Chương 191:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Sau khi nằm một lúc, nàng mới thả lỏng người và quay lại sảnh trước một lần nữa. Lần này, nàng thật sự dồn mọi sự lưu ý nhìn về phía tỷ phụ của Thôi Hành Chu-Quách Dịch.
Vị thế gia công tử này tuy rằng lớn lên không anh tuấn ngời ngời, như tiên hạc chi với bầy gà giống như Thôi Hành Chu nhưng dù sao cũng là phú quý nhân gia được nuôi dưỡng trong gia môn thế phiệt, đều có một cuộc tình phong lưu khắc ghi trong lòng.
Lúc này hắn đang vừa cười vừa nói, rót rượu kính hết người này đến người kia, mà nghe nói những người đó đều là họ hàng thân thích của bên gia đình của phu nhân, mà một nữ tử đang ở độ tuổi thanh xuân liền thuận thế lôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh nàng.
Miên Đường ánh mắt sắc lạnh, lại nhìn đến cô tỷ Thôi Phù cũng đang hướng ánh mắt đỏ hoe nhìn bọn họ.
Đến khi nhìn thấy phu quân của mình ỡm ờ mà ngồi cạnh cô nàng xinh đẹp kia thì bỗng sắc mặt nàng trở nên thật khó coi.
Lý ma ma sau khi nhìn nữ thấy nữ tử xinh đẹp, sắc sảo kia thì liền nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Vị nữ tử kia chính là vị thê thiếp mới được gả vào đây của Khánh Quốc Công phủ, được gọi là Ngọc Nhiêu.”
Miên Đường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, như thế kia cũng không được gọi là quá xinh đẹp, so về ngũ quan thì vẫn còn kém Thôi Phù một chút, nhưng lại có ưu thể là trẻ tuổi, nữ tử mười bảy tuổi tuy không bôi phấn nhưng vẫn trắng không chút tì vết, đều mang trong mình một dáng vẻ mang lại cảm giác mới mẻ và khiến cho mọi người yêu mến.
Miên Đường đánh mắt sang nhìn Thôi Phù, vốn định nói chút chuyện khuyên giải, an ủi nàng nhưng khi lưởi nói vừa đến bên miệng thì lại nuốt trở vào. Cô tỷ là người coi trọng thể diện, hiện tại thực sự không phải là thời điểm thích hợp để nói những chuyện này.
Tuy nhiên khi nàng chuẩn bị rời đi đã giao hẹn với Thôi Phù rằng nếu trong hai ngày tới có rảnh thì hãy tới Hoài Dương Vương phủ ngồi chơi rồi hai người cùng trò chuyện.
“Hiện giờ tỷ tỷ và phu thê muội đều ở kinh thành, không giống trước kia bị ngăn cách bởi núi cao nước rộng, bây giờ cũng tiện đi tới đi lui, muội lại là lần đầu mang thai, mẫu thân hiện tại không có ở bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy bất an, có tỷ tỷ ở đây cùng với muội cũng tốt, muội đều có thể thỉnh giáo tỷ một vài chuyện, như vậy cũng coi như là có một chút hiểu biết.”
Miên Đường miệng lưỡi mềm dẻo, chỉ nói là chính mình không thể sống thiếu Thôi Phù. Quả nhiên Thôi Phù nghe xong liền gật đầu đồng ý, nói: “Nếu muội không nói thì ta cũng sẽ tới phủ để dạy muội một chút về y phục và các đồ vật nhỏ nhặt khác của trẻ con, ta cùng với bà tử trong phủ cũng đang chuẩn bị một số thứ cho đứa nhỏ trong bụng, một số còn lại đều là y phục của Cẩm Nhi hồi nhỏ, tới lúc đó sẽ mang qua cho muội....Tuy là đồ cũ nhưng muội tuyệt đối đừng ghét bỏ không cần, đây đều là để cầu may mắn cho việc sinh nở thuận tự nhiên vào ngày trăng tròn."
Miên Đường bật cười, tất nhiên là cảm tạ tỷ tỷ đã có lòng dụng tâm. Thôi Phù tuy rằng không mấy khi để tâm đến xuất thân của chính mình, nhưng cũng là người miệng dao găm tâm đậu hủ.
*Miệng dao găm tâm đậu hủ: ngoài miệng tuy nói những điều khó nghe nhưng trong lòng lại không có ý xấu.
Bằng không nàng khi ở Chân Châu khi cũng sẽ không đảm nhiệm nhiều việc hôn sự của Ngũ gia, trừ khi là không yên tâm để Miên Đường sắp xếp mọi chuyện từ trong ra ngoài mà sợ nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi đến mức sức cùng lực kiệt
Miên Đường không biết Thôi Phù khi đó cũng đang mang thai, hiện tại nhìn thấy nàng có những phản ứng thai nghén lớn như vậy thì trong lòng không tránh khỏi sự áy náy. Nghĩ lại những chuyện gia sự dơ bẩn của Quách gia, Miên Đường thực sự có ý muốn tỷ tỷ đến vương phủ nghỉ ngơi, lánh đi vài ngày để tinh thần được thoải mái hơn.
Chờ tới khi trở lại trong vương phủ, Miên Đường liền cùng Thôi Hành Chu nói đến việc này, nàng không nghĩ tới Thôi Hành Chu tuy rằng ngoài mặt âm trầm, lại không hề tỏ ra bộ dáng kinh ngạc.
Hắn chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã sớm biết rồi, lúc trước khi tỷ tỷ trở về ta cũng chậm rãi để lộ tin tức cho tỷ ấy biết.”
Miên Đường không nghĩ rằng hắn đã sớm biết hết mọi chuyện, liền hỏi: “Vậy chàng nghĩ như thế nào?”
Thôi Hành Chu một bên cởi giày một bên nói: “Quách gia muốn nạp thêm thiếp, chúng ta Thôi gia tự nhiên muốn quản cũng không được. Chính là khuê nữ của Thôi gia muốn cùng nhà hẳn tiếp tục chung sống nữa hay không thì nhà hắn cũng không thể quản được! Ta ngay lúc đó ý tử là muốn tỷ tỷ đích thân ra phong hòa ly thư, cùng Quách gia nói chuyện rõ ràng một là một, hai là hai, kẻo bà tử đó coi trời bằng vung, như chuột tới nhà chở đàn bà sang nhà ở."
Miên Đường không rằng Thôi Hành Chu dám nói ra chuyện hòa ly liền trừng mắt nhìn hắn, hôn sự của tỷ tỷ quan trọng như vậy nhưng những gì hắn đang nói chính là muốn tỷ tỷ rộng lượng và phóng khoáng, giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng và nhanh gọn như gọt hoa quả vậy.
Kể từ đó, Liễu Miên Đường liền nghĩ sẽ tránh mặt lang quân của mình ba ngày, trong ba ngày không gặp nhau đó nàng sẽ khóc và sẽ không thèm quan tâm tới hắn nữa.
Trong lúc nhất thời, nàng nhìn về phía hắn bằng ánh mắt tức giận mang chút bất đồng.
Thôi Hành Chu nói xong liền phát hiện chính mình đang làm một tấm gương không hề tốt đẹp, nhưng ngay sau đó nhận ra mình đã lỡ lời, lúc này hắn mới biết thế nào gọi là mất bò mới lo làm chuồng liền trừng mắt liếc lại nàng một cái rồi nói: “Ta nghĩ đến chuyện tỷ tỷ đang có mang, vì vậy cũng không cần lo tải giả sau khi hòa ly. Lúc trước, khi tỷ ấy được gả đi, ta không thể làm chủ mọi chuyện được mà để tỷ ấy gả cho một nhân gia xấu xa như vậy. Nếu về sau tỷ tỷ muốn tái giá thì ta nhất định sẽ đứng ra làm chủ để tìm cho tỷ ấy một ý chung nhân tốt nhất thế gian. Thật ra nếu là một nữ tử trong một gia đình dân dã thì cũng phải chú ý một chút, không nên dồn hết tâm tư vào một cuộc sống phu thê đau khổ, nếu không sau này đừng nói tới hòa ly, dù có ra khỏi cửa cũng trở nên khó khăn!”
Miên Đường cảm thấy giọng điệu của hắn lúc nói chuyện có vẻ tức giận và khó chịu, vì vậy nàng liền đứng bật dậy và nhìn chằm chằm vào hắn, mở to mắt mà nói: “Người chàng đang nhắc tới là ai vậy? Chỉ ra tên của họ cho thiếp xem! Đến lúc đó thiếp xem chàng có ra khỏi phủ được hay không!”
Thôi Hành Chu cảm thấy nàng phô ra bộ dáng ương bướng, ngang ngạnh và xuyên tạc mọi chuyện thì thật chỉ muốn đánh nàng một cái, nghĩ vậy hắn liền đi qua chỗ nàng, dùng hai tay véo hai má của nàng và nói: “Không phải chúng ta đang bàn về chuyện gia sự của tỷ tỷ hay sao, làm thế nào nàng lại đảo hướng mọi chuyện rồi ôm vào chính mình vậy? Có phải hay không thật sự tồn cái gì gây rối tâm tư, không khéo lại nói cho tới khi trời sáng....
35
Liễu Miên Đường trong lòng ngẫm nghĩ bản thân cũng đã từng nhiều lần lén lút thức trắng suy nghĩ cho tới khi trời sáng, tức khắc có chút chột dạ, đôi mắt đang trừng to cũng nhỏ lại đi vài phần, nàng liền thuận thế dựa vào trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải là chàng chế giễu người ta trước hay sao....À đúng rồi, nếu theo như những gì chàng nói thì ý củ tỷ tỷ như thế nào?”
Thôi Hành Chu hiển nhiên không mấy hài lòng, vui vẻ đối với cách suy nghĩ của tỷ tỷ, chỉ nhàn nhạt nói: “Đó là luyến tiếc, nói chính xác đó không phải vì nhà họ Quách mà chỉ là đang vì hài tử của mình mà nhịn nhục. Chẳng trách bà bà lại có thể ngang nhiên nạp thiếp cho nhi tử của mình. Với lại tên Quách Dịch kia cũng đã lớn giọng đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện sủng thiếp diệt thê.”
Miên Đường nghe vậy thì có vẻ hơi khó chịu. Nhưng quả thật đây cũng là chuyện gia sự của tỷ tỷ, nếu nàng có thể nhẫn nhịn tiếp thì dù là đệ đệ ruột thịt cũng không thể nhúng tay vào được.
Nghĩ đến Thôi Phù tuy rằng không hòa thuận với bà bà nhưng đối với phu quân vẫn còn tồn tại tất cả tình nghĩa, tự nhiên sẽ không thể để đệ đệ vung đao kết thúc mọi chuyện được.
“Chàng định để mọi chuyện kết thúc như vậy hay sao?” Miên Đường cảm thấy như này không giống với cách hành xử của Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu nhìn nàng một cái, cười lạnh nói: “Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện nào đẹp cả đôi đường? Nếu nội viện của tỷ phu xuân ý nồng đậm, như vậy quan trường liền phải bị kinh trời đông giá rét, nhà hắn phàm cũng là người minh bạch nên sẽ tự biết bản thân nên làm như thế nào cho hợp tình hợp lý.”
“Lời này có ý nghĩa là gì?”, Miên Đường hỏi lại hắn, Thôi Cửu lại không nói nữa, chỉ dặn dò nàng rằng nếu tỷ tỷ có tới vương phủ để nghỉ ngơi thì hãy giữ nàng ở lại lâu một chút là được.
Vài ngày sau, Thôi Phù cùng với nhi tử là Cẩm Nhi thực sự đến tới cửa.
Thôi Phù lần này trở về, thật đúng là có tính đến chuyện sẽ ở lại đây lâu dài.
Nàng lần trước tại thời điểm mang thai Cẩm Nhi, tâm trạng có chút không được thoải mái, hơn nữa bà bà lại là người thích lập ra các quy củ, thật sự là người đến khổ không nói nổi.
Lần này nàng lại có thai, hơn nữa cũng có chút không an ổn, do vậy càng không thể không nghĩ tới chuyện phu quân cùng tân thiếp đang ngày ngày tình tứ bên nhau tại Quách gia.
Vì vậy, khi Miên Đường nói chuyện với nàng ấy và hy vọng rằng nàng ấy sẽ ở lại với mình lâu hơn, ngay lập tức Thôi Phủ đã đồng ý.
Khoảng thời gian trước, Thôi Phù luôn tranh cãi với Quách Dịch, mỗi khi đóng cửa lại, đó là những ủy khuất từ tận đáy lòng đang cuồn cuộn ra dời non lấp biển, không thể tâm sự cùng với người khác, cũng chỉ có thể đem một cổ tử oán khi phát tiết lên người Quách Dịch.
Nếu may mắn gặp được một trung nam tử biết thấu hiểu nỗi vất vả của phu nhân mình khi đang mang thai thì đương nhiên sẽ tự biết phải cẩn thận mà khuyên khuyên nhủ nhủ.
Nhưng Quách Dịch hiện giờ đang có tân nhân, tự khắc trong lòng sẽ nảy sinh sự so sánh. Một bên là thanh xuân dạt dào, hoàn toàn không biết tư vị của dầu, muối, tương, dấm, phong hoa tuyết nguyệt, một bên là những năm tháng vấp ngã và thắt chặt, ân oán và ủy khuất.
Hắn tất nhiên là không muốn cùng với Thôi Phù ở trong một căn phòng, liền công khai thông báo rằng Thôi Phù đang có thai, cần phải tĩnh dưỡng, hắn không nên ở chung phòng với nàng, sau đó ngang nhiên mà thường trú trong viện của Ngọc Nhiêu.
Đó cũng bởi vì trước kia bà bà cũng đã đưa nàng ta vào trong thư phòng của hắn rồi nếu không thì làm sao tiểu thiếp đó dám làm những chuyện trắng trợn, táo bạo như đã trở thành chủ gia chính thức vậy? Lần đầu tiên Thôi Phúc cảm thấy hiện giờ phu quân không còn là của một mình mình nữa.
Mà Ngọc Nhiêu bên kia ỷ vào có gia tộc chống lưng, tất nhiên là không có sợ hãi, căn bản không đem nàng chính thất này để vào trong mắt. Thôi Phù trong lòng buồn bực, chỉ ước có thể không quay về đó nữa.
Mà khi nàng đưa ra đề nghị rằng sẽ đi tới phủ của Hoài Dương Vương cùng với đệ muội để nghỉ ngơi vài ngày thì Quách Dịch cũng ngay lập tức đáp ứng, chỉ kêu nàng ở phủ của đệ đệ lâu lâu một chút, trên thực tế trong lòng cũng là ám chỉ rằng nàng không cần lại để tránh bị Thôi Phù túm vào phòng tra khảo.
Thôi Phù thấy hắn không buồn hỏi đến ngày mình sẽ quay lại nên tất nhiên trong lòng sẽ không tránh khỏi tức giận.
Khi nàng vừa mới ra khỏi Quách gia thì liền che miệng bật khóc không thành tiếng.
Cẩm Nhi hiện tại vẫn còn là trẻ con, còn chưa đầy ba tuổi nhưng cũng đã hiểu chút sự tình, thấy mẫu thân khóc, chỉ bất lực mà xoa đầu Thôi Phù.
Tuy nhiên khi Thôi Phù vừa xuống xe ngựa cũng đã kịp lau làn nước mắt, không nghĩ sẽ làm liễu Miên Đường nhìn ra sơ hở gì.
Chỉ tiếc do vội vàng nên nàng không kịp bôi lên son phấn, thật sự là có chút bịt tai trộm chuông, giấu đầu hở đuôi.
Miên Đường chỉ làm bộ không thấy điều gì cả, nhiệt tình mà tiếp đón Cẩm Nhi trước rồi đưa đi ăn điểm tâm.
Cẩm Nhi thực ra rất thích người mợ xinh đẹp như bông hoa mùa hè này nên rất ngoan ngoãn nghe lời mà rúc vào trong lòng nàng mà ăn mứt, táo, bánh, thậm chí còn nhân lúc mẫu thân không chú ý mà ghé sát vào tai của Miên Đường nói nhỏ rằng lúc nãy trên xe ngựa đã thấy mẫu thân khóc rất nhiều.
Miên Đường xoa khuôn mặt mũm mĩm của Cẩm Nhi rồi mỉm cười nói: “Mẫu thân của con là quá nhớ cữu cữu con nên mới như vậy thôi, bây giờ thì tốt rồi, con phải thật ngoan ngoãn nghe lời thì mẫu thân con mới không tức giận.”
Hiện giờ, Thôi Phù cùng Miên Đường nhưng thật ra có rất nhiều chuyện để nói, do vậy họ nhanh chóng trở nên thân thiết rồi cùng nhau đi dạo xung quanh hoa viên.
Kể từ khi rời Chân Châu, người đệ muội Miên Đường này liền nhìn rất khác so với các phu nhân ở các phủ khác tới làm thân. Thôi Phù cũng là nhìn ra tính tình của Miên Đường, lanh lẹ đại khí, ở chung một chút đều không mệt, ngôn ngữ cũng hiền lành rất nhiều, càng thêm giống người một nhà.
Giống như lúc nàng mới xuống xe ngựa và bước vào trong phủ, nếu là người sáng suốt đều có thể nhìn ra rằng nàng khóc. Chính là Miên Đường dù biết nhưng cũng không hỏi liền hỏi cũng không hỏi. Nhưng ngày hôm sau, chính nàng đã dựng một sân khấu trong hoa viên và cho mời các diễn viên nổi tiếng đến hát trong vương phủ.
Thôi Phù cảm thấy không còn tinh thần để chọn kịch, do đó mọi chuyện đều do Miên Đường làm chủ, vì thế từng buổi đều là cùng loại với “Đạo trảm Trần Thế Mỹ”, “Vương Khôi phụ Quế Anh”, tất cả đều là cùng một loại màn kịch.
Tuy rằng kết thúc của vở kịch có vẻ thực sự cảm động và làm cho tâm tình của nàng cảm thấy sảng nhưng xem nhiều Thôi Phù cũng nhìn ra môn đạo, liền trừng mắt nổi giận với Liễu Miên Đường.
“Muội là đang cố ý muốn làm ta mất mặt hay chính là muốn dạy bảo ta nên làm như thế nào? Ta đã không thể giống Bao Thanh Thiên, có thể trảm bọn họ như trong phủ của Trần Thế Mỹ, càng không có can đảm giống Quế Anh như vậy tự mình kết thúc, sau khi chết biến thành quỷ đi lấy mạng, xem những thứ này há có ích lợi gì?”
Miên Đường thật ra xem đến mê mẩn, trong đoạn độc thoại phẫn hận của Quế Anh, chính nhịn không được chà lau nước mắt, nghe Thôi Phù nói nàng như vậy, vành mắt liền đỏ hoe lên, mang theo giọng nói ngạt đặc vì nước mũi nói: “Tỷ tỷ lại không phải là người nghèo hèn như Tần Hương Liên, càng không phải ca kỹ Tiêu Quế Anh, tỷ đường đường là đích nữ của Hoài Dương Vương phủ, như thế nào lại không thể sống? Tìm cái gì cáo quan tìm đường chết? Tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự nghĩ rằng bản thân mình như vậy thì chẳng phải là đang tự cười nhạo chính mình hay sao?”
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Thôi Phù vẫn luôn ở trong trạng thái hối tiếc và tự ái không thể tự mình giải tỏa được. Chính là hiện giờ hàng ngày nhìn thấy nam nhân bội bạc, phụ lòng mình, trong lòng nàng bị phẫn ngược lại có chút hóa giải mở ra, lại nghe Miên Đường không đàng hoàng trêu chọc, lập tức trong lòng cũng gọi là có chút thông suốt.
Không phải!
Không phải nàng rời khỏi Quách gia, cũng không phải là một nữ tử nghèo hèn, khốn khổ mà phải che đậy, vậy hà cớ gì lại chung một số phận với các hoa đán trên sân khấu kia, cả ngày chỉ biết trốn tránh với khóc sướt mướt?
Vị thế gia công tử này tuy rằng lớn lên không anh tuấn ngời ngời, như tiên hạc chi với bầy gà giống như Thôi Hành Chu nhưng dù sao cũng là phú quý nhân gia được nuôi dưỡng trong gia môn thế phiệt, đều có một cuộc tình phong lưu khắc ghi trong lòng.
Lúc này hắn đang vừa cười vừa nói, rót rượu kính hết người này đến người kia, mà nghe nói những người đó đều là họ hàng thân thích của bên gia đình của phu nhân, mà một nữ tử đang ở độ tuổi thanh xuân liền thuận thế lôi kéo hắn ngồi ở bên cạnh nàng.
Miên Đường ánh mắt sắc lạnh, lại nhìn đến cô tỷ Thôi Phù cũng đang hướng ánh mắt đỏ hoe nhìn bọn họ.
Đến khi nhìn thấy phu quân của mình ỡm ờ mà ngồi cạnh cô nàng xinh đẹp kia thì bỗng sắc mặt nàng trở nên thật khó coi.
Lý ma ma sau khi nhìn nữ thấy nữ tử xinh đẹp, sắc sảo kia thì liền nhỏ giọng nói với Miên Đường: “Vị nữ tử kia chính là vị thê thiếp mới được gả vào đây của Khánh Quốc Công phủ, được gọi là Ngọc Nhiêu.”
Miên Đường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, như thế kia cũng không được gọi là quá xinh đẹp, so về ngũ quan thì vẫn còn kém Thôi Phù một chút, nhưng lại có ưu thể là trẻ tuổi, nữ tử mười bảy tuổi tuy không bôi phấn nhưng vẫn trắng không chút tì vết, đều mang trong mình một dáng vẻ mang lại cảm giác mới mẻ và khiến cho mọi người yêu mến.
Miên Đường đánh mắt sang nhìn Thôi Phù, vốn định nói chút chuyện khuyên giải, an ủi nàng nhưng khi lưởi nói vừa đến bên miệng thì lại nuốt trở vào. Cô tỷ là người coi trọng thể diện, hiện tại thực sự không phải là thời điểm thích hợp để nói những chuyện này.
Tuy nhiên khi nàng chuẩn bị rời đi đã giao hẹn với Thôi Phù rằng nếu trong hai ngày tới có rảnh thì hãy tới Hoài Dương Vương phủ ngồi chơi rồi hai người cùng trò chuyện.
“Hiện giờ tỷ tỷ và phu thê muội đều ở kinh thành, không giống trước kia bị ngăn cách bởi núi cao nước rộng, bây giờ cũng tiện đi tới đi lui, muội lại là lần đầu mang thai, mẫu thân hiện tại không có ở bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy bất an, có tỷ tỷ ở đây cùng với muội cũng tốt, muội đều có thể thỉnh giáo tỷ một vài chuyện, như vậy cũng coi như là có một chút hiểu biết.”
Miên Đường miệng lưỡi mềm dẻo, chỉ nói là chính mình không thể sống thiếu Thôi Phù. Quả nhiên Thôi Phù nghe xong liền gật đầu đồng ý, nói: “Nếu muội không nói thì ta cũng sẽ tới phủ để dạy muội một chút về y phục và các đồ vật nhỏ nhặt khác của trẻ con, ta cùng với bà tử trong phủ cũng đang chuẩn bị một số thứ cho đứa nhỏ trong bụng, một số còn lại đều là y phục của Cẩm Nhi hồi nhỏ, tới lúc đó sẽ mang qua cho muội....Tuy là đồ cũ nhưng muội tuyệt đối đừng ghét bỏ không cần, đây đều là để cầu may mắn cho việc sinh nở thuận tự nhiên vào ngày trăng tròn."
Miên Đường bật cười, tất nhiên là cảm tạ tỷ tỷ đã có lòng dụng tâm. Thôi Phù tuy rằng không mấy khi để tâm đến xuất thân của chính mình, nhưng cũng là người miệng dao găm tâm đậu hủ.
*Miệng dao găm tâm đậu hủ: ngoài miệng tuy nói những điều khó nghe nhưng trong lòng lại không có ý xấu.
Bằng không nàng khi ở Chân Châu khi cũng sẽ không đảm nhiệm nhiều việc hôn sự của Ngũ gia, trừ khi là không yên tâm để Miên Đường sắp xếp mọi chuyện từ trong ra ngoài mà sợ nàng sẽ cảm thấy mệt mỏi đến mức sức cùng lực kiệt
Miên Đường không biết Thôi Phù khi đó cũng đang mang thai, hiện tại nhìn thấy nàng có những phản ứng thai nghén lớn như vậy thì trong lòng không tránh khỏi sự áy náy. Nghĩ lại những chuyện gia sự dơ bẩn của Quách gia, Miên Đường thực sự có ý muốn tỷ tỷ đến vương phủ nghỉ ngơi, lánh đi vài ngày để tinh thần được thoải mái hơn.
Chờ tới khi trở lại trong vương phủ, Miên Đường liền cùng Thôi Hành Chu nói đến việc này, nàng không nghĩ tới Thôi Hành Chu tuy rằng ngoài mặt âm trầm, lại không hề tỏ ra bộ dáng kinh ngạc.
Hắn chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã sớm biết rồi, lúc trước khi tỷ tỷ trở về ta cũng chậm rãi để lộ tin tức cho tỷ ấy biết.”
Miên Đường không nghĩ rằng hắn đã sớm biết hết mọi chuyện, liền hỏi: “Vậy chàng nghĩ như thế nào?”
Thôi Hành Chu một bên cởi giày một bên nói: “Quách gia muốn nạp thêm thiếp, chúng ta Thôi gia tự nhiên muốn quản cũng không được. Chính là khuê nữ của Thôi gia muốn cùng nhà hẳn tiếp tục chung sống nữa hay không thì nhà hắn cũng không thể quản được! Ta ngay lúc đó ý tử là muốn tỷ tỷ đích thân ra phong hòa ly thư, cùng Quách gia nói chuyện rõ ràng một là một, hai là hai, kẻo bà tử đó coi trời bằng vung, như chuột tới nhà chở đàn bà sang nhà ở."
Miên Đường không rằng Thôi Hành Chu dám nói ra chuyện hòa ly liền trừng mắt nhìn hắn, hôn sự của tỷ tỷ quan trọng như vậy nhưng những gì hắn đang nói chính là muốn tỷ tỷ rộng lượng và phóng khoáng, giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng và nhanh gọn như gọt hoa quả vậy.
Kể từ đó, Liễu Miên Đường liền nghĩ sẽ tránh mặt lang quân của mình ba ngày, trong ba ngày không gặp nhau đó nàng sẽ khóc và sẽ không thèm quan tâm tới hắn nữa.
Trong lúc nhất thời, nàng nhìn về phía hắn bằng ánh mắt tức giận mang chút bất đồng.
Thôi Hành Chu nói xong liền phát hiện chính mình đang làm một tấm gương không hề tốt đẹp, nhưng ngay sau đó nhận ra mình đã lỡ lời, lúc này hắn mới biết thế nào gọi là mất bò mới lo làm chuồng liền trừng mắt liếc lại nàng một cái rồi nói: “Ta nghĩ đến chuyện tỷ tỷ đang có mang, vì vậy cũng không cần lo tải giả sau khi hòa ly. Lúc trước, khi tỷ ấy được gả đi, ta không thể làm chủ mọi chuyện được mà để tỷ ấy gả cho một nhân gia xấu xa như vậy. Nếu về sau tỷ tỷ muốn tái giá thì ta nhất định sẽ đứng ra làm chủ để tìm cho tỷ ấy một ý chung nhân tốt nhất thế gian. Thật ra nếu là một nữ tử trong một gia đình dân dã thì cũng phải chú ý một chút, không nên dồn hết tâm tư vào một cuộc sống phu thê đau khổ, nếu không sau này đừng nói tới hòa ly, dù có ra khỏi cửa cũng trở nên khó khăn!”
Miên Đường cảm thấy giọng điệu của hắn lúc nói chuyện có vẻ tức giận và khó chịu, vì vậy nàng liền đứng bật dậy và nhìn chằm chằm vào hắn, mở to mắt mà nói: “Người chàng đang nhắc tới là ai vậy? Chỉ ra tên của họ cho thiếp xem! Đến lúc đó thiếp xem chàng có ra khỏi phủ được hay không!”
Thôi Hành Chu cảm thấy nàng phô ra bộ dáng ương bướng, ngang ngạnh và xuyên tạc mọi chuyện thì thật chỉ muốn đánh nàng một cái, nghĩ vậy hắn liền đi qua chỗ nàng, dùng hai tay véo hai má của nàng và nói: “Không phải chúng ta đang bàn về chuyện gia sự của tỷ tỷ hay sao, làm thế nào nàng lại đảo hướng mọi chuyện rồi ôm vào chính mình vậy? Có phải hay không thật sự tồn cái gì gây rối tâm tư, không khéo lại nói cho tới khi trời sáng....
35
Liễu Miên Đường trong lòng ngẫm nghĩ bản thân cũng đã từng nhiều lần lén lút thức trắng suy nghĩ cho tới khi trời sáng, tức khắc có chút chột dạ, đôi mắt đang trừng to cũng nhỏ lại đi vài phần, nàng liền thuận thế dựa vào trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải là chàng chế giễu người ta trước hay sao....À đúng rồi, nếu theo như những gì chàng nói thì ý củ tỷ tỷ như thế nào?”
Thôi Hành Chu hiển nhiên không mấy hài lòng, vui vẻ đối với cách suy nghĩ của tỷ tỷ, chỉ nhàn nhạt nói: “Đó là luyến tiếc, nói chính xác đó không phải vì nhà họ Quách mà chỉ là đang vì hài tử của mình mà nhịn nhục. Chẳng trách bà bà lại có thể ngang nhiên nạp thiếp cho nhi tử của mình. Với lại tên Quách Dịch kia cũng đã lớn giọng đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện sủng thiếp diệt thê.”
Miên Đường nghe vậy thì có vẻ hơi khó chịu. Nhưng quả thật đây cũng là chuyện gia sự của tỷ tỷ, nếu nàng có thể nhẫn nhịn tiếp thì dù là đệ đệ ruột thịt cũng không thể nhúng tay vào được.
Nghĩ đến Thôi Phù tuy rằng không hòa thuận với bà bà nhưng đối với phu quân vẫn còn tồn tại tất cả tình nghĩa, tự nhiên sẽ không thể để đệ đệ vung đao kết thúc mọi chuyện được.
“Chàng định để mọi chuyện kết thúc như vậy hay sao?” Miên Đường cảm thấy như này không giống với cách hành xử của Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu nhìn nàng một cái, cười lạnh nói: “Từ xưa đến nay, làm gì có chuyện nào đẹp cả đôi đường? Nếu nội viện của tỷ phu xuân ý nồng đậm, như vậy quan trường liền phải bị kinh trời đông giá rét, nhà hắn phàm cũng là người minh bạch nên sẽ tự biết bản thân nên làm như thế nào cho hợp tình hợp lý.”
“Lời này có ý nghĩa là gì?”, Miên Đường hỏi lại hắn, Thôi Cửu lại không nói nữa, chỉ dặn dò nàng rằng nếu tỷ tỷ có tới vương phủ để nghỉ ngơi thì hãy giữ nàng ở lại lâu một chút là được.
Vài ngày sau, Thôi Phù cùng với nhi tử là Cẩm Nhi thực sự đến tới cửa.
Thôi Phù lần này trở về, thật đúng là có tính đến chuyện sẽ ở lại đây lâu dài.
Nàng lần trước tại thời điểm mang thai Cẩm Nhi, tâm trạng có chút không được thoải mái, hơn nữa bà bà lại là người thích lập ra các quy củ, thật sự là người đến khổ không nói nổi.
Lần này nàng lại có thai, hơn nữa cũng có chút không an ổn, do vậy càng không thể không nghĩ tới chuyện phu quân cùng tân thiếp đang ngày ngày tình tứ bên nhau tại Quách gia.
Vì vậy, khi Miên Đường nói chuyện với nàng ấy và hy vọng rằng nàng ấy sẽ ở lại với mình lâu hơn, ngay lập tức Thôi Phủ đã đồng ý.
Khoảng thời gian trước, Thôi Phù luôn tranh cãi với Quách Dịch, mỗi khi đóng cửa lại, đó là những ủy khuất từ tận đáy lòng đang cuồn cuộn ra dời non lấp biển, không thể tâm sự cùng với người khác, cũng chỉ có thể đem một cổ tử oán khi phát tiết lên người Quách Dịch.
Nếu may mắn gặp được một trung nam tử biết thấu hiểu nỗi vất vả của phu nhân mình khi đang mang thai thì đương nhiên sẽ tự biết phải cẩn thận mà khuyên khuyên nhủ nhủ.
Nhưng Quách Dịch hiện giờ đang có tân nhân, tự khắc trong lòng sẽ nảy sinh sự so sánh. Một bên là thanh xuân dạt dào, hoàn toàn không biết tư vị của dầu, muối, tương, dấm, phong hoa tuyết nguyệt, một bên là những năm tháng vấp ngã và thắt chặt, ân oán và ủy khuất.
Hắn tất nhiên là không muốn cùng với Thôi Phù ở trong một căn phòng, liền công khai thông báo rằng Thôi Phù đang có thai, cần phải tĩnh dưỡng, hắn không nên ở chung phòng với nàng, sau đó ngang nhiên mà thường trú trong viện của Ngọc Nhiêu.
Đó cũng bởi vì trước kia bà bà cũng đã đưa nàng ta vào trong thư phòng của hắn rồi nếu không thì làm sao tiểu thiếp đó dám làm những chuyện trắng trợn, táo bạo như đã trở thành chủ gia chính thức vậy? Lần đầu tiên Thôi Phúc cảm thấy hiện giờ phu quân không còn là của một mình mình nữa.
Mà Ngọc Nhiêu bên kia ỷ vào có gia tộc chống lưng, tất nhiên là không có sợ hãi, căn bản không đem nàng chính thất này để vào trong mắt. Thôi Phù trong lòng buồn bực, chỉ ước có thể không quay về đó nữa.
Mà khi nàng đưa ra đề nghị rằng sẽ đi tới phủ của Hoài Dương Vương cùng với đệ muội để nghỉ ngơi vài ngày thì Quách Dịch cũng ngay lập tức đáp ứng, chỉ kêu nàng ở phủ của đệ đệ lâu lâu một chút, trên thực tế trong lòng cũng là ám chỉ rằng nàng không cần lại để tránh bị Thôi Phù túm vào phòng tra khảo.
Thôi Phù thấy hắn không buồn hỏi đến ngày mình sẽ quay lại nên tất nhiên trong lòng sẽ không tránh khỏi tức giận.
Khi nàng vừa mới ra khỏi Quách gia thì liền che miệng bật khóc không thành tiếng.
Cẩm Nhi hiện tại vẫn còn là trẻ con, còn chưa đầy ba tuổi nhưng cũng đã hiểu chút sự tình, thấy mẫu thân khóc, chỉ bất lực mà xoa đầu Thôi Phù.
Tuy nhiên khi Thôi Phù vừa xuống xe ngựa cũng đã kịp lau làn nước mắt, không nghĩ sẽ làm liễu Miên Đường nhìn ra sơ hở gì.
Chỉ tiếc do vội vàng nên nàng không kịp bôi lên son phấn, thật sự là có chút bịt tai trộm chuông, giấu đầu hở đuôi.
Miên Đường chỉ làm bộ không thấy điều gì cả, nhiệt tình mà tiếp đón Cẩm Nhi trước rồi đưa đi ăn điểm tâm.
Cẩm Nhi thực ra rất thích người mợ xinh đẹp như bông hoa mùa hè này nên rất ngoan ngoãn nghe lời mà rúc vào trong lòng nàng mà ăn mứt, táo, bánh, thậm chí còn nhân lúc mẫu thân không chú ý mà ghé sát vào tai của Miên Đường nói nhỏ rằng lúc nãy trên xe ngựa đã thấy mẫu thân khóc rất nhiều.
Miên Đường xoa khuôn mặt mũm mĩm của Cẩm Nhi rồi mỉm cười nói: “Mẫu thân của con là quá nhớ cữu cữu con nên mới như vậy thôi, bây giờ thì tốt rồi, con phải thật ngoan ngoãn nghe lời thì mẫu thân con mới không tức giận.”
Hiện giờ, Thôi Phù cùng Miên Đường nhưng thật ra có rất nhiều chuyện để nói, do vậy họ nhanh chóng trở nên thân thiết rồi cùng nhau đi dạo xung quanh hoa viên.
Kể từ khi rời Chân Châu, người đệ muội Miên Đường này liền nhìn rất khác so với các phu nhân ở các phủ khác tới làm thân. Thôi Phù cũng là nhìn ra tính tình của Miên Đường, lanh lẹ đại khí, ở chung một chút đều không mệt, ngôn ngữ cũng hiền lành rất nhiều, càng thêm giống người một nhà.
Giống như lúc nàng mới xuống xe ngựa và bước vào trong phủ, nếu là người sáng suốt đều có thể nhìn ra rằng nàng khóc. Chính là Miên Đường dù biết nhưng cũng không hỏi liền hỏi cũng không hỏi. Nhưng ngày hôm sau, chính nàng đã dựng một sân khấu trong hoa viên và cho mời các diễn viên nổi tiếng đến hát trong vương phủ.
Thôi Phù cảm thấy không còn tinh thần để chọn kịch, do đó mọi chuyện đều do Miên Đường làm chủ, vì thế từng buổi đều là cùng loại với “Đạo trảm Trần Thế Mỹ”, “Vương Khôi phụ Quế Anh”, tất cả đều là cùng một loại màn kịch.
Tuy rằng kết thúc của vở kịch có vẻ thực sự cảm động và làm cho tâm tình của nàng cảm thấy sảng nhưng xem nhiều Thôi Phù cũng nhìn ra môn đạo, liền trừng mắt nổi giận với Liễu Miên Đường.
“Muội là đang cố ý muốn làm ta mất mặt hay chính là muốn dạy bảo ta nên làm như thế nào? Ta đã không thể giống Bao Thanh Thiên, có thể trảm bọn họ như trong phủ của Trần Thế Mỹ, càng không có can đảm giống Quế Anh như vậy tự mình kết thúc, sau khi chết biến thành quỷ đi lấy mạng, xem những thứ này há có ích lợi gì?”
Miên Đường thật ra xem đến mê mẩn, trong đoạn độc thoại phẫn hận của Quế Anh, chính nhịn không được chà lau nước mắt, nghe Thôi Phù nói nàng như vậy, vành mắt liền đỏ hoe lên, mang theo giọng nói ngạt đặc vì nước mũi nói: “Tỷ tỷ lại không phải là người nghèo hèn như Tần Hương Liên, càng không phải ca kỹ Tiêu Quế Anh, tỷ đường đường là đích nữ của Hoài Dương Vương phủ, như thế nào lại không thể sống? Tìm cái gì cáo quan tìm đường chết? Tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự nghĩ rằng bản thân mình như vậy thì chẳng phải là đang tự cười nhạo chính mình hay sao?”
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng Thôi Phù vẫn luôn ở trong trạng thái hối tiếc và tự ái không thể tự mình giải tỏa được. Chính là hiện giờ hàng ngày nhìn thấy nam nhân bội bạc, phụ lòng mình, trong lòng nàng bị phẫn ngược lại có chút hóa giải mở ra, lại nghe Miên Đường không đàng hoàng trêu chọc, lập tức trong lòng cũng gọi là có chút thông suốt.
Không phải!
Không phải nàng rời khỏi Quách gia, cũng không phải là một nữ tử nghèo hèn, khốn khổ mà phải che đậy, vậy hà cớ gì lại chung một số phận với các hoa đán trên sân khấu kia, cả ngày chỉ biết trốn tránh với khóc sướt mướt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.