Chương 178:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thôi Hành Chu nghe Miên Đường nước mắt lưng tròng lên án, ngữ khí cũng không buông lỏng chút nào: “Nàng eo nhỏ chân dài mình ta biết là được, tại sao nhất định phải cho người khác nhìn trong ngày thành lễ? Vả lại chỉ nới rộng hơn một chút, nàng mặc vào không phải vẫn uyển chuyển sao?”
Sau khi nữ nhân này mang thai, phản ứng chênh lệch rất lớn, nói chung là tâm trí trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.
Miên Đường gần đây không thể khống chế nước mắt. Vì vậy, sau khi Thôi Hành Chu ương ngạnh sửa lại áo cưới của nàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Miên Đường lẳng lặng ngồi đó không nói tiếng nào, lộ rõ yếu đuối, gương mặt nõn nà tinh tế đọng lại giọt lệ như sương, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Chỉ là hình ảnh một người khóc không nói lời nào lại có khả năng lấy mạng người hơn cả ngàn quân vạn mã tàn bạo.
Thôi Hành Chu nghiêm mặt nhẫn nại một lát, cuối cùng sắc mặt u ám hướng ngoài phòng mà hộ: “Đi, đưa thợ may kia đến, đổi váy khác cho huyện chúa!”
Sau khi hét xong, quay đầu xem Miên Đường có cảm thấy vui hơn không. Không ngờ nàng vẫn yên lặng rơi lệ.
Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Chỉ là khác một chút thôi, nàng khóc đến mấy cũng không có thời gian may cái váy thứ hai cho nàng được!”
Miên Đường đã không nén được bi thương. Ngày trước còn ở phố Bắc, nàng từng coi phu quân như trời, bất quá lúc đó tướng cộng Thôi Cửu cũng không quan tâm nàng đến vậy, lỏng dạ rộng lớn như thảo nguyên xanh biếc, nàng còn cảm khái mình có tài đức gì, vớ được phu quân khoan dung nhã nhặn như này.
Nhưng hiện tại, tướng công rộng lượng cũng không biết chết ở phương nào, còn Vương gia gần đây càng ngày càng quản thúc mình quá nghiêm ngặt.
Miên Đường thậm chí còn nghĩ nếu bị hắn phát hiện mình là Lục Văn, ước chừng sẽ bị xiềng xích cơ thể, đưa vào ngục riêng, thế là việc xấu trong nhà sẽ không bị lọt ra ngoài, nàng triệt để mất đi tự do....
Nghĩ đến đây giống như xem một cuộc đời bi thương trên sân khấu, càng thêm thống khổ không tự chủ được, cuối cùng nghẹn ngào nấc lên.
Thôi Hành Chu nghiến răng chịu đựng một hồi, cuối cùng nhăn mày rậm ôm nàng, một bên nhẹ nhàng vỗ sau lưng, một bên lạnh lùng nói: “Chẳng qua ta chỉ sai người sửa váy của nàng mà thôi, này là không cẩn thận lỡ tay chọc trời, dẫn tới trời trút nước xuống sao?”
Miên Đường khịt mũi: “Trước kia lúc ở phố Bắc, chàng sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ sau này chàng muốn quản ta khắp nơi à?”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Không riêng gì trước đây mặc kệ nàng, ta còn chưa có ngủ với nàng đâu! Thật sự nàng muốn sống như hồi phố Bắc sao?”
Nỗ lực của Miên Đường vô tình bị phá vỡ, cười phì: “Được a, ta lại thích tương kính như tân*, phu thê tôn trọng lẫn nhau.”
*kính trọng nhau như khách
Thôi Hành Chu cảm thấy mình bị rơi vào tròng, tiến sát khuôn mặt ướt át nước mắt của Miên Đường, hung hăng cắn một miếng.
Miên Đường gần đây ăn được nhiều, hai má hơi phúng phính, lộ ra khí chất phú quý, cảm giác cắn cũng vô cùng ‘ngon’. Miên Đường bị hắn cắn ngựa ngửa, la oai oái, thuận tiện cắn luôn vành tai của hắn.
Rốt cuộc ầm ĩ thế nào liền dính một chỗ hôn môi.
Môi răng quấn quýt cùng với một nam tử anh tuấn như vậy thực sự khiến người khác say mê. Vẻ tuấn mỹ của Thôi Hành Chu mang hương thơm của cỏ xanh thuần túy, tuổi tác hắn cũng tốt, là thời điểm mà sự nam tính cường tráng tồn tại mãnh liệt, Miên Đường ôm hắn cũng luyến tiếc buông tay.
Thế nên tâm trạng buồn bực đột nhiên tan biến không ít, nam sắc hấp dẫn, vì miếng bánh tươi mới này, dù cho tương lai người có ở sau song sắt cũng đáng giá....
Cuộc tranh chấp do chiếc áo cưới gây ra cuối cùng cũng lắng xuống.
Thôi Hành Chu sắp tới không chỉ chuẩn bị thành thân mà còn chuẩn bị công việc đi vào kinh, trước đó bởi vì thai nhi chưa ổn định nên hắn ở lại trong phủ chăm nom, đã bị trì hoãn một thời gian, cho nên hiện giờ thường xuyên trở về ăn cơm trưa rồi nhân tiện ở lại với Miên Đường một chút, sau đó phải vội vàng rời phủ làm việc.
Khi Vương gia rời đi, Lý ma ma mới hồi phủ gần đây bưng canh dưỡng thai đến cho Miên Đường, không ngại phiền mà nhắc nhở: “Huyện chúa, bây giờ ngài là phụ nhân có thai, cũng đừng hơi tí là rơi nước mắt, đến lúc già hoa mắt, ngài sẽ hối hận hồi trước mình không thương tiếc CO thể của mình.”
Đã một đoạn thời gian Miên Đường không được nghe Lý ma ma ân cần dạy bảo, thật là hoài niệm. Các đầu bếp trong Vương phủ cũng rất ngon, nhưng lại không có hương vị độc đáo của Lý ma ma.
Bởi vì nàng mang thai, Thôi Hành Chu cảm thấy phải có người có kinh nghiệm ở bên cạnh, vì vậy mới để Lý ma ma hồi phủ chăm sóc cho Miên Đường.
Thế là Miên Đường lại có thể uống món canh súp yêu thích của mình, nghe thấy Lý ma ma nói nàng, nàng cũng ngoan ngoãn mà ừ một tiếng.
Lý ma ma cười nhìn Hoài Tang huyện chúa, cảm khái cả đời mình hầu hạ không ít chủ tử, nhưng không ai trong số đó có thể mang lại cho bà cảm giác mười phần thành tựu như cô nương này.
Rốt cuộc phong thái cử chỉ của cô nương này đều là do bà tự mình dạy dỗ, ngày hôm qua các quý bà lân cận đã đến gửi quà mừng trước, huyện chúa đi theo bên người Thái phi ứng xử thích đáng, thể hiện rõ phong phạm quý tộc, loại khí thế đó vậy mà so với Thái phi còn giống nữ chủ nhân của Vương phủ hơn!
Miên Đường ở một bên uống canh bổ, một bên hỏi Lý ma ma một số chuyện cũ của Vương phủ, đặc biệt là hỏi về Tần thị và Ngũ gia.
Chuyện về những lão nhân trong phủ Lý ma ma đương nhiên là quen thuộc nằm lòng.
“Huyện chúa, ngài đừng nhìn Tần thị bây giờ trung thực không nói lời nào, nhưng thời điểm bà còn được sủng ái, cũng từng phô trương ngạo mạn. Chẳng qua dựa vào sắc đẹp thì có khả năng dài lâu bao nhiêu? Tới lúc chân Ngũ gia bị tật, bà ấy bị Vương gia khiển trách không thể bảo vệ nhi tử của mình, liền dần dần thất sủng. Chờ thiếp mới vào cửa, lão Vương gia đối với bà ấy đã hoàn toàn mất đi mới mẻ...”
Miên Đường khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Còn chân của Ngũ gia... Rốt cuộc làm sao bị tật?”
Nếu là trước đây, Lý ma ma vẫn còn lo lắng khi nhắc tới những bí mật trong Vương phủ, hơn nữa có lẽ bà sẽ không nói ra. Nhưng hôm nay Miên Đường sắp trở thành chủ tử mới của Vương phủ, bà đương nhiên biết gì nói nấy, tận tình giúp đỡ Miên Đường nắm giữ chuyện trong nhà.
“Bởi vì chứng liệt nên mới tật. Khi đó, một số đứa nhỏ ở các huyện trấn lân cận bị nhiễm bệnh liệt, người mắc bệnh không chết thì cũng bị què. Nhưng lúc ấy Ngũ gia chỉ ở trong phủ chú tâm đọc sách, không có ra phủ, đến cùng vẫn bị nhiễm bệnh, sau này nghe nói bát trà mà hắn thường dùng bị đổi, có người cố ý khiến hắn nhiễm bệnh liệt...”
Lý ma ma nói: “Đó là lúc Thẩm thị và Tần thị đang tranh sủng, hai nhi tử của họ cũng trạc tuổi, cùng nhau chuẩn bị thi công danh*. Bất quá Ngũ gia trời sinh thông minh, lanh lợi hơn nhiều so với nhi tử Lục gia của Thẩm thị. Nếu không bị nhiễm bệnh, chắc chắn sẽ thi công danh. Coi như con riêng không được kế thừa vương vị thì cũng có thể rạng danh tổ tiên. Hơn nữa đoán chừng Lục gia còn không thể vượt qua Ngũ gia. Chỉ vì căn bệnh này, trái lại cho Lục gia xuất đầu lộ diện.”
Mấy câu chuyện năm xưa trạch viện lục đục với nhau này, Lý ma ma cũng không có bằng chứng, chẳng qua bà chỉ nói cảm thụ trực tiếp của một người hầu như bà ngay lúc đó thôi.
Miên Đường nghe, liền hỏi: “Còn vị Lục gia đó đâu? Ta nhớ trước kia ngài từng nói hắn không còn nữa.”
Lý ma ma gật nhẹ đầu: “Ở ngoài uống rượu, kết quả trượt chân ngã xuống hồ, lúc đó Ngũ gia có ở đó, bất quá hắn cũng say, mặc dù cố gắng hết sức nhảy xuống hồ cứu đệ đệ nhưng một người què tự bảo vệ mình cũng khó, nơi nào còn có thể cứu người?”
Miên Đường nghe được, trái tim khẽ nhúc nhích: “Sau đó thì sao?”
Lý ma ma đang ủi áo con cho bảo bảo, vừa ủi vừa nói: “Làm gì có sau đó, bọn hạ nhân nghe thấy tiếng hô hoán liền đến tìm, lúc ấy Lục gia đã chết đuối, còn Ngũ gia mạng lớn mới được cứu lên, nhưng cũng thở thoi thóp, về sau hai gã hầu của hai người đều bị lão Vương gia hạ lệnh đánh chết.”
Miên Đường nghe một hồi, ung dung hỏi: “Vậy thì............ Trước kia Ngũ gia có biết bơi hay không?”
Lý ma ma bị hỏi đến sửng sốt, và ngập ngừng nói: “Chắc là không...”
Loại chuyện cũ năm xưa không tốt lành này, Lý ma ma chỉ nói sơ sơ qua, bà không muốn nhắc lại nữa, tránh cho thai của Miên Đường kinh động.
Mặt khác bà còn trấn an Miên Đường: “Lão Vương gia có nhiều thê thiếp, tranh giành lẫn nhau là khó tránh khỏi, bất quá giờ Vương phủ thanh bình hơn trước rất nhiều, về sau ngài và Vương gia còn vào kinh thành, không cần cùng chị em dâu ở chung, cứ thoải mái tùy ý.”
Miên Đường cười nhẹ không nói gì nữa, dù sao những gì Lý ma ma nói cũng có lý. Mấy năm nữa nàng còn không cần hầu hạ mẹ chồng, so với nhiều nàng dâu trong đại trạch, quả thực đỡ lo hơn nhiều.
Vào ngày Vương phủ thành hôn, trời còn chưa sáng, ngoài cửa đã đông nghịt người.
Rất nhiều bá tánh ở Chân Châu cũng nhao nhao ra phố đứng, chuẩn bị ngắm phong thái của tân Vương phi.
Nhưng giờ lành định quả là muộn. Người khác đến hừng đông đều đi đón dâu nạp thái, thế nhưng phủ Hoài Dương vương tuyên bố là đón dâu ở trong phủ, không cần quá sớm, đến lúc mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu đến mông, tân nương mới đứng dậy rửa mặt trang điểm.
Khiến mọi người sôi nổi cảm khái, nói là quý nhân hành động không giống nhau, định giờ lành cũng phải sáng tạo khác người.
Nhưng mà Miên Đường lại thoáng cảm thấy chột dạ, nàng biết sự sắp đặt của Hoài Dương vương thuần túy là để chiều chuộng tân nương lười biếng không thể xuống giường, đồng thời trong lòng cũng có chút ngọt ngào, Miên Đường chỉ có thể tận tâm trang điểm, tranh lại chút thể diện cho Vương gia lấy phải bà nương* lười biếng.
*bà vợ
Bộ áo cưới được sửa lại có phần eo thon thả tinh tế, làn váy xòe dài đến mắt cá chân, tựa như một mỹ nhân ngư trên biển Hoa Đông.
Đôi cổ tay trắng mút đeo lắc vàng khảm ngọc bích tỷ, búi tóc cao cao cắm một bộ trâm cài với tua rua làm bằng lông khổng tước, phần đuôi đều là những viên đá quý ngũ sắc to như trứng chim cút.
Vương miện cao quý càng làm cho khuôn mặt trở nên nhỏ nhắn tinh xảo hơn, môi son đỏ mọng, mắt phượng nghiêng như chứa làn nước mùa thu.
Đang lúc Miên Đường thướt tha mây bay được người đỡ ra khỏi sân, Hoài Dương vương đứng ở cửa đón dâu nhất thời nín thở.
Hắn dĩ nhiên biết nàng đẹp, nhưng ngàn lần không nghĩ tới nàng lại có thể xinh đẹp đến mức làm người kinh tâm động phách như thế.
Giai nhân diễm lệ không ai sánh bằng, muốn đem giấu trong bụng cũng chỉ là của mình Thôi Hành Chu hắn!
Cảm giác thỏa mãn này cũng không phải riêng hắn. Đáng tiếc trang điểm kiều diễm như thế, hồi nữa còn phải cho người khác nhìn. Nếu có thể, Thôi Hành Chu thật sự muốn giấu đi nàng, ngăn cho những người thô tục kia nhìn thấy bảo bối Miên Đường của hắn.
Nghĩ đến điều này, Thôi Hành Chu đưa tay đỡ lấy nàng dâu mới gả đang tới gần hắn.
Mà lúc này Liễu Miên Đường cũng nhìn đăm đăm nam tử tuấn dật* không dính bụi trần trước mặt.
*vừa điển trai vừa tài trí hơn người
Nàng không ngờ một nam nhân với khí chất thanh lãnh như Thôi Hành Chu, thế mà lại có thể khoác một thân trường bào đỏ tươi toát lên khí chất thần tiên, mũ vàng càng làm nổi bật đôi mắt lạnh lùng chứa ngàn sao, khí thế hiện ngang thẳng tới trời cao tuyệt nhiên áp chế hoàn toàn hồng bảo dung tục, khiến người mở to mắt ngước nhìn.
Tân nương tử không chút ngại ngùng mà nhìn chăm chăm dáng vẻ tân lang, cũng chọc cười người thân, bằng hữu xung quanh.
Lý ma ma thấp giọng nhắc nhở: “Huyện chúa, thật ra ngài phải dè dặt chút, lại không phải là chưa từng thấy qua, không thể cười ngây ngô mà nhìn chằm chằm Vương gia được... Dáng vẻ, chú ý dáng vẻ!”
Sau khi nữ nhân này mang thai, phản ứng chênh lệch rất lớn, nói chung là tâm trí trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.
Miên Đường gần đây không thể khống chế nước mắt. Vì vậy, sau khi Thôi Hành Chu ương ngạnh sửa lại áo cưới của nàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Miên Đường lẳng lặng ngồi đó không nói tiếng nào, lộ rõ yếu đuối, gương mặt nõn nà tinh tế đọng lại giọt lệ như sương, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Chỉ là hình ảnh một người khóc không nói lời nào lại có khả năng lấy mạng người hơn cả ngàn quân vạn mã tàn bạo.
Thôi Hành Chu nghiêm mặt nhẫn nại một lát, cuối cùng sắc mặt u ám hướng ngoài phòng mà hộ: “Đi, đưa thợ may kia đến, đổi váy khác cho huyện chúa!”
Sau khi hét xong, quay đầu xem Miên Đường có cảm thấy vui hơn không. Không ngờ nàng vẫn yên lặng rơi lệ.
Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Chỉ là khác một chút thôi, nàng khóc đến mấy cũng không có thời gian may cái váy thứ hai cho nàng được!”
Miên Đường đã không nén được bi thương. Ngày trước còn ở phố Bắc, nàng từng coi phu quân như trời, bất quá lúc đó tướng cộng Thôi Cửu cũng không quan tâm nàng đến vậy, lỏng dạ rộng lớn như thảo nguyên xanh biếc, nàng còn cảm khái mình có tài đức gì, vớ được phu quân khoan dung nhã nhặn như này.
Nhưng hiện tại, tướng công rộng lượng cũng không biết chết ở phương nào, còn Vương gia gần đây càng ngày càng quản thúc mình quá nghiêm ngặt.
Miên Đường thậm chí còn nghĩ nếu bị hắn phát hiện mình là Lục Văn, ước chừng sẽ bị xiềng xích cơ thể, đưa vào ngục riêng, thế là việc xấu trong nhà sẽ không bị lọt ra ngoài, nàng triệt để mất đi tự do....
Nghĩ đến đây giống như xem một cuộc đời bi thương trên sân khấu, càng thêm thống khổ không tự chủ được, cuối cùng nghẹn ngào nấc lên.
Thôi Hành Chu nghiến răng chịu đựng một hồi, cuối cùng nhăn mày rậm ôm nàng, một bên nhẹ nhàng vỗ sau lưng, một bên lạnh lùng nói: “Chẳng qua ta chỉ sai người sửa váy của nàng mà thôi, này là không cẩn thận lỡ tay chọc trời, dẫn tới trời trút nước xuống sao?”
Miên Đường khịt mũi: “Trước kia lúc ở phố Bắc, chàng sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ sau này chàng muốn quản ta khắp nơi à?”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Không riêng gì trước đây mặc kệ nàng, ta còn chưa có ngủ với nàng đâu! Thật sự nàng muốn sống như hồi phố Bắc sao?”
Nỗ lực của Miên Đường vô tình bị phá vỡ, cười phì: “Được a, ta lại thích tương kính như tân*, phu thê tôn trọng lẫn nhau.”
*kính trọng nhau như khách
Thôi Hành Chu cảm thấy mình bị rơi vào tròng, tiến sát khuôn mặt ướt át nước mắt của Miên Đường, hung hăng cắn một miếng.
Miên Đường gần đây ăn được nhiều, hai má hơi phúng phính, lộ ra khí chất phú quý, cảm giác cắn cũng vô cùng ‘ngon’. Miên Đường bị hắn cắn ngựa ngửa, la oai oái, thuận tiện cắn luôn vành tai của hắn.
Rốt cuộc ầm ĩ thế nào liền dính một chỗ hôn môi.
