Chương 192:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghĩ đến thế này, tuy rằng vẫn là phiền não, nhưng cũng không đến mức tâm thần không yên đến nỗi muốn tìm cái chết, chỉ là vì mất mặt quá nên có chút không nhịn được, Thôi Phù hơi thở dài nói: “Chuyện nhà ta nhưng thực sự đã làm cho muội cười chê rồi.”
Miên Đường xem diễn cảm động đến nỗi khóc không thành tiếng, nàng đang bưng một chén trà lên để uống thì nghe Thôi Phù đang tự giễu bản thân liền không tự chủ được mà đáp lại: “Chuyện khó khăn của người trong một nhà thì sao có thể cười cợt được? Hành Chu chành ấy cũng đang tự trách bản thân mình vì năm đó không có đủ khả năng để ngăn cản tỷ gả đến một nơi xa như Khánh Quốc Công phủ. Khánh Quốc Công phu nhân làm việc không tử tế, Quách Dịch thấy sắc quên nghĩa, Hoài Dương Vương phủ của chúng ta sẽ không bao giờ để gia đình bọn họ được yên ổn!”
Nàng khóc đến nỗi vành mắt đỏ như thỏ ngọc nhưng vẻ mặt của nàng lại giống như một con sói nhỏ đang buồn bực.
Thôi Phù đầu tiên bị nàng chọc đến nhịn không được cười lên một tiếng, lại thở dài: “Hành Chu hiện giờ đang ở trong kinh thành, cũng là nước đi khá vất vả. Nhưng ta nghe nói, đệ ấy ở binh tư cả ngày ăn không ngồi rồi, chính là bị người ta phớt lờ, không thèm để ý nhưng thực ra là đang bị giám sát. Làm những công việc nhàm chán như vậy lâu dần cũng khiến cho con người ta sinh ra chán nản. Hiện giờ kinh thành ở dưới chân, thế gia thế lực đều là những rắc rối khó gỡ, Hành Chu ốc còn không mang nổi mình ốc, ta sao có thể để đệ ấy vì nhà của ta mà lại thành cành mẹ đẻ cành con được? Muội cũng là người hiểu chuyện, ngàn vạn đừng bởi vì ta mà kêu Hành Chu làm chuyện gì quá mức phức tạp...... Con người ta thật đúng là xấu xa, bà bà của ta kêu ta làm cho tốt cái này nhưng thực ra đã đang có sẵn những thủ đoạn khác để chờ ta sập bẫy. Ta cũng là một ngày làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày, hãy cứ để như vậy đi. Cũng giống như Hành Chu đã nói, cùng lắm thì ta với hắn hòa li, bằng không hắn cũng cùng ta ly tâm...... Nói một cách trung thực, ta cũng chỉ có mình Cẩm Nhi, đó không phải là lý do để hắn ta suốt ngày mò vào phòng của thê thiếp sao? Nếu không phải ta coi chừng cẩn thận, Quốc công phủ sẽ nơi tụ tập, sa đọa của các thể thiếp. Chính là hiện tại hắn lại đón quý thiếp, như vậy biểu muội nũng nịu mới về cũng không tới lượt ta quản...... Ta thật là mệnh khổ, thế nhưng phụ vương trọng tình nghĩa lại gả ta cho một người như vậy......hòa ly cũng không đáng tiếc, chỉ là Cẩm Nhi......”
Miên Đường biết Thôi Phù sợ đệ đệ bị chính mình liên lụy nên chỉ hòa nhã nói: “Ba tháng đầu đối với thai phụ là quan trọng nhất, mọi việc cứ giao cho muội và đệ đệ của tỷ là được, như vậy cũng không thể coi tỷ tỷ là người có hại. Tỷ đang ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, lại còn mang theo Cẩm Nhi tới đây để tiện cho việc chăm sóc. Hành Chu ở bên kia chắc chắn trong lòng chàng hiểu rõ, vì vậy tỷ chớ có lo lắng. Thôi gia chúng ta lại không phải là một gia đình độc đoán. Chỉ là người kính ta một thước, ta trả lại cho ngươi một trượng sự tình. Tỷ tỷ cũng không cần quá mức để tâm tới các tiểu tiết, gia đình bình dân áo vải gả khuê nữ, là vì mặc quần áo ăn cơm; gia đình giàu có gả khuê nữ, là vì môn đăng hộ đối, dệt hoa trên gấm. Hiện giờ nhà của chúng ta cũng không cần dùng đến Khánh Quốc Công phủ của hắn, nhà bọn họ lại luôn gây thêm rất nhiều rắc rối cho Thôi gia như vậy, nếu còn không trả lại cho hắn một chút thì thật đúng là gả đi rồi thì không còn ai quản tới khuê nữ nữa!”
Thôi Phù nghe được Miên Đường nói như vậy thì trong lòng không khỏi lo lắng, hỏi nàng bằng một giọng cấp thiết: “Hành Chu rốt cuộc lại muốn tính thế nào?”
