Kiều Tàng

Chương 179:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường được Lý ma ma nhắc nhở, mới phát giác dáng vẻ của mình có sai sót, vội vàng nhíu mày rưng rưng, bày ra vài phần bộ dáng e lệ của tân nương.

Hoài Dương Vương đặt dải lụa màu đỏ điểm xuyến kim tuyến vào trong tay Miên Đường, hai người mỗi người cầm một đầu, một trước một sau, đi qua một cây cầu đá.

Người vây xem ở một bên không chỉ phát ra một tiếng cảm thán sợ hãi thán phục, thì ra dưới cầu lại trải đầy sa bàn*, phóng mắt nhìn, toàn bộ thành Chân Châu đều ở ngay dưới chân.

*Sa bàn (hoặc mô hình theo tỷ lệ, tiếng Anh: Physical model) là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu... Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu. (Wikipedia)*

Hóa ra là có phong tục hôn lễ đi vòng quanh thành. Thế nhưng hiện tại Miên Đường đang mang thai, Thôi Hành Chu không nỡ để nàng đi vòng quanh thành, vì thế liền sai người chế tác sa bàn Chân Châu đặt ở dưới cầu. Vượt qua cầu như vậy mà đi, coi như là trong vòng vài bước đã đi một vòng khắp hành.

Chỉ là sa bàn kia chính là do người có tay nghề chế tạo sa bàn lão làng trong quân doanh Chân Châu làm ra, cư nhiên còn có hồ nước cầu nhỏ, cửa hàng đường dài cũng không thiếu, chỉ chọc cho mấy đứa nhỏ trong nhà bạn bè thân thích khom lưng tinh tế nhìn xem phủ trạch nhà mình ở chỗ nào, đứa nào đứa nấy đều nhìn mà cười hì hì.

Mà những phụ nhân cao quý kia, một bên thấy mới mẻ, một bên lại cảm thấy Hoài Dương vương thật sự là quá nuông chiều nàng dâu mới này.

Nghe nói vương phi mới vào cửa kia mấy ngày trước mang giày không thích hợp, ma sát làm đau chân, cho nên Vương gia sáng sớm ra đã phân phó các vị quản sự thông báo cho khách khứa bạn bè, sức khỏe tân nương tử không tốt, đợi lát nữa bái thiên địa, sau khi uống xong rượu hợp cẩn, liền sớm vào phòng tân hôn ngồi nghỉ trên giường. Về phần náo động phòng tân hôn thì một mực từ chối, kính xin các quan khách uống nhiều rượu ăn thức ăn, chớ đến phòng tân hôn.

Kỳ thật Hoài Dương vương không nói, người trong thành Chân Châu dám náo loạn phòng tân hôn của vương gia cũng lông phượng lân giác*, căn bản cũng sẽ không có người ồn ào chạy tới náo loạn.

* lông phượng và sừng lân; đồ vật quý hiếm; của quý hiếm có.*

Nhưng trong lòng Triệu Tuyền lại có chút khó chịu, chỉ buồn bã nhìn bạn tốt dẫn nữ tử xinh đẹp lộng lẫy động lòng người kia đi qua cầu Nhân Duyên, trong tiếng nói chúc mừng của bạn bè khách khứa một đường đi tới cao đường hành lễ.

Tuy rằng bởi vì vội vàng quyết định ngày thành thân, cho nên đại cữu cữu Lục gia Tây Châu còn đang ở nửa đường đến, không có người thân đưa tiễn. Nhưng mà cũng may ở Chân Châu Hoài Dương Vương đã kết giao với không ít chi sĩ thanh nhã, tùy tiện lôi ra vài cao nhân râu trắng tóc hoa dâm làm chú ruột của Miễn Đường, cũng coi như đỡ mất mặt, dù sao một ngày quan trọng như vậy, chẳng ai lại đi túm lấy vạt áo các đại sư để hỏi, gia phả nhà bọn họ có tên huyện chủ Hoài Tang.

Nhưng trong số những thân thích của Liễu Miên Đường, cũng có vài người là người quen, Hạ Trân của Hạ gia là một trong số đó.

Nói trắng ra, nếu không phải lúc trước Hạ Trân đến thăm nàng, trong lúc vô tình nói ra chuyện bất thường của bến tàu Huệ Châu nơi Tuy Vương ở, Miên Đường cũng sẽ không kịp thời cảnh tỉnh, liên tưởng đến việc Tuy vương muốn phái người đánh lén Chân Châu.

Miên Đường cảm thấy giữa người với người đều là một đoạn duyên phận, chẳng qua có cái kết thành nghiệt duyên, có cái lại kết thành Phúc Nguyên.

Sau khi nàng mất trí nhớ, tỷ muội thật lòng kết giao, nữ vương của Tây Bắc Man bộ được tính là một, vị Hạ Tam tiểu thư này cũng được tính là một người.

Huống chi vị Hạ tiểu thư này còn có tâm tư muốn dựa vào vương phi mới vào cửa để hóng mát, mở rộng đường buôn bán của mình.

Vì vậy, tình bạn này cũng rất dễ dàng duy trì.



Từ trước đến nay Miên Đường đối với bằng hữu hào sảng khách sáo, cho nên hôm nay là ngày vui lớn của mình, dĩ nhiên sẽ mời Hạ Trân đến đây.

Chỉ là Hạ Trân đứng trong đám người nháy mắt với nàng, nhìn qua cũng không phải dáng vẻ cảm động đến nỗi rơi lệ rút gân.

Miên Đường liếc nàng ta một cái, nhìn nàng ta chớp mắt xua tay tựa như rất vội vàng, liền thừa dịp Phương Hiết đỡ mình quỳ xuống hành lễ với Thái phi, nói nhỏ với nàng: “Lát nữa ngươi đi tìm Hạ Tam tiểu thư, hỏi nàng có chuyện gì muốn nói với ta.”

Phương Nghỉ nghe xong vội vàng gật đầu, đợi đến khi Miên Đường cùng Vương gia làm lễ xong, có thị nữ bưng đến một quả dưa có khắc chữ vàng “Trăm năm hảo hợp”, để Vương gia và Vương phi cùng cầm dao vàng, đem dưa cắt làm hai nửa, hai vị tân nhân mỗi người cầm giữ một nửa, rót rượu ngon, vòng qua cánh tay nhau, uống một hơi, như vậy là đã uống xong rượu hợp cẩn, liền chính thức kết làm phu thể.

Miên Đường nhấm nháp nước đun sôi để nguội trong miệng, biết đây nhất định lại là vương gia phân phó người đổi rượu mừng thành nước sạch, không khỏi giương mắt mỉm cười hướng về phía Thôi Hành Chu.

Thôi Hành Chu cũng sủng nịch nhìn nàng, từ nay về sau, nữ tử này chính là thê tử của hắn, nếu muốn nhấc chân rời đi, phải xem hắn có đồng ý hay không!

Miên Đường cũng không biết ý niệm lưu chuyển trong lòng phu quân mình, chỉ quay mặt lại, mỉm cười tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, cũng thoáng nhìn thấy Hạ tam tiểu thư kéo Phương Hiết sang một bên thì thầm bàn tán.

Thôi Hành Chu không muốn để Liễu Miên Đường phải mệt mỏi quá mức, cho nên sau khi hành lễ bái đường, liền dẫn nàng vào phòng tân hôn.

Tân nương tử có thể lười biếng, nhưng Thôi Hành Chu là tân lang quan nhi cũng không thể trốn tránh không thấy mặt.

Hôm nay cấp dưới trong quân doanh của hắn tới rất nhiều, lập kế hoạch muốn chuốc say hắn, đối mặt với những cấp dưới đã vào sinh ra tử với mình này, Hoài Dương vương cũng không tiện từ chối, cho nên dặn dò Miên Đường ăn một chút rồi nghỉ ngơi trước, hắn liền đi tới đại sảnh tiếp khách.

Chỉ chốc lát sau, Phương Hiết vội vàng chạy tới, Miên Đường bảo Huyễn Tuyết và Nhạn Dung đi ra ngoài bưng chút thức ăn vào cho nàng, sau đó mới hỏi Phương Hiết: “Hạ tam tiểu thư nói gì với ngươi?”

Phương Hiết vội vàng trả lời: “Tam tiểu thư nói, hôm nay nàng ấy xếp hàng chờ vào thành ở ngoài cửa phủ Chân Châu, nghe thấy một nam nhân có dáng vẻ lưu manh khoe khoang với một người cùng chờ vào thành, nói hắn là ca ca ruột của Vương phi mà Hoài Dương vương muốn cưới.”

Miên Đường nghe được nhíu mày: “Cái gì?”

Phương Hiết tiếp tục nói: “Hạ Tam tiểu thư cũng rất hoảng hốt, đương nhiên phải cẩn thận đánh giá người này. Lúc ấy bên cạnh nam tử này còn có những người khác, có vẻ như là đang nhỏ giọng dặn dò hẳn phải khiêm tốn một chút, chớ làm hỏng chuyện lớn huynh muội nhận nhau. Tam tiểu thư cảm thấy có chút kỳ quái, mắt thấy nam tử này một thân quần áo rách rưới, mặt đầy bùn đất bọ chét, mà những người ở bên cạnh lại mặc áo gấm lụa là, không hề tương xứng, nhìn thế nào cũng không giống cùng một đẳng cấp, sợ là họ hàng xa nghèo nàn lúc trước của ngài kéo nhau đến đây để quấy rầy. Nhưng địa phận vương phủ, đột nhiên xuất hiện những người không biết nặng nhẹ này, thể diện vương phủ phải đặt ở đâu? Lúc ấy tiểu nhị trong cửa hàng của ngài Lục Nghĩa dẫn theo mấy huynh đệ đi theo Hạ Tam cô nương đến tặng quà cho ngài, Lục Nghĩa nghe Hạ tam tiểu thư nghi ngờ, liền bảo đệ đệ Lục Toàn của hắn giả bộ mất túi tiền, lôi kéo tên hán tử nghèo kia không chịu buông. Dẫn tới quan sai nghe được tin tức, lôi bọn họ đến quan phủ tra hỏi. Chỉ là Hạ Tam tiểu thư sợ bên trong có gì đó không ổn, liền muốn nói với ngài một tiếng, để ngài có sự chuẩn bị.”

Miên Đường nghe vậy nhíu mày. Nếu lại nói tiếp, nàng thật đúng là có một huynh trưởng ruột bị đày đến biên cương.

Lúc trước sau khi nàng và Thôi Hành Chu làm hòa, hắn từng có ý đón huynh trưởng của nàng trở về. Nhưng Liễu Miên Đường đã xem qua lai lịch của huynh trưởng lại khéo léo từ chối ý tốt của Vương gia.

Huynh trưởng Liễu Triển Bằng tội chất thành đống, bởi vì tham ô tiền tài mà đạp đổ tiền đồ chân tài của rất nhiều học sinh có năng lực thật sự, thậm chí còn có chuyện do hắn làm việc vì lợi ích cá nhân, chèn ép một vị học sinh tâm cao khí ngạo đến mức phải treo cổ tự sát. Là một mạng người, làm sao có thể biến chuyện to thành chuyện nhỏ được?

Bởi vì vụ án này, phụ thân độc chiếm phần lớn sai lầm đã bị chém đầu ngay tại pháp trường. Mà huynh trưởng Liễu Triển Bằng cũng bị đày đến biên cương.

Miên Đường cảm thấy huynh trưởng từ nhỏ đến lớn đều được phụ thân bao bọc nuông chiều, thậm chí cuối cùng phụ thân nguyện ý vì đứa con này mà chết.



Nhưng nàng cũng không phải phụ thân, không có nghĩa vụ phải tiếp tục nuông chiều huynh trưởng không hiểu chuyện này.

Nếu xét theo vương pháp, bắt hắn phải tự chấp hành hình phạt, thuận tiện sám hối quá khứ của chính mình, một lần nữa quay lại làm người là được, cần gì phải trộm mở cửa thoát, thả hạng người gian xảo ngoan độc không biết thay đổi này về?

Nhưng bây giờ, thời gian lưu đày còn lâu mới kết thúc, nếu như tên kia thật sự là Liễu Triển Bằng, làm sao có thể xuất hiện ở Chân Châu cách xa ngàn dặm được? Còn luôn miệng nói muốn đến nhận là người thân của nàng?

Miên Đường nhíu mày suy nghĩ một hồi, phân phó Bích Thảo nói: “Đi, mang một bộ nam trang đến đây cho ta, ta đến nha phủ Chân Châu xem một chút.”

