Kiều Tàng

Chương 164:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Tai họa ở Đông Châu quả thực ngày càng cấp bách. Ban đầu, chỉ là một nhóm người tị nạn không có thức ăn mà gây rắc rối. Nếu các quan địa phương kịp thời xoa dịu họ và xử lý thỏa đáng, thì kết quả chỉ là một mớ hỗn độn nhỏ dễ giải quyết.

Nhưng tệ nạn vẫn là tệ nạn, các quan địa phương đã quá quen với việc tham ô, thậm chí cả lương thực cứu trợ thiên tai cũng muốn tranh giành. Cho nên, việc các quan tham nhũng bị đem ra chặt đầu rất được lòng bá tánh địa phương, khiến lòng người hả lòng hả dạ.

Thế là cái kẻ dẫn dân làm loạn đã tự lập mình làm Vương, tự xưng là Lỗ Vương, cả gan dấy binh khởi nghĩa. Hiện tại hắn đã chiếm được ba châu, và đang tiếp tục lãnh đạo đội quân hùng mạnh tiến lên chiếm lấy Chân Châu, sau đó sẽ tiến thẳng vào kinh thành.

Khi đại quân của Thôi Hành Chu kháng cự cũng đã chặn được tình thế khốc liệt của Lỗ Vương một thời gian. Tuy nhiên đám thổ phỉ này dường như rất thích hợp chiến đấu trong rừng, khi mang theo đoàn binh truy kích tiến vào rừng, trong thời gian ngắn những binh sĩ trẻ tuổi của Chân Châu đã quen với việc đánh giáp lá cà cũng phải nếm mùi khổ sở.

Thành thật mà nói, mấy chiến thuật này của họ có phần giống với chiêu trò trêu đùa trước kia của Lục Văn vào những binh lính và ngựa chiến của Chân Châu.

Nhưng điều đó khiến Đại soái Thôi Hành Chu nhớ lại những lần hắn đã đấu trí đấu dũng với tên tặc tử Lục Văn kia. Nếu có thời gian nhàn rỗi, rất có thể hắn sẽ suy nghĩ lại, hoặc bắt sống Lỗ Vương, hoặc xem hắn ta là người như thế nào.

Nhưng bây giờ Hoài Dương Vương lại gấp rút thành thân, cũng không thèm đoái hoài tới có bắt được tặc tử hay không. Thế là điều động binh sĩ phòng thủ, thu mua gián điệp, mau chóng kết thúc cuộc chiến càng nhanh càng tốt.

Trận chiến phía trước rất căng thẳng, hắn đương nhiên không có thời gian trở lại Chân Châu.

Thái Phi vừa lo lắng cho sự an nguy của nhi tử, vừa phải lo việc lớn việc nhỏ trong lễ đường, còn phải tham gia mấy bữa tiệc trà, kết quả cơ thể vốn đã quen được nuông chiều lại bị dày vò khổ sở không thôi, nếu không cẩn thận lại đổ bệnh mất.

Nhưng chuyện trong nhà vẫn cần có người lo liệu. Vì vậy, dưới cái gật đầu của Thái Phi, Miên Đường đã cố gắng xử lý mọi chuyện ổn thỏa.

Sáng sớm nay, khi đến chào hỏi Thái Phi, nàng thấy trong phòng có hai người phụ nữ trung niên đang đứng.

Miên Đường đứng bên lắng nghe mới biết hai vị này là di nương do lão Vương gia lưu lại, người hơi mập kia là Tiểu Lý thị, còn cái người có lông mày hơi mỏng kia là Tần thị.

Hai di nương này lúc còn hầu hạ trong Vương phủ cũng không gây thù kết oán gì với Thái Phi, mà vì mấy chuyện nối dõi nên mới miễn cưỡng lưu lại.

Chẳng qua hai người này sống trong Vương phủ chưa bao giờ lộ mặt ra ngoài. Miên Đường đến Vương phủ lâu như vậy nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ.

Tiểu Lý thị nói rất nhiều, câu nào cũng có ý tứ lấy lòng rõ ràng, hỏi vài câu thăm hỏi sức khỏe gân cốt của Thái Phi.

Cho đến khi Thái Phi nghe không nổi nữa, muốn kêu bọn họ rời đi, lúc này Tiểu Lý thị mới bày tỏ ý định của mình, ý tứ chính là nữ nhi của mình Thôi Vọng Lan cũng sắp mười bốn tuổi, mặc dù chưa vội cưới gả, nhưng cũng đã đến lúc bàn chuyện cưới xin, nhưng không thể thiếu Thái Phi chăm lo tìm một mối nhân duyên phù hợp.

Thái Phi bị bà ta nhắc nhở mới nhớ tới đứa con gái kia của Tiểu Lý thị. Sau đó liền thuận miệng hỏi về đứa con trai kia của Tần thị không phải cũng nên nói tới chuyện hôn sự rồi sao?



Nhi tử Tần thị Thôi Hành Địch là đứa thứ năm, lớn hơn Thôi Hành Chu ba tuổi. Nếu nói theo đạo lý thì nam nữ nên sớm có đôi có cặp, nhưng lúc mười lăm tuổi nó lại đổ bệnh, què cả hai chân.

Tần thị thì thào nói nhỏ: "Chân Địch như không tốt, sợ rằng sẽ liên lụy đến con gái nhà người ta, nó có ý muốn sống cô độc một mình cả đời...."

Thái Phi không thích nghe điều này, tuy rằng Thôi Hành Địch là con của thiếp thất, lại là một kẻ què, nhưng dù sao đi chăng nữa vẫn là con cháu trong Vương phủ. Vốn dĩ Thôi Hành Chu sắp thành hôn, chuyện hôn sự giữa những đứa con trai con gái của thiếp thất nếu không có tin tức gì, thế chẳng phải người chủ mẫu như bà sẽ bị đồn là quá xảo trá rồi sao?

Vì hôn sự quá kén chọn của nhi tử trong Vương phủ mà đã trở thành chuyện bát quái trong phủ đệ trong các bữa ăn. Đặc biệt gần đây có người loan tin đồn nói rằng hôn sự của Hoài Dương Vương chính là muốn nâng thiếp thất lên thành chính thất, bịa chuyện như thật. Tuy rằng không ai tới chỗ Thái Phi để xác thực rõ ràng, nhưng Thái Phi cũng đã nghe qua một vài tin đồn, người luôn giữ thể diện như bà liền nổi nóng đến mức đổ bệnh.

Khi bà mẹ chồng bị mất mặt này liếc nhìn thấy Miên Đường thì liền phát hỏa nói ra những lời rất khó nghe. May mà Miên Đường cũng không là người hay để bụng, ngược lại những lần ở trước mặt Thái Phi, đa phần chỉ đều an phận cho qua.

Nhưng bây giờ Sở Thái Phi đặc biệt coi trọng danh tiếng ít ỏi còn lại trong Vương phủ, tuyệt đối không thể khiến tiếng tăm chủ mẫu ác độc lại rơi vào đầu mình nữa.

Thế là bà bèn nói với Tần thị rằng: "Chẳng qua chỉ là bị què chân, cũng đâu thể trì hoãn việc nối dõi tông đường, có lẽ nữ nhi của Cao Môn Hầu phủ sẽ yêu cầu hơi khó, nhưng nữ nhi của Thanh Bạch hộ lẽ nào không muốn vào Vương phủ sao? Qua một thời gian, ta sẽ tìm cho ngươi một người để hài tử Địch nhi kia sớm có thể thành hôn. Được rồi, chuyện của hai đứa, trong lòng ta đã có tính toán, các người mau về đi."

Hai vị di nương đa tạ lòng tốt của Thái Phi rồi rời khỏi chỗ đó. Lúc đi ra, hai người họ cũng nhìn thấy Liễu Miên Đường, lúc chạm mặt nhau có hơi ngạc nhiên, họ đều bị lóa mắt trước vẻ đẹp tuyệt sắc của Liễu Miên Đường, nghĩ rằng người tới này chính là con dâu mới được Vương gia đưa về.

Vì vậy, hai vị di nương liền hành lễ trước Miên Đường, sau đó cúi đầu rời đi.

Miên Đường đã nhìn thấy khuôn mặt chính diện của họ, tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc bọn họ còn trẻ dáng dấp có lẽ cũng không tệ. Chỉ là làm thiếp trong Vương phủ, lúc có nam nhân thì tốt, nhưng tới khi không còn được ân sủng lại trở thành góa phụ, chỉ có thể cụp đuôi núp dưới bóng người khác, tiền đồ của con cái cũng chỉ quanh quẩn cái ý nghĩ làm dâu nhà người ta.

Trong lòng Miên Đường liền thở dài một hơi, sau đó liền vào trong phòng thỉnh an Thái Phi.

Không biết lý do tại sao, hôm nay sắc mặt Thái Phi rất tốt, không giống như mấy ngày trước, thậm chí bà còn làm vẻ mặt ôn hòa, ân cần hỏi han Miên Đường về việc ăn uống gần đây.

Miên Đường đều đáp lại bằng nụ cười nhẹ, và giải thích từng câu một.

Nói một hồi lâu, Thái Phi liền chuyển chủ đề, thở dài nói: "Lúc trước lão Vương gia nạp thiếp, trong lòng ta thật sự không cam lòng, nhưng làm nữ nhân của phu quân ta nào dám tranh sủng ái cho riêng mình chứ? Bây giờ Vương gia không còn nữa, nhưng ta mới phát ra lợi ích của mấy người thiếp, chính là để lại cho ta rất nhiều tỷ muội để ta có thể trò chuyện, không đến nỗi tĩnh mịch...."

Lòng Miên Đường khẽ động, mơ hồ cũng đoán được ý tứ trong lời nói của Vương phi, nàng bèn cười nhẹ đáp: "Ngày thường không thấy Thái Phi nói chuyện nhiều với các di nương... "

Sở Thái Phi bất ngờ bị Miên Đường nói lại, sắc mặt bà lập tức thay đổi: "Đó là bởi vì gần đây ta bận rộn nhiều việc! Tóm lại, sau này con sẽ là Vương phi của Vương phủ, tấm lòng cũng phải độ lượng một chút. Sắc đẹp của nữ tử sẽ không trường tồn mãi mãi, nhưng phẩm hạnh sẽ không thay đổi theo năm tháng, điều này rất đáng trân trọng. Sau này thê thiếp của Hành Chu sẽ không ít, con nên học ta ra dáng là một chủ mẫu trong nhà."

Lần này, Miên Đường ngoan ngoãn không nói gì. Nhưng nàng vẫn cảm giác được cả đời này nàng sẽ không bao giờ mở rộng lòng mình được.

Ngày Thôi Hành Chu nạp thiếp cũng là lúc nàng ra khỏi nhà. Nàng chưa bao giờ học cách chia sẻ nam nhân của mình với người khác trong cả đời mình.



Thái Phi nói xong phần chính, lúc này mới nói đến điều mình muốn nói: "Con cũng biết, Hành Chu đã từng có mối nhân duyên, đó là biểu muội Liêm Bính Lan. Chỉ vì hai đứa chúng nó có hiểu lầm nhau mà phải giải trừ hôn ước. Đứa nhỏ Bính Lan này bị Hành Chu hiểu lầm không nhẹ, tuổi càng lớn càng khó tìm mối, con phải rõ ràng, theo đạo lý, người ta tới trước, con tới sau. Bây giờ trong thành Chân Châu lan truyền tin đồn, nói rằng Hành Chu là người có mới nới cũ, chỉ vì con mà từ bỏ Bính Lan. Chuyện này có thể gây bất lợi cho danh tiếng của nó. Ta cũng trằn trọc rất lâu, sau đó mới nghĩ ra, chi bằng để con và Bính Lan vào cửa chung với nhau, như vậy cũng có thể khiến danh tiếng của Hành Chu..."

Miên Đường chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn Thái Phi rồi nói: "Con không hiểu ý của Thái Phi lắm..."

Sở Thái Phi liền tức giận nói: "Đầu óc con linh hoạt như vậy. Sao con có thể nghe không hiểu cơ chứ? Ý của ta chính là để Bính Lan và con cùng làm thê tử, cùng nhập Vương phủ."

Sắc mặt Miên Đường không đổi, nói: "Người xưa nói, chư hầu không thể có hai chính thê. Nếu Vương gia lấy hai thế, sau này nhi tử của ai sẽ làm đích tử (con trưởng)? Cái gọi là "cùng thê" chỉ có những thương nhân sống ở nước ngoài mới làm. Dù sao một thê tử ở Bắc, một thê tử ở Nam cũng coi như yên bề gia thất. Nhưng trong Vương phủ lại có tới hai thế, e rằng dù có hiền đức đến đâu thì sau này cũng không còn hiền đức nữa. Đến lúc đó sẽ ngày càng có nhiều người bàn tán không tốt về Vương phủ.... Ý tưởng hoang đường như vậy, có lẽ không phải do Thái Phi nghĩ ra? Chẳng lẽ gần đây Thái Phi hay tham dự tiệc trà bên ngoài, chẳng lẽ bàn chuyện với Sở di ma sao?"

Thái Phi đã quen với việc Miên Đường luôn ngoan ngoãn, nghe theo răn dạy trước mặt bà. Không ngờ hôm nay một con thỏ nhỏ hay ngoan ngoãn và mềm mại lại đột nhiên bộc phát, nhe cái rằng nanh và cái miệng nhọn hoắt của nó, khiến bà muốn nghẹt thở.

Bà tức giận ngồi dậy, vỗ vỗ giường nói: "Con dám cãi lại ta sao? Lại dám nói chuyện với ta như vậy à?"

Miên Đường mỉm cười đứng dậy, nàng đáp lễ: "Cũng may là con còn chưa thành hôn với Vương gia, tính ra cũng chưa phải là con dâu của Thái Phi, cãi lại Thái Phi như vậy nhiều nhất cũng có thể coi như con vô lễ, không thể coi là người của Vương phủ được. Miên Đường này xin cáo từ rời khỏi Vương phủ, vẫn xin Thái Phi nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, Miên Đường xoay người rời đi, cũng không thèm lấy quần áo và hành lý của mình. Dẫn theo hai nha hoàn thân cận, nàng thẳng thừng rời khỏi Vương phủ.

Ban đầu Thái Phi không phản ứng gì, bà tức giận vỗ vào giường, rồi vỗ vào ngực mình, cho tới khi có ý định muốn kéo người lại thì Miên Đường đã nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.

Phạm Hổ vừa nhìn thấy Miên Đường đang tranh cãi với Thái Phi, hắn cũng bị dọa sợ không nhẹ, cho đến khi lên xe ngựa hắn mới hỏi: "Huyện chúa, Thái Phi cũng chẳng qua cùng người thương lượng với nhau, rời khỏi Vương phủ với bộ mặt chua ngoa như vậy... thật không tốt lắm?"

Nhưng Miên Đường lại làm ra vẻ thoải mái: "Tại Thái Phi rất mềm, bà ấy bị người khác xúi giục, nếu ta thuận theo sẽ khiến bọn gian nhân thỏa mãn, nếu không thuận theo sẽ khiến Thái Phi không vui. Vì không thể đáp ứng, cứ để bà ấy không thoải mái là được. Còn Liêm Bính Lan kia cứ đi nói xấu ta khắp nơi, ta đi rồi mới lộ ra vẻ đáng gờm của nàng ta."

Một người bị giải trừ hôn ước, nhưng lại chạy khắp nơi muốn thành lễ, chuyện của Liêm tiểu thư thật sự quá nhiều rồi.

Chả phải nàng ta thích đâm thọc sau lưng người khác sao? Thế thì Liễu Miên Đường đây cũng sẽ học theo, quản giáo đến ngày thứ hai, toàn bộ Chân Châu phủ đều biết mẹ con Liêm gia không còn mặt mũi cầu xin Vương phủ thu lại lời hôm trước, lại nạp Liêm Bính Lan làm thiếp, ngày ngày gây hấn với Huyện chúa vừa mới được tấn phong. Như thế cũng giúp Liêm tỷ muội đỡ phải làm bộ mặt đáng thương khắp nơi.

Mấy ngày nay Miên Đường đều nhượng bộ Thái Phi, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Thôi Hành Chu, nàng cũng không nên đi quá phận.

Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, như lời kiến nghị hôm nay của Thái Phi đã chạm đến giới hạn của nàng. Vì vậy, nàng chỉ đơn giản bày tỏ thái độ và nói với Thái Phi rằng chuyện này không thể thương lượng.

Liễu Miên Đường không quay lại phố Bắc. Nàng đã mua một ngôi nhà lớn khác ở trấn Linh Tuyền. Ban đầu, nó vốn được dùng để các thương nhân tới đây nghỉ ngơi tạm thời, do vậy sau khi gấp rút sửa chữa, nó đã trở thành nơi ở của người.

Bây giờ, đại viện lớn này đã trở thành nơi nàng trú thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook