Kiều Tàng

Chương 180:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Tuy nhiên, Hạ Trân cho rằng đi theo sau người đàn ông mang dáng vẻ lôi thôi luộm thuộm kia là một vài người ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, bọn họ đã chen chúc và bị đám đông lấn át rồi biến mất ngay sau khi người tự xưng là ca ca của nàng bị bắt. Tuy nhiên, Lục Trung nghe theo lời chỉ dẫn của Lục Nghĩa và bí mật đi theo hắn ta mặc dù không biết chắc rằng mình có thể tra ra điều gì đó hay không.

Khi màn đêm buông xuống, Hoài Dương Vương Tây Bắc cuối cùng cũng đã quay trở lại, trên người hắn tỏa ra mùi rượu rất nồng nhưng cho dù vậy thì thần trí của hắn vẫn rất tinh táo, Liễu Miên Đường thấy vậy liền gọi người bưng bát canh giải rượu đưa cho hắn uống.

Thôi Hành Chu nhấp vài ngụm canh trong bát sau đó đột nhiên hỏi: Tại sao Lý ma ma cứ đứng ngồi không yên như vậy? Có điều gì bất ổn à?” Miên Đường ngạc nhiên khi hắn ta đang uống rượu cùng với vài người bằng hữu và khách khứa ở bên hiên ngoài mà vẫn còn để tâm tới những chuyện đang xảy ra trong tân phòng, nàng nghĩ đại khái chắc do thị vệ canh gác bên ngoài tân phòng đã đi bẩm báo lại cho Vương gia.

Vì thế Miên Đường liền nói ra sự thật về thứ mà ca ca của nàng, người mà đã bị bắt đi đang tìm kiếm.

Thôi Hành Chu nghe xong không khỏi nhíu mày, sau đó hỏi lại nàng: “Nàng có muốn ta cho người đưa ca ca của nàng tới đây không?”

Miên Đường nghe vậy liền lắc đầu, sau khi suy nghĩ một chút thì nàng kiên quyết nói: “Không những không thể đón hắn tới đây, thậm chí để hắn ở lại Vương phủ cũng không được. Trong chuyện này rất có khả năng là có người âm mưu mưu hại. Từ việc chặn tân hôn ở bên ngoài, nếu chàng tới gặp ca ca ta trong khi hắn vẫn đang ở trong ngục thì sau này sẽ trở thành tội phạm chứa chấp phạm nhân, hơn nữa hiện giờ chàng thành thân với ta như vậy hắn liền trở thành đại cửu tử của chàng. Khi thời cơ chín muồi, những người có dã tâm ở trong triều sẽ luận tội chàng trước Vua, đến lúc đó chẳng phải chàng hoàn toàn không thể thanh minh cho sự trong sạch của mình hay sao?”

Nói xong lời cuối cùng, Miên Đường đột nhiên không ngăn nổi sự đau khổ trong lòng, dẫu biết rằng ca ca của nàng không xứng để đón tân nương cùng với Hoài Dương Vương, hơn nữa chính nàng cũng có xuất thân từ thổ phỉ. Mặc dù có thể nói nàng đã quy ẩn trên Ngưỡng Sơn và thành thân với Hoài Dương Vương nàng cũng không sẽ bị triều đình bắt giữ, nhưng suy cho cùng thì đó cũng là một lai lịch không mấy trong sạch.

Chẳng phải do Đương Kim Hoàng Thượng muốn thanh minh cho sự trong sạch của Vương gia nên mới im lặng, không nói ra chuyện chàng ấy năm đó đã từng đặt chân tới Ngưỡng Son hay sao?

Nếu người mà Thôi Hành Chu lấy làm phu nhân là một người có lai lịch trong sạch, là một nữ tử nhà gia giáo có khuôn phép thì chẳng phải hiện giờ sẽ không bị liên lụy tới những điều phiền toái này hay sao? Sau ngày thành hôn hôm nay cũng có lẽ không còn được coi là người thanh liêm, trong sạch nữa...

Thôi Hành Chu kỳ thật không nghĩ rằng trong nội tâm Miên Đường lại có những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy.

Lúc trước, sau khi hắn cùng với Liêm Bính Lan đính ước, gia đình nàng ta cứ hễ có chuyện lại tới làm phiền hắn, hắn cũng nhẫn nại, dốc lòng xử trí ổn thỏa mọi chuyện.

Nếu so sánh giữa Miên Đường với Liêm Bính Lan, thì quả thực nhân khẩu trong nhà Miên Đường đơn giản hơn rất nhiều, Liễu gia cũng sắp tận, mà con cháu của Lục gia đều được dạy bảo cẩn thận rằng không được liên lụy tới Miên Đường, càng không được thấy người sang bắt quàng làm họ, chỉ được phép tự lực cánh sinh, tay làm hàm nhai, không được gây thêm phiền toái cho Liễu nha đầu.

Sau nghe Liễu Miên Đường nói, kỳ thực Thôi Hành Chu cũng đã suy sét tới những điều đó rồi. Nếu huyện nha của nhà giam kia là Liễu Triển Bằng thật thì đồng thời đó cũng là huynh trưởng của Liễu Miên Đường, nếu nàng cầu xin hắn cứu một người ca ca khác của nàng âu cũng là điều đương nhiên và là bổn phận của nàng.

Thôi Hành Chu kỳ thực đã chuẩn bị sẵn tâm thế đối phó nếu bị vu oan giá họa. Chính hắn cũng không nghĩ tới Miên Đường lại vì hắn mà suy xét chu đáo đến như vậy, thậm chí vì sợ liên lụy tới hắn mà một mực từ chối gặp ca ca để nghe rõ sự tình.

Thôi Hành Chu nhất thời hơi sửng sốt, sau đó liền nói: “Trước kia khi nàng vừa mới hay tin ca ca bị đưa đi tra khảo đã khóc đến chết đi sống lại, khóc đến cạn cả nước mắt, vậy bây giờ nàng có thể cam tâm bỏ mặc hắn được sao? Nàng yên tâm, những điều nàng đang lo lắng cũng không đáng lo ngại, ta sẽ thay nàng xử lý thỏa đáng nhất có thể.”

Miên Đường xúc động, bỗng dang tay ôm lấy cổ hắn: “Ta đương nhiên biết bản lĩnh của chàng. Nhưng điều đó thực sự không cần...... Lúc trước ta khóc không phải vì đau lòng cho hắn, mà ta khóc vì hắn là người được phụ thân yêu quý. Hại người cũng tự hại mình, nếu lúc trước ta cố gắng khuyên nhủ phụ thân thì có lẽ hiện giờ cũng không rơi vào cảnh ngộ nhà tan cửa nát. Vì hẳn như vậy nên không xứng đáng làm vấy bẩn thanh danh của chàng.. Chàng không biết tính cách hắn như thế nào, chỉ biết hắn là do phụ thân của ta nuông chiều thành hư. Nếu chàng giúp hắn chạy thoát khỏi ngục giam, hắn nhất định sẽ cho rằng mình đã tìm được một người chống lưng có năng lực hơn phụ thân, nói không chừng hắn sẽ đem lại tai họa cho chàng......Đó cũng là lý do vì sao ta không để chàng cho người đưa hắn tới Vương phủ.”

Thôi Hành Chu nhìn thấy dáng vẻ lo âu của Miên Đường như vậy không nhịn được mà đau lòng thay cho nàng. Nàng tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng thực chất nàng không hề cứng rắn như vẻ ngoài. Hắn biết rằng nàng đã lén lút nhờ đại cữu cữu của nàng là Lục Văn ra mặt đưa tiền cho lính canh ngục của Liễu Triển Bằng sau lưng hắn, chỉ mong lính canh canh gác cẩn thận để hắn kịp thời chuẩn bị, không làm lãng phí thời gian của hắn.



Tuy nhiên ở trong lòng của Liễu Miên Đường thì phu quân của nàng vẫn là người quan trọng nhất, cho nên nàng đã suy tính kĩ càng trước khi thành thân với hẳn, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ để hắn phải khó xử.

Ngay tại thời điểm này, mẫu thân của hắn cũng không thể suy nghĩ cho hắn chu đáo đến như vậy.

Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu có chút đau lòng, sau đó không kìm được mà vòng tay qua ôm nàng vào trong lòng, vừa vỗ về vừa trấn an nàng rằng: “Nàng không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu, chuyện này ta sẽ thay nàng xử trí thật thỏa đáng, nàng chỉ cần an tâm nghỉ dưỡng, chăm sóc cho bản thân thật tốt là được.”

Miên Đường nghẹn ngào mà ôm chầm lấy hắn nhưng trong lòng lại không ngăn nổi những dòng suy nghĩ kia.

Ở những gia môn giàu có, nhà cao cửa rộng, hết thảy nương tử đều mang thai bởi vì họ luôn muốn ở riêng một phòng với phu quân của mình. Vì vậy khi đêm khuya thanh tịnh buông xuống, Sở thái phi e con trai mình uống rượu nhiều đến nỗi không biết trời đất gì nữa nên đã cho hạ nhân thúc giục Vương gia về phòng tân hôn để nghỉ ngơi, nhưng tuyệt đối không được làm ảnh hưởng tới Miên Đường.

Tuy nhiên, Vương gia đã sớm tắm rửa sạch sẽ và đi vào phòng để nghỉ ngơi, sau đó chỉ tay về phía ma ma và nói: “Ngươi đi bẩm báo với mẫu thân của ta rằng trong lòng ta biết rõ việc gì nên làm việc gì không nên làm, tuyệt đối sẽ không làm náo loạn. Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”

Miên Đường ban đêm thường ngủ không được ngon giấc, lại có cái tật xấu là hay đá mền ra. Hiện giờ trời đã chuyển thu, ban đêm lại chuyển lạnh hơn ban ngày, do đó hắn đi theo nàng và ngủ cạnh nàng để kịp thời đắp lại mền cho nàng mỗi khi nàng đạp mền ra, hơn nữa nếu có người nằm bên cạnh thì hơi ấm từ người hắn còn có thể sưởi ấm cho nàng không thua kém gì nhiệt độ của bình nước nóng.

Về chuyện mà mẫu thân lo lắng, thật sự là không cần thiết, hắn đã vất vả trên chiến trường và nằm trên giường ván một năm rồi chẳng nhẽ lại không chịu nổi mấy tháng sao?

Sau khi Miên Đường tắm rửa sạch sẽ, chải tóc gọn gàng, mang theo mùi hương nồng nàn, thuần khiết mà nằm trong vòng tay của Thôi Hành Chu.

Nàng và hẳn quen biết lâu như vậy, nàng cũng đã gọi hắn là tướng công gần hai năm rồi, nhưng cho tới tận bây giờ hắn mới danh chính ngôn thuận trở thành phu quân của nàng. Hôm nay bằng hữu thân thích đều tới chúc mừng và chứng giám cho họ, đây là điều không thể chối cãi được.

Nghĩ đến đây, nàng trong lòng cảm động một hồi, không nhịn được mà ghé vào tai hắn thì thầm nói nhỏ: “Phu quân...”

Tính đến thời điểm hiện tại, Thôi Hành Chu đã rất lâu rồi không được nghe một tiếng “phu quân” nũng nịu và ngọt ngào đến như vậy, chỉ cảm thấy như đang có một dòng nước ấm chảy qua người hắn sau đó chạy thẳng vào trong trái tim.......

Lúc này hơi thở tràn ngập hương thơm ngọt ngào say đắm lòng người lan cả vào trong vòng tay của hắn. Hoài Dương Vương cảm thấy rằng bây giờ đem chuyện này khoe với mẫu thân thì vẫn còn quá sớm, trong lúc nhất thời hắn có chút không kiềm chế được.

Chỉ có thể ôm nàng và đặt lên đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào của nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nhưng Miên Đường đã mệt mỏi cả một ngày, sau khi nằm trong vòng tay của hắn và cười đùa được một lúc thì nàng liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Thôi Hành Chu không ngủ được thì liền nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh trăng và bắt đầu đếm số hạt ngọc treo trên chuỗi trên đầu giường, đếm đến nửa ngày cũng không cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng lại lần nữa đứng dậy đi vào ra ngoài hoa viên để luyện võ.

Đợi đến ngày thứ hai, Miên Đường sau một đêm ngủ say giấc đã tỉnh dậy, xoay người sang để ngắm nhìn người phu quân đang nằm cạnh mình, dường như nàng có cảm giác giây phút hiện giờ giống hệt với khoảng thời gian hai người còn ở trên núi, bỗng chốc nàng không muốn ngồi dậy nữa mà chỉ muốn lười nhác nằm đó để ngắm nhìn hắn mãi như thế này.

Nhưng thật sự điều này là không thể vì hôm nay nàng còn phải dâng trà lên cho bà bà, vì vậy Miên Đường chỉ có thể vừa lay người phu quân vừa loạng choạng đứng dậy.

Kết quả là Thôi Hành Chu đành mang khuôn mặt chưa được ngủ đủ giấc tới để dâng trà cho mẫu thân.



Bởi vì hắn thành hôn nên tỷ tỷ Thôi Phù của hắn cũng trở về Vương phủ để cùng mẫu thân chờ đệ đệ và đệ phụ tới kính trà.

Nói thật ra, Thôi Phù tuy rằng không xem trọng Liêm Bính Lan, nhưng nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới đệ phụ tương lai của mình lại là nữ tử có hoàn cảnh xuất thân như vậy.

Nàng ta ban đầu được tin rằng đệ đệ muốn thành hôn, mà mẫu thân lại không thể thu xếp hết mọi việc trong nhà một mình được nên mới cố ý trở về sớm để giúp mẫu thân lo liệu một chút.

Kết quả ngày hôm trước vừa mới hồi vương phủ, liền nghe nói đệ đệ ngày hôm sau muốn cử hành hôn lễ, nàng hỏi mẫu thân mới biết được rằng Miên Đường đã mang thai, sợ cái thai lớn hơn chút nữa không giấu được nên mới vội vã thành hôn như vậy.

Này...... Này là cái sự tình gì vậy? Thôi Phù tức giận gần như muốn nổ tung, thế nhưng mẫu thân của nàng lại thản nhiên, điềm tĩnh mà nói rằng: “Thế này không cần phải vội vàng thành hôn sao? Có thể giấu được thì là chuyện tốt......”

Thôi Phù từ nhỏ đến lớn quả thực đều không đối lại mẫu thân, nàng cảm thấy nếu là chính mình ở trong phủ, tuyệt đối sẽ không để đệ đệ hành sự một cách hoang đường và thiếu suy nghĩ đến vậy, sẽ không bao giờ cho phép đệ đệ thành hôn với một nữ tử có xuất thân bất minh bạch. Nhưng sự việc đã đến nước này thì một người tỷ tỷ đã xuất giá như nàng khó mà nói được điều gì, chỉ có thể để yên cho đệ đệ lấy một nữ tử không môn đăng hộ đối, càng không xứng đôi vừa lứa này làm Vương phi.

Kết quả hôm nay nàng ta cùng mẫu thân cố ý dậy sớm, chờ tân lang và tân nương tới phụng trà, kết quả chờ mãi chờ mãi mới thấy hai người bọn họ khoan thai tới muộn. Mà nhìn đệ đệ lại có vẻ mệt mỏi do thiếu ngủ, bộ dạng không có chút tinh thần nào, giống như đêm qua hắn ngủ không được ngon vậy.

Cũng không biết tối hôm qua Liễu Miên Đường trêu chọc đệ đệ như thế nào, đang mang thai thế nhưng còn không định buông tha cho đệ đệ của nàng ta, một hai phải quấn lấy hắn cùng nhau ngủ mới chịu.

Chẳng lẽ là sợ đệ đệ lên sang phòng thị thiếp, sợ bản thân sẽ bị thất sủng? Rõ ràng là chính phi của Vương phủ nhưng lại không hề phóng khoáng với các thị thiếp khác trong phủ!

Thôi Phù cảm thấy phải nhắc nhở mẫu thân nên dạy cho tân nương này gia pháp gia môn trong Vương phủ.

Tuy nhiên, Miên Đường lại không hề nhận ra tâm tư cũng như nét mặt đang nhăn lại của đại cô bên cạnh bà bà. Nàng chỉ bưng chén trà thật cẩn thận mà quỳ xuống trước mặt hai vị để kính trà.

Sở thái phi vội vàng phân phó ma ma: “Đi, mau tới đỡ nàng đứng dậy, hôm qua đã hết quỳ lại bái, nếu hôm nay lại quỷ tiếp nhỡ ảnh hưởng tới thai nhi thì sao? Hơn nữa trong phòng này cũng không có người ngoài nên không cần lễ nghi gì cho phiền phức.”

Thôi Phù cảm thấy mẫu thân quá khiêm tốn, không hề có dáng vẻ của một bà bà uy nghi. Khi trước nàng được gả vào phủ Khánh Quốc Công, bà bà của nàng sợ nàng trước là quận chúa trong Vương phủ giờ lại là Quý phi nên được nuông chiều, bắt nàng đứng hầu hạ bên bản ăn ước chừng khoảng một tháng, học thuộc hết các quy củ, không được thiếu dù chỉ một chữ.

Nàng là từ xa tới, trong lòng liền nghĩ bị ủy khuất, dù có uất ức cũng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng. Cái xuất thân của đệ phụ tuy hèn nhọn nhưng thật ra số mệnh tốt nên mới gặp được một bà bà dễ tính như mẫu thân của nàng.

Nếu đem hai người ra so sánh, một người là trưởng nữ của Vương phủ còn một người là Vương phi thì trong lòng của Thôi Phù khó tránh có chút không bằng lòng, vì vậy nàng ta một bên nói với mẫu thân: “Mẫu thân, người cũng quá cẩn thận rồi, lúc trước khi con có thai, bà bà của con còn muốn con hàng ngày đều phải tới thỉnh an, không được bỏ một ngày nào, cho đến bây giờ cũng chưa bớt đi được chút lễ nghĩa nào. Đây là một phép tắc mà gia môn nào cũng nên có, nếu miễn lễ hoàn toàn thì chẳng phải là rối loạn quy củ, kêu nàng rằng trong phủ chính là tùy tiện như vậy hay sao?”

Thôi Phù từ nhỏ tính tình ngang ngạnh, miệng lưỡi lợi hại, không còn cách nào khác, ai kêu mẫu thân mềm yếu, đệ đệ tuổi nhỏ đâu! Tuy nhiên tính tình như vậy mà về nhà phu quân, ở đó không có ai chống lưng cũng thực sự bất lợi. Có thể nàng ta lúc trước bị bà bà biến đổi pháp lập quy củ, kỳ thật cũng là do quá thẳng thắn.

Thôi Hành Chu thực ra hiểu rất rõ tính cách của tỷ tỷ nên chỉ mở miệng ngắt lời: “Miên Đường không phải là không hiểu quy củ, tỷ tỷ mới trở về mấy ngày, đương nhiên không biết nàng là người chí hiếu, đối xử với mẫu thân đều một lòng kính cần nghe theo. Chẳng qua lúc trước thai nhi không ổn định, nàng phải nằm tĩnh dưỡng nhiều ngày mới có chuyển biến tốt, mẫu thân thương nàng ấy thì có gì không đúng?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook