: "Thần vì ở biên cương xa xôi, chưa kịp cung nghênh Hoàng đế đăng cơ, trong lòng vốn có chút lo sợ, nhưng hôm nay thấy người không để bụng, Hoàng hậu nương nương lại nhân tử rộng rãi, lòng thần cũng tự nhiên thanh thản phần nào, vô cùng cảm tạ sự ân sủng vô biên của Hoàng thượng."
Miên Đường học theo Hoàng hậu, cũng đang gắp một đũa lớn thức ăn, nghe thấy Thôi Hành Chu đột ngột nịnh nọt khí thế, liền hơi nghiêng đầu nhìn nhìn hắn.
Nhìn bộ dạng xinh đẹp khác hẳn với dáng vẻ tiều tụy năm xưa, ánh mắt Lưu Đản chợt lộ ra một tia phiền muộn.
Buổi yến tiệc hôm nay chính là muốn ban thưởng cho công thần.
Cho nên Lưu Đản quyết định bỏ qua lần này, tiếp đó lại tra hỏi Thôi Hành Chu sau, xem hắn làm thế nào mà lừa Miên Đường vào tay.
Vì thế, hắn mở miệng hỏi: "Ái khanh lần này đã bình định được vùng Tây Bắc, tạo nên chiến công hiển hách, lẽ ra trẫm phải ban thưởng những thứ xứng đáng hơn với công lao này. Nhưng ái khanh vốn đã là hậu duệ của hoàng tộc, chỉ khác đi một cái họ, ruộng đất phủ trạch vô số, trong tay lại nắm hàng vạn binh mã, so với ta cũng chẳng kém là bao, giờ đây ta biết phải thưởng cho khanh thứ gì?"
Lời này quả thực nói không sai, trong lòng chư vị thần tử nghe vậy cũng có chút không yên. Hoàng đế rõ ràng đang ám chỉ Thôi Hành Chu tay nắm binh quyền, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen là kẻ dưới một người nhưng trên vạn người, thân là Hoàng đế chẳng biết nên ban thưởng gì cho tốt.
Trường hợp này cũng giống như cái gọi là "dùng rượu tước binh quyền", ngụ ý thật ra muốn nói nhờ có công thần dẹp loạn chiến sự, giờ đây mọi thứ đã yên ổn, cũng nên giao lại binh quyền đang nắm trong tay để vua quan quần thần cùng nhau cai quản cho tốt. Nếu còn không biết điều thì về sau đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Mấy lời này vừa nói ra, cả vương triều đều trong thoáng chốc trở nên yên tĩnh, quan viên lâu nay ở kinh thành đều là những người có năng lực, ai có thể nghe mà còn không hiểu chứ?
Nhất thời tất cả mọi người không nói được lời nào, bên trong đại điện giờ đây chỉ có tiếng đàn sáo, ai nấy đều nín thở tập trung chờ xem Thôi Hành Chu trả lời như thế nào.
Hoài Dương Vương bị Hoàng đế đánh úp bất ngờ, cũng chẳng hề lo sợ mà chỉ mỉm cười nói: "Thần vì nước nguyện hy sinh thân mình, lẽ nào lại để tâm đến vinh hoa lợi lộc phù phiếm kia? Biên cương yên ổn, dân chúng vui vẻ làm ăn, Hoàng thượng khỏe mạnh đã là phần thưởng lớn nhất đối với thần, chỉ có điều...... Thần quả thực có một yêu cầu hơi quá đáng, chẳng hay người có bằng lòng đáp ứng hay không?"
Lưu Đản từ lúc khai tiệc đến giờ chỉ uống mỗi rượu, còn chưa kịp dùng bữa, thấy Thôi Hành Chu mở lời, liền nhấp một ngụm rượu rồi thản nhiên đáp: "Ái khanh, chuyện mà ngươi nói là gì?"
Thôi Hành Chu trịnh trọng đứng dậy, quỳ gối trước mặt Lưu Đản đang ngồi trên long ỷ kia, nói: "Thần trước khi xông pha xuất trận đã từng thề, đất nước chưa yên ổn tuyệt đối không nghĩ đến thành gia lập thất, cho nên đến giờ vẫn chậm trễ việc thành thân, cũng chưa có con cái, mặc dù đã hết lòng tận trung vì nước nhưng lại nợ mẫu thân một chữ hiếu. Vì thế lần này quay về Chân Châu sẽ lập tức lấy vợ sinh con. Tuy nhiên, vị hôn thê của thần chỉ là một thường dân, dù rằng không hề có ý chê bai nhưng nàng đã cùng thần chịu khổ rất nhiều, giúp đỡ thần bình định Tây Bắc, còn cứu nữ vương Man tộc và vương tử, có thể làm cho Đại Yến cùng Man tộc ký kết hiệp ước, cho dân chúng sớm ngày an ổn, thoát khỏi chiến tranh đau thương...... Nếu giờ đây không thể cho nàng mũ phượng khăn thêu gia nhập vương phủ, thật sự là quá có lỗi với nàng. Dù không ban thưởng không sao, nhưng chẳng hay người có thể ban cho nàng một cáo mệnh để nàng nở mày nở mặt mà trở về quê nhà không?"
Nói trắng ra, thỉnh cầu của Hoài Dương Vương thật sự không có điểm nào vô lý. Đáng lẽ, cho dù hắn có không mở miệng, thì thân là thiên tử cũng nên ban thưởng cho gia đình cùng những người thân thiết với công thần.
