Kiều Tàng

Chương 190:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Dưới mũi của Tuy vương có một bộ râu rẽ ra hai bên trong rất đẹp mắt, bây giờ đột nhiên bị một bát rượu tạt vào, ngay lập tức nó co rúm lại nhìn quả thực rất buồn cười!

Tuy vương làm sao có thể để người khác rót rượu được? Rõ ràng mắt hắn trông thấy Miên Đường chính là cố ý làm hắn bẽ mặt, vì vậy hắn đã giận lại càng thêm giận, giọng điệu nói chuyện thêm vài phần tức tối. Bằng cách lợi dụng thân hình to lớn của mình đang che mất tầm nhìn của mọi người, Tuy vương liền vươn tay ra muốn đẩy ngã Miên Đường đang mang thai xuống đất. Nàng chẳng phải là tự mình tạt bát rượu vào mặt mình sao? Vừa hay lấy cớ đó, nói rằng chính nàng là người đụng trúng bát rượu, không cẩn thận lại dẫm chân vào chỗ rượu vừa bị đổ nên trượt chân và ngã.

Nhưng khi hắn vừa giơ tay ra định đẩy ngã Miên Đường thì đột nhiên hắn cảm thấy cổ tay đau nhói, cảm giác như có ai đó đang cố tình bóp chặt vậy.

Tuy vương bất giác quay đầu lại để nhìn rõ xem kẻ đó là ai thì khuôn mặt hắn bỗng biến sắc khi nhận ra người đang nắm chặt lấy cổ tay của mình lại chính là Hoài Dương Vương đang đằng đằng sát khí, khuôn mặt không một chút biểu cảm đang đứng ở đằng sau của hắn. Tuy vương cảm thấy lực ở lòng bàn tay của Hoài Dương Vương mạnh như kìm vậy, cảm giác cổ tay đau đến khó tả.

“Tuy vương không tới đằng kia tiếp rượu cùng Khánh Quốc Công, vậy mà lại tới đây để chen chân vào cuộc trò chuyện của nữ nhân như thế sao?” Hoài Dương Vương cất giọng nhàn nhạt, lời lẽ đầy ý trào phúng nói.

Thấy vậy, ác ý trên mặt của Tuy vương liền tan biến không để lại một chút dấu tích nào, hắn chỉ mỉm cười rồi nói: “Ta chỉ là tới để chào hỏi Vương phi của ngươi thôi, không lẽ Vương gia ngươi lại nhỏ mọn đến nỗi không cho ai tới gần phu nhân của mình hay sao?”

Hoài Dương Vương khẽ mỉm cười, nhưng tay hắn lại không hề buông cổ tay của Tuy vương ra mà còn đột nhiên siết chặt hơn lúc trước, Tuy vương đau quá liền kêu lên một tiếng, sắc mặt tím đen lại.

Nhìn thấy Tuy vương đau đến mức gần như quỳ rạp xuống đất, Hoài Dương Vương liền gắn giọng, nói: “Nếu ngươi không phiền thì Vương gia ta cùng ngươi nói chuyện một lát được chứ?”

Tuy vương đau đến nổi gân xanh đều nổi hết lên, giọng lí nhí nói: “Quy tôn tử ngươi chỉ có thể dùng lực đến vậy thôi sao? Có bản lĩnh thì mạnh thêm chút nữa đi!”

Tuy vương hắn là đang cố ý kích tướng Hoài Dương Vương. Chỉ cần thằng nhãi Thôi Hành Chu này dám bóp nát xương cổ tay của hắn, như vậy thì chuyện này sẽ được truyền đi khắp phủ Khánh Quốc Công, phen này coi như hắn lấy luôn chuyện này để đuổi tên quê mùa này ra khỏi kinh thành.

Miên Đường thực chất trong lòng đã sớm nhìn thấu được chiêu thức khiêu khích của Tuy vương. Nếu như những nam nhân này xảy ra tranh đấu thật có đôi lúc còn không bằng đứa trẻ mới lên ba!

Nàng vội vàng cười với Hoài Dương Vương rồi quay ra đối đáp với Tuy vương: “Hôm nay là ngày phủ Khánh Quốc Công dọn nhà mới, là một ngày đại hỷ, nhị vị Vương gia đừng làm vì chút chuyện nhỏ mà lấn át mất chuyện tốt của gia chủ, nếu như thuận lòng bàn bạc thì có thể giao hẹn một ngày đẹp trời để tỉ thí với nhau, đến lúc đó đầu heo bị đánh thành đầu cẩu thì đó cũng là đôi bên tự nguyện không phải sao?”

Hoài Dương Vương như hiểu ra ý tứ nhắc nhở mình trong từng câu nói của Miên Đường, nàng cố ý nói vậy là để cho hắn không trúng kế khích tướng của Tuy vương.

Vì thế hắn liền chậm rãi buông tay, miệng mỉm cười hỏi Tuy vương: “Ngày nào chúng ta có thể dạo quanh võ trường một vòng vậy Tuy vương gia?”

Nếu chỉ luận đến võ công thì Tuy vương làm sao có thể là đối thủ của Hoài Dương Vương đã quen chinh chiến trên chiến trường? Hắn nghe vậy nhưng không trả lời ngay mà hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hoài Dương Vương một cái, sau đó lại quay đầu lại nhìn Miên Đường bằng một ánh mắt tức giận. Lúc này hắn mới nhận ra rằng trong lòng bàn tay của Liễu Miên Đường lộ ra một đầu nhọn của cây trâm cài đầu, sau đó nàng thong thả, ung dung đem nó cài lại lên búi tóc phía sau đầu.

Hóa ra vừa rồi trong lúc hắn sơ hở khi chuẩn bị đẩy ngã nàng thì Miên Đường đã lấy cây trâm trên đầu xuống, lật nó lại và giấu vào khe hở giữa các ngón tay, nếu như lúc đó Thôi Hành Chu không kịp thời đuổi tới và ngăn hắn lại thì cái đầu nhọn của chiếc trâm cài đầu đó sẽ được đâm vào móng vuốt nhìn như móng heo của hắn.

Miên Đường đều đã tính toán kỹ càng rồi, đến lúc nàng bị Tuy vương đẩy ngã thì nàng sẽ kêu lên là do hắn mưu đồ muốn hại hài nhi trong bụng của mình, tơi lúc đó hắn bị đánh đòn phủ đầu, gậy ông đập lưng ông, xem ai có thể ăn vạ ai!

Tuy vương cũng biết nếu thực sự lúc nãy hắn cố tình khiêu khích đến cùng thì cũng chưa chắc đã thu được quả ngọt, cũng không chắc mọi chuyện sẽ theo ý mình, liền chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Chẳng trách sao Hoài Dương Vương ngươi lại bằng lòng đi lấy một nữ nhân làm thủ lĩnh của bọn thổ phỉ về để làm Vương phi, trong yến hội lại dám ngỗ ngược mà ném cả bát rượu lên mặt những quan viên ở đây, thật đúng là có thể làm chao đảo cả kinh thành mà!”

Theo cách nghĩ của Tuy vương thì có lẽ Thôi Hành Chu đã biết rõ thân phận của Liễu Miên Đường nhưng rốt cuộc hắn vẫn chọn che giấu tung tích của bản thân để ở lại trong tiểu viện ở Bắc Nhai và sống chung với nàng lâu như vậy nên đương nhiên là hắn đã phát hiện ra thân phận thật của Miên Đường.



Liễu Miên Đường tuy rằng là Lục Văn, nhưng người mà nàng năm đó phụ tá lại chính là đương kim bệ hạ, nếu như lúc này nói ra thì e rằng cũng không giúp hắn uy hiếp nàng được, nhưng hắn nhất thời không suy nghĩ đến điều đó mà trong lúc tức giận liền nói ra hết.

Nhưng nghe những lời mà Tuy vương vừa nói thì trái tim của Liễu Miên Đường bỗng dưng đập liên hồi như bị ai đó nói trúng điểm yếu vậy, hóa ra hắn thực sự đã biết thân phận thật của nàng!

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có khả năng duy nhất đó là chính tôn nữ của hắn là Tôn Vân Nương đã nói cho hắn biết!

Tuy vương sau khi nói xong, liền một bên dùng khăn gấm lau mặt, một bên căm giận rời đi.

Hoài Dương Vương nghe xong những điều mà Tuy vương nói, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Miên Đường. Miễn đường trong lòng hoảng sợ đến mức có thể ngay lập tức đâm đầu vào tường, nàng hướng đôi mắt đỏ hoe của mình nhìn về phía Thôi Hành và nói: “Hắn...... mắng chửi thiếp!”

Thôi Hành Chu kéo tay nàng lại, ôm nàng vào lòng, nói: “Hắn mắng nàng là nữ phỉ, nàng cũng đã ném bát rượu vào mặt hắn, do vậy cũng không tính là chịu thiệt thòi. Ngoan, đừng khóc, nếu không thì lớp trang điểm sẽ không còn đẹp nữa, nhìn sẽ rất khó coi đó.”

Miên Đường cảm thấy trong lúc nhất thời bản thân đã bị lừa nên trong long mới chậm rãi buông lỏng cảm xúc.

Nhưng cuối cùng chột dạ, nàng không nhịn được mà quay ra hỏi Thôi Hành Chu: “Nhưng nếu thực sự hắn nói sự thật ta là nữ thủ lĩnh của thổ phỉ.....thì chàng phải làm gì bây giờ?”

Thôi Hành Chu cảm thấy nàng có chút đáng yêu liền cười: “Nàng hiện giờ có chỗ nào nhìn không giống thủ lĩnh thổ phỉ? Nhưng dù cho như vậy thì ta cũng đã lấy nàng về làm phu nhân rồi hay sao? Chỉ cần nàng không phải là đồ đệ của tên Lục Văn tội ác tày trời đó thì sau này ta sẽ mua hẳn một ngọn núi cho nàng để nàng thể hiện sự uy phong của mình....

Nàng biết những gì mà Thôi Hành Chu nói chỉ là một lời nói đùa, chỉ đáng tiếc rằng Liễu Miên Đường nghe xong thì bỗng nhiên cảm thấy đầu óc ù dần đi, trong khoảng thời gian còn lại của buổi yến tiệc nàng cảm thấy cơ thể mình không được khỏe khoắn như lúc trước nữa, thậm chí đến cả việc ăn tơ vàng bánh ngọt cũng không thể nào vực dậy được tinh thần của nàng, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó vuốt cái bụng đang mang thai của mình mà nghĩ đến cảnh sau này sẽ phải ôm hài tử trốn khỏi vương phủ và lưu lạc, chịu khổ ở bên ngoài. Nghĩ đến đây, vành mắt của Miên Đường bỗng chốc lại đỏ hoe lên như sắp khóc.

Sau khi Tuy vương rời đi được một lúc lâu, Thôi Hành Chu liền đi bên cạnh của Miên Đường đến nỗi một bước cũng không muốn để nàng một mình, bây giờ hắn thấy nàng như vậy thì liền đưa tay đặt lên trán của nàng để kiểm tra xem nàng có bị sốt hay không, thấy không nóng mới hỏi nàng: “Nàng sao vậy?”

Miên Đường khẽ khịt mũi, ủ rũ nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là thiếp ăn hơi nhiều nên bây giờ bụng hơi căng, hơn nữa thiếp còn đang buồn ngủ nữa.”

Thôi Phù lúc này đang ngồi ở bên cạnh đệ muội Liễu Miên Đường, nghe được những gì nàng vừa nói thì vội vàng ngắt lời: “nàng như vậy vừa nói, vội vàng nói: “Nếu muội cảm thấy mệt và buồn ngủ thì để ta cho người đi chuẩn bị cho muội một phòng để muội nghĩ ngợi. Muội và nha hoàn hãy đi theo bà tử vào trong kia nghỉ tạm một lúc đi, khi nào cảm thấy tinh thần khỏe lại thì hẵng ngồi xe hồi phủ cũng được.”

Vì thế Thôi Phù liền lệnh cho quản sự bà tử dẫn đường và bảo Hoài Dương Vương phi đi ra một nơi yên tĩnh ở sân sau để nghỉ ngơi.

Bởi vì yến hội đã bắt đầu, rất nhiều sự tình đã được bố trí và an bài xong rồi, Lý ma ma liền cùng Thôi Phù xin cáo lui trước, chạy tới hầu hạ Vương phi nhà mình.

Miên Đường cũng không phải thực sự cảm thấy buồn ngủ, nhưng khi chờ nằm một lúc, sau đó lại uống thêm một chút trà ngọt, tuy lúc trước có tâm tình không vui nhưng thật ra đã tiêu tán đi một ít rồi.

Nàng căn bản không phải là loại người nhỏ mọn hay để ý đến những chuyện vụn vặt, nếu trước mắt không có giải pháp nào toàn vẹn thì nàng sẽ dứt khoát không nghĩ tới nó nữa mà chỉ ở lại trong vương phủ hỗn ăn hỗn uống, lại còn được ngủ chung một giường với một anh tuấn tiêu sái như Vương gia, nếu được như vậy thì nàng có thể nằm đó mà ngủ cả một ngày..... Dù sao thì Thôi Hành Chu lúc trước cũng đã từng hung hăng lừa gạt nàng, quân tử chi đạo, có tới có lui.

*Quân tử chi đạo, có tới có lui: người quân tử hướng về đạo nghĩa làm người, biết lúc nào nên tiến và lúc nào nên lùi.

Tuy nhiên tâm tình của Lý ma ma lại không hề cảm thấy thoải mái. Bà tới phủ Khánh Quốc Công đã được hai ngày, cũng coi như là hoàn toàn biết tiểu thư nhà mình thương ngày ở nhà chồng sinh hoạt như thế nào, bà không khỏi lo lắng cho Thôi Phù nhưng lại chẳng biết làm gì nên chỉ đành thở dài.



Miên Đường được một lúc thì định thần lại, sau đó thì phát hiện vẻ mặt như không được khỏe của Lý ma ma, nàng liền hỏi bà cảm thấy không khỏe sao.

Lý ma ma thấp giọng nói: “Đại tiểu thư ở phủ Khánh Quốc Công cũng là quá mệt mỏi......”

Liễu Miên Đường ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra vừa rồi chính mình đã chứng kiến mọi chuyện trong phủ Khánh Quốc Công. Vị phu nhân kia chính là đích nữ của một gia thế có tiếng tăm ở kinh thành, đó là phủ Đoan Quốc Công, năm đó gả đến phủ Khánh Quốc Công cũng như môn đăng hộ đối.

Chỉ là lúc trước nhi tử Quách Dịch của bà đính hôn, chính là do Khánh Quốc Công cùng với phụ thân của Hoài Dương Vương trong lúc hứng khởi đã lén định đoạt mối hôn sự này rồi.Chuyện hai nam nhân này quyết định bà không hề hay biết.

Sau khi biết chuyện, vị phu nhân thật ra trong thâm tâm cũng không hề vui mừng đối với mối hôn sự này bởi vì các con cháu của Đoan Quốc Công ohur và Khánh Quốc Công phủ đều là quan văn quan võ đã được triều đình khen ngợi, mà Hoài Dương Vương phủ lại mang họ khác, chỉ được triều đình giao cho một số trọng trách nhất thời, do đó về cơ bản không thể được so sánh hay đi theo chân gia thế của hai gia đình họ.

Hoài Dương Vương phủ xưng Vương chưa được bao lâu, Thôi Phù cũng không phải là từ nhỏ đã được giáo dưỡng như một vị nữ vương. Còn vị phu nhân này từ trước đến nay đều đã quen cuộc sống thanh cao, nhìn thấy con dẫu từ xa gả tới phủ nhất định không thể tránh được sự bắt bẻ.

Nhưng đáng tiếc rằng tính cách của Thôi Phù lại không giống Miên Đường là co được dãn được, là một nữ tử có thể trừng mắt khi nói chuyện với bọn ma quỷ giảo hoạt, tính tình cũng rất cứng rắn, nếu ở cùng vị phu nhân này thì càng thêm sự bất hòa.

Nên khi Thôi Phù về nhà mẹ để tham gia lễ thành hôn của đệ đệ, vị phu nhân đó đã tự mình làm chủ mọi chuyện, cho phép nhi tử Quách Dịch của mình nạp thêm thê thiếp là nhi nữ Đoan Quốc Công phủ, nếu tính kỹ thì đó cũng là biểu muội của Quách Dịch.

Sau khi Thôi phù hồi phủ, phát hiện ra mẫu thân đã nạp thêm cho phu quân của mình một vị thê thiếp hợp ý muốn của bà thì nàng thực sự đã đau buồn mà khóc rất nhiều, nhưng sau đó vẫn cố tình nén lại sự buồn tủi mà thu xếp cho ngày tổ chức yến tiệc tân gia, trong lòng đã sớm không để tâm tới những điều buồn bực này.

Miên Đường nghe được Lý ma ma kể lại toàn bộ sự tình thì nàng chau mày lại, hỏi Lý ma ma: “Ngay cả đến một nhà nông dân bình thường nếu người bà bà làm như vậy cũng ắt sẽ bị người ta mắng chửi, nói này nói kia. Làm thế nào mà một người phu nhân quyền quý lại có thể hành sự ngang ngược, hoang đường như vậy? Ngay đến Khánh Quốc Công cũng không quản nổi bà ta à?”

Lý ma ma thở dài nói: “Lão nô cũng không biết như thế nào, sau khi đại tiểu thư được gả qua nhà đó tới giờ, nàng cũng giống như lão thái phi đề muốn có một mụn con để nối dõi tổng đường, sau nhiều năm sống như vậy cuối cùng nàng cũng hạ sinh được một nhi tử là Cẩm Ca. Cho nên bà bà của nàng cũng lấy cái cớ là trong phòng của Quách cô gia thiếu vắng bóng người, hơn nữa lần này đại tiểu thư đi về nhà mẹ đúng là có chút lâu, vì vậy bà ta liền viện lý do là do cô gia không có ai bên cạnh để hầu hạ nên đã tự ý mình quyết định nạp thêm thiếp cho nhi tử, nghe như vậy thì ai. Chỉ là lão nô nghĩ nếu đã là một bà bà hiểu chuyện thì nên cùng con dâu bàn bạc, lên tiếng mới gọi là hợp tình hợp lý. Bà ta làm như vậy thì không khác gì đang lừa gạt con dâu để đưa thêm quý thiếp vào phủ, nếu như gặp được nhà mẹ đẻ lưu manh ngang tàng, thực sự muốn làm náo loạn một trận để phân rõ phải trái đúng sai. Hơn nữa Khánh Quốc Công từ trước đến nay đều chỉ say mê tranh chữ sơn thủy, lẽ nào lại còn muốn quản những chuyện nhỏ nhặt trong nhà như vậy?”

Miên Đường cảm thấy thật là hoang đường, nhíu mày lại hỏi: “Tên Quách Dịch kia cứ để mặc cho mẫu thân hắn sắp đặt mọi chuyện, muốn nạp ai thì nạp người đó à?”

Lý ma ma cười nhạt một tiếng: “Mẫu thân hắn lên tiếng, cũng không phải nói nap là nap ngay, người đương cũng giống như tất cả nhi tử trong thiên hạ, đều muốn tự làm chủ trong nhà của mình, nhưng muốn là được sao? Huống chi vị thân thiếp kia mới mười bảy tuổi, nhan sắc vừa đúng lúc đẹp đẽ nhất, vì vậy mấy ngày hôm nay cô gia đều ở cùng nàng ta trong thư phòng nghỉ ngơi...”

Miên Đường nghe như vậy thì trong lòng như muốn bùng nổ, nghĩ lại mới thấy vừa rồi tỷ tỷ Thôi Phù tuy rằng đã được khoa trang một lớp dày nhưng cũng không thể nào che lấp được khóe mắt tiều tụy đang sưng đỏ của mình, nghĩ đến đây nhất thời trong lòng Miên Đường đã minh bạch mọi chuyện.

Nàng cùng tỷ tỷ hiện tại đều đang là thai phụ, suy bụng ta ra bụng người, nếu lúc này Thôi Hành Chu nhân cơ hội chính mình mang thai mà nũng nịu đòi nạp thêm thiếp rồi ôm ấp tiểu biểu muội trong ngực thì nàng nhất định sẽ không nhân nhượng mà cầm trường đao dài tám thước ra để băm họ ra thành từng mảnh, như vậy nàng vẫn cảm thấy đã quá nhẹ tay với họ.

Nhưng cho dù có ai nói gì đi nữa thì nàng cũng sẽ không bao giờ hành sự giống như tỷ tỷ Thôi Phù, bọn họ bám trụ nhà hiền thê đã vậy còn trơ tráo thu xếp tổ chức yến tiệc với đủ thứ món!

Lý ma ma cũng không nghĩ nhiều mà đem hết sự thật mình nhìn thấy thuật lại cho Miên Đường nghe, thế nhưng bà lại không ngờ rằng tiểu vương phi nhà mình lại ngay lập tức tức giận đến nỗi đôi lông mày dựng đứng, chổng ngược lên trời, khắp mặt đều là sắc khí đỏ, thấy vậy bà liền vỗ vỗ vào lưng của nàng nói: “Tổ tông của lão nô ơi, xin người hãy bớt giận, tại sao người lại tức giận đến nỗi bốc khi ra như vậy? Trong những ngôi nhà nhà cao cửa rộng đều sẽ xảy ra những chuyện tương tự như vậy. Quách gia làm như vậy thật đúng là không được thỏa đáng nhưng đại tiểu thư cũng không muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài, cũng đã lén lút tranh luận với cô gia mấy ngày nay rồi nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được vấn đề gì cả......Hơn nữa, Vương gia chúng ta chắc chắn sẽ không làm những chuyện quá quắt như vậy đâu nên mong người mau mau bớt giận!”

Có lẽ là do đang mang thai nên cảm xúc của Miên Đường có hơi thất thường, lúc thì bình tĩnh lúc thì phập phồng cực đại. Hơn nữa chính nàng cũng cho rằng nếu như nàng đã gả vào Thôi gia rồi thì cô tỷ cũng chính là tỷ tỷ của mình.

Thôi Phù bị nhà chồng khi dễ, đối xử vô lễ như vậy là đang coi Thôi gia ở W Châu đã chết hết rồi hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook