Chương 181:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thôi Phù tức giận mà liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, nhưng lại không thể không giữ mặt mũi cho Vương phủ, cuối cùng nàng ta cũng không bắt bẻ đệ đệ phải nhập gia tùy tục nữa.
Sau khi kính trà, Miên Đường liền đi theo Thôi Hành Chu ra bên ngoài, nàng muốn thay một bộ y phục khác rồi lén đi Triệu huyện để nhìn xem người đó có phải là ca ca Liễu Triển Bằng của nàng hay không.
Thôi Hành Chu làm không an tâm để nàng lên đó một mình nên đã cho người đi theo sau để yểm trợ cho nàng, còn tỏ vẻ muốn đi cùng nàng.
Tuy nhiên, Miên Đường lại tỏ vẻ nếu Vương gia cùng đi thì sẽ khó tránh khỏi dứt dây động rừng, đánh rắn động cỏ, và tình hình sẽ khó kiểm soát nếu tin tức bị truyền ra bên ngoài.
Thôi Hành Chu nghe nàng từ chối, nhưng thật ra cũng đã nghĩ đến chuyện nàng muốn cùng huynh trưởng nói chút chuyện bí mật trong gia môn nên có lẽ không muốn hắn ở bên cạnh nghe thấy
Vì thế hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Ta là nhất định phải đi cùng nàng, ta đã an bài thỏa đáng, sẽ không có người phát hiện, nàng có thể cùng huynh trưởng của nàng đơn độc gặp mặt, ta sẽ ở bên ngoài chờ cho tới khi nàng gọi ta.”
Miên Đường hơi mím môi lại, nhưng rốt cuộc vẫn yên lặng gật gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của hắn.
Kỳ thật điều nàng lo lắng chính là các huynh đệ trung thành kia, bọn họ vẫn đang bị giam giữ trong huyện nha đó, nếu bọn họ cùng với Hoài Dương Vương gặp mặt, bị hắn nhìn ra sơ hở thì sẽ phải nói rất nhiều lời giải thích.
Bất quá Vương gia nói rằng đã đem chuyện này báo lên Hoàng Thượng, nếu nàng lại gặp khó khăn, trắc trở khiến cho người ta nghi ngờ thì chỉ có cách là đồng ý trước với hắn rồi sau đó sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Sau khi bọn họ lên xe ngựa, Miên Đường liền có chút buồn bã, từ từ thở hắt ra một hơi.
Thôi Hành Chu lấy một quả mận, lột vỏ rồi đưa cho nàng, nghe thấy tiếng thở dài ủ rũ của nàng liền ngẩng đầu lên nhìn nàng âu yếm rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nàng cảm thấy trong người không khỏe sao?”
Miên Đường thành thật mà nói ra ý nghĩ trong lòng mình: “Ta cảm thấy tuy ta và chàng đã thành thân nhưng ngược lại mọi chuyện còn rắc rối hơn trước đây, chi bằng cứ như lúc chưa thành thân, chỉ có như vậy thì mới không có ai dám cản đường chàng.”
Thôi Hành Chu nghe vậy thì nhất quyết không cho phép phu nhân nói tiếp những điều không hay này nữa, hắn không khỏi tức giận mà trừng mắt nhìn nàng một cái và nói: “Như thế nào là không ai dám cản đường? Không lẽ vì không muốn phiền toái mà lại có thể tùy ý đánh đổi hạnh phúc cả một đời của mình sao?”
Miên Đường không muốn tranh cãi đến cùng với hắn nữa, nhưng nàng thực sự cảm kích hắn vì đã giữ lời hứa khi hắn cải trang ở trên Bắc Phố, nàng đành im lặng vì không muốn lỡ miệng điều gì.
Đối đãi với người mang bí mật bên mình cũng giống như việc ăn nhiều vào ban đêm vậy, không thể tiêu hóa được mà xảy ra tình trạng khó tiêu trong bụng, thường xuyên có cảm giác không được thoải mái và vui vẻ.
Miên Đường cuối cùng cũng cảm nhận được Thôi Hành Chu lúc trước rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lo được lo mất. Đi một hồi cuối cùng cũng tới Triệu huyện, nàng chỉ mong các huynh đệ có các hình xăm sẽ không tỏ ra thất vọng với bốn chữ cái nàng tự tay viết, và sẽ vui mừng tới mức muốn ôm nàng một cái!
Chờ tới khi bọn họ tới trước cửa lớn của huyện nha Triệu huyện thì tiểu nhi tử của Lý ma ma đã an bài thỏa đáng rồi tự mình đứng chờ ở cửa nha môn từ sáng sớm rồi.
Miên Đường mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm kín đầu rồi đi theo sự chỉ dẫn của quản ngục vào ngục giam.
Thành thật mà nói, huyện thái gia thật sự có một sự chiếu cố hư hư thực thực tới vị huynh trưởng của Vương phi, còn đặc biệt xây cho hắn một phòng đơn để ở, ngủ trên chiếc giường gỗ có trải sẵn đệm mềm, trên bàn vẫn còn thừa lại thức ăn cùng con gà quay, không khí trong phòng vẫn phảng phất mùi rượu lâu ngày chưa tan hết.
Nhưng hắn ta lại nằm im trên chiếc giường gỗ và hùng hùng hổ hổ quát mắng rằng: “Muội muội của ta chính là Vương phi của Hoài Dương Vương, các ngươi cũng chỉ là thứ chó má, nhỏ bé giống con kiến mà thôi, đợi ta tìm được muội muội của ta thì nhất định ta sẽ đem lũ chó cậy nhà gà cậy chuồng các ngươi ra chém đầu không chừa một tên nào.”
Liễu Miên Đường đứng im trong một góc tường, lặng lẽ nhìn người ca ca trong nhà lao một hồi, sau đó dặn dò nha hoàn Bích Thảo bên cạnh mấy câu. Bích thảo nghe xong, gật gật đầu ngầm hiểu, liền lập tức đi qua bên nhà lao rồi hướng về phía bên trong nói: “Này vị công tử kia, qua đây một chút, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi.”
Vị nam tử kia hôm qua tiến vào đại sảnh làm loạn một hồi, bây giờ thấy bọn nha dịch đối đãi càng ngày càng khách khí với hắn thì hắn chắc chắn rằng bọn nha dịch này đã biết thân phận của bản thân nên có vài phần kiêng nể, vì vậy hắn càng không biết sợ hãi là gì.
Hôm nay nhìn thấy một tiểu cô nương mặt mũi thanh tú, trên người mặc bộ y phục lộng lẫy đứng ở ngoài nhà lao, hắn tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy từ từ tiến tới rồi nhìn Bích Thảo một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nở một nụ cười đầy sự đểu cáng: “Ngươi chính là nữ nhi mà bọn họ đưa tới để phục vụ ta đúng không? Mấy tên nam nhân này thật biết nghe lời, tối hôm qua ta mới dặn dò mà hôm nay đã đưa mỹ nữ tới rồi..... Ngươi còn đứng thất thần ở đấy làm gì, mau đi gọi bọn nha dịch tới rồi mau chóng vào đây để cùng ta vui vẻ!”
Bích Thảo liền biết vị này rất có khả năng là ca ca ruột của huyện chúa, nhưng dù vậy thì nàng cũng thể nhẫn nhịn hắn thêm nữa mà muốn đi vào trong đó đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, xé rách miệng hắn.
Nàng tuy trong lòng rất tức giận nhưng nàng vẫn nhớ rõ chuyện mà huyện chúa phân phó rằng nhất định phải đem hắn đến để huyện chúa thấy hắn rõ ràng, vì thế nàng liền nghiêm nét mặt và nói: “Ngươi lại đây, bằng không ta sẽ đi ra ngoài kia và để ngươi ở lại đây đó.”
Vị nam tử kia đã lâu không được thấy vẻ mặt tức giận của một tiểu cô nương thanh tú như vậy nên nhất thời nhớ tới chính mình khi trước cũng là công tử ăn chơi có tiếng, tức khắc cả người hắn nóng lên, được một lúc thì lồm cồm bò dậy, cười hì hì đi tới nói: “Thiếu gia ta đường đường là con cháu của nhà quan lớn, đừng nhìn hiện tại ta rơi vào tình cảnh khó khăn mà vội vàng xoay người bỏ đi, ngươi hầu hạ ta, nếu tốt thì ta nhất định sẽ chuộc thân cho ngươi và cho người làm thê thiếp của ta....”
Liễu Miên Đường ẩn ở trong góc tối tăm, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của nam nhân kia, tuy rằng khuôn mặt đã lem luốc và mọc râu nhưng giọng điệu và đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm không rời vào da thịt của nữ nhân, hơn nữa cặp lông mày và khuôn mặt đó lại chính là ca ca cùng cha khác mẹ của nàng quả không sai, trong mắt nàng không tránh khỏi ánh lên sự kinh tởm.
Trong phút chốc, tất cả ký ức về thời thơ ấu đen tối của vị ca ca này lại cuồn cuộn hiện lên trong tâm trí nàng. Miên Đường phải hơi nới lỏng cổ áo và đai thắt lưng thì hơi thở của nàng mới trở lại bình thường được.
Bích Thảo nhẫn nại hỏi hắn: “Ta muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao lại biết muội muội của ngươi chính là Vương phi của Hoài Dương Vương.”
Liễu Triển Bằng nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ không ra tại sao chỉ là một nha hoàn mà lại có thể hỏi hắn chuyện này, lại nhìn kỹ Bích Thảo một lần nữa, một tiểu nha đầu cũng không có dáng vẻ của một tiểu thư danh giá, nhìn chung cũng là một kiểu nha hoàn trong một nhà quyền quý, nghĩ vậy hắn liền kích động, vươn tay ra khe cửa rồi túm lấy vạt áo trước của Bích Thảo: “Ngươi có phải là người do muội muội của ta phái tới đúng không? Nó đang ở đâu, tại sao lại không tới cứu ta?”
Bích Thảo bị nắm lấy vạt áo thì có phần lúng túng, nàng không biết làm gì nên đành quay đầu lại ra hiệu để nghe mệnh lệnh tiếp theo của Miên Đường, Liễu Miên Đường đứng trong góc tường tối tăm, cả người nàng tỏa ra sự lạnh lùng khó tả sau đó đưa một tay ra, sau đó ám thị cho Bích Thảo bẻ tay hắn ra đằng sau.
Bích Thảo lập tức ngầm hiểu, liền phối hợp với Miên Đường vặn bàn tay vẫn đang ở trên vạt áo của nàng ra đằng sau, rồi đạp vào chân hẳn một phát làm hắn ngã quỵ xuống đất.
“Aaaaaa! Đau...... Đau đau......” Liễu Triển Bằng đau đến nỗi vội quỳ rạp xuống đất, Bích Thảo lúc này mới nới lỏng tay của hắn. Hắn vừa kêu đau vừa một tay đập xuống đất hỏi:một chút quỳ gối trên mặt đất, bích thảo lúc này mới lỏng hắn móng heo, tiếp theo đem hắn cái tay kia móng vuốt đạp trên mặt đất, hỏi: “Nói, là ai phái ngươi tới?”
Liễu Triển Bằng trời sinh bắt nạt kẻ yếu, đến giờ tính nết cũng không hề có thay đổi, sau khi bị Bích Thảo dạy dỗ thì mặt hắn có vài phần biến sắc, sau đó thành thật khai rằng: “Là vị quý nhân sau khi biết tên ta là Liễu Triển Bằng liền hỏi ta có phải ta có một muội muội tên là Liễu Miên Đường không, sau đó liền sắp xếp cho ta thoát khỏi nơi lao động khổ sai, còn chỉ đường cho ta tới W Châu. Hơn nữa hôm qua là ngày đại hỷ của muội muội ta, ta đi nhận người thân, nàng chắc chắn vì giữ mặt mũi mà nhận ta là ca ca, tới lúc đó ta có thể ở lại trong Vương phủ mà ăn sung mặc sướng, sống vô lo vô nghĩ......”
Bích Thảo dùng sức giẫm mạnh vào bàn tay của hắn trên đất, gằn giọng: “Nói, vị quý nhân kia là ai?”
Liễu Triển Bằng đau đến kêu lên oai oái: “Aaaaaaa, ta...... ta không biết, thật sự không biết, vị quý nhân kia chỉ sai hạ nhân đi làm, thậm chí còn không cho người chuẩn bị nước tắm cho ta.......
Điều Miên Đường muốn nghe, đã đều nghe được, cũng không khác biệt lắm, nàng liền xoay người rời đi trước.
Từ đầu tới cuối, nàng đều không muốn ra mặt nói chuyện trực tiếp với vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ kia, nửa lời cũng không muốn nói.
Tuy nhiên nàng cũng không vội vã đi ra ngoài mà là đi sang nhà lao bên cạnh, Lục Trung, Lục Nghĩa và Lục Hòa đang chờ chỉ thị của nha môn.
Rốt cuộc bọn họ nói Liễu Triển Bằng trộm túi tiền của bọn họ, bây giờ đang chờ phán xét xem có đúng bọn họ là người bị mưu hại hay không.
Thấy Liễu Miên Đường đi tới, ba người đang uống trà trên tấm ván gỗ trong phòng vội vã đứng dậy, Lục Nghĩa trước tiên chắp tay nói: “ Bẩm huyện chúa, chuyện là trưởng quầy đã ăn chặn tiền dùng để chuẩn bị lễ vật cho người ở trong cửa hàng, sau đó thần đã cho vài người huynh đệ đi theo Hạ Tam tiểu thư đến vương phủ, cũng chính thần là người đã chủ trương hành động, gây ra một trận náo loạn như vậy mong huyện chúa đừng tức giận mà tha lỗi cho thần lần này.”
Miên Đường vén áo khoác lên ngồi ở hàng ghế dài phí trước, đối mặt với bọn họ liền tỏ ra ôn hòa nói: “Ta cảm ơn các người còn không kịp, làm sao ta có thể trách tội được? ngồi ở trường ghế thượng, đối bọn họ vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta cảm ơn các ngươi còn không kịp, như thế nào sẽ trách tội? Lúc đó tình hình như thế nào, hãy nói rõ cho ta nghe.”
Lục Nghĩa nghĩ ngợi một lúc rồi bắt đầu nói: “Chúng thần lúc đó đã gặp một tên đóng giả là lừa đảo, vốn định đưa hẳn đến ven đường đánh cho hắn một trận khốn đố, kêu hắn hãy quản tốt miệng lưỡi của mình, không ngờ chính hắn là người đã gọi thêm thuộc hạ đến dùng gậy cản chúng thần không cho huynh đệ đến gần huyện chúa......Lúc đó dù có cố gắng thể nào chúng thần cũng không thể đến gần người được......Thần bấy giờ mới phát hiện ra sự tình không hề đơn giản, nhận thấy nhất định không được để họ vào trong thành nên mới đành hô hoán lên rằng chính hắn là người trộm túi tiền sau đó kêu quan binh tới đưa hắn đi.....Huyện chúa, người vừa mới đi gặp hắn, hắn thật sự là huynh trưởng của người hay sao?”
Liễu Miên Đường chậm rãi gật gật đầu, điều này làm cho mọi người đều bất ngờ, Trung Nghĩa cùng với hai huynh đệ, tính cả Bích Thảo người vừa mới giẫm lên tay của Liễu Triển Bằng đều quỳ phịch xuống đất, mặt trắng bệch ra chờ huyện chúa trách phạt.
Tuy nhiên, Liễu Miên Đường lại xua tay, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta và vị huynh trưởng này chính là không hòa hợp, hôm đó nếu không nhờ các ngươi một lòng muốn bảo vệ ta, giữ cho hỉ sự của ta được trọn vẹn, chỉ sợ kẻ gian đã đạt được mục đích, Vương gia sẽ phải mang tiếng là bao che cho phạm nhân. Các ngươi đều đứng lên cả đi, chuyện này ta e rằng vẫn chưa kết thúc, về sau vẫn phải cần các ngươi chạy trước chạy sau lo chuyện giúp ta rồi.”
Lục Nghĩa nghe Miên Đường nói vậy thì vội vàng thưa: “Quả đúng là một âm mưu lớn...... Xin huyện chúa yên tâm, chúng thần nhất định sẽ tận tâm tận lực cùng huyện chúa tiêu diệt kẻ gian tà.”
Miên Đường nghe vậy thì hài lòng, mỉm cười gật đầu, sau đó phân phó Bích Thảo đi ra ngoài phủ, do thám xem bốn phía huyện phủ này có tai mắt đang nghe lén hay không.
Chờ sau khi Bích Thảo đi ra ngoài canh gác, nàng mới hỏi: “Các huynh đệ đáng tin cậy ở Ngưỡng sơn ngày xưa có bao nhiêu người đã tiến đến cậy nhờ với ngươi?”
Lục nghĩa tính toán một lúc rồi nói: “Ước chừng có hơn bốn mươi người, đều là những người mà lúc trước người đưa tới, trộm cắp, đặt bẫy, móc túi, bọn họ đều đã trở thành người lương thiện và rất đáng tin cậy, mỗi một người trong đó đều là những tay đã có kinh nghiệm, người muốn làm gì chỉ cần phân phó là được!”
Tuy rằng Miên Đường biết những chuyện mình đã làm trước đây là không đúng, nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy không vui khi nghe những chuyện này, trong lòng thật sự có chút không thích ứng được.
Nàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Nhà mẹ đẻ của ta trước đây là tiêu cục tự, ta lúc trước ở Tây Châu tiếp quản sự nghiệp của nhà mẹ, chi là W Châu bên này không có cửa hàng nhỏ vù vậy ta đã lệnh cho trưởng quầy ở huyện Linh Tuyền chuyển nhượng lại cửa hàng, sau đó cho người nhập vào xe ngựa và thuyền nhỏ để chuẩn bị cho ngày khai trương cửa hàng mới, đến lúc đó ta và đại cữu cữu của ta sẽ phái vài người có tay nghề đến để chỉ dạy cho các ngươi những điều cần phải làm......
35
Lục Nghĩa gật đầu ngầm hiểu: “Thần hiểu rồi, xin đại đương gia cứ yên tâm, thần nhất định sẽ tự chiêu binh vạn mã, vì người mà chiêu mộ thêm lực lượng, nếu sau này Hoài Dương Vương phát hiện ra thân phận thật sự của người ắt hẳn sẽ rất bất ngờ, nếu đại đương gia cho phép thì chúng thần liền dựng cờ lên, nguyện cùng người mà đi tới bất cứ đâu.....
Miên Đường thật sự cảm thấy đau đầu, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đập tay xuống bàn nói: “Sau này nếu ai trong số các ngươi còn nhắc tới chuyện trước kia ta đã từng là sơn tặc, thử xem ta có kéo lưỡi các ngươi hay không”
Sau khi kính trà, Miên Đường liền đi theo Thôi Hành Chu ra bên ngoài, nàng muốn thay một bộ y phục khác rồi lén đi Triệu huyện để nhìn xem người đó có phải là ca ca Liễu Triển Bằng của nàng hay không.
Thôi Hành Chu làm không an tâm để nàng lên đó một mình nên đã cho người đi theo sau để yểm trợ cho nàng, còn tỏ vẻ muốn đi cùng nàng.
Tuy nhiên, Miên Đường lại tỏ vẻ nếu Vương gia cùng đi thì sẽ khó tránh khỏi dứt dây động rừng, đánh rắn động cỏ, và tình hình sẽ khó kiểm soát nếu tin tức bị truyền ra bên ngoài.
Thôi Hành Chu nghe nàng từ chối, nhưng thật ra cũng đã nghĩ đến chuyện nàng muốn cùng huynh trưởng nói chút chuyện bí mật trong gia môn nên có lẽ không muốn hắn ở bên cạnh nghe thấy
Vì thế hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Ta là nhất định phải đi cùng nàng, ta đã an bài thỏa đáng, sẽ không có người phát hiện, nàng có thể cùng huynh trưởng của nàng đơn độc gặp mặt, ta sẽ ở bên ngoài chờ cho tới khi nàng gọi ta.”
Miên Đường hơi mím môi lại, nhưng rốt cuộc vẫn yên lặng gật gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của hắn.
Kỳ thật điều nàng lo lắng chính là các huynh đệ trung thành kia, bọn họ vẫn đang bị giam giữ trong huyện nha đó, nếu bọn họ cùng với Hoài Dương Vương gặp mặt, bị hắn nhìn ra sơ hở thì sẽ phải nói rất nhiều lời giải thích.
Bất quá Vương gia nói rằng đã đem chuyện này báo lên Hoàng Thượng, nếu nàng lại gặp khó khăn, trắc trở khiến cho người ta nghi ngờ thì chỉ có cách là đồng ý trước với hắn rồi sau đó sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Sau khi bọn họ lên xe ngựa, Miên Đường liền có chút buồn bã, từ từ thở hắt ra một hơi.
Thôi Hành Chu lấy một quả mận, lột vỏ rồi đưa cho nàng, nghe thấy tiếng thở dài ủ rũ của nàng liền ngẩng đầu lên nhìn nàng âu yếm rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nàng cảm thấy trong người không khỏe sao?”
Miên Đường thành thật mà nói ra ý nghĩ trong lòng mình: “Ta cảm thấy tuy ta và chàng đã thành thân nhưng ngược lại mọi chuyện còn rắc rối hơn trước đây, chi bằng cứ như lúc chưa thành thân, chỉ có như vậy thì mới không có ai dám cản đường chàng.”
Thôi Hành Chu nghe vậy thì nhất quyết không cho phép phu nhân nói tiếp những điều không hay này nữa, hắn không khỏi tức giận mà trừng mắt nhìn nàng một cái và nói: “Như thế nào là không ai dám cản đường? Không lẽ vì không muốn phiền toái mà lại có thể tùy ý đánh đổi hạnh phúc cả một đời của mình sao?”
Miên Đường không muốn tranh cãi đến cùng với hắn nữa, nhưng nàng thực sự cảm kích hắn vì đã giữ lời hứa khi hắn cải trang ở trên Bắc Phố, nàng đành im lặng vì không muốn lỡ miệng điều gì.
Đối đãi với người mang bí mật bên mình cũng giống như việc ăn nhiều vào ban đêm vậy, không thể tiêu hóa được mà xảy ra tình trạng khó tiêu trong bụng, thường xuyên có cảm giác không được thoải mái và vui vẻ.
Miên Đường cuối cùng cũng cảm nhận được Thôi Hành Chu lúc trước rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lo được lo mất. Đi một hồi cuối cùng cũng tới Triệu huyện, nàng chỉ mong các huynh đệ có các hình xăm sẽ không tỏ ra thất vọng với bốn chữ cái nàng tự tay viết, và sẽ vui mừng tới mức muốn ôm nàng một cái!
Chờ tới khi bọn họ tới trước cửa lớn của huyện nha Triệu huyện thì tiểu nhi tử của Lý ma ma đã an bài thỏa đáng rồi tự mình đứng chờ ở cửa nha môn từ sáng sớm rồi.
Miên Đường mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm kín đầu rồi đi theo sự chỉ dẫn của quản ngục vào ngục giam.
Thành thật mà nói, huyện thái gia thật sự có một sự chiếu cố hư hư thực thực tới vị huynh trưởng của Vương phi, còn đặc biệt xây cho hắn một phòng đơn để ở, ngủ trên chiếc giường gỗ có trải sẵn đệm mềm, trên bàn vẫn còn thừa lại thức ăn cùng con gà quay, không khí trong phòng vẫn phảng phất mùi rượu lâu ngày chưa tan hết.
Nhưng hắn ta lại nằm im trên chiếc giường gỗ và hùng hùng hổ hổ quát mắng rằng: “Muội muội của ta chính là Vương phi của Hoài Dương Vương, các ngươi cũng chỉ là thứ chó má, nhỏ bé giống con kiến mà thôi, đợi ta tìm được muội muội của ta thì nhất định ta sẽ đem lũ chó cậy nhà gà cậy chuồng các ngươi ra chém đầu không chừa một tên nào.”
Liễu Miên Đường đứng im trong một góc tường, lặng lẽ nhìn người ca ca trong nhà lao một hồi, sau đó dặn dò nha hoàn Bích Thảo bên cạnh mấy câu. Bích thảo nghe xong, gật gật đầu ngầm hiểu, liền lập tức đi qua bên nhà lao rồi hướng về phía bên trong nói: “Này vị công tử kia, qua đây một chút, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi.”
Vị nam tử kia hôm qua tiến vào đại sảnh làm loạn một hồi, bây giờ thấy bọn nha dịch đối đãi càng ngày càng khách khí với hắn thì hắn chắc chắn rằng bọn nha dịch này đã biết thân phận của bản thân nên có vài phần kiêng nể, vì vậy hắn càng không biết sợ hãi là gì.
Hôm nay nhìn thấy một tiểu cô nương mặt mũi thanh tú, trên người mặc bộ y phục lộng lẫy đứng ở ngoài nhà lao, hắn tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy từ từ tiến tới rồi nhìn Bích Thảo một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nở một nụ cười đầy sự đểu cáng: “Ngươi chính là nữ nhi mà bọn họ đưa tới để phục vụ ta đúng không? Mấy tên nam nhân này thật biết nghe lời, tối hôm qua ta mới dặn dò mà hôm nay đã đưa mỹ nữ tới rồi..... Ngươi còn đứng thất thần ở đấy làm gì, mau đi gọi bọn nha dịch tới rồi mau chóng vào đây để cùng ta vui vẻ!”
Bích Thảo liền biết vị này rất có khả năng là ca ca ruột của huyện chúa, nhưng dù vậy thì nàng cũng thể nhẫn nhịn hắn thêm nữa mà muốn đi vào trong đó đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, xé rách miệng hắn.
Nàng tuy trong lòng rất tức giận nhưng nàng vẫn nhớ rõ chuyện mà huyện chúa phân phó rằng nhất định phải đem hắn đến để huyện chúa thấy hắn rõ ràng, vì thế nàng liền nghiêm nét mặt và nói: “Ngươi lại đây, bằng không ta sẽ đi ra ngoài kia và để ngươi ở lại đây đó.”
Vị nam tử kia đã lâu không được thấy vẻ mặt tức giận của một tiểu cô nương thanh tú như vậy nên nhất thời nhớ tới chính mình khi trước cũng là công tử ăn chơi có tiếng, tức khắc cả người hắn nóng lên, được một lúc thì lồm cồm bò dậy, cười hì hì đi tới nói: “Thiếu gia ta đường đường là con cháu của nhà quan lớn, đừng nhìn hiện tại ta rơi vào tình cảnh khó khăn mà vội vàng xoay người bỏ đi, ngươi hầu hạ ta, nếu tốt thì ta nhất định sẽ chuộc thân cho ngươi và cho người làm thê thiếp của ta....”
Liễu Miên Đường ẩn ở trong góc tối tăm, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của nam nhân kia, tuy rằng khuôn mặt đã lem luốc và mọc râu nhưng giọng điệu và đôi mắt của hắn đang nhìn chằm chằm không rời vào da thịt của nữ nhân, hơn nữa cặp lông mày và khuôn mặt đó lại chính là ca ca cùng cha khác mẹ của nàng quả không sai, trong mắt nàng không tránh khỏi ánh lên sự kinh tởm.
Trong phút chốc, tất cả ký ức về thời thơ ấu đen tối của vị ca ca này lại cuồn cuộn hiện lên trong tâm trí nàng. Miên Đường phải hơi nới lỏng cổ áo và đai thắt lưng thì hơi thở của nàng mới trở lại bình thường được.
Bích Thảo nhẫn nại hỏi hắn: “Ta muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao lại biết muội muội của ngươi chính là Vương phi của Hoài Dương Vương.”
Liễu Triển Bằng nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ không ra tại sao chỉ là một nha hoàn mà lại có thể hỏi hắn chuyện này, lại nhìn kỹ Bích Thảo một lần nữa, một tiểu nha đầu cũng không có dáng vẻ của một tiểu thư danh giá, nhìn chung cũng là một kiểu nha hoàn trong một nhà quyền quý, nghĩ vậy hắn liền kích động, vươn tay ra khe cửa rồi túm lấy vạt áo trước của Bích Thảo: “Ngươi có phải là người do muội muội của ta phái tới đúng không? Nó đang ở đâu, tại sao lại không tới cứu ta?”
Bích Thảo bị nắm lấy vạt áo thì có phần lúng túng, nàng không biết làm gì nên đành quay đầu lại ra hiệu để nghe mệnh lệnh tiếp theo của Miên Đường, Liễu Miên Đường đứng trong góc tường tối tăm, cả người nàng tỏa ra sự lạnh lùng khó tả sau đó đưa một tay ra, sau đó ám thị cho Bích Thảo bẻ tay hắn ra đằng sau.
Bích Thảo lập tức ngầm hiểu, liền phối hợp với Miên Đường vặn bàn tay vẫn đang ở trên vạt áo của nàng ra đằng sau, rồi đạp vào chân hẳn một phát làm hắn ngã quỵ xuống đất.
“Aaaaaa! Đau...... Đau đau......” Liễu Triển Bằng đau đến nỗi vội quỳ rạp xuống đất, Bích Thảo lúc này mới nới lỏng tay của hắn. Hắn vừa kêu đau vừa một tay đập xuống đất hỏi:một chút quỳ gối trên mặt đất, bích thảo lúc này mới lỏng hắn móng heo, tiếp theo đem hắn cái tay kia móng vuốt đạp trên mặt đất, hỏi: “Nói, là ai phái ngươi tới?”
Liễu Triển Bằng trời sinh bắt nạt kẻ yếu, đến giờ tính nết cũng không hề có thay đổi, sau khi bị Bích Thảo dạy dỗ thì mặt hắn có vài phần biến sắc, sau đó thành thật khai rằng: “Là vị quý nhân sau khi biết tên ta là Liễu Triển Bằng liền hỏi ta có phải ta có một muội muội tên là Liễu Miên Đường không, sau đó liền sắp xếp cho ta thoát khỏi nơi lao động khổ sai, còn chỉ đường cho ta tới W Châu. Hơn nữa hôm qua là ngày đại hỷ của muội muội ta, ta đi nhận người thân, nàng chắc chắn vì giữ mặt mũi mà nhận ta là ca ca, tới lúc đó ta có thể ở lại trong Vương phủ mà ăn sung mặc sướng, sống vô lo vô nghĩ......”
Bích Thảo dùng sức giẫm mạnh vào bàn tay của hắn trên đất, gằn giọng: “Nói, vị quý nhân kia là ai?”
Liễu Triển Bằng đau đến kêu lên oai oái: “Aaaaaaa, ta...... ta không biết, thật sự không biết, vị quý nhân kia chỉ sai hạ nhân đi làm, thậm chí còn không cho người chuẩn bị nước tắm cho ta.......
Điều Miên Đường muốn nghe, đã đều nghe được, cũng không khác biệt lắm, nàng liền xoay người rời đi trước.
Từ đầu tới cuối, nàng đều không muốn ra mặt nói chuyện trực tiếp với vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ kia, nửa lời cũng không muốn nói.
Tuy nhiên nàng cũng không vội vã đi ra ngoài mà là đi sang nhà lao bên cạnh, Lục Trung, Lục Nghĩa và Lục Hòa đang chờ chỉ thị của nha môn.
Rốt cuộc bọn họ nói Liễu Triển Bằng trộm túi tiền của bọn họ, bây giờ đang chờ phán xét xem có đúng bọn họ là người bị mưu hại hay không.
Thấy Liễu Miên Đường đi tới, ba người đang uống trà trên tấm ván gỗ trong phòng vội vã đứng dậy, Lục Nghĩa trước tiên chắp tay nói: “ Bẩm huyện chúa, chuyện là trưởng quầy đã ăn chặn tiền dùng để chuẩn bị lễ vật cho người ở trong cửa hàng, sau đó thần đã cho vài người huynh đệ đi theo Hạ Tam tiểu thư đến vương phủ, cũng chính thần là người đã chủ trương hành động, gây ra một trận náo loạn như vậy mong huyện chúa đừng tức giận mà tha lỗi cho thần lần này.”
Miên Đường vén áo khoác lên ngồi ở hàng ghế dài phí trước, đối mặt với bọn họ liền tỏ ra ôn hòa nói: “Ta cảm ơn các người còn không kịp, làm sao ta có thể trách tội được? ngồi ở trường ghế thượng, đối bọn họ vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta cảm ơn các ngươi còn không kịp, như thế nào sẽ trách tội? Lúc đó tình hình như thế nào, hãy nói rõ cho ta nghe.”
Lục Nghĩa nghĩ ngợi một lúc rồi bắt đầu nói: “Chúng thần lúc đó đã gặp một tên đóng giả là lừa đảo, vốn định đưa hẳn đến ven đường đánh cho hắn một trận khốn đố, kêu hắn hãy quản tốt miệng lưỡi của mình, không ngờ chính hắn là người đã gọi thêm thuộc hạ đến dùng gậy cản chúng thần không cho huynh đệ đến gần huyện chúa......Lúc đó dù có cố gắng thể nào chúng thần cũng không thể đến gần người được......Thần bấy giờ mới phát hiện ra sự tình không hề đơn giản, nhận thấy nhất định không được để họ vào trong thành nên mới đành hô hoán lên rằng chính hắn là người trộm túi tiền sau đó kêu quan binh tới đưa hắn đi.....Huyện chúa, người vừa mới đi gặp hắn, hắn thật sự là huynh trưởng của người hay sao?”
Liễu Miên Đường chậm rãi gật gật đầu, điều này làm cho mọi người đều bất ngờ, Trung Nghĩa cùng với hai huynh đệ, tính cả Bích Thảo người vừa mới giẫm lên tay của Liễu Triển Bằng đều quỳ phịch xuống đất, mặt trắng bệch ra chờ huyện chúa trách phạt.
Tuy nhiên, Liễu Miên Đường lại xua tay, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta và vị huynh trưởng này chính là không hòa hợp, hôm đó nếu không nhờ các ngươi một lòng muốn bảo vệ ta, giữ cho hỉ sự của ta được trọn vẹn, chỉ sợ kẻ gian đã đạt được mục đích, Vương gia sẽ phải mang tiếng là bao che cho phạm nhân. Các ngươi đều đứng lên cả đi, chuyện này ta e rằng vẫn chưa kết thúc, về sau vẫn phải cần các ngươi chạy trước chạy sau lo chuyện giúp ta rồi.”
Lục Nghĩa nghe Miên Đường nói vậy thì vội vàng thưa: “Quả đúng là một âm mưu lớn...... Xin huyện chúa yên tâm, chúng thần nhất định sẽ tận tâm tận lực cùng huyện chúa tiêu diệt kẻ gian tà.”
Miên Đường nghe vậy thì hài lòng, mỉm cười gật đầu, sau đó phân phó Bích Thảo đi ra ngoài phủ, do thám xem bốn phía huyện phủ này có tai mắt đang nghe lén hay không.
Chờ sau khi Bích Thảo đi ra ngoài canh gác, nàng mới hỏi: “Các huynh đệ đáng tin cậy ở Ngưỡng sơn ngày xưa có bao nhiêu người đã tiến đến cậy nhờ với ngươi?”
Lục nghĩa tính toán một lúc rồi nói: “Ước chừng có hơn bốn mươi người, đều là những người mà lúc trước người đưa tới, trộm cắp, đặt bẫy, móc túi, bọn họ đều đã trở thành người lương thiện và rất đáng tin cậy, mỗi một người trong đó đều là những tay đã có kinh nghiệm, người muốn làm gì chỉ cần phân phó là được!”
Tuy rằng Miên Đường biết những chuyện mình đã làm trước đây là không đúng, nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy không vui khi nghe những chuyện này, trong lòng thật sự có chút không thích ứng được.
Nàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Nhà mẹ đẻ của ta trước đây là tiêu cục tự, ta lúc trước ở Tây Châu tiếp quản sự nghiệp của nhà mẹ, chi là W Châu bên này không có cửa hàng nhỏ vù vậy ta đã lệnh cho trưởng quầy ở huyện Linh Tuyền chuyển nhượng lại cửa hàng, sau đó cho người nhập vào xe ngựa và thuyền nhỏ để chuẩn bị cho ngày khai trương cửa hàng mới, đến lúc đó ta và đại cữu cữu của ta sẽ phái vài người có tay nghề đến để chỉ dạy cho các ngươi những điều cần phải làm......
35
Lục Nghĩa gật đầu ngầm hiểu: “Thần hiểu rồi, xin đại đương gia cứ yên tâm, thần nhất định sẽ tự chiêu binh vạn mã, vì người mà chiêu mộ thêm lực lượng, nếu sau này Hoài Dương Vương phát hiện ra thân phận thật sự của người ắt hẳn sẽ rất bất ngờ, nếu đại đương gia cho phép thì chúng thần liền dựng cờ lên, nguyện cùng người mà đi tới bất cứ đâu.....
Miên Đường thật sự cảm thấy đau đầu, rốt cuộc cũng nhịn không được mà đập tay xuống bàn nói: “Sau này nếu ai trong số các ngươi còn nhắc tới chuyện trước kia ta đã từng là sơn tặc, thử xem ta có kéo lưỡi các ngươi hay không”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.