Môi răng quấn quýt cùng với một nam tử anh tuấn như vậy thực sự khiến người khác say mê. Vẻ tuấn mỹ của Thôi Hành Chu mang hương thơm của cỏ xanh thuần túy, tuổi tác hắn cũng tốt, là thời điểm mà sự nam tính cường tráng tồn tại mãnh liệt, Miên Đường ôm hắn cũng luyến tiếc buông tay.
Thế nên tâm trạng buồn bực đột nhiên tan biến không ít, nam sắc hấp dẫn, vì miếng bánh tươi mới này, dù cho tương lai người có ở sau song sắt cũng đáng giá....
Cuộc tranh chấp do chiếc áo cưới gây ra cuối cùng cũng lắng xuống.
Thôi Hành Chu sắp tới không chỉ chuẩn bị thành thân mà còn chuẩn bị công việc đi vào kinh, trước đó bởi vì thai nhi chưa ổn định nên hắn ở lại trong phủ chăm nom, đã bị trì hoãn một thời gian, cho nên hiện giờ thường xuyên trở về ăn cơm trưa rồi nhân tiện ở lại với Miên Đường một chút, sau đó phải vội vàng rời phủ làm việc.
Khi Vương gia rời đi, Lý ma ma mới hồi phủ gần đây bưng canh dưỡng thai đến cho Miên Đường, không ngại phiền mà nhắc nhở: “Huyện chúa, bây giờ ngài là phụ nhân có thai, cũng đừng hơi tí là rơi nước mắt, đến lúc già hoa mắt, ngài sẽ hối hận hồi trước mình không thương tiếc CO thể của mình.”
Đã một đoạn thời gian Miên Đường không được nghe Lý ma ma ân cần dạy bảo, thật là hoài niệm. Các đầu bếp trong Vương phủ cũng rất ngon, nhưng lại không có hương vị độc đáo của Lý ma ma.
Bởi vì nàng mang thai, Thôi Hành Chu cảm thấy phải có người có kinh nghiệm ở bên cạnh, vì vậy mới để Lý ma ma hồi phủ chăm sóc cho Miên Đường.
Thế là Miên Đường lại có thể uống món canh súp yêu thích của mình, nghe thấy Lý ma ma nói nàng, nàng cũng ngoan ngoãn mà ừ một tiếng.
Lý ma ma cười nhìn Hoài Tang huyện chúa, cảm khái cả đời mình hầu hạ không ít chủ tử, nhưng không ai trong số đó có thể mang lại cho bà cảm giác mười phần thành tựu như cô nương này.
Rốt cuộc phong thái cử chỉ của cô nương này đều là do bà tự mình dạy dỗ, ngày hôm qua các quý bà lân cận đã đến gửi quà mừng trước, huyện chúa đi theo bên người Thái phi ứng xử thích đáng, thể hiện rõ phong phạm quý tộc, loại khí thế đó vậy mà so với Thái phi còn giống nữ chủ nhân của Vương phủ hơn!
Miên Đường ở một bên uống canh bổ, một bên hỏi Lý ma ma một số chuyện cũ của Vương phủ, đặc biệt là hỏi về Tần thị và Ngũ gia.
Chuyện về những lão nhân trong phủ Lý ma ma đương nhiên là quen thuộc nằm lòng.
“Huyện chúa, ngài đừng nhìn Tần thị bây giờ trung thực không nói lời nào, nhưng thời điểm bà còn được sủng ái, cũng từng phô trương ngạo mạn. Chẳng qua dựa vào sắc đẹp thì có khả năng dài lâu bao nhiêu? Tới lúc chân Ngũ gia bị tật, bà ấy bị Vương gia khiển trách không thể bảo vệ nhi tử của mình, liền dần dần thất sủng. Chờ thiếp mới vào cửa, lão Vương gia đối với bà ấy đã hoàn toàn mất đi mới mẻ...”
Miên Đường khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Còn chân của Ngũ gia... Rốt cuộc làm sao bị tật?”
Nếu là trước đây, Lý ma ma vẫn còn lo lắng khi nhắc tới những bí mật trong Vương phủ, hơn nữa có lẽ bà sẽ không nói ra. Nhưng hôm nay Miên Đường sắp trở thành chủ tử mới của Vương phủ, bà đương nhiên biết gì nói nấy, tận tình giúp đỡ Miên Đường nắm giữ chuyện trong nhà.
“Bởi vì chứng liệt nên mới tật. Khi đó, một số đứa nhỏ ở các huyện trấn lân cận bị nhiễm bệnh liệt, người mắc bệnh không chết thì cũng bị què. Nhưng lúc ấy Ngũ gia chỉ ở trong phủ chú tâm đọc sách, không có ra phủ, đến cùng vẫn bị nhiễm bệnh, sau này nghe nói bát trà mà hắn thường dùng bị đổi, có người cố ý khiến hắn nhiễm bệnh liệt...”
Lý ma ma nói: “Đó là lúc Thẩm thị và Tần thị đang tranh sủng, hai nhi tử của họ cũng trạc tuổi, cùng nhau chuẩn bị thi công danh*. Bất quá Ngũ gia trời sinh thông minh, lanh lợi hơn nhiều so với nhi tử Lục gia của Thẩm thị. Nếu không bị nhiễm bệnh, chắc chắn sẽ thi công danh. Coi như con riêng không được kế thừa vương vị thì cũng có thể rạng danh tổ tiên. Hơn nữa đoán chừng Lục gia còn không thể vượt qua Ngũ gia. Chỉ vì căn bệnh này, trái lại cho Lục gia xuất đầu lộ diện.”
Mấy câu chuyện năm xưa trạch viện lục đục với nhau này, Lý ma ma cũng không có bằng chứng, chẳng qua bà chỉ nói cảm thụ trực tiếp của một người hầu như bà ngay lúc đó thôi.
Miên Đường nghe, liền hỏi: “Còn vị Lục gia đó đâu? Ta nhớ trước kia ngài từng nói hắn không còn nữa.”
Lý ma ma gật nhẹ đầu: “Ở ngoài uống rượu, kết quả trượt chân ngã xuống hồ, lúc đó Ngũ gia có ở đó, bất quá hắn cũng say, mặc dù cố gắng hết sức nhảy xuống hồ cứu đệ đệ nhưng một người què tự bảo vệ mình cũng khó, nơi nào còn có thể cứu người?”
Miên Đường nghe được, trái tim khẽ nhúc nhích: “Sau đó thì sao?”
Lý ma ma đang ủi áo con cho bảo bảo, vừa ủi vừa nói: “Làm gì có sau đó, bọn hạ nhân nghe thấy tiếng hô hoán liền đến tìm, lúc ấy Lục gia đã chết đuối, còn Ngũ gia mạng lớn mới được cứu lên, nhưng cũng thở thoi thóp, về sau hai gã hầu của hai người đều bị lão Vương gia hạ lệnh đánh chết.”
Miên Đường nghe một hồi, ung dung hỏi: “Vậy thì............ Trước kia Ngũ gia có biết bơi hay không?”
Lý ma ma bị hỏi đến sửng sốt, và ngập ngừng nói: “Chắc là không...”
Loại chuyện cũ năm xưa không tốt lành này, Lý ma ma chỉ nói sơ sơ qua, bà không muốn nhắc lại nữa, tránh cho thai của Miên Đường kinh động.
Mặt khác bà còn trấn an Miên Đường: “Lão Vương gia có nhiều thê thiếp, tranh giành lẫn nhau là khó tránh khỏi, bất quá giờ Vương phủ thanh bình hơn trước rất nhiều, về sau ngài và Vương gia còn vào kinh thành, không cần cùng chị em dâu ở chung, cứ thoải mái tùy ý.”
Miên Đường cười nhẹ không nói gì nữa, dù sao những gì Lý ma ma nói cũng có lý. Mấy năm nữa nàng còn không cần hầu hạ mẹ chồng, so với nhiều nàng dâu trong đại trạch, quả thực đỡ lo hơn nhiều.
Vào ngày Vương phủ thành hôn, trời còn chưa sáng, ngoài cửa đã đông nghịt người.
Rất nhiều bá tánh ở Chân Châu cũng nhao nhao ra phố đứng, chuẩn bị ngắm phong thái của tân Vương phi.
Nhưng giờ lành định quả là muộn. Người khác đến hừng đông đều đi đón dâu nạp thái, thế nhưng phủ Hoài Dương vương tuyên bố là đón dâu ở trong phủ, không cần quá sớm, đến lúc mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu đến mông, tân nương mới đứng dậy rửa mặt trang điểm.
Khiến mọi người sôi nổi cảm khái, nói là quý nhân hành động không giống nhau, định giờ lành cũng phải sáng tạo khác người.
Nhưng mà Miên Đường lại thoáng cảm thấy chột dạ, nàng biết sự sắp đặt của Hoài Dương vương thuần túy là để chiều chuộng tân nương lười biếng không thể xuống giường, đồng thời trong lòng cũng có chút ngọt ngào, Miên Đường chỉ có thể tận tâm trang điểm, tranh lại chút thể diện cho Vương gia lấy phải bà nương* lười biếng.
*bà vợ
Bộ áo cưới được sửa lại có phần eo thon thả tinh tế, làn váy xòe dài đến mắt cá chân, tựa như một mỹ nhân ngư trên biển Hoa Đông.
Đôi cổ tay trắng mút đeo lắc vàng khảm ngọc bích tỷ, búi tóc cao cao cắm một bộ trâm cài với tua rua làm bằng lông khổng tước, phần đuôi đều là những viên đá quý ngũ sắc to như trứng chim cút.
Vương miện cao quý càng làm cho khuôn mặt trở nên nhỏ nhắn tinh xảo hơn, môi son đỏ mọng, mắt phượng nghiêng như chứa làn nước mùa thu.
Đang lúc Miên Đường thướt tha mây bay được người đỡ ra khỏi sân, Hoài Dương vương đứng ở cửa đón dâu nhất thời nín thở.
Hắn dĩ nhiên biết nàng đẹp, nhưng ngàn lần không nghĩ tới nàng lại có thể xinh đẹp đến mức làm người kinh tâm động phách như thế.
Giai nhân diễm lệ không ai sánh bằng, muốn đem giấu trong bụng cũng chỉ là của mình Thôi Hành Chu hắn!
Cảm giác thỏa mãn này cũng không phải riêng hắn. Đáng tiếc trang điểm kiều diễm như thế, hồi nữa còn phải cho người khác nhìn. Nếu có thể, Thôi Hành Chu thật sự muốn giấu đi nàng, ngăn cho những người thô tục kia nhìn thấy bảo bối Miên Đường của hắn.
Nghĩ đến điều này, Thôi Hành Chu đưa tay đỡ lấy nàng dâu mới gả đang tới gần hắn.
Mà lúc này Liễu Miên Đường cũng nhìn đăm đăm nam tử tuấn dật* không dính bụi trần trước mặt.
*vừa điển trai vừa tài trí hơn người
Nàng không ngờ một nam nhân với khí chất thanh lãnh như Thôi Hành Chu, thế mà lại có thể khoác một thân trường bào đỏ tươi toát lên khí chất thần tiên, mũ vàng càng làm nổi bật đôi mắt lạnh lùng chứa ngàn sao, khí thế hiện ngang thẳng tới trời cao tuyệt nhiên áp chế hoàn toàn hồng bảo dung tục, khiến người mở to mắt ngước nhìn.
Tân nương tử không chút ngại ngùng mà nhìn chăm chăm dáng vẻ tân lang, cũng chọc cười người thân, bằng hữu xung quanh.
Lý ma ma thấp giọng nhắc nhở: “Huyện chúa, thật ra ngài phải dè dặt chút, lại không phải là chưa từng thấy qua, không thể cười ngây ngô mà nhìn chằm chằm Vương gia được... Dáng vẻ, chú ý dáng vẻ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.