Chương 177:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Tất nhiên, đưa ra quyết định như vậy là vô cùng khó khăn đối với Liêm gia.
Liêm Bính Lan dần lấy lại tỉnh táo sau khi Ngũ gia của Vương phủ tới cửa cầu hôn, liều chết cũng không đồng ý cửa hôn sự này.
Tuy nhiên, sau khi Liêm Sở thị và lão gia nhà mình cẩn trọng thương lượng, cảm thấy nữ nhi chỉ có thể làm như vậy, nhân duyên trên thế gian cho dù tốt ngàn lần cũng không đến lượt nàng.
Vì đủ chuyện trước đây, Liêm gia và Thôi gia căng thẳng đến cực điểm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì thấy được nhiều hơn mất, vậy không bằng đồng ý cuộc hôn sự này.
Nhưng nếu nữ nhi không đồng ý thì bà chỉ có thể từ chối, sau đó lại đưa Liêm Bính Lan đến am Phật.
Không cần biết hôn sự có thành hay không, bệnh cuồng loạn* là luôn phải trị, nhưng vị đại phu mới tìm được lại không vào phủ, chỉ ngồi trong công đường. Vì vậy, mỗi buổi chiều khi ít bệnh nhân, Liêm Sở thị sẽ đưa Liêm Bính Lan đến châm cứu.
Về sau Thôi Ngũ gia người chưa từng ra ngoài mượn việc cũng đi chẩn bệnh, thậm chí còn đến y quán mà Liêm Bính Lan thường châm cứu.
Vị Ngũ gia này lịch sự nhã nhặn, chỉ nói với Liêm muốn cùng tiểu thư nói vài câu.
Vì thế Liêm di mụ liền ôm tâm tư ngựa chết thành ngựa sống, cho phép hắn nói vài lời với nữ nhi của mình tại rừng trúc trong sân, bà và nha hoàn đứng không xa nhìn xem.
Về sau không biết Ngũ gia nói cái gì, Liêm Bính Lan sau khi về nhà cơm nước không ăn, một ngày trôi qua liền gật đầu đáp ứng hôn sự.
Thế là cứ như vậy, hôn sự này được giải quyết ổn thỏa, có thể coi như chấm dứt bê bối của Liêm gia, không để ảnh hưởng đến con cái trong nhà.
Chỉ là thời gian này chưa phải lúc, chờ sau khi Hoài Dương vương đón dâu mới có thể định ngày.
Phút chốc, tâm bệnh của Sở thái phi biến mất, lại tiếp tục hô bè dẫn bạn, tổ chức tiệc trà, hội phẩm hương, tinh thần hào hứng phấn chấn, lúc nào cũng dẫn theo Tần thị tiếp khách, cho thấy rõ chủ mẫu và di nương của phủ Hoài Dương vương hòa hợp ấm êm.
Sau khi Miên Đường nằm trên giường năm ngày, thai nhi dần dần ổn định, sau lưng tựa như ngứa ngáy, không có cách nào nằm được, hơi nghĩ tới chuyện lén lút đi xuống.
Cơ mà trong phòng nàng không chỉ có hai nha hoàn Phương Hiết và Bích Thảo, còn có thêm hai đại nha hoàn Huyễn Tuyết và Nhạn Dung do thái phi đưa tới.
Tám đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Hoài Tang huyện chúa, dám động tới động lui, liền có người vội vàng đi tìm Thái phi hoặc Hoài Dương vương tới.
Mấy ngày nay Thôi Hành Chu đã tiễn khâm sai tới kinh thành, cũng không ra phủ, phần lớn thời gian đều như lúc này, nửa nằm trên chiếc giường mây đối diện, cầm một cuốn sách, thêm một bình trà xanh là có thể tiêu hao hơn phân nửa thời gian.
Hôm nay Miên Đường nằm trên giường đọc một hồi hai tập truyện tranh mà Thôi Hành Chu đưa cho nàng.
Chỉ vì lang y nói thai phụ không được mỏi mắt, Thôi Hành Chu liền cấm nàng đọc sách có chữ lít nha lít nhít, thế nên đưa cho nàng mân mê mấy tập tranh con nít để giết thời gian.
Miên Đường cố gắng chịu đựng sự nóng nảy của mình mà xem (Ba lần đến nhà tranh) một lúc, rồi lại nhìn (Hắc Sơn lão yêu)) một hồi, tiếp theo liền nằm ngửa và đếm xem một cái túi lưới có bao nhiêu sợi tua.
Cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, lật người, hướng đầu về phía Thôi Hành Chu đang tập trung đọc sách: “Có thể cho ta xuống đất đi dạo được không, lòng bàn chân sắp mọc cỏ rồi.”
Thôi Hành Chu lưu loát buông sách xuống, chân dài chống một cái ngồi bên mép giường, vén chăn bông lên để lộ đôi chân mang tất vải của Miên Đường.
Miên Đường bị hù mà co chân lại, hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
Thôi Hành Chu bình tĩnh nói: “Không phải nàng nói dưới chân có cỏ mọc sao? Ta giúp nàng gỡ ra.” Vừa nói vừa đưa tay véo véo lòng bàn chân nàng.
Miên Đường mỉm cười giẫm lên khuôn ngực cường tráng của hắn, giận trách: “Ta đã đáng thương như vậy, chàng còn muốn quấy ta, hôm qua không phải lang y cũng nói mạch thai ổn định rồi sao? Đứng dậy đi dạo một chút thì có làm sao?”
Thôi Hành Chu xoa xoa bắp chân cho nàng, trấn an: “Nằm nhiều cũng không có hại gì, lang y cũng có nói nếu nằm thêm vài ngày nữa mới càng đảm bảo hơn.”
Miên Đường không hé răng, ôm Thôi Hành Chu không buông: “Cuốn sách vừa rồi chàng cho ta và hài tử xem, toàn là cái gì đâu không, nếu la hét không chịu ngủ liền sẽ bị lão yêu quái bắt đi...”
Thôi Hành Chu nghe vậy không khỏi cười khẽ: “Lần sau ta sẽ mời họa sĩ đặc biệt vẽ một bản cho nàng, nếu khóc nháo không chịu nằm dưỡng thai thì sẽ bị cào lòng bàn chân!”
Miên Đường trừng mắt nghĩ ngợi, nghi ngờ rằng tập tranh hương diễm trước đó vài ngày hắn đưa cho mình chính là của họa sĩ kia. Tưởng tượng như vậy, hình ảnh đó đột nhiên lộ ra ái muội vô tận, khiến người ta có chút nhịn không được...
Thôi Hành Chu thấy nàng suốt ngày than buồn chán nên lôi ra một cuốn truyện kỳ lạ nói: “Nàng ngoan nào, ta đọc cho nàng nghe, vừa không hại mắt lại vừa giết thời gian.”
Đương lúc hai người đang nói đùa, bên ngoài có người đến bẩm báo, nói là Thái phi dẫn Liêm di mụ và Liêm tiểu thư đến thăm huyện chủ.
Thôi Hành Chu cau mày nói: “Mẫu thân cũng thật quá có lòng, hiện tại nàng vất vả thế nào còn phải tiếp khách, không gặp!”
Lúc nói lời này, Thái phi đã dẫn người đến cửa viện. Bích Thảo nói chuyện tương đối thẳng thừng, mấy nha hoàn khác còn đang do dự thì nàng đã nhanh chân bước ra ngoài, không xíu nào thêm bớt thuật lại lời cho Thái phi: “Vương gia nói, huyện chúa mệt mỏi, không tiện tiếp khách, xin Liêm phu nhân và Liêm tiểu thư hẹn ngày khác gặp lại.”
Kỳ thật Thái phi cũng đang đợi nhi tử “đóng cửa’ từ chối, từ trước đến nay bà không quen khước từ muội muội, giờ hơi thở phào nói: “Muội xem đi, ta đã nói muội không cần tới gặp. Vài ngày nay Hoài Tang huyện chúa nhiễm lạnh cảm mạo, nói chuyện còn không trôi chảy, cứ nhất quyết muốn nhận lỗi với nàng, chỉ có thể qua ngày khác...”
Khí thế của Liêm Sở thị đã bị tiêu diệt rất nhiều sau lần lăn lộn trước đó. Bà cũng biết rất rõ Liễu Miên Đường này không phải là loại nữ tử yếu ớt dễ bị bắt nạt như thế, khoảnh khắc kề dao xách cổ người khác, thật sự là đằng đằng sát khí, làm người ta gợi lên lòng nghi ngờ không biết lúc trước nàng làm cái gì.
Lần này bà ta đến đúng là muốn nhận lỗi với Liễu Miên Đường. Mặc kệ thế nào, cuối cùng thì Liêm Bính Lan cũng gả vào phủ Hoài Dương vương, trở thành chị em dâu với Liễu Miên Đường.
Nguyên lai về sau hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dù sao cũng phải lên sân khấu đi qua một lần, phục hồi một xíu mặt mũi khách sáo.
Không ngờ, sau khi bà đưa nữ nhi đến gặp Thái phi nghiên cứu lễ nạp thái*, đề xuất ý kiến muốn gặp huyện chúa một lần, Thái phi lại lộ vẻ mặt khó xử, nói thân thể huyện chúa không khỏe, không thể gặp khách.
*Trong lễ tục hôn nhân truyền thống, nạp thái là nghi thức cưới đầu tiên trong trình tự lục lễ trong cưới hỏi, lễ nạp thái có ý nghĩa là thu nạp những sính lễ mà nhà trai mang đến để thưa chuyện với nhà gái.
Liêm Sở thị nghi ngờ Liễu Miên Đường ghi hận mình, cho nên hờn dỗi không gặp, bấy giờ mới kiên trì nài nỉ Thái phi dẫn hai người họ tới gặp.
Không nghĩ tới, người đã đến trước cửa còn bị chặn ở ngoài.
Sau đó Bích Thảo truyền lời, chân không chạm đất nhanh chóng trở vào viện.
Lúc này, Liêm Bính Lan cách bức tường mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Vương gia và Hoài Tang huyện chúa, tiếp theo là thanh âm Thôi Hành Chu trầm giọng đọc diễn cảm bài văn chương.
Còn mơ hồ nghe được vị huyện chúa kia bắt bẻ: “Đang đọc cái gì, đọc chư tử binh pháp mà hồi nãy chàng xem cho ta nghe đi.”
Nói chuyện không khách khí như vậy, thật là thiếu phụ không có đạo đức giáo dưỡng.
Theo tính khí ngày thường lạnh lùng không khoan dung của Hoài Dương vương, đoán chừng là sẽ lên tiếng trách mắng cười cợt. Chẳng ngờ một lúc sau, giọng nam nhân thay đổi nội dung, thật sự đọc lên binh pháp.
Liêm Bính Lan cứng đờ đứng đó, nàng nghĩ đến Thái phi nói cơ thể huyện chúa khó chịu, vài ngày nay biểu ca đều ở trong phủ cùng nàng.
Liêm Bính Lan với biểu ca cũng coi như mấy năm làm hôn phu hôn thê, chưa bao giờ thấy qua Thôi Hành Chu dịu dàng âu yếm như vậy, kể cả khi nàng cố ý viết thơ tình, cũng không hề thấy biểu ca nhiệt tình quan tâm.
Theo cô, Thôi Hành Chu là một Chu Chính nghiêm khắc, không hiểu văn phong. Không ngờ trước mặt người phụ nữ đó, hắn như thay da đổi thịt.
Nghĩ đến đây, Liêm Bính Lan cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, huyện chúa không khỏe, chúng ta trở về đi.”
Liêm Sở thị của bây giờ không như trước kia, không còn cảm giác Vương phủ như đình viện nhà mình mà nhàn nhã thoải mái tản bộ. Nghe thấy nữ nhi nói vậy, bà cũng khách sáo từ biệt với tỷ tỷ, dẫn nữ nhi ra cửa.
Nhưng khi lên xe ngựa, Liêm Sở thị nổi giận thở phì phò: “Đúng là kiêu ngạo, trưởng bối đã đến trước cửa mà nàng ta còn từ chối không gặp, nếu sau này nàng cho con mang ‘giày nhỏ”*, con đừng có nhẫn nhịn, có di mụ chống lưng cho con, cho dù là gả cho con của thế thiếp, cũng không cần chịu đựng cơn giận không đâu của nàng ta.”
*một phép ẩn dụ chỉ bí mật gây khó dễ cho người khác
Liêm Bính Lan xoay đầu, không thèm đưa mắt nhìn mẫu thân. Mấy ngày nay nàng vừa sợ hãi vừa nhục nhã mà mất đi lý trí, lúc nhất thời làm ra nhiều chuyện khác người, một mặt là thật bị dọa cho hoảng sợ, cảm xúc sụp đổ, mặt khác cũng là mong cầu xa vời biểu ca niệm nhớ tình cũ, thương tiếc nàng, tiếp nhận nàng.
Đáng tiếc đi sai một bước, rồi từng bước sai, từ khi nghe theo lời mẫu thân nông cạn, khước từ hỗn sự với biểu ca, vận mệnh của nàng nảy sinh nghiêng trời lệch đất, trở nên hoàn toàn thay đổi, khổ không nói nổi.
Thế là hiện giờ nếu nàng có tâm sự gì cũng không nói cho mẫu thân, đương nhiên cũng không nói cho mẫu thân “lưỡi dài” biết vị huyện chúa kia có lẽ đang mang thai.
Bằng không, bà ấy nhất định phải truy hỏi đến cùng làm sao nàng biết được.
Mẫu thân đã là cái cây non không thể được việc, Liêm Bính Lan sẽ không nói bất cứ điều gì với bà ấy nữa. Xét cho cùng nàng cũng không phải đứa con duy nhất của bà, ngày bình thường có vẻ phụ mẫu yêu thương mình, nhưng khi gia tộc dính đến suy vong lụn bại, nàng cũng bị hy sinh, bị đẩy đi gả cho đứa con tàn tật của thê thiếp.
Bệnh cuồng loạn của Liêm Bính Lan đã được chữa khỏi, thế nhưng trái tim lại trở nên lạnh lẽo cứng rắn hơn trước.
Nhìn con đường lát đá ngoài đình, có vẻ ngày nàng gả vào Vương phủ cũng chừng ấy lộ trình, chỉ là áo cưới thành thân phấp phới, khăn voan cô dâu hãy còn ở, thế nhưng người nhấc lên khăn trùm cô dâu, lại không phải biểu ca ngọc thụ lâm phong mà là bệnh tàn tật miễn cưỡng.
Khóe miệng Liêm Bính Lan ngậm ý cười lạnh, từ từ hạ rèm xe ngựa xuống...
Lại nói Miên Đường, dưới sự can thiệp kiêu ngạo ngang ngược của Vương gia, cắt đứt mọi liên lạc, cuối cùng trước hai ngày thành thân có thể xuống đất thỉnh thoảng đi lại.
Theo lang y chẩn bệnh, tiểu thế tử trong bụng Miên Đường là một đứa nhỏ kiên cường, mấy ngày nay tim thai càng thêm mạnh, có thể ngồi ổn định trên giường thai. Chỉ cần về sau chăm sóc thật tốt thì sẽ không có trở ngại.
Nhưng mà áo cưới Miên Đường một lòng nhớ nhung lại bị Thôi Hành Chu buộc phải sửa lại thắt lưng, không cho phép thắt chặt như vậy.
Nhìn phần eo chiếc áo cưới nới rộng ra hơn, Miên Đường nóng nảy: “Ta còn chưa có dấu hiệu mang thai nữa, chàng sửa lỏng lẻo như thế làm cái gì?”
Thôi Hành Chu lại nghiêm mặt nói: “Ta cũng không biết vòng eo chặt như vậy, nếu không thì đã sửa từ lâu rồi. Dù không mang thai cũng không cho nàng mặc áo váy bó sát lộ ra cái mông mời gọi thế đâu!”
Miên Đường cảm thấy tật xấu của Thôi Hành Chu thực sự càng ngày càng lộ ra nhiều hơn, cả giận nói: “Đây rõ ràng là váy tam cán* thịnh hành mới nhất ở kinh thành, coi trọng dáng đi yếu điệu, di chuyển nửa bước nhẹ nhàng lay động. Vì cái váy này, ta còn phải nhờ Lý ma ma chỉ dạy tư thế đi đứng, nhưng bây giờ chàng sửa loạn biến thành bao bố, ai biết bên trong là đựng chân củ cải hay là cây cột đình? Công sức lúc trước của ta đều uổng phí.”
Liêm Bính Lan dần lấy lại tỉnh táo sau khi Ngũ gia của Vương phủ tới cửa cầu hôn, liều chết cũng không đồng ý cửa hôn sự này.
Tuy nhiên, sau khi Liêm Sở thị và lão gia nhà mình cẩn trọng thương lượng, cảm thấy nữ nhi chỉ có thể làm như vậy, nhân duyên trên thế gian cho dù tốt ngàn lần cũng không đến lượt nàng.
Vì đủ chuyện trước đây, Liêm gia và Thôi gia căng thẳng đến cực điểm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì thấy được nhiều hơn mất, vậy không bằng đồng ý cuộc hôn sự này.
Nhưng nếu nữ nhi không đồng ý thì bà chỉ có thể từ chối, sau đó lại đưa Liêm Bính Lan đến am Phật.
Không cần biết hôn sự có thành hay không, bệnh cuồng loạn* là luôn phải trị, nhưng vị đại phu mới tìm được lại không vào phủ, chỉ ngồi trong công đường. Vì vậy, mỗi buổi chiều khi ít bệnh nhân, Liêm Sở thị sẽ đưa Liêm Bính Lan đến châm cứu.
Về sau Thôi Ngũ gia người chưa từng ra ngoài mượn việc cũng đi chẩn bệnh, thậm chí còn đến y quán mà Liêm Bính Lan thường châm cứu.
Vị Ngũ gia này lịch sự nhã nhặn, chỉ nói với Liêm muốn cùng tiểu thư nói vài câu.
Vì thế Liêm di mụ liền ôm tâm tư ngựa chết thành ngựa sống, cho phép hắn nói vài lời với nữ nhi của mình tại rừng trúc trong sân, bà và nha hoàn đứng không xa nhìn xem.
Về sau không biết Ngũ gia nói cái gì, Liêm Bính Lan sau khi về nhà cơm nước không ăn, một ngày trôi qua liền gật đầu đáp ứng hôn sự.
Thế là cứ như vậy, hôn sự này được giải quyết ổn thỏa, có thể coi như chấm dứt bê bối của Liêm gia, không để ảnh hưởng đến con cái trong nhà.
Chỉ là thời gian này chưa phải lúc, chờ sau khi Hoài Dương vương đón dâu mới có thể định ngày.
Phút chốc, tâm bệnh của Sở thái phi biến mất, lại tiếp tục hô bè dẫn bạn, tổ chức tiệc trà, hội phẩm hương, tinh thần hào hứng phấn chấn, lúc nào cũng dẫn theo Tần thị tiếp khách, cho thấy rõ chủ mẫu và di nương của phủ Hoài Dương vương hòa hợp ấm êm.
Sau khi Miên Đường nằm trên giường năm ngày, thai nhi dần dần ổn định, sau lưng tựa như ngứa ngáy, không có cách nào nằm được, hơi nghĩ tới chuyện lén lút đi xuống.
Cơ mà trong phòng nàng không chỉ có hai nha hoàn Phương Hiết và Bích Thảo, còn có thêm hai đại nha hoàn Huyễn Tuyết và Nhạn Dung do thái phi đưa tới.
Tám đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Hoài Tang huyện chúa, dám động tới động lui, liền có người vội vàng đi tìm Thái phi hoặc Hoài Dương vương tới.
Mấy ngày nay Thôi Hành Chu đã tiễn khâm sai tới kinh thành, cũng không ra phủ, phần lớn thời gian đều như lúc này, nửa nằm trên chiếc giường mây đối diện, cầm một cuốn sách, thêm một bình trà xanh là có thể tiêu hao hơn phân nửa thời gian.
Hôm nay Miên Đường nằm trên giường đọc một hồi hai tập truyện tranh mà Thôi Hành Chu đưa cho nàng.
Chỉ vì lang y nói thai phụ không được mỏi mắt, Thôi Hành Chu liền cấm nàng đọc sách có chữ lít nha lít nhít, thế nên đưa cho nàng mân mê mấy tập tranh con nít để giết thời gian.
Miên Đường cố gắng chịu đựng sự nóng nảy của mình mà xem (Ba lần đến nhà tranh) một lúc, rồi lại nhìn (Hắc Sơn lão yêu)) một hồi, tiếp theo liền nằm ngửa và đếm xem một cái túi lưới có bao nhiêu sợi tua.
Cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, lật người, hướng đầu về phía Thôi Hành Chu đang tập trung đọc sách: “Có thể cho ta xuống đất đi dạo được không, lòng bàn chân sắp mọc cỏ rồi.”
Thôi Hành Chu lưu loát buông sách xuống, chân dài chống một cái ngồi bên mép giường, vén chăn bông lên để lộ đôi chân mang tất vải của Miên Đường.
Miên Đường bị hù mà co chân lại, hỏi: “Chàng muốn làm gì?”
Thôi Hành Chu bình tĩnh nói: “Không phải nàng nói dưới chân có cỏ mọc sao? Ta giúp nàng gỡ ra.” Vừa nói vừa đưa tay véo véo lòng bàn chân nàng.
Miên Đường mỉm cười giẫm lên khuôn ngực cường tráng của hắn, giận trách: “Ta đã đáng thương như vậy, chàng còn muốn quấy ta, hôm qua không phải lang y cũng nói mạch thai ổn định rồi sao? Đứng dậy đi dạo một chút thì có làm sao?”
Thôi Hành Chu xoa xoa bắp chân cho nàng, trấn an: “Nằm nhiều cũng không có hại gì, lang y cũng có nói nếu nằm thêm vài ngày nữa mới càng đảm bảo hơn.”
Miên Đường không hé răng, ôm Thôi Hành Chu không buông: “Cuốn sách vừa rồi chàng cho ta và hài tử xem, toàn là cái gì đâu không, nếu la hét không chịu ngủ liền sẽ bị lão yêu quái bắt đi...”
Thôi Hành Chu nghe vậy không khỏi cười khẽ: “Lần sau ta sẽ mời họa sĩ đặc biệt vẽ một bản cho nàng, nếu khóc nháo không chịu nằm dưỡng thai thì sẽ bị cào lòng bàn chân!”
Miên Đường trừng mắt nghĩ ngợi, nghi ngờ rằng tập tranh hương diễm trước đó vài ngày hắn đưa cho mình chính là của họa sĩ kia. Tưởng tượng như vậy, hình ảnh đó đột nhiên lộ ra ái muội vô tận, khiến người ta có chút nhịn không được...
Thôi Hành Chu thấy nàng suốt ngày than buồn chán nên lôi ra một cuốn truyện kỳ lạ nói: “Nàng ngoan nào, ta đọc cho nàng nghe, vừa không hại mắt lại vừa giết thời gian.”
Đương lúc hai người đang nói đùa, bên ngoài có người đến bẩm báo, nói là Thái phi dẫn Liêm di mụ và Liêm tiểu thư đến thăm huyện chủ.
Thôi Hành Chu cau mày nói: “Mẫu thân cũng thật quá có lòng, hiện tại nàng vất vả thế nào còn phải tiếp khách, không gặp!”
Lúc nói lời này, Thái phi đã dẫn người đến cửa viện. Bích Thảo nói chuyện tương đối thẳng thừng, mấy nha hoàn khác còn đang do dự thì nàng đã nhanh chân bước ra ngoài, không xíu nào thêm bớt thuật lại lời cho Thái phi: “Vương gia nói, huyện chúa mệt mỏi, không tiện tiếp khách, xin Liêm phu nhân và Liêm tiểu thư hẹn ngày khác gặp lại.”
Kỳ thật Thái phi cũng đang đợi nhi tử “đóng cửa’ từ chối, từ trước đến nay bà không quen khước từ muội muội, giờ hơi thở phào nói: “Muội xem đi, ta đã nói muội không cần tới gặp. Vài ngày nay Hoài Tang huyện chúa nhiễm lạnh cảm mạo, nói chuyện còn không trôi chảy, cứ nhất quyết muốn nhận lỗi với nàng, chỉ có thể qua ngày khác...”
Khí thế của Liêm Sở thị đã bị tiêu diệt rất nhiều sau lần lăn lộn trước đó. Bà cũng biết rất rõ Liễu Miên Đường này không phải là loại nữ tử yếu ớt dễ bị bắt nạt như thế, khoảnh khắc kề dao xách cổ người khác, thật sự là đằng đằng sát khí, làm người ta gợi lên lòng nghi ngờ không biết lúc trước nàng làm cái gì.
Lần này bà ta đến đúng là muốn nhận lỗi với Liễu Miên Đường. Mặc kệ thế nào, cuối cùng thì Liêm Bính Lan cũng gả vào phủ Hoài Dương vương, trở thành chị em dâu với Liễu Miên Đường.
Nguyên lai về sau hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dù sao cũng phải lên sân khấu đi qua một lần, phục hồi một xíu mặt mũi khách sáo.
Không ngờ, sau khi bà đưa nữ nhi đến gặp Thái phi nghiên cứu lễ nạp thái*, đề xuất ý kiến muốn gặp huyện chúa một lần, Thái phi lại lộ vẻ mặt khó xử, nói thân thể huyện chúa không khỏe, không thể gặp khách.
*Trong lễ tục hôn nhân truyền thống, nạp thái là nghi thức cưới đầu tiên trong trình tự lục lễ trong cưới hỏi, lễ nạp thái có ý nghĩa là thu nạp những sính lễ mà nhà trai mang đến để thưa chuyện với nhà gái.
Liêm Sở thị nghi ngờ Liễu Miên Đường ghi hận mình, cho nên hờn dỗi không gặp, bấy giờ mới kiên trì nài nỉ Thái phi dẫn hai người họ tới gặp.
Không nghĩ tới, người đã đến trước cửa còn bị chặn ở ngoài.
Sau đó Bích Thảo truyền lời, chân không chạm đất nhanh chóng trở vào viện.
Lúc này, Liêm Bính Lan cách bức tường mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Vương gia và Hoài Tang huyện chúa, tiếp theo là thanh âm Thôi Hành Chu trầm giọng đọc diễn cảm bài văn chương.
Còn mơ hồ nghe được vị huyện chúa kia bắt bẻ: “Đang đọc cái gì, đọc chư tử binh pháp mà hồi nãy chàng xem cho ta nghe đi.”
Nói chuyện không khách khí như vậy, thật là thiếu phụ không có đạo đức giáo dưỡng.
Theo tính khí ngày thường lạnh lùng không khoan dung của Hoài Dương vương, đoán chừng là sẽ lên tiếng trách mắng cười cợt. Chẳng ngờ một lúc sau, giọng nam nhân thay đổi nội dung, thật sự đọc lên binh pháp.
Liêm Bính Lan cứng đờ đứng đó, nàng nghĩ đến Thái phi nói cơ thể huyện chúa khó chịu, vài ngày nay biểu ca đều ở trong phủ cùng nàng.
Liêm Bính Lan với biểu ca cũng coi như mấy năm làm hôn phu hôn thê, chưa bao giờ thấy qua Thôi Hành Chu dịu dàng âu yếm như vậy, kể cả khi nàng cố ý viết thơ tình, cũng không hề thấy biểu ca nhiệt tình quan tâm.
Theo cô, Thôi Hành Chu là một Chu Chính nghiêm khắc, không hiểu văn phong. Không ngờ trước mặt người phụ nữ đó, hắn như thay da đổi thịt.
Nghĩ đến đây, Liêm Bính Lan cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, huyện chúa không khỏe, chúng ta trở về đi.”
Liêm Sở thị của bây giờ không như trước kia, không còn cảm giác Vương phủ như đình viện nhà mình mà nhàn nhã thoải mái tản bộ. Nghe thấy nữ nhi nói vậy, bà cũng khách sáo từ biệt với tỷ tỷ, dẫn nữ nhi ra cửa.
Nhưng khi lên xe ngựa, Liêm Sở thị nổi giận thở phì phò: “Đúng là kiêu ngạo, trưởng bối đã đến trước cửa mà nàng ta còn từ chối không gặp, nếu sau này nàng cho con mang ‘giày nhỏ”*, con đừng có nhẫn nhịn, có di mụ chống lưng cho con, cho dù là gả cho con của thế thiếp, cũng không cần chịu đựng cơn giận không đâu của nàng ta.”
*một phép ẩn dụ chỉ bí mật gây khó dễ cho người khác
Liêm Bính Lan xoay đầu, không thèm đưa mắt nhìn mẫu thân. Mấy ngày nay nàng vừa sợ hãi vừa nhục nhã mà mất đi lý trí, lúc nhất thời làm ra nhiều chuyện khác người, một mặt là thật bị dọa cho hoảng sợ, cảm xúc sụp đổ, mặt khác cũng là mong cầu xa vời biểu ca niệm nhớ tình cũ, thương tiếc nàng, tiếp nhận nàng.
Đáng tiếc đi sai một bước, rồi từng bước sai, từ khi nghe theo lời mẫu thân nông cạn, khước từ hỗn sự với biểu ca, vận mệnh của nàng nảy sinh nghiêng trời lệch đất, trở nên hoàn toàn thay đổi, khổ không nói nổi.
Thế là hiện giờ nếu nàng có tâm sự gì cũng không nói cho mẫu thân, đương nhiên cũng không nói cho mẫu thân “lưỡi dài” biết vị huyện chúa kia có lẽ đang mang thai.
Bằng không, bà ấy nhất định phải truy hỏi đến cùng làm sao nàng biết được.
Mẫu thân đã là cái cây non không thể được việc, Liêm Bính Lan sẽ không nói bất cứ điều gì với bà ấy nữa. Xét cho cùng nàng cũng không phải đứa con duy nhất của bà, ngày bình thường có vẻ phụ mẫu yêu thương mình, nhưng khi gia tộc dính đến suy vong lụn bại, nàng cũng bị hy sinh, bị đẩy đi gả cho đứa con tàn tật của thê thiếp.
Bệnh cuồng loạn của Liêm Bính Lan đã được chữa khỏi, thế nhưng trái tim lại trở nên lạnh lẽo cứng rắn hơn trước.
Nhìn con đường lát đá ngoài đình, có vẻ ngày nàng gả vào Vương phủ cũng chừng ấy lộ trình, chỉ là áo cưới thành thân phấp phới, khăn voan cô dâu hãy còn ở, thế nhưng người nhấc lên khăn trùm cô dâu, lại không phải biểu ca ngọc thụ lâm phong mà là bệnh tàn tật miễn cưỡng.
Khóe miệng Liêm Bính Lan ngậm ý cười lạnh, từ từ hạ rèm xe ngựa xuống...
Lại nói Miên Đường, dưới sự can thiệp kiêu ngạo ngang ngược của Vương gia, cắt đứt mọi liên lạc, cuối cùng trước hai ngày thành thân có thể xuống đất thỉnh thoảng đi lại.
Theo lang y chẩn bệnh, tiểu thế tử trong bụng Miên Đường là một đứa nhỏ kiên cường, mấy ngày nay tim thai càng thêm mạnh, có thể ngồi ổn định trên giường thai. Chỉ cần về sau chăm sóc thật tốt thì sẽ không có trở ngại.
Nhưng mà áo cưới Miên Đường một lòng nhớ nhung lại bị Thôi Hành Chu buộc phải sửa lại thắt lưng, không cho phép thắt chặt như vậy.
Nhìn phần eo chiếc áo cưới nới rộng ra hơn, Miên Đường nóng nảy: “Ta còn chưa có dấu hiệu mang thai nữa, chàng sửa lỏng lẻo như thế làm cái gì?”
Thôi Hành Chu lại nghiêm mặt nói: “Ta cũng không biết vòng eo chặt như vậy, nếu không thì đã sửa từ lâu rồi. Dù không mang thai cũng không cho nàng mặc áo váy bó sát lộ ra cái mông mời gọi thế đâu!”
Miên Đường cảm thấy tật xấu của Thôi Hành Chu thực sự càng ngày càng lộ ra nhiều hơn, cả giận nói: “Đây rõ ràng là váy tam cán* thịnh hành mới nhất ở kinh thành, coi trọng dáng đi yếu điệu, di chuyển nửa bước nhẹ nhàng lay động. Vì cái váy này, ta còn phải nhờ Lý ma ma chỉ dạy tư thế đi đứng, nhưng bây giờ chàng sửa loạn biến thành bao bố, ai biết bên trong là đựng chân củ cải hay là cây cột đình? Công sức lúc trước của ta đều uổng phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.