Miên Đường nhìn thái độ khẩn trương của Thôi Phù như vậy liền cười nói: “Thật là không có làm cái gì. Bất quá là Hộ Bộ nguyên lai đang thiếu người, bị Vương gia tiến cử người đến chiếm......”
Thôi Phù vừa nghe vậy thì lập tức trong lòng như đang có gương phát sáng. Khánh Quốc Công phủ sở dĩ tới kinh thành chính là bởi vì Quách Dịch được lên chức. Tuy nhiên hắn nhập kinh thành sau, ở trong mấy cái nha môn, miệng nhiều lần trằn trọc, lại có sự hậu thuẫn của gia đình nên thành công vào Hộ Bộ, liền đang chở Hữu Thị Lang từ chức.
Hai ngày đầu Thôi Phù còn nghe Quách Dịch hưng phấn nhắc tới, nói là vị trí này hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay, như thế nào Miên Đường lại nói bị người khác chiếm?
Miên Đường lấy một nắm hạt dưa, phân cho Cẩm Nhi một ít, mới nói tiếp: “Muội cũng hôm qua mới nghe nói, Thôi Hành Chu cho cấp thượng thư lên vạn tuế, tâu rằng huyện thừa của
Tây Châu là Lý Quang mới nhập kinh, mà Hộ Bộ lại đang thiếu người nên bổ hắn tới đó, hẳn là quá chút thời gian sẽ nhập kinh.”
Nghe thế, Thôi Phù sửng sốt: “Hẳn là người tài giỏi và xuất phát từ tài học, còn Quách Dịch thì chắc chắn không thể nào so được với hắn nên bị hắn hớt tay trên cũng không oan uổng.”
Miên Đường vừa tò mò vừa hỏi: “Tỷ biết Lý đại nhân sao?”
Thôi Phù rũ mắt, không chút để ý nói: “Thời điểm lúc ta chưa xuất giá thì hắn nhưng thật ra là khách quen của vương phủ, bởi vì hắn cùng Hành Chu sinh cùng năm, ta cũng từng theo chân bọn họ mấy năm, cùng nhau hành thơ làm rượu, vì vậy cũng có nói chuyện với nhau vài câu...... Chỉ là Quách Dịch đều nói chức quan ở Hộ Bộ của hắn chắc chắn sẽ ổn định về tay hắn, nếu hắn biết là mình bị chiếm mất ưu thế.....
29
Miên Đường học theo bộ dáng của Thôi Hành Chu, nói: “Chính là muốn ghê tởm Quách gia bọn họ, bằng không sợ bọn họ cả đời này cũng không biết cảm giác khi bị người khác uy phong, chèn ép là như thế nào!”
Kỳ thật khi Thôi Phù rời phủ ngày thứ hai, Quách Dịch đã bị uy tràn đầy một mầm to.
Trước khi giấy báo đến, Quách Dịch đã thỉnh đồng liêu uống rượu để chúc mừng trước tiên. Suy cho cùng thì đây đều là chuyện điều động trong nội bộ nên chỉ cần chờ giấy hẹn tới là có thể quang minh chính đại đi tới đó nhậm chức rồi.
Do vậy hắn bèn cùng với bạn đồng liêu của mình mở tiệc ăn mừng để chúc hẳn mang danh dự về cho Quách gia, Quách Dịch lòng tràn đầy chờ mong, chờ đợi thời điểm đọc ra tên của hẳn. Nhưng đâu ai biết, cuối cùng từ người phù hợp nhất thế nhưng lại không biết từ nơi nào đọc ra tên Lý quang!
Và tất nhiên, ngay lúc đó khỏi cần phải nói cũng biết Quách Dịch xấu hổ đến nhường nào!
Quách Dịch mặt lộ rõ sự hổ thẹn, hận không thể chuyển xuống đất để chốn cho đỡ xấu hổ, càng không dám nhìn mặt các đồng liêu khác, ngày hôm ấy hắn liền cáo bệnh lấy cớ quay lại trong phủ để nghỉ ngơi.
Thấy con trai về thì Khánh Quốc Công phu nhân tự mình đích thân ra nghênh đón, bà gấp gáp không thể chờ được mà hỏi con trai xem giấy bảo đã về đến nơi chưa?
Mà bên Quách Dịch rốt cuộc cũng không kìm được sự ủy khuất đang tràn đầy trong lòng liền giận dữ rơi lệ, khóc ra thanh âm, nhưng lại không nói đến mọi chuyện rốt cuộc là làm sao cho mẫu thân nghe.
Tiếng khóc của hắn đã dọa bà có chút hoảng loạn, chỉ sai người tìm tới Khánh Quốc Công, kêu hắn ra nhìn xem nhi tử có chuyện gì.
Khánh Quốc Công liền hỏi hắn một hồi lâu nhưng hắn chỉ khóc mà không nói gì, tức mình ông duỗi tay ra chính là một cái tát qua đi mặt của hắn, cuối cùng là đem Quách Dịch đi đánh đến khi hắn chịu há mồm ra để nói chuyện.
Chờ Quách Dịch nói rằng mình đã bị người khác cướp mất chức quan, Khánh Quốc Công nghe đến đây cũng có chút há hốc mồm.
Gia đình Khánh Quốc Công thậm chí còn ra lệnh cho người truyền tin nhắn đến cho gia đình mình để nhờ huynh trưởng làm ở Lại Bộ giúp đỡ nhìn xem tình hình như thế nào và rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Rất nhanh chóng vị huynh trưởng bên kia đã cho người truyền lời nói tới, nói rằng lệnh bổ nhiệm không phải do Lại Bộ đưa ra, chính là vạn tuế đột nhiên hạ chỉ lâm thời sửa đổi người nhận chức vụ.
Đến nỗi Lý Quang mới này là người phương nào, nếu tinh tế một chút là liền có thể tra ra lý lịch của hắn chính là người của Hoài Dương Vương đưa vào. Mà ngay trước khi giấy bổ nhiệm tới thì Hoài Dương Vương cũng đã tự mình tiến cung để dâng tấu lên hoàng thượng, hướng hoàng đế tiến cử người được chọn làm Hộ Bộ thị lang.
Đợi đến khi điều tra rõ thì Khánh Quốc Công phủ tất cả mọi người đều sẽ bị đuổi khỏi phủ.
Quách Dịch nghe vậy thì mắt bắt đầu choáng váng, Khánh Quốc Công không nói một lời mà quay về thư phòng để viết thơ và họa tranh, mà phu nhân Khánh Quốc Công cũng đang rất tức giận, đến nỗi hất thẳng cái bàn xuống đất, sau đó lập tức sai người đi tới Hoài Dương Vương phủ để truyền lời, không những vậy còn cho người đi tiếp Thôi Phù trở về, tra khảo xem thực hư có phải nàng vì ghen tuông mà sinh lòng đố kỵ, xúi giục nhà mẹ đẻ cho người tới dồn Khánh Quốc Công phủ bọn họ đến đường cùng không.
Chính là đưa xe ngựa tới tiếp nàng về, nhưng xe lại trở về trống rỗng, nói là chưa thấy được đại thiếu phu nhân, nhưng chính Hoài Dương Vương lúc ấy vừa lúc hồi phủ, trực tiếp đi tới để truyền lời rằng: “Tỷ tỷ của ta hiện tại thấy thân mình không được tốt, nếu bây giờ tỷ ấy trở về Khánh Quốc Công phủ sợ là dưỡng thai không được chu đáo, do vậy nên ở lại trong vương phủ thêm một thời gian nữa để tránh lây bệnh cho mọi người trong phủ Khánh Quốc Công.”
Nói thật ra, trước kia Quốc Công phủ cũng không thể nào cùng Hoài Dương Vương phủ giao tiếp, qua lại nhiều. Lại càng không biết vị Hoài Dương Vương kế tục sự nghiệp của phụ thân này tính cách ra sao, bản tính thế nào.
Phu nhân Khánh Quốc công ở nhà là nhất ngôn cửu đỉnh, là một người ngang tàng, đột nhiên bị như vậy, mặt mũi cũng không còn để trở về, như thế nào có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Chỉ nảy sinh ác độc mà nói với nhi tử: “Bậc này không có đạo đức của một người nữ nhân, nếu bây giờ không quay trở lại thì sau này dù có muốn quay về cũng sẽ không tiếp!”
May mắn Quách Dịch còn có ít đầu óc nên chỉ gấp đến độ dậm chân nói: “Mẫu thân, người cũng đừng đi theo, như vậy sẽ bớt thêm phiền. Như vậy rõ ràng là Thôi gia đang dựa vào lý do của Quách gia chúng ta hay sao? Người hôm nay nảy sinh ý nghĩ ác độc không tiếp Thôi Phù, ngày mai nói không chừng đệ đệ của nàng ta lại muốn thiết lập chướng ngại gì đó mà ta không thể biết trước được!”
Chính là bà ta lại không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy những chuyện lúc trước mình làm cũng không xem như chuyện gì quá to tát, bất quá là cho nhi tử nạp thêm quý thiếp mà thôi, chẳng lẽ chuyện gia sự của Khánh Quốc Công phủ vẫn phải cần đến Hoài Dương Vương phủ bọn họ gật đầu đồng ý hay sao?
Thôi Phù vẫn luôn giả bệnh mà không chịu lộ mặt, do đó Quách Dịch đành phải tự mình đi một chuyến đến Hoài Dương Vương phủ, Hoài Dương Vương vừa thấy hắn đến trước cửa nhưng nhất định không chịu ra gặp mặt. Nhưng thật ra vị Vương phi đang có thai trong người kia đã ra tiếp đãi phu quân của tỷ tỷ một chút.
Nhìn một người ngọc rất mảnh mai một cái, miệng kia nói chuyện mềm dẻo nhưng đầy ý châm chọc làm cho Quách Dịch ngượng đến nỗi có chút không xuống đài được.
Cuối cùng phu nhân sốt ruột đến nỗi không thể đứng nhìn nhi tử được nữa, càng thêm hờn dỗi, tỏ ý phải cho Hoài Dương Vương phủ bẻ một giỏ đạo lý. Rốt cuộc khi phu nhân ngắm hoa, uống trà ở Tĩnh An hầu thì gặp Hoài Dương Vương phi.
Quách Dịch thấy mẫu thân đi liền đi theo, sau đó sai người đi thỉnh Hoài Dương Vương phi lại đây để nói chuyện một chút.
Trong tình huống này, nếu tỏ ra không để ý tới Khánh Quốc Công phủ, chẳng phải là cho người ta mượn cớ, Liễu Miên Đường mỉm cười một cách tự nhiên mà đi tới chào hỏi Khánh Quốc Công phu nhân.
Vị phu nhân này có một khuôn mặt già nua, căn bản cũng chưa biết đến xuất thân của Hoài Dương Vương phi không cao quý.
Gia phủ không có căn cơ, chính là thiếu cân lượng, do vậy nên chó mèo đều có thể ra vào tự do! Bà lúc trước không nên để nhi tử của mình cùng Hoài Dương Vương phủ liên hôn, rồi để có một mối quan hệ thống gia rắc rối như vậy.
Liễu Miên Đường không có hứng tiếp người già, thấy bà ta đang nằm trên ghế, nàng cũng lười đến để chào hỏi, liền đứng dậy rồi lấy cớ là phải có chuyện phải rời đi.
Cuối cùng Quách Dịch thấy nàng phải đi, chịu đựng không nổi, liền nói ra những gì mẫu thân đã dạy cho hắn nói: “Khi chúng ta nạp thiếp ở trong phủ thì tỷ tỷ của ngươi đang ở W Châu, cũng không có cách nào để bàn bạc, thương lượng...... Chính là mẫu thân sớm liền cùng nàng nói ta là con nối dõi không có phúc, hơn nữa cũng chỉ có Cẩm Nhi là con của vợ cả, nếu tương lai sau này lỡ có gió thúc giục cỏ động, có điều bất trắc xảy ra thì chẳng phải nhà họ Quách chúng ta sẽ rơi vào cảnh vô hậu, đoạn tử tuyệt tôn hay sao? Mẫu thân đích xác đã cùng nàng nói qua về chuyện đó rồi, cũng kêu nàng thu xếp nhìn xem có cần phải nạp thêm thiếp nhập môn hay không. Nhưng nàng ghen tị, vẫn luôn giả vờ mắt điếc tai ngơ, mẫu thân cũng là không còn cách nào khác, liền ở gia tìm Ngọc Nhiêu tính tình ôn lương để nhập môn. Vương phi ngươi có thể đi tới trong phủ của ta để hỏi thăm xem có phải Ngọc Nhiều kia chính là hồ ly tinh tranh sủng với tỷ tỷ của ngươi không? Còn đối với Thôi Phù ta cũng rất kính trọng nàng. Vì sao nàng như vậy lại không thuận theo mà bám víu mãi không buông tha, còn về nhà mẹ đẻ gây chuyện thị phi, làm hỏng cả tiền đồ của ta?”
Miên Đường nghe được như vậy thì mở to hai mắt nhìn hắn, vô tội đến giống y hệt Chỉ Miêu Mễ, có chút không nhịn được mà hỏi hắn: “Cô gia tại sao nói ra những lời này? Các ngươi trong phủ không bàn bạc với ai mà đã tự ý nạp thiếp thông phòng, dù có như vậy thì đây chẳng phải là chuyện riêng của Quách gia các người hay sao? Các người chưa từng cùng tỷ tỷ của ta thương lượng chuyện này, do đó càng không liên quan đến gia sự của Hoài Dương Vương phủ chúng ta, Hoài Dương Vương phủ chúng ta có từng phái người tới phá cửa, mắng to rằng nhà các ngươi đối xử khắt khe, không tốt với con dâu, dù trong người đang mang thai nhưng vẫn lập quy củ và phạt nặng hay không? Hay là từng tới cửa chỉ trích các ngươi rằng một năm trong phủ nạp cho nhi tử liền ba người thông phòng, dung túng cho nhi tử hoang dâm, đánh mất đạo đức cá nhân? Các ngươi cùng đương gia phu nhân còn không buồn chào hỏi, nhân lúc nàng không ở nhà, liền đưa một môn quý thiếp tới phòng, ngươi hàng đêm túc trực bên vị tiểu thiếp kia, tỷ tỷ của ta không phải cũng là không thể ngăn được ngươi sao? Các ngươi như thế nào đột nhiên nói tỷ tỷ của ta ghen tị, nói Hoài Dương Vương phủ chúng ta gây sóng gió? Hay là Vương gia chúng ta cũng ta đi tới trong phủ của các ngươi để đập phá đồ đạc đồ vật?”
Miên Đường nói chuyện âm lượng không tính là nhỏ, cách một đạo tường hoa, bên cạnh các phủ phu nhân, bọn công tử cũng đều có thể nghe được một cách rành mạch.
Quách Dịch bị nói như vậy thì đỏ mặt tía tai. Bởi vì Hoài Dương Vương phủ đích xác trước nay chưa từng phải người tới quản gia sự của Khánh Quốc Công phủ. Mà vị Hoài Dương Vương phi này nói được từng vụ từng việc, lại đúng thật là Quách gia bọn họ tự làm ra sự tình.
Miên Đường xem diễn cảm động đến nỗi khóc không thành tiếng, nàng đang bưng một chén trà lên để uống thì nghe Thôi Phù đang tự giễu bản thân liền không tự chủ được mà đáp lại: “Chuyện khó khăn của người trong một nhà thì sao có thể cười cợt được? Hành Chu chành ấy cũng đang tự trách bản thân mình vì năm đó không có đủ khả năng để ngăn cản tỷ gả đến một nơi xa như Khánh Quốc Công phủ. Khánh Quốc Công phu nhân làm việc không tử tế, Quách Dịch thấy sắc quên nghĩa, Hoài Dương Vương phủ của chúng ta sẽ không bao giờ để gia đình bọn họ được yên ổn!”
Nàng khóc đến nỗi vành mắt đỏ như thỏ ngọc nhưng vẻ mặt của nàng lại giống như một con sói nhỏ đang buồn bực.
Thôi Phù đầu tiên bị nàng chọc đến nhịn không được cười lên một tiếng, lại thở dài: “Hành Chu hiện giờ đang ở trong kinh thành, cũng là nước đi khá vất vả. Nhưng ta nghe nói, đệ ấy ở binh tư cả ngày ăn không ngồi rồi, chính là bị người ta phớt lờ, không thèm để ý nhưng thực ra là đang bị giám sát. Làm những công việc nhàm chán như vậy lâu dần cũng khiến cho con người ta sinh ra chán nản. Hiện giờ kinh thành ở dưới chân, thế gia thế lực đều là những rắc rối khó gỡ, Hành Chu ốc còn không mang nổi mình ốc, ta sao có thể để đệ ấy vì nhà của ta mà lại thành cành mẹ đẻ cành con được? Muội cũng là người hiểu chuyện, ngàn vạn đừng bởi vì ta mà kêu Hành Chu làm chuyện gì quá mức phức tạp...... Con người ta thật đúng là xấu xa, bà bà của ta kêu ta làm cho tốt cái này nhưng thực ra đã đang có sẵn những thủ đoạn khác để chờ ta sập bẫy. Ta cũng là một ngày làm hòa thượng đánh chuông đủ một ngày, hãy cứ để như vậy đi. Cũng giống như Hành Chu đã nói, cùng lắm thì ta với hắn hòa li, bằng không hắn cũng cùng ta ly tâm...... Nói một cách trung thực, ta cũng chỉ có mình Cẩm Nhi, đó không phải là lý do để hắn ta suốt ngày mò vào phòng của thê thiếp sao? Nếu không phải ta coi chừng cẩn thận, Quốc công phủ sẽ nơi tụ tập, sa đọa của các thể thiếp. Chính là hiện tại hắn lại đón quý thiếp, như vậy biểu muội nũng nịu mới về cũng không tới lượt ta quản...... Ta thật là mệnh khổ, thế nhưng phụ vương trọng tình nghĩa lại gả ta cho một người như vậy......hòa ly cũng không đáng tiếc, chỉ là Cẩm Nhi......”
Miên Đường biết Thôi Phù sợ đệ đệ bị chính mình liên lụy nên chỉ hòa nhã nói: “Ba tháng đầu đối với thai phụ là quan trọng nhất, mọi việc cứ giao cho muội và đệ đệ của tỷ là được, như vậy cũng không thể coi tỷ tỷ là người có hại. Tỷ đang ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, lại còn mang theo Cẩm Nhi tới đây để tiện cho việc chăm sóc. Hành Chu ở bên kia chắc chắn trong lòng chàng hiểu rõ, vì vậy tỷ chớ có lo lắng. Thôi gia chúng ta lại không phải là một gia đình độc đoán. Chỉ là người kính ta một thước, ta trả lại cho ngươi một trượng sự tình. Tỷ tỷ cũng không cần quá mức để tâm tới các tiểu tiết, gia đình bình dân áo vải gả khuê nữ, là vì mặc quần áo ăn cơm; gia đình giàu có gả khuê nữ, là vì môn đăng hộ đối, dệt hoa trên gấm. Hiện giờ nhà của chúng ta cũng không cần dùng đến Khánh Quốc Công phủ của hắn, nhà bọn họ lại luôn gây thêm rất nhiều rắc rối cho Thôi gia như vậy, nếu còn không trả lại cho hắn một chút thì thật đúng là gả đi rồi thì không còn ai quản tới khuê nữ nữa!”
Thôi Phù nghe được Miên Đường nói như vậy thì trong lòng không khỏi lo lắng, hỏi nàng bằng một giọng cấp thiết: “Hành Chu rốt cuộc lại muốn tính thế nào?”
Miên Đường nhìn thái độ khẩn trương của Thôi Phù như vậy liền cười nói: “Thật là không có làm cái gì. Bất quá là Hộ Bộ nguyên lai đang thiếu người, bị Vương gia tiến cử người đến chiếm......”
Thôi Phù vừa nghe vậy thì lập tức trong lòng như đang có gương phát sáng. Khánh Quốc Công phủ sở dĩ tới kinh thành chính là bởi vì Quách Dịch được lên chức. Tuy nhiên hắn nhập kinh thành sau, ở trong mấy cái nha môn, miệng nhiều lần trằn trọc, lại có sự hậu thuẫn của gia đình nên thành công vào Hộ Bộ, liền đang chở Hữu Thị Lang từ chức.
Hai ngày đầu Thôi Phù còn nghe Quách Dịch hưng phấn nhắc tới, nói là vị trí này hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay, như thế nào Miên Đường lại nói bị người khác chiếm?
Miên Đường lấy một nắm hạt dưa, phân cho Cẩm Nhi một ít, mới nói tiếp: “Muội cũng hôm qua mới nghe nói, Thôi Hành Chu cho cấp thượng thư lên vạn tuế, tâu rằng huyện thừa của
Tây Châu là Lý Quang mới nhập kinh, mà Hộ Bộ lại đang thiếu người nên bổ hắn tới đó, hẳn là quá chút thời gian sẽ nhập kinh.”
Nghe thế, Thôi Phù sửng sốt: “Hẳn là người tài giỏi và xuất phát từ tài học, còn Quách Dịch thì chắc chắn không thể nào so được với hắn nên bị hắn hớt tay trên cũng không oan uổng.”
Miên Đường vừa tò mò vừa hỏi: “Tỷ biết Lý đại nhân sao?”
Thôi Phù rũ mắt, không chút để ý nói: “Thời điểm lúc ta chưa xuất giá thì hắn nhưng thật ra là khách quen của vương phủ, bởi vì hắn cùng Hành Chu sinh cùng năm, ta cũng từng theo chân bọn họ mấy năm, cùng nhau hành thơ làm rượu, vì vậy cũng có nói chuyện với nhau vài câu...... Chỉ là Quách Dịch đều nói chức quan ở Hộ Bộ của hắn chắc chắn sẽ ổn định về tay hắn, nếu hắn biết là mình bị chiếm mất ưu thế.....
29
Miên Đường học theo bộ dáng của Thôi Hành Chu, nói: “Chính là muốn ghê tởm Quách gia bọn họ, bằng không sợ bọn họ cả đời này cũng không biết cảm giác khi bị người khác uy phong, chèn ép là như thế nào!”
Kỳ thật khi Thôi Phù rời phủ ngày thứ hai, Quách Dịch đã bị uy tràn đầy một mầm to.
Trước khi giấy báo đến, Quách Dịch đã thỉnh đồng liêu uống rượu để chúc mừng trước tiên. Suy cho cùng thì đây đều là chuyện điều động trong nội bộ nên chỉ cần chờ giấy hẹn tới là có thể quang minh chính đại đi tới đó nhậm chức rồi.
Do vậy hắn bèn cùng với bạn đồng liêu của mình mở tiệc ăn mừng để chúc hẳn mang danh dự về cho Quách gia, Quách Dịch lòng tràn đầy chờ mong, chờ đợi thời điểm đọc ra tên của hẳn. Nhưng đâu ai biết, cuối cùng từ người phù hợp nhất thế nhưng lại không biết từ nơi nào đọc ra tên Lý quang!
Và tất nhiên, ngay lúc đó khỏi cần phải nói cũng biết Quách Dịch xấu hổ đến nhường nào!
Quách Dịch mặt lộ rõ sự hổ thẹn, hận không thể chuyển xuống đất để chốn cho đỡ xấu hổ, càng không dám nhìn mặt các đồng liêu khác, ngày hôm ấy hắn liền cáo bệnh lấy cớ quay lại trong phủ để nghỉ ngơi.
Thấy con trai về thì Khánh Quốc Công phu nhân tự mình đích thân ra nghênh đón, bà gấp gáp không thể chờ được mà hỏi con trai xem giấy bảo đã về đến nơi chưa?
Mà bên Quách Dịch rốt cuộc cũng không kìm được sự ủy khuất đang tràn đầy trong lòng liền giận dữ rơi lệ, khóc ra thanh âm, nhưng lại không nói đến mọi chuyện rốt cuộc là làm sao cho mẫu thân nghe.
Tiếng khóc của hắn đã dọa bà có chút hoảng loạn, chỉ sai người tìm tới Khánh Quốc Công, kêu hắn ra nhìn xem nhi tử có chuyện gì.
Khánh Quốc Công liền hỏi hắn một hồi lâu nhưng hắn chỉ khóc mà không nói gì, tức mình ông duỗi tay ra chính là một cái tát qua đi mặt của hắn, cuối cùng là đem Quách Dịch đi đánh đến khi hắn chịu há mồm ra để nói chuyện.
Chờ Quách Dịch nói rằng mình đã bị người khác cướp mất chức quan, Khánh Quốc Công nghe đến đây cũng có chút há hốc mồm.
Gia đình Khánh Quốc Công thậm chí còn ra lệnh cho người truyền tin nhắn đến cho gia đình mình để nhờ huynh trưởng làm ở Lại Bộ giúp đỡ nhìn xem tình hình như thế nào và rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Rất nhanh chóng vị huynh trưởng bên kia đã cho người truyền lời nói tới, nói rằng lệnh bổ nhiệm không phải do Lại Bộ đưa ra, chính là vạn tuế đột nhiên hạ chỉ lâm thời sửa đổi người nhận chức vụ.
Đến nỗi Lý Quang mới này là người phương nào, nếu tinh tế một chút là liền có thể tra ra lý lịch của hắn chính là người của Hoài Dương Vương đưa vào. Mà ngay trước khi giấy bổ nhiệm tới thì Hoài Dương Vương cũng đã tự mình tiến cung để dâng tấu lên hoàng thượng, hướng hoàng đế tiến cử người được chọn làm Hộ Bộ thị lang.
Đợi đến khi điều tra rõ thì Khánh Quốc Công phủ tất cả mọi người đều sẽ bị đuổi khỏi phủ.
Quách Dịch nghe vậy thì mắt bắt đầu choáng váng, Khánh Quốc Công không nói một lời mà quay về thư phòng để viết thơ và họa tranh, mà phu nhân Khánh Quốc Công cũng đang rất tức giận, đến nỗi hất thẳng cái bàn xuống đất, sau đó lập tức sai người đi tới Hoài Dương Vương phủ để truyền lời, không những vậy còn cho người đi tiếp Thôi Phù trở về, tra khảo xem thực hư có phải nàng vì ghen tuông mà sinh lòng đố kỵ, xúi giục nhà mẹ đẻ cho người tới dồn Khánh Quốc Công phủ bọn họ đến đường cùng không.
Chính là đưa xe ngựa tới tiếp nàng về, nhưng xe lại trở về trống rỗng, nói là chưa thấy được đại thiếu phu nhân, nhưng chính Hoài Dương Vương lúc ấy vừa lúc hồi phủ, trực tiếp đi tới để truyền lời rằng: “Tỷ tỷ của ta hiện tại thấy thân mình không được tốt, nếu bây giờ tỷ ấy trở về Khánh Quốc Công phủ sợ là dưỡng thai không được chu đáo, do vậy nên ở lại trong vương phủ thêm một thời gian nữa để tránh lây bệnh cho mọi người trong phủ Khánh Quốc Công.”
Nói thật ra, trước kia Quốc Công phủ cũng không thể nào cùng Hoài Dương Vương phủ giao tiếp, qua lại nhiều. Lại càng không biết vị Hoài Dương Vương kế tục sự nghiệp của phụ thân này tính cách ra sao, bản tính thế nào.
Phu nhân Khánh Quốc công ở nhà là nhất ngôn cửu đỉnh, là một người ngang tàng, đột nhiên bị như vậy, mặt mũi cũng không còn để trở về, như thế nào có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Chỉ nảy sinh ác độc mà nói với nhi tử: “Bậc này không có đạo đức của một người nữ nhân, nếu bây giờ không quay trở lại thì sau này dù có muốn quay về cũng sẽ không tiếp!”
May mắn Quách Dịch còn có ít đầu óc nên chỉ gấp đến độ dậm chân nói: “Mẫu thân, người cũng đừng đi theo, như vậy sẽ bớt thêm phiền. Như vậy rõ ràng là Thôi gia đang dựa vào lý do của Quách gia chúng ta hay sao? Người hôm nay nảy sinh ý nghĩ ác độc không tiếp Thôi Phù, ngày mai nói không chừng đệ đệ của nàng ta lại muốn thiết lập chướng ngại gì đó mà ta không thể biết trước được!”
Chính là bà ta lại không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy những chuyện lúc trước mình làm cũng không xem như chuyện gì quá to tát, bất quá là cho nhi tử nạp thêm quý thiếp mà thôi, chẳng lẽ chuyện gia sự của Khánh Quốc Công phủ vẫn phải cần đến Hoài Dương Vương phủ bọn họ gật đầu đồng ý hay sao?
Thôi Phù vẫn luôn giả bệnh mà không chịu lộ mặt, do đó Quách Dịch đành phải tự mình đi một chuyến đến Hoài Dương Vương phủ, Hoài Dương Vương vừa thấy hắn đến trước cửa nhưng nhất định không chịu ra gặp mặt. Nhưng thật ra vị Vương phi đang có thai trong người kia đã ra tiếp đãi phu quân của tỷ tỷ một chút.
Nhìn một người ngọc rất mảnh mai một cái, miệng kia nói chuyện mềm dẻo nhưng đầy ý châm chọc làm cho Quách Dịch ngượng đến nỗi có chút không xuống đài được.
Cuối cùng phu nhân sốt ruột đến nỗi không thể đứng nhìn nhi tử được nữa, càng thêm hờn dỗi, tỏ ý phải cho Hoài Dương Vương phủ bẻ một giỏ đạo lý. Rốt cuộc khi phu nhân ngắm hoa, uống trà ở Tĩnh An hầu thì gặp Hoài Dương Vương phi.
Quách Dịch thấy mẫu thân đi liền đi theo, sau đó sai người đi thỉnh Hoài Dương Vương phi lại đây để nói chuyện một chút.
Trong tình huống này, nếu tỏ ra không để ý tới Khánh Quốc Công phủ, chẳng phải là cho người ta mượn cớ, Liễu Miên Đường mỉm cười một cách tự nhiên mà đi tới chào hỏi Khánh Quốc Công phu nhân.
Vị phu nhân này có một khuôn mặt già nua, căn bản cũng chưa biết đến xuất thân của Hoài Dương Vương phi không cao quý.
Gia phủ không có căn cơ, chính là thiếu cân lượng, do vậy nên chó mèo đều có thể ra vào tự do! Bà lúc trước không nên để nhi tử của mình cùng Hoài Dương Vương phủ liên hôn, rồi để có một mối quan hệ thống gia rắc rối như vậy.
Liễu Miên Đường không có hứng tiếp người già, thấy bà ta đang nằm trên ghế, nàng cũng lười đến để chào hỏi, liền đứng dậy rồi lấy cớ là phải có chuyện phải rời đi.
Cuối cùng Quách Dịch thấy nàng phải đi, chịu đựng không nổi, liền nói ra những gì mẫu thân đã dạy cho hắn nói: “Khi chúng ta nạp thiếp ở trong phủ thì tỷ tỷ của ngươi đang ở W Châu, cũng không có cách nào để bàn bạc, thương lượng...... Chính là mẫu thân sớm liền cùng nàng nói ta là con nối dõi không có phúc, hơn nữa cũng chỉ có Cẩm Nhi là con của vợ cả, nếu tương lai sau này lỡ có gió thúc giục cỏ động, có điều bất trắc xảy ra thì chẳng phải nhà họ Quách chúng ta sẽ rơi vào cảnh vô hậu, đoạn tử tuyệt tôn hay sao? Mẫu thân đích xác đã cùng nàng nói qua về chuyện đó rồi, cũng kêu nàng thu xếp nhìn xem có cần phải nạp thêm thiếp nhập môn hay không. Nhưng nàng ghen tị, vẫn luôn giả vờ mắt điếc tai ngơ, mẫu thân cũng là không còn cách nào khác, liền ở gia tìm Ngọc Nhiêu tính tình ôn lương để nhập môn. Vương phi ngươi có thể đi tới trong phủ của ta để hỏi thăm xem có phải Ngọc Nhiều kia chính là hồ ly tinh tranh sủng với tỷ tỷ của ngươi không? Còn đối với Thôi Phù ta cũng rất kính trọng nàng. Vì sao nàng như vậy lại không thuận theo mà bám víu mãi không buông tha, còn về nhà mẹ đẻ gây chuyện thị phi, làm hỏng cả tiền đồ của ta?”
Miên Đường nghe được như vậy thì mở to hai mắt nhìn hắn, vô tội đến giống y hệt Chỉ Miêu Mễ, có chút không nhịn được mà hỏi hắn: “Cô gia tại sao nói ra những lời này? Các ngươi trong phủ không bàn bạc với ai mà đã tự ý nạp thiếp thông phòng, dù có như vậy thì đây chẳng phải là chuyện riêng của Quách gia các người hay sao? Các người chưa từng cùng tỷ tỷ của ta thương lượng chuyện này, do đó càng không liên quan đến gia sự của Hoài Dương Vương phủ chúng ta, Hoài Dương Vương phủ chúng ta có từng phái người tới phá cửa, mắng to rằng nhà các ngươi đối xử khắt khe, không tốt với con dâu, dù trong người đang mang thai nhưng vẫn lập quy củ và phạt nặng hay không? Hay là từng tới cửa chỉ trích các ngươi rằng một năm trong phủ nạp cho nhi tử liền ba người thông phòng, dung túng cho nhi tử hoang dâm, đánh mất đạo đức cá nhân? Các ngươi cùng đương gia phu nhân còn không buồn chào hỏi, nhân lúc nàng không ở nhà, liền đưa một môn quý thiếp tới phòng, ngươi hàng đêm túc trực bên vị tiểu thiếp kia, tỷ tỷ của ta không phải cũng là không thể ngăn được ngươi sao? Các ngươi như thế nào đột nhiên nói tỷ tỷ của ta ghen tị, nói Hoài Dương Vương phủ chúng ta gây sóng gió? Hay là Vương gia chúng ta cũng ta đi tới trong phủ của các ngươi để đập phá đồ đạc đồ vật?”
Miên Đường nói chuyện âm lượng không tính là nhỏ, cách một đạo tường hoa, bên cạnh các phủ phu nhân, bọn công tử cũng đều có thể nghe được một cách rành mạch.
Quách Dịch bị nói như vậy thì đỏ mặt tía tai. Bởi vì Hoài Dương Vương phủ đích xác trước nay chưa từng phải người tới quản gia sự của Khánh Quốc Công phủ. Mà vị Hoài Dương Vương phi này nói được từng vụ từng việc, lại đúng thật là Quách gia bọn họ tự làm ra sự tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.