Chương 18:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Sở thái phi nói chính là lời nói thật, muội muội nàng- Liêm Sở thị khi còn ở nhà, là được nuông chiều cực kì, cái gì cũng phải đòi cái tốt nhất, tính toàn đẻ con, nuôi nấng sau, cũng không ngại mà thể hiện. Chính là nữ nhi muội muội Liêm Bính Lan của bà lại là cô nương đoan trang tao nhã ôn lương, cùng nhi tử Thôi Hành Chu xứng đôi thật sự.
Đã một thời gian dài Thôi Hành Chu chưa về nhà, sau khi vấn an mẫu thân xong, hắn ngồi xuống tán ngẫu với mẫu thân và dì về việc nhà.
Liêm Sở thị tươi cười nói vài câu xong bèn chuyển đề tài, cười mỉm nói: “Tỷ tỷ à, đứa nhỏ Hành Chu này ở một mình bên ngoài đã lâu, bên người cũng không có lấy một nha hoàn lo việc ấm lạnh, việc này về lâu về dài e là không được. Hôn Kỳ của nó và Bính Lan còn có một năm nữa, hay là để cho Liên Hương, nha hoàn bên Bính Lan tới hầu hạ bên người của Vương gia trước, ít nhất có thể lo liệu chu toàn hơn cho hắn có phải không?”
Cái kiểu tiểu thư chưa đi, nha hoàn đã đi trước mở đường như vậy vượt quá dự kiến của mọi người. Có vẻ ý tứ của Liêm Sở thị là muốn để Liên Hương đến làm thông phòng của Thôi Hành Chu trước.
Sơ Thái Phi không khỏi nhìn thoáng qua Liêm Bính Lan đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh. Nàng có vẻ cũng không kinh ngạc, chỉ hơi cúi đầu, không nói chuyện. Sau đó bà lại đưa mắt nhìn thoáng qua Liên Hương.
Cái nha đầu này bộ dạng nhìn cũng đoan chính, nhưng mà so với Liêm Bính Lan thì kém hơn một ít, nhìn qua cũng không giống như hồ ly tinh thích quyến rũ người khác……
Lúc này Thôi Hành Chu mở miệng nói: “Ta thường xuyên ở quân doanh sinh hoạt, mang theo thị nữ thì không thuận tiện, gã sai vặt bên người cũng coi như tận tâm, dì không cần quá lo lắng cho ta.”
Nghe được Vương gia uyển chuyển cự tuyệt nhưng Liêm Sở thị vẫn không từ bỏ mà nói: “Liên Hương cũng không phải là loại hạ nhân tự coi mình là chủ tử được nuôi dưỡng ở đại trạch, Vương gia cứ yên tâm mà sai sử, sau này khi ngài thành thân với Bính Lan thì nàng ta cũng hầu hạ bài bản, vừa có thể giúp đỡ Bính Lan vừa có thể dốc lòng chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho ngài không phải sao?”
Sở Thái Phi lỗ tai mềm, nghe muội muội mình nói như thế thì cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế bà bèn khuyên nhủ nhi tử: “Đây coi như là một mảnh hải tâm của dì con, hay là con cứ đáp ứng đi.”
Nhưng Thôi Hành Chu lại không đồng ý như tưởng tượng của mọi người, hắn cầm ly trà lên, nhẹ nhàng gạt nắp trà, nhìn như lơ đãng chuyển sang huyện khác: “Vài ngày trước đó, có thủ hạ bẩm với ta là thấy gã sai vặt của dượng – Liêm đại nhân ở Linh Tuyền trấn, đoán là đến chọn mua đồ sứ, không biết có chọn mua được thứ gì vừa lòng không? Có cần ta chọn hộ mấy món để mua?”
Liêm Sở thị thoáng sững sờ, lúc đang định mở miệng trả lời thị Liêm Bính Lan lại mềm mỏng nói: “Mẫu thân đừng lo lắng quá nhiều, nếu như biểu ca muốn tuyển thị nữ thì trong phủ đều là người linh hoạt chu đáo, bọn họ đều được Thái Phi tự mình dạy dỗ, đều có điệu bộ và cẩn thận. Liên Hương hấp tấp như vậy sao có thể so sánh được.
Nói xong nàng tiếp tục nhẹ nhàng nói đến việc hôm qua cùng Thái Phi tới chùa ăn chay, lựa chỗ hài hước, chọc Thái Phi vủi vẻ cười đến không thể khép miệng. Đến nỗi chuyện đưa nha hoàn nới trước đó đều bị ném qua một bên.
Đợi đến khi Thôi Hành Chu đứng dậy cáo từ với mẫu thân, trở lại thư phòng thì Liêm Sở thị cũng mang theo nữ nhi cáo từ, trở về sân viện tạm trú của Liêm Bính Lan.
Đợi đến khi vào trong phòng, bốn phí đều không có người nào thì Liêm Sở thị tức khắc giận dữ ra mặt, bà trừng mắt nói với nữ nhi: “Chẳng phải đã sớm bảo với con rồi hay sao, trước để Liên Hương đến bên người Thôi Hành Chu, như vậy có thể tiện đà nắm bắt được tình hình bên đó. Khó khắn lắm mới có thể khiến tỷ tỷ của ta đáp ứng, sao con lại đi căn cản chứ?”
Càng nói càng khiến giận trong lòng bà bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Liêm Sở thị tràn đầy sầu lo nói với nữ nhi: “Trời ạ, đúng là con nối nghiệp cha, chuyện hoang đường ở vương phủ này chẳng khi nào chấm dứt. Trước đây ta biết lão vương gia Thôi Tạ trăng hoa nên mới gắng chống đối không gả đến mức cha mẹ cũng hết cách, đành phải đổi hôn thư của ta với tỷ tỷ, xếp tỷ tỷ gả cho Thôi Tạ còn ta gả cho phụ thân con. Con nhìn xem bác gái con, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì đã sớm bị đám hồ ly kia xơi tái, nào có cuộc sống yên ả của Thái phi bây giờ? Trước đó bác con sống trong dầu sôi lửa bỏng sao bằng được phủ trạch nhà ta, quá đỗi yên bình… Nếu con không để tâm vào, cẩn thận dẫm phải vết xe đổ của bác con. Tới lúc ấy, với cái chức quan làng nhàng của phụ thân con sẽ không có cách nào để cứu con đâu!”
Nghe xong một tràng tự khoe khoang của mẫu thân mình, người luôn ra vẻ dịu dàng như Liêm Bính Lan chỉ cảm thấy khinh thường Liêm Sở thị mà liếc bà một cái.
Liêm Sở thị không chú ý đến cái liếc mắt đầy ẩn ý của nữ nhi, vẫn tiếp tục nói: “Bây giờ ta thấy Thôi Hành Chu đứ con trai độc nhất của bà ta tính tình cũng khá được, không giống bộ dáng phóng đãng của cha hắn mới để cho con gả đến đấy. Nào biết được đứa nhỏ Hành Chu kia thế mà lại âm thầm an trí một tòa nhà ở Linh Tuyền trấn để nuôi ngoại thất! Đúng là…… Chẳng phải cùng một dạng với lão Vương gia đã mất hay sao? Nếu không phòng bị từ sớm thì sau này chỉ có con chịu thiệt thôi!”
Đã một thời gian dài Thôi Hành Chu chưa về nhà, sau khi vấn an mẫu thân xong, hắn ngồi xuống tán ngẫu với mẫu thân và dì về việc nhà.
Liêm Sở thị tươi cười nói vài câu xong bèn chuyển đề tài, cười mỉm nói: “Tỷ tỷ à, đứa nhỏ Hành Chu này ở một mình bên ngoài đã lâu, bên người cũng không có lấy một nha hoàn lo việc ấm lạnh, việc này về lâu về dài e là không được. Hôn Kỳ của nó và Bính Lan còn có một năm nữa, hay là để cho Liên Hương, nha hoàn bên Bính Lan tới hầu hạ bên người của Vương gia trước, ít nhất có thể lo liệu chu toàn hơn cho hắn có phải không?”
Cái kiểu tiểu thư chưa đi, nha hoàn đã đi trước mở đường như vậy vượt quá dự kiến của mọi người. Có vẻ ý tứ của Liêm Sở thị là muốn để Liên Hương đến làm thông phòng của Thôi Hành Chu trước.
Sơ Thái Phi không khỏi nhìn thoáng qua Liêm Bính Lan đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh. Nàng có vẻ cũng không kinh ngạc, chỉ hơi cúi đầu, không nói chuyện. Sau đó bà lại đưa mắt nhìn thoáng qua Liên Hương.
Cái nha đầu này bộ dạng nhìn cũng đoan chính, nhưng mà so với Liêm Bính Lan thì kém hơn một ít, nhìn qua cũng không giống như hồ ly tinh thích quyến rũ người khác……
Lúc này Thôi Hành Chu mở miệng nói: “Ta thường xuyên ở quân doanh sinh hoạt, mang theo thị nữ thì không thuận tiện, gã sai vặt bên người cũng coi như tận tâm, dì không cần quá lo lắng cho ta.”
Nghe được Vương gia uyển chuyển cự tuyệt nhưng Liêm Sở thị vẫn không từ bỏ mà nói: “Liên Hương cũng không phải là loại hạ nhân tự coi mình là chủ tử được nuôi dưỡng ở đại trạch, Vương gia cứ yên tâm mà sai sử, sau này khi ngài thành thân với Bính Lan thì nàng ta cũng hầu hạ bài bản, vừa có thể giúp đỡ Bính Lan vừa có thể dốc lòng chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho ngài không phải sao?”
Sở Thái Phi lỗ tai mềm, nghe muội muội mình nói như thế thì cũng cảm thấy có đạo lý, vì thế bà bèn khuyên nhủ nhi tử: “Đây coi như là một mảnh hải tâm của dì con, hay là con cứ đáp ứng đi.”
Nhưng Thôi Hành Chu lại không đồng ý như tưởng tượng của mọi người, hắn cầm ly trà lên, nhẹ nhàng gạt nắp trà, nhìn như lơ đãng chuyển sang huyện khác: “Vài ngày trước đó, có thủ hạ bẩm với ta là thấy gã sai vặt của dượng – Liêm đại nhân ở Linh Tuyền trấn, đoán là đến chọn mua đồ sứ, không biết có chọn mua được thứ gì vừa lòng không? Có cần ta chọn hộ mấy món để mua?”
Liêm Sở thị thoáng sững sờ, lúc đang định mở miệng trả lời thị Liêm Bính Lan lại mềm mỏng nói: “Mẫu thân đừng lo lắng quá nhiều, nếu như biểu ca muốn tuyển thị nữ thì trong phủ đều là người linh hoạt chu đáo, bọn họ đều được Thái Phi tự mình dạy dỗ, đều có điệu bộ và cẩn thận. Liên Hương hấp tấp như vậy sao có thể so sánh được.
Nói xong nàng tiếp tục nhẹ nhàng nói đến việc hôm qua cùng Thái Phi tới chùa ăn chay, lựa chỗ hài hước, chọc Thái Phi vủi vẻ cười đến không thể khép miệng. Đến nỗi chuyện đưa nha hoàn nới trước đó đều bị ném qua một bên.
Đợi đến khi Thôi Hành Chu đứng dậy cáo từ với mẫu thân, trở lại thư phòng thì Liêm Sở thị cũng mang theo nữ nhi cáo từ, trở về sân viện tạm trú của Liêm Bính Lan.
Đợi đến khi vào trong phòng, bốn phí đều không có người nào thì Liêm Sở thị tức khắc giận dữ ra mặt, bà trừng mắt nói với nữ nhi: “Chẳng phải đã sớm bảo với con rồi hay sao, trước để Liên Hương đến bên người Thôi Hành Chu, như vậy có thể tiện đà nắm bắt được tình hình bên đó. Khó khắn lắm mới có thể khiến tỷ tỷ của ta đáp ứng, sao con lại đi căn cản chứ?”
Càng nói càng khiến giận trong lòng bà bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Liêm Sở thị tràn đầy sầu lo nói với nữ nhi: “Trời ạ, đúng là con nối nghiệp cha, chuyện hoang đường ở vương phủ này chẳng khi nào chấm dứt. Trước đây ta biết lão vương gia Thôi Tạ trăng hoa nên mới gắng chống đối không gả đến mức cha mẹ cũng hết cách, đành phải đổi hôn thư của ta với tỷ tỷ, xếp tỷ tỷ gả cho Thôi Tạ còn ta gả cho phụ thân con. Con nhìn xem bác gái con, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì đã sớm bị đám hồ ly kia xơi tái, nào có cuộc sống yên ả của Thái phi bây giờ? Trước đó bác con sống trong dầu sôi lửa bỏng sao bằng được phủ trạch nhà ta, quá đỗi yên bình… Nếu con không để tâm vào, cẩn thận dẫm phải vết xe đổ của bác con. Tới lúc ấy, với cái chức quan làng nhàng của phụ thân con sẽ không có cách nào để cứu con đâu!”
Nghe xong một tràng tự khoe khoang của mẫu thân mình, người luôn ra vẻ dịu dàng như Liêm Bính Lan chỉ cảm thấy khinh thường Liêm Sở thị mà liếc bà một cái.
Liêm Sở thị không chú ý đến cái liếc mắt đầy ẩn ý của nữ nhi, vẫn tiếp tục nói: “Bây giờ ta thấy Thôi Hành Chu đứ con trai độc nhất của bà ta tính tình cũng khá được, không giống bộ dáng phóng đãng của cha hắn mới để cho con gả đến đấy. Nào biết được đứa nhỏ Hành Chu kia thế mà lại âm thầm an trí một tòa nhà ở Linh Tuyền trấn để nuôi ngoại thất! Đúng là…… Chẳng phải cùng một dạng với lão Vương gia đã mất hay sao? Nếu không phòng bị từ sớm thì sau này chỉ có con chịu thiệt thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.