Chương 188:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bởi vì hoàng đế đột nhiên lâm bệnh nặng nên các phi tần trong cung đều tụ họp lại ở trong cung của Hoàng Hậu.
Đương Vân Phi sau khi nghe được những gì Thạch Hoàng hậu nói rằng đừng làm vạn tuế vui mừng quá độ sau khi vừa trải qua đau buồn, ngay lập tức nhận ra thâm ý khác liền ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu một hồi lâu sau đó lại liếc mắt sang nhìn Tĩnh Tần cũng đang đứng ở bên cạnh.
Phụ thân của Tĩnh Tần chính là thuộc hạ của Tôn tướng quân cho nên nàng vừa nhìn thấy ánh mắt đó của Vân Phi liền ngầm hiểu ý của nàng nhưng lại ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Bệ hạ ý là người trọng nhân tài hơn bất cứ ai, thần thiếp thật lấy làm khâm phục người, nhưng thần thiếp từng nghe bách tính trong thành đồn rằng vị Hoài Dương Vương kia bản chất kiêu ngạo lại khó có thể thuần phục, cho nên có thể đối với bệ hạ cũng không kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của người, một người như vậy lại đáng để cho bệ hạ thương tâm đến khổ sở như vậy sao?.......Nhưng thật ra vị tân Vương phi mà Hoài Dương Vương mới thành thân gần đây cũng là người quen cũ của van tuế....”
Thạch Hoàng Hậu nghe vậy liền nâng khuôn mặt bầu bĩnh của Tĩnh Tần lên mà không biểu lộ một chút biểu cảm nói: “Lời này của Tĩnh Tần quả thật là có chút ẩn ý, nếu ngươi bày mưu ly gián quan hệ giữa Vương gia và Hoàng Thượng ngay tại đây thì ngươi nhất định sẽ phải bị trừng trị thích đáng, người làm Hoàng Hậu như ta lại không quản được miệng lưỡi của phi tần để cho ngươi ăn nói hàm hồ, âu cũng là thất đức, sau này ta sẽ tự trừng phạt chính mình chép kinh phật để sám hối....Người đâu, đem Tĩnh Tần xuống và miệng hai mươi cái, đánh cho tới khi nàng nhận ra điều gì nên nói điều gì không nên nói mới thôi.”
Sau khi Hoàng Hậu dứt lời, tất thảy mọi người đều tỏ ra rát sing sốt.
Thạch Hoàng Hậu ở trong cung được mọi người gọi là phật Di Lặc an cư trong cung điện, có thể ăn có thể uống nhưng nhất định sẽ không màng thế sự, không quản chuyện của các phi tần. Mặt khác, nàng lạ đối xử với các phi tần trong cung có chút khách khí, cũng chưa từng mang dáng vẻ uy nghiêm của một bậc mẫu nghi thiên hạ ra để chèn ép người khác, từ trước tới nay đều bày ra bộ dáng không được sắc sảo, khôn khéo cho lắm.
Cũng chính bởi vì vậy, hành động châm ngòi ly gián của Tĩnh Tần rất thô bạo và lộ liễu. Nhưng lại không nghĩ tới Thạch Hoàng Hậu hôm nay nổi hứng muốn lập hạ mã uy, lại vừa đúng lúc lấy Tĩnh Tần làm có để ra vẻ uy nghiêm.
Hoàng Hậu muốn phạt một tiểu phi tần một chút, hơn nữa vẫn là lấy cớ quản chuyện hậu cung để can thiệp vào chuyện chia bè kéo lũ ở trong triều chính, dù vậy thì cũng không ai có thể ngăn cản được. Chỉ một lúc sau từ bên ngoài đã truyền đến tiếng tát như trời giáng cùng với tiếng kêu rên thất thanh của Tĩnh Tần.
Vân Phi lén lút liếc nhìn Thạch Hoàng Hậu để thăm dò sắc mặt của nàng, nhưng lại thấy Thạch Hoàng Hậu bày ra bộ dạng nhàn nhã, thảnh thơi uống trà ngọt, điệu bộ tập trung ăn đồ ngon không có gì khác so với thường ngày, thật sự là không có gì khác biệt.....
Tôn Vân Nương âm thầm kéo chiếc lụa khăn. Nàng tin rằng người luôn được Hoàng đế chọn thị tẩm mỗi đêm chính là Thạch Hoàng Hậu nhất định đã nghe được những lời Hoàng đế nói trong lúc say xỉn, đặc biệt là gọi tên “Miên Đường”.
Lần này nàng xúi giục Tĩnh Tần khiêu khích Hoàng Hậu, đơn giản là muốn khơi mào lên lòng đố kỵ của Thạch Hoàng Hậu. Nhưng không nghĩ tới nữ nhân cùng nàng kết giao trước kia thoáng nhìn có vẻ rất ngốc nghếch nhưng thực tế lại là người mang trong mình đầy dã tâm. Đánh vào mặt của Tĩnh Tần như vậy chẳng có khác gì không cho nàng ta chút mặt mũi nào?
Đúng lúc này, Thạch Hoàng Hậu rốt cuộc buông chung trà xuống rồi quay sang nói với Tôn Vân Nương: “Nói cho cùng, Vân Phi ngươi cũng đã làm bạn ở bên cạnh vạn tuế lâu như vậy, chắc hẳn ngươi cũng biết vạn tuế là người coi trọng tình nghĩa, nhưng thế nào mà người lại cho phép phi tần ở trong điện của ngươi không phân biệt nặng nhẹ, lại đi phát ngôn như ngoài đường phố xá, khua môi múa mép loạn xạ lên như vậy?”
Vân Phi nghe vậy thì ngay lập tức quỳ xuống nói rằng chính mình ngày thường không quản thúc nghiêm khắc nên mới để Tĩnh Tần nói chuyện không biết phải trái như vậy.
Thạch Hoàng Hậu phủi tay nói: “Tất cả các ngươi đều lui xuống hết đi, đợi đến khi thân thể của vạn tuế bình phục hơn chút thì hẵng tới đi thỉnh an người....
Nói xong, Thạch Hoàng Hậu liền đứng dậy đi tới tẩm cung của Hoàng thượng để vấn an Lưu Dục.
Vân Phi đứng yên lặng nhìn theo bóng lưng của Thạch Hoàng Hậu, thực chất trong lòng đang cười nhạo nàng. Tuy rằng hôm nay Thạch Hoàng Hậu phô ra uy nghiêm nhưng thà như vậy cũng tốt hơn là không có chút phản ứng nào.
Trong lòng vị trượng phu của chính mình có một bóng dáng sáng như ánh trăng mà hàng đêm vẫn luôn nhớ tới, vẫn luôn mơ về người đó, nàng thật sự không tin rằng liệu nữ nhân này có thể nhẫn nhịn được trong bao lâu?
Chưa kể đến những cuộc đấu đá giữa các phi tần trong cung điện. Việc Hoài Dương Vương nhập kinh trong khi không bị tổn hại gì thậm chí chỉ là một cọng lông cọng tóc đã làm chấn động toàn bộ kinh thành.
Sau khi vạn tuế cho người tuyên triệu phu thê Hoài Dương Vương vào cung, lúc bấy giờ các bá quan văn võ mới biết được mọi chuyện xảy ra trước đây đều là một trò đùa. Nhưng việc có một số người có mưu đồ bất chính, muốn mưu hại Hoài Dương Vương, lén lút hạ độc thủ là sự thật mà không ai có thể chối cãi.
Người có âm mưu đen tối đó là ai, không cần nói thì ai tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra được.
Thái Hoàng Thái Hậu cho người đi gọi Tuy vương vào trong hoàng cung, nhắc nhở hắn chớ có làm điều gì quá mức: “Hoài Dương Vương hiện giờ chính là Đại Yến Nhạc Phi, người đã dốc hết sức mình để chống lại bọn man di mọi rợ, điều này đã được nhân dân công nhận và hắn rất được lòng dân chúng, nếu tin tức Tuy Vương là con cho người đi ám hại bị truyền ra ngoài thì danh dự của con sẽ bị tổn hại rất nhiều.”
Tuy Vương sau khi nghe nói Hoài Dương Vương đã bình an nhập kinh thì hai hàng chân mày vẫn luôn nhíu lại, trên trán hiện rõ sự sầu não: “Người thắng là vương, kẻ thua là tướng cướp. Hắn lần này nếu có chết thật thì thanh danh có tính là cái gì? Mẫu hậu người chính là quá để tâm và chú trọng tới danh dự của mình nên mới luôn bị tên tiểu tử Lưu Dục kia lợi dụng.”
Thái Hoàng Thái Hậu lại không tán thành với những lời này của Tuy Vương, nói: “Ai gia biết rằng con bản tính nóng vội. Nhưng con xem Lưu Dục có thể an tâm ngồi ở vị trí hiện tại sao? Nếu không phải nhạc phụ của hắn cũng là người có chút thủ đoạn, hơn nữa trong tay lại đang nắm giữ binh quyền ở ngoại thành thì hắn đã sớm bị lật đổ rồi. Hiện giờ hắn còn tính đến thành thật, ai gia nói, hắn cũng không thể không nghe. Nhìn thân thể hắn mình hạc xương mai xem ra cũng không phải là người có tướng trường thọ. Con hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa, rồi sẽ đến lúc con danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vị đó.....Ai gia tuổi tác đã cao cũng chỉ trông chờ vào con, ta cũng chứng kiến rất nhiều hoàng tử qua đời, vì vậy không thể để con nóng vội mà có nửa điểm sơ xuất.”
Nói đến đoạn này, Thái Hậu ngừng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: “Về phần Thôi Hành Chu kia, hắn chỉ là một vị vương chư hầu địa phương mang họ khác, cho dù có công lao cầm quân đánh trận nhiều đến đâu cũng khó lấy lại được chỗ đứng vững chắc trong triều. Bây giờ hoàng đế chống lại mọi ý kiến của các bá quan văn võ, phong hắn làm Thái Ủy của binh tư, ắt hẳn sẽ có nhiều người không bằng lòng, hắn cũng giống như tân hoàng đế, đều như đem bịu gai ngồi dưới mông. Con cho rằng ở chiến trường rong ruổi, trong triều lại lục đục tính kế với nhau chỉ là một chuyện nhỏ sao? Hắn vẫn còn đang ung dung ở miếu đường, con hà cớ gì phải nóng vội như vậy?”
Tuy Vương biết, Thái hậu nương nương biết rất nhiều sự tình hiện giờ đang xảy ra, thậm chí người còn hiểu rất rõ, nhưng thật sự chính mình lần này cũng hành động quá nóng vội, may mắn thay thủ hạ của người đã thu xếp mọi chuyện sạch sẽ, tuyệt đối không lưu lại thứ gì có liên quan tới mình, nếu Hoài Dương Vương có muốn truy ra kẻ đứng sau mọi chuyện cũng tuyệt đối không tra được gì gây bất lợi đối với bản thân.
Tuy nhiên có một điều mà mẫu hậu không bao giờ có thể hiểu được đó là mối thù giữa hắn và Hoài Dương Vương đã chồng chất rất nhiều, thù mới hận cũ thật sự là không kể xuể, Tuy Vương thậm chí còn cảm thấy chỉ cần giết chết Thôi Hành Chu thôi cũng coi như đã hoàn thành mục tiêu nửa đời người của hắn rồi.
Chỉ đáng tiếc rằng mạng của tên tiểu tử Thôi Hành Chu thật sự quá tốt. Đột nhiên khi sắp đến Luyện Giang thì lặng lẽ rời thuyền, lệnh cho mọi người di chuyển bằng ngựa rồi an toàn nhập kinh.
Tuy rằng hắn ở trên triều đình nói rằng đang chăm sóc cho thê tử và người tỷ tỷ đang mang thai cùng một lúc nhưng Tuy Vương một mực nhận định một điều rằng hắn chắc hẳn đã nghe có người đánh tiếng cảnh giác nên mới có phòng bị chu đáo đến vậy.
Trong lúc nhất thời nỗi uất hận trong lòng hắn càng dâng cao hơn bao giờ hết.
Thôi Hành Chu, nếu ngươi đã thuận lợi nhập kinh, vậy thì tiếp theo đây bổn vương sẽ cùng chơi đùa với ngươi, để xem một người thô bạo ở trên chiến trường như ngươi có thể nhẫn nhịn mà ở lại chốn kinh thành đầy mưu mô, xảo quyệt này trong bao lâu?
Hoài Dương Vương bởi vì vô duyên vô cớ gặp chuyện trắc trở trên đường vào kinh nên chậm trễ chính sự, khiến thời gian bàn giao bị trì hoãn dài ngày, thái úy ban đầu đã trở về quê hương để dưỡng thương vì bệnh nặng, mọi việc sau đó đều được bàn giao lại cho các quan bên dưới đảm nhận.
Sau khi nghe tin Hoài Dương Vương không những không chết mà còn bình an vô sự trở về, các quan chức của cả bộ binh vội vội vàng vàng bận rộn để kiểm tra, đối chiếu sổ sách binh mã đến nỗi không thể ngẩng đầu lên hoặc không thể mở mắt ra được. Các quan phụ trách đều trực tiếp ra gặp Hoài Dương Vương để thỉnh tội, họ nói rằng nếu không đem những sổ sách này ra để điểm tính trước thì toàn bộ binh tư sẽ bị trì hoãn ngân sách quân lương cho năm sau, và hàng vạn binh lính sẽ lâm vào cảnh thiếu lương thực và thực phẩm, tội này thực sự quá lớn, vẫn mong Thái Ủy thư thả, chờ cho bọn họ tính toán xong rồi hẵng bàn giao lại công việc.
Vì thế khi Hoài Dương Vương mới đến nhậm chức Thái Úy trước binh tư không có ai dâng trà, thật là tắc trách.
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cũng đều được trình báo lên người đứng đầu binh tư trước đây là Mã thượng thư để định đoạt. Thôi Hành Chu đã ở trong doanh trại được một ngày và chỉ uống trà nhàn nhã vào buổi sáng.
Chỉ nghĩ Thôi Hành Chu còn trẻ người non dạ, sẽ khó mà chấp nhận được việc này, binh tư trên dưới rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn, không khéo sẽ bị đánh phủ đầu lúc nào không hay.
Tuy nhiên hẳn hiện giờ thật ra đã bị ảnh hưởng bởi bản tính cẩn thận của phu nhân, lại nhớ tới lúc trước khi ra khỏi vương phủ, Miên Đường đã nhỏ nhẹ dặn dò hắn rằng: “Vương gia, ngay lúc này chúng ta đã tới kinh thành, chính là nơi miếu nhiều thần cũng nhiều. Tuy chàng không sợ nhưng cũng không nên hành động vội vàng, mọi chuyện cứ để chậm rãi, từ từ một chút cũng không sao, nên tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng mạch lạc trước rồi hành sự sâu cũng không tính là muộn màng, trước đó cũng đừng ngại khi chỉ được tiếp đãi sơ sài, có đôi khi không làm thành ra lại có làm, nhưng nếu làm ngược lại thì lại hóa sai lầm.”
Trước khi Miên Đường trở thành Vương phi của phủ Hoài Dương Vương, không phải cũng đã xảy ra chuyện tương tự như vậy sao? Chẳng phải cũng đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu của tỷ tỷ Thôi Phù sao?
Thôi Hành Chu sau khi nghe xong những lời này của phu nhân thì còn chê cười Miên Đường rằng nàng đã đem chuyện trong nhà đến tận doanh trại, cho rằng nàng đã nghĩ quá sâu xa rồi.
Nhưng khi hắn đang ngồi trong thư phòng dành cho Thái Úy của binh tư, nhìn mặt bàn trống trơn, lạnh lẽo, hắn liền chậm rãi tự rót cho mình một tách trà, ngồi suy ngẫm lại thì thấy những điều Miên Đường phu nhân nói cũng không phải là không có lý. Đã có người cố tình bày ra cảnh vắng vẻ để chuyển dời sự chú ý của hắn, nếu vậy thì hắn cũng không nhất thiết phải vội vàng, cứ ăn chút gì đó rồi tính tiếp.
Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu liền đứng dậy, nhíu một bên lông mày, trên mặt tỏ ra vẻ buồn ngủ mà nhàm chán nói với người bên ngoài: “Ánh mặt trời hôm nay không tồi chút nào, người đâu, mang ghế dài lại đây cho ta, chúng ta cùng ra ngoài phơi nắng.”
Binh lính bên ngoài nghe được “A” một tiếng, hồi lâu sau mới phản ứng lại được sau đó cầm ghế dài chạy theo Vương gia đi phơi nắng.
Hôm đó, Thôi Hành Chu thật sự về doanh trại từ rất sớm.
Miên Đường đang ở trong phủ thẩm tra và đối chiếu lại hành lý. Bởi vì thuyền vô duyên vô cớ bị đánh chìm nên có rất nhiều loại đồ dùng hàng ngày bị thiếu, cần phải được bổ sung ngay. Ngoài ra trong phủ cũng có chút bừa bộn, nhất định phải từ từ sắp xếp lại cho gọn gàng.
Tuy nhiên, nàng không nghĩ tới Vương gia ngày đầu tiên tiền nhiệm tiền nhiệm đã trở về sớm như vậy, vội vàng đứng dậy tiến tới thay hắn tháo mũ quan xuống và ân cần nói: “Vương gia nếu chàng đói bụng thì ta cho người đi làm cơm.....nhưng hình như bếp còn chưa nhóm lửa....”
Thôi Hành Chu cười cười: “Nàng đừng vội, ta hiện giờ không cảm thấy đói...”
Nói xong, hắn liền xoay người đi vào thư phòng. Miên Đường nhìn hắn có vẻ không được vui liền đi theo hắn hỏi rằng liệu có phải hôm nay Vương gia bàn giao chuyện đại sự không được suôn sẻ.
Hắn nghe Miên Đường hỏi vậy thì chỉ nhẹ giọng nói: “Cũng không có gì gọi là không thuận, Vương gia ta hôm nay không làm gì gọi là công vụ cả, chỉ ngồi ở cửa phủ nha cắn hạt dưa với lính gác cổng cả một buổi trưa thôi...”
Miên Đường nghe vậy thì lập tức sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt của phu quân rồi nói: “Chàng nói cái gì?”
Hắn nghe thấy Miên Đường hỏi vậy thì chỉ đơn giản nói một cách cởi mở hơn: “Cũng giống như lúc trước ta cùng nàng ở Bắc Nhai đi chọn để giày cho nàng, lần này Vương gia ta chỉ đi theo lời chỉ dẫn của người gác cổng, sau đó ngồi trước cổng nha thụ cùng với những tên lính gác phơi nắng, nói đông nói tây, hàn huyên hết cả một buổi trưa......”
Miên Đường nửa buồn cười nửa thương phu quân mà khép khuôn miệng đang cười lại rồi quay sang nói với Bích Thảo: “Hạt dưa không thể nào lấp đầy cơn đói bụng được, người nhanh chạy xuống nhà bếp kêu họ chuẩn bị nấu cơm đi thôi.”
Kỳ thật Thôi Hành Chu chưa nói nhưng Miên Đường trong lòng nàng cũng có thể đoán được, cũng giống như các quan viên từ nơi khác được điều đến kinh thành để tiếp quản công việc thì hắn cũng không phải ngoại lệ, cũng đều không tránh khỏi sự xa lánh mà cảm thấy bị chèn ép và khó chịu.
Hồi trước khi hắn vẫn còn ở W Châu, phong thái Vương gia nói một không hai, không ai dám trái lời. Nhưng rồi tới khi tới kinh thành thì địa vị của hắn so với các đại quan viên đều đã giảm đi rất nhiều.
Cho dù có bao nhiêu thiên binh vạn mã đi chăng nữa, có thể hòa hợp với các binh sĩ của mình hết lần này đến lần khác, hắn cũng có thể đưa ra những lời đe dọa nhưng hắn sẽ dùng đao kiếm của mình để bọn họ chịu thuần phục hay sao? Cho nên ưu thế của Hoài Dương Vương trên chiến trường hoàn toàn đã biến mất ngay trước mắt của các quan viên trong triều.
Hắn muốn thể hiện khả năng cũng như sức mạnh của mình ở doanh trại nhưng hiện giờ lại chân tay lại bị trói buộc, không được tự do tự tại, chỉ có thể chậm rãi thích ứng với khí hậu ở nơi đó.
Nghĩ vậy, Miên Đường liền tự mình bưng chè rồi đi vào thư phòng của hắn, gõ gõ cửa phòng.
Thôi Hành Chu liếc nhìn qua song cửa sổ thấy nàng tới, liền mở miệng nói: “Nàng cứ vào đi, nhưng bây giờ nàng cũng biết quy củ là gõ cửa trước khi vào thư phòng của ta rồi à?”
Miên Đường rón rén nhẹ nhàng đi vào, đi tới án thư bên cạnh hắn để xem Thôi Hành Chu đang luyện thư pháp, nét chữ mạnh mẽ như con rồng đang xuyên qua khu rừng rậm, điều đó thật làm cho người nhìn phải thán phục tán dương.
Chỉ là...... Hẳn là đang viết cái gì vậy?
Nàng nhìn thế nào cũng giống như hắn đang viết chuyện phiếm, đây chẳng phải là chuyện đầu làng cuối ngõ, chuyện bát quái thị phi hay sao?
Đương Vân Phi sau khi nghe được những gì Thạch Hoàng hậu nói rằng đừng làm vạn tuế vui mừng quá độ sau khi vừa trải qua đau buồn, ngay lập tức nhận ra thâm ý khác liền ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu một hồi lâu sau đó lại liếc mắt sang nhìn Tĩnh Tần cũng đang đứng ở bên cạnh.
Phụ thân của Tĩnh Tần chính là thuộc hạ của Tôn tướng quân cho nên nàng vừa nhìn thấy ánh mắt đó của Vân Phi liền ngầm hiểu ý của nàng nhưng lại ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Bệ hạ ý là người trọng nhân tài hơn bất cứ ai, thần thiếp thật lấy làm khâm phục người, nhưng thần thiếp từng nghe bách tính trong thành đồn rằng vị Hoài Dương Vương kia bản chất kiêu ngạo lại khó có thể thuần phục, cho nên có thể đối với bệ hạ cũng không kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của người, một người như vậy lại đáng để cho bệ hạ thương tâm đến khổ sở như vậy sao?.......Nhưng thật ra vị tân Vương phi mà Hoài Dương Vương mới thành thân gần đây cũng là người quen cũ của van tuế....”
Thạch Hoàng Hậu nghe vậy liền nâng khuôn mặt bầu bĩnh của Tĩnh Tần lên mà không biểu lộ một chút biểu cảm nói: “Lời này của Tĩnh Tần quả thật là có chút ẩn ý, nếu ngươi bày mưu ly gián quan hệ giữa Vương gia và Hoàng Thượng ngay tại đây thì ngươi nhất định sẽ phải bị trừng trị thích đáng, người làm Hoàng Hậu như ta lại không quản được miệng lưỡi của phi tần để cho ngươi ăn nói hàm hồ, âu cũng là thất đức, sau này ta sẽ tự trừng phạt chính mình chép kinh phật để sám hối....Người đâu, đem Tĩnh Tần xuống và miệng hai mươi cái, đánh cho tới khi nàng nhận ra điều gì nên nói điều gì không nên nói mới thôi.”
Sau khi Hoàng Hậu dứt lời, tất thảy mọi người đều tỏ ra rát sing sốt.
Thạch Hoàng Hậu ở trong cung được mọi người gọi là phật Di Lặc an cư trong cung điện, có thể ăn có thể uống nhưng nhất định sẽ không màng thế sự, không quản chuyện của các phi tần. Mặt khác, nàng lạ đối xử với các phi tần trong cung có chút khách khí, cũng chưa từng mang dáng vẻ uy nghiêm của một bậc mẫu nghi thiên hạ ra để chèn ép người khác, từ trước tới nay đều bày ra bộ dáng không được sắc sảo, khôn khéo cho lắm.
Cũng chính bởi vì vậy, hành động châm ngòi ly gián của Tĩnh Tần rất thô bạo và lộ liễu. Nhưng lại không nghĩ tới Thạch Hoàng Hậu hôm nay nổi hứng muốn lập hạ mã uy, lại vừa đúng lúc lấy Tĩnh Tần làm có để ra vẻ uy nghiêm.
Hoàng Hậu muốn phạt một tiểu phi tần một chút, hơn nữa vẫn là lấy cớ quản chuyện hậu cung để can thiệp vào chuyện chia bè kéo lũ ở trong triều chính, dù vậy thì cũng không ai có thể ngăn cản được. Chỉ một lúc sau từ bên ngoài đã truyền đến tiếng tát như trời giáng cùng với tiếng kêu rên thất thanh của Tĩnh Tần.
Vân Phi lén lút liếc nhìn Thạch Hoàng Hậu để thăm dò sắc mặt của nàng, nhưng lại thấy Thạch Hoàng Hậu bày ra bộ dạng nhàn nhã, thảnh thơi uống trà ngọt, điệu bộ tập trung ăn đồ ngon không có gì khác so với thường ngày, thật sự là không có gì khác biệt.....
Tôn Vân Nương âm thầm kéo chiếc lụa khăn. Nàng tin rằng người luôn được Hoàng đế chọn thị tẩm mỗi đêm chính là Thạch Hoàng Hậu nhất định đã nghe được những lời Hoàng đế nói trong lúc say xỉn, đặc biệt là gọi tên “Miên Đường”.
Lần này nàng xúi giục Tĩnh Tần khiêu khích Hoàng Hậu, đơn giản là muốn khơi mào lên lòng đố kỵ của Thạch Hoàng Hậu. Nhưng không nghĩ tới nữ nhân cùng nàng kết giao trước kia thoáng nhìn có vẻ rất ngốc nghếch nhưng thực tế lại là người mang trong mình đầy dã tâm. Đánh vào mặt của Tĩnh Tần như vậy chẳng có khác gì không cho nàng ta chút mặt mũi nào?
Đúng lúc này, Thạch Hoàng Hậu rốt cuộc buông chung trà xuống rồi quay sang nói với Tôn Vân Nương: “Nói cho cùng, Vân Phi ngươi cũng đã làm bạn ở bên cạnh vạn tuế lâu như vậy, chắc hẳn ngươi cũng biết vạn tuế là người coi trọng tình nghĩa, nhưng thế nào mà người lại cho phép phi tần ở trong điện của ngươi không phân biệt nặng nhẹ, lại đi phát ngôn như ngoài đường phố xá, khua môi múa mép loạn xạ lên như vậy?”
Vân Phi nghe vậy thì ngay lập tức quỳ xuống nói rằng chính mình ngày thường không quản thúc nghiêm khắc nên mới để Tĩnh Tần nói chuyện không biết phải trái như vậy.
Thạch Hoàng Hậu phủi tay nói: “Tất cả các ngươi đều lui xuống hết đi, đợi đến khi thân thể của vạn tuế bình phục hơn chút thì hẵng tới đi thỉnh an người....
Nói xong, Thạch Hoàng Hậu liền đứng dậy đi tới tẩm cung của Hoàng thượng để vấn an Lưu Dục.
Vân Phi đứng yên lặng nhìn theo bóng lưng của Thạch Hoàng Hậu, thực chất trong lòng đang cười nhạo nàng. Tuy rằng hôm nay Thạch Hoàng Hậu phô ra uy nghiêm nhưng thà như vậy cũng tốt hơn là không có chút phản ứng nào.
Trong lòng vị trượng phu của chính mình có một bóng dáng sáng như ánh trăng mà hàng đêm vẫn luôn nhớ tới, vẫn luôn mơ về người đó, nàng thật sự không tin rằng liệu nữ nhân này có thể nhẫn nhịn được trong bao lâu?
Chưa kể đến những cuộc đấu đá giữa các phi tần trong cung điện. Việc Hoài Dương Vương nhập kinh trong khi không bị tổn hại gì thậm chí chỉ là một cọng lông cọng tóc đã làm chấn động toàn bộ kinh thành.
Sau khi vạn tuế cho người tuyên triệu phu thê Hoài Dương Vương vào cung, lúc bấy giờ các bá quan văn võ mới biết được mọi chuyện xảy ra trước đây đều là một trò đùa. Nhưng việc có một số người có mưu đồ bất chính, muốn mưu hại Hoài Dương Vương, lén lút hạ độc thủ là sự thật mà không ai có thể chối cãi.
Người có âm mưu đen tối đó là ai, không cần nói thì ai tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra được.
Thái Hoàng Thái Hậu cho người đi gọi Tuy vương vào trong hoàng cung, nhắc nhở hắn chớ có làm điều gì quá mức: “Hoài Dương Vương hiện giờ chính là Đại Yến Nhạc Phi, người đã dốc hết sức mình để chống lại bọn man di mọi rợ, điều này đã được nhân dân công nhận và hắn rất được lòng dân chúng, nếu tin tức Tuy Vương là con cho người đi ám hại bị truyền ra ngoài thì danh dự của con sẽ bị tổn hại rất nhiều.”
Tuy Vương sau khi nghe nói Hoài Dương Vương đã bình an nhập kinh thì hai hàng chân mày vẫn luôn nhíu lại, trên trán hiện rõ sự sầu não: “Người thắng là vương, kẻ thua là tướng cướp. Hắn lần này nếu có chết thật thì thanh danh có tính là cái gì? Mẫu hậu người chính là quá để tâm và chú trọng tới danh dự của mình nên mới luôn bị tên tiểu tử Lưu Dục kia lợi dụng.”
Thái Hoàng Thái Hậu lại không tán thành với những lời này của Tuy Vương, nói: “Ai gia biết rằng con bản tính nóng vội. Nhưng con xem Lưu Dục có thể an tâm ngồi ở vị trí hiện tại sao? Nếu không phải nhạc phụ của hắn cũng là người có chút thủ đoạn, hơn nữa trong tay lại đang nắm giữ binh quyền ở ngoại thành thì hắn đã sớm bị lật đổ rồi. Hiện giờ hắn còn tính đến thành thật, ai gia nói, hắn cũng không thể không nghe. Nhìn thân thể hắn mình hạc xương mai xem ra cũng không phải là người có tướng trường thọ. Con hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa, rồi sẽ đến lúc con danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vị đó.....Ai gia tuổi tác đã cao cũng chỉ trông chờ vào con, ta cũng chứng kiến rất nhiều hoàng tử qua đời, vì vậy không thể để con nóng vội mà có nửa điểm sơ xuất.”
Nói đến đoạn này, Thái Hậu ngừng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: “Về phần Thôi Hành Chu kia, hắn chỉ là một vị vương chư hầu địa phương mang họ khác, cho dù có công lao cầm quân đánh trận nhiều đến đâu cũng khó lấy lại được chỗ đứng vững chắc trong triều. Bây giờ hoàng đế chống lại mọi ý kiến của các bá quan văn võ, phong hắn làm Thái Ủy của binh tư, ắt hẳn sẽ có nhiều người không bằng lòng, hắn cũng giống như tân hoàng đế, đều như đem bịu gai ngồi dưới mông. Con cho rằng ở chiến trường rong ruổi, trong triều lại lục đục tính kế với nhau chỉ là một chuyện nhỏ sao? Hắn vẫn còn đang ung dung ở miếu đường, con hà cớ gì phải nóng vội như vậy?”
Tuy Vương biết, Thái hậu nương nương biết rất nhiều sự tình hiện giờ đang xảy ra, thậm chí người còn hiểu rất rõ, nhưng thật sự chính mình lần này cũng hành động quá nóng vội, may mắn thay thủ hạ của người đã thu xếp mọi chuyện sạch sẽ, tuyệt đối không lưu lại thứ gì có liên quan tới mình, nếu Hoài Dương Vương có muốn truy ra kẻ đứng sau mọi chuyện cũng tuyệt đối không tra được gì gây bất lợi đối với bản thân.
Tuy nhiên có một điều mà mẫu hậu không bao giờ có thể hiểu được đó là mối thù giữa hắn và Hoài Dương Vương đã chồng chất rất nhiều, thù mới hận cũ thật sự là không kể xuể, Tuy Vương thậm chí còn cảm thấy chỉ cần giết chết Thôi Hành Chu thôi cũng coi như đã hoàn thành mục tiêu nửa đời người của hắn rồi.
Chỉ đáng tiếc rằng mạng của tên tiểu tử Thôi Hành Chu thật sự quá tốt. Đột nhiên khi sắp đến Luyện Giang thì lặng lẽ rời thuyền, lệnh cho mọi người di chuyển bằng ngựa rồi an toàn nhập kinh.
Tuy rằng hắn ở trên triều đình nói rằng đang chăm sóc cho thê tử và người tỷ tỷ đang mang thai cùng một lúc nhưng Tuy Vương một mực nhận định một điều rằng hắn chắc hẳn đã nghe có người đánh tiếng cảnh giác nên mới có phòng bị chu đáo đến vậy.
Trong lúc nhất thời nỗi uất hận trong lòng hắn càng dâng cao hơn bao giờ hết.
Thôi Hành Chu, nếu ngươi đã thuận lợi nhập kinh, vậy thì tiếp theo đây bổn vương sẽ cùng chơi đùa với ngươi, để xem một người thô bạo ở trên chiến trường như ngươi có thể nhẫn nhịn mà ở lại chốn kinh thành đầy mưu mô, xảo quyệt này trong bao lâu?
Hoài Dương Vương bởi vì vô duyên vô cớ gặp chuyện trắc trở trên đường vào kinh nên chậm trễ chính sự, khiến thời gian bàn giao bị trì hoãn dài ngày, thái úy ban đầu đã trở về quê hương để dưỡng thương vì bệnh nặng, mọi việc sau đó đều được bàn giao lại cho các quan bên dưới đảm nhận.
Sau khi nghe tin Hoài Dương Vương không những không chết mà còn bình an vô sự trở về, các quan chức của cả bộ binh vội vội vàng vàng bận rộn để kiểm tra, đối chiếu sổ sách binh mã đến nỗi không thể ngẩng đầu lên hoặc không thể mở mắt ra được. Các quan phụ trách đều trực tiếp ra gặp Hoài Dương Vương để thỉnh tội, họ nói rằng nếu không đem những sổ sách này ra để điểm tính trước thì toàn bộ binh tư sẽ bị trì hoãn ngân sách quân lương cho năm sau, và hàng vạn binh lính sẽ lâm vào cảnh thiếu lương thực và thực phẩm, tội này thực sự quá lớn, vẫn mong Thái Ủy thư thả, chờ cho bọn họ tính toán xong rồi hẵng bàn giao lại công việc.
Vì thế khi Hoài Dương Vương mới đến nhậm chức Thái Úy trước binh tư không có ai dâng trà, thật là tắc trách.
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cũng đều được trình báo lên người đứng đầu binh tư trước đây là Mã thượng thư để định đoạt. Thôi Hành Chu đã ở trong doanh trại được một ngày và chỉ uống trà nhàn nhã vào buổi sáng.
Chỉ nghĩ Thôi Hành Chu còn trẻ người non dạ, sẽ khó mà chấp nhận được việc này, binh tư trên dưới rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn, không khéo sẽ bị đánh phủ đầu lúc nào không hay.
Tuy nhiên hẳn hiện giờ thật ra đã bị ảnh hưởng bởi bản tính cẩn thận của phu nhân, lại nhớ tới lúc trước khi ra khỏi vương phủ, Miên Đường đã nhỏ nhẹ dặn dò hắn rằng: “Vương gia, ngay lúc này chúng ta đã tới kinh thành, chính là nơi miếu nhiều thần cũng nhiều. Tuy chàng không sợ nhưng cũng không nên hành động vội vàng, mọi chuyện cứ để chậm rãi, từ từ một chút cũng không sao, nên tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng mạch lạc trước rồi hành sự sâu cũng không tính là muộn màng, trước đó cũng đừng ngại khi chỉ được tiếp đãi sơ sài, có đôi khi không làm thành ra lại có làm, nhưng nếu làm ngược lại thì lại hóa sai lầm.”
Trước khi Miên Đường trở thành Vương phi của phủ Hoài Dương Vương, không phải cũng đã xảy ra chuyện tương tự như vậy sao? Chẳng phải cũng đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu của tỷ tỷ Thôi Phù sao?
Thôi Hành Chu sau khi nghe xong những lời này của phu nhân thì còn chê cười Miên Đường rằng nàng đã đem chuyện trong nhà đến tận doanh trại, cho rằng nàng đã nghĩ quá sâu xa rồi.
Nhưng khi hắn đang ngồi trong thư phòng dành cho Thái Úy của binh tư, nhìn mặt bàn trống trơn, lạnh lẽo, hắn liền chậm rãi tự rót cho mình một tách trà, ngồi suy ngẫm lại thì thấy những điều Miên Đường phu nhân nói cũng không phải là không có lý. Đã có người cố tình bày ra cảnh vắng vẻ để chuyển dời sự chú ý của hắn, nếu vậy thì hắn cũng không nhất thiết phải vội vàng, cứ ăn chút gì đó rồi tính tiếp.
Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu liền đứng dậy, nhíu một bên lông mày, trên mặt tỏ ra vẻ buồn ngủ mà nhàm chán nói với người bên ngoài: “Ánh mặt trời hôm nay không tồi chút nào, người đâu, mang ghế dài lại đây cho ta, chúng ta cùng ra ngoài phơi nắng.”
Binh lính bên ngoài nghe được “A” một tiếng, hồi lâu sau mới phản ứng lại được sau đó cầm ghế dài chạy theo Vương gia đi phơi nắng.
Hôm đó, Thôi Hành Chu thật sự về doanh trại từ rất sớm.
Miên Đường đang ở trong phủ thẩm tra và đối chiếu lại hành lý. Bởi vì thuyền vô duyên vô cớ bị đánh chìm nên có rất nhiều loại đồ dùng hàng ngày bị thiếu, cần phải được bổ sung ngay. Ngoài ra trong phủ cũng có chút bừa bộn, nhất định phải từ từ sắp xếp lại cho gọn gàng.
Tuy nhiên, nàng không nghĩ tới Vương gia ngày đầu tiên tiền nhiệm tiền nhiệm đã trở về sớm như vậy, vội vàng đứng dậy tiến tới thay hắn tháo mũ quan xuống và ân cần nói: “Vương gia nếu chàng đói bụng thì ta cho người đi làm cơm.....nhưng hình như bếp còn chưa nhóm lửa....”
Thôi Hành Chu cười cười: “Nàng đừng vội, ta hiện giờ không cảm thấy đói...”
Nói xong, hắn liền xoay người đi vào thư phòng. Miên Đường nhìn hắn có vẻ không được vui liền đi theo hắn hỏi rằng liệu có phải hôm nay Vương gia bàn giao chuyện đại sự không được suôn sẻ.
Hắn nghe Miên Đường hỏi vậy thì chỉ nhẹ giọng nói: “Cũng không có gì gọi là không thuận, Vương gia ta hôm nay không làm gì gọi là công vụ cả, chỉ ngồi ở cửa phủ nha cắn hạt dưa với lính gác cổng cả một buổi trưa thôi...”
Miên Đường nghe vậy thì lập tức sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt của phu quân rồi nói: “Chàng nói cái gì?”
Hắn nghe thấy Miên Đường hỏi vậy thì chỉ đơn giản nói một cách cởi mở hơn: “Cũng giống như lúc trước ta cùng nàng ở Bắc Nhai đi chọn để giày cho nàng, lần này Vương gia ta chỉ đi theo lời chỉ dẫn của người gác cổng, sau đó ngồi trước cổng nha thụ cùng với những tên lính gác phơi nắng, nói đông nói tây, hàn huyên hết cả một buổi trưa......”
Miên Đường nửa buồn cười nửa thương phu quân mà khép khuôn miệng đang cười lại rồi quay sang nói với Bích Thảo: “Hạt dưa không thể nào lấp đầy cơn đói bụng được, người nhanh chạy xuống nhà bếp kêu họ chuẩn bị nấu cơm đi thôi.”
Kỳ thật Thôi Hành Chu chưa nói nhưng Miên Đường trong lòng nàng cũng có thể đoán được, cũng giống như các quan viên từ nơi khác được điều đến kinh thành để tiếp quản công việc thì hắn cũng không phải ngoại lệ, cũng đều không tránh khỏi sự xa lánh mà cảm thấy bị chèn ép và khó chịu.
Hồi trước khi hắn vẫn còn ở W Châu, phong thái Vương gia nói một không hai, không ai dám trái lời. Nhưng rồi tới khi tới kinh thành thì địa vị của hắn so với các đại quan viên đều đã giảm đi rất nhiều.
Cho dù có bao nhiêu thiên binh vạn mã đi chăng nữa, có thể hòa hợp với các binh sĩ của mình hết lần này đến lần khác, hắn cũng có thể đưa ra những lời đe dọa nhưng hắn sẽ dùng đao kiếm của mình để bọn họ chịu thuần phục hay sao? Cho nên ưu thế của Hoài Dương Vương trên chiến trường hoàn toàn đã biến mất ngay trước mắt của các quan viên trong triều.
Hắn muốn thể hiện khả năng cũng như sức mạnh của mình ở doanh trại nhưng hiện giờ lại chân tay lại bị trói buộc, không được tự do tự tại, chỉ có thể chậm rãi thích ứng với khí hậu ở nơi đó.
Nghĩ vậy, Miên Đường liền tự mình bưng chè rồi đi vào thư phòng của hắn, gõ gõ cửa phòng.
Thôi Hành Chu liếc nhìn qua song cửa sổ thấy nàng tới, liền mở miệng nói: “Nàng cứ vào đi, nhưng bây giờ nàng cũng biết quy củ là gõ cửa trước khi vào thư phòng của ta rồi à?”
Miên Đường rón rén nhẹ nhàng đi vào, đi tới án thư bên cạnh hắn để xem Thôi Hành Chu đang luyện thư pháp, nét chữ mạnh mẽ như con rồng đang xuyên qua khu rừng rậm, điều đó thật làm cho người nhìn phải thán phục tán dương.
Chỉ là...... Hẳn là đang viết cái gì vậy?
Nàng nhìn thế nào cũng giống như hắn đang viết chuyện phiếm, đây chẳng phải là chuyện đầu làng cuối ngõ, chuyện bát quái thị phi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.