Chương 193:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Vị phu nhân kia cũng không nghĩ tới, một nữ tử thoạt nhìn thì kiều kiều nhược nhược, mặt mang đầy nụ cười, nói chuyện nhỏ nhẹ lại là một người có thể làm cho người khác cứng họng không thốt lên lời! Bà ta nhất thời tức giận nói: “Vương phủ các ngươi thật là không có tới làm loạn vương phủ của chúng ta hay sao? Nếu thật sự các ngươi làm những chuyện như vậy thì nhân gia các ngươi có khác gì với cái thể loại đầu đường xó chợ, không có người quản? Nhi tử của ta đã được bổ nhiệm làm Hộ Bộ, vì sao lại bị người mà được Hoài Dương Vương tiến cử chiếm mất ưu thế? Chắc chắn là do nàng dâu này ghen tị, thế rồi làm hỏng cả tiền đồ của phu quân, như vậy phủ môn nào sau này dám chứa nàng ta?”
Liễu Miên Đường làm bộ nghe không hiểu những lời mà bà ta đang mỉa mai về xuất thân của mình, nhưng trong ánh mắt sáng quắc của nàng lại không thể che giấu nổi, nàng liền trừng mắt nhìn thẳng vào bà ta và đáp lại: “Khánh Quốc Công phu nhân thật đúng là chuyện gì cũng có thể há miệng ra nói được! Các ngươi trong phủ làm ra nhiều chuyện xấu xa như vậy, Hoài Dương Vương phủ chúng ta một câu đều không nói tới. Như thế nào Vương gia tận trung thỉnh vạn tuế, tiến cử nhân tài còn phải bị Khánh Quốc Công phủ các ngươi đem ra để nhục mạ? Vị Lý Quang đại nhân mới này có tài học hơn người, cả triều đình ai ai cũng biết đến, chẳng qua năm đó tâm sinh lui ý, mới về vườn ẩn cư. Hiện giờ ngài ấy đã bị tân để tác động, muốn nhập kinh vì nước mà quyết tâm tận lực, chính là chuyện tốt đáng được ca tụng. Đến nỗi ngài ấy đi nơi nào làm quan thì nhất định phải dựa vào tâm tư của thánh thượng, chẳng lẽ tỷ phu chỉ bởi vì có quan hệ thông gia với Vương gia chúng ta thì tài học liền nhất định vượt mặt được Lý Quang đại nhân mới hay sao? Ngươi chính là không hài lòng với thánh chỉ của vạn tuế nên muốn sửa lại nhâm mệnh của người nhưng không thành không phải sao?”
Những lời này của nàng vừa thốt ra thì trên trán của Quách Dịch mồ hôi đã túa như tắm, hắn lúc trước đều không tán thành mẫu thân cùng hắn tới Vương phủ để tranh luận cùng với vị Vương phi này, bây giờ bị vị vương phi này đảo ngược tình thế, bị nàng ta đào cho một cái hổ dẫn đường rồi rớt vào trong cái hố sâu đó một cách không phục.
Tuy rằng hiện giờ vạn tuế bị Thái Hoàng Thái Hậu quản thúc, nhưng dù sao cũng là cửu ngũ của chí tôn vạn tuế, mẫu thân này nói ra những đều bất kính đến vạn tuế nếu để truyền tới tại của bệ hạ thì nên làm thế nào cho phải?
Nghĩ vậy, Quách Dịch vội vàng hạ giọng xuống có ý hoà giải nói: “Những lời này của Vương phi là từ đâu mà nói lên như vậy? Bất quá là mẫu thân ta cho rằng Thôi Phù nàng giận dỗi mới không trở về nhà. Đó là chuyện nội bộ trong phủ nên ngàn vạn lần đừng lôi quốc sự vào. Nàng nếu thích ở lại vương phủ của đệ đệ mình thì ở lại lâu một chút cũng được.”
Bên kia Khánh Quốc Công phu nhân bị Liễu Miên Đường lấy lời nói đổ đến trong lòng càng thêm bị đè nén, nghe Quách Dịch nói như vậy, liền hầm hừ nói: “Nếu nàng ta nhất định không muốn trở về thì sau này dù có quay lại cũng khó mà có thể chấp nhận được.”
Nụ cười trên mặt của Liễu Miên Đường này nữa đã biến mất, nói bằng một giọng cũng hầm hè không kém: “Nghe danh phu nhân của Khánh Quốc Công phủ chuyên đối xử với mọi người rất khắc nghiệt, thật là trăm nghe không bằng một thấy, về sau sự tình nên tính như thế nào, cũng không phải một nhà các ngươi tự ý định đoạt. Quách gia các ngươi là thế gia công huân, nhưng chúng ta Thôi gia cũng không phải bố y bạch đinh, đàn ông trong phủ cũng là vì Đại Yến xã tắc mà xả thân đua đạo rơi máu. Bây giờ khuê nữ bị gả đi xa, đã vậy còn bị đối xử không ra gì ở nhà chồng, Thôi gia chúng ta không có lý do gì để ngồi yên xem mà mặc kệ đạo lý, hôm nay người trong phủ của các ngươi tới đây gây chuyện mà không chịu nói lý lẽ cho rõ ràng vậy thì hãy ở lại đây vài ngày cho tới khi nào đầu óc thông thấu thì hẵng cùng Vương gia chúng ta bàn luận tỉ mỉ tiếp.”