Một cái cáo mệnh cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền bạc, cùng lắm là thưởng thêm chút đất đai.
Thế nhưng Lưu Đản lại không nói ra được. Có trời mới biết, nếu là thời cơ chín muồi, một cái cáo mệnh nho nhỏ này thì được tính là gì chứ? Phượng vị cung phục kim quan bên người hắn, mới thực sự xứng với Miên Đường tài hoa phong nhã!
Mấy ngày nay tâm tình của Lưu Đản rất sảng khoái, nghĩ đến việc chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể khiến Miên Đường quay về bên hắn. Tuy rằng chức vụ nữ quan này tạm thời đang khiến nàng chịu thiệt thòi. Nhưng chẳng bao lâu đâu, hắn nhất định sẽ nâng nàng lên làm Hoàng hậu của mình.
Lòng vốn tràn đầy chờ mong, cuối cùng từ những gì hắn nhận được trên cổng thành sáng nay, tất cả ảo tưởng kia đều đã tan biến trong nháy mắt!
Liễu Miên Đường, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi cam tâm tình nguyện gả cho kình địch của ta là Thôi Hành Chu chỉ đơn giản vì ngươi đã mất đi ký ức trước kia sao?
Mà Lưu Đản hắn, một mạch vượt mọi chông gai cuối cùng mới trèo lên được ngôi vị Hoàng đế, cũng không phải vì muốn đem nữ nhân mình hết mực thương yêu, tận tay ban tặng cho nam nhân khác!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Đản dần trở nên lạnh lẽo, mở miệng nói: "Ái khanh cũng đã nói, Liễu cô nương xuất thân là thường dân, tất nhiên thiếu lễ nghi phép tắc, tốt hơn nên để nàng vào cung một thời gian, đi theo Hoàng hậu nương nương học hỏi lễ nghi, như thế thì Liễu cô nương cũng có thể hiểu biết thêm được rất nhiều điều a!"
Sau khi hắn nói vậy, một số thần tử bên dưới không nhịn được mà trộm nhìn về phía Hoàng hâu.
Thạch Hoàng hậu vừa mới ăn xong miếng giò, môi bóng loáng, trước vạt áo cũng dính vài giọt dầu mỡ, một đám cung nữ hầu hạ Hoàng hậu chân tay đều hấp ta hấp tay cứ như mắc phải táo bón, lại không tiện chỉ ra chỗ sai của Hoàng hậu nên chỉ đành cúi đầu.
Trái lại Liễu cô nương kia, bất kể là dùng đũa hay ăn nói đều toát ra vẻ thanh cao như một, thoạt nhìn chẳng giống kẻ không có học thức, mà ngược lại còn có vài phần giống con gái nhà quyền quý, trầm tĩnh, đoan trang, tao nhã vô cùng......
Nếu Liễu cô nương này thật sự vào cung như lời vừa rồi, nàng cùng Thạch hoàng hậu, ai dạy cho ai lễ nghi thật sự là quá khó nói a!
Lý Quang Tài chờ các quan viên địa phương tiễn đưa vị thái giám kia đi khỏi phủ mới thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn Lục lão gia tử nói: "Lão thái gia, đầu ngài đang bốc khỏi rồi kìa, Hoàng đế lần này tự mình hạ chi, cháu gái của ngài nói không chừng có thể một bước lên trời, được Thánh Thượng ân sủng đấy!"
Thấy chư vị quan viên mặt mày ngơ ngác, hắn liền vội vàng cùng quan tổng đốc nói: "Đại nhân, người vừa đến hỏi cưới cháu gái Lục gia, trước đó vài ngày đã đi ngang qua trấn của chúng ta là Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu đó!"
Tổng đốc nghe thấy thế lập tức sững cả người, cũng suy xét được điểm không đúng ở đây.
Nói cách khác Hoàng đế đương triều muốn truyền vị hôn thê của Hoài Dương Vương vào cung a!
Tuy lời nói của thiên tử có sức nặng ngàn cân, nhưng Hoài Dương Vương kia cũng không phải kẻ nhàn rỗi tầm thường, có thể để yên cho Hoàng đế ban tặng một chiếc mũ xanh sao?
Tùy tiện truyền vị hôn thê của công thần vào cung..... Thiên tử cuối cùng cũng chỉ là một nam nhân ngu ngốc thôi!
Tổng đốc ngẩn người một hồi, quay đầu định tìm huyện thừa Lý Quang Tài giải đáp thắc mắc cho mình, nhưng nhìn quanh lại phát hiện chẳng biết Lý huyện thừa đã biến đi đâu mất.
Hắn cứ thế quay người nhìn về phía Lục lão gia, Lục Võ cũng không có ý đáp lời hắn, chỉ ho khan một trận bày ra bộ dạng yếu ớt rồi thều thào nói: "Nếu không còn việc gì nữa, liền thỉnh chư vị đại nhân hãy về phủ đi......
Nói xong, ông liền sai người gác cổng đóng cửa tiễn khách. Người gác cổng nghe được lời phân phó của lão gia, liền không chút khách khí trước mặt các vị đại nhân mà đóng sầm cửa Lục phủ lại.
Hiện giờ người gác cổng của Lục phủ cũng đã có kinh nghiệm đầy mình, hắn cho rằng cánh cổng lớn mà mình đang trông giữ nói không chừng chính là tổ phượng hoàng, cho dù ngày mai Ngọc Hoàng đại đế có phái người đến gõ cửa, hắn cũng có thể chậm rãi mà đón tiếp......"
