Chương 189:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường cúi đầu xem những gì hắn đang viết, nhìn đến nhập thần, cho đến khi Thôi Hành Chu quay lại véo mũi nàng, nàng mới định thần lại.
“Chàng đây là đang viết cái gì vậy? Cái gì mà khi nào được thăng chức, khi nào hàng chức? Lại còn có cả trăng rằm, yến tiệc tân gia cũng có luôn.”
Sau khi Thôi Hành Chu hồi phủ, hắn không muốn Miên Đường cùng chính mình bàn luận chuyện công sự, do đó hắn càng không muốn nói với nàng chuyện hôm nay bản thân ở doanh trại phải chịu sự lạnh nhạt của mọi người.
Hắn từ trước đến nay là người có tâm sự gì khó nói đều tự mình chịu đựng và tìm cách giải tỏa, huống hồ bây giờ Miên Đường lại đang có mang, hắn càng không thể để nàng hao tâm tổn sức lo cho hắn.
“Ta nghĩ khi mới nhậm chức ở một nào nào đó nhất định phải học cách làm quen với thuộc hạ và nhân sự của phủ nha, ta sợ trong lúc nhất thời sẽ quên mất liền ghi ra giấy để nhớ cho kỹ."
Miên Đường thấy hắn không muốn nói chuyện, nàng cũng không cố gặng hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn nhẹ nhàng mang chè cho hắn uống.
Thôi Hành Chu tuy rằng ở binh tư phủ nha bị lạnh nhạt, nhưng khi về đến Vương phủ hắn đã có canh nóng để uống và có kiều thê trong vòng tay, do đó hắn nghĩ vận khí của mình xem ra cũng không đến nỗi tệ.
Miên Đường gần nhất có thay đổi do mang thai, cái bụng nhỏ của nàng ngày một lớn dần nhưng chân tay vẫn thon thả như vậy, vì vậy nàng nghĩ rằng nếu may quần áo rộng ra một chút thì nhìn sẽ không giống như đang có mang.
Thôi Hành Chu quàng tay ra ôm nàng, sau đó nhịn không được liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, xong hắn thấp giọng nói: “Lang trung nói rằng tình trạng hiện giờ của nàng rất tốt, vậy tối nay để ta nấu cháo cho nàng ăn nhé?”
Miên Đường bị giọng nói thì thầm của hắn trêu chọc đến ngứa cả một bên tai, xoay người ôm lấy hắn rồi thấp giọng nói: “Vậy chàng nhớ cho nhiều thịt vào một chút, ngao thì luộc nhiều nước một chút.....
Thôi Hành Chu nhướng mày, chỉ cảm thấy nếu vị phu nhân này gặp được một người phụ quân nghiêm khắc, đứng đắn không biết chừng sẽ căng da của nàng rồi dạy cho nàng ấy biết thế nào là đức hạnh.
Nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, do đó hắn lại thích kiểu trong sáng như tiên nữ nhưng lại có chút nghịch ngợm giống như tiểu yêu tinh, cho dù ăn như thế nào cũng không bao giờ cảm thấy chán.
Vì thế vào buổi tối hôm nay, Thôi Hành Chu sau khi ăn chay ba tháng rốt cuộc cũng có thể coi như ăn no một nửa, đợi đến nửa đêm khi trăng lên đến đỉnh cành liễu, lúc này hắn mới đành lòng chịu buông tha cho vị kiều nga đang ở trong vòng tay hắn.
Miên Đường nằm gọn ở trong lồng ngực hắn, thân thể đã mệt mỏi rã rời, phải ngủ một giấc thật ngon để hồi sức, nhưng đúng lúc sắp thiu thiu ngủ thì nàng chợt nhớ tới một việc nên nàng ngay lập tức nói mà không kịp suy nghĩ: “Ngày mai có phải là ngày mà trong triều nghỉ tắm gội vào ban ngày không? Thiếp nghe tỷ tỷ nói rằng phủ của Khánh Quốc Công vừa mới cho người tới để tu sửa lại, ngày mai là ngày mà bọn họ mở tiệc dọn nhà mới, thiếp nhìn dáng vẻ của Khánh Quốc Công cũng có ý muốn mở đại tiệc để thết đãi mọi người, ngày mai thiếp muốn tới đó cùng với chàng có được không?”
Tuy rằng tỷ tỷ đã gả vào phủ Khánh Quốc Công đã lâu nhưng Thôi Hành Chu cùng với Khánh Quốc Công cũng không được gọi là có quan hệ thân thiết, chẳng qua Khánh Quốc Công là bằng hữu cũ của phụ thân hắn, và sau đó hai gia đình đã đính ước trước với nhau, do vậy mới thúc đẩy việc thành thân của tỷ tỷ hắn mà thôi.
Hiện giờ phủ của Hoài Dương Vương cùng với phủ của Khánh Quốc Công đều đang ở trong kinh thành, họ đương nhiên thường xuyên ra vào và chạm mặt hoặc cũng có thể là chăm sóc lẫn nhau.
Cho nên Thôi Hành Chu một bên lấy cho Miên Đường đang sắp ngủ một ly nước ấm, một bên lại nói: “Đương nhiên là ta muốn đi tới đó cùng với nàng rồi, tuy rằng lúc trước nàng cũng đã tới kinh thành một lần nhưng cũng chưa chắc đã quen hết mọi thứ ở đây, nhất định sẽ có lúc luống cuống và lúng túng, nếu ta để nàng đi một mình tới đó mà tỷ tỷ lại không thể quan tâm, như vậy chẳng phải rất tẻ nhạt hay sao?”
Miên Đường trước nay đều không phải là người sợ bị bỏ lại, liền chỉ nhỏ giọng nói: “Không ai để ý tới thiếp như vậy càng tốt, chỉ tới đó tặng quà và biếu tấm bảng rồi ăn ăn uống uống một chút cho hoàn tiền vốn, kể ra cũng nhẹ nhàng mà lại tự do tự tại.”
Thôi Hành Chu biết rằng những điều cô vừa nói cũng chính là những gì cô thực sự đang nghĩ trong lòng, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: “Sinh hoạt trong kinh thành quả thực không thể so sánh được với sự thoải mái khi ở Chân Châu, lại hại nàng vì ta mà bị liên lụy, ngày mai ta lập tức cho người đi mua một vài cửa hiệu ở ngoài mặt đường kinh thành để nàng có thể thỏa thích chơi đùa ở đó.”
Miên Đường chưa bao giờ nghĩ rằng khi đứng trước các sự lựa chọn gây bất lợi cho cả hai thì Thôi Hành Chu sẽ cam lòng để nàng phải chịu tổn thương, nàng chỉ cảm thấy hiện giờ nằm trong vòng tay hắn thật sự rất ấm và ngọt ngào. Tuy rằng lúc trước ở Bắc Nhai hắn đã làm một kẻ lừa đảo và đã từng nói dối nàng nhưng tấm lòng của phu quân khi quan tâm chăm sóc nàng thì quả thật nàng vẫn luôn cảm nhận được.
Tuy nhiên khi nghe thấy hắn nói muốn mua mấy cửa hiệu ở mặt đường cho mình thì Miên Đường liền lớn giọng nói với hắn: “Các trang viên tá điền ở Chân Châu vẫn còn chưa giao ngân lượng thuê cửa tiệm, dê bò hiện giờ cũng không được thả ra ngoài. Ngân khố trong phủ bây giờ không còn lại gì, nhà kho thì rỗng tuếch, chỉ có thể mong chờ vào bổng lộc của Vương gia ngài để nhập kho, vậy lấy ngân lượng ở đâu để mua cửa tiệm? Hiện tại sinh hoạt trong phủ đều là do thiếp chi trả!”
Thôi Hành Chu nhướng mày, nhăn mặt nói: “Nói như vậy thì hóa ra nàng lại đang nuôi ta à?"
Miên Đường nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú và chiếc mũi cao của hắn: “Nhìn bộ dạng của chàng thu hút như vậy, giường chiếu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì thiếp nuôi thêm mấy mỹ nam nữa giống như chàng thì cũng không tính là chuyện gì to tát cả!”
Thôi Hành Chu chính là không sợ bản thân bị người ta nói là được phu nhân nuôi, ăn nhờ ở đậu vì suy cho cùng thì những cửa hàng và đồng rộng mà Miên Đường đang quản lý đó có hơn phân nửa là hắn thưởng cho nàng. Hơn nữa hắn là nam nhân được sinh ra và nuôi dưỡng trong nhà phú quý, lại là người trước nay chỉ luôn sống dựa vào sức lực của chính mình, nếu không may trong một lúc nhất thời vận mệnh không tốt rồi được người ta nuôi thì cũng không sinh ra cái loại cảm giác mẫn cảm, tự ti như một nam nhân nghèo hèn bị mọi người khinh bỉ.
Nhưng chuyện Miên Đường muốn nuôi thêm một vài nam nhân có bộ dáng ưa nhìn nữa thì thật quả là không thể chấp nhận được. Nếu nàng ấy thực sự có gan làm chuyện như vậy thì hắn nhất định sẽ mọi cái lá gan đó ra cho bằng được.
Vì thế hắn nghĩ không thể để cho nữ nhân to gan lớn mật, không biết trời cao đất dày này sống yên ổn được, nhất định phải để nàng chịu sự trừng phạt thích đáng.
Tiếng vui cười của hắn và Miên Đường vang lên từng hồi sau tấm rèm treo cạnh giường.
Đợi đến ngày hôm sau, bởi vì Miên Đường tối hôm qua đã dặn dò Phương Yết rằng nhớ đánh thức nàng dậy vào sáng sớm nên tuy rằng vẫn còn đang rất buồn ngủ nhưng nàng vẫn cố gắng và kịp thời thức dậy rời khỏi giường.
Thấy Miên Đường dậy sớm, Thôi Hành Chu liền kéo tay nàng lại và nói nhỏ: “Từ phủ chúng ta đến phủ của Khánh Quốc Công cũng không tính là xa lắm, nàng hà tất gì phải dậy sớm để chuẩn bị vậy?”
Miên Đường dứt khoát đưa tay ra kéo hắn ngồi dậy cùng nàng, thuận ngôn thuận ngữ nói:
“Tỷ tỷ đang có thai, hơn nữa gần đây phản ứng ốm nghén của tỷ ấy có vẻ nghiêm trọng nhưng để kịp thời gian dọn nhà mà từ trong ra ngoài phủ đều do một tay tỷ ấy lo liệu, nên chắc hẳn là tỷ ấy đang rất mệt mỏi. Sáng ngày hôm qua, khi tỷ tỷ tới Vương phủ của chúng ta, thiếp thấy vẻ ngượng ngùng của tỷ ấy khi muốn nhờ cậy thiếp tới giúp nàng thẩm tra và đối chiếu các mục cần chuẩn bị....Vì vậy thiếp sẽ tới đó sớm một chút để nhìn xem có thể giúp gì được cho nàng hay không”
Trong suy nghĩ của Miên Đường thì nàng ấy cho rằng Thôi Phù là một nữ nhân có tính hiếu thắng và thực sự kiên cường, nếu không phải phải vì tỷ ấy không thể chịu đựng được nữa thì cũng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt của Miên Đường mà đến cầu viện sự giúp đỡ từ nàng.
Miên Đường nghe giọng điệu của Thôi Phù thì hiểu ra rằng vị quý tử của Khánh Quốc Công kia không phải là một người vì yêu phu nhân mà dám cãi lại mẫu thân của mình. Nhưng đôi phu thê này đã có quá nhiều khoảng cách, chính là đương nhiên không thể để người ngoài tham gia vào chuyện nội bộ trong phủ rồi làm rối tung mọi thứ lên.
Nàng hôm qua thấy thần sắc của Thôi Phù không được tốt cho lắm nên Miên Đường có chút lo lắng cho trạng thái hiện tại của tỷ ấy, nhưng ngặt nỗi chẳng thể nói rõ ràng mọi thứ cho Thôi Hành Chu nghe được vì vốn dĩ mỗi giao hảo giữa Vương gia và phủ Khánh Quốc Công cũng không được tính là tốt nên nhất định không thể châm ngòi kích động giữa hai phủ thêm nữa.
Cho nên hôm nay, nàng chỉ nói sợ tỷ tỷ mệt chứ không vội nói cho hắn nghe mọi chuyện, nàng đến sớm chút để hỗ trợ cũng là vì sợ Thôi Phù vội vội vàng vàng một mình chuẩn bị mọi thứ đến nỗi không kịp thở, nếu không cẩn thận không biết chừng lại động thai khi.
Nàng tuy rằng không có nói rõ mọi chuyện nhưng Thôi Hành Chu vừa nghe nàng nói liền gật gật đầu, sau đó không ngủ nướng nữa mà theo nàng bước ra khỏi giường.
Tuy nhiên trong khi đang tắm rửa, thay y phục thì bất giác Thôi Hành Chu nói với Miên Đường: “Bản thân nàng cũng đang mang trong mình một tiểu hài tử, hơn nữa tính ra cũng là người ngoài đối với Thôi Phù, vì vậy khi tới phủ Khánh Quốc Công cũng đừng quá xông xảo mà ôm hết việc vào người. Hãy để Lý ma ma đi cùng với nàng tới đó, tỷ tỷ là do Lý ma ma chăm sóc từ nhỏ tới lớn, bà ấy cũng là một người thu xếp mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ ta từ trước tới giờ, chuyện lão bộc ra tay giúp đỡ chủ nhân năm xưa của mình thì cũng không có gì không phải cả.”
Miên Đường nghe vậy thì liền phì cười: “Thực ra hôm qua thiếp với Lý ma ma cũng đã bàn qua chuyện này rồi, sau đó thiếp đã kêu Lý ma ma đi theo tỷ tỷ về phủ Khánh Quốc Công để bà ấy thu xếp mọi thứ giúp nàng ấy. Lúc đó thiếp còn đang phân vân rằng liệu mình có đang làm điều thừa thãi và không cần thiết hay không, nhưng hiện giờ nghe Vương gia nói tới như vậy thì thiếp cũng có thể an tâm rồi.”
Khi cười, đôi mắt to của nàng hơi hếch lên nhìn rất quyến rũ, tinh ranh và giảo hoạt hệt như một con hồ ly nhỏ.
Thôi Hành Chu vừa đội mũ kim quan lên, rồi búi tóc vừa cười cười nhìn tiểu hồ ly tinh nghịch nhưng lại hết mực chu đáo của hắn.
Lại nói tiếp, Khánh Quốc Công này thuộc danh gia vọng tộc, có gốc gác rất ngay thẳng, hơn nữa tổ tiên của ông ấy lại là vị khai quốc công thần, có công rất lớn với đất nước và thế hệ trước trong gia phả cũng ghi danh của mấy vị tể tướng.
Rồi khi tới thế hệ này, vị công công của Thôi Phù chẳng qua cũng chỉ là người kế tục lại danh lợi của tổ tiên nhà họ chứ thực ra cũng không phải là người có thành tựu gì lớn lao cả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thôi Phù may mắn thay phu quân của tỷ ấy cũng còn gọi là có chút bản lĩnh để tranh đua với các sĩ tử khác, chăm chỉ học hành, cần mẫn đọc sách, do đã có phụ thân và tổ tiên làm quan lớn nên cũng coi như con đường công danh đã hơn người khác được quá nửa chặng đường, từ đó sự nghiệp của hắn cũng lên như diều gặp gió và rất nhanh chóng đã được tiến cử vào kinh làm quan.
Phủ Khánh Quốc Công lại một lần nữa được hưng thịnh trở lại, ngay cả bên ngoài cửa của ngôi nhà mới này nhìn cũng rất là náo nhiệt.
Khi Miên Đường được Thôi Hành Chu dìu xuống xe ngựa thì đã có rất nhiều vị phu nhân của các quan lớn trong kinh thành đã nhận ra nàng là Hoài Tang huyện chúa.
Cũng không biết có phải do khí hậu ở Chân Châu có phần thoải mái dễ chịu, phù hợp với mọi người hay không nhưng bất luận là nam nhân hay nữ tử, khi đã đặt chân tới đây chắc chắn khí chất bất phàm sẽ được gia tăng lên thêm bội phần.
“Đã lâu không thấy Hoài Dương Vương phi, thân thể của người dạo này vẫn ổn chứ?”
Ngay khi Miên Đường bước vào thính đường của phủ Khánh Quốc Công và ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng hỏi thăm ôn nhã của một người truyền đến bên tai. Thấy vậy nàng liền quay người lại để nhìn xem ai đang nói, tìm một lúc lâu cuối cùng cũng nhận ra đó là Tuy Vương phi, nàng ta đang ở một bên vừa nhìn Miên Đường vừa mỉm cười.
Miên Đường hơi sửng sốt vì không nghĩ rằng tự nhiên lại tái ngộ với Tuy Vương phi ở ngay tại nơi này.
Lần trước Hoài Dương Vương và Tuy Vương cùng tỷ thí tài năng đánh cờ, nào ngờ Tuy Vương lại bị Hoài Dương Vương cờ cao một bậc đánh bại, hại Tuy Vương phi phải xuống xe ngựa để đi bộ, lần đó thực sự hắn đã làm tổn hại đến thanh danh của bọn họ rất nhiều.
Tuy Vương thực ra cũng là một người rất tàn nhẫn, nhưng chẳng những không ghét bỏ Vương phi mà còn đưa nàng đi chu du thiên hạ cùng, đã vậy còn thể hiện sự ân ái hơn cả trước đây.
Bậc anh hùng này vốn dĩ trong tâm trí không hề để tâm đến cái được và cái mất khi chiều theo mỹ nhân, loại người này thật sự là không ai có thể sánh nổi. Tuy nhiên nếu cứ như vậy thì tin đồn rằng tuy Vương thất đức thực ra cũng do tự mình chuốc lấy, tự mình hại mình.
Hiện giờ bọn họ đang tiến hành vào kinh thành, mấy tin đồn đó liền bốc hơi, tiêu tán mất như chưa hề có lời đồn đại nào. Ít nhất trước mặt mọi người thì không ai lại chọn nói ra bí mật hoặc có những lời gièm pha đối với Tuy Vương phi.
Mặc dù Tuy vương và Thôi Hành Chu vẫn luôn đối đầu với nhau nhưng con đường qua lại, mối giao thiệp giữa hai phủ vẫn phải tính toán cẩn thận, vừa đi vừa lường trước các trường hợp có thể xảy ra.
Cho nên khi Tuy Vương phi lấy lễ nghĩa để đối đãi với nàng thì Miên Đường đương nhiên cũng phải bày ra gương mặt tươi cười và đon đả chào đón, làm ra vẻ không để ý đến những nếp nhăn đột nhiên được thêm vào khóe mắt của Tuy Vương phi cùng với nỗi buồn không thể che giấu ở tận cùng của đáy mắt, nàng chỉ ca ngợi rằng tài sắc của Tuy Vương phi càng nhìn lại càng thấy hơn người, vượt xa so với lúc trước.
Tuy Vương phi nghe Miên Đường nói vậy thì chỉ ngượng ngùng cười rồi đáp: “Hoài Dương Vương phi đã quá khen rồi, nếu so về nhan sắc thì tất nhiên là người nhìn trẻ tuổi và rạng rỡ hơn ta......Người và ta đều là thân ngoại mới đến chốn kinh thành này nên trong lòng quả thật là có chút lo sợ, ở đây lại gặp được người quen là người nên ta mới có thêm chút tự tin.”
Miên Đường nghe Tuy Vương phi nói những lời đó thì khẽ mỉm cười, cũng không nghĩ rằng Tuy Vương phi lại tỏ ra quá mức thân thiện với bản thân đến vậy, nàng chỉ thuận miệng đáp lại: “Ta nghe nói thân phận của Tuy Vương là hoàng thúc của hoàng thượng, nếu so về thời gian phủ Tuy Vương ở kinh thành với phủ của chúng ta thì quả thật là lâu hơn rất nhiều, như vậy mà Tuy Vương phi cũng không có nhiều tự tin thì một người ngoại thành mới đến như ta thật sự cũng không dám mở miệng nói chuyện với mọi người.”
“Hoài Dương Vương phi nếu cảm thấy không quen thuộc với mọi thứ ở kinh thành thì hãy cứ nói với ta, dù gì phu thê hai người chúng ta đều là những người rảnh rỗi, sau này nếu người có tổ chức tiệc trả yến gì chỉ mong lúc đó Vương phi tiếp đón chúng ta một cách nồng nhiệt là được.” Đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói mạnh mẽ truyền đến.
Miên Đường liền quay đầu lại thì thấy đó chính là Tuy vương, người mà vừa mới trở về sau chuyến đi khất thực.
Liễu Miên Đường nhìn kỹ lại nhiều lần nhưng vẫn luôn cảm thấy không quen mắt khi nhìn thấy Tuy vương trong bộ dạng giả làm hòa thượng. Nếu nói nàng cùng với Tuy Vương phi còn có vài phần khách sáo dối trá mà nói chuyện cùng nhau nhưng đối với vị giả sư này thì thực sự đến giả vờ nàng cũng lười không muốn giao tiếp.
Nàng chỉ chậm rãi cười một cách từ tốn, hàm ý đầy sự châm chọc nói: “Ta nghe nói Tuy vương dạo gần đây có một số rắc rối làm liên lụy đến cả con cháu, hơn nữa cũng vì vậy mà không được hoàng thượng tín nhiệm giao nhiệm vụ nhiều như trước đây nữa, điều này quả thật là quá đáng tiếc. Nếu so với phu quân của ta thì đúng là có phần nhàn rỗi hơn. Tuy nhiên Vương gia trong trường hợp này lại vừa đúng lúc có thể nhàn hạ đọc kinh sử, suy xét xem trung nghĩa, liêm sỉ là như thế nào, như vậy cũng coi như không bỏ phí thời gian vào những thứ vô bổ. Ta chỉ là một nữ tắc nhân gia, quả thật không dám to gan ở đây chiếm thời gian tu tập của Vương gia ngài.”
Tuy vương dường như cũng không để ý đến vị Vương phi của chính mình đang đứng ở bên cạnh liền xoay người chắn tầm nhìn của nàng ta, sau đó hướng về phía Miên Đường bằng một ánh mắt tựa như hổ lang rồi mỉm cười nói: “Hoài Tang huyện chúa quả thật là nhanh mồm dẻo miệng, đúng là kiểu người mà ta thích, nếu nàng có thể tự mình giáo huấn ta xem như thế nào là liêm sỉ thì ta đây thực sự lấy làm vinh dự.”
Thân hình của hắn cao lớn, nhìn còn có vẻ giống lưng hùm vai gấu, nhưng khi hắn cố tình khom lưng xuống hướng về phía Miên Đường thì hắn đã đi quá xa vượt qua lễ phép và đi quá giới hạn, trong lời nói có đến mười phần ý uy hiếp nàng.
Miên Đường đột nhiên mỉm cười và sau đó duỗi ra tay kéo Tuy Vương phi đang đứng ở một bên rồi rung rung cổ tay của nàng ta. Kết quả, Tuy Vương phi trở tay không kịp, làm ly rượu trong tay văng vào mặt của Tuy vương.
Miên Đường lúc này mới không nhanh không chậm kêu lên “Trời ơi”, sau đó liền nói: “Tuy Vương phi, thật ngại quá, ta không cẩn thận đã đụng trúng phải người, hại người hắt rượu lên mặt của Vương gia!”
“Chàng đây là đang viết cái gì vậy? Cái gì mà khi nào được thăng chức, khi nào hàng chức? Lại còn có cả trăng rằm, yến tiệc tân gia cũng có luôn.”
Sau khi Thôi Hành Chu hồi phủ, hắn không muốn Miên Đường cùng chính mình bàn luận chuyện công sự, do đó hắn càng không muốn nói với nàng chuyện hôm nay bản thân ở doanh trại phải chịu sự lạnh nhạt của mọi người.
Hắn từ trước đến nay là người có tâm sự gì khó nói đều tự mình chịu đựng và tìm cách giải tỏa, huống hồ bây giờ Miên Đường lại đang có mang, hắn càng không thể để nàng hao tâm tổn sức lo cho hắn.
“Ta nghĩ khi mới nhậm chức ở một nào nào đó nhất định phải học cách làm quen với thuộc hạ và nhân sự của phủ nha, ta sợ trong lúc nhất thời sẽ quên mất liền ghi ra giấy để nhớ cho kỹ."
Miên Đường thấy hắn không muốn nói chuyện, nàng cũng không cố gặng hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn nhẹ nhàng mang chè cho hắn uống.
Thôi Hành Chu tuy rằng ở binh tư phủ nha bị lạnh nhạt, nhưng khi về đến Vương phủ hắn đã có canh nóng để uống và có kiều thê trong vòng tay, do đó hắn nghĩ vận khí của mình xem ra cũng không đến nỗi tệ.
Miên Đường gần nhất có thay đổi do mang thai, cái bụng nhỏ của nàng ngày một lớn dần nhưng chân tay vẫn thon thả như vậy, vì vậy nàng nghĩ rằng nếu may quần áo rộng ra một chút thì nhìn sẽ không giống như đang có mang.
Thôi Hành Chu quàng tay ra ôm nàng, sau đó nhịn không được liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, xong hắn thấp giọng nói: “Lang trung nói rằng tình trạng hiện giờ của nàng rất tốt, vậy tối nay để ta nấu cháo cho nàng ăn nhé?”
Miên Đường bị giọng nói thì thầm của hắn trêu chọc đến ngứa cả một bên tai, xoay người ôm lấy hắn rồi thấp giọng nói: “Vậy chàng nhớ cho nhiều thịt vào một chút, ngao thì luộc nhiều nước một chút.....
Thôi Hành Chu nhướng mày, chỉ cảm thấy nếu vị phu nhân này gặp được một người phụ quân nghiêm khắc, đứng đắn không biết chừng sẽ căng da của nàng rồi dạy cho nàng ấy biết thế nào là đức hạnh.
Nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, do đó hắn lại thích kiểu trong sáng như tiên nữ nhưng lại có chút nghịch ngợm giống như tiểu yêu tinh, cho dù ăn như thế nào cũng không bao giờ cảm thấy chán.
Vì thế vào buổi tối hôm nay, Thôi Hành Chu sau khi ăn chay ba tháng rốt cuộc cũng có thể coi như ăn no một nửa, đợi đến nửa đêm khi trăng lên đến đỉnh cành liễu, lúc này hắn mới đành lòng chịu buông tha cho vị kiều nga đang ở trong vòng tay hắn.
Miên Đường nằm gọn ở trong lồng ngực hắn, thân thể đã mệt mỏi rã rời, phải ngủ một giấc thật ngon để hồi sức, nhưng đúng lúc sắp thiu thiu ngủ thì nàng chợt nhớ tới một việc nên nàng ngay lập tức nói mà không kịp suy nghĩ: “Ngày mai có phải là ngày mà trong triều nghỉ tắm gội vào ban ngày không? Thiếp nghe tỷ tỷ nói rằng phủ của Khánh Quốc Công vừa mới cho người tới để tu sửa lại, ngày mai là ngày mà bọn họ mở tiệc dọn nhà mới, thiếp nhìn dáng vẻ của Khánh Quốc Công cũng có ý muốn mở đại tiệc để thết đãi mọi người, ngày mai thiếp muốn tới đó cùng với chàng có được không?”
Tuy rằng tỷ tỷ đã gả vào phủ Khánh Quốc Công đã lâu nhưng Thôi Hành Chu cùng với Khánh Quốc Công cũng không được gọi là có quan hệ thân thiết, chẳng qua Khánh Quốc Công là bằng hữu cũ của phụ thân hắn, và sau đó hai gia đình đã đính ước trước với nhau, do vậy mới thúc đẩy việc thành thân của tỷ tỷ hắn mà thôi.
Hiện giờ phủ của Hoài Dương Vương cùng với phủ của Khánh Quốc Công đều đang ở trong kinh thành, họ đương nhiên thường xuyên ra vào và chạm mặt hoặc cũng có thể là chăm sóc lẫn nhau.
Cho nên Thôi Hành Chu một bên lấy cho Miên Đường đang sắp ngủ một ly nước ấm, một bên lại nói: “Đương nhiên là ta muốn đi tới đó cùng với nàng rồi, tuy rằng lúc trước nàng cũng đã tới kinh thành một lần nhưng cũng chưa chắc đã quen hết mọi thứ ở đây, nhất định sẽ có lúc luống cuống và lúng túng, nếu ta để nàng đi một mình tới đó mà tỷ tỷ lại không thể quan tâm, như vậy chẳng phải rất tẻ nhạt hay sao?”
Miên Đường trước nay đều không phải là người sợ bị bỏ lại, liền chỉ nhỏ giọng nói: “Không ai để ý tới thiếp như vậy càng tốt, chỉ tới đó tặng quà và biếu tấm bảng rồi ăn ăn uống uống một chút cho hoàn tiền vốn, kể ra cũng nhẹ nhàng mà lại tự do tự tại.”
Thôi Hành Chu biết rằng những điều cô vừa nói cũng chính là những gì cô thực sự đang nghĩ trong lòng, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: “Sinh hoạt trong kinh thành quả thực không thể so sánh được với sự thoải mái khi ở Chân Châu, lại hại nàng vì ta mà bị liên lụy, ngày mai ta lập tức cho người đi mua một vài cửa hiệu ở ngoài mặt đường kinh thành để nàng có thể thỏa thích chơi đùa ở đó.”
Miên Đường chưa bao giờ nghĩ rằng khi đứng trước các sự lựa chọn gây bất lợi cho cả hai thì Thôi Hành Chu sẽ cam lòng để nàng phải chịu tổn thương, nàng chỉ cảm thấy hiện giờ nằm trong vòng tay hắn thật sự rất ấm và ngọt ngào. Tuy rằng lúc trước ở Bắc Nhai hắn đã làm một kẻ lừa đảo và đã từng nói dối nàng nhưng tấm lòng của phu quân khi quan tâm chăm sóc nàng thì quả thật nàng vẫn luôn cảm nhận được.
Tuy nhiên khi nghe thấy hắn nói muốn mua mấy cửa hiệu ở mặt đường cho mình thì Miên Đường liền lớn giọng nói với hắn: “Các trang viên tá điền ở Chân Châu vẫn còn chưa giao ngân lượng thuê cửa tiệm, dê bò hiện giờ cũng không được thả ra ngoài. Ngân khố trong phủ bây giờ không còn lại gì, nhà kho thì rỗng tuếch, chỉ có thể mong chờ vào bổng lộc của Vương gia ngài để nhập kho, vậy lấy ngân lượng ở đâu để mua cửa tiệm? Hiện tại sinh hoạt trong phủ đều là do thiếp chi trả!”
Thôi Hành Chu nhướng mày, nhăn mặt nói: “Nói như vậy thì hóa ra nàng lại đang nuôi ta à?"
Miên Đường nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú và chiếc mũi cao của hắn: “Nhìn bộ dạng của chàng thu hút như vậy, giường chiếu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì thiếp nuôi thêm mấy mỹ nam nữa giống như chàng thì cũng không tính là chuyện gì to tát cả!”
Thôi Hành Chu chính là không sợ bản thân bị người ta nói là được phu nhân nuôi, ăn nhờ ở đậu vì suy cho cùng thì những cửa hàng và đồng rộng mà Miên Đường đang quản lý đó có hơn phân nửa là hắn thưởng cho nàng. Hơn nữa hắn là nam nhân được sinh ra và nuôi dưỡng trong nhà phú quý, lại là người trước nay chỉ luôn sống dựa vào sức lực của chính mình, nếu không may trong một lúc nhất thời vận mệnh không tốt rồi được người ta nuôi thì cũng không sinh ra cái loại cảm giác mẫn cảm, tự ti như một nam nhân nghèo hèn bị mọi người khinh bỉ.
Nhưng chuyện Miên Đường muốn nuôi thêm một vài nam nhân có bộ dáng ưa nhìn nữa thì thật quả là không thể chấp nhận được. Nếu nàng ấy thực sự có gan làm chuyện như vậy thì hắn nhất định sẽ mọi cái lá gan đó ra cho bằng được.
Vì thế hắn nghĩ không thể để cho nữ nhân to gan lớn mật, không biết trời cao đất dày này sống yên ổn được, nhất định phải để nàng chịu sự trừng phạt thích đáng.
Tiếng vui cười của hắn và Miên Đường vang lên từng hồi sau tấm rèm treo cạnh giường.
Đợi đến ngày hôm sau, bởi vì Miên Đường tối hôm qua đã dặn dò Phương Yết rằng nhớ đánh thức nàng dậy vào sáng sớm nên tuy rằng vẫn còn đang rất buồn ngủ nhưng nàng vẫn cố gắng và kịp thời thức dậy rời khỏi giường.
Thấy Miên Đường dậy sớm, Thôi Hành Chu liền kéo tay nàng lại và nói nhỏ: “Từ phủ chúng ta đến phủ của Khánh Quốc Công cũng không tính là xa lắm, nàng hà tất gì phải dậy sớm để chuẩn bị vậy?”
Miên Đường dứt khoát đưa tay ra kéo hắn ngồi dậy cùng nàng, thuận ngôn thuận ngữ nói:
“Tỷ tỷ đang có thai, hơn nữa gần đây phản ứng ốm nghén của tỷ ấy có vẻ nghiêm trọng nhưng để kịp thời gian dọn nhà mà từ trong ra ngoài phủ đều do một tay tỷ ấy lo liệu, nên chắc hẳn là tỷ ấy đang rất mệt mỏi. Sáng ngày hôm qua, khi tỷ tỷ tới Vương phủ của chúng ta, thiếp thấy vẻ ngượng ngùng của tỷ ấy khi muốn nhờ cậy thiếp tới giúp nàng thẩm tra và đối chiếu các mục cần chuẩn bị....Vì vậy thiếp sẽ tới đó sớm một chút để nhìn xem có thể giúp gì được cho nàng hay không”
Trong suy nghĩ của Miên Đường thì nàng ấy cho rằng Thôi Phù là một nữ nhân có tính hiếu thắng và thực sự kiên cường, nếu không phải phải vì tỷ ấy không thể chịu đựng được nữa thì cũng sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt của Miên Đường mà đến cầu viện sự giúp đỡ từ nàng.
Miên Đường nghe giọng điệu của Thôi Phù thì hiểu ra rằng vị quý tử của Khánh Quốc Công kia không phải là một người vì yêu phu nhân mà dám cãi lại mẫu thân của mình. Nhưng đôi phu thê này đã có quá nhiều khoảng cách, chính là đương nhiên không thể để người ngoài tham gia vào chuyện nội bộ trong phủ rồi làm rối tung mọi thứ lên.
Nàng hôm qua thấy thần sắc của Thôi Phù không được tốt cho lắm nên Miên Đường có chút lo lắng cho trạng thái hiện tại của tỷ ấy, nhưng ngặt nỗi chẳng thể nói rõ ràng mọi thứ cho Thôi Hành Chu nghe được vì vốn dĩ mỗi giao hảo giữa Vương gia và phủ Khánh Quốc Công cũng không được tính là tốt nên nhất định không thể châm ngòi kích động giữa hai phủ thêm nữa.
Cho nên hôm nay, nàng chỉ nói sợ tỷ tỷ mệt chứ không vội nói cho hắn nghe mọi chuyện, nàng đến sớm chút để hỗ trợ cũng là vì sợ Thôi Phù vội vội vàng vàng một mình chuẩn bị mọi thứ đến nỗi không kịp thở, nếu không cẩn thận không biết chừng lại động thai khi.
Nàng tuy rằng không có nói rõ mọi chuyện nhưng Thôi Hành Chu vừa nghe nàng nói liền gật gật đầu, sau đó không ngủ nướng nữa mà theo nàng bước ra khỏi giường.
Tuy nhiên trong khi đang tắm rửa, thay y phục thì bất giác Thôi Hành Chu nói với Miên Đường: “Bản thân nàng cũng đang mang trong mình một tiểu hài tử, hơn nữa tính ra cũng là người ngoài đối với Thôi Phù, vì vậy khi tới phủ Khánh Quốc Công cũng đừng quá xông xảo mà ôm hết việc vào người. Hãy để Lý ma ma đi cùng với nàng tới đó, tỷ tỷ là do Lý ma ma chăm sóc từ nhỏ tới lớn, bà ấy cũng là một người thu xếp mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ ta từ trước tới giờ, chuyện lão bộc ra tay giúp đỡ chủ nhân năm xưa của mình thì cũng không có gì không phải cả.”
Miên Đường nghe vậy thì liền phì cười: “Thực ra hôm qua thiếp với Lý ma ma cũng đã bàn qua chuyện này rồi, sau đó thiếp đã kêu Lý ma ma đi theo tỷ tỷ về phủ Khánh Quốc Công để bà ấy thu xếp mọi thứ giúp nàng ấy. Lúc đó thiếp còn đang phân vân rằng liệu mình có đang làm điều thừa thãi và không cần thiết hay không, nhưng hiện giờ nghe Vương gia nói tới như vậy thì thiếp cũng có thể an tâm rồi.”
Khi cười, đôi mắt to của nàng hơi hếch lên nhìn rất quyến rũ, tinh ranh và giảo hoạt hệt như một con hồ ly nhỏ.
Thôi Hành Chu vừa đội mũ kim quan lên, rồi búi tóc vừa cười cười nhìn tiểu hồ ly tinh nghịch nhưng lại hết mực chu đáo của hắn.
Lại nói tiếp, Khánh Quốc Công này thuộc danh gia vọng tộc, có gốc gác rất ngay thẳng, hơn nữa tổ tiên của ông ấy lại là vị khai quốc công thần, có công rất lớn với đất nước và thế hệ trước trong gia phả cũng ghi danh của mấy vị tể tướng.
Rồi khi tới thế hệ này, vị công công của Thôi Phù chẳng qua cũng chỉ là người kế tục lại danh lợi của tổ tiên nhà họ chứ thực ra cũng không phải là người có thành tựu gì lớn lao cả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thôi Phù may mắn thay phu quân của tỷ ấy cũng còn gọi là có chút bản lĩnh để tranh đua với các sĩ tử khác, chăm chỉ học hành, cần mẫn đọc sách, do đã có phụ thân và tổ tiên làm quan lớn nên cũng coi như con đường công danh đã hơn người khác được quá nửa chặng đường, từ đó sự nghiệp của hắn cũng lên như diều gặp gió và rất nhanh chóng đã được tiến cử vào kinh làm quan.
Phủ Khánh Quốc Công lại một lần nữa được hưng thịnh trở lại, ngay cả bên ngoài cửa của ngôi nhà mới này nhìn cũng rất là náo nhiệt.
Khi Miên Đường được Thôi Hành Chu dìu xuống xe ngựa thì đã có rất nhiều vị phu nhân của các quan lớn trong kinh thành đã nhận ra nàng là Hoài Tang huyện chúa.
Cũng không biết có phải do khí hậu ở Chân Châu có phần thoải mái dễ chịu, phù hợp với mọi người hay không nhưng bất luận là nam nhân hay nữ tử, khi đã đặt chân tới đây chắc chắn khí chất bất phàm sẽ được gia tăng lên thêm bội phần.
“Đã lâu không thấy Hoài Dương Vương phi, thân thể của người dạo này vẫn ổn chứ?”
Ngay khi Miên Đường bước vào thính đường của phủ Khánh Quốc Công và ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng hỏi thăm ôn nhã của một người truyền đến bên tai. Thấy vậy nàng liền quay người lại để nhìn xem ai đang nói, tìm một lúc lâu cuối cùng cũng nhận ra đó là Tuy Vương phi, nàng ta đang ở một bên vừa nhìn Miên Đường vừa mỉm cười.
Miên Đường hơi sửng sốt vì không nghĩ rằng tự nhiên lại tái ngộ với Tuy Vương phi ở ngay tại nơi này.
Lần trước Hoài Dương Vương và Tuy Vương cùng tỷ thí tài năng đánh cờ, nào ngờ Tuy Vương lại bị Hoài Dương Vương cờ cao một bậc đánh bại, hại Tuy Vương phi phải xuống xe ngựa để đi bộ, lần đó thực sự hắn đã làm tổn hại đến thanh danh của bọn họ rất nhiều.
Tuy Vương thực ra cũng là một người rất tàn nhẫn, nhưng chẳng những không ghét bỏ Vương phi mà còn đưa nàng đi chu du thiên hạ cùng, đã vậy còn thể hiện sự ân ái hơn cả trước đây.
Bậc anh hùng này vốn dĩ trong tâm trí không hề để tâm đến cái được và cái mất khi chiều theo mỹ nhân, loại người này thật sự là không ai có thể sánh nổi. Tuy nhiên nếu cứ như vậy thì tin đồn rằng tuy Vương thất đức thực ra cũng do tự mình chuốc lấy, tự mình hại mình.
Hiện giờ bọn họ đang tiến hành vào kinh thành, mấy tin đồn đó liền bốc hơi, tiêu tán mất như chưa hề có lời đồn đại nào. Ít nhất trước mặt mọi người thì không ai lại chọn nói ra bí mật hoặc có những lời gièm pha đối với Tuy Vương phi.
Mặc dù Tuy vương và Thôi Hành Chu vẫn luôn đối đầu với nhau nhưng con đường qua lại, mối giao thiệp giữa hai phủ vẫn phải tính toán cẩn thận, vừa đi vừa lường trước các trường hợp có thể xảy ra.
Cho nên khi Tuy Vương phi lấy lễ nghĩa để đối đãi với nàng thì Miên Đường đương nhiên cũng phải bày ra gương mặt tươi cười và đon đả chào đón, làm ra vẻ không để ý đến những nếp nhăn đột nhiên được thêm vào khóe mắt của Tuy Vương phi cùng với nỗi buồn không thể che giấu ở tận cùng của đáy mắt, nàng chỉ ca ngợi rằng tài sắc của Tuy Vương phi càng nhìn lại càng thấy hơn người, vượt xa so với lúc trước.
Tuy Vương phi nghe Miên Đường nói vậy thì chỉ ngượng ngùng cười rồi đáp: “Hoài Dương Vương phi đã quá khen rồi, nếu so về nhan sắc thì tất nhiên là người nhìn trẻ tuổi và rạng rỡ hơn ta......Người và ta đều là thân ngoại mới đến chốn kinh thành này nên trong lòng quả thật là có chút lo sợ, ở đây lại gặp được người quen là người nên ta mới có thêm chút tự tin.”
Miên Đường nghe Tuy Vương phi nói những lời đó thì khẽ mỉm cười, cũng không nghĩ rằng Tuy Vương phi lại tỏ ra quá mức thân thiện với bản thân đến vậy, nàng chỉ thuận miệng đáp lại: “Ta nghe nói thân phận của Tuy Vương là hoàng thúc của hoàng thượng, nếu so về thời gian phủ Tuy Vương ở kinh thành với phủ của chúng ta thì quả thật là lâu hơn rất nhiều, như vậy mà Tuy Vương phi cũng không có nhiều tự tin thì một người ngoại thành mới đến như ta thật sự cũng không dám mở miệng nói chuyện với mọi người.”
“Hoài Dương Vương phi nếu cảm thấy không quen thuộc với mọi thứ ở kinh thành thì hãy cứ nói với ta, dù gì phu thê hai người chúng ta đều là những người rảnh rỗi, sau này nếu người có tổ chức tiệc trả yến gì chỉ mong lúc đó Vương phi tiếp đón chúng ta một cách nồng nhiệt là được.” Đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói mạnh mẽ truyền đến.
Miên Đường liền quay đầu lại thì thấy đó chính là Tuy vương, người mà vừa mới trở về sau chuyến đi khất thực.
Liễu Miên Đường nhìn kỹ lại nhiều lần nhưng vẫn luôn cảm thấy không quen mắt khi nhìn thấy Tuy vương trong bộ dạng giả làm hòa thượng. Nếu nói nàng cùng với Tuy Vương phi còn có vài phần khách sáo dối trá mà nói chuyện cùng nhau nhưng đối với vị giả sư này thì thực sự đến giả vờ nàng cũng lười không muốn giao tiếp.
Nàng chỉ chậm rãi cười một cách từ tốn, hàm ý đầy sự châm chọc nói: “Ta nghe nói Tuy vương dạo gần đây có một số rắc rối làm liên lụy đến cả con cháu, hơn nữa cũng vì vậy mà không được hoàng thượng tín nhiệm giao nhiệm vụ nhiều như trước đây nữa, điều này quả thật là quá đáng tiếc. Nếu so với phu quân của ta thì đúng là có phần nhàn rỗi hơn. Tuy nhiên Vương gia trong trường hợp này lại vừa đúng lúc có thể nhàn hạ đọc kinh sử, suy xét xem trung nghĩa, liêm sỉ là như thế nào, như vậy cũng coi như không bỏ phí thời gian vào những thứ vô bổ. Ta chỉ là một nữ tắc nhân gia, quả thật không dám to gan ở đây chiếm thời gian tu tập của Vương gia ngài.”
Tuy vương dường như cũng không để ý đến vị Vương phi của chính mình đang đứng ở bên cạnh liền xoay người chắn tầm nhìn của nàng ta, sau đó hướng về phía Miên Đường bằng một ánh mắt tựa như hổ lang rồi mỉm cười nói: “Hoài Tang huyện chúa quả thật là nhanh mồm dẻo miệng, đúng là kiểu người mà ta thích, nếu nàng có thể tự mình giáo huấn ta xem như thế nào là liêm sỉ thì ta đây thực sự lấy làm vinh dự.”
Thân hình của hắn cao lớn, nhìn còn có vẻ giống lưng hùm vai gấu, nhưng khi hắn cố tình khom lưng xuống hướng về phía Miên Đường thì hắn đã đi quá xa vượt qua lễ phép và đi quá giới hạn, trong lời nói có đến mười phần ý uy hiếp nàng.
Miên Đường đột nhiên mỉm cười và sau đó duỗi ra tay kéo Tuy Vương phi đang đứng ở một bên rồi rung rung cổ tay của nàng ta. Kết quả, Tuy Vương phi trở tay không kịp, làm ly rượu trong tay văng vào mặt của Tuy vương.
Miên Đường lúc này mới không nhanh không chậm kêu lên “Trời ơi”, sau đó liền nói: “Tuy Vương phi, thật ngại quá, ta không cẩn thận đã đụng trúng phải người, hại người hắt rượu lên mặt của Vương gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.