*Thế gia công huân: gia đình có quyền thế có công với đất nước
*Bố y bạch đinh: là dân thường vô dụng, thuộc đối tượng thường xuyên bị chèn ép của quan lại
Nói xong nàng cũng không đợi bà ta kịp định thần lại thì Liễu Miên Đường đã vung tay áo lên, mang theo nha hoàn và bà tử bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn bà ta lấy một cái.
Mà lúc này trận xung đột không lớn không nhỏ này cũng đang được lan truyền nhanh chóng ở yến hội.
Tuy rằng Khánh Quốc Công phủ so với Hoài Dương Vương phủ dường như có chút căn cơ hơn, nhưng cũng không thể cùng so sánh với các vương hầu phú quý trong vòng kinh thành.
Quách gia khinh thường rằng Thôi gia thô bỉ, nhưng thực chất cách hành sự của nhà hắn chính là những người không có chức vj gì thì sẽ không được chung bàn với nhà hắn .
Đặc biệt lần này không cùng con dâu bàn bạc mà đã tự ý quyết định chuyện nạp thêm thiếp, thật sự là phạm vào quy tắc tối kỵ của các chính thất trong phủ, cho nên bọn họ thật ra cũng không cảm thấy Thôi gia làm như vậy có cái gì không đúng. Có thể đem người con dâu đang có mang trở về phủ, phu nhân của Khánh Quốc Công phủ thật đúng là cũng không phải loại người tốt đẹp gì!
Sau khi Miên Đường đem hết những lời lẽ giấu trong lòng bấy lâu nay ra để mắng chửi bọn họ một hồi thì liền cùng Tĩnh An Hầu phu nhân cáo từ ra về.
Tĩnh An Hầu phu nhân biết nàng là phụ nữ có mang nên cũng không giữ nàng ở lại lâu, chỉ sai người mang thêm trang phục lộng lẫy vào và đem thêm hai bình trà mới từ vườn trà ở Điền Nam để đưa cho Miên Đường và nói: “Trong phủ Các ngươi hiện giờ đang có hai người phụ nữ có mang, do đó trà đặc cũng uống không được, đay là hai bình trà xanh đặc chế, vị trà sẽ không bị quá nồng, pha chung với cẩu kỷ đen rồi uống là vừa miệng.”
Miên Đường xem qua hai vại trà vẫn đang được niêm phong đặt ở trước sảnh, lá trà từ vườn trả của trang trại Điền Nam này gái thành không hề rẻ, thấy vậy nàng liền tấm tắc khen: “Hầu phu nhân quả thật là có tâm.”
Tĩnh An Hầu phu nhân hơi mỉm cười nói: “Ta có một vài bà con xa sắp đến kinh thành trong vài ngày tới, trà này là hắn nhờ đồn điền trả ở Điền Nam nhờ tàu buôn từ phương bắc mang đến, tạm thời đặt ở trong phủ của ta, ta cũng chỉ là mượn hoa hiến phật thôi.”
Miên Đường nghe vậy thì không khỏi tò mò mà nhướng mày hỏi: “Không biết vị bà con xa này của phu nhân là vị nào?”
Tĩnh An Hầu phu nhân hơi mỉm cười nói: “Người hẳn là cũng nghe qua tên của hắn, đó là tân nhiệm Hộ Bộ hữu thị lang Lý Quang.”
Vị này Lý đại nhân, là người mà lúc trước Miên Đường chứng hôn, nàng đương nhiên nhận ra được, chẳng qua vị Lý đại nhân này giống như thực tiết kiệm, khi hắn vẫn đang tiền nhiệm ở Tây Châu đến xe ngựa cũng không chịu đi, chỉ thuê một con lừa ở trạm dịch để di chuyển.
Hiện tại người khác còn chưa tới kinh thành, như thế nào lại học được không khí trong kinh thành mà tặng lễ vật trước mà ra tay hào phóng như vậy!
Khi Miên Đường trở lại trong phủ, liền đem chuyện Lý Quang mới nhờ người đưa lá trà nói cho Thôi Hành Chu nghe. Thôi Hành Chu tiếp nhận vại trà thì nhìn ngắm một lúc, sau đó nói: “Quang huynh lần này đúng là dốc hết vốn liếng để chuẩn bị quà rồi....Đây là loại lá trà mà tỷ tỷ ta thích uống nhất, nàng hãy giữ lại chút ít, số còn lại hãy đưa cho tỷ ấy mang đi.”
Miên Đường đang ở tháo dỡ cái trâm cài đầu, nghe được những lời này thì không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy lời này dương như là sắp có chuyện xảy ra, liền xoay mặt qua hỏi: “Lý Quang là biết được tỷ tỷ thích uống nên mới cho người đưa tới?”
Thôi Hành Chu lại không nói gì cả, hắn chỉ lười nhác mà nằm ở trên trường kỷ, tiện tay với lấy một quyển sách mà không chút để ý nói với Miên Đường: “Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp.....”
Miên Đường thực sự có chút không tin những lời này của hắn, tuy nhiên nàng cũng biết ý tứ nên không gặng hỏi kỹ. Thôi Phù hiện tại là nữ tử đã xuất giá, hơn nữa bây giờ trong bụng nàng còn đang có mang, nàng vừa rồi trong đầu mới hiện lên cái ý niệm kia, nếu đúng như vậy thì thực sự là không thể tưởng tượng nổi, càng không muốn hỏi cho ra nhẽ mà chỉ để yên mà cho mọi chuyện qua đi như vậy.
Lần này Thôi gia cùng Quách gia xem như bẽ mặt, nếu là Miên Đường chính mình quyết định, kỳ thật sẽ không làm quyết tuyệt được như vậy. Nhưng ý của Thôi Hành Chu chính là muốn cho Quách gia không còn chút mặt mũi nào, lại càng không muốn để cho cuộc hôn nhân tỷ tỷ con đường lui.
Vào giờ ngọ ngày thứ hai, khi bọn thị nữ ở trong hoa viên đang đưa Cẩm Nhi đi bắt con bướm thì Miên Đường liền đem chuyện Tĩnh An Hầu hôm qua và chuyện mẫu tử Quách thị bị nàng giáo huấn kể lại cho Thôi Phù nghe.
Thôi Phù hai ngày này khí sắc dường như nghỉ ngơi cũng không tệ. Ở phủ của đệ đệ, nàng nói chuyện cũng tự tin hơn trước đây, không cần thời thời khắc khắc chú ý ngôn ngữ của chính mình có hay không mạo phạm cái gì, càng không cần nhìn trượng phu của mình suốt ngày vòng quanh tiểu cô nương chuyển, không cần hỏi cũng biết nàng cảm thấy hạnh phúc như thế nào.
Nghe Miên Đường nói xong, nàng từ từ thở dài một hơi, nói: “Nếu không nghe muội kể lại thì ta cũng đã quên mất vị bà bà kia của ta đã bực bội như thế nào. Trước kia khi rời xa mọi người để tới đó làm dâu, ta bị bà ta khi dễ đến nỗi một nơi bình thường để khóc cũng không có, vì vậy từ đó tới giờ ta vẫn luôn chịu đựng, cũng đều đã quên chính mình trước kia khi còn ở nhà mẹ đẻ, nói chuyện kiên cường, cứng rắn biết bao nhiêu. Nếu chỉ là sự ngoan minh không hóa của bà bà, đảo cũng vô pháp, hai bên gia đình cũng sống không quá ngàn năm, chính là hiện giờ, Quách Dịch hắn đã đem tất cả hy vọng của ta ra để bóp nghẹt hết....... Chờ cho tới khi hài nhi trong bụng ta được sinh ra, ta liền kêu Hành Chu thay ta thu xếp mọi chuyện, cùng ta đi tới Quách gia để đưa thư hòa ly.”
Miên Đường sửng sốt, không nghĩ tới Thôi Phủ lại có thể nhanh nhanh chóng chóng đả thông tư tưởng như vậy nhưng cuối cùng cũng chỉ cẩn thận hỏi: “Tỷ tỷ không phải là đang nói đùa trong lúc giận dỗi đúng không?”
Thôi Phù hơi mỉm cười: “Hôm qua muội ra ngoài làm khách, Hành Chu trở về sớm nên đã cùng ta nói chút chuyện. Quách gia có thể vào kinh, kỳ thật đó chính là sự an bài của Thái Hoàng Thái Hậu, tổ tiên nhà hắn cũng cùng với Thái Hoàng Thái Hậu cung gia cũng có một chút giao tình. Chỉ là khi lấy ta làm phu nhân, có vẻ Khánh Quốc Công phủ lập trường không rõ, dường như muốn thuận lợi mọi bề...... Cho nên, đây cũng là nguyên nhân chính mà Quách Dịch không thể lên chức chi lộ ngay lập tức được. Vị bà bà kia của ta vì sao phải nâng quý thiếp, nàng thật sự cho rằng ta là vì vinh hoa phú quý sao? Đây là Khánh Quốc Công phủ lúc ở trước mặt của Thái Hoàng Thái Hậu cho thấy lập trường không rõ, nhà hắn tuy rằng cưới tỷ tỷ của Hoài Dương Vương nhưng tâm lại ở bên cạnh của Thái Hoàng Thái Hậu, đến nỗi khi Thôi gia gả nữ nhi tới thì cũng không quan trọng gì!”
Miên Đường nghe vậy thì nhíu một bên lông mày, dường như đã hiểu ra chút ít liền nói: “Tỷ tỷ...”
Sau khi Thôi Phù cùng với đệ đệ nói chuyện một lúc thì vẻ mặt buồn chán, đa sầu đa cảm của nàng đã gần như biến mất, nên nàng chỉ bình tĩnh nói: “Nếu đã không có mẫu gia phụ tộc, cái gì gọi là phụ thê tình thâm, thì tất cả đều là đánh rắm vô nghĩa! Ta tuy là nữ tắc nhân gia, nhưng cũng hiểu rõ rằn hiện giờ Hành Chu cùng Tuy vương đang ngầm đấu tranh như nước với lửa. Nếu thực sự không thể toàn lực ứng phó, nói không chừng W Châu sẽ bị người phá tan phủ môn, tai hoạ lại muốn tái diễn. Nếu Quách gia hẳn nóng lòng muốn đứng thành hàng, ta làm sao có thể kéo vinh hoa phú quý của Khánh Quốc Công phủ đi xuống?”
Nói xong câu này, Thôi Phù thấy Miên Đường trầm mặc không nói năng gì, liền hỏi: “Muội làm sao mà không nói gì vậy?”
Liễu Miên Đường duỗi tay ra cầm lấy quả nho, một bên lột da một bên nói: “Muội không thể so với các tỷ lớn lên trong thâm cung hoàng tử cho nên cũng không thể nghĩ tới những điều này..."
Thôi Phù cười khổ nói: “Nếu Hành Chu không tinh tế phân tích, ta cũng không thể tưởng tượng ra được, huống chi là muội! Người khác đều hâm mộ chúng ta là con cháu của vương hầu, chính là bọn họ không bao giờ có thể hiểu được rằng trên triều đình mỗi khi trái gió trở trời thì dù là nguyên bản thần tiên quyến lữ dạng phu thê thì khoảnh khắc ân ái cũng sẽ hoàn toàn biến mất, toàn bộ gia đều phải sụp đổ......
Chiều hôm đó, Miên Đường cùng cô tỷ nhi chào tạm biệt nhau, nàng tinh thần có chút sa sút mà trở lại phòng ngủ của chính mình, nằm ở trên giường uể oải mà phát ngốc.
Thôi Hành Chu thấy nàng vào nhà cũng không buồn nói chuyện với mình, hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái, đúng xem nàng vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường không để ý tới người đang đứng bên cạnh, thấy vậy hắn cũng nằm ở bên người nàng, ghé vào tai của nàng rồi thì thào hỏi nhỏ: “Nàng làm sao vậy?”
Miên Đường trầm mặc một hồi, liền lập tức nói: “Không có gì...... Chỉ là thiếp đột nhiên phát hiện ra rằng kỳ thật mặc kệ Quách Dịch nạp hay không nạp thiếp, chàng quả thật sáng sớm liền tới bàn kế hoạch cùng tỷ tỷ chàng, khuyên tỷ ấy nên cùng Quách Dịch hòa li, có đúng vậy hay không?”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Nàng như thế nào lại nói như vậy?”
Liễu Miên Đường chậm rãi quay đầu, nhìn Thôi Hành Chu trầm tĩnh mà nói: “Bởi vì Khánh Quốc Công phủ cùng chàng chính là bất đồng chính kiến, cho nên tỷ tỷ của chàng cũng muốn kịp thời tỏ thái độ, cùng Khánh Quốc Công phủ phân rõ giới hạn, cũng muốn đỡ cho chàng tới lúc đó rơi vào tình cảnh khó xử. Chàng thậm chí...... ngay cả nhân duyên sau này của tỷ tỷ chàng cũng đã lên kế hoạch chu đáo hết cả rồi...”
Thôi Hành Chu thế nhưng không có phủ nhận, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ta làm như vậy có gì không đúng sao?”
Miên Đường thấy vậy thì không còn lời gì để nói, chỉ buồn bã đáp: “Nếu thoáng nhìn qua thì đúng là không có gì không đúng cả, chàng tính toán thận trọng từng bước, an bài đến nỗi chu đáo quá mức....Như thế thì sao có thể nói là không đúng được?”
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn nàng mặt, hàng mi cong dài phủ bóng lên hai bên sống mũi cao, ẩn hiện tia lạnh lẽo trong mắt, sau đó chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Mọi chuyện nàng đã hiểu rõ, vậy tại sao nàng lại tỏ ra như đang giận ta vậy?”
Liễu Miên Đường há miệng thở dài, nhưng cũng lại chẳng nói gì.
Bởi vì nhân duyên của Thôi Phù thật là không hạnh phúc, nếu là nàng được lựa chọn, vậy thì nàng cũng sẽ chọn cách rời xa Quách gia.
Hơn nữa, nàng kỳ thật không phải là đang tức giận í, mà chỉ là trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi.
Nếu có một ngày, nàng cùng với quyền thế ngập trời được đặt ở trên cùng một bàn cân, Thôi Hành Chu có thể hay không cũng như hôm nay mà xử lý như chuyện nhân duyên của tỷ tỷ, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn mà sạch sẽ, nhanh nhẹn mà làm ra lý trí lựa chọn, đem nàng ví như giày rách rồi ném nó vào lề đường?
Người nam nhân này, trong lúc vô ý đã bày ra tâm cơ máu lạnh, thật sự làm cho người ta có chút phải khiếp sợ. Tuy nhiên Thôi Hành Chu lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi nói: “Nàng lại đang suy nghĩ miên man, linh tinh gì trong đầu vậy?”
Liễu Miên Đường làm bộ nghe không hiểu những lời mà bà ta đang mỉa mai về xuất thân của mình, nhưng trong ánh mắt sáng quắc của nàng lại không thể che giấu nổi, nàng liền trừng mắt nhìn thẳng vào bà ta và đáp lại: “Khánh Quốc Công phu nhân thật đúng là chuyện gì cũng có thể há miệng ra nói được! Các ngươi trong phủ làm ra nhiều chuyện xấu xa như vậy, Hoài Dương Vương phủ chúng ta một câu đều không nói tới. Như thế nào Vương gia tận trung thỉnh vạn tuế, tiến cử nhân tài còn phải bị Khánh Quốc Công phủ các ngươi đem ra để nhục mạ? Vị Lý Quang đại nhân mới này có tài học hơn người, cả triều đình ai ai cũng biết đến, chẳng qua năm đó tâm sinh lui ý, mới về vườn ẩn cư. Hiện giờ ngài ấy đã bị tân để tác động, muốn nhập kinh vì nước mà quyết tâm tận lực, chính là chuyện tốt đáng được ca tụng. Đến nỗi ngài ấy đi nơi nào làm quan thì nhất định phải dựa vào tâm tư của thánh thượng, chẳng lẽ tỷ phu chỉ bởi vì có quan hệ thông gia với Vương gia chúng ta thì tài học liền nhất định vượt mặt được Lý Quang đại nhân mới hay sao? Ngươi chính là không hài lòng với thánh chỉ của vạn tuế nên muốn sửa lại nhâm mệnh của người nhưng không thành không phải sao?”
Những lời này của nàng vừa thốt ra thì trên trán của Quách Dịch mồ hôi đã túa như tắm, hắn lúc trước đều không tán thành mẫu thân cùng hắn tới Vương phủ để tranh luận cùng với vị Vương phi này, bây giờ bị vị vương phi này đảo ngược tình thế, bị nàng ta đào cho một cái hổ dẫn đường rồi rớt vào trong cái hố sâu đó một cách không phục.
Tuy rằng hiện giờ vạn tuế bị Thái Hoàng Thái Hậu quản thúc, nhưng dù sao cũng là cửu ngũ của chí tôn vạn tuế, mẫu thân này nói ra những đều bất kính đến vạn tuế nếu để truyền tới tại của bệ hạ thì nên làm thế nào cho phải?
Nghĩ vậy, Quách Dịch vội vàng hạ giọng xuống có ý hoà giải nói: “Những lời này của Vương phi là từ đâu mà nói lên như vậy? Bất quá là mẫu thân ta cho rằng Thôi Phù nàng giận dỗi mới không trở về nhà. Đó là chuyện nội bộ trong phủ nên ngàn vạn lần đừng lôi quốc sự vào. Nàng nếu thích ở lại vương phủ của đệ đệ mình thì ở lại lâu một chút cũng được.”
Bên kia Khánh Quốc Công phu nhân bị Liễu Miên Đường lấy lời nói đổ đến trong lòng càng thêm bị đè nén, nghe Quách Dịch nói như vậy, liền hầm hừ nói: “Nếu nàng ta nhất định không muốn trở về thì sau này dù có quay lại cũng khó mà có thể chấp nhận được.”
Nụ cười trên mặt của Liễu Miên Đường này nữa đã biến mất, nói bằng một giọng cũng hầm hè không kém: “Nghe danh phu nhân của Khánh Quốc Công phủ chuyên đối xử với mọi người rất khắc nghiệt, thật là trăm nghe không bằng một thấy, về sau sự tình nên tính như thế nào, cũng không phải một nhà các ngươi tự ý định đoạt. Quách gia các ngươi là thế gia công huân, nhưng chúng ta Thôi gia cũng không phải bố y bạch đinh, đàn ông trong phủ cũng là vì Đại Yến xã tắc mà xả thân đua đạo rơi máu. Bây giờ khuê nữ bị gả đi xa, đã vậy còn bị đối xử không ra gì ở nhà chồng, Thôi gia chúng ta không có lý do gì để ngồi yên xem mà mặc kệ đạo lý, hôm nay người trong phủ của các ngươi tới đây gây chuyện mà không chịu nói lý lẽ cho rõ ràng vậy thì hãy ở lại đây vài ngày cho tới khi nào đầu óc thông thấu thì hẵng cùng Vương gia chúng ta bàn luận tỉ mỉ tiếp.”
*Thế gia công huân: gia đình có quyền thế có công với đất nước
*Bố y bạch đinh: là dân thường vô dụng, thuộc đối tượng thường xuyên bị chèn ép của quan lại
Nói xong nàng cũng không đợi bà ta kịp định thần lại thì Liễu Miên Đường đã vung tay áo lên, mang theo nha hoàn và bà tử bỏ đi mà không thèm quay đầu nhìn bà ta lấy một cái.
Mà lúc này trận xung đột không lớn không nhỏ này cũng đang được lan truyền nhanh chóng ở yến hội.
Tuy rằng Khánh Quốc Công phủ so với Hoài Dương Vương phủ dường như có chút căn cơ hơn, nhưng cũng không thể cùng so sánh với các vương hầu phú quý trong vòng kinh thành.
Quách gia khinh thường rằng Thôi gia thô bỉ, nhưng thực chất cách hành sự của nhà hắn chính là những người không có chức vj gì thì sẽ không được chung bàn với nhà hắn .
Đặc biệt lần này không cùng con dâu bàn bạc mà đã tự ý quyết định chuyện nạp thêm thiếp, thật sự là phạm vào quy tắc tối kỵ của các chính thất trong phủ, cho nên bọn họ thật ra cũng không cảm thấy Thôi gia làm như vậy có cái gì không đúng. Có thể đem người con dâu đang có mang trở về phủ, phu nhân của Khánh Quốc Công phủ thật đúng là cũng không phải loại người tốt đẹp gì!
Sau khi Miên Đường đem hết những lời lẽ giấu trong lòng bấy lâu nay ra để mắng chửi bọn họ một hồi thì liền cùng Tĩnh An Hầu phu nhân cáo từ ra về.
Tĩnh An Hầu phu nhân biết nàng là phụ nữ có mang nên cũng không giữ nàng ở lại lâu, chỉ sai người mang thêm trang phục lộng lẫy vào và đem thêm hai bình trà mới từ vườn trà ở Điền Nam để đưa cho Miên Đường và nói: “Trong phủ Các ngươi hiện giờ đang có hai người phụ nữ có mang, do đó trà đặc cũng uống không được, đay là hai bình trà xanh đặc chế, vị trà sẽ không bị quá nồng, pha chung với cẩu kỷ đen rồi uống là vừa miệng.”
Miên Đường xem qua hai vại trà vẫn đang được niêm phong đặt ở trước sảnh, lá trà từ vườn trả của trang trại Điền Nam này gái thành không hề rẻ, thấy vậy nàng liền tấm tắc khen: “Hầu phu nhân quả thật là có tâm.”
Tĩnh An Hầu phu nhân hơi mỉm cười nói: “Ta có một vài bà con xa sắp đến kinh thành trong vài ngày tới, trà này là hắn nhờ đồn điền trả ở Điền Nam nhờ tàu buôn từ phương bắc mang đến, tạm thời đặt ở trong phủ của ta, ta cũng chỉ là mượn hoa hiến phật thôi.”
Miên Đường nghe vậy thì không khỏi tò mò mà nhướng mày hỏi: “Không biết vị bà con xa này của phu nhân là vị nào?”
Tĩnh An Hầu phu nhân hơi mỉm cười nói: “Người hẳn là cũng nghe qua tên của hắn, đó là tân nhiệm Hộ Bộ hữu thị lang Lý Quang.”
Vị này Lý đại nhân, là người mà lúc trước Miên Đường chứng hôn, nàng đương nhiên nhận ra được, chẳng qua vị Lý đại nhân này giống như thực tiết kiệm, khi hắn vẫn đang tiền nhiệm ở Tây Châu đến xe ngựa cũng không chịu đi, chỉ thuê một con lừa ở trạm dịch để di chuyển.
Hiện tại người khác còn chưa tới kinh thành, như thế nào lại học được không khí trong kinh thành mà tặng lễ vật trước mà ra tay hào phóng như vậy!
Khi Miên Đường trở lại trong phủ, liền đem chuyện Lý Quang mới nhờ người đưa lá trà nói cho Thôi Hành Chu nghe. Thôi Hành Chu tiếp nhận vại trà thì nhìn ngắm một lúc, sau đó nói: “Quang huynh lần này đúng là dốc hết vốn liếng để chuẩn bị quà rồi....Đây là loại lá trà mà tỷ tỷ ta thích uống nhất, nàng hãy giữ lại chút ít, số còn lại hãy đưa cho tỷ ấy mang đi.”
Miên Đường đang ở tháo dỡ cái trâm cài đầu, nghe được những lời này thì không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy lời này dương như là sắp có chuyện xảy ra, liền xoay mặt qua hỏi: “Lý Quang là biết được tỷ tỷ thích uống nên mới cho người đưa tới?”
Thôi Hành Chu lại không nói gì cả, hắn chỉ lười nhác mà nằm ở trên trường kỷ, tiện tay với lấy một quyển sách mà không chút để ý nói với Miên Đường: “Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp.....”
Miên Đường thực sự có chút không tin những lời này của hắn, tuy nhiên nàng cũng biết ý tứ nên không gặng hỏi kỹ. Thôi Phù hiện tại là nữ tử đã xuất giá, hơn nữa bây giờ trong bụng nàng còn đang có mang, nàng vừa rồi trong đầu mới hiện lên cái ý niệm kia, nếu đúng như vậy thì thực sự là không thể tưởng tượng nổi, càng không muốn hỏi cho ra nhẽ mà chỉ để yên mà cho mọi chuyện qua đi như vậy.
Lần này Thôi gia cùng Quách gia xem như bẽ mặt, nếu là Miên Đường chính mình quyết định, kỳ thật sẽ không làm quyết tuyệt được như vậy. Nhưng ý của Thôi Hành Chu chính là muốn cho Quách gia không còn chút mặt mũi nào, lại càng không muốn để cho cuộc hôn nhân tỷ tỷ con đường lui.
Vào giờ ngọ ngày thứ hai, khi bọn thị nữ ở trong hoa viên đang đưa Cẩm Nhi đi bắt con bướm thì Miên Đường liền đem chuyện Tĩnh An Hầu hôm qua và chuyện mẫu tử Quách thị bị nàng giáo huấn kể lại cho Thôi Phù nghe.
Thôi Phù hai ngày này khí sắc dường như nghỉ ngơi cũng không tệ. Ở phủ của đệ đệ, nàng nói chuyện cũng tự tin hơn trước đây, không cần thời thời khắc khắc chú ý ngôn ngữ của chính mình có hay không mạo phạm cái gì, càng không cần nhìn trượng phu của mình suốt ngày vòng quanh tiểu cô nương chuyển, không cần hỏi cũng biết nàng cảm thấy hạnh phúc như thế nào.
Nghe Miên Đường nói xong, nàng từ từ thở dài một hơi, nói: “Nếu không nghe muội kể lại thì ta cũng đã quên mất vị bà bà kia của ta đã bực bội như thế nào. Trước kia khi rời xa mọi người để tới đó làm dâu, ta bị bà ta khi dễ đến nỗi một nơi bình thường để khóc cũng không có, vì vậy từ đó tới giờ ta vẫn luôn chịu đựng, cũng đều đã quên chính mình trước kia khi còn ở nhà mẹ đẻ, nói chuyện kiên cường, cứng rắn biết bao nhiêu. Nếu chỉ là sự ngoan minh không hóa của bà bà, đảo cũng vô pháp, hai bên gia đình cũng sống không quá ngàn năm, chính là hiện giờ, Quách Dịch hắn đã đem tất cả hy vọng của ta ra để bóp nghẹt hết....... Chờ cho tới khi hài nhi trong bụng ta được sinh ra, ta liền kêu Hành Chu thay ta thu xếp mọi chuyện, cùng ta đi tới Quách gia để đưa thư hòa ly.”
Miên Đường sửng sốt, không nghĩ tới Thôi Phủ lại có thể nhanh nhanh chóng chóng đả thông tư tưởng như vậy nhưng cuối cùng cũng chỉ cẩn thận hỏi: “Tỷ tỷ không phải là đang nói đùa trong lúc giận dỗi đúng không?”
Thôi Phù hơi mỉm cười: “Hôm qua muội ra ngoài làm khách, Hành Chu trở về sớm nên đã cùng ta nói chút chuyện. Quách gia có thể vào kinh, kỳ thật đó chính là sự an bài của Thái Hoàng Thái Hậu, tổ tiên nhà hắn cũng cùng với Thái Hoàng Thái Hậu cung gia cũng có một chút giao tình. Chỉ là khi lấy ta làm phu nhân, có vẻ Khánh Quốc Công phủ lập trường không rõ, dường như muốn thuận lợi mọi bề...... Cho nên, đây cũng là nguyên nhân chính mà Quách Dịch không thể lên chức chi lộ ngay lập tức được. Vị bà bà kia của ta vì sao phải nâng quý thiếp, nàng thật sự cho rằng ta là vì vinh hoa phú quý sao? Đây là Khánh Quốc Công phủ lúc ở trước mặt của Thái Hoàng Thái Hậu cho thấy lập trường không rõ, nhà hắn tuy rằng cưới tỷ tỷ của Hoài Dương Vương nhưng tâm lại ở bên cạnh của Thái Hoàng Thái Hậu, đến nỗi khi Thôi gia gả nữ nhi tới thì cũng không quan trọng gì!”
Miên Đường nghe vậy thì nhíu một bên lông mày, dường như đã hiểu ra chút ít liền nói: “Tỷ tỷ...”
Sau khi Thôi Phù cùng với đệ đệ nói chuyện một lúc thì vẻ mặt buồn chán, đa sầu đa cảm của nàng đã gần như biến mất, nên nàng chỉ bình tĩnh nói: “Nếu đã không có mẫu gia phụ tộc, cái gì gọi là phụ thê tình thâm, thì tất cả đều là đánh rắm vô nghĩa! Ta tuy là nữ tắc nhân gia, nhưng cũng hiểu rõ rằn hiện giờ Hành Chu cùng Tuy vương đang ngầm đấu tranh như nước với lửa. Nếu thực sự không thể toàn lực ứng phó, nói không chừng W Châu sẽ bị người phá tan phủ môn, tai hoạ lại muốn tái diễn. Nếu Quách gia hẳn nóng lòng muốn đứng thành hàng, ta làm sao có thể kéo vinh hoa phú quý của Khánh Quốc Công phủ đi xuống?”
Nói xong câu này, Thôi Phù thấy Miên Đường trầm mặc không nói năng gì, liền hỏi: “Muội làm sao mà không nói gì vậy?”
Liễu Miên Đường duỗi tay ra cầm lấy quả nho, một bên lột da một bên nói: “Muội không thể so với các tỷ lớn lên trong thâm cung hoàng tử cho nên cũng không thể nghĩ tới những điều này..."
Thôi Phù cười khổ nói: “Nếu Hành Chu không tinh tế phân tích, ta cũng không thể tưởng tượng ra được, huống chi là muội! Người khác đều hâm mộ chúng ta là con cháu của vương hầu, chính là bọn họ không bao giờ có thể hiểu được rằng trên triều đình mỗi khi trái gió trở trời thì dù là nguyên bản thần tiên quyến lữ dạng phu thê thì khoảnh khắc ân ái cũng sẽ hoàn toàn biến mất, toàn bộ gia đều phải sụp đổ......
Chiều hôm đó, Miên Đường cùng cô tỷ nhi chào tạm biệt nhau, nàng tinh thần có chút sa sút mà trở lại phòng ngủ của chính mình, nằm ở trên giường uể oải mà phát ngốc.
Thôi Hành Chu thấy nàng vào nhà cũng không buồn nói chuyện với mình, hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái, đúng xem nàng vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường không để ý tới người đang đứng bên cạnh, thấy vậy hắn cũng nằm ở bên người nàng, ghé vào tai của nàng rồi thì thào hỏi nhỏ: “Nàng làm sao vậy?”
Miên Đường trầm mặc một hồi, liền lập tức nói: “Không có gì...... Chỉ là thiếp đột nhiên phát hiện ra rằng kỳ thật mặc kệ Quách Dịch nạp hay không nạp thiếp, chàng quả thật sáng sớm liền tới bàn kế hoạch cùng tỷ tỷ chàng, khuyên tỷ ấy nên cùng Quách Dịch hòa li, có đúng vậy hay không?”
Thôi Hành Chu nhướng mày nói: “Nàng như thế nào lại nói như vậy?”
Liễu Miên Đường chậm rãi quay đầu, nhìn Thôi Hành Chu trầm tĩnh mà nói: “Bởi vì Khánh Quốc Công phủ cùng chàng chính là bất đồng chính kiến, cho nên tỷ tỷ của chàng cũng muốn kịp thời tỏ thái độ, cùng Khánh Quốc Công phủ phân rõ giới hạn, cũng muốn đỡ cho chàng tới lúc đó rơi vào tình cảnh khó xử. Chàng thậm chí...... ngay cả nhân duyên sau này của tỷ tỷ chàng cũng đã lên kế hoạch chu đáo hết cả rồi...”
Thôi Hành Chu thế nhưng không có phủ nhận, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ta làm như vậy có gì không đúng sao?”
Miên Đường thấy vậy thì không còn lời gì để nói, chỉ buồn bã đáp: “Nếu thoáng nhìn qua thì đúng là không có gì không đúng cả, chàng tính toán thận trọng từng bước, an bài đến nỗi chu đáo quá mức....Như thế thì sao có thể nói là không đúng được?”
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn nàng mặt, hàng mi cong dài phủ bóng lên hai bên sống mũi cao, ẩn hiện tia lạnh lẽo trong mắt, sau đó chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Mọi chuyện nàng đã hiểu rõ, vậy tại sao nàng lại tỏ ra như đang giận ta vậy?”
Liễu Miên Đường há miệng thở dài, nhưng cũng lại chẳng nói gì.
Bởi vì nhân duyên của Thôi Phù thật là không hạnh phúc, nếu là nàng được lựa chọn, vậy thì nàng cũng sẽ chọn cách rời xa Quách gia.
Hơn nữa, nàng kỳ thật không phải là đang tức giận í, mà chỉ là trong lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi.
Nếu có một ngày, nàng cùng với quyền thế ngập trời được đặt ở trên cùng một bàn cân, Thôi Hành Chu có thể hay không cũng như hôm nay mà xử lý như chuyện nhân duyên của tỷ tỷ, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn mà sạch sẽ, nhanh nhẹn mà làm ra lý trí lựa chọn, đem nàng ví như giày rách rồi ném nó vào lề đường?
Người nam nhân này, trong lúc vô ý đã bày ra tâm cơ máu lạnh, thật sự làm cho người ta có chút phải khiếp sợ. Tuy nhiên Thôi Hành Chu lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi nói: “Nàng lại đang suy nghĩ miên man, linh tinh gì trong đầu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.