Tổng đốc cùng các vị quan lại kia đều trố mắt nhìn nhau, cảm thấy tân Hoàng đế cùng vị Vương gia dòng dõi quyền quý kia là đang tranh vợ, tốt hơn hết họ nên giả vờ không biết gì
a......
Hơn nữa Lý Quang Tải, quay người đến trạm dịch Lý Châu. Hắn là quan viên được điều tới tạm thời, hiện giờ còn chẳng có đất đai, đừng nói tới xe ngựa hay vật để cưỡi.
Ngày thường hắn đều phải bỏ ra một đồng bạc để thuê một con lừa kéo xe ở trạm dịch.
Cho nên hôm nay người ở đó thấy Lý đại nhân đến, liền cười hì hì hỏi: " y dô, đại nhân lại tới để thuê lừa đấy à?"
Lý Quang Tài xua tay, nói: "Mau, đem con ngựa chạy nhanh nhất tới đây cho ta, ta có việc gấp!"
Dịch quan không dám chậm trễ, may mà hôm nay trong dịch trạm vẫn còn một con ngựa, bèn đem tới cho Lý đại nhân. Lý Quang Tài xoay người dặn dò tâm phúc do Hoài Dương Vương để lại bên mình: "Ta sẽ cố hết sức đuổi theo người truyền chỉ trong cung cử tới, ngươi đem thư của ta chuyển cho Hoài Dương Vương, dù trên đường ngựa có chạy đến nỗi mệt chết cũng không được dừng lại! Ngươi đã hiểu chưa?"
Ám vệ kia nhận lệnh, xoay người cưỡi lên lưng ngựa rồi lập tức rời đi, Lý Quang Tài nhìn theo hướng con ngựa đang phi nước đại, thật sự phải thay mối lương duyên đầy trắc trở của Hoài Dương Vương mà thở dài một hơi.
Ám vệ kia cũng là một đường chạy không ngừng nghỉ, bởi hắn có mang theo quân bài dưới trướng của Hoài Dương Vương, đi đến đâu cũng được đãi ngộ tốt, hắn dọc đường gần như không hề chợp mắt, ngày đuổi đêm đuổi, cuối cùng đã đi trước thái giám trong cung một bước, đến được chỗ Hoài Dương Vương.
Khi Hoài Dương Vương xem qua lá thư do Lý Quang Tài viết, lông mày của hắn nhíu lại, ánh mắt cũng tràn ngập lửa giận.
Miên Đường đang may nội y cho hắn trong lều. Nghe nói nội y do nàng may trước đó đã bị bàn tay thô bạo của Mạc Như làm cho rách nát. Nhưng Thôi Hành Chu thấy không thoải mái khi mặc thứ khác, vì vậy nàng mới cố tình may thêm một chiếc nữa cho hắn, đường khâu hết xoay rồi lại lệch chẳng có chút tiến bộ, may mắn thay Hoài Dương Vương vậy mà cũng không ghét bỏ, còn nói tay nghề may vá của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều.
May được một nửa, nàng bắt gặp khuôn mặt luôn luôn trầm ổn của hắn lại lộ ra vẻ giận dữ, liền hỏi xem đã có chuyện gì.
Hán suy nghĩ một lúc mới đưa lá thư của Lý Quang Tài cho Miên Đường xem.
Miên Đường vừa mở ra đọc, mắt cũng mở càng lúc càng lớn, giật mình nói: "Hắn ta...... Hoàng đế đây là đang có ý gì chứ, để ta hầu hạ Hoàng hậu sao?"
Thôi Hành Chu lúc này kìm nén lửa giận, lạnh lùng đáp: "Trước đây cũng từng có thông lệ như vậy, nếu Hoàng đế đã nhìn trúng, nhưng lại không tiện triệu vào cung, có thể đem người phong làm nữ quan trước rồi mới đưa tới, qua một thời gian, làm cho nữ nhân này cùng chồng của mình xa cách, đến lúc đó được nước lấn tới rồi tìm cơ hội phong làm phi tần là được......"
Miên Đường ném lá thư sang một bên: "Ý của chàng là...... Hoàng đế hắn....."
Nói tới đây nàng bỗng im bặt. Theo lời của đại cữu cữu, trước đây nàng có quan hệ khá tốt với Lưu Đản, nhưng cũng đã mỗi người một nơi. Hơn nữa chẳng phải hắn ta đã lấy vợ sinh con rồi sao? Lúc này lại đột nhiên truyền nàng vào cung hầu hạ cho vợ hắn rốt cuộc là có ý gì chứ?
Thôi Hành Chu bước tới, vươn tay kéo nàng vào lòng: "Chẳng có gì là muốn hay không cả, hắn tuyệt đối không có cơ hội!"
Tuy rằng cảm thấy Thôi Hành Chu nói như vậy với Hoàng đế vừa đăng cơ là lỗ mãng cuồng vọng, nhưng Miên Đường vẫn không nhịn được mà nghĩ thế này mới là đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất.
Dù là trước đây hay bây giờ, Thôi Cửu có một điểm không hề thay đổi, chính là sự cao ngạo trong mắt hắn, kỳ thực ai nấy cũng đều thấy chướng mắt nhưng lại chẳng thể nào dập tắt được. Tuy loại bướng bỉnh bất tuân này bị hắn chôn sâu bằng vẻ ngoài nho nhã kia, đến mức chẳng ai hay biết, nhưng Miên Đường vẫn có thể cảm nhận được điều đó, hơn nữa còn cho rằng hắn mới thật sự là nam nhân đầy khí phách!
Nàng khẽ mím môi, không nhịn được mà vùi đầu vào lòng hắn, hai tay ôm chặt quanh eo.
Mặc dù Miên Đường không nói lời nào, nhưng vẫn cứ thế mà ngoan ngoãn chìm đắm trong vòng tay hắn, điều đó là minh chứng rõ ràng trái tim nàng giờ đây đang hướng về ai.
Nói đúng ra, Thôi Hành Chu thực sự không mong Miên Đường khôi phục ký ức chút nào, nếu vậy thì nàng sẽ nhớ lại quá khứ cùng Lưu Đản mất.
Tuy đại cữu cữu của nàng đã từng nói, khi đó nàng chỉ là một nữ hài tử không hiểu chuyện, chơi đùa quá trớn. Nhưng nàng khi đó rốt cuộc có động tâm hay không, hơn nữa mặc dù nàng tức giận bỏ đi, nhưng nếu Lưu Đản ngày đó cứ bám riết lấy nàng mà nói ngon nói ngọt, liệu nàng có mềm lòng rồi hồi tâm chuyển ý quay về bên hẳn không?
Giờ đây Lưu Đản đã khôi phục được thân phận thật, thông cáo toàn thiên hạ, lại ngồi trên ngai vàng, đương nhiên hắn sẽ khẩn trương đòi lại những thứ trân quý đã mất.
Ngôi vị của hắn ngồi còn chưa vững mà đã vội vàng triệu Miên Đường vào kinh chính là minh chứng rõ ràng nhất! Nếu Miên Đường lấy lại được trí nhớ, liệu tình yêu mà nàng từng dành cho Tử Du có biến mất hay không......?
Khi Thôi Hành Chu đang suy nghĩ lung tung, dù luôn thích tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, nhưng khi nghĩ tới việc Miên Đường lòng còn có nam nhân khác, liền không thể kìm chế được cơn tức giận đang cuồn cuộn trong người.
Lưu Đản hắn trở thành Hoàng đế thì đã sao chứ? Muốn cướp nữ nhân của hắn ư? Đã thế thì phải xem vị Hoàng đế này có năng lực đó hay không rồi!
Cuối cùng, vì biết có tên thái giám truyền chỉ đang ráo riết đuổi theo, Thôi Hành Chu liền dẹp bỏ thái độ thảnh thơi đi du sơn ngoạn thủy trước đó vài ngày. Chỉ ra lệnh chỉnh đốn quân ngũ, tăng tốc theo phương thức hành quân gấp rút trong chiến sự, càng nhanh càng tốt. Mỗi ngày dừng lại hai canh giờ, còn lại thì ngày đêm tiến quân.
Bọn thái giám bị ném thật xa đằng sau, còn hắn đã sớm tới rất gần kinh thành.
Đối với Đại Yến mà nói, đội quân Tây Bắc đại thắng trở về là một sự kiện lớn của cả nước. Thôi Hành Chu cũng chiếm được hảo cảm rất lớn từ dân chúng sau trận chiến, người trong nước không cần phải tổ chức, liền cầm hoa tự rải dọc đường đi bên ngoài thành hoan nghênh quân Tây Bắc đến.
Lưu Đản thân là tân đế, địa vị chưa được vững chắc, cách đối đãi với công thần cũng biến thành bài kiểm tra để các thần tử đánh giá sau khi hắn lên ngôi.
Hắn vừa phải đề phòng sự vô lễ của Thôi Hành Chu, kẻ vừa khởi binh làm khó dễ, vừa muốn thu phục các quan đại thần có thế lực để củng cố địa vị của mình. Vì vậy, hắn đành phải tạm buông bỏ những ân oán trước kia không đề cập tới, muốn được như thế thì Lưu Đản phải làm đúng lễ nghi với thiên hạ, thuận theo lòng dân, cho Hoài Dương Vương sự đối đãi đúng như khuôn mẫu.
Đó là lý do mà thánh chỉ được ban xuống, mở rộng cửa chính của kinh thành, đích thân dẫn đầu các vị quan văn võ đi nghênh đón. Mà Lưu Đản trời còn chưa sáng đã đứng trên cổng thành. Ra vẻ sủng ái công thần như thế mới thể hiện được sự hiền đức của bậc thiên tử.
Ngày đó, ven đường dân chúng tụ tập càng ngày càng đông, từ xa trông thấy đội quân Tây Bắc thong dong mà kéo đến.
Đoàn người dài như rắn mãi mà chẳng thấy đuôi, binh sĩ đều khoác trên mình bộ giáp sắt màu bạc cực kỳ dũng mãnh, dân chúng đón chào hoan hô nhảy múa, tung những đóa hoa trên tay về phía đoàn người.
Mà người dẫn đầu, Tây Bắc đại soái Hoài Dương Vương là người thu hút tất cả sự chú ý, chỉ thấy hắn một thân mũ giáp hoàng kim, giày cao đến gối, áo choàng bay phất phơ trước gió, đôi lông mày sắc bén như đao, ánh mắt trầm ngâm bất động, cưỡi trên con bạch mã hệt như một vị chiến thần tiến đến.
Tuy nhiên, bên cạnh hắn còn có một cô nương cũng đang cưỡi bạch mã. Toàn thân khoác bộ đồ đi săn màu đen tuyền, mái tóc dài thướt tha được buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau, đại lưng bản rộng thắt lấy vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cao thẳng vừa duyên dáng thướt tha mà vẫn không mất đi sự rắn rỏi kiên cường, nhất là khuôn mặt thanh tú kia, lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo, chóp mũi thẳng tắp, nàng tỏa sáng đến chói mắt, cứ ngỡ như tiên nữ giáng trần đến bên người Hoài Dương Vương.
Nhất thời mọi người đều không nhịn được mà cảm thán, rồi âm thầm suy đoán xem vị cô nương này là thần thánh phương nào.
Chẳng còn gì hiếm thấy hơn cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ sánh đôi, trong ngày vui lớn này, chỉ cần cao giọng hô lớn "Hoài Dương Vương uy vũ" nữa là được!
Ngay từ sáng sớm, Lưu Đản đã nghĩ cách đón chào Hoài Dương Vương thế nào cho thật niềm nở, để tỏ rõ lòng biết ơn của mình.
Nhưng khi cả đại đội càng ngày càng tiến gần cổng thành hẳn đang đứng, nụ cười nhẹ nhàng thường thấy trên mặt Lưu Đản đã dần dần đông cứng lại.
Đối với vị Hoài Dương Vương này, hắn từ trước đến nay chỉ là nghe danh, chứ chưa từng gặp mặt.
Mãi đến hôm nay, hắn mới từ trên cổng thành này nhìn thấy bộ dáng thật sự của Hoài Dương Vương.
Chẳng qua vừa liếc mắt, quả thực kia là một người bạn cũ từng quen biết!
Vị đại nguyên soái đầy uy phong lẫm liệt một thân mũ giáp hoàng kim này, quả thực trông có chút quen mắt...... Đó chẳng phải là thương nhân Thôi Cửu mà hắn từng gặp trước cửa học viện Thanh Châu sao! Hắn khi đó còn cùng Thôi Cửu đánh cờ, cuối cùng đại bại dưới tay Thôi Cửu.
Chỉ là khi đó, hắn một thân y phục nho nhã nhẹ nhàng, mà giờ đây, hắn đứng thẳng người trước thiên binh vạn mã, toàn thân đều toát ra một cổ khí tức không giận không hoảng, lại có phần kiêu ngạo oai hùng.
Tiếp đó nữa, vị giai nhân mỹ lệ đang kề vai sát cánh bên cạnh người kia. Hắn làm sao có thể không nhận ra nàng được chứ? Tùng cái nhíu mày, từng nụ cười ấy đều là từ bóng hình yêu kiều đã khắc sâu vào tâm can hắn, những thứ mà hắn từng gặp vô số lần trong mộng, là mỗi khi nhớ tới trên môi đều bất giác lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lưu luyến.
Nhưng hôm nay, nàng vẫn tươi cười như trước, một sự xinh đẹp mà chẳng một nữ tử tầm thường nào sánh bằng. Chỉ có điều người mà nàng trao nụ cười không phải hắn, mà là nam nhân một thân mặc kim giáp bên cạnh......
Nhất thời, trong tâm trí Lưu Đản như có sóng lớn cuồn cuộn, không ngừng nghĩ xem vì sao lại xảy ra tình cảnh này.
Thế nhưng, những cận thần xung quanh chẳng biết hắn làm sao mà lại bất động không nói rất lâu. Quốc trượng của hắn, Thạch Nghĩa Khoan, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, Hoài Dương Vương đã đến, người nên hạ chỉ cho quan văn võ ra ngoài thành nghênh đón rồi."
Hắn liên tục nhắc nhở đến lần thứ ba, Lưu Đản mới chậm rãi đáp: "Chư vị quan viên ra khỏi thành, đốt pháo ăn mừng tiếp đón!" Sau đó dời bước chân nặng nề, từng bước từng bước đi xuống bậc thang.
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của tân Hoàng đế, văn võ bá quan đã cùng nhau ra bên ngoài nghênh đón đại quân của Hoài Dương Vương, những lời ca tụng chúc mừng cũng vang lên không ngừng nghỉ.
Khi Thôi Hành Chu vừa tới cửa thành, hắn xoay người thành thục xuống ngựa, đồng thời cũng đưa tay đỡ nữ tử bên cạnh mình xuống, sau đó cùng nhau quỳ gối trước mặt tân đế, trong miệng hô lớn hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế.
Ánh mắt Lưu Đản vẫn chưa hề rời khỏi nữ tử trong bộ đồ đi săn kia, bàn tay đằng sau lớp long bào đang siết chặt lại, rất lâu sau mới từ tốn nói: "Thôi ái khanh, mau mau bình thân."
Tuy nhiên, Thôi Hành Chu lại mở lời đáp: "Cảm tạ ân sủng của Hoàng thượng vì đã đưa văn võ bá quan ra ngoài đón tiếp, vi thần có chút sợ hãi, thật sự là đã nhận được long ân mênh mông cuồn cuộn, một dịp như thế này, lẽ ra nên ăn mặc chỉnh chu, quan phục phải càng thêm kính cẩn, nhưng vị thần cùng các vị binh sĩ ở đây dọc đường hứng chịu sương gió mỏi mệt, không kịp chú ý tới vẻ ngoài, đã có chỗ thiếu sót, xin người thứ lỗi cho!"
Lưu Đản lạnh nhạt nói: "Không sao, ngươi và ta cũng đâu phải mới gặp mặt lần đầu, ái khanh so với trước đây đúng là đã biết lễ nghĩa hơn rồi, mau chóng bình thân đi......"
Dù tân đế đã nói vậy, nhưng Thôi Hành Chu vẫn không đứng lên, chỉ tiếp tục chắp tay đáp: "Vị hôn thê của thần là Liễu Miên Đường lúc trước biết chuyện thần xông pha Tây Bắc, liền tuyên thệ vì nước quên mình, cùng nhau đồng hành suốt dọc đường, tuy không thể đóng mũ giáp lên chiến trường, nhưng lại ở đằng sau làm hậu phương vững chắc, chuẩn bị thảo dược cho đại quân Tây Bắc, hiệp trợ vi thần vì nước mà dốc lòng tận tụy...... Lần này nàng cũng theo vị thần trở về đây, xin Hoàng thượng thứ tội!"
Qua bao đời nay, đã có biết bao nữ tử hiền đức cùng phu quân ra trận, và họ đều là những tấm gương mẫu mực được lưu vào sử sách.
Qua bao đời nay, đã có biết bao nữ tử hiền đức cùng phu quân ra trận, và họ đều là những tấm gương mẫu mực được lưu vào sách dạy phẩm hạnh của một người phụ nữ.
Trước mặt dân chúng tứ phía cùng chư vị văn võ bá quan trước mặt, Thôi Hành Chu lớn tiếng chỉ đích danh Liễu Miên Đường chính là vị hôn thê của mình, thẳng thắn tuyên bố chủ
quyên.
Thân là thiên tử, đây còn là dịp đáng để ăn mừng, nếu lộ ra vẻ mặt khiển trách sẽ cực kỳ phá hoại phong cảnh, hơn nữa điều đó cũng khiến thanh danh của hắn bị tổn hại.
Lưu Đản biết lúc này bản thân nên bình tĩnh, đành giả vờ không quen biết Liễu Miên Đường, mỉm cười hòa nhã để đôi phu thê trước mặt bình thân.
Nhưng từ trong miệng thốt ra lời dối lòng như vậy, Lưu Đản quả thực nói không xong.
Trước kia, hắn vốn cho rằng Liễu Miên Đường chỉ đang nương tựa vào một gã thương nhân tầm thường, hắn có thể nhẫn nại mà rộng lòng cho qua. Một là vì muốn lấy đại cục làm trọng, hai là bởi hắn biết cái tên nam tử kia không xứng!
Chuyện này cũng giống như đem đóa hoa đẹp nhất trồng vào đống phân trong một vườn hoa vô danh, bất quá là tạm thời gửi gắm, chung quy sẽ không để nó bám rễ lâu dài.
Nhưng Lưu Đản giờ đây mới chợt nhận ra, đóa hoa xinh đẹp hẳn một lòng che chở đã không còn là thứ bị chôn giấu ở nơi thâm sơn cùng cốc, mà rơi vào hoa viên của vương hầu quý tộc, ngày ngày được ánh nắng bao quanh, bị người người lướt ngang nhìn ngắm thưởng thức, chỉ e là sẽ luôn được nâng niu trong lòng đến mức không nỡ để kẻ khác nhúng chàm nửa phần.
Một khi biết kẻ có được Miên Đường so về học thức, năng lực hay địa vị đều không kém cạnh bản thân, thì sự ghen tuông kia chắc chắn sẽ bất tri bất giác mà quét qua tâm trí hắn mỗi ngày như từng đợt sóng thần.
Sao Thôi Hành Chu dám làm thế! Hắn dám biến Miên Đường thành vật sở hữu của riêng mình ư!
Thạch Nghĩa Khoan nhận ra Hoàng đế có gì đó không ổn, một dịp như hôm nay chính là cơ hội tốt để tân để tạo uy danh của bản thân, trước mặt thần dân không thể lộ ra nửa điểm sai sót, chỉ đành ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Lưu Đản nhẫn nhịn, cuối cùng mới chậm rãi cất giọng nói: "Ái khanh được cùng giai nhân đồng hành như vậy, thực sự là đã làm nên một đoạn giai thoại của Đại Yến. Sau buổi yến tiệc, trẫm thật lòng rất muốn nghe quá trình hai người quen nhau......"
Từng cổng thành đều mở cửa nghênh đón, cuối cùng thì khoảng thời gian này cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng thỏa đáng.
Khi Thôi Hành Chu dẫn dắt chư vị tướng quân cùng đủ loại quan viên vào thành xong, đại quân liền đóng quân cách cổng thành chưa đầy năm trăm thước, lều trại trải dài mở yến tiệc tưng bừng, hưởng thụ ân điển của thiên tử.
Mà yến tiệc trong cung đã được tiến hành long trọng, đàn sáo ca hát ngân vang từng hồi uyển chuyển.
Lưu Đản tay trong tay cùng Thạch Hoàng hậu ngồi trên long ỷ, lệnh cho cung nữ khai tiệc, bày ra bao nhiêu là món ngon vật lạ.
Vị kia là Thạch Hoàng hậu, sau khi hạ sinh long thai dường như càng ngày càng trở nên phúc hậu. Hơn hết, nàng vô cùng hào sảng và thân thiện, dù cho một thân mũ phượng cung phục, cũng không mất đi khí chất mà hướng về phía vị hôn thê của Thôi Hành Chu nói:
"Vào cung rồi cứ tự nhiên như ở nhà đi, thích ăn gì thì ăn đó, ngàn vạn lần đừng quá câu nệ phép tắc, ta ngày trước đơn giản là vào cung mà chỉ dám nhìn chăm chăm một bàn đầy rượu và thức ăn, cuối cùng rời khỏi cung cùng cái bụng rỗng a!"
Lưu Đản cũng đã quá quen với sự ngay thẳng của Hoàng hậu nên chẳng nói gì thêm.
Tuy nhiên, quốc trượng Thạch đại nhân đứng bên dưới lại họ khan đánh tiếng, nhắc nhở con gái mình phải chú ý đến sự uy nghiêm của Hoàng hậu.
Hắn hiện giờ có muốn hối hận thì cũng đã muộn màng. Nếu lúc trước sớm biết thân phận thật của Lưu Đản, hắn sẽ không gả thứ nữ tầm thường này cho Hoàng đế. Mẫu thân của nàng, vốn là do hắn ngày còn trong quân ngũ nạp làm thiếp. Khi đó vì gia cảnh không tốt, nàng thân là thứ nữ cũng chẳng có gì quý giá nên không cần phải theo quản giáo học phép tắc nữ nhi. Nhưng cô con gái này giờ đây đã ngồi ở vị trí cao cao tại thượng mà vẫn luôn lộ ra vẻ nghèo nàn, thật chẳng xứng với một bàn tiệc long trọng.
Chỉ có điều, Miên Đường lại cảm thấy Thạch tiểu thư này ăn nói thật thẳng thắn, liền hướng về phía nàng hành lễ cung kính mà cảm tạ nói: "Xin Hoàng hậu yên tâm, dân nữ tất nhiên sẽ chọn những món ăn vừa ý, để không phụ sự tiếp đãi nồng hậu này."
Thạch Hoàng hậu sớm đã quên mất mình từng gặp qua nữ tử kia trong cửa hàng ở trấn Linh Tuyền, thấy người này nhanh chóng nhận lời, cũng không vì là quý nữ của hầu phủ mà cần thận dè dặt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, liền gắp một đũa thức ăn rồi há to miệng cho vào.
Thôi Hành Chu thấy thế, chỉ khẽ cười nhẹ, rồi xoay người chắp tay nói với Lưu Đản: "Thần vì ở biên cương xa xôi, chưa kịp cung nghênh Hoàng đế đăng cơ, trong lòng vốn có chút lo sợ, nhưng hôm nay thấy người không để bụng, Hoàng hậu nương nương lại nhân tử rộng rãi, lòng thần cũng tự nhiên thanh thản phần nào, vô cùng cảm tạ sự ân sủng vô biên của Hoàng thượng."
Miên Đường học theo Hoàng hậu, cũng đang gắp một đũa lớn thức ăn, nghe thấy Thôi Hành Chu đột ngột nịnh nọt khí thế, liền hơi nghiêng đầu nhìn nhìn hắn.
Nhìn bộ dạng xinh đẹp khác hẳn với dáng vẻ tiều tụy năm xưa, ánh mắt Lưu Đản chợt lộ ra một tia phiền muộn.
Buổi yến tiệc hôm nay chính là muốn ban thưởng cho công thần.
Cho nên Lưu Đản quyết định bỏ qua lần này, tiếp đó lại tra hỏi Thôi Hành Chu sau, xem hắn làm thế nào mà lừa Miên Đường vào tay.
Vì thế, hắn mở miệng hỏi: "Ái khanh lần này đã bình định được vùng Tây Bắc, tạo nên chiến công hiển hách, lẽ ra trẫm phải ban thưởng những thứ xứng đáng hơn với công lao này. Nhưng ái khanh vốn đã là hậu duệ của hoàng tộc, chỉ khác đi một cái họ, ruộng đất phủ trạch vô số, trong tay lại nắm hàng vạn binh mã, so với ta cũng chẳng kém là bao, giờ đây ta biết phải thưởng cho khanh thứ gì?"
Lời này quả thực nói không sai, trong lòng chư vị thần tử nghe vậy cũng có chút không yên. Hoàng đế rõ ràng đang ám chỉ Thôi Hành Chu tay nắm binh quyền, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen là kẻ dưới một người nhưng trên vạn người, thân là Hoàng đế chẳng biết nên ban thưởng gì cho tốt.
Trường hợp này cũng giống như cái gọi là "dùng rượu tước binh quyền", ngụ ý thật ra muốn nói nhờ có công thần dẹp loạn chiến sự, giờ đây mọi thứ đã yên ổn, cũng nên giao lại binh quyền đang nắm trong tay để vua quan quần thần cùng nhau cai quản cho tốt. Nếu còn không biết điều thì về sau đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Mấy lời này vừa nói ra, cả vương triều đều trong thoáng chốc trở nên yên tĩnh, quan viên lâu nay ở kinh thành đều là những người có năng lực, ai có thể nghe mà còn không hiểu chứ?
Nhất thời tất cả mọi người không nói được lời nào, bên trong đại điện giờ đây chỉ có tiếng đàn sáo, ai nấy đều nín thở tập trung chờ xem Thôi Hành Chu trả lời như thế nào.
Hoài Dương Vương bị Hoàng đế đánh úp bất ngờ, cũng chẳng hề lo sợ mà chỉ mỉm cười nói: "Thần vì nước nguyện hy sinh thân mình, lẽ nào lại để tâm đến vinh hoa lợi lộc phù phiếm kia? Biên cương yên ổn, dân chúng vui vẻ làm ăn, Hoàng thượng khỏe mạnh đã là phần thưởng lớn nhất đối với thần, chỉ có điều...... Thần quả thực có một yêu cầu hơi quá đáng, chẳng hay người có bằng lòng đáp ứng hay không?"
Lưu Đản từ lúc khai tiệc đến giờ chỉ uống mỗi rượu, còn chưa kịp dùng bữa, thấy Thôi Hành Chu mở lời, liền nhấp một ngụm rượu rồi thản nhiên đáp: "Ái khanh, chuyện mà ngươi nói là gì?"
Thôi Hành Chu trịnh trọng đứng dậy, quỳ gối trước mặt Lưu Đản đang ngồi trên long ỷ kia, nói: "Thần trước khi xông pha xuất trận đã từng thề, đất nước chưa yên ổn tuyệt đối không nghĩ đến thành gia lập thất, cho nên đến giờ vẫn chậm trễ việc thành thân, cũng chưa có con cái, mặc dù đã hết lòng tận trung vì nước nhưng lại nợ mẫu thân một chữ hiếu. Vì thế lần này quay về Chân Châu sẽ lập tức lấy vợ sinh con. Tuy nhiên, vị hôn thê của thần chỉ là một thường dân, dù rằng không hề có ý chê bai nhưng nàng đã cùng thần chịu khổ rất nhiều, giúp đỡ thần bình định Tây Bắc, còn cứu nữ vương Man tộc và vương tử, có thể làm cho Đại Yến cùng Man tộc ký kết hiệp ước, cho dân chúng sớm ngày an ổn, thoát khỏi chiến tranh đau thương...... Nếu giờ đây không thể cho nàng mũ phượng khăn thêu gia nhập vương phủ, thật sự là quá có lỗi với nàng. Dù không ban thưởng không sao, nhưng chẳng hay người có thể ban cho nàng một cáo mệnh để nàng nở mày nở mặt mà trở về quê nhà không?"
Nói trắng ra, thỉnh cầu của Hoài Dương Vương thật sự không có điểm nào vô lý. Đáng lẽ, cho dù hắn có không mở miệng, thì thân là thiên tử cũng nên ban thưởng cho gia đình cùng những người thân thiết với công thần.
Một cái cáo mệnh cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền bạc, cùng lắm là thưởng thêm chút đất đai.
Thế nhưng Lưu Đản lại không nói ra được. Có trời mới biết, nếu là thời cơ chín muồi, một cái cáo mệnh nho nhỏ này thì được tính là gì chứ? Phượng vị cung phục kim quan bên người hắn, mới thực sự xứng với Miên Đường tài hoa phong nhã!
Mấy ngày nay tâm tình của Lưu Đản rất sảng khoái, nghĩ đến việc chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể khiến Miên Đường quay về bên hắn. Tuy rằng chức vụ nữ quan này tạm thời đang khiến nàng chịu thiệt thòi. Nhưng chẳng bao lâu đâu, hắn nhất định sẽ nâng nàng lên làm Hoàng hậu của mình.
Lòng vốn tràn đầy chờ mong, cuối cùng từ những gì hắn nhận được trên cổng thành sáng nay, tất cả ảo tưởng kia đều đã tan biến trong nháy mắt!
Liễu Miên Đường, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngươi cam tâm tình nguyện gả cho kình địch của ta là Thôi Hành Chu chỉ đơn giản vì ngươi đã mất đi ký ức trước kia sao?
Mà Lưu Đản hắn, một mạch vượt mọi chông gai cuối cùng mới trèo lên được ngôi vị Hoàng đế, cũng không phải vì muốn đem nữ nhân mình hết mực thương yêu, tận tay ban tặng cho nam nhân khác!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Đản dần trở nên lạnh lẽo, mở miệng nói: "Ái khanh cũng đã nói, Liễu cô nương xuất thân là thường dân, tất nhiên thiếu lễ nghi phép tắc, tốt hơn nên để nàng vào cung một thời gian, đi theo Hoàng hậu nương nương học hỏi lễ nghi, như thế thì Liễu cô nương cũng có thể hiểu biết thêm được rất nhiều điều a!"
Sau khi hắn nói vậy, một số thần tử bên dưới không nhịn được mà trộm nhìn về phía Hoàng hâu.
Thạch Hoàng hậu vừa mới ăn xong miếng giò, môi bóng loáng, trước vạt áo cũng dính vài giọt dầu mỡ, một đám cung nữ hầu hạ Hoàng hậu chân tay đều hấp ta hấp tay cứ như mắc phải táo bón, lại không tiện chỉ ra chỗ sai của Hoàng hậu nên chỉ đành cúi đầu.
Trái lại Liễu cô nương kia, bất kể là dùng đũa hay ăn nói đều toát ra vẻ thanh cao như một, thoạt nhìn chẳng giống kẻ không có học thức, mà ngược lại còn có vài phần giống con gái nhà quyền quý, trầm tĩnh, đoan trang, tao nhã vô cùng......
Nếu Liễu cô nương này thật sự vào cung như lời vừa rồi, nàng cùng Thạch hoàng hậu, ai dạy cho ai lễ nghi thật sự là quá khó nói a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.