Lần này, Phương Hiết và Bích Thảo đều nghe đến trợn tròn mắt, Phương Hiết chỉ khuyên can nói: “Huyện chủ... Hôm nay chính là ngày đại hỷ của ngài và Vương gia, nào có tân nương tử không ngồi trong phòng tân hôn, mà lại đi tới nhà lao chứ? Vương gia biết được, nhất định sẽ phạt nặng hai người chúng ta, xin huyện chủ suy nghĩ thật kỹ!”

Liễu Miên Đường làm việc, từ trước đến nay đều to gan tùy theo tâm tính của mình. Nhưng lần này bị hai nha đầu nhắc nhở, ngược lại nhớ tới thân phận của mình.

Lúc này Lý ma ma một mực yên đứng bên cạnh nghe mới mở miệng nói: “Vương phi, cần gì ngài phải tự mình đi, mặc kệ người nọ có phải là Liễu công tử hay không, hôm nay cũng không nên nghênh đón hắn vào phủ. Chỉ là đợi thêm một đêm nữa, ta có thể phái người đến huyện nha nói chuyện, bảo bọn họ lấy rượu ngon thịt thơm chiêu đãi vị công tử kia trước là được.”

Miên Đường nghe được nhướng mày: “Lý ma ma, ngươi có người quen ở huyện nha?”

Lý ma ma ngượng ngùng cười: “Hôm nay tiểu nhi thi đỗ, được Vương gia đề bạt, làm huyện thừa huyện Triệu ngoài thành Chân Châu, nếu bọn họ bị bắt ở ngoài thành, đại khái là ở trong quan dinh của tiểu nhi tử nhà lão nô.”

Triều đại dân phong cởi mở, không giống như tiền triều cấm con của gia nô thi cử, ngoại trừ “công thương” cùng với tội phạm không được làm quan ra, những người khác đều không bị cấm.

Cho nên rất nhiều con cái của nô bộc trong những vương phủ cao quý, nếu có học giả thật sự có tài, ngược lại so với những con cháu của những nhà trong sạch kia có nhiều đường tắt để thăng cấp hơn. Xem ra con trai của Lý ma ma chính là như thế.

Miên Đường nghe vậy sợ đến nhảy dựng lên: “Bây giờ ngươi đã là mẹ của huyện thừa, mỗi ngày ta lại sai người bưng trà rót nước...”

Lý ma ma phất phất tay nói: “Vương phi ngài đừng trêu ghẹo lão nô, nếu không phải là thay đổi thân phận, con trai lão nô tương lai cho dù có làm tướng, thì cũng là người được sinh ra trong vương phủ! Là nô tài của Vương gia, huống chi là mẹ con ta? Có thể bưng trà rót nước cho ngài, đây là phúc phận mấy đời mẹ con lão nô tu luyện thành!”

Miên Đường đã lâu không thấy Lý ma ma đen mặt với mình, hiện giờ vị ma ma này khiêm tốn giống như gió xuân ấm áp, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Cũng khó trách bà lại có thể phi rong ruổi trong vương phủ nhiều năm như vậy, quả nhiên là một lão nhân tinh vi, nắm rõ thái độ trên dưới, công phu vỗ mông cực kỳ tự nhiên, đủ cho hai nha đầu ngốc bên cạnh bà học cả đời!

Nhưng mà nếu huyện thừa huyện Truyện là người một nhà, như vậy hết thảy đều dễ nói. Lý ma ma được Miên Đường phân phó liền xoay người rời đi, đương nhiên có thể này xử lý biến cố này một cách thỏa đáng.

Thế nhưng trái tim Miên Đường lại không thể thả lỏng. Nàng ngược lại sợ bạn bè quan khách biết được gia thế của nàng, chỉ là nếu thật sự là huynh trưởng xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là bị người có dụng tâm khác xúc giục, ôm mưu đồ đến đây để khiến Hoài Dương Vương mất mặt.

Có thể tưởng tượng, khi một người vừa mới bị lưu đày trở về, chấy rận cũng không bắt sạch sẽ, tùy tiện đứng trước cửa vương phủ hô “Muội phu mở cửa”, sẽ chấn động cỡ nào.

Cũng may Hạ Trân tinh mắt, mà huynh đệ Trung Nghĩa cũng vừa vặn đi theo nàng ta